Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 65: Chương 65




Hoa viên sau tướng phủ, kỳ thật không coi là kinh diễm tuyệt luân, ít nhất so với chính sảnh xa hoa nơi tiền viện, nơi này thực kém cỏi không ít. Ước chừng cũng bị tính cách cổ quái của Nghiêm Tử Trạm tác động, trừ bỏ chính giữa có hồ hoa sen, còn lại chỉ có một loạt cổ thụ đơn điệu cùng vườn hoa bao chung quanh, bên trong nở đầy hoa cỏ không biết tên, xa xa nhìn lại, chính là một mảnh xám ngắt, không hề có nửa phần mỹ cảm đáng nói.

Cẩm Dạ ít khi tới nơi này, thứ nhất là không có nhàn tình ấy thứ hai là lúc trước nàng theo Bùi Diệc Hàn gặp qua không ít độc vật, trong đó phần lớn là độc hoa yêu diễm, còn trẻ nàng không biết bị họ Bùi trêu cợt không cẩn thận hái xuống loài hoa kịch độc Túy Khinh La, sau đó hôn mê suốt ba ngày. Tự đấy về sau, đối với hết thảy hoa cỏ linh tinh, nàng không có hảo cảm gì nữa.

“Lão Diêu, nơi này ngày thường ai trông coi?” Dạo qua một vòng, nàng lại lui về dưới đại thụ, chỉ cảm thấy dường như dáng vẻ nơi này có chút khác biệt với lần trước.

Diêu Thủ Nghĩa đáp: “Bẩm thiếu phu nhân, hoa tượng mới tới hôm qua mất chút công phu, sửa sang lại chỗ này.” Nói xong, ông nâng tay che ánh nắng, hí mắt nhìn chung quanh, bỗng nhiên bước đi tới một chiếc cây khác, ngửa đầu cao giọng nói: “A Luật, mau tới bái kiến thiếu phu nhân.”

[hoa tượng: người chăm sóc hoa, cây cảnh]

A Luật? Cẩm Dạ không tiếng động cười cười, mắt lạnh nhìn một bóng dáng màu đen nhảy từ trên cây xuống, sau đó đi lại trầm ổn tiêu sái tới trước mặt mình, quy củ quỳ xuống. Khuôn mặt kia có ngũ quan nhìn kỹ vẫn nhã nhặn tuấn dật như trước, có điều màu da trở nên ngăm đen, mắt phải cũng có một vết sẹo vắt ngang thái dương, nhìn qua hơi dữ tợn.

Chẳng qua cho dù như thế nào, Cẩm Dạ vẫn nhận được người đàn ông trước mặt, huống hồ giờ phút này hắn cũng không dịch dung hoàn toàn, mặt mày vẫn là dáng vẻ tên Sở Luật kia. Duy nhất làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn là, dường như từ trong mắt hắn nàng nhìn ra chút gì đó không tầm thường, là áy náy? Lại hoặc là cảm giác bất đắc dĩ, nàng cũng không nói lên được……

“Tiểu nhân bái kiến thiếu phu nhân.” Cúi đầu nói, không tân trang nhiều.

Cẩm Dạ nhếch mày: “Ngươi là A Luật? Họ gì? Nhà ở đâu thế?” Nàng thật muốn nhìn, lần này hắn lại bịa ra cái họ gì.

“Tiểu nhân…… là cô nhi, không có họ, từ nhỏ làm việc vặt trong kinh thành.” Nhắc tới hai chữ cô nhi, Sở Luật không khỏi có chút mất mát, lời nói này nghe vào trong tai đối phương có lẽ là qua loa tắc trách, nhưng kì thực hắn quả thật mất cả cha lẫn mẹ, cho tới nay vốn chưa bao giờ được hưởng thụ nửa khắc thân tình.

Diêu Thủ Nghĩa thấy sắc mặt Cẩm Dạ không tốt cho lắm, còn tưởng nàng bất mãn ông nhận một người lai lịch không rõ vào phủ, vội vàng tiếp lời nói: “Thiếu phu nhân, lão nô thấy tiểu tử này biết chút quyền cước công phu, dùng để chăm sóc này những cổ thụ che trời này không thể tốt hơn, liền……

Lời còn chưa dứt, Cẩm Dạ đã lên tiếng ngắt lời: “Lão Diêu, ta không có ý trách ông, ông vốn phụ trách những thứ này, ta sẽ không nhúng tay cũng sẽ không nghi ngờ nhiều.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Ta hơi đói bụng, hôm nay dùng cơm trưa sớm một chút đi.”

“Được, lão nô đi thông tri phòng bếp chuẩn bị.”

Chờ Diêu Thủ Nghĩa đi rồi, Cẩm Dạ cũng không nóng lòng mở miệng, nàng là người có thể nhẫn nại, cũng đã sớm dự đoán được Tống Chính Thanh sẽ đưa một thám tử đến. Chính là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, quả nhiên họ Tống rất coi trọng chuyện tấu chương, mới nóng lòng phái thân tín đến giám thị mình……

“Như thế nào, Tống đại nhân nhà ngươi sợ ta dùng thủ đoạn sao? Sao lại không tín nhiệm ta như thế.” Nàng dựa cây, tựa tiếu phi tiếu tiếp tục lạnh lùng trào phúng: “Sở Luật ơi Sở Luật, ta nên nói ngươi như thế nào mới tốt, là âm hồn không tiêu tan hay là đuổi cùng giết tận, ngay cả chút thời gian thanh tĩnh ta ở tướng phủ cũng phải đoạt đi.”

Sở Luật yên lặng đứng lên, trực tiếp chỉ ra ý đồ: “Đại tiểu thư, đại nhân muốn thu được những phê bình chú giải tấu chương này trước giờ tý, còn phải nhờ người lo lắng.”

“Thứ ta bất lực, khi Nghiêm Tử Trạm ở thư phòng không thích người khác quấy rầy, mà nếu thừa dịp hắn ngủ ta nửa đêm chuồn ra mà nói, lỡ may bị phát hiện nên làm thế nào cho phải.” Cẩm Dạ thản nhiên từ chối, rồi sau đó chân thành nói: “Sở Luật, ta không có lòng nào cuốn vào chính sự, nếu ngươi thực coi ta là đại tiểu thư, vậy nói ra tung tích cha ta, ta biết ngươi khó xử…… Như vậy, ngươi chỉ cần nói phương hướng đại khái, còn lại ta đi tìm, được không?”

Sở Luật không rên một tiếng, chỉ cười khổ, hắn sao có thể nói cho nàng tung tích của Tô lão gia, ngay cả chính hắn cũng không biết, Tống Chính Thanh đã hơi hoài nghi hắn, cố ý không cho hắn tiếp nhận trông giữ Tô Khởi Vượng, thực tại hắn bất lực……

“Thật có lỗi.” Muốn giải thích, nhưng cuối cùng ngàn vạn lời nói vẫn hóa thành ba chữ ngắn gọn này.

Cẩm Dạ tức giận: “Nếu cha ta thiếu nửa cọng tóc, các ngươi sẽ chờ xem!”

“Đại tiểu thư, đây là lời khuyên cuối cùng của tiểu nhân, vì hộ Tô lão gia chu toàn, người hãy làm theo phân phó của đại nhân, nếu không ta thật không dám cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì.” Sở Luật cau mày, nhớ lại những thủ đoạn đáng sợ làm người ta giận sôi trước đây Tống Chính Thanh ngầm thực hiện, da đầu run lên.

“Ngươi không nói cho ông ta chẳng phải được rồi?” Cẩm Dạ cười lạnh: “Cho dù ta không đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải cũng có biện pháp giải quyết sao? Ngươi ở tướng phủ, ánh mắt Tống Chính Thanh cũng không có cách nào tới xa như vậy.”

Sở Luật lắc đầu: “Ta không muốn làm phản đồ.” Mạng của hắn, là Tống Chính Thanh nhặt về, hắn từng thề độc, cuộc đời này vĩnh viễn nguyện trung thành cho Tống gia.

“Cổ hủ.” Bực mình khó nhịn, Cẩm Dạ khó có thể tiếp tục đoạn đối thoại này, gót chân vừa chuyển liền thẳng rời đi.

Sở Luật ở phía sau không nặng không nhẹ nhắc nhở: “Đêm nay giờ tý, hậu viện.”

.

.

Bị Sở Luật chen ngang như vậy, tâm tình Cẩm Dạ vốn không được tốt lắm càng thêm họa vô đơn chí, đầu gối của nàng còn chưa khỏi, chỉ có thể phái Sơ Tình đi ra ngoài tìm cha. Nhưng biển người mờ mịt, kinh thành lại lớn như vậy, hơn nữa, lỡ may Tống Chính Thanh đưa cha đến nơi khác, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Nói tóm lại, giống như tìm kim dưới đáy biển, thật khó……

Ở trong phòng trầm tư suy nghĩ một buổi chiều, cũng không thể cân nhắc ra phương pháp gì hữu hiệu, mắt thấy sắc trời càng ngày càng ám trầm, Cẩm Dạ khó lòng ngồi yên, cùng lúc đó tin tức của Sơ Tình còn chưa đến, giờ tý càng lúc càng gần. Nàng muốn tìm Nghiêm Tử Trạm nói ra hết thảy, nhưng tên kia không biết sao lại thế này, qua thời gian bãi triều còn chưa về nhà.

Đang nghĩ tới, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa: “Thiếu phu nhân, dùng bữa tối.”

Cẩm Dạ mở cửa ra, thản nhiên nói: “Ta chờ thiếu gia trở về, cùng nhau ăn.”

Tiểu nha đầu mới tới e sợ liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia đã trở lại, trước mắt ở thư phòng.”

“Cái gì!” Hắn trở về cư nhiên không tìm nàng…… thanh âm Cẩm Dạ nhịn không được sắc nhọn: “Thiếu gia trở về khi nào?”

Tiểu nha đầu gãi gãi da đầu, suy nghĩ nửa khắc sau nói: “Ước chừng nửa canh giờ trước.”

Được lắm Nghiêm Tử Trạm.

Cẩm Dạ lập tức hùng hổ mở cửa ra, đầu gối đau đớn cũng không quan tâm, dọc theo đường đi đằng đằng sát khí làm nô bộc đi ngang qua không ai không sợ hãi, trong lòng cảm thấy khó hiểu, vì sao ngày thường thiếu phu nhân dịu dàng khả ái giống như thay đổi thành người khác, thoạt nhìn thật khó tiếp cận……

Kỳ thật lúc này nàng hoàn toàn xem nhẹ một chuyện, căn bản không tất yếu tức giận như vậy, bởi vì Nghiêm Tử Trạm không biết nàng đang đợi hắn, cái gọi là người không biết thì vô tội, như vậy những hành vi này của hắn cũng có thể tha thứ.

May mà khi đến cửa thư phòng Cẩm Dạ liền tỉnh táo lại, thậm chí xấu hổ ý thức được chân tướng, ở trong lòng người nào đó, dường như cảm tình của bọn họ cũng chưa tới giai đoạn kia, cái kiểu thói quen linh tinh như vừa về nhà sẽ gặp nương tử trước cũng không áp dụng cho bọn họ……

“Mời thiếu phu nhân về, hôm nay thiếu gia chính sự nặng nề, thỉnh chớ quấy rầy.”

Cẩm Dạ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tích Kì không biết chui ra từ chỗ nào, giờ phút này hắn giống như môn thần che ở trước mặt nàng, thân mình cao tráng gần như che đi tất cả tầm mắt.

Thoáng lui về phía sau hai bước, nàng hờn giận nói: “Ta có việc tìm hắn, chuyện rất quan trọng.” Cố ý tăng thêm khẩu khí, ai ngời đối phương vẫn như cũ không nhúc nhích, Cẩm Dạ cuối cùng buồn bực: “Tên đầu gỗ này, cho dù không chịu cho qua, tốt xấu cũng đi vào thông báo một tiếng!”

Tích Kì trầm mặc, sau một lúc lâu mới xoay người đi vào, không bao lâu lại đi ra nói: “Thiếu gia nói, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền.”

Cẩm Dạ nhắm chặt môi, đứng tại chỗ không nói.

Tích Kì thở dài: “Thiếu phu nhân đừng hoài nghi tiểu nhân, lời nói của tiểu nhân là thật, quả thật thiếu gia……”

“Ta nghe được.” Nàng rành mạch nghe được Nghiêm Tử Trạm nói đừng làm cho nàng tiến vào, năm chữ này so với bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền còn nghiêm trọng hơn, đủ để kích khởi tất cả phẫn nộ cùng không cam lòng của Cẩm Dạ.

Dựa vào đâu mà không cho nàng vào? Nàng là mãnh thú hồng thủy hay là cái gì? Có tất yếu phải trốn tránh nàng như vậy sao, nàng còn tưởng trải qua đêm qua, bọn họ đã xong trận chiến tranh lạnh này, ai biết người này vẫn làm khó như vậy……

“Thiếu phu nhân, xin đừng làm cho tiểu nhân khó xử.” Tích Kì vươn cánh tay, ý bảo thỉnh về.

Cẩm Dạ gật đầu: “Đã như vậy, ta trở về phòng trước.” Nói xong nàng chầm chập xoay người, giả bộ muốn ly khai, ngay sau đó lại đột nhiên vượt qua người đối phương bên, đẩy cửa chạy vào trong.

Tích Kì nhíu mày: “Thiếu phu nhân!” Mũi chân điểm một chút, định đi bắt nàng.

Lúc này, bên trong rốt cục có phản ứng: “Quên đi, làm cho nàng tiến vào.”

Cẩm Dạ được đền bù mong muốn, đi qua bình phong khắc hoa, nhìn thấy Nghiêm Tử Trạm mặt không chút thay đổi ngồi sau bàn học, trước mắt hiển nhiên hắn vừa tắm rửa xong, thay một thân áo trắng, tóc đen ướt sũng tán ở sau người, rất là thanh nhã.

Thấy thế nàng sửng sốt, thời tiết đã tới cuối thu, theo thói quen của hắn, chỉ tắm rửa trước khi đi ngủ, sao hôm nay lại làm trước thế này. Có điều nay nàng cũng không nhàn hạ chú ý những việc đó, nàng thấy trên bàn tấu chương chồng chất như núi, liền tiến lên nói: “Làm phiền chàng chút thời gian, ta……”

Ai ngờ lời còn chưa dứt, đã bị Nghiêm Tử Trạm thình lình đánh gãy: “Đầu gối khỏi rồi?”

Cẩm Dạ mơ hồ gật đầu: “Không sai biệt lắm .”

Nghiêm Tử Trạm đột nhiên nói: “Nàng lại đây.”

Tươi cười này ở trong mắt Cẩm Dạ, bỗng nhiên cảm thấy rất không thích hợp, a, nghĩ ra rồi, tối hôm qua khi hắn nói giúp nàng lau người cũng cười như vậy…… Thật cẩn thận tiêu sái hai bước, nàng lại dừng lại, hồ nghi nói: “Chàng có chút khác thường.”

Đợi thật lâu không thấy nàng lại đây, Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn, vươn tay dài lôi kéo, đem nàng mang nhập trong lòng, thấp giọng nói: “Hôm nay trăng tròn.”

“Hử?” Trạng thái rất mê mang.

Nghiêm Tử Trạm bắt đầu chậm rãi cởi nút thắt của nàng: “Trước đó vài ngày ta đụng phải tên tiểu tử chết tiệt ở dược trì, hắn đem những chuyện tốt mình làm đều nói cho ta biết.”

Cẩm Dạ không hiểu ra sao: “Chuyện tốt gì?”

Nghiêm Tử Trạm mỉm cười: “Cho dù như thế nào, ta bảo nàng không cần vào, nàng đã vội vã muốn gặp ta như vậy, ta coi đây là mời.”

.

.

Trong thư phòng đèn đuốc rạng rỡ, nơi dùng để đọc sách làm công, riêng số tiền lớn mua dạ minh châu giá trị xa xỉ lại đây, đèn đuốc lung linh tứ phía trên vách đá, đủ để chiếu nơi này sáng rõ như ban ngày.

Cẩm Dạ vây vạt áo, thực miễn cưỡng che bả vai, tại hoàn cảnh sáng ngời này dây dưa không rõ, làm nàng rất không được tự nhiên. Mặt đỏ tai hồng cúi đầu, nàng thậm chí cũng không dám giương mắt đối diện ánh mắt hắn, trong đầu loạn thành một đống, không rõ vì sao sự tình lại phát triển đến tình trạng trước mắt.

Vốn là đứng ở bên cạnh hắn nói chuyện, rồi sau đó bị hắn ôm vào trong lòng tùy ý…… sàm sỡ, đợi đến lúc nàng muốn cự tuyệt hắn đã bắt đầu dị thường quyết đoán cởi quần áo của nàng.

“Từ từ……” Cố vươn tay bắt lấy bàn tay vén váy nàng lên, Cẩm Dạ thấp giọng nói: “Chúng ta thật sự trúng mãn nguyệt tán?”

“Hử?” Nghiêm Tử Trạm chỉ hàm hồ ứng một tiếng, cái tay kia lại không an phận, rục rịch dọc theo bả vai của nàng đi xuống, đụng đến bên hông dùng sức một cái, lại bế nàng lên.

Cẩm Dạ kinh hoảng: “Làm gì!”

Nghiêm Tử Trạm ôm nàng tới trên bàn, một tay lấy quần áo ra vắt ở lưng ghế dựa, một mảnh khác phủ lên đèn ngọc lưu ly, rất nhanh trong phòng liền trở nên hôn ám, ánh sáng như sương mù, nhìn qua có vài phần ái muội.

Cẩm Dạ nhìn cặp mắt đẹp bao trùm dục vọng mỏng manh, ngay cả thần sắc cũng tiên diễm hơn ngày xưa rất nhiều, làm cho gương mặt xưa nay trong trẻo nhưng lạnh lùng càng trở nên xinh đẹp. Nàng gần như thiếu chút nữa khuất phục dưới sắc đẹp của hắn, may mà trước ngực truyền đến cảm giác mát đưa lý trí trở về, nàng số chết đẩy hắn ra, tìm về chiếc áo vắt bên cạnh, thở hổn hển nói: “Nghiêm Tử Trạm, chàng không cần xằng bậy……”

“Ta cảm thấy nàng không nên cự tuyệt ta.” Hắn thoáng gập thắt lưng, để ở môi nàng nói nhỏ: “Dược tính của mãn nguyệt tán nàng nên rõ ràng, ta hỏi qua tiểu tử kia, nói nếu không tận hưởng lạc thú trước mắt, tâm mạch sẽ bị thương, thậm chí lưu lại di chứng.”

“Nhưng ta một chút cũng không cảm thấy có dấu hiệu phát bệnh, thậm chí ngay cả miệng khô lưỡi khô cũng không có.” Cẩm Dạ hoài nghi nhíu mày: “Sao nào, chànng cảm thấy rất nghiêm trọng?”

Nghiêm Tử Trạm cắn răng bên tai nàng: “Nàng nói xem.” Nói xong, hắn vươn ngón tay dài tinh tế xoa cẳng chân nàng, cảm thụ xúc cảm ấm áp da thịt bóng loáng như lụa dưới lòng bàn tay. Trong cơ thể là dục vọng mãnh liệt vọt đến, làm cho hắn không thể không đối mặt khát vọng của mình.

Kỳ thật trước khi hạ triều hắn đã cảm thấy không thích hợp, cuối mùa thu tắm nước lạnh cũng không thấy hiệu quả, thật vất vả nhốt tại thư phòng muốn mượn xử lý công sự sống qua đêm nay, ai biết được nàng lại đưa lên cửa.

“Cẩm Dạ, nàng luôn có thể làm cho kế hoạch của ta trên đường sinh ra kẽ hở.” Bất đắc dĩ thở dài.

Nghe đối phương dùng ngữ điệu mềm nhẹ gọi ra tên bản thân, Cẩm Dạ chỉ cảm thấy hai má càng nóng, giờ này khắc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, đối với người đàn ông trước mặt, dường như nàng đã có chút để ý, cho nên vừa biết tin tức cha bị bắt cóc muốn cùng hắn thương lượng đầu tiên, chẳng qua nàng không muốn vĩnh viễn cất giấu bí mật mang theo mặt nạ ở trước mặt hắn thôi……

“Ta là thám tử Tống Chính Thanh đưa vào đến.” Thực lưu sướng nói xong.

Động tác thoát y của Nghiêm Tử Trạm dừng lại một chút: “Nàng không biết vào lúc này đàm luận đề tài đó rất sát phong cảnh sao?” Tháo xuống thúy ngọc đeo trước ngực, hắn xoay người đi tới ghế quý phi trải thảm lông, thản nhiên nói: “Nàng trước lại đây.”

Ngữ điệu nói chuyện dường như lạnh xuống, Cẩm Dạ chậm rãi đi tới, cười khổ nói: “Chàng tức giận cũng phải.”

“……” Nghiêm Tử Trạm kéo nàng qua, một tay đem nàng đặt ở ghế quý phi, oán hận nói: “Nàng coi ta là tên ngốc mà đối đãi sao? Ta đã sớm biết, từ lúc thánh chỉ kia ban bố, dấu vết của lão hồ li đã lộ ra đây.”

Cẩm Dạ kinh ngạc: “Vậy vì sao chàng còn cố ý làm bộ không biết?”

Nghiêm Tử Trạm có chút khó xử quay đầu đi, cho tới bây giờ hắn căn bản chưa từng nghĩ sẽ cùng nàng phát triển đến tình trạng này, mặc dù vẫn hiểu thân thế của nàng, nhưng luôn luôn chưa đâm thủng tờ giấy kia, về phần nguyên nhân sau lưng, hắn không muốn nghĩ nhiều……

Hai người cùng lâm vào trầm mặc, không khí rất lì lạ.

Thật lâu sau, Cẩm Dạ nhẹ giọng nói: “Cha ta hiện tại thành nhược điểm tốt nhất Tống Chính Thanh dùng để uy hiếp ta, ta tìm đã lâu, đều không tra được tung tích của ông ấy. Họ Tống để ta tới đây vụng trộm sao chép lời bình tấu chương, mỗi nửa đêm sẽ giao cho thủ hạ của ông ta, nếu không sẽ lấy cha ta khai đao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.