Cấm Động Tâm

Chương 69: Chương 69: An toàn




18 tuổi năm đó, Giang Ngu vì bản thân sửa lại tên, tiền trộm tiết kiệm được còn chưa tới 500 tệ, lấy bao nhiêu đó chạy đi ra ngoài làm công vì mong muốn thoát khỏi ngôi nhà khiến cô ấy hít thở không thông.

Lúc ấy là năm lẻ 5, trong nước vẫn chưa có tàu cao tốc, chỉ có máy bay là phương tiện giao thông cao cấp dành cho kẻ có tiền, đối với một người hai bàn tay trắng như Giang Ngu mà nói, từ một huyện nhỏ ở phương nam đến thành phố lớn ở phía đông chỉ có thể ngồi xe lửa sơn xanh.

Vé ghế ngồi so với vé giường nằm rẻ hơn phân nửa, cô ấy không chút do dự chọn cái đầu tiên, lảo đảo lắc lư hai mươi giờ, nhịn một chút cũng liền đi qua.

Cô ấy giống như một con chim sổ lồng, đối với thế giới tự do bên ngoài tràn ngập mới mẻ cùng tò mò, cho nên mới không cảm thấy một chút vất vả, tuy rằng một người cũng sẽ sợ hãi, nhưng trong lòng lại tràn ngập hi vọng về cuộc sống tự do sinh hoạt trong tương lai.

Chặng đường thật dài xe lửa chỉ dừng lại năm phút, vào trạm ra trạm có rất nhiều người, Giang Ngu gắt gao ôm chặt ba lô của mình đi theo dòng người, vừa đi vừa tìm thùng xe, cũng chính là lúc này cô ấy liếc mắt một cái chú ý tới một nhóm người trong góc.

Hai nam nhân thành niên, một em gái nhỏ.

Em gái bộ dáng năm sáu tuổi, trắng nõn sạch sẽ, nhưng rất gầy, trên đầu buột hai cái sừng dê, mặc một chiếc váy hoa nhỏ mới tinh, từ đầu đến chân trang điểm hoa hòe lộng lẫy.

Mà hai nam nhân bên cạnh em ấy, ánh mắt láo liên, liếc nhìn chung quanh, thoạt nhìn thập phần cảnh giác, bộ dáng lén lút.

Cảnh tượng xung quang vô cùng vội vàng, duy độc chỉ có bọn họ là dáng vẻ không bình thường.

Hai mắt Giang Ngu nhiều nhìn em gái nhỏ, chỉ cảm thấy em ấy phá lệ đáng yêu, sau đó liền thấy nam nhân áo lam đem một cái túi giao cho nam nhân áo đen, sau khi người kia tiếp nhận, vỗ vỗ bả vai em gái nhỏ, không biết nói cái gì, xoay người rời đi.

Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, thu hồi tầm mắt, tiếp tục hướng thùng xe mình ngồi đi đến.

Cách thời gian xe lửa rời trạm còn ba phút.

Tìm được thùng xe rồi, Giang Ngu đang muốn đi lên, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc của em gái nhỏ, cô ấy vừa chuyển đầu sang, liền thấy nam nhân áo lam kia túm em gái nhỏ, thần sắc có chút mất tự nhiên.

"Con đứa nhỏ này, sao lại không mua đồ ăn vặt cho liền khóc như vậy? Mau cùng ba ba về nhà!" Hắn một bên răn dạy một bên ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Em gái nhỏ khóc lóc ngồi trên mặt đất, "Ô ô ô ông không phải ba ba của tôi....."

Lữ khách chung quanh ra vào trạm sôi nổi ghé mắt, nhưng không có người nào dừng lại, đều nghĩ đây là chuyện nhà của người khác.

Em gái nho nhỏ sức lực không bì kịp với nam nhân thành niên, liền bị lôi kéo túm đi, khóc đến tê tâm liệt phế, đáng thương lại bất lực. Nháy mắt kia, Giang Ngu không biết như thế nào lại nhớ đến bản thân mình.

Cô ấy năm 6 tuổi cũng giống như thế này bị bà ngoại túm đi.

Bởi vì tuổi nhỏ, không có đủ năng lực phản kháng, chỉ có thể chịu người khống chế, chịu cảm giác áp bách phẫn nộ cùng khuất nhục, nhiều năm qua vẫn luôn lạc ở đáy lòng cô ấy, khắc sâu khó quên, cho nên cô ấy mới khát vọng lớn lên, khát vọng có được sức mạnh.

"Ê----" Đầu óc Giang Ngu nóng lên vọt tới, "Buông em ấy ra!"

Cô ấy cao gần 1 mét 8, so với nam nhân kia còn cao hơn một chút, lại có gương mặt cao lãnh người sống chớ tới gần, thoạt nhìn liền không dễ chọc, khí thế một chút cũng không thua kém.

Nam nhân phòng bị mà lui về sau, trừng mắt nhìn cô ấy: "Cô là ai? Tôi giáo dục con gái tôi thì liên quan cái rắm gì tới cô, bệnh thần kinh!"

"Em ấy không phải con gái ông! Vừa rồi có một người đàn ông mặc đồ đen đem em ấy giao cho ông xong liền chạy mất, tôi đều nhìn thấy!"

"Cô...Tiểu cô nương như cô nói bậy gì đó!"

"Bắt bọn buôn người lại! Lừa bán trẻ nhỏ a!" Giang Ngu nhào qua bắt lấy cánh tay nam nhân, cất giọng lớn tiếng kêu.

Tiếng vang này kinh động đến nhân viên bảo an đang tuần tra phía trước, ba bốn người hướng bên này chạy đến, lữ khách chung quanh cũng thả chậm bước chân lại, nam nhân kia tức khắc hoảng loạn không thôi, một phen đẩy cô ấy ra liền xoay người bỏ chạy, nhanh chóng lẩn vào trong hàng hiên trạm xe, không bao lâu liền biến mất ở trong đám người.

"Ô ô ô...." Em gái nhỏ ngồi ở trên mặt đất khóc.

Giang Ngu vội vàng đem em ấy nâng dậy, móc khăn giấy ra, thay em ấy lau đi nước mắt, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Bạn nhỏ, ba ba của em đâu?"

"Không thấy ba ba....." Em ấy thút tha thút thít mà nói.

Mấy nhân viên bảo an chạy tới, dò hỏi tình huống, Giang Ngu một bên trấn an em gái nhỏ một bên giải thích, lúc này cũng không đuổi kịp tên buôn người nữa, nhưng có thể đi tìm ba ba của em gái nhỏ, nhất định vẫn chưa đi xa.

"Bạn nhỏ ngoan, không khóc nga, không có việc gì không có việc gì....." Cô ấy ôm lấy thân thể gầy nhỏ của em gái, nhẹ giọng an ủi.

Cánh tay nhỏ tinh tế thật tự nhiên mà ôm lấy cổ cô ấy, có một cổ mùi sữa độc đáo trên người em gái nhỏ.

Thuần tinh đến làm trái tim người ta an ổn.

Nhóm nhân viên bảo an quyết định đi xem lại camera theo dõi để tìm kiếm người nhà, lúc này, còi xe lửa vang lên tiếng réo thật dài, sắp sửa rời đi, trên sân ra chỉ còn lại vài người, Giang Ngu tựa như từ trong mộng bừng tỉnh lại, buông lỏng tay ra.

"Bạn nhỏ, chị phải lên xe, em đi theo thúc thúc cảnh sát nhé, để bọn họ mang em đi tìm ba ba có được không? Đây, thỏ con này tặng cho em, để nó cùng em chơi."

Cô ấy từ trong túi móc ra một con thỏ tự mình thêu, đặt ở trên lòng bàn tay nho nhỏ của em gái.

Em gái nhỏ hít hít cái mũi, nãi thanh nãi khí nói: "Cảm ơn chị...."

Trước một giây khi cửa thùng xe đóng lại, Giang Ngu kịp thời vọt vào trong, sau đó xe lửa chậm rãi chuyển động. Cô ấy đứng cạnh cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ đóng kín nhìn sân ga, thân ảnh nho nhỏ kia cầm trong tay một cục bột trắng đi theo phía sau nhân viên bảo an, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.

Thẳng đến khi cả hai rốt cuộc không nhìn thấy đối phương nữa.....

Một đường tàu xe mệt nhọc, Giang Ngu cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, đến Giang thành mấy ngày, càng hoàn toàn không nhớ đến nữa.

.....

Hồi ức tựa như thủy triều vọt tới, Giang Ngu cầm lấy thỏ trắng nhỏ xuất thần, môi không ngừng run run.

Không nghĩ tới mười mấy năm sau còn có thể gặp lại con thỏ này.

Cô ấy cho rằng bản thân vĩnh viễn đã quên mất.

Con thỏ nho nhỏ, vải trắng trên người hơi hơi ố vàng, lỗ tai có điểm bẩn, phía dưới cổ thêu chỉ đen chữ cái đầu trong họ của cô ấy "J", đại biểu cho cô ấy, bởi vì cô ấy tuổi thỏ.

Chẳng lẽ em gái nhỏ kia chính là-----

Lông mi Giang Ngu run rẩy, khó có thể tin mà nhìn Trình Tô Nhiên.

"Hình như là khi em còn nhỏ được người khác tặng....." Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm con thỏ, không xác định nói.

Giang Ngu truy vấn: "Ai tặng, còn có ấn tượng không?"

Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Không nhớ rõ." Cô chú ý tới biểu tình của Giang Ngu có điểm kỳ quái, giống như đối với con thỏ này rất có hứng thú, "Chị, chị thích sao? Em đây tặng cho chị."

"Vậy em còn nhớ khi còn nhỏ có ngồi qua xe lửa hay không? Đại khái năm sáu tuổi?" Giang Ngu không đáp hỏi lại, đôi tay đột nhiên bắt lấy bả vai cô.

Cho dù chưa nhận được đáp án chuẩn xác, nhưng trong lòng cô ấy cũng có suy đoán, em gái nhỏ mười bốn năm trước trên sân ga tàu hỏa ở quê nhà thiếu chút nữa bị ba ba ruột bán đi, có lẽ chính Trình Tô Nhiên. Trừ bỏ tuổi tác ra, con thỏ này là minh chứng tốt nhất-----

Giữa các cô, đã từng có một đoạn duyên phận vi diệu như vậy.

Cả hai có tương tự nhân sinh trải qua, ở một thời điểm nào đó qua đi giao hối tương ngộ, bên trong biển người mênh mông, năm tháng như thoi đưa, trời xui đất khiến lại lần nữa gặp lại, nhưng lại không nghĩ rằng cả hai lại phát sinh đoạn quan hệ không muốn người biết này.

Vận mệnh chú định, hết thảy đều như vậy chú định.

Trình Tô Nhiên bị dọa nhảy dựng, rụt bả vai, rũ mắt nghĩ nghĩ, nói: "Trong ấn tượng em từng ngồi qua, hẳn là lúc còn rất nhỏ, nhưng cụ thể là mấy tuổi thì lại không nhớ rõ, hơn nữa trước đó em có mơ một giấc mơ....."

Trong mơ có xe lửa sơn xanh, có sân ga, còn có ba ba của cô, những hình ảnh còn lại đều rất mơ hồ, nhưng ở nơi nào đó sâu thẳm trong ký ức, trước sau vẫn luôn có một thanh âm thực ôn nhu.

Bỗng nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu, cô ngẩn người, ngước mắt nhìn thẳng Giang Ngu, lẩm bẩm nói: "Chị, nên con thỏ này là chị tặng cho em có đúng không?"

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Phòng ngủ im ắng, ánh đèn trên trần nhà sáng như tuyết chiếu xuống, quang ảnh thưa thớt, bao phủ lên thân thể cứng đờ của hai người. Bên trong yên lặng, phảng phất như có cái gì đó lên men, sau đó sôi trào.

Sau một lúc lâu, Giang Ngu nhẹ nhàng gật đầu.

Trình Tô Nhiên miệng nhỏ khẽ nhếch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập một trận so với một trận kịch liệt hơn, không biết là đang vui sướng hay là đang khẩn trương.

Đêm đó lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cô nhìn gương mặt này chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết, giống như một người xa xôi nào đó bên trong giấc mơ, có bóng dáng nhưng lại vô hình. Sau đó biết được thân phận của Giang Ngu, xác định là ở trên mạng gặp qua, cô còn mất mát một trận.

Kỳ thật cũng không chỉ ngừng tại đây đi.

Cô không chỉ ở trên mạng gặp qua Giang Ngu, mà còn ở thật lâu thật lâu trước kia, còn cùng Giang Ngu có một đoạn giao thoa, tuy rằng sớm đã đem ký ức ném đi mất, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc này lại thật sâu khắc vào trong linh hồn.

Đây có phải đang chứng minh rằng các cô mệnh trung chú định là có duyên phận hay không?

"Khi còn nhỏ em đã gặp qua chị rồi có đúng không? Nhưng mà....Em lại không nhớ rõ, một chút ấn tượng cũng không có, chị, chị mau nói cho em biết rốt cuộc là như thế nào đi....." Trình Tô Nhiên cấp bách mà bắt lấy tay Giang Ngu.

Sắc mặt Giang Ngu hơi tối, tựa như bị điện giật rút tay về, tránh đi ánh mắt của cô.

Lúc ấy Trình Tô Nhiên tuổi nhỏ, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, nhưng cô ấy lại nhớ rất rõ. Mà một khi đoạn ký ức này được nói ra, liền ý nghĩa các cô từ đây có ràng buộc càng sâu, vô pháp duy trì thuần túy mối quan hệ giao dịch tiền tài.

Hết thảy đều sẽ biến chất, mất khống chế.

Trong phút chốc cô ấy tỉnh táo lại.

Không thể.

"Chị? Làm sao vậy? Nói cho em biết có được không?" Trình Tô Nhiên mềm mại mà nhào vào trong lòng ngực cô ấy làm nũng.

Giang Ngu ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Tình huống cụ thể tôi cũng không nhớ rõ, đại khái thời điểm tôi 18 tuổi, ngồi xe lửa đến Giang Thành, thấy ở trên sân ga có một em gái nhỏ đang khóc, liền đem con thỏ này cho em ấy."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó em ấy không khóc nữa, tôi cũng lên xe, lúc sau cũng chưa từng gặp lại."

"Vậy chị có nhớ lúc ấy tại sao em lại khóc không?" Trình Tô Nhiên nâng mặt cô ấy lên.

Giang Ngu nhíu mày, giãy dụa hai cái, "Không nhớ rõ."

"Chị từ sân ga nào lên xe? Là sân ga nhìn thấy em sao, hay là tới sân ga của Giang Thành mới nhìn thấy em?" Trình Tô Nhiên truy vấn, tựa hồ xuyên thấu qua ánh mắt lảng tránh của cô ấy đã nhận ra cái gì, không thuận theo cũng không buông tha.

"Nhớ không rõ."

"Chị, đây qua duyên phận giữa hai chúng ta, có đúng hay không?"

"Ừm, là vừa khéo, được rồi, mau đi tắm rửa đi ngủ." Giang Ngu đẩy cô gái nhỏ ra, mí mắt cũng không nâng, đứng dậy vòng qua mép giường bên kia, xốc chăn lên chui vào.

Chạy trối chết.

Thỏ con từ trên giường lăn xuống.

Trình Tô Nhiên khom lưng nhặt lên, đem nó đặt trong lòng bàn tay, quay đầu, lại thấy Giang Ngu đã nằm xuống, đưa lưng về phía mình, chỉ lộ ra nửa đầu với mái tóc dài tán loạn.

Trực giác nói cho cô biết, chị ấy không nói thật.

Ít nhất không nói ra toàn bộ.

Vì cái gì?

Nếu thật là một chuyện quan trọng như vậy, vì cái gì không thể nói cho cô biết tình hình thực tế? Nếu không thèm để ý, vì cái gì phải trốn tránh? Người ở trước mặt cô từ trước đến nay luôn ổn trọng, lại hoảng thành cái dạng này, cảm xúc đều hiển lộ ở trên mặt, làm sao để cô không suy nghĩ nhiều cho được.

Nhưng mà Giang Ngu không nói, cô cũng không có biện pháp cạy miệng cô ấy ra.

Cô hận bản thân cái gì cũng không nhớ rõ.

Như là nhìn không thấy dây thừng treo ở giữa không trung, trên không đụng trời, dưới không chạm đất, trong lòng giống như có móng mèo đang cào, không cam lòng rồi lại không thể nề hà gì.

Giờ khắc này, cô bỗng nhiên có xúc động muốn thổ lộ, muốn không quan tâm hết thảy nói ra. Nhưng dũng khí lại ngắn ngủi, cô hé miệng, lời còn chưa bật thốt lên, đã yếu đuối mà rụt trở về.

Cô phảng phất như đang khiêu chiến cực hạn của bản thân.

Sắp nhịn không được....

Bình tĩnh hồi lâu, Trình Tô Nhiên yên lặng đem thỏ con cất lại, tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Thanh âm dòng nước tí tách tí tách lại giống như trời mưa to.

Giang Ngu nằm nghiêng ở trên giường, đầu óc ầm ầm vang lên, có cảm giác sung huyết sưng to choáng váng.

Sự tình còn ở trong phạm vi khống chế của cô ấy, là an toàn, cô ấy biết Trình Tô Nhiên không dám, chỉ cần không nói ra, hai người vẫn như cũ thuần túy là quan hệ giao dịch tiền tài, cô ấy vẫn như cũ có thể an tâm.

Hai mắt Giang Ngu nhắm nghiền, ngón tay gắt gao khảm nhập lòng bàn tay, để ở nơi ngực, thở ra một hơi thật dài.

Một góc nào đó trong đáy lòng không muốn người biết, lén lút, nở rộ một chút vui thích cùng sung sướng....

.......

Hai ngày trước khi đi công tác là cuối tuần, công ty tổ chức hoạt động liên hoan, bao trọn một sơn trang biệt thự vùng ngoại thành làm nơi tổ chức party, cũng coi như là họp thường niên.

Mỗi một nhân viên tham sự party đều có thể mang theo một vị thân hữu, vì thế người nào có đối tượng mang theo đối tượng, không có đối tượng liền mang theo bằng hữu, trừ bỏ nhóm người mẫu có công tác cùng ngày ra, một đám người vô cùng náo nhiệt.

Giang Ngu mang theo Trình Tô Nhiên.

Mùa đông sơn thủy nơi đây, cây cối rụng hết lá cây, trơ trọi, có vẻ có chút hiu quạnh hoang vắng, bên trong sơn trang có hứng thú phân bố mấy ngôi nhà nhỏ, có thể chứa hơn trăm người.

Mấy chiếc xe nối đuôi nhau trước sau vào sơn trang, mọi người từng người một đi đến phòng đã được bố trí tốt.

"Nhiên Nhiên, đồ đạc trước đặt ở nơi này, tôi đi ra ngoài một chút." Giang Ngu đem rương hành lý đẩy đến ven tường, xoay người lại rời đi.

Trình Tô Nhiên nhỏ giọng ứng thanh, ngồi xổm xuống mở rương của mình ra, chậm rãi thu thập đồ đạc.

Không bao lâu, một trận tiếng gõ cửa vang lên.

- ---- đốc đốc đốc

"?"

Nhanh như vậy đã trở lại rồi sao? Còn gõ cửa?

Trình Tô Nhiên đứng lên, còn chưa kịp bước ra nửa bước chân, cửa đã chậm rãi bị đẩy ra, một đạo thân ảnh cao gầy thon dài xuất hiện ở trong tầm mắt cô, lại không phải là người quen thuộc.

"Di, chỉ có em gái nhỏ ở đây a-----" Bạch Lộ bước vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

Trình Tô Nhiên ngẩn ra, không biết như thế nào lại có chút chột dạ, cứng đờ mà giương lên khóe miệng: "Cô tìm chị của tôi sao?"

"Chị?"

Bạch Lộ nhướng mày cười khẽ, ánh mắt quét một vòng trong phòng, sau đó trở lại trên người Trình Tô Nhiên, mang theo điểm mỉa mai, nói: "Chẳng lẽ không phải là kim chủ sao?"

- -------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.