Cấm Động Tâm

Chương 43: Chương 43: Độc nhất vô nhị




Thình lình xảy ra chuyện “ngoài ý muốn” khiến Giang Ngu không thể không điều chỉnh kế hoạch công tác, sớm đã định ngày mai quay chụp quảng cáo phải hoãn lại, tuy rằng chưa tới mức vi phạm hợp đồng, nhưng cũng cần phải chi trả một ít công phí.

Mà theo kế hoạch sắp xếp cuối tuần này bay đi Milan lại phải đi trước.

Vé máy bay sửa lại là buổi sáng ngày hôm sau, Giang Ngu cùng tiểu Chu đi, Điền Lâm phải ở lại xử lí một số việc trong nước. Nàng đã sớm liên hệ với trợ lí bên Milan, tới nơi sẽ có người đón tiếp.

Sau đó tự mình lái xe đưa hai người ra sân bay.

“Chị Ngu, người chị muốn tìm, em đã xác định tốt phạm vi rồi, nhanh nhất là hai ngày nữa có thể tìm được.” Chờ đến khi đèn đỏ dừng lại, Điền Lâm nhìn vào gương chiếu hậu nói.

Giang Ngu vẫn luôn nghịch điện thoại không biết đang nói chuyện phiếm với ai, nghe tiếng ngẩng đầu lên: “Người nào?”

“Lốp xe dự phòng.”

“.....”

Điền Lâm tiếp tục nói: “Bên trường nghệ thuật có rất nhiều người phù hợp với điều kiện, có một số thậm chí còn xuất sắc hơn, rất đáng để thử.”

Lời trong lời ngoài đều là lời ngầm.

Giang Ngu khẽ nhíu mày, nhìn chăm chú vào avatar “Bảo bảo ngoan ngoãn” trên màn hình, không mặn không nhạt nói: “Lại thêm hai điều kiện nữa.”

“Hửm?”

“Không theo đuổi thần tượng, cũng không quen biết tôi.”

Cô ấy cực độ chán ghét những fan nữ trẻ, trước kia chưa từng ý thức được điểm này, từ khi gặp được bạn nhỏ, nó đã được khai quật ra.

Khóe miệng Điền Lâm có chút run rẩy, dở khóc dở cười, “Chị gái của em ơi, trong số điều kiện chị nói tùy ý đem ra một cái, cô gái nhỏ phù hợp bắt được một đống, nhưng nếu là toàn bộ điều kiện, thực sự là rất rất ít, cho dù là có, người ta cũng chưa chắc nguyện ý....”

“Bạn nhỏ còn không phải sao?” Giang Ngu đạm thanh đánh gãy.

Không khí đột nhiên yên lặng.

Điền Lâm muốn nói cái gì đó, đèn xanh sáng lên, cô dẫm chân ga lại chuyển sang số “D”*, chờ xe xuyên qua giao lộ, mới dùng một loại ngữ khí trêu chọc nói: “Chị sớm nên nói với em, là tìm thêm một clone* Trình tiểu thư đi.”

*D - Drive: là số tiến, sử dụng khi cho xe chuyển động tiến trong điều kiện bình thường trên mặt đường tốt. Trường hợp đường không tốt như dốc nhiều, trơn trượt... thì nên chuyển sang chế độ bán tự động để đảm bảo máy khỏe và kiểm soát được tốc độ.

*Clone: có nghĩa là nhân bản, bản sao.

Tiểu Chu ngồi ở ghế lái phụ liều mạng nghẹn cười.

Giang Ngu ngẩn ra, ngắn ngủi mà thất thần.

Cô ấy đến tột cùng là muốn cái gì? Là lốp xe dự phòng giống với bạn nhỏ, hay là..... Một bạn nhỏ khác? Nhưng trên thế giới không có khả năng tồn tại hai người hoàn toàn giống nhau, người cô hiện tại có được, là độc nhất vô nhị, chẳng qua, loại yêu thích này là từ một cái cực đoan này nhảy sang một cái cực đoan khác.

Thích ứng một loại khẩu vị nào đó, lặp đi lặp lại, lại đổi một khẩu vị mới, tiếp tục thích ứng, lại một lần nữa lặp lại.

Vô hạn tuần hoàn cho đến già, bên cạnh không một ai lưu lại.

Cô ấy sẽ mệt sao?

Giang Ngu khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười châm chọc, trên cửa sổ xe phản chiếu sườn mặt ủ dột lạnh băng của cô ấy.

Bạn nhỏ lại gửi tin nhắn đến:

[ Chị, em phải đến trường rồi, chị cũng nên cất điện thoại đi, ngồi xe nghịch điện thoại rất dễ choáng váng, một chút nữa không phải còn đi một chuyến dài sao, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng lấy sức, công tác cố lên, em chờ chị trở về.]

[ Đúng rồi, lên đường bình an -3- ]

Một cái icon của “Bảo bảo ngoan ngoãn“.

Giang Ngu yên lặng nhìn chăm chú vào văn tự, ánh mắt trở nên mềm mại.

Cô ấy trả lời một câu “Được”, thu hồi điện thoại, nhắm mắt lại.

Hơn mười phút sau, đã đến sân bay, Giang Ngu cùng tiểu Chu hai người đẩy một cái rương lớn, Điền Lâm ở bên cạnh nhìn, cau mày, trong ánh mắt bất đắc dĩ lộ ra một tia bực bội.

“Cô vào trước đi, tôi lập tức đến ngay.” Giang Ngu đem rương hành lý giao cho trợ lý sinh hoạt, sau đó xoay người lại đi về hướng Điền Lâm, kéo tay nàng, cười cười.

“Làm sao vậy, em gái Điền? Còn đang tức giận với bạn nhỏ sao?”

Hôm nay Điền Lâm mặc một bộ hưu nhàn, không chút cẩu thả, lại nhiều hơn vài phần ý vị nhu hòa của nữ nhân tri thức. Nàng hướng Giang Ngu nhướng mày, chỉ chỉ đại sảnh, “Mau vào đi.”

“Buổi tối hôm trước tôi gặp ác mộng, ngủ không được, nửa đêm lái xe đến khách sạn tìm bạn nhỏ.....” Giang Ngu không nhúc nhích, giải thích đại khái một lần tình hình buổi tối hôm trước, đem chuyện bị đá xuống giường đổi thành xô đẩy.

Cô ấy biết Điền Lâm suy nghĩ cái gì, rất buồn cười nhưng cũng có chút cảm động, nhưng một bên là trợ lý đắc lực nhiều năm, một bên là tình nhân bản thân thích nhất, cô ấy bị kẹp ở giữa rất khó xử, cũng không hy vọng hai bên bởi vì một chuyện nhỏ mà sinh ra hiểu lầm.

Trong tiềm thức cô ấy cảm thấy, bản thân phải nói rõ ràng.

Điền Lâm trầm mặc, nhìn chằm chằm cô ấy, đột nhiên che miệng cười rộ lên, “À, như vậy a.”

“Cho nên cũng không hoàn toàn là em ấy sai.”

“Ừm.”

“Được rồi, tôi vào đây.”

“Chị Ngu-----” Điền Lâm gọi cô ấy lại, “Chị thật sự không tức giận sao? Chậm trễ nhiều thời gian như vậy.”

Giang Ngu có chút sửng sốt, suy tư một lát, nói: “Không đến mức phải tức giận. Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, vào đi thôi.”

Hai người ở cửa tạm biệt nhau.

Điền Lâm nhìn theo bóng dáng Giang Ngu dần dần biến mất, cảm giác kỳ quái kia lại tiếp tục xông ra.

Nàng nhớ rằng, ước chừng khoảng sáu bảy năm về trước, lúc mà Giang Ngu cùng Kỳ Ngôn còn chưa chia tay, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thường xuyên bởi vì chuyện công việc mà cãi nhau. Có một lần Kỳ Ngôn không cẩn thận làm bẩn váy Giang Ngu vừa mang về, vừa vặn ngày hôm sau có một tạp chí cần quay chụp, cho dù giặt như thế nào cũng không thể sạch sẽ, làm chậm trễ thời gian đã hẹn trước, Giang Ngu cùng Kỳ Ngôn cãi nhau một trận lớn, tới mức gần như sắp đánh nhau.

Đó là lần đầu tiên nàng biết được thì ra người yêu cãi nhau cũng có thể ồn ào đến như vậy.

Chuyện ngày hôm qua hiển nhiên so với trước kia còn nghiêm trọng hơn.

Nhưng....

Con người sẽ có lúc thay đổi. Nàng không dám suy đoán bất luận chuyện gì, chỉ có thể nghĩ như vậy.

Lần này Giang Ngu đi chính là ba bốn ngày.

Trình Tô Nhiên chưa từng nhớ nhung một người đến như vậy. Ban ngày thời điểm đến trường, nhịn không được liên tục cúi đầu xem điện thoại, buổi tối trước khi ngủ, phải lướt Weibo trong chốc lát, hai con mặt hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dính chặt trên Wechat.

Bởi vì-----

Trừ bỏ buổi sáng tốt lành cùng ngủ ngon ra, cô đã thử gửi cho chị ấy rất nhiều những thứ khác, thí dụ như, lão sư ở trường phải đi dẹp loạn một chuyện hết sức buồn cười, nhà ăn hôm nay vừa ra một món mới ăn rất ngon.....

Cô không chờ mong được đáp lại, rốt cuộc thì chị ấy cũng bận như vậy, không thể luôn quấy rầy, chỉ là không nghĩ đến chị ấy không chỉ trả lời cô, còn cùng với cô trò chuyện thêm mấy câu, cô lúc này mới nhịn không được càng gửi càng nhiều.

Một mặt lo lắng sẽ quấy rầy đến chị ấy rồi lại rước lấy lửa giận, một mặt lại không thể khống chế tâm tư cùng đôi tay của bản thân.

Ngay cả học tập cũng không thể dời đi lực chú ý của cô.

Hai ngày gần đây nhiệt độ xuống thấp, cả thành phố mưa dầm liên miên, người đi đường sôi nổi mặc vào áo khoác quần dài, bầu trời từ lúc sáng sớm đã xám xịt.

Cách thời gian tan học còn năm phút nữa, Trình Tô Nhiên cảm giác được điện thoại đang run, tưởng là tin nhắn của Giang Ngu, cô ngó thấy lão sư không chú ý mới trộm nhìn qua, không phải Wechat, mà là chủ nhiệm lớp gửi tin nhắn trong QQ.

Gọi cô sau khi tan học đến văn phòng một chuyến.

A?

Cô đang muốn thu hồi điện thoại, đột nhiên Wechat có tin nhắn gửi đến.

Chị: [ Buổi chiều ngày mai trở về. ]

Tiếp theo là một tấm ảnh chụp lại vé máy bay đã đặt.

Tức khắc Trình Tô Nhiên tâm hoa nộ phóng, không nhịn xuống được, bay nhanh đánh chữ trả lời: [ Em nhớ chị. ]

Bên kia trong chốc lát hiển thị là đang nhập tin nhắn, trong chốc lát lại không có động tĩnh gì.

Tan học.

Bên trong phòng học xôn xao hẳn lên, Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình chậm rì rì đứng dậy, thất thần thu thập mọi thứ thật tốt, hướng văn phòng của chủ nhiệm đi đến, trong nháy mắt khi cô đang gõ cửa kia, nhận được một cái icon ôm ôm của Giang Ngu gửi đến.

Chỉ có một cái icon duy nhất.

Cô đẩy cửa vào, thấy chủ nhiệm lớp cười hướng mình vẫy vẫy tay, nén xuống mất mát trong lòng, thu hồi điện thoại đi qua, “Phan lão sư, có chuyện gì sao ạ?”

Chủ nhiệm lớp của cô vẫn còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi, thoạt nhìn giống như một tiểu thịt tươi. Thầy cầm lấy một phần văn kiện đưa cho cô, nói: “Thứ sáu tuần sau ở khách sạn Aram có một buổi giao lưu trình diễn thời trang, cần một nhóm người phiên dịch, học tỷ khóa 15 của các em đến liên hệ với tôi, còn nói thêm với mấy lão sư bên chuyên ngành, muốn hỏi là có học đệ học muội nào nguyện ý đi không, đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện.”

Trên văn kiện viết rõ kỹ càng tỉ mỉ buổi triển lãm, điều kiện cùng thù lao.

Tiếng Pháp cùng tiếng Ý yêu cầu hai người, Trình Tô Nhiên nhìn lướt qua điều kiện chuyên ngành, yêu cầu tiếng Pháp ít nhất đạt tới trình độ DALF-C1, tiếng Anh cần cấp sáu trở lên hoặc là BEC trung cấp, có thể lưu loát giải thích, cũng đối với ngành thiết kế thời trang có hiểu biết nhất định.

Thù lao là 3000 tệ một ngày.

Ánh mắt của cô dừng lại trên bốn chữ “Thiết kế thời trang”, hoàn toàn xem nhẹ thù lao phong phú khiến cho người chảy nước miếng kia.

Nhắc đến thời trang liền nghĩ đến người mẫu.

Liền nhớ tới Giang Ngu....

Sau đó cô mới chú ý tới thù lao, đôi mắt hơi hơi tỏa sáng. Phiên dịch viên chính thức lúc mới vào làm việc một ngày đại khái kiếm được bảy tám ngàn, mà các cô còn là sinh viên chưa tốt nghiệp không tính là phiên dịch viên chính thức, mức thù lao này đích thực rất mê người.

“Nhưng mà em vẫn vòn chưa thi C1, đối với ngành thiết kế thời trang cũng không quá nhiều hiểu biết.” Trình Tô Nhiên tiếc hận thở dài.

Cô rất muốn đi.

Cấp sáu tiếng Anh có, BEC trung cấp cũng có, nhưng tiếng Pháp C1 chỉ mới báo danh, tháng sau mới bắt đầu thi, chỉ kém một chút như vậy.

“Có kinh nghiệm làm việc được không ạ? Em từng ở công ty lớn làm qua hạng mục như vậy, ngành sản xuất điện tử khoa học kỹ thuật, giải thích hay dịch viết đều không có vấn đề gì, nhưng hai ngành này lại có điểm bất đồng hẳn là.....” Trong lòng cô có điểm không cam lòng.

Chủ nhiệm lớp cười ngắt lời: “Nếu tôi đã gọi em đến đây rồi thì đương nhiên cảm thấy em làm được a, không phải em đang chuẩn bị thi C1 sao? Lớp của chúng ta trừ bỏ em ra thì không có người khác, cho nên những cái đó không có quan hệ gì, đến nỗi ngành thiết kế, trở về tra chút tư liệu liền tốt, tự tin một chút.”

Trình Tô Nhiên ôm văn kiện do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi. Em đây cảm ơn lão sư trước.”

“Ừm, tư liệu về buổi trình diễn thời trang em lấy về xem đi, thêm Wechat của học tỷ để thuận tiện một chút.” Chủ nhiệm lớp lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh mã QR gửi cho cô.

“Được.”

Rời khỏi văn phòng, tâm tình Trình Tô Nhiên vui vẻ, gấp không chờ nổi muốn chia sẻ với Giang Ngu, cô bùm bùm đánh một đoạn tin nhắn gửi qua, trên đầu dính nước mưa cũng không thèm để ý.

Nhưng mà.....

Mãi cho đến khuya cũng không nhận được tin nhắn trả lời.

Đên dầm sâu, ồn ào náo động lại quy về với yên tĩnh.

Trong phòng ngủ ánh đèn nhu hòa vẫn sáng, Trình Tô Nhiên chỉ mặc áo ngực cùng quần lót ngồi ở trên giường, tóc dài đen nhánh rơi rụng trên vai lưng, cô một bên xem tư liệu của buổi trình diễn, một bên dùng điện thoại tra những thông tin liên quan, chờ tin nhắn Wechat.

Càng đợi không được càng nóng vội, nửa ngày một chữ cũng đều không thấy.

Cô không dám thúc giục.

Hôm trước Weibo chị ấy đăng tin mới, là ảnh chụp ở Milan, có chín bức ảnh, ăn mặc rất đơn giản chỉ áo sơ mi cùng quần jean, lại khiến cho khung ảnh tràn đầy cảm xúc, bình luận bên dưới fan đều nhao nhao ồn ào kêu đã chia sẻ về tường.

Nhìn thấy nhiều người như vậy chia sẻ chung một kiểu ảnh về tường, Trình Tô Nhiên đánh mất ý niệm muốn đổi một trang bìa mới, ở trong album mở ra một tấm ảnh chụp lén----

Chị ấy dắt ngựa, ngựa chở cô, hai người một ngựa chậm bước trên vùng quê rộng lớn.

Đây là bức ảnh mà người khác không có.

Là độc thuộc về cô.

Đáy lòng Trình Tô Nhiên dâng lên kiêu ngạo, nhịn không được có điểm đắc ý nho nhỏ, lặng lẽ đem tấm ảnh chụp lén này thiết lập thành bài đăng trên tường mình chỉ để một mình bản thân xem, sau đó mới like bài viết trên Weibo của Giang Ngu, lại đăng thêm một bình luận.

[ Yêu chị ]

Cô nhìn chăm chú vào màn hình, độ xong nơi khóe miệng có chút sụp xuống, trong lòng chua xót.

Một con chim hoàng yến động tâm với kim chủ sẽ không có kết cục tốt.

Đúng vậy.

Cô thật sự đã thích chị ấy.

Ngay lúc ý niệm này xuất hiện trong đầu, cô liền biển bản thân xong rồi.

Màn hình đột nhiên hiện ra yêu cầu kết nối cuộc gọi video Wechat.

Là chị.

Trình Tô Nhiên giật mình, vừa mừng vừa sợ, tâm tức khắc khẩn trương đến nỗi bang bang nhảy lên, cô nhanh chóng bò ngồi dậy, tùy tay vuốt lại đầu tóc, trịnh trọng lại cẩn thân click mở video.

Màn hình ngừng lại hai giây, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt lãnh lệ cốt cảm của Giang Ngu.

“Chị------”

Cô vui vẻ mà cười rộ lên, hai mái lúm đồng tiền dạng khai độ cung ngọt ngào.

Trên mặt Giang Ngu không có biểu tình gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Ngày đó ở bệnh viện, em đơn độc cùng Kỳ Ngôn nói cái gì?”

- -----

Trao đổi kiến thức:

*DALF hay Diplôme approfondi de langue française là một hệ thống chứng chỉ kiểm tra khả năng Pháp ngữ trình độ nâng cao của những người sử dụng tiếng Pháp không phải là tiếng mẹ đẻ. Bài thi được điều hành bởi CIEP trực thuộc Bộ Giáo dục Pháp.

*BEC hay Business English Certificate là một trong những chứng chỉ thuộc Cambridge English Qualifications. Chứng chỉ này chứng minh cho nhà tuyển dụng rằng bạn đã sẵn sàng để sử dụng tiếng Anh trong lĩnh vực kinh doanh ở cấp độ quốc tế.

- ------

Editor:

*Thả tim*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.