Cấm Động Tâm

Chương 17: Chương 17: Em là người đặc biệt






Màn đêm buông xuống, hai bên bờ sông Tân Giang đèn đuốc sáng trưng.

Một chiếc xe thể thao màu trắng bên trong màn đêm phóng nhanh, quang ảnh nghiêng nghiêng, một đường xuyên qua trung tâm thành phố, chạy đến dưới lầu khách sạn hoa lệ Vân Cẩm, tiến vào bãi đỗ xe.

Giang Ngu ngồi ở trong xe trong chốc lát mới đi lên.

Bên ngoài phòng im ắng.

Cô ấy đẩy cửa đi vào.

Trong phòng ánh sáng hơi tối, chiếc ti vi lớn phát ra ánh sáng, bên trong đang chiếu một bộ phim điện ảnh, phụ đề lại bị che khuất, trong loa truyền ra thanh âm không lớn của lời kịch tiếng Pháp.

Trình Tô Nhiên ngồi ở trên sô pha, cúi đầu, môi mở rồi lại đóng, giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Tháng 6 năm 1773, vợ chồng Thái tử thanh thế to lớn mà đi đến Paris, mọi người ai nấy đều vui vẻ phấn chấn....." Nói liên tiếp lời kịch tiếng Trung.

Cùng lúc đó, bên trong màn hình chiếu ra hình ảnh một đoàn đội xe ngựa đi qua trên đường phố, phu nhân trên người mặc một thân váy áo Rococo mỉm cười nhìn đám người bên đường đang hoan hô.

Cô là đang cùng lúc kịp thời giải thích.

*Đây là hình ảnh Váy Rococo: Đây là trang phục của Thế kỉ XVIII, phong cách mà nó mang đến là thanh lịch, tinh tế, mỏng manh, gợi cảm và không tự nhiên nhất định. Rococo thể hiện cho sự huy hoàng vương giả, nó vẫn là một sự phản ánh của sự thống trị của thời trang quý phái.



Giang Ngu nhìn nhìn màn hình, ánh mắt lại dừng ở trên người cô gái nhỏ, trên khuôn mặt lãnh đạm nhiễm một chút thần sắc kinh ngạc.

Trong không gian tối tăm, ánh sáng lạnh lẽo tựa như mênh mông sương mù nhẹ nhàng uyển chuyển bao phủ tay chân cô gái nhỏ. Bởi vì quá mức nhập tâm chuyên chú, cô vẫn chưa phát hiện có người tiến vào.

Đại khái qua hơn mười phút, cô cầm lấy điều khiển từ xa ấn tạm dừng, đứng dậy đi đến phía trước màn hình, lấy đi bìa cứng che đậy phụ đề, sau đó đem âm lượng điều chỉnh đến nhỏ nhất, tiếp tục phát.

Cô nhìn chằm chằm màn hình nói ra lời kịch tiếng Pháp.

Giang Ngu lẳng lặng đứng ở chỗ tối cạnh cửa, lẳng lặng mà nhìn, mà nghe, con người đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình, hơi hơi chớp động.

Lại hơn mười phút qua đi.

Trình Tô Nhiên tắt đi tivi, cúi đầu đùa nghịch với máy tính, đang muốn đi bật đèn quay người lại liền trông thấy ở cạnh cửa có người, sợ tới mức co rút lại, "Chị.....Chị, chị trở về khi nào?"

Cô cho rằng chị ấy hôm nay sẽ không trở lại.

Giang Ngu không có trả lời, bước trên đôi chân dài đi qua, "Máy tính dùng có tốt không?"

"Vâng vâng, rất tốt." Trình Tô Nhiên gật đầu như đảo tỏi.

Giang Ngu gợi lên khóe môi, duỗi tay sờ sờ đầu cô gái nhỏ, mặt mài mang theo ý cười ôn nhu. Trình Tô Nhiên lặng lẽ quan sát sắc mặt của cô ấy, tựa hồ thoạt nhìn tâm trạng không tệ, ánh mắt chạm đến điểm nhu hòa, trong chốc lát lại thất thần.

"Chị, chị không có giận em chứ?"

"Tại sao lại giận?"

"A, không có việc gì." Trình Tô Nhiên cười lắc đầu, cắn môi dưới, hai má lúm đồng tiền nhỏ lõm xuống hiện lên độ cong sung sướng.

Đôi mắt cô rất to, là hình dạng thủy hạnh ôn nhu, giống như nai con, bên trong tràn đầy là ánh nước, ánh đèn chiếu lên đôi lông mi giống như cánh ve rung động.

Giang Ngu chăm chú nhìn cô một lát, giống như đang suy tư cái gì đó, bỗng nhiên, cô ấy mở ra hai tay đem người cuốn vào trong lòng ngực mình, hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ngủ phòng ngủ chính."

Trình Tô Nhiên do dự một chút, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Một cái hôn mềm nhẹ dừng ở vành tai cô.

"Ngoan."

Giang Ngu đi tắm rửa.

Trình Tô Nhiên thất thần trong chốc lát, sau đó cúi đầu thu thập đồ vật. Cô đem sách vở cùng máy tính đều dọn về phòng, sau đó ngồi trên sô pha, một bên chờ một bên làm công tác tư tưởng cho bản thân.

Kỳ thật cô là một người cảm tính, có chút mẫn cảm, một sự kiện tầm thường nho nhỏ cũng có thể khiến cô rơi nước mắt, nhưng cô chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Cô cho rằng, bị người khác nhìn thấy nước mắt rất mất mặt.

Nhưng cô lại ở trước mặt chị ấy hai lần rơi nước mắt.

Đêm nay tuyệt đối không thể như vậy.

Cô không sợ.

Hồi lâu, tiếng nước trong phòng tắm lớn ngừng lại, tiếp theo cửa ra, Giang Ngu chỉ quấn khăn ngang ngực đi ra.

Tóc cô ấy rối tung, uyển chuyển nhẹ nhàng tự nhiên, tỷ lệ tuyệt hảo, một đôi chân thon dài thẳng tắp, đường cong rõ ràng lại mượt mà, có một loại mỹ cảm tràn đầy sức lực cùng khỏe mạnh.

Có người eo ngắn đùi ngắn, có người chân dài lớn lên không eo, cô ấy lại là người đều có cả hai. (?)

*Thật tình là mãi mình cũng không hiểu là như nào nữa.

Trình Tô Nhiên xem đến thẳng mắt.

Có một cổ cảm xúc vị diệu ở trong lòng bành trướng ra......Cô dường như còn chưa có chạm qua chị ấy, nhưng mà, chị ấy sẽ cho phép sao?

Sau khi thất thần qua đi, Giang Ngu đã trở về phòng.

Trình Tô Nhiên vội vàng cùng đi qua.

Trong phòng chỉ có đèn bàn là sáng, ánh sáng màu vàng ấm áp nhu hòa, lác đác lưa thưa chiếu lên giường lớn, phảng phất giống như một uông biển sâu. Cô bỗng dưng nhớ tới đêm hôm đó, bước chân hơi khựng lại.

Giang Ngu ngồi dựa ở đầu giường, trên người khoác áo ngủ màu rượu đỏ, tóc dài hơi xoăn được xõa tán, một chân cong lên, tựa như mỹ nữ rắn lạnh lẽo yêu mị.

Cô ấy tựa hồ nhìn thấu đáy lòng nhút nhát của cô gái nhỏ.

"Lại đây."

"Ngô."

Trình Tô Nhiên từ một đầu khác bò lên trên giường, dịch đến bên cạnh cô ấy, một bộ dáng ngoan ngoãn mà nhìn cô ấy.

Giang Ngu buồn cười, duỗi tay đem người vớt lại đây, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lỗ tai nhỏ, "Chuyện làm người mẫu đã suy xét như thế nào rồi?"

Trình Tô Nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô ấy, thần kinh thả lỏng, nhuyễn thanh nói: "Được a, Chị trả tiền lương cho em."

"Đương nhiên," Giang Ngu xoa vành tai cô cười, "Em muốn nhiều ít như thế nào?"

"Cứ ấn theo tiêu chuẩn của người mẫu bình thường thì tốt rồi."

"Không được."

"Sao?"

Giang Ngu cúi đầu mổ lên môi cô gái nhỏ, ngữ khí sủng nịch nói: "Người khác là bình thường, nhưng em là bạn nhỏ của tôi."

Tâm đột nhiên nhảy lên, như là bị dòng chảy của lốc xoáy siết vào, trong đầu Trình Tô Nhiên một trận choáng váng, mất đi phương hướng.

Trong miệng cô lẩm bẩm: "Em đây là đặc biệt sao?"

"Đúng vậy."

"!"

"Buổi chiều ngày mai, em xong tiết thì lập tức đến công ty, ở văn phòng chờ tôi. Mật mã khóa cửa là 060212, trong ngăn kéo bàn trà có đồ ăn vặt, là đặc biệt chuẩn bị cho em, ngoan ngoãn đừng chạy loạn, biết không?" Giọng nói Giang Ngu quá thấp mang điểm từ tính, có chút dụ hoặc khó kháng cự.

Trình Tô Nhiền cầm lòng không được ôm lấy Giang Ngu, "Được."

Bên trong không gian tối tăm yên tĩnh, trầm mặc đối diện lẫn nhau, hô hấp dần dần dung hợp với nhau, còn có mùi hương hoa diên vỹ, có mùi hương sữa bò ngọt tịnh, bên trong ánh sáng ấm áp bắt đầu lên men.

Cô thấy trong đáy mắt Giang Ngu là ngọn lửa thiêu đốt, cũng nghe thấy lồng ngực bản thân gia tốc chấn động.

Bóng ma chiếm cứ trong lòng đã được cởi bỏ xích sắc.

Chỉ là, ý niệm càng ngày càng mãnh liệt lại không có bất luận động tác gì.

Trình Tô Nhiên cho rằng cô ấy đang đợi mình, liền giơ tay ra, nắm lấy vạt áo, hướng Giang Ngu chớp chớp mắt, gọi ra tiếng: "Chị-----"

Giang Ngu bắt lấy tay cô.

"Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

"?"

Trình Tô Nhiên mở to hai mắt.

Dây áo ngủ vừa được kéo ra, Giang Ngu liếc mắt, ấn xuống suy nghĩ trong lòng, bất động thanh sắc mà đem nó buột lại, cúi đầu mỗ nhẹ.

"Ngô----"

Lần này, có chút ngăn không được.

Cô phảng phất như chết đuối, đầu óc choáng váng, trong không gian yên tĩnh tràn ngập tiếng tim đập hỗn độn.

Lặp đi lặp lại, nhiệt tình lâu dài.

"Sợ tôi sao?" Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói thấp nhu, Giang Ngu hơi ngưỡng ngưỡng, yên lặng bất động.

Trình Tô Nhiên mơ mơ màng màng mà lắc đầu: "Không sợ."

Giang Ngu hô hấp có chút trầm xuống, giống như đang chịu đựng cái gì đó, cô ấy dùng sức hít một hơi thật sâu, nghĩ sẽ nói với cô rằng không được sợ, nhưng sợ sẽ dọa đến bạn nhỏ liền hống nói: "Không phải sợ, tôi thích em nhất."

Ở trên người Trình Tô Nhiên, trò chơi khống chế mà cô ấy tha thiết yếu thích lại không cách nào mang lại cho cô ấy cảm giác thống khoái, chỉ khiến cô ấy nếm trải tư vị của thất bại.

Cô ấy không hy vọng bạn nhỏ sợ cô ấy, đồng nghĩa khiến cho trò chơi trở nên chán ngấy.

Cô ấy muốn chú chim nhỏ ngoan ngoãn trong lòng bàn tay để cô ấy tùy ý chơi đùa.

Vì chính bản thân cô ấy.

(Vâng là vì chị, em biết rồi khỏi giải thích. Sau này vợ có nạnh nùng với mình thì nhớ lấy lí do như này mà nói với vợ nha -.-)

"Chị....." Trình Tô Nhiên sớm đã mơ hồ đến không thành bộ dáng, cái gì bóng ma, cái gì sợ hãi, đều bị ném ra sau đầu.

Cô chủ động dựa vào bả vai Giang Ngu.

Giang Ngu đúng lúc ngừng lại, kéo lên đệm chăn bên cạnh đem hai người bọc lại, cứ như vậy mà lẳng lặng ôm nhau nằm xuống, bàn tay phất phất sợi tóc tán loạn trên mặt cô, "Ngoan, ngủ đi."

Trình Tô Nhiên ngẩn ra, thoáng chốc thanh tỉnh.

Chẳng lẽ chị ấy đang nhân nhượng cô?

Nếu không, hiện tại hoàn toàn.... Cô lại nhịn không được mà nghĩ nhiều.

Vì cái gì?

"Em ngủ không được." Trình Tô Nhiên đánh bạo bắt lấy cái tay kia, hôn hôn lòng bàn tay.

Giang Ngu ngẩn người, bắt lấy cái tay rút ra, ôm lấy cô, một chút lại một chút nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, "Nằm một lát liền có thể ngủ rồi."

Trong ngực thực ấm áp, vờn quanh mũi là mùi hương cô yêu thích, tràn đầy đều là cảm giác an toàn. Trong trí nhớ của cô, chưa từng có người nào ôm cô vào giấc ngủ, tâm tình còn chưa bình phục lại lần nữa phanh động loạn nhảy không ngừng, tại không gian yên tĩnh vang lên vô cùng rõ ràng.

Đèn bàn bỗng nhiên bị tắt đi.

Bốn phía lâm vào một mảnh tối đen.

Trình Tô Nhiên theo bản năng ôm chặt Giang Ngu, "Chị------"

"Ừm, tôi ở đây."

"Em cũng thích chị nhất."

Giang Ngu không nói chuyện.

- ------------------

Editor:

Nếu có ai đó lại hỏi mình về thể loại truyện, mình tuyệt đối sẽ nói thêm là dụ thủ *thích thú*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.