Cấm Động Tâm

Chương 94: Chương 94: Hỏng đến triệt để




Không gian yên tĩnh, thanh âm yếu ớt vờn quanh ở bên tai, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng, thật sâu mà đâm vào đáy lòng Trình Tô Nhiên. Trong nháy mắt kia, da đầu của cô tê dại, tay chân phảng phất như mất đi tri giác.

“Nếu tôi cố ý.... Thì sẽ không nói cho em biết....” Giang Ngu đứt quãng nói, vô lực mà nhắm mắt lại.

Hô hấp ấm áp phả lại đây, Trình Tô Nhiên run run, “Chị muốn ăn cơm tôi nấu tùy thời nói là được, vì cái gì còn muốn để thân thể của mình mạo hiểm? Chị có biết nếu như dị ứng nghiêm trọng sẽ dẫn đến chết người hay không? Giang Ngu, chị.....”

Cô lại lần nữa vô cùng tức giận, bả vai ngăn không được mà run rẩy.

Giang Ngu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô ấy cũng không biện giải nữa, chỉ thấp giọng nói: “Thực xin lỗi....”

Một bó sáng đảo qua đây, xe chậm rãi ngừng lại ở bên người các cô, Văn Nhược Huyền mở cửa xuống xe, mở cửa ghế sau ra, giúp đỡ Trình Tô Nhiên nâng Giang Ngu đi vào.

“Không cần đi bệnh viện, một lát liền.....” Giang Ngu có chút kháng cự.

Trình Tô Nhiên lạnh giọng ngắt lời: “Câm miệng cho tôi!”

Văn Nhược Huyền khiếp sợ mà nhìn cô.

Thanh âm quanh quẩn ở trong bãi đỗ xe trống trải, Trình Tô Nhiên bất chấp mọi thứ, mạnh mẽ đem Giang Ngu nhét vào trong xe, bản thân cũng đi lên, “Nhược Huyền, đi thôi.”

“Được.” Văn Nhược Huyền thu hồi tầm mắt.

Bệnh viện gần nhất cách tiểu khu chỉ ba mươi phút lái xe.

Ngồi ở hàng phía sau, Trình Tô Nhiên chặt chẽ nắm lấy tay Giang ngu, phòng ngừa cô ấy lại cào lên vết mẫn trên người, mặc dù xe chạy thật sự vững vàng nhưng tâm trạng lo lắng cho Giang Ngu của cô cũng không vì thế mà bị lay động, cũng tận lực để cô ấy dựa vào trên người mình.

Tim đập dồn dập thoáng hoãn lại.

Cả người Giang Ngu xụi lơ nằm trong lồng ngực Trình Tô Nhiên, làn da vừa hồng vừa nóng lại ngứa, đầu óc mơ hồ, dạ dày vẫn cảm thấy vô cùng buồn nôn, hô hấp không tự giác mà nhanh hơn.

Trình Tô Nhiên nghe được tiếng cô ấy hít thở, hoảng hốt nhớ tới mấy năm trước, đêm mạo hiểm kia ở trên núi Lăng Bạch.

Khi đó biết được Giang Ngu bị nhốt ở trên núi, cô hơn nửa đêm ngàn dặm xa xôi bay qua, sợ Giang Ngu gặp nguy hiểm, một mình lẻ loi theo đường nhỏ lên núi, mãn tâm mãn nhãn của cô toàn bộ đều là an nguy của Giang Ngu, không có lực chú ý dư thừa nào phân cho bản thân, cho dù trên đùi bị thương chảy rất nhiều máu cũng dường như không cảm nhận được đau đớn.

Mà Giang Ngu liền như vậy cõng cô hơn 90 cân hơi thở thoi thóp chạy như điên xuống núi.

Nguyên lai trong bất tri bất giác, các cô đã từng cùng nhau có chung hồi ức sinh tử, các cô còn là người đã cùng nhau trải qua nó, các cô đã từng như vậy để ý lẫn nhau....

Có phải lúc ấy đã bắt đầu rồi hay không?

Có lẽ, còn sớm hơn nữa.

Nhưng cô tình nguyện không biết.

5 năm này, cô không biết Giang Ngu đã từng thích cô, để ý cô, cũng không biết Giang Ngu là như vậy không bỏ xuống được cô. Cô cho rằng Giang Ngu đối với bản thân chưa bao giờ có thứ cảm tình vượt quá, cho nên cô mới có thể thuyết phục bản thân tiếp thu hiện thực. Nhưng mà hiện tại gặp lại, Giang Ngu lại để cho cô biết, tàn nhẫn để cho cô biết, rất nhiều, rất nhiều.

Thành lũy mà cô vì bản thân dựng nên sụp đổ.

Vì cái gì rõ ràng để ý cô lại muốn đâm vào tim cô, vì cái gì rõ ràng không bỏ xuống được cô lại muốn đẩy cô ra xa.....

Trình Tô Nhiên canh cánh trong lòng.

Mấy ngày nay, Giang Ngu đối với cô mọi cách ân cần, so với trước kia khác nhau rất lớn, cô đã sợ hãi nhưng rồi lại nhịn không được tò mò, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân không thể rơi vào nhưng trái tim kia vẫn như cũ vì Giang Ngu mà rung động.

Loại mâu thuẫn này lặp đi lặp lại tra tấn cô, để cho cô càng ngày càng không thể kiên định....

......

Tới bệnh viện rồi, đưa vào cấp cứu.

Phản ứng dị ứng của Giang Ngu không tính là đặc biệt nghiêm trọng nhưng cũng không nhẹ, bác sĩ liền kê chút thuốc, giữ ở phòng cấp cứu quan sát một trận. Trình Tô Nhiên cùng Văn Nhược Huyền cũng ngồi xuống, bồi cô ấy.

Ba người trầm mặc không lên tiếng.

Ánh đèn chiếu xuống sáng choang, Giang Ngu nhắm hai mắt, bại lộ ra bên ngoài làn da là mảng lớn phiếm hồng, mặt, cổ, cánh tay...... Đỏ đến nhìn thấy ghê người, tựa như từ đầu đến chân bị đổi một lớp da vậy.

Tâm Trình Tô Nhiên nắm lên, nắm chặt hai tay, tầm mắt cũng không chớp một cái rời khỏi mặt cô ấy.

Văn Nhược Huyền ở một bên yên lặng chăm chú nhìn, ánh mắt mang theo điểm thâm ý.

Hồi lâu sau, đại khái là thuốc đã có tác dụng, vết mẫn đỏ trên người Giang Ngu cũng dần dần biến mất, làn da cũng không còn nóng nữa, cô ấy cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mở mắt ra, chống tay giãy giụa hai cái.

“Nhiên Nhiên..... Hai người trở về đi, tôi không có việc gì.”

Giọng nói của cô ấy có điểm nghẽn.

Trình Tô Nhiên ninh mi, nghiêm túc mà lắc đầu: “Không được, bác sĩ nói ít nhất cũng phải quan sát bốn giờ.”

Nhìn sắc mặt Giang Ngu đã khôi phục như bình thường, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cũng buông lỏng tay ra, đứng dậy đi rót một ly nước mang tới, đưa qua, “Uống nước đi.”

Giang Ngu uống hai ngụm, cổ họng cũng thoải mái hơn rất nhiều, “Ý của tôi là, một mình tôi ở lại đây quan sát là được rồi, các em hiện tại trở về đi.”

“Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Bên cạnh không có ai thì phải làm sao?”

“Tôi gọi Điền Lâm đến đây.”

Cô ấy nói, theo thói quen muốn lấy điện thoại lại phát hiện điện thoại căn bản không ở bên người. Bị vội vàng đưa tới bệnh viện, túi còn để ở nhà Trình Tô Nhiên.

“Cho tôi mượn điện thoại của em dùng một chút.” Cô ấy duỗi tay hướng Trình Tô Nhiên.

Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm cô ấy, không nhúc nhích, sắc mặt chìm xuống, “Giang Ngu, chị có thể nghe lời một chút được hay không? Tự mình đem bản thân ăn vào bệnh viện, lại còn muốn cậy mạnh có đúng không? Chị có mấy cái mạng có thể chà đạp?” Càng nói càng khí, không tự giác nâng tay lên.

Thật muốn một cái tát phiến tỉnh nữ nhân này.

“Nhiên Nhiên ------” Văn Nhược Huyền giữ chặt cô, thuận thế đem người kéo vào trong lồng ngực, “Đừng xúc động, từ từ rồi nói.”

Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, buông tay xuống.

Tức chết cô.

Thật sự tức chết cô.

Giang Ngu người này......

Cô thở dài, quay mặt đi, vô lực mà dựa vào trên người Văn Nhược Huyền.

Giang Ngu rũ mắt không nói, môi mỏng mím đến trắng bệch.

Ngồi đến 11 giờ khuya, Giang Ngu đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, bác sĩ cũng chỉ dặn dò chút việc cần chú ý liền thả người đi. Văn Nhược Huyền lái xe đến cửa tiểu khu liền xuống xe đi lên cầm túi Giang Ngu xuống, chuẩn bị đưa cô ấy về nhà.

Giang Ngu nhìn xe của mình còn ngừng ở trước cửa, cô ấy kiên trì muốn để Điền Lâm lại đây, lái xe của mình trở về, nói cái gì cũng không chịu để các cô đưa.

Trình Tô Nhiên đã bị cô ấy làm cho tức giận đến phát không ra hỏa nữa.

“Chị sợ xe bị trộm sao? Sáng mai để trợ lí của chị tới lái nó đi không được sao? Hay là hai người chúng tôi là quỷ, đưa chị có thể đưa đến Diêm La Điện à? A? Giang nữ sĩ? Có thể đừng cáu kỉnh không? Chị 38 tuổi, không phải 3 tuổi.....” Cô nói nói lại nở nụ cười, cười cười đôi mắt lại lên men.

Giang Ngu không nói lời nào, lẳng lặng đỡ cửa xe của mình, giống như rối gỗ vô hồn.

“Được rồi, Nhiên Nhiên, cứ nghe Giang tổng đi.” Văn Nhược Huyền ôn hòa khuyên nhủ, nàng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Trình Tô Nhiên phát tính tình lớn như vậy, giống như là một người khác, loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, như là lọt vào trong sương mù, chính là không thể nói ra được.

Trình Tô Nhiên cười nhạo một tiếng, tiết khí.

“Được rồi.”

“Mình ở chỗ này chờ cùng cô ấy, Nhược Huyền, cậu lên ngủ trước đi, buổi sáng ngày mai cậu còn đi làm.”

“......” Văn Nhược Huyền chần chờ một lát, có chút không yên tâm, nhìn cô một cái lại nhìn Giang Ngu, cánh tay kéo cô có chút cương.

Trình Tô Nhiên đè lên cái tay kia vỗ vỗ, “Yên tâm, không có việc gì.”

“Vậy nếu có việc gì thì gọi cho mình.” Văn Nhược Huyền buông tay ra.

“Được.”

Bóng đêm sâu thẳm, ở phụ cận vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, ở khu vực trung tâm của toàn thành phố, nhịp sống về đêm ồn ào náo động chỉ vừa mới bắt đầu không lâu.

Từng đợt gió lạnh thổi tới, phát động những sợi tóc bên mái Giang Ngu.

Bóng dáng của hai người ở dưới đèn đường tương giao.

Giang Ngu ngóng nhìn ngọn đèn ở nơi xa, con ngươi tối đen cũng được nhiễm lượng, giống như có thủy quang di động, trong mắt toát lên vẻ cô tịch, cô đơn, còn có một chút bi thương.

“Chị thật sự không cố ý làm bản thân dị ứng sao?” Trình Tô Nhiên thấp giọng mở miệng, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô ấy.

Giang Ngu rốt cuộc cũng có phản ứng, cứng đờ quay mặt lại, đối diện với ánh mắt của Trình Tô Nhiên, môi cô ấy mấp máy, bình tĩnh hỏi: “Nhiên Nhiên, em tin không?”

“.....”

“Nếu em tin, tôi liền không phải, nếu em không tin, tôi chính là như vậy. Kỳ thật không cần hỏi tôi.”

“Tôi muốn chính miệng chị nói ra đáp án chính xác.” Trình Tô Nhiên nhíu mày.

Giang Ngu nghiêm túc nói: “Không phải.”

“Vậy chị ăn mấy miếng là được rồi, sao lại ăn nhiều đến như vậy?”

“Mỗi món tôi đều ăn rất nhiều.”

“Củ mài nhiều nhất!” Trình Tô Nhiên cơ hồ là rống lên bốn chữ này.

Cô vẫn không có biện pháp tin tưởng cô ấy.

Giang Ngu trầm mặc chăm chú nhìn cô, vành mắt hơi hơi phiếm hồng, đột nhiên, phát ra một tiếng cười tự giễu, quay mặt đi.

Khi đó, cô ấy đầy cõi lòng chờ mong được ăn cơm, nhìn đầy bàn đều là món ngon, bữa tối trước nay đều không ăn nhiều nhưng hôm nay cô ấy lại hận không thể đóng gói toàn bộ mang về, chỉ một mình độc hưởng, bởi vì cô ấy nghĩ đến Văn Nhược Huyền thường xuyên được ăn cơm do Nhiên Nhiên làm, mà bản thân khả năng chỉ có một cơ hội này, cô ấy một chút cũng không muốn chia sẻ cùng người khác.

Nhưng lúc thấy củ mài kia, cô ấy do dự, lúc đầu khi ăn cơm một ngụm cũng không động đến nó, mỗi lần gắp đồ ăn đều tổng hội liếc mắt một cái.

Sau đó cô ấy cảm giác được ánh mắt của Nhiên Nhiên thường xuyên ngó lại đây.

Đang nhìn cô ấy sao?

Có lẽ là cảm thấy kỳ quái tại sao cô ấy lại không ăn củ mài, có lẽ muốn mở miệng hỏi, có lẽ hoài nghi bản thân nấu ăn không ngon..... Trong lòng cô ấy có trăm ngàn loại suy đoán, ý niệm lặp đi lặp lại. Nhưng mà Nhiên Nhiên không hỏi.

Cô ấy nghĩ, nếu không thì ăn một chút đi, lại nghĩ, nếu không thì cứ nói thật cho Nhiên Nhiên biết.

Cô ấy còn nghĩ, bản thân ăn ngay nói thật có thể sẽ khiến Nhiên Nhiên tự trách vì đã không hỏi khẩu vị trước hay không, có thể sẽ làm cho không khí ở trên bàn cơm trở nên xấu hổ hơn hay không, có thể hay không.... Cô ấy suy nghĩ thật nhiều thật nhiều.

Bản thân chỉ là một khách nhân, nếu không phải xem mặt mũi của Văn Nhược Huyền thì Nhiên Nhiên làm sao đồng ý để cô ấy lưu lại ăn cơm.

Thời điểm hạ đũa xuống cô ấy do dự.

Cô ấy ăn.

Nhiên Nhiên vẫn sẽ ngó cô ấy.

Rốt cuộc cũng mở miệng hỏi cô ấy. Một khắc kia cô ấy cảm thấy may mắn vì bản thân đã ăn, không có lộ ra sơ hở, cô ấy khích lệ có thể làm Nhiên Nhiên cao hứng, cô ấy muốn nhìn Nhiên Nhiên cười......

Thôi.

Cũng là cô ấy gieo gió gặt bão, không cần lại giải thích nhiều nữa.

“Nói chuyện a, sao lại không nói? Đuối lý sao?” Trình Tô Nhiên hùng hổ dọa người.

Lúc này một chiếc xe taxi ngừng ở trước cổng.

Cửa ghế sau mở ra, Điền Lâm từ trong xe đi ra, nhìn trái nhìn phải, hướng bên này đi đến, “Chị Ngu-----”

“Làm sao vậy? Trong điện thoại chị nói là không thoải mái?”

Nàng nhìn Giang Ngu lại nhìn Trình Tô Nhiên, mạc danh phát giác được một tia không khí khẩn trương.

“Không có việc gì,“ Giang Như dường như không có việc gì mà cười cười, đem chìa khóa xe đưa cho nàng, “Chúng ta trở về đi.” Lại hướng Trình Tô Nhiên phất phất tay, “Nhiên Nhiên ngủ ngon.”

Trình Tô Nhiên: “......”

“À, được.” Điền lâm tiếp nhận chìa khóa, hướng Trình Tô Nhiên gật đầu một cái, ngồi vào vị trí điều khiển.

Xe chậm rãi lái ra khỏi cổng lớn càng ngày càng xa.

Trình Tô nhiên đứng ở dưới đèn đường, nhìn bóng dáng của nó dần dần biến mất, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, trái tim giống như bị đào rỗng mất đi một khối, rít rít mà đau.

Cô xoay người đi về phía tiểu khu.

Đi rồi lại đi, bước chân không tự giác nhanh hơn.....

.....

Đèn phòng khách vẫn còn sáng, trong phòng tắm truyền đến thanh âm ong ong của bàn chải điện, Trình Tô Nhiên cũng không kịp đổi dép lê, chân trần vọt vào trong phòng bếp, liền nhìn thấy trên bệ vẫn còn đặt mâm thức ăn thừa.

Thanh xào củ mài cùng cá hương thanh ti, hai món này vẫn còn đặt ở trên đĩa, củ mài so với cá hương còn thừa nhiều hơn chút, tổng phân lượng chiếm một phần ba dĩa.

Ba món ăn khác đều được ăn sạch sẽ.

Trình Tô Nhiên sửng sốt.

“Nhiên Nhiên.....” thanh âm trong phòng tắm ngừng lại, Văn Nhược Huyền mặc áo ngủ đi ra, nhìn chung quanh phòng khách, “Giang tổng đã trở về rồi sao?”

Thấy phòng bếp sáng đèn, Trình Tô Nhiên đứng ở kia phát ngốc, nàng nghi hoặc tiến lên, “Làm sao vậy, Nhiên Nhiên?”

Theo ánh mắt Trình Tô Nhiên nhìn xuống.

Đồ ăn thừa?

“Nhược Huyền.....” Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, đột nhiên bắt lấy cánh tay nàng, “Cậu cảm thấy buổi tối hôm nay Giang Ngu thích ăn món nào nhất? Cậu có chú ý không?”

Văn Nhược Huyền sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một phen, nói: “Thịt bò hấp đi? Còn có cánh gà cay, mình chỉ ăn một cái, quá cay, cậu cũng không ăn, hẳn là Giang tổng ăn hết.”

Thịt bò hấp cùng cánh gà cay đều là món mặn, tương đối cay, cá hương thanh ti cũng được bỏ một ít ớt vào, không cay cũng chỉ có thanh xào củ mài và rau muống.

Nàng và Nhiên Nhiên đều không ăn cay nhưng đêm nay ba món ăn đều khá cay, nàng đoán hẳn là Giang Ngu thích ăn cay, Nhiên Nhiên vì muốn chiếu cố khẩu vị của khách nhân mà làm, cho nên nàng cũng không ý kiến.

“Không có khả năng a..... Mình nhớ rõ cô ấy ăn rất nhiều củ mài......” Trình Tô Nhiên lẩm bẩm tự nói.

“Chúng ta cũng ăn, đặc biệt là cậu, thịt bò cùng cánh gà cũng không chạm vào.” Văn Nhược Huyền nhíu mày, nỗ lực hồi ức lại tình hình bữa tối, nghĩ tới nghĩ lui tổng cảm thấy có nơi nào đó quái quái.

“Từ từ, cậu và mình đều không biết cô ấy dị ứng củ mài, nhưng vừa rồi ở bệnh viện.... Hình như tự cô ấy cũng biết? Cho nên, biết mà vẫn ăn?”

Nàng rốt cuộc cũng hiểu được không đúng ở chỗ nào.

“Thật sao? Chúng ta cũng ăn, còn thừa những thứ này.....” Thanh âm Trình Tô Nhiên run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong phút chốc toàn bộ đầu óc đều trở nên rối tung rối mù, suy nghĩ giống như hồ nhão, giảo thành một mớ hỗn độn.

“Nhiên Nhiên, có phải cậu hoài nghi cô ấy cố ý ăn hay không-----”

Lời Văn Nhược Huyền nói còn chưa xong, Trình Tô Nhiên đột nhiên đẩy nàng ra, chạy ra ngoài, cúi đầu vọt vào trong phòng, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

Toàn bộ căn nhà đều lâm vào yên tĩnh.

Còn có thể nghe thấy tiếng của đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh “cùm cụp cùm cụp“.

Văn Nhược Huyền nhìn chằm chằm mâm đồ ăn thừa kia, như có điều suy tư.....

Từ trong nhà đến bệnh viện, lại từ bệnh viện trở về, dọc một đường này, dáng vẻ khẩn trương của Trình Tô Nhiên vượt qua tưởng tượng của nàng, nàng quen biết Nhiên Nhiên nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ quan hệ giữa thẳng nữ chính là cái dạng này? Hay là có một khả năng khác, thí dụ như, suy nghĩ của nàng giờ phút này.

Nàng lại nhịn không được mà mang lên lự kính.

Nhìn thấy hai nữ nhân thân mật liền cảm thấy không phải mối quan hệ bạn bè bình thường.

Văn Nhược Huyền tâm loạn như ma, nặng nề mà thở dài.

......

Phòng ngủ không bật đèn, Trình Tô Nhiên ghé vào trên giường, trong bóng tối ẩn ẩn chỉ nhìn thấy hình dáng thân hình của cô.

Bốn phía yên tĩnh đến ù tai.

Từng đợt thanh âm nức nở tiết ra.

Cô làm sao vậy?

Tại sao cô lại biến thành như vậy?

Tại sao lại mẫn cảm như vậy, tại sao luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Giang Ngu như vậy, tại sao ngay cả đầu óc cũng hỏng mất rồi? Người hoài nghi Giang Ngu chính là cô, hiểu lầm Giang Ngu cũng chính là cô, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, cô càng ngày càng không rõ bản thân rốt cuộc nghĩ muốn làm cái gì.

Đây cũng là Giang Ngu, kia cũng là Giang Ngu, nơi nơi đều là Giang Ngu, toàn bộ đều là Giang Ngu....

Nếu như Giang Ngu không xuất hiện trong sinh mệnh của cô thì thật tốt.

Buồn bực chồng chất nhau ở trong thân thể bành trướng bùng nổ, vào giờ phút này ầm ầm đánh tan phòng tuyến của cô. Trách cô, đều do bản thân cô, rõ ràng đã quyết ý kiên định nhưng một lần rồi lại một lần cho phép, đều là cô sai.

Phi!

Trình Tô Nhiên bò dậy, lau lau mặt, kéo tủ quần áo ra, đem toàn bộ nhưng món quần áo Giang Ngu thiết kế riêng cho cô mang ra, tìm một cái túi nilon lung tung nhét vào.

Cô lại đi đến thư phòng ở cách vách bế mô hình còn chưa sửa lại xong, xách túi lên.

“Nhiên Nhiên, cậu đi đâu vậy?” Văn Nhược Huyền từ phòng bếp đi ra.

“Ném rác.”

Trình Tô Nhiên cũng không quay đầu mà đi ra ngoài.

......

Đêm khuya.

Ánh đèn phòng ngủ ám nhược, Giang Ngu mặc áo ngủ ngồi ở trên bệ cửa sổ, trong lồng ngực ôm một con thỏ bông, hơn nửa thân mình bị cái bóng của nó nuốt chửng, hai mắt cô ấy vô thần, từng chút từng chút nghịch tai thỏ.

Điền Lâm ngồi trên sô pha nhỏ ở phía nghiêng đối diện, nghe cô ấy nói xong ngọn nguồn, một tiếng lại tiếp một tiếng mà thở dài.

“Chị Ngu.....”

“Chị quên lần trước không cẩn thận ăn phải củ mài, kết quả là mẫn đỏ đầy mặt sao? Nếu chị thoải mái hào phóng nói ra, cô ấy cũng sẽ hiểu a, chị nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Ngốc quá.”

“Ai....”

Giang Ngu cúi đầu, đầu ngón tay xoa nắn lỗ tai thỏ, thanh âm thực nhẹ nói: “Tôi cho rằng chắc cũng sẽ giống như lần trước chỉ là nổi mẫn thôi, ngứa một lát thì không có việc gì rồi, hai người họ giữ tôi lại ăn trái cây, tôi muốn ngốc ở đó nhiều hơn vài phút nữa, không nghĩ tới lần này lại lợi hại như vậy.....”

“Có thể không lợi hại sao? Còn có thể chết người đó.” Điền Lâm giáo huấn.

“.....”

“Không đáng, thật sự không đáng, chị Ngu, chị------”

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời Điền Lâm.

Là phòng bảo vệ.

Giang Ngu tiếp máy, bảo vệ nói có một vị gọi là Trình Tô Nhiên nữ sĩ tới chơi, yêu cầu xác minh đối chiếu tin tức. Cô ấy ngẩn người, có chút khó có thể tin được, “Không sai, là bạn của tôi, mang em ấy lên đi.”

Thanh âm không biết là bởi vì kích động hay là khẩn trương mà trở nên run rẩy.

Điền Lâm nghi hoặc: “Ai a? Nửa đêm còn đến tìm chị?”

“Là Nhiên Nhiên......”

“?!”

Giang Ngu vứt bỏ con thỏ bông, từ bệ cửa sổ đi xuống, chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.

Không quá vài phút, chuông cửa vang lên.

Cô ấy gấp không chờ nổi mà mở cửa ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bảo an gật đầu rời đi, Trình Tô Nhiên mặt vô biểu tình đứng ở bên ngoài, mím chặt môi, sâu thẳm nơi đáy mắt ngưng tụ thành một mảng băng lạnh.

“Nhiên Nhiên, sao em....” Giang Ngu mạc danh cảm thấy có một cổ dự cảm không tốt.

Trình Tô Nhiên nâng cái túi trong tay lên, “Giang tổng, cảm ơn ý tốt của chị, quần áo này tôi không cần.” Cô khom lưng đem túi đặt ở cạnh cửa, lại lấy ra một cái hộp giấy, “Còn có mô hình.”

Cô mở hộp giấy lấy đồ vật ở bên trong ra, đáy mắt không có chút gợn sóng nào.

“Nếu món đồ này là tôi của quá khứ đưa cho chị của quá khứ, như vậy hiện tại nó cũng không còn tất yếu để tồn tại nữa, tôi cũng không nghĩ sẽ sửa lại, liền trực tiếp xử trí nó đi.”

Nói xong, Trình Tô nhiên gỡ hộp trong suốt xuống, giơ mô hình lên hướng xuống đất hung hăng ném mạnh.

Trong nháy mắt, chia năm xẻ bảy, rơi vỡ tan tác.

Hỏng đến triệt triệt để để.

Tâm Giang Ngu cũng nát theo.

- ---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.