Cấm Động Tâm

Chương 104: Chương 104: Không sợ




Bên trong văn phòng là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất là tài liệu rơi rớt lung tung, văn kiện cùng màn hình máy tính cũng như vậy, thân thể nam nhân cao lớn cường tráng đè trên người Giang Ngu, một đôi tay đen đúa gân guốc cậy mạnh thô bạo bóp chặt cổ cô ấy, cuồng loạn rống lên:

“Có cho hay không? Không cho lão tử bóp chết mày!!”

“Cùng lắm thì lão tử đi ngồi tù, chỉ cần mày chết thì toàn bộ tiền đều là của mẹ con tao, hắc hắc.” Hắn bộc phát lên tiếng cười khủng bố.

Giang Ngu bị ấn ở trên ghế, đôi tay vô lực giãy giụa, mặt trướng đến đỏ bừng.

“Giang Ngu ----”

Đồng tử Trình Tô Nhiên co rút, kinh hô một tiếng vọt qua, nam nhân kia nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt âm lệ lộ ra hung ác, “Con điếm này là ai nữa? Cút đi!” Nhấc chân lên liền đá cô.

Trình Tô Nhiên kịp thời tránh được, tức khắc không biết lấy ra dũng khí cùng sức lực từ nơi nào, vung đồ vật trang trí trên ngăn tủ bên cạnh lên hung hăng ném vào đầu nam nhân, chỉ nghe thấy “đông” một tiếng, nam nhân nháy mắt mất đi sức lực, phản xạ có điều kiện che đầu lại.

Lực đạo quấn quanh nơi yết hầu biến mất, một lượng lớn không khí mới mẻ tiếp sau đó dũng mãnh tràn vào phổi, Giang Ngu không chịu khống chế mà ho khan, “Khụ khụ... Khụ....”

Cô ấy gập đầu gối hướng phía nam nhân kia hạ bộ dùng sức đá vào nơi đỉnh đầu.

Nam nhân ôm đầu kêu rên, nằm liệt trên mặt đất, theo sau tiểu trợ lý kinh ngạc sững sờ đứng ở cửa, quay đầu chạy ra ngoài, “Bảo vệ!”

“Khụ... Khụ khụ....” Giang Ngu ngã ngồi xuống ghế dựa.

“Giang Ngu!” Trình Tô Nhiên ném vật trang trí xuống, tiến lên đỡ lấy cô ấy.

“Khụ.... Khụ.....”

Giang Ngu mở miệng thở phì phò, không ngừng ho khan, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy nam nhân cầm lấy vật trang trí trên mặt đất lên, hung tợn mà nhìn chằm chằm Trình Tô Nhiên đang đưa lưng về phía hắn, “Cẩn thận....” Cô ấy đột nhiên ôm ngã Trình Tô Nhiên, đẩy ghế xoay một cái.

- ----- đông!

Vật trang trí bằng kim loại nặng trĩu nặng nề nện ở trên lưng tựa của ghế.

Trình Tô Nhiên cả kinh rụt rụt, theo bản năng bảo vệ Giang Ngu.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn độn, mấy bảo vệ trước sau vọt vào trong, nhào về hướng nam nhân kia, dùng hai ba cú đã chế phục hắn, liền lôi túm mang đi ra ngoài.

“Giang tổng, Trình tổng....” Tiểu trợ lý hoảng sợ mà nhìn hai người, “Các cô không có việc gì chứ?”

Trình Tô Nhiên kinh hồn chưa định, ôm Giang Ngu bò ngồi dậy, Giang Ngu ho khan càng lợi hại, nói không nên lời, một bên ngực kịch liệt phập phồng một bên lắc đầu, hướng cô vẫy vẫy tay.

Tiểu trợ lý còn đang mê mang trong sợ hãi, nhất thời không biết nên làm cái gì.

“Không có việc gì, cô đi ra ngoài trước đi, nói với bảo vệ đưa nam nhân kia đến bệnh viện kiểm tra một chút, có tình huống gì lại đến đây hồi báo, nếu không có gì trở ngại thì làm cho hắn cút đi, về sau nếu tới một lần thì đánh một lần. Giang tổng nơi này có tôi chiếu cố rồi, yên tâm.” Trình Tô Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại, an bài mọi việc đâu vào đấy.

“Vâng.” Tiểu trợ lý liên tục gật đầu, rời đi.

“Khụ khụ..... Khụ khụ.....”

Văn phòng to như vậy chỉ quanh quẩn tiếng ho khan, tiếng thở dốc, bén nhọn chói tai, Trình Tô Nhiên nghe thấy tâm không khỏi bị nắm lên, cô không tự giác ôm chặt Giang Ngu hơn, gương mặt cũng dán gần những sợi tóc mềm nhẵn tế nhuyễn kia nhẹ nhàng vuốt ve.

“.... Không có việc gì, không có việc gì.” Cô lẩm bẩm trấn an.

Tầm mắt dừng lại ở trên cổ Giang Ngu, trên da thịt trắng nõn hiện lên từng đạo vết ngân phiếm hồng, mơ hồ hiện ra hình dáng ngón tay, nhìn thấy ghê người.

Trong mắt Trình Tô Nhiên phát ra lạnh lẽo.

Tiếng ho khan dần dần đình chỉ, Giang Ngu vô lực tựa vào trong lồng ngực Trình Tô Nhiên, chôn mặt ở bên cổ cô, mái tóc hỗn độn che khuất khuôn mặt, chật vật lại yếu ớt ---- Nhiên Nhiên cái gì cũng đã thấy.

Cô ấy nan kham, cô ấy bất lực, vết sẹo xấu xí mà cô ấy không muốn mở miệng nói cho bất kỳ một ai biết.

Giờ khắc này thế nhưng lại có loại cảm giác được giải thoát.

“Nhiên Nhiên....”

“Ừm, tôi ở đây.”

“Tôi muốn uống nước.” Giọng nói Giang Ngu khàn khàn, nói xong lại ho khan mấy tiếng.

Trình Tô Nhiên vỗ vỗ lưng cô ấy, “Được, tôi đỡ chị đến sô pha ngồi trước đã.” Hai tay câu lấy nách, run rẩy đem người nâng lên, vòng qua đầy đất hỗn độn đi đến cạnh sô pha ngồi xuống, lấy gối dựa đặt tốt sau đó mới ấn cô ấy ngồi xuống. “Để tôi đi lấy nước.”

Đến máy lọc nước bên cạnh rót hai ly nước ấm, một ly đưa cho cô ấy, một ly cho bản thân.

Giang Ngu uống từng ngụm từng ngụm nước, đôi mắt trống rỗng không có chút thần thái nào, không bao lâu đã uống cạn, cô ấy nặng nề buông cái ly xuống, thân thể ngưỡng ra sau, nhắm mắt lại.

Cô ấy quay mặt đi, tùy ý để những sợi tóc che khuất khuôn mặt của mình, đôi tay chậm rãi ôm chặt cánh tay, câu lấy bả vai cuộn tròn lại.

Trình Tô Nhiên yên lặng nhìn cô ấy.

Trong nháy mắt kia khi vươn tay sắp chạm đến cô ấy lại thu trở về.

Trực giác nói cho Trình Tô Nhiên biết, giờ khắc này bản thân tốt nhất nên bảo trì an tĩnh, bất động cũng đừng nói một lời nào. Cô tựa hồ có thể cảm nhận được cảm xúc của Giang Ngu, như là thể xác kiên cố nhất bị đánh vỡ, đồ vật mềm mại bên trong không muốn người khác biết nhất đột nhiên không kịp phòng bị nứt toát ra---- là nan kham của cô ấy, là miệng vết thương của cô ấy.

Cường giả ngẫu nhiên hiển lộ một mặt yết ớt càng chọc người thương tiếc hơn.

Nhưng kiêu ngạo như Giang Ngu vậy, tại sao lại dễ dàng để người khác nhìn thấy bộ dáng thất bại của bản thân được chứ.

Cô nhìn thấy.

Cho bên cô bị phòng bị.

Có suy nghĩ này, trong lòng Trình Tô Nhiên có điểm khổ sở, vô luận trước kia hay là hiện tại, từ đầu đến cuối cô đều không thể đi sâu vào trong nội tâm của Giang Ngu. Nhưng nghĩ lại thì giữa các cô quan hệ gì cũng đều không phải, cô không có tư cách yêu cầu, không có tư cách khổ sở.

Trình Tô Nhiên không tiếng động mà thở dài, xoay người, rũ mắt nhìn mô hình trên bàn trà.

Thêm một căn phòng ở lầu hai, so với tiểu Giang Ngu còn có tiểu Giang Ngu nhỏ hơn đứng ở trên ban công, tuy khuôn mặt mang mỉm cười nhưng lại lẻ loi một người. Lúc chế tác bộ phận đó, nguyên bản là cô còn muốn nặn thêm một bản thân đặt cạnh Giang Ngu nữa, như vậy mới chính là nhà của hai người. Sau đó cô ý thức được bản thân lại muốn luân hãm vào, cho nên mới đánh mất ý niệm.

Nhưng cô đã sớm bất tri bất giác mà lún sâu vào....

Từ 6 tuổi đến 26 tuổi, tương ngộ hai lần, gặp lại một lần, các cô phảng phất chú định hấp dẫn lẫn nhau, vô luận là cách nhau bao xa, cuối cùng đều trở lại bên người đối phương.

Khóe môi Trình Tô Nhiên cong lên, lộ ra nụ cười nhạt, đầu ngón tay sờ sờ đầu Giang Ngu mini.

“Tại sao đột nhiên lại trở lại?”

Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn.

Trình Tô Nhiên ngẩn ra, quay mặt lại, đối thượng với đôi mắt trống rỗng của Giang Ngu, lúc này cô mới nhớ tới chính sự cần làm, cúi đấu từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp chúc mừng, “Cái này quên cho chị.”

Giang Ngu tránh đi tầm mắt của cô, tiếp nhận tới nhìn nhìn.

Một tấm thiệp chúc mừng tự chế, sắc màu be xứng cùng màu gỗ thô, tươi mát lịch sự lại tao nhã, mặt trên họa một con thỏ dài tai, dùng chữ viết thanh lệ quyên tú viết một câu:

- ---- hy vọng chị vô luận đi đến nơi nào, tâm đều có nơi để dừng lại, sẽ không lưu lạc nữa. Sinh nhật vui vẻ.

Sẽ không lưu lạc nữa.....

Sẽ không lưu lạc nữa.

Giang Ngu mặc niệm những lời này, một lần lại một lần, đáy mắt dần dần dâng lên hơi nước, cô ấy nhanh chóng chớp chớp mắt, ngửa đầu hít sâu.

Đột nhiên, cô ấy buông thiệp chúc mừng xuống, ôm lấy Trình Tô Nhiên.

Thân thể Trình Tô Nhiên cứng đờ, đôi tay lại thực tự nhiên mà ôm lấy eo cô ấy.

Nhịp tim kề sát lẫn nhau, tần suất từ kịch liệt hỗn độn trở nên thong thả thống nhất, phập phập phồng phồng, giống như nhất thể hòa hợp. Cô ngửi lấy thanh phân hương diên vỹ trên người cô ấy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ai cũng không nói gì.

Dù Trình Tô Nhiên rất muốn rất muốn hỏi nam nhân kia là ai.

Thời gian ở bên trong trầm mặc trôi qua, mặt trời cũng dần dần nghiêng về phía tây chìm vào đường chân trời, một sợi ráng màu lửa đỏ xuyên qua cửa sổ tiến vào, dừng lại ở trên người Giang Ngu, đem mái tóc đen đặc của cô ấy nhuộm thành màu kim nâu.

“Nhiên Nhiên.....”

“Ở đây.”

“Tôi đói bụng.”

“Được, chúng ta đi ăn cơm.” Trình Tô Nhiên mở mắt ra.

........

Bầu trời rất nhanh đã tối đen.

Ngồi ở trên ghế lô trong nhà hàng, Giang Ngu thất thần nhìn cảnh phố xá bên ngoài khung cửa sổ, đôi mắt tối đen không có ánh sáng, toát ra một tia mệt mỏi, như là đang chống đỡ đến cuối cùng, tinh bì lực tẫn dần suy sụp.

Cô ấy bưng ly rượu có chất lỏng màu đỏ tươi lên uống một hơi cạn sạch.

Sau đó lại bắt lấy chai rượu sang tiếp tục rót đầy.

“Chị uống ít chút.....” Trình Tô Nhiên nhíu mày nhìn cô ấy.

Bữa cơm này còn chưa ăn được một nửa, bình rượu đã vơi mất hai phần ba. Giang Ngu gọi rất nhiều đồ ăn nhưng lại không ăn được mấy khẩu, cũng không nói một lời, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một ly lại tiếp một ly rót rượu cho chính mình.

Hai mắt cô ấy có chút thất tiêu, trống rỗng lại cô tịch, gương mặt bởi vì uống quá nhiều mà dần dần phiếm hồng.

Phảng phất như không nghe thấy lời Trình Tô Nhiên nói, lại bưng ly rượu lên uống cạn.

“....”

Trong lòng Trình Tô Nhiên hụt hẫng, nhưng lại không thể nói gì, mắt thấy cô ấy rất nhanh đã đem cả một bình rượu đầy uống hết, mặt cũng càng ngày càng đỏ, lỗ tai, cổ, mặt đều đỏ thành một mảnh.

Đột nhiên cô ấy tự mình nở nụ cười.

“Giang Ngu?”

“Ha ha ha.”

“......”

“Nhiên Nhiên, tôi là ai?” Giang Ngu quay mặt lại, nhìn cô nhướng mày cười.

Trình Tô Nhiên nhẹ giọng nói: “Chị là Giang Ngu.”

“Ha ha ha ha.”

“.....”

“Không.” Giang Ngu dựng thẳng ngón trỏ quơ quơ, “Tôi là Giang Vãn Nhân.”

Nghe thấy cái tên này thoáng chốc Trình Tô Nhiên nhớ tới chuyện cũ, quanh quẩn bên tay còn vang lên thanh âm bàn tay, kéo theo má trái cũng phảng phất đau đớn.

Giang Vãn Nhân....

Cấm địa mà cô đã từng chạm vào.

“Vậy em biết Giang Vãn Nhân là ai không?” Giang Ngu nheo mắt lại.

Trình Tô Nhiên: “Là..... Chị.”

“Ha ha ha, không, Giang Vãn Nhân là quỷ.”

“......”

Uống say rồi sao?

“Vì sao Giang Vãn Nhân lại là quỷ chứ.... Bởi vì..... Cô ta.... Đã chết. Đã chết từ rất lâu rồi, tiết Thanh Minh mỗi năm tôi đều đi xem cô ta, cô ta nói, cô ta ở dưới địa phủ nhưng lại rất vui vẻ, cô ta còn nói, làm quỷ rất tốt, muốn vĩnh viễn làm quỷ.” Giang Ngu thấp mắt, điên cuồng lầm bầm lầu bầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Nói xong lại đem rượu còn thừa lại uống hết.

Trình Tô Nhiên bị hành vi khác thường của cô ấy dọa sợ, nhất thời vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thấy cô ấy còn muốn rót rượu nữa liền buông đũa xuống đứng dậy vòng qua, một phen đoạt lại ly rượu.

“Không được uống.”

“Nhiên Nhiên....” Giang Ngu ngửa đầu, ánh mắt tang thương lại chua xót.

Tức khắc Trình Tô Nhiên mềm lòng, cong lưng, ôm trọn bả vai của cô ấy vào lòng mình, ôn nhu dỗ dành an ủi: “Thật sự không thể uống nữa, xem như là em xin chị, được không?”

Giang Ngu ngừng thở, chôn mặt ở trước bụng nhỏ của cô.

“Nhiên Nhiên.....”

“Ừm, em ở đây.”

“Tôi muốn về nhà.”

“Được,“ Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, lòng bàn tay ôn nhu mà vuốt vẻ mái tóc của cô ấy, “Em đưa chị về nhà.”

......

Giang Ngu uống say.

Lúc ra ngoài là đi bằng xe của Trình Tô Nhiên. Nhà hàng cách khu biệt thư Lâm Thượng không xa, mười phút đã đến, Giang Ngu dựa vào trên ghế phụ mơ màng sắp ngủ, được Trình tô Nhiên đỡ xuống xe, lúc này mới thoáng có chút ý thức, nhưng bước chân của cô ấy lại nhẹ bẫng, cơ hồ trọng lượng nửa thân mình đều đè ở trên vai Trình Tô Nhiên.

Trình Tô Nhiên chỉ cao 1 mét 65 đỡ cô ấy có chút cố hết sức.

May mắn phục vụ của tiểu khu không tồi, nam bảo an cũng không tiện tiếp xúc tứ chi với Giang Ngu cho nên chỉ có thể lái xe nhỏ ngắm cảnh mang các cô ấy đến cửa lầu.

“Nhiên Nhiên.....”

“Ai.”

“Tiểu Nhiên Nhiên.”

“.....”

Đã say đến mức thần chí không rõ nữa rồi, Trình Tô Nhiên âm thầm thở dài.

Bước vào cửa nhà, nghênh diệp gặp được Tiểu Chu, cô cũng chỉ giải thích vài câu, hai người cùng nhau đỡ Giang Ngu đến phòng ngủ chính, thật cẩn thận đặt cô ấy xuống giường. “Phiền cô nói với dì giúp việc một tiếng, nấu chút trà giải rượu, bên này có tôi chiếu cố là được rồi.”

“Được.”

Tiểu Chu gật đầu rời đi, Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, quay đầu nhìn người đang nằm ở trên giường.

Giang Ngu mềm như bông nằm ở đó, giống như một bãi bùn lầy, hai má đỏ đến nổi muốn tích xuất huyết. Mí mắt cô ấy nửa khép, trong miệng lẩm bẩm nói mớ, đột nhiên, giãy giụa bò ngồi dậy.

- ----- đông!

Ngã ngồi ở trên thảm.

Trình Tô Nhiên vội vàng đi qua đỡ lấy cô ấy.

“Tôi liền ngồi ở chỗ này.” Giang Ngu lắc lắc đầu, co đôi chân lên cánh tay vòng chống đỡ, nghiêng đầu tựa lên trên đó.

Trình Tô Nhiên cũng không thể nói gì, chỉ có thể dựa vào cô ấy, liền cũng tùy ý cô ấy ngồi ở trên thảm.

Trong phòng rất an tĩnh.

Hô hấp mang theo mùi rượu càng thêm nặng nề.

“Giang Ngu.....”

Người bên cạnh giật giật.

Tim Trình Tô Nhiên đập càng nhanh hơn, nhịn không được hỏi: “Nam nhân hôm nay là ai?”

Một trận trầm mặc hít thở không thông.

“Nếu như không tiện nói cũng không sao....”

“Con trai của Diệp nữ sĩ.”

“?” Trình Tô Nhiên sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, “Diệp nữ sĩ” ở trong miệng của cô ấy là mẹ ruột thân sinh.

Con trai của mẹ ruột đương nhiên là em trai.

Mấy tháng trước, Giang Ngu từng nói qua, kia gia đình hỏng bét gà bay chó sủa.

Trình Tô Nhiên run sợ, trực giác nói cho cô biết có lẽ sẽ chạm vào một thế giới mà cô chưa bao giờ bước vào, cô đã ôm chờ mông nhưng rồi lại có chút sợ hãi. Chờ mong là bởi vì cô quá muốn thăm dò toàn bộ những thứ thuộc về Giang Ngu, mà sợ hãi là bởi vì cô có thể cảm nhận được, vết sẹo kia sẽ bị xé rách mang theo máu chảy đầm đìa từng cơn đau đớn.

Cô không thể vì thỏa mãn dục vọng nhìn trộm của mình mà xé rách miệng vết thương của Giang Ngu....

“Diệp nữ sĩ bị bệnh ung thư nằm viện, yêu cầu mấy chục vạn, Tưởng Chí Quân là tới để đòi tiền, tôi không cho, hắn vô năng cuồng bạo.” Giang Ngu cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng.

Trong đầu hiện lên một màn trong văn phòng kia, trong lòng Trình Tô Nhiên vẫn còn sợ hãi, không khỏi siết chặt nắm tay.

“Tôi không chỉ một phân tiền cũng không cho mà tôi còn muốn chúc cho bà ta sớm ngày bị ma bệnh chiến thắng, ha ha ha.”

“Tôi có đáng sợ không?”

“Nhiên Nhiên, em có nghĩ tới hay không, những gì mà em biết về tôi kỳ thật đều là giả? Em xem, bên trong kim ngọc đều là ruột bông rách nát, tôi xấu xí như vậy, bất kham như vậy, cả người đều là oán khí, đều là thù hận....” Giang Ngu sâu kín mà nhìn Trình Tô Nhiên, con ngươi tối đen chứa đầy vết thương, từ giữa lộ ra tươi cười trào phúng.

Cô ấy không có say, ý thức của cô ấy rất thanh tỉnh, chỉ là hành động của tứ chi chậm chạp mà thôi.

Trình Tô Nhiên bắt lấy tay cô ấy nhưng cũng không biết nên nói cái gì. Cô nhiều nhất cũng chỉ có thể nghĩ đến quan hệ của Giang Ngu và người trong nhà không tốt, giống như chính cô cũng ăn nhờ ở đậu, cái gọi là anh chị em, đều giống nhau.

“Em có sợ không?” Giang Ngu chăm chú nhìn đôi tay đang được nắm lấy của mình.

Trình Tô Nhiên lắc đầu: “Không sợ.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì em biết, em tận mắt nhìn thấy.... Chị không phải người như vậy.”

- -------

Editor:

Vừa bị trừ lương xì trét quá ಥ‿ಥ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.