“A?” Kỳ Ngôn ngẩn ra.
Giang Ngu cũng sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, sửa lời nói: “Là em gái tôi.”
Kỳ Ngon càng nghi hoặc, xì một tiếng: “Chị khi nào thì có em gái? Trước kia chưa thấy qua a.”
“Em xác định muốn cho em ấy tiếp tục chụp sao?” Giang Ngu bất động thanh sắc lôi trở về đề tài chính, tầm mắt cô ấy từ trên màn hình nâng lên, buông điện thoại, nghiêng người nhìn Kỳ Ngôn.
“Ừm ừm.”
“Rảnh rỗi tôi sẽ nói với em ấy.”
“Xì-----” Kỳ Ngôn nghe ra trong lời nói có tia tình cảm vi diệu, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch nhẹ nhàng mị hạ, “Thật sự là em gái? Em gái ruột? Hay là.... Bạn gái mới?”
Nhìn nàng ánh mắt bát quái, Giang Ngu cười nhạt một tiếng: “Cái này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên, nếu là Giang tổng phu nhân liền phải đem tiểu tâm tư ra hầu hạ, không thể đắc tội, nếu không phải, vậy--------” Kỳ Ngôn cố ý sờ sờ cúc áo.
“Liền như thế nào?”
“Tùy tiện khi dễ.”
Nhìn ra người này là đang nói giỡn, Giang Ngu không thèm để ý, bên người cô ấy trừ bỏ Điền Lâm, không có người nào biết cô ấy mấy mấy năm nay bao dưỡng vô số tình nhân. Mà Kỳ Ngôn, bạn gái cũ mà cô ấy đã buông xuống, vẫn luôn biết cô ấy thích em gái trẻ tuổi, nhìn một cái là có thể đoán được.
Cô ấy lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái: “Tan làm còn ở chỗ tôi bát quái, coi chừng về nhà quỳ ván giặt đồ.”
“Nga, Vậy chị nhớ rõ nói với em gái nhỏ, tôi đi đón con gái ôm lão bà đây ~” Kỳ Ngôn nhún vai, chả sao cả mà đứng lên, khoe khoang rời khỏi văn phòng.
Giang Ngu đứng ở tại chỗ, ánh mắt dừng trên hộp giấy màu đỏ cam, như suy nghĩ cái gì đó.
Cô ấy xoay người đi đến phía trước cửa sổ.
Trên trời là nhàn nhạt ánh sáng màu cam, mây mỏng hiện ra sắc than chì, một mảnh trồng lên một mảnh, kéo ra màn đêm màu lam.
Giang Ngu lẳng lặng mà nhìn ngoài cửa sổ, người xe như nước, ánh đèn sáng từ ngàn vạn ngôi nhà, bóng dáng cô tịch của cô ấy dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của bạn nhỏ vì khóc mà đỏ bừng đôi mắt cùng cái mũi.
Lại nghĩ tới buổi tối ngày đó xin tha.....
Thật lâu sau, bầu trời hoàn toàn tối đen.
Giang Ngu mở đèn trong văn phòng lên, cầm lấy điện thoại, phá lệ mà gửi cho bạn nhỏ một tin nhắn thông báo:
[ Đêm nay không tới. ]
Bạn nhỏ thật mau trả lời lại: [ Được, nói với chị câu ngủ ngon trước vậy ], lại thêm một cái biểu tình làm nũng.
Cô ấy cũng không giải thích gì nữa.
Chủ nhật cuối tuần, Trình Tô Nhiên phải đến ga tàu cao tốc đón chị họ.
Cô mặc lên mình bộ quần áo cũ nhất, mang lên túi xách nhỏ, nhờ tài xế đem mình đưa đến cửa nào đó dọc theo tuyến trạm tàu điện ngầm, sau đó lại ngồi tàu điện ngầm tiếp tục đi về phía trước. Tới trạm phía nam, cô nhận được điện thoại của chị họ, vội vội vàng vàng chạy đến trạm mà đối phương nói.
Lui tới trong đám người, cô liếc mắt một cái liền có thể thấy được người đang mang một đôi giày bó qua đầu gối là chị họ cô, Triệu Ý Hàm.
Tóc nhuộm màu nâu, trang điểm nhẹ, áo khoác mỏng váy ngắn nhỏ, từ đầu đến chân tinh xảo, giống phong cách trang điểm của những nữ sinh trong phim Hàn Quốc, thường hay bắt gặp trên đường.
Chị họ so với cô lớn hơn hai tuổi, là đứa con gái duy nhất của cô cô, học đại học tại thành phố ở quê hương tỉnh lị, muốn đến Giang Thành tìm việc. Ở Giang Thành học tập mấy năm nay, Trình Tô Nhiên chưa từng trở về nhà, tính toán cũng đã hai năm không gặp cô cô cùng chị họ.
“Chị.”
“Như thế nào giờ mới đến a?” Triệu Ý Hàm cau mày lẩm bẩm, một bên đánh giá cô một bên đưa rương hành lí đẩy qua, “Mệt chết tôi, cô cầm lấy.”
Nói xong lại cởi ba lô xuống cùng đưa qua cho cô.
Trình Tô Nhiên theo thói quen tính đưa tay tiếp nhận, cánh tay đưa ra một nửa lại dừng lại, không mặn không nhạt mà nói: “Rương hành lí chị tự cầm lấy, tôi không có nhiều sức như vậy.” Cô thuận tay tiếp nhận ba lô, xoay người.
Triệu Ý Hàm ngẩn ra, lộ ra sắc mặt ngạc nhiên, lôi kéo rương hành lí bước nhanh theo sau, “Có đồ uống không? Tôi khát, tôi muốn cái loại nước có vị chanh C100 ấy.”
Trình Tô Nhiên dừng lại bước chân, từ trong ba lô móc ra một chai chưa mở nắp, nhét vào trong tay cô ta, “Chỉ có nước, không uống thì thôi.”
“......”
Triệu Ý Hàm mắt trợn trắng, vặn ra nắp chai uống hai ngụm, không mùi vị, vừa nhấc đầu liền thấy Trình Tô Nhiên hướng trạm tàu điện ngầm phía trước đi đến.
“Ê, không gọi xe sao? Tôi ngồi bảy giờ trên ghế tàu đều mệt chết, còn muốn lại đi tàu điện ngầm a?”
“Không có tiền.” Trình Tô Nhiên cũng không quay đầu lại mà ném ra một câu như vậy.
“Chính tôi tự gọi xe đi.” Triệu Ý Hàm bị thái độ của cô chọc giận, đứng không nhúc nhích, móc điện thoại ra tra phần mềm, tìm kiếm một hồi, từ phía nam của ngoại thành Giang Thành gọi xe cũng tốn hơn một trăm tệ.
Mà tàu điện ngầm chỉ đổi hơn một chuyến tổng cộng chỉ cần tốn có năm tệ.
Ngón tay trước sau do dự vẫn không ấn xuống dòng chữ “Gọi xe”, cô ta giương mắt, thấy Trình Tô Nhiên ngừng lại, ở ven đường chờ, cắn chặt răng, nhận mệnh theo sau.
Tiến vào trạm người rất nhiều, Trình Tô Nhiên rốt cuộc thả chậm bước chân, ngựa quen đường cũ mà mang theo Triệu Ý Hàm đi mua vé, quá trật trội, khó khăn cướp được một chỗ ngồi, tự nhiên cũng nhường cho cô ta.
Dọc theo đường đi hai chị em không ai nói chuyện với ai.
Ước chừng 40 phút sau, tới được bên ngoài gần đại học Ngoại ngữ Giang Thành, Triệu Ý Hàm vừa mệt vừa đói đi theo sau Trình Tô Nhiên ra khỏi trạm, nhịn không được nói: “Đi chỗ nào ăn cơm a?”
“Nhà ăn.”
“A? Tôi lần đầu tiên tới Giang Thành, cô không mời tôi ăn chút đồ ngon sao? Tỷ như các loại đồ ăn đặc sản? Nhà ăn thì có cái gì mà ăn, tôi ở đại học đã ăn bốn năm.”
“Không có tiền.”
“......”
Triệu Ý Hàm dừng lại, đột nhiên đem rương hành lí đẩy về phía trước, “Trình Tô Nhiên cô cố ý có đúng không?”
Rương hành lí cực lớn theo quán tính mà ngã ra ngoài, đụng vào người Trình Tô Nhiên, cô lảo đảo một cái suýt chút nữa bị vướng ngã, ổn định lại thân mình, quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Triệu Ý Hàm.
Không thể hoảng loạn, không thể sợ hãi.
Cô đanh mặt, ngón tay gắt gao bóp vào lòng bàn tay, gằn từng chữ: “Tôi còn lại một chút tiền đều đã đưa cho cô cô cầm đi chữa bệnh cho bà ngoại, chị hẳn là biết rõ, tôi không có tiền, cho nên chị mới là cố ý.”
“Hoặc là đi nhà ăn ăn cơm, hoặc là chính chị tự đi ra ngoài tìm quán ăn, chọn đi.”
“Cô....” Triệu Ý Hàm môi run run, nửa ngày cũng nói không được một chữ nào.
Giằng co hồi lâu, trên mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, yên lặng nắm thật chặt rương hành lí trong tay, không tình nguyên mà phun ra hai chữ: “Dẫn đường!”
Trình Tô Nhiên xoay người tiếp tục đi.
Lúc này bước chân của cô thật sự mau, giống như là muốn ném lại người ở phía sau.
Cách cổng lớn đại học còn một đoạn ngắn, Triệu Ý Hàm dần dần có chút không theo kịp cô, lôi kéo rương hành lí chạy chậm vài bước, một phen nắm lấy cánh tay cô, “Đi nhanh như vậy làm gì?”
Trình Tô Nhiên giãy giụa hai tay, muốn rút cánh tay ra, ai ngờ Triệu Ý Hàm ôm càng chặt hơn.
“Buông tay.”
“Không buông, cô nghĩ cũng đừng nghĩ ném tôi đi, nơi đây là trời xa đất lạ.”
“.....”
Cô nhăn lại mi, đang muốn nói chuyện, điện thoại trong túi run lên một chút, lời nói lại nuốt trở về, lấy điện thoại ra mở khóa.
Là tin nhắn của kim chủ.
Chị: [ Người bên cạnh em là ai? ]
- ---------------
Editor:
Mình lại nói một chút về xưng hô ha. Như lúc đầu có nói mình sẽ xưng hô Trình Tô Nhiên là “cô”, Giang Ngu là “cô ấy“. Bổ sung thêm nữa là những cô gái khác mình sẽ xưng hô “nàng”, còn những nhân vật không được tốt tính mấy thì mình xưng “cô ta” ha.