Cấm Động Tâm

Chương 116: Chương 116: Nhập viện




Buổi chiều Giang Ngu ở văn phòng.

Trong nhà dì giúp việc đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, chỉ đợi cô ấy buổi tối trở về nấu lên, cô ấy một bên nghe Điền Lâm hội báo, một bên trong lòng cân nhắc xem nên nấu món gì.

“Trước mắt có Tống Giai Dao và Đàm Ngọc Thế đều không tồi, đặc biệt là Tống Giai Dao, Morgane và Anne đều rất thích cô ấy.” Điền Lâm ngồi ở đối diện bàn làm việc, nói xong buông máy tính bảng xuống, bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.

Hai người trong miệng nàng đều là đội người mẫu cấp 2, hiện tại Bạch Lộ ở đội cấp 1 đã rời đi, các nàng rất nhanh sẽ trở thành nhóm người mẫu mới nối nghiệp.

“Thu đông năm nay cũng có mấy hắc mã, bất quá, cạnh tranh thật sự rất khốc liệt, thời đại trước kia của chị chỉ cần cạnh tranh với người mẫu nước ngoài mà hiện tại còn phải cạnh tranh với người cùng một nhà, không ăn chút đau khổ là không được a.”

“Ăn cái gì?” Giang Ngu mờ mịt nhìn nàng.

Điền Lâm: “....”

Giang Ngu lại phụt cười ra tiếng: “Được được, tôi biết rồi, tôi đang nghe đây. Có các cô ấy tiếp quản là chuyện tốt, nhưng rất khó lại có người giống như Bạch Lộ vậy....” Nói đến Bạch Lộ, đáy mắt là một mảnh lạnh nhạt.

“Tâm của chị đã bay nhanh về nhà rồi sao?” Điền Lâm chế nhạo nói, bất động thanh sắc thay đổi đề tài.

Từ khi có bạn gái, cả người Giang Ngu biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, mỗi ngày thần thái đều sáng lạng, nét mặt tỏa sáng, lúc nói chuyện với ai cũng ôn thanh tế ngữ, cũng không có phát giận.

Trước kia rất thích mặc quần áo màu đen, hiện tại lại thường xuyên mặc đồ màu sáng, phối sức trên người cũng nhiều hơn.

Nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái đặc biệt chói mắt.

Mọi người đều ngầm thảo luận có phải cô ấy đã ngầm kết hôn rồi không.

Nghe Điền Lâm nói, sắc mặt Giang Ngu thoáng chốc trở nên nhu hòa, khó có được trên mặt hiển lộ lên một tia ý đỏ, cô ấy quay mặt đi, tùy tay vén tóc, “Nhiên Nhiên nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm.”

“Chậc chậc chậc.”

Điền Lâm ra vẻ ghét bỏ nhìn cô ấy, trong lòng lại vì cô ấy mà cao hứng cùng cảm động.

Hai người quá khổ.

Đã từng có chênh lệch lớn đến như vậy, từng có quan hệ giao dịch không dám cho người biết, tách ra một đoạn thời gian thật dài, ở nàng xem ra gặp lại bên nhau cơ hồ là không có khả năng. Nhưng mà các cô cũng khiêng qua trắc trở, trải qua khảo nghiệm, đem không có khả năng biến thành có khả năng, về sau nhất định sẽ trường trường cửu cửa.

Bỗng nhiên Điền Lâm có một loại tâm thái vui mừng của mẹ già nhọc lòng vì con gái.

Giang Ngu đang muốn nói cái gì, điện thoại đột nhiên vang lên, cô ấy liếc mắt, là một dãy số địa phương xa lạ.

“Xin chào, là ai vậy?”

“Chị Ngu, là em.” Bên tai truyền đến thanh âm của Bạch Lộ.

Giang Ngu nhíu mày, lập tức muốn cúp máy, ngữ tốc Bạch Lộ cực nhanh tiếp tục nói: “Em muốn nói chuyện kiện tụng với chị, à không, là thông tri.”

“Nói tiếp đi.” Giang Ngu nhẫn nại tính tình chờ.

“Em tính sẽ rút đơn kiện, không cần mở phiên tòa thứ hai nữa.” Bạch Lộ buồn bã nói, thanh âm như từ một địa phương rất xa bay tới, linh hoạt kỳ ảo quỷ mị.

Giang Ngu cười nhạo: “Cô nhận mệnh, còn cần đặc biệt thông báo riêng cho tôi biết sao?”

“Đúng vậy, em nhận mệnh, nên bồi thường bao nhiêu em đều bồi thương, hiện tại trả không hết sẽ chậm rãi trả lại, cả đời dài như vậy mà, đúng không?”

“Nói xong lời vô nghĩa chưa?”

“Em còn có thể gặp lại chị không? Có rất nhiều lời em muốn nói với chị.....” đột nhiên Bạch Lộ nghẹn ngào.

Giang Ngu cúp điện thoại, kéo dãy số kia vào danh sách đen.

“Bạch Lộ sao?” Điền Lâm trầm giọng hỏi.

“Ừm.”

Giang Ngu đem điện thoại nhét vào trong túi, “Em ấy nói không kháng án nữa, muốn gặp tôi. Có khả năng là hít carbon monoxit quá nhiều, hít đến nỗi đầu óc hỏng rồi.” Cô ấy một mặt nói một mặt nhìn nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ.

Điền Lâm cười đến nỗi ngửa tới ngửa lui.

“Tan tầm, trở về nấu cơm cho Nhiên Nhiên.” Giang Ngu xách túi đứng lên.

Điền Lâm cũng ôm máy tính bảng đứng dậy, “Có thể cho em đi nhờ một đoạn không? Hôm nay không lái xe.”

“Được.”

“Vậy chị xuống trước đi, em trở lại văn phòng lấy chút đồ.”

.......

Thang máy xuống đến tầng hai, Giang Ngu nện bước thảnh thơi đi ra, một tay xách túi xách, một tay đắp áo khoác, bên trong bãi đổ xe trống trải chỉ quanh quẩn tiếng bước chân.

Xa xa đã nhìn thấy có một người đang ngồi xổm cạnh xe của mình.

Bạch Lộ?

Đến gần, người nọ ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra quang mang sắc bén, nhanh chóng đứng lên, “Chị Ngu......”

“Tại sao cô lại ở chỗ này?” Giang Ngu dừng lại bước chân, nhíu mày.

Lần gặp mặt trước là ở tòa án.

Cách hơn một tháng, Bạch Lộ đã béo ra một vòng, khuôn mặt mượt mà đã có đôi cằm, vai lưng độn dài, tóc tai xác xơ tựa như rôm rạ không ánh sáng, cả người thoạt nhìn trong mập mạp bất kham, lưng hùm vai gấu.

So với bộ dạng tinh tế uyển chuyển nhẹ nhàng lúc trước khác nhau như hai người.

Bạch Lộ mỉm cười nhìn cô ấy, “Em đã nói, muốn gặp chị.“. truyện tiên hiệp hay

Giang Ngu: “......”

“Chị Ngu, rất nhanh chị cũng đã 40 tuổi rồi nhưng vẫn xinh đẹp như vậy. Nhìn lại bản thân em, so với chị nhỏ hơn một con giáp nhưng lại vừa xấu vừa béo, ha ha ha.” Bạch Lộ cố tình nhéo giọng làm nũng, phát ra giọng nói cổ quái, tươi cười kia khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

Giang Ngu không nói một lời.

Bạch Lộ đánh giá trên dưới cô ấy, con ngươi hỗn độn hiện lên oán độc, khóe môi vẫn là ý cười: “Chị Ngu, em có thể hỏi chị mấy vấn đề không?” Nói xong cũng không đợi Giang Ngu trả lời, tự mình hỏi: “Mấy năm nay, em đối với chị mà nói là gì?”

“Hậu bối, em gái.” Giang Ngu bình tĩnh nói.

Bạch Lộ lại hỏi: “Chị cảm thấy em và Trình Tô Nhiên có chỗ nào bất đồng?”

Đôi mày đang thả lỏng của Giang Ngu nhíu chặt lại, sau một lúc lâu chăm chú nhìn cô ta, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Không nên đem em ấy ra so sánh với cô.”

“Không so sánh, chỉ là tò mò.”

“Em ấy sẽ không dùng phương thức tự tổn thương bản thân để thu hút sự chú ý của tôi. Đây là bất đồng giữa hai người.”

“.....”

Bạch Lộ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu, cười cười tự giễu, “Đúng vậy, tại sao lại phải thương tổn bản thân mình..... Em cũng hiểu được, so với tra tấn bản thân mình, không bằng giết chết người làm mình thống khổ....” Cô ta như là tự lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt lộ ra hung quang, không biết từ nơi nào lấy ra một con dao đâm về phía yếu hầu của Giang Ngu.

“Chị đi chết đi.”

Trước mắt hiện lên ngân quang, Giang Ngu theo bản năng giơ tay chắn lấy.

Cánh tay trong nháy mắt bị đâm thủng một lỗ, truyền đến từng trận bén nhọn đau đớn, màu máu đỏ tươi ấm áp chảy ra.

Không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy “phốc” một tiếng, tựa như có kim loại lại lần nữa hoàn toàn đâm vào huyết nhục, trên bụng tức khắc lan tràn kịch liệt đau đớn. Nháy mắt kia, cô ấy phảng phất như bị xỏ xuyên qua, lập tức mất đi sức lực.....

Dao nhỏ thẳng tắp đâm vào trong bụng cô ấy.

Một nửa lưỡi dao lộ ra bên ngoài nhanh chóng bị máu tươi nhiễm đỏ.

Sắc mặt Giang Ngu trắng bệch, hai chân nhũn ra, môi run rẩy phun ra một chữ “cô”, rốt cuộc cũng không nói nên lời nữa, trong tầm mắt mơ hồ dần dần chỉ còn lại nụ cười dữ tợn của Bạch Lộ....

Điền Lâm vừa mới ra khỏi thang máy liền bắt gặp một màn này.

“Chị Ngu!!!”

Nàng cất bước chạy tới.

Bạch Lộ đột nhiên ngẩng đầu, gặp người tới, tức khắc trở nên hoảng sợ, dùng sức một cái rút dao nhỏ ra, quay đầu bỏ chạy.

Lưỡi dao mang theo máu tươi bắn đầy đất.

- ---- đông!

Giang Ngu lảo đảo ngã quỵ xuống....

.....

Dưới bầu trời xám xịt rơi đầy hạt mưa nhỏ.

Đang là giờ cao điểm tan tầm, nội thành có chút ùn tắc, đèn giao thông ở giao lộ phía trước rất ngắn, qua không được mấy chiếc xe. Trình Tô Nhiên bị kẹt ở giữa lộ, mắt thấy đoạn đường cách bệnh viên còn chưa đến 700 mét nữa, lòng nóng như lửa đốt.

Đôi tay gắt gao siết chặt tay lái, đèn đỏ trong tầm mắt tựa như máu tươi nồng đậm.

Điền Lâm nói, Giang Ngu bị Bạch Lộ đâm.

Đang ở bệnh viện cấp cứu.

Cấp cứu.....

Cô run rẩy hít một hơi thật sâu, tầm mắt lại lần nữa trở nên mơ hồ, quanh mắt còn nước mắt chưa khô.

Đại não trống rỗng.

Kẹt xe trên giao lộ ước chừng mười phút rốt cuộc cũng thông, bên trong nội thành người nhiều xe cũng nhiều, cô không dám đi nhanh, thật vất vả mới có thể đến bệnh viện trực thuộc số một trước khi trời tối.

Cô thấy Điền Lâm đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu.

“Chị Điền Lâm!”

Trình Tô Nhiên vội vàng chạy chậm qua, “Giang Ngu đâu? Thế nào rồi?”

Điền Lâm ngẩng đầu, ánh mắt dại ra rốt cuộc cũng có chút thần thái, “Còn đang cấp cứu......”

“Dao đâm trúng chỗ nào? Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Mắt Trình Tô Nhiên nhìn phòng cấp cứu, đôi tay đè lấy bả vai nàng, bởi vì kích động mà không tự giác tăng thêm lực đạo.

“Bụng,“ Điền Lâm lắc lắc đầu, “Tôi cũng không biết.....”

Trình Tô Nhiên như bị sét đánh.

Bụng.

Giang Ngu gầy như vậy, trên bụng không có nhiều mỡ, bị dao đâm vào không phải rất dễ bị thương đến nội tạng sao? Cho nên vô cùng có khả năng là lành ít dữ nhiều..... Nghĩ đến đây, lòng cô đau nhói, nước mắt rào rạt rơi xuống, nghẹn ngào đến cơ hồ không thể hít thở.

“Điền Lâm..... Chị, chị nói cho em biết.... Chuyện là như thế nào.....” Cô trừu khí, thanh âm đều đã bị nghẹn đến thay đổi.

Con mắt Điền Lâm cũng đỏ lên, đem sự tình đã trải qua nói lại một lần.

“Tôi mới vừa báo cảnh sát, bãi đỗ xe có camera theo dõi, cô ta chạy không thoát được. Một lát nữa tôi muốn tranh thủ đi đến cục cảnh sát, để Tiểu Chu ở lại cùng cô, không biết.....” Thấy Trình Tô Nhiên khóc đến không thở nổi, nàng vội vàng an ủi, lời còn chưa nói xong cửa phòng cấp cứu đã mở ra, một hộ sĩ từ bên trong đi ra.

Trình Tô Nhiên dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, tiến lên ngăn hộ sĩ lại, “Xin hỏi.... bằng hữu của tôi đang ở bên trong, tình huống của cô ấy thế nào rồi ạ? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Ái nhân” vọt đến bên miệng không thể không đổi thành “bằng hữu.”

“Không có thương tổn đến chỗ nguy hiểm, chỉ là mất máu quá nhiều....”

“Tôi có máu!”

Hộ sĩ bị ngắt lời, thực bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Ngân hàng màu vẫn còn rất nhiều, đã được truyền máu rồi, ý của tôi là không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Trình Tô Nhiên cùng Điền Lâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cảm ơn....”

Hộ sĩ đi rồi, hai người ngồi liệt ở trên ghế, Trình Tô Nhiên suýt chút nữa ngã xuống, Điền Lâm tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, vỗ lưng cô an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Trình Tô Nhiên cắn môi, cả người căng chặt, không tự giác nắm chặt nắm tay.

“Chị Điền Lâm.....”

“Ai.”

“Nếu như cảnh sát bắt được Bạch Lộ, có thể để em đơn độc gặp mặt cô ta không?”

Điền Lâm thấy hai mắt cô đỏ đậm, toát ra thù hận, tựa hồ đã nhận ra ý đồ của cô, không khỏi cảm thấy lo lắng, “Cô muốn làm gì?”

Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra.

Trình Tô Nhiên đỡ người đứng dậy, chỉ thấy Giang Ngu đang nằm ở trên giường được đẩy ra, hai mắt nhằm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tựa như một khối thi thể không có sinh khí. Cô cấp bách đi lên đón lấy, lại bị báo là người bệnh còn cần phải quan sát một đoạn thời gian.

Sau đó Giang Ngu bị đẩy đến phòng quan sát.

Không bao lâu, Tiểu Chu đến đây, Điền Lâm tiếp một cuộc điện thoại, đem quần áo và túi xách của Giang Ngu chuyển giao cho Trình Tô Nhiên, sau đó vội vàng rời đi.

Đợi đến lúc Giang Ngu được dời đến phòng bệnh bình thường đã là 8 giờ tối.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, vách tường tuyết trắng, ánh đèn cũng là màu trắng lạnh băng, hết thảy đều phảng phất không có độ ấm. Trình Tô Nhiên canh giữ ở trước giường bệnh, cầm lấy tay phải không mang kim tiêm của Giang Ngu, ngưng thần nhìn cô ấy.

Yếu ớt, tái nhợt, giống một tờ giấy trắng.

“Trình tổng, cô có đói không? Tôi đi mua chút thức ăn cho cô.” Tiểu Chu tay chân nhẹ nhàng tới gần, hạ giọng nói.

Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không đói, không cần đâu.”

Giọng nói khàn khàn chỉ có thể phát ra khí âm.

Tiểu Chu yên lặng lui ra ngoài đóng cửa lại, tuy rằng nói là không đói nhưng cũng phải mua chút thức ăn chuẩn bị.

Phòng bệnh lại yên tĩnh.

Trong túi Giang Ngu truyền đến tiếng run nhỏ, Trình Tô Nhiên giật mình một cái, sợ tiếng vang rất nhỏ này sẽ quấy rầy đến cô ấy, vội vàng đem điện thoại lấy ra, lặng lẽ thối lui ra bên ngoài phòng bệnh.

Là cuộc gọi của một người bạn, Trình Tô Nhiên giải thích nói Giang Ngu sinh bệnh nằm viện, sau đó liền cúp máy.

Cô trở lại phòng bệnh, đang muốn đem điện thoại thả vào trong túi, đầu ngón tay không cẩn thận trượt xuống màn hình, thanh công cụ phía giao diện bên trái hiện lên một cái “Nhiệm vụ gần nhất”, hiện thị bản ghi chú.

Phía dưới là nội dung trích yếu: Em ấy không thích ăn bánh hoa phu.

Trình Tô Nhiên sửng sốt.

Em ấy?

Một cổ dục vọng mãnh liệt ở trong lòng ngo ngoe rục rịch, trực giác nói cho Trình Tô Nhiên biết, nếu như điểm vào có thể nhìn thấy được thứ không nghĩ đến, nhưng mà đã từng rình mò riêng tư của Giang Ngu, với cô mà nói là trơ trẽn, Giang Ngu còn nằm ở trên giường bệnh, cô làm như vậy....

Chỉ ngắn ngủi mấy chữ lại ở trước mắt nhảy tới nhảy lui.

Nội tâm thiên nhân giao chiến, kịch liệt giãy giụa.

Cuối cùng dục niệm vẫn chiến thắng lý trí.

Cô điểm tiến vào bảng ghi chú

[ em ấy không thích ăn bánh hoa phu. ]

[ em ấy chán ghét tôi, phòng bị tôi. ]

[ địa chỉ của em ấy: Khu số 2 Tân Vĩnh, tòa số năm, lầu 18, 1802. ]

[ em ấy không ăn tỏi, không ăn hành tây, không ăn cay, không ăn rau thơm, thích cá hấp.... ]

[ lúc em ấy ăn cái gì cũng có thói quen cầm khăn giấy, trên miệng dính cái gì cũng phải lau, là chứng cưỡng bách, rất đáng yêu. ]

......

Cả một trang nội dung không nhiều lắm, toàn bộ đều là về “em ấy“.

Về Nhiên Nhiên.

Ghi chú cuối cùng là ngày hôm trước, mới nhất tăng thêm một cái là: [ em ấy trưởng thành vẫn thích xem phim hoạt hình < ma tạp thiếu nữ anh >, khi tôi còn nhỏ vẫn chưa xem qua, có rảnh nhất định sẽ xem bù lại. ]

Trình Tô Nhiên lập tức chịu không nổi nữa, che miệng thất thanh khóc rống.....

- ------

Editor:

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.