Đã là nửa đêm, cả thành phố đều đã lâm vào giấc ngủ say, bên trong hộp đêm lại đèn đuốc sáng trưng.
Phía trên ghế lô ở lầu hai “NOTTE”, bảy tám người bưng ly rượu trong tay quây quần bên nhau nói chuyện phiếm cười đùa ầm ĩ, một cô gái thuần sắc ngồi đó, da trắng xinh đẹp, quần áo gọn gàng, ở bên trong bầu không khí tràn ngập mùi hương hỗn tạp nơi đây thoang thoảng một cổ hương vị bất đồng.
Hôm nay là sinh nhật tuổi 32 của Giang Ngu, Bùi Sơ Đồng cố ý vì cô ấy tổ chức một buổi party nhỏ, hiểu được cô ấy không thích tiệc mừng quá ầm ĩ, cho nên chỉ gọi mấy cái bằng hữu quen thuộc lẫn nhau trong cộng đồng đến, uống chút rượu tâm sự chút chuyện, chơi chút trò chơi nhỏ.
Buổi sáng có công tác, Giang Ngu thiếu chút nữa quên mất ngày hôm nay, ngay lúc Điền Lâm nhắc nhở mới nhớ tới.
Vì thế bận rộn đến giữa trưa, cô ấy trở về phòng làm việc của mình, cùng đoàn đội “mọi người trong nhà” cùng nhau ăn cơm chúc mừng sinh nhật, buổi chiều ở tại nhà Bùi Sơ Đồng nghỉ ngơi, buổi tối tới hộp đêm.
Ở đây trừ bỏ bằng hữu ở bên ngoài ra, còn có em gái trẻ tuổi mà Bùi Sơ Đồng chuyên môn vì Giang Ngu tìm đến----- nàng biết hai ngày nay Giang Ngu cùng tiểu tình nhân náo loạn mâu thuẫn, tâm tình không tốt lắm, hy vọng hôm nay làm một cái sinh nhật đặc biệt khiến cho cô ấy thay đổi tâm tình.
Em gái nhỏ chỉ mới mười chín tuổi, đang học năm hai chuyên ngành biểu diễn, tuổi trẻ thủy nhuận, tươi mới ngon miệng, tính tình hoạt bát rất phóng khoáng, hai ba câu đã có thể chọc cho Giang Ngu thoải mái cười to.
Một bàn tay Giang Ngu ôm eo nàng, một cái tay khác bưng ly rượu chân dài, ngọn đèn rực rỡ hoa lệ trên trần nhà hạ xuống ánh sáng ám trầm trên mặt hai người.
“Uống ít chút, mặt em rất đỏ.”
“Em còn có thể.”
Khuôn mặt trắng nõn non mềm của nàng phiếm hồng, giống như được thoa qua phấn, người như một đóa hoa minh diễm tươi đẹp, ánh mắt Giang Ngu mê ly mà nhìn nàng, phảng phất như đang xuyên thấu qua gương mặt này xem một cô gái khác.
“Uống say thì làm sao bây giờ?” Giang Ngu híp mắt cười.
Em gái nhẹ giọng nói: “Chị sẽ không mặc kệ em.”
Hai người lẳng lặng mà đối diện.
Hai tròng mắt cô gái nhỏ như nước, chớp động liễm diễm ánh sáng, chiếu đến trên mặt Giang Ngu, nàng cầm lòng không được mà dán sát lại, môi chậm rãi dán ở trên mặt Giang Ngu, chạm được kia độ ấm chân thật, ngừng hai giây, mới thối lui.
Trong lòng Giang Ngu hơi chấn, thân thể có chút cứng đờ.
“Chị, em muốn hôn nơi này của chị.....” Đầu ngón tay ấn lên đôi môi đỏ thắm của cô ấy, nhẹ nhàng xoa xoa.
Thấy Giang Ngu không phản ứng, cô gái nhỏ liền ngửa đầu đi qua, hơi thở ấm áp từng chút từng chút một tới gần, giống như cổ nhân tâm huyền nhiệt liệt.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của bạn nhỏ, cùng với cô gái ở trước mắt vô pháp chồng lên nhau.
Giang Ngu đẩy nàng ra, nhắm mắt lại.
“Chị?”
“Tôi đi hít thở không khí.”
Nói rồi cô ấy buông ly xuống, đứng dậy rời khỏi ghế lô.
........
Hành lang lầu hai được thiết kế mặt kính thủy tinh phản xạ, dưới lầu sẽ không nhìn thấy trên lầu, nhưng trên lầu lại có thể tinh tường nhìn thấy toàn cảnh bên dưới. Lúc này ở đại sảnh lầu một, kẻ vào người ra, những ánh đèn huy hoàng, cả trai lẫn gái vây quanh cạnh sân khấu trung tâm ở đó uống rượu lắc lư.
Trên sân khấu giắc một tràng hoa bàn đu dây, nữ ca sĩ trẻ tuổi mặc một chiếc váy dài màu xanh biển ngồi trên đó, khói trắng lượn lờ bốc lên, tựa như tiên cảnh.
Giang Ngu dựa vào cạnh lan can, lẳng lặng mà chăm chú nhìn vào sân khấu.
Cô ấy nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Trình Tô Nhiên.
Ba tháng trước, sau khi cô ấy xong một show diễn lớn từ đảo nhỏ trở về không lâu, hoàn toàn buông xuống bạn gái cũ, cảm tình lâm vào một mảnh mê mang trống rỗng. Cô ấy không biết rốt cuộc bản thân thích cái gì, cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn cái gì, rồi lại phiền chán cô độc, chỉ có hai lựa chọn hoặc là yêu đương hoặc là lại tiếp tục tìm tình nhân.
Yêu đương là không có khả năng.
Một đoạn tình cảm nghiêm túc yêu cầu thời gian cùng tinh lực đi giữ gìn, cô ấy vừa lúc lại không có, cũng không nghĩ có, dù sao cho dù trả giá rất nhiều thì kết quả cuối cùng vẫn là tách ra, rõ ràng lãng phí thời gian cùng tinh lực, chi bằng chú tâm vào sự nghiệp.
Chỉ còn lại có tiếp tục tìm tình nhân.
Nhưng mà tìm cái dạng gì đây? Trong đầu đã không còn bóng dáng của bạn gái cũ, tìm tình nhân cũng liền mất đi khuôn mẫu, ngay cả yêu thích của bản thân cô ấy cũng đoán không được.
Thẳng đến buổi tối ngày bốn tháng tám hôm đó nhìn thấy Trình Tô Nhiên.
Trên sân khấu sương mù lượn lờ, cô gái nhỏ ngồi trên bàn đu dây, tóc dài đen nhánh rối tung, một bộ váy lụa trắng nhẹ nhàng phiêu dật, mặt nạ bảo hộ màu bạc lộ ra đôi môi phấn mỏng cùng chiếc cằm nhỏ tiêm xảo, thần bí chọc người nhìn trộm.
Lúc đó Giang Ngu cũng giống như hiện tại, đứng ở cạnh hành lang ngưng thần nhìn xuống.
Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng trong nháy mắt kia có loại trực giác mãnh liệt---- chính là em ấy.
Người mà cô ấy muốn tìm chính là cô.
Lại sau đó, gọi người đến lầu hai ca hát, lại sau đó nữa, để Điền Lâm đi thăm dò, nói chuyện, ước chừng đợi hơn nửa tháng, càng chờ tâm càng ngứa, rốt cuộc buổi tối ngày 27 tháng tám cũng chờ được....
Ngày 27 tháng tám, 9 giờ 30 phút, 827930.
Bất tri bất giác đã ba tháng trôi qua.
Tại sao cô ấy vẫn còn chưa chán.....
Một bài hát kết thúc, bàn đu dây trên sân khấu chậm rãi hạ xuống, nữ ca sĩ rời khỏi đài.
Giang Ngu thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, 0 giờ vừa đi qua, sinh nhật 32 tuổi của cô ấy cũng đi qua, cầm lấy điện thoại trả lời từng tin nhắn chúc mừng một, không cẩn thận thuận tay, đăng nhập vào tài khoản phụ.
Cô ấy ngẩn ra, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng điểm trở về.
Nhưng mà đã chậm.
Điện thoại rung lên, mười mấy tin nhắn chưa đọc xuất hiện trên màn hình, kia màu đỏ mục nhắc nhở giống như đang ở đó dụ hoặc, Giang Ngu nhìn chằm chằm nó do dự hồi lâu, chung quy vẫn là không nhịn được, điểm vào xem.
Liên tiếp mười mấy ngày đều là buổi sáng tốt lành cùng ngủ ngon, còn có hôm nay.....
Lễ vật.
Lúc này lại có một cái tin nhắn được gửi qua, khoảng cách với tin nhắn trước đó mười sáu giờ.
[ Chị, em đây ngủ trước, nếu chị uống rượu thì đừng uống quá nhiều nga, chơi thật vui vẻ, ngủ ngon. ]
Giang Ngu nhăn lại mi, thần sắc hơi ngưng.
Đầu ngón tay chậm rãi điểm trở về.
Cô ấy nhìn lễ vật trên ảnh chụp, chỉ cảm thấy có loại cảm giác rầu rĩ hít thở không thông, thở không nổi, phảng phất như vất vả duy trì cân bằng mấy ngày nay bị đánh vỡ, mất đi khống chế, có điểm bực bội.
Sau một lúc lâu, cô ấy thu hồi điện thoại, vẫy tay hướng phục vụ sinh cách đó không xa.
“Giang tổng, có gì cần yêu cầu sao?”
“Thuốc lá.”
“Được.”
Không bao lâu, phục vụ sinh đã đưa tới thuốc lá cùng bật lửa.
Giang Ngu lấy ra một điếu, một khắc kia khi ấn xuống bật lửa có chút do dự, nhưng vẫn là xuống tay, ngọn lửa màu vàng ánh xanh thoáng lên, thon dài cuốn vào đầu thuốc.
Ánh lửa nhỏ giống như ánh đèn ám nhược bên trong phòng ngủ.
Cô ấy đưa đến bên miệng, nhẹ hút một hơi, cảm giác nhàn nhạt hỗn hợp mát lạnh hòa tan một chút cay đắng, kích thích thần kinh, trong phút chốc thử giải không ít phiền muộn.
“Khả Khả-----”
Bùi Sơ Đồng từ ghế lô đi ra, liền nhìn thấy Giang Ngu đang dựa vào lan can, thân ảnh thon dài bị khói mù bao phủ, có vài phần cô tịch, nàng ngẩn ra, tay chân nhẹ nhàng dựa đi qua, “Làm sao vậy? Tâm tình vẫn không tốt sao?”
“Không có.” Giang Ngu nhìn nàng một cái, đạm cười lắc đầu.
“Mới hỏi một nửa liền đã chột dạ, còn nói không có.”
“.....”
“Em gái vừa rồi có thích không?” Bùi Sơ Đồng dời đi đề tài.
Giang Ngu thất thần nói: “Khá tốt.”
“Vừa lòng thì giữ lại đi, người thì tôi mang tới, tiền cùng tài nguyên tôi cấp, coi như tặng thêm một đại lễ sinh nhật nữa cho Khả Khả của chúng ta.” Bùi Sơ Đồng vừa nói, một bên thay cô ấy vén lên tóc mái, dịch ra sau tai.
“Không cần,“ Giang Ngu thở ra một hơi khói mỏng, “Tài nguyền tốt vẫn là nên cấp cho người có tiềm lực đi, không cần thiết lãng phí trên loại sự tình này.”
Nhìn cô ấy trước mắt bộ dáng tang thương, Bùi Sơ Đồng không tiếng động mà thở dài, không nói nữa.
Hai người vai sát vai đứng ở dưới ánh đèn.
Nguyễn Mộ ở phía sau yên lặng mà nhìn các nàng.
Nữ ca sĩ vừa rời khỏi đài đã trở lại sân khấu, ngồi trên bàn đu dây, lần này hát một bản của Hồ Dương Lâm < Là tự em đa tình >, giọng hát kéo dài, ôn nhu thâm tình.
Giang Ngu nhìn xuống nàng.
“Khả Khả....”
“Ừm?”
“Một cái tiểu tình nhân mà thôi, đem cậu sầu thành như vậy, cậu sẽ không....” Bùi Sơ Đồng ôm bả vai cô ấy, dán ở bên tai nhỏ giọng nói, “Động chân tình cứ?”
“Không có khả năng.” Biểu tình Giang Ngu lạnh nhạt, đáy mắt không chút nào gợn sóng, lại hút mạnh một hơi đầy miệng, điếu thuốc thon dài thoáng chốc bị lửa tiệt chỉ còn hơn phân nửa, tàn thuốc rào rạt rơi xuống.
Bùi Sơ Đồng sách thanh, hơi híp mắt, “Vậy cậu như vậy.....”
“Trễ rồi, có chút mệt, tôi trở về trước.” Giang Ngu nhàn nhạt đánh gãy lời nàng nói, xoay người.
Lơ đãng đụng phải tầm mắt phía sau của Nguyễn Mộ.
Ba người đều sửng sốt.
Giang Ngu bất động thanh sắc mà lấy xuống cánh tay đang đặt trên bả vai mình, hướng Nguyễn Mộ gật gật đầu, lướt qua cô tiến vào ghế lô.
“Cô chạy ra đây làm gì?” Mặt Bùi Sơ Đồng trầm xuống, ánh mắt có chút mắt tự nhiên.
Nửa thân mình của Nguyễn Mộ ẩn trong bóng tối, nhàn nhạt mà nhìn nàng, sườn mặt lãnh ngạnh có vài phần nhu hòa, “Chức trách của tôi.”
“.......”
......
Đến lúc trở lại khách sạn đã là 12 giờ rưỡi.
Phòng khách to như vậy lại trống không, đèn ở bên trong đều được mở lên, ánh sáng trên trần nhà đem cái bóng thật lớn chiếu trên mặt đất, quá mức tái nhợt chói mắt, mạc danh có loại cảm giác cô tịch người đi nhà trống trà đã lạnh.
Giang Ngu tìm một vòng ở từng phòng, không tìm được lễ vật, cuối cùng ánh mắt hướng về phía cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, suy nghĩ một lát, vẫn là đánh mất ý niệm.
Cô ấy ngồi trên sô pha, mở ra Wechat.
Một cái lại một cái tin nhắn hiện lên trước mắt, từ tháng tám cho đến ngày hôm nay, càng xem trong lòng càng phiền muộn, một cổ buồn bực sinh sôi ngạnh ở trong lòng.
Cuối cùng trở lại hôm nay, kia tấm ảnh chụp lễ vật.
Cô ấy có điểm chờ mong.
Nhưng cũng hối hận.
Lễ vật đâu?
Nếu có thể sớm chút nhìn thấy, sớm chút trở về.....
Giang Ngu hít sâu, đem điện thoại ném sang một bên, từ trong túi lấy ra thuốc trong hộp, cấp bách bật lửa lên, đưa đến bên miệng hút một hơi.
Làn khói hơi mỏng vờn quanh cô ấy, làm cho ngũ quan lãnh lệ mơ hồ.
- --- Bởi vì, chị chính là chị a.
Lời này ở bên tai quanh quẩn lặp lại.
Nhiều năm như vậy rồi, cô ấy liều mang đem bản thân năm 18 tuổi trước kia ném bỏ, ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn mới sống lại một lần nữa, nhưng hôm nay cô ấy rốt cuộc cũng hiểu được, một lần rồi lại một lần lột đi bất quá chỉ là lớp da xưa cũ, cô ấy vẫn như cũ không thay đổi, vẫn là cô ấy----
Một người hèn mọn yếu ớt ở trong đêm mưa bị nhốt bên trong phòng tối run bần bật.
Mà không phải là cô ấy khi được người khác nhắc đến với danh hiệu, với hoàng quang.
Cô ấy chính là cô ấy sao?
Mặc kệ cô ấy là bộ dáng gì, đều sẽ có người nghĩa vô phản cố mà giữ gìn, đúng không?
Giang Ngu nhắm mắt lại, thân thể ngã ra phía sau.
- --- Bởi vì, chị chính là chị a.
Ánh mắt kia, ngữ khí, cảm xúc.... Bạn nhỏ động tâm sao? Trái với điều khoản hiệp nghị sao? Cô ấy có phải nên lập tức ngưng hẳn hiệp ước hay không, ngăn cản hết thảy những thứ đang dần mất đi khống chế.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động mở cửa.
Giang Ngu mở mắt ra, quay đầu lại, chậm rãi đứng lên.
“Chị, chị đã trở lại......” Trình Tô Nhiên đứng cửa phòng ngủ, không hề có bộ dáng buồn ngủ, vẻ mặt có chút vui sướng.
Giang Ngu thu hồi cảm xúc, biểu tình nhàn nhạt hỏi: “Lễ vật đâu?”
Nói xong, cong lưng, đem điếu thuốc còn dư lại ấn diệt ở trong gạt tàn, cầm lấy điện thoại click mở ảnh chụp, hướng cô quơ quơ.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, ánh mắt bỗng nhiên hoảng loạn, sau một lúc lâu do dự, mới chỉ chỉ cửa lớn, nói: “Ở bên ngoài.....Thùng rác.”
Giang Ngu ninh hạ mi, không rảnh lo hỏi tại sao lại ở thùng rác, giống như một trận gió xoay người đi ra ngoài.
Ngoài cửa là hàng lang nhỏ, cạnh thang máy có một cái thùng rác hình trụ, cô ấy nhất thời quên mất bản thân có thói quen sạch sẽ, tay không vói vào, một bàn tay không đủ, hai tay, cũng may trên cùng chính là hộp lễ vật, cô ấy đem nó nâng lên, lại như một trận gió trở về phòng.
Trình Tô Nhiên vẫn như cũ đứng ở nơi đó.
Nhìn hộp quà quen thuộc được Giang Ngu cầm tiến vào, tâm chợt trở nên căng thẳng, dâng lên hối hận, hậu tri hậu giác mà đi qua.
Giang Ngu đem hộp quà đặt ở trên bàn trà, trực tiếp dùng tay gỡ xuống dây lụa cùng giấy đóng gói, lộ ra bên trong là một cái hộp giấy màu nâu nắp trắng, cô ấy gấp không chờ nổi mở ra, đem lễ vật mang ra.
Hộp Alex trong suốt được thiết kế phân biệt hai cái cảnh quan mô hình thu nhỏ.
Một cái là sàn diễn chữ T, một cái là bàn đu dây bên trong hoa viên. Trên sàn chữ T là bản thân cô ấy nhỏ nhỏ đứng đó, trên bàn đu dây cũng là bản thân cô ấy nho nhỏ ngồi trên đó.
“Đây là.....” Giang Ngu ngẩng đầu.
Trình Tô Nhiên mím môi, nhỏ giọng nói: “Bên trái là sự nghiệp của chị, là chị mà mọi người nhìn thấy, bên phải là cuộc sống của chị, rời khỏi ống kính, chị cũng là một người thường, là....là chị mà em thấy.”
Mô hình tỉ lệ tinh xảo, cảnh tượng phi thường chân thật, một ít chi tiết bộ phận được chỉnh chu rất khá, có thể thấy được người chế tác nó tốn không ít tâm tư.
Sờ lên xúc cảm hoạt hoạt, lạnh lạnh, không biết là làm từ cái gì.
“Chính em làm sao?”
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, dùng đất sét.”
Trong mắt Giang Ngu hiện lên một tia kinh diễm.
“Em không biết chị thích cái gì, cảm thấy quần áo hay đồ trang điểm khẳng định là chị không thiếu, những thứ có thể nghĩ đến đều đã có fan tặng cho chị, cho nên.... Em muốn làm thủ công tương đối có ý nghĩa kỷ niệm. Vật liệu là em dùng tiền làm thêm kiếm được mua, Ừm..... Chị, chị có thích không?”
Cô gái nhỏ nhìn cô ấy, ngữ khí thật cẩn thận, ánh mắt lại tràn ngập chờ mong.
Ánh mắt Giang Ngu trở nên nhu hòa, chậm rãi giương lên khóe môi: “Rất thích.”
- --------
Editor:
*Thả tim*