Danh mục thông tin hiển thị tên của Giang Ngu, phía dưới viết là “Siêu mẫu quốc tế”, ấn vào xem, bên trong đầy rẫy chữ cái tư liệu cùng mấy chục tấm chân dung.
Trình Tô Nhiên hít hà một hơi.
Thì ra là vậy...
Tư liệu cho biết, Giang Ngu sinh ngày 31 tháng 10 năm 1987, thân người cao 1 mét 79, thuộc chòm sao Bò Cạp, tháng sau vừa tròn 32 tuổi. Quê nhà là một thành phố nhỏ ở trong một huyện cấp thấp, cũng giống như cô, đều đến từ địa phương nhỏ.
18 tuổi tham gia cuộc thi đào tạo người mẫu tại Trung Quốc giành được quán quân, tiếp theo tại trận trung kết toàn cầu đạt được danh hiệu thứ ba. Một năm sau, cô ấy chính thức bước chân vào giới người mẫu, đầu tiên là lẻ loi một mình lang bạt ở Paris, sau đó ký hợp đồng với công ty quản lí, tích lũy đầy đủ tài nguyên, sự nghiệp phát triển không ngừng.
23 tuổi, Giang Ngu đã tham gia bốn tuần lễ thời trang lớn, ở trong chương trình quốc tế nổi tiếng trở thành giám khảo, cũng đảm nhiệm vị trí người mẫu mở màn, đồng thời trên mặt bìa tạp chí cùng đại ngôn có thành tích hai lần nở hoa, nghênh đón sự nghiệp thời kỳ đỉnh cao.
30 tuổi, tên của Giang Ngu trên bảng xếp hạng người mẫu toàn cầu nằm ở vị trí thứ hai, trở thành người mẫu duy nhất trong nước đạt cấp bậc “Legend”, địa vị không thể lay động.
Tên những nhãn hàng xa xỉ, trang bìa các mặt báo thời thượng, những chữ cái logo làm người ta hoa cả mắt, đều giống như những huy chương hoa lệ, từng cái từng cái treo đầy trên tường nhân sinh trong mười mấy năm sự nghiệp của Giang Ngu.
Hiện tại giá trị bản thân đã qua trăm triệu.
Quang mang lóa mắt.
Đọc xong tất cả thông tin, Trình Tô Nhiên hoảng hốt sinh ra một loại cảm giác không chân thật, giống như trước nay chưa từng gặp qua người này, những ký trước mà bản thân sở hữu đều là ảo giác.
Cô lại đi lục soát một ít video, có sàn chữ T khi còn thi thố, có những thông tin độc nhất vô nhị, có hàng loại những tin tức liên quan.
Nhìn Giang Ngu đi trên sàn chữ T, một bước lại một bước mạnh mẽ, bộ dáng tự tin cường đại, cô rốt cuộc cũng nhớ ra, trong một bài chuyên ngành lão sư đã từng ở lớp học chiếu một bộ phim phóng sự về một cuộc thi tại Paris, gương mặt này xuất hiện hai ba giây trong màn ảnh, lão sư đã nói một chút về tên.
Đây không chỉ là “Quen mặt” mà còn là “Quen tai“.....
Trước đêm đó các cô cũng chưa từng gặp mặt qua.
Hai ngày trước tuần lễ thời trang ở New York vừa mới kết thúc, thời gian vừa lúc lại khớp với mấy ngày Giang Ngu biến mất, trên mạng còn có video bên ngoài phỏng vấn cô ấy.
Cho nên, cũng không phải cái gì là “Vì cho cô thời gian giảm xóc“.
Đều là cô suy nghĩ nhiều.
Ý thức được sự thật này, Trình Tô Nhiên mạc danh cảm thấy có chút mất mát, tâm từng chút từng chút từ thong thả mà nặng nề xuống, thân thể giống như quả bóng lớn, theo không khí dần dần thoát ra mà rớt xuống, bẹp đi, nhăn lại thành một mảnh nho nhỏ....
Sau giữa trưa, mặt trời bị u ám che khuất, bầu trời âm u, không bao lâu, một trận mưa rơi xuống.
Khoảng ba giờ chiều, người đến phỏng vấn lục đục đến đông đủ. Năm nữ một nam dáng người cao gầy, đầu nhỏ chân dài, xếp thành một hàng ngoài phòng họp.
Giang Ngu cùng vài vị đại diện thâm niên một bên vừa đi vừa nói chuyện phiếm tiến lại.
Trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô ấy.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi cổ cao, nửa người dưới là chiếc váy trắng tinh, chiều dài vừa qua khỏi đầu gối, chất liệu làm lộ ra đường cong rõ ràng, đơn giản mà giỏi giang, lại có vài phần phong vị nữ nhân nhu uyển.
Cho dù mang giày đế bằng, cũng là ở trong đám người cao ráo, một đôi chân thon dài thẳng tắp phá lệ chói sáng, khí thế lạnh lẽo.
Các cô gái trẻ xem đến không rời mắt.
Đối với giấc mộng người mẫu như các nàng mà nói, không có người nào không hy vọng có thể trở thành một Giang Ngu thứ hai.
Đoàn người lướt qua, Giang Ngu quay đầu, tầm mắt theo thứ tự lần lượt xẹt qua gương mặt từng người, ở trong đó trên khuôn mặt một nữ sinh ngừng hai giây, lại bất động thanh sắc mà dời đi, vào phòng họp.
Việc lựa chọn người mẫu tương đối khắc khe, trừ bỏ những ngôi sao sáng được khai quật bên ngoài, còn lại bên trong một nhóm người phải đưa ra sơ lược lý lịch cùng với yêu cầu phải có video động thái toàn thân. Những người trẻ tuổi đang ở đây, sơ lược lý lịch đã được sàn lọc qua hai đợt, các nàng từ trong mấy trăm người trổ hết tài năng mới có thể đứng ở chỗ này.
Trình tự phỏng vấn dựa theo sắp xếp chữ cái trong tên, từng người từng được kêu tên tiến vào, đơn giản giới thiệu bản thân sau đó sẽ đi vài bước nhìn xem.
Giang Ngu ngồi ở trung tâm, biểu tình nhàn nhạt, đôi mắt tựa hồ sâu nhìn không ra cảm xúc, cho người ta cảm giác khoảng cách cùng lạnh lẽo như băng.
Thẳng đến nữ sinh thứ tư tiến vào, thần sắc cô ấy tối sầm lại, mày nhíu lại thật nhỏ khó có thể phát hiện.
Là nữ sinh vừa rồi cô ấy nhìn nhiều thêm hai giây.
“Chào các vị lão sư.....”
Cô gái trẻ 21 tuổi, tự giới thiệu lưu loát lại tự tin, tự nhiên hào phóng không luống cuống, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người Giang Ngu, nói xong còn hướng cô ấy cười: “Giang lão sư, em là fan trung thành của ngài, hôm nay may mắn rốt cuộc cũng có thể chính mắt nhìn thấy ngài.”
“Làm phẫu thuật đau không?” Giang Ngu đạm thanh hỏi.
Mọi người đều sửng sốt.
“Cái... Cái gì phẫu thuật?”
“Phẫu thuật chỉnh dung.”
Trong phòng tức khắc trở nên yên tĩnh.
Cô gái trẻ không tự giác vén tóc, cười nói: “Em không có chỉnh dung a.”
“Cái mũi này của cô cũng thật giả,“ Giang Ngu không lưu tình chút nào mà vạch trần, thanh âm như không có gì mà phập phồng, “Nói cho cô biết một chút sai sót của bác sĩ mổ chính cho cô, thiếu chút kỹ thuật phía sau, phẫu thuât lớn động xương cốt, vẫn là phải thận trọng.”
“......”
Tươi cười trên mặt cô gái trẻ thoáng chốc đọng lại.
Nàng sờ sờ cái mũi cùng mặt mình, có chút không chịu nổi, môi mở ra rồi đóng lại nói không nên lời.
Nhóm người đại diện ăn ý không lên tiếng.
Bên ngoài mưa đã tạnh, lá cây dính nước đập phủi vào kính cửa sổ, một chút lại một chút, tựa như tiết tấu của nhịp tim, tại nơi bên trong yên tĩnh này có vẻ vô cùng chói tai.
“Chúng tôi không cần một người không cách nào tiếp nhận bản thân của mình.” Giang Ngu lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cô gái trẻ.
“Người tiếp theo.”
......
Sau khi kết thúc phỏng vấn, cuối cùng ký xuống chỉ có hai nữ sinh.
Giang Ngu cùng nhóm người đại diện ly khai, trở lại văn phòng, vừa lúc Điền Lâm cũng từ bên ngoài trở về, “Chị Ngu, tài xế Tiểu Văn nói buổi sáng 9 giờ rưỡi đã đưa Trình tiểu thư đến trường học, dựa theo dặn dò của chị, xe ngừng ở chỗ giao lộ cạnh bên, về sau đưa đón cũng sẽ dừng ở nơi đó.”
“Ừm.”
Giang Ngu mở tạp chí, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng dầu, “Em gọi cô ấy lái xe đến đây, tôi có chuyện cần dùng.”
Điền Lâm biểu tình kinh ngạc mà nhìn cô ấy.
“Đi đón bạn nhỏ.” Cô ấy chỉ có ở trước mặt Điền Lâm mới kiên nhẫn giải thích.
“À-----”
7 giờ rưỡi, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.
Đậu bên đường đầy rẫy xe con, một chiếc Camry màu trắng mới tinh xen lẫn trong đó vô cùng chói mắt. Đèn đường chiếu xuống sáng vào bên trong xe, hàng ghế trước không có một bóng người.
Giang Ngu ngồi ở hàng phía sau, cả người ẩn trong bóng đêm.
Cửa xe phía bên phải bỗng chốc bị mở ra.
Một trận gió nóng tiến vào, cô gái nhỏ lên xe, đóng cửa, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có người, hét lên một tiếng: “A-----”
“Là tôi.” Giang Ngu ấn sáng màn hình điện thoại.
Ánh sáng trắng lãnh chiếu lên mặt cô ấy.
“Chị?” Trình Tô Nhiên mở to hai mắt, nhìn hàng ghế phía trước trống rỗng, “Chị như thế nào sẽ.... Tài xế đâu?”
Giang Ngu nhấp môi cười khẽ, khóa lại màn hình điện thoại, duỗi tay đem người ôm chầm tới, “Nhớ bạn nhỏ.”
“Em có hay không cũng nhớ tôi, hửm?” Cô ấy giơ tay xoa xoa mặt cô gái nhỏ.
Trình Tô Nhiên giật mình, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, ngoan ngoãn ôm lại, “Nhớ.”
“Thật sự?”
“Vâng.”
Cũng chỉ là nghĩ.
Một buổi chiều này, cô tìm tòi đủ thứ tư liệu về Giang Ngu, nhưng lại nửa điểm cũng không hiểu nổi, lãng phí thời gian, tâm tư cũng rối loạn. Trở về ký túc xác cũng không cảm thấy có thể yên ổn tâm tình, lại là bầu không khí như trong tưởng tượng, không bằng trở về khách sạn ở đó.
Khó trách hai giờ trước chị ấy đột nhiên hỏi cô đang làm gì.....
Cô gái nhỏ trên người có một cổ hương vị sữa bò, ngọt thanh thuần tịnh, Giang Ngu hơi hơi cuối đầu, đem mặt chôn bên mái tóc rối tung của cô, tham lam ngửi lấy, có chút nghiện.
“Chị.....” Cô nhẹ giọng kêu.
Tâm lại có chút phát run, không biết là sợ hãi hay vẫn là kinh ngạc. Từ khi biết được thân phận của Giang Ngu, cô đã biết kim chủ là một người cường đại lóa mắt, tâm tư liền khó có thể bình tĩnh, cũng vô pháp thuyết phục bản thân đây chỉ là một cuộc giao dịch tiền tài bình thường.
Giống như đang nằm mơ vậy.
“Ừm, làm sao vậy?” Giang Ngu nhéo nhéo vành tai cô gái nhỏ, nhịn không được hôn hôn.
Ánh sáng tối tăm, không gian nhỏ hẹp, bí ẩn kích thích cảm giác.
Trình Tô Nhiên run run, gương mặt nóng lên, lời nói vọt đến bên miệng lại nuốt trở về, cô nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, chúng ta trở về đi.”
“Trước tiên đi đến một nơi.”
“Nơi nào?”
Giang Ngu cười cười, không trả lời, buông tay ôm cô ra, mở cửa xuống xe, ngồi xuống vị trí lái.
Trình Tô Nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò lên ghế phụ ngồi xuống.
Không thể để chị ấy làm tài xế cho cô.
.....
Tối nay không có trăng.
Xe chạy trong bóng đêm dày đặc, dần dần tiến vào trung tâm thành phố, các cửa hàng nhãn hiệu kinh doanh dày đặc.
Tới nơi, Giang Ngu tìm một vị trí tốt đổ xe, lấy điện thoại ra gọi đi. Chỉ chốc lát sau, phía trước lối vào cửa hàng xuất hiện một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc đồng phục có thắt nơ, trong tay xách theo hai ba túi giấy, bước nhanh về phía bên này.
Giang Ngu ấn xuống cửa sổ xe.
“Giang tổng, đều ở chỗ này, còn có một số sản phẩm mới đều ở bên trong, ngài kiểm kê một chút xem đã đầy đủ chưa.” Cô gái mỉm cười gật đầu, cầm đồ vật trong tay tiến đến gần đưa vào trong xe.
“Không cần, cảm ơn.” Giang Ngu chỉ tùy ý mà nhìn lướt qua, “Được rồi.”
“Được, ngài đi thong thả.”
Cửa sổ lại lần nữa nâng lên.
Giang Ngu cầm lấy túi giấy phóng lên trên đùi Trình Tô Nhiên, cười nhéo nhéo mặt cô, “Tặng quà cho em, gần đây bận rộn, hôm nào rảnh lại mang em đi dạo.”
“Đây là....” Trình Tô Nhiên cúi đầu.
Túi giấy màu bạc, mặt trên viết chữ cái nhãn hiệu bằng tiếng Anh, là nhãn hiệu cô không quen biết, nhưng có thể thấy được đây hẳn là một loại mỹ phẩm dưỡng da.
Hẳn là không tự nhiên lại có tiện nghi như vậy đi.
Cô ngẩng đầu, do dự một lát nói: “Chị, chị không cần vì em mà tốn thêm tiền, em.....” Cô nghĩ sẽ nói mười vạn kia đã đủ rồi, giây tiếp theo lại thấy Giang Ngu dựng thẳng ngón trỏ, làm động tác giữ im lặng.
“Hư-------”
Trở lại phòng khách sạn đã là 9 giờ rưỡi.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn đem túi giấy trở về phòng, khi trở lại, Giang Ngu đã tiến vào phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy tí tách, cô nhất thời lại nghĩ tới buổi chiều hôm nay tra tư liệu, tư vị phức tạp nảy lên trong lòng.....
Đứng ở đó phát ngốc một lát, cô cũng xoay người đi tắm rửa.
Lần này tắm rất nhanh.
Sữa tắm có hương vị sữa bò lưu lại trên thân thể thật lâu, ngọt thanh lại không nị, Trình Tô Nhiên đứng ở trước gương, nhìn bên trong là khuôn mặt nhỏ hồng hào thanh thuần, hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài,
Giang Ngu lười nhát mà ngồi dựa trên sô pha,trong tay bưng chiếc ly chân dài, màu rượu bên trong cùng màu áo cô ấy giống nhau, đều là màu hồng.
“Chị....”
Trình Tô Nhiên chậm rãi đi qua, đứng ở trước mặt cô ấy, đối diện cùng ánh mắt đen láy lãnh lệ thâm trầm, “Em đã chuẩn bị tốt.”
“Hửm?”
Nữ nhân nhướng mày.
Trình Tô Nhiên cúi đầu, nắm chặt góc áo.
- ------------------------
Editor:
Dành cho mọi người lúc đầu thắc mắc Giang Ngu cùng Trình Tô Nhiên cách nhau bao nhiêu tuổi thì trong chương này cũng đã nói rõ rồi ha.
Như mình nói lúc đầu là Giang Ngu 32t còn Trình Tô Nhiên 20t (tại lúc đó mình có nhớ Giang Ngu nói không muốn quen người nhỏ hơn bản thân một con giáp)