Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Cô gái nhỏ bị lôi kéo đứng lên, lảo đảo một cái, cúi đầu, tóc dài nhu thuận che lấy sườn mặt cô, giống như một con chim nhỏ gãy cánh vô lực giãy giụa, càng giống như thức ăn ngoài chợ luận cân mà bán.
Lời này giống như một đạo sấm sét đánh giữa trời quang, xuất hiện đánh nát tự tôn cuối cùng của cô.
“Sảng khoái như vậy?” Bùi Sơ Đồng kinh ngạc mà nhìn Giang Ngu, không nghĩ tới cô ấy vậy mà lại tiếp lời của mình, nhất thời phân không được là Giang Ngu chỉ đang phối hợp nói giỡn, hay là thật sự muốn làm vậy.
“Thật sự bỏ được sao?”
Giang Ngu cười nhạo, không chút để ý nói: “Có cái gì phải luyến tiếc, chim nhỏ mà thôi, lại dưỡng một con khác thì tốt rồi.”
Lại một đạo sấm sét nữa.
Ngực truyền đến bén nhọn đau đớn, Trình Tô Nhiên liều mạng siết chặt nắm tay, móng tay khảm nhập thật sâu vào lòng bàn tay, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.
Cô là chim nhỏ, cũng là sủng vật.
Là một cái sủng vật tùy thời đều có thể bị chủ nhân khẳng khái đưa đi.
Là tự cô lựa chọn bắt đầu đoạn quan hệ này, cũng nên tiếp thu lấy hiện thực, chẳng qua là, tình cảm của cô là một giấc mộng, mộng rồi lại mộng cuối cùng mơ hồ bên trong giới tuyến của giấc mơ cùng hiện thực, thời điểm thanh tỉnh càng ngày càng ít, thế cho nên, đột nhiên trở lại hiện thực mới có thể đau đến như vậy.
Chim hoàng yến thì có cái gì mà đòi được tôn nghiêm.
Cô dùng những lời này để tự an ủi bản thân, làm cho hành động của Giang Ngu trở nên hợp lý, cũng bất quá là lừa gạt bản thân mình. Nhưng cô không thể không tự lừa mình, nếu không có lời nói dối “mỹ lệ” đến trấn tĩnh cùng trấn an, thống khổ sẽ đem cô xé nát.
Bùi Sơ Đồng tấm tắc hai tiếng, dư quang thoáng nhìn về phía Nguyễn Mộ đang bất động ngồi đó, giương mi lên, vươn tay hướng về phía cô gái nhỏ, “Được a, đến, em gái nhỏ, theo tôi đi đi.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trình Tô Nhiên.
Không biết là thương hại, đồng tình, hay là trào phúng....
Cô rũ đầu, gương mặt bị thiêu đến nóng bỏng, nhìn cánh tay trắng nõn oánh nhuận trước mặt, vẫn không nhúc nhích, chật vật lại đáng thương.
Điền Lâm ở một bên nhìn xem bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nội tâm âm thầm thở dài, bà chủ tại sao lại trở nên ấu trĩ như vậy, giống như một đứa trẻ, nỡ lòng nào? Nàng đều có chút nhìn không được nữa.
“Em gái nhỏ?” Bùi Sơ Đồng cười chớp chớp mắt, “Không cần câu nệ, tôi và chị Khả Khả của em là người quen lâu năm, về sau nếu em nhớ cậu ấy, tôi lại đưa em trở về.”
“Ngày kia không phải phải về chỗ lão thủ trưởng bên kia sao?” Nguyễn Mộ ngồi ở bên cạnh nàng thình lình mở miệng.
Ý ngoài lời là, lần trước ông nội Bùi giới thiệu đối tượng, còn phải trở về cùng người ta liên lạc, làm chút bộ dáng, nào có thời gian rảnh rỗi mà đi dưỡng tiểu tình nhân.
Giang Ngu nghẹn cười thấp giọng khụ một tiếng.
Bùi Sơ Đồng chinh lăng, đáy mắt toát ra một tia vui mừng, nhưng vẫn quay đầu, trừng mắt liếc nhìn Nguyễn Mộ một cái, “Vậy thì có liên quan gì đến ông nội của tôi?”
Nguyễn Mộ nhấp môi không nói.
“Tôi bảo cậu nói chuyện sao?”
“.....”
Bùi Sơ Đồng tuy rằng ngoài miệng sắc nhọn như dao, nhưng trong lòng lại cảm nhận được lớn lao an ủi, chỉ là, nhìn thấy Nguyễn Mộ rũ mắt không hé răng, lại nghĩ tới mối quan hệ giữa hai người chỉ là một sợi chỉ hồng mỏng manh, không khỏi nổi lên bực dọc.
Nàng biết ngay là cô vẫn để ý.
Đầu gỗ chết tiệt.
Bùi Sơ Đồng quay mặt đi, đón nhận ánh mắt vi diệu của Giang Ngu, hai người nhìn nhau cười. Nàng nhìn Trình Tô Nhiên đang cúi đầu trước mặt, xua xua tay nói: “Em gái nhỏ không thích bị đùa giỡn, vẫn là đừng khi dễ người ta.”
“Cậu cũng biết là khi dễ người khác.” Giang Ngu nhấp miệng cười, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tô Nhiên, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô không đúng.
Cô gái nhỏ cúi đầu, lông mi dày che lấy cảm xúc bên trong đôi mắt, lỗ tai lộ ra bên ngoài tóc hồng đến cơ hồ nhỏ máu, toàn bộ thân thể cứng đờ, như một tượng điêu khắc lạnh băng.
Giang Ngu bất động thanh sắc đem người kéo vào trong lòng ngực, lòng bàn tay vỗ về mặt cô, ôn nhu nói: “Tôi chỉ là đang nói giỡn, tiểu đồ ngốc.”
“Ừm, không có việc gì.” Trình Tô Nhiên bài trừ một cái tươi cười cứng đờ, lại so với khóc còn khó coi hơn.
Ở trước mặt người ngoài, cô nhịn xuống không khóc, càng không dám biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, cô biết tốt xấu, hiểu sắc mặt, ngoan ngoãn thuận theo-----chỉ cần cô còn muốn ngốc ở lại bên cạnh chị ấy.
Giang Ngu nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, tâm lập tức mềm mại vài phần, có chút hối hận, nhưng lúc này đang làm trò trước mặt người khác, cô ấy là kim chủ, không có khả năng tiếp tục dỗ dành chim hoàng yến.
“Chị, em đây vội đi trước.” Trình Tô Nhiên đứng lên, cười cười, giống như chạy trốn xoay người rời đi.
Hội nghị vẫn còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu, các nhóm khách nước ngoài đã lục tục đến, cô cũng không lập tức trở lại phòng họp, mà là chui vào nhà vệ sinh nữ, tiến vào một cái phòng đơn cuối dãy.
Khóa trái, tựa lưng vào cửa, cô ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, để cho nước mắt tùy ý rơi xuống.
Giống như máu nóng chảy ra từng bên trong lòng ngực, nóng bỏng cả người, tựa hồ còn có chút dính, cô dùng mu bàn tay lau đi, một bên lau một bên run rẩy.
Phát tiết hai phút đồng hồ, Trình Tô Nhiên lau khô nước mắt, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, sau đó giống như không có việc gì mà mở cửa ra, đứng ở trước bồn rửa tay, dùng nước lạnh tạt lên mặt, lau sạch nước, nhìn vào gương sửa sang lại một chút, lại bình tĩnh mà đi ra ngoài....
.....
Bên trong phòng nghỉ, Giang Ngu cùng Bùi Sơ Đồng lại hàn huyên trong chốc lát nữa. Cô ấy có điểm thất thần, ngoài miệng nói đến chuyện hoạt động ngày hôm nay, nhưng trong lòng lại nghĩ phải dỗ dành người ta như thế nào.
Nói một hồi lại nói đến chuyện đụng hàng ngày hôm nay.
Bùi Sơ Đồng ở bên trong giới giải trí hỗn loạn, đối với hướng gió của loại đề tài này đặc biệt mẫn cảm, lập tức click mở Weibo, vừa nhìn liền thấy, quả nhiên cụm từ đụng hàng tại sự kiện đã leo lên hot search.
Nhiệt độ trước mắt tuy không cao, nhưng với kinh nghiệm của nàng mà nói, tiếp tục leo lên chỉ là vấn đề thời gian.
“Khả Khả, này------” nàng đem điện thoại đưa qua.
Trên màn hình là account marketing Weibo vừa đăng tin mới nhất, sáu tấm ảnh chụp cảnh phát sóng trực tiếp của thảm đỏ, ba tấm trước là Giang Ngu, ba tấm sau là tiểu hoa lưu lượng Nhậm Thơ Lộ, hai người mặc lễ phục giống nhau như đúc đứng trước màn ảnh, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Người trước thân hình cao gầy, dáng người uyển chuyển, cả người khí thế đĩnh bạt, người sau vóc dáng lại thấp hơn, hệ diện mạo lại là thiên ngọt, thoạt nhìn có chút mập mạp cùng không rộng rãi.
Bình luận bên dưới đều đang bàn đến việc ai đẹp mắt hơn, có ý kiến trái chiều liền không tránh được xảy ra chuyện kéo dẫm, vì thế ầm ĩ lên.
“Bản thân Nhậm Thơ Lộ là đang tự hướng họng súng đâm đến, không thể trách người khác được, đổi lại là tôi làm ra loại chuyện xấu hổ này.... À không, tôi cùng đoàn đội của tôi đều sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.” Bùi Sơ Đồng nói nói nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
Vị tiểu hoa này trước kia từng phát thông cáo dẫm qua nàng, còn ẩn ý muốn công bố chuyện xấu của nàng, kết quả thì sao, ngay cả nước bọt còn chưa bắn lên liền lặng lẽ rút quân, chuyện xấu của bản thân nhưng thật ra bị lột một đống lớn, bị đánh cho rớt răng cũng chỉ dám nuốt vào trong bụng, không dám hé miệng.
Giang Ngu nhìn xem, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi cũng đã 800 năm không lên hot search, nhìn đến những bạn nhỏ ở đó ồn ào nháo loạn liền đau đầu.”
“Thứ hiện tại tôi tương đối lo lắng chính là, nhiệt độ đề tài càng cao càng dễ khiến cho fan đánh nhau, loại lão lưu lượng như thế này phần lớn fan có tinh lực tràn đầy hơn tiểu hài tử, sức chiến đấu rất mạnh, lúc này nếu đối phương phát thông cáo quạt gió thêm củi, phương diện người bên dư luận khẳng định có hại. Cho nên trước tiên tôi sẽ thay cậu giám sát hướng gió, một khi xuất hiện ngôn luận bất lợi cho cậu lập tức áp xuống.” Bùi Sơ Đồng thu liễm ý cười, nghiêm túc phân tích.
Giang Ngu nhàn nhạt gật đầu.
Thật ra cô ấy cũng không để bụng những chuyện này. Chờ đầu xuân năm sau đi xong một mùa lễ hội thời trang cuối cùng, cô ấy sẽ tạm biệt T đài, chính thức “về hưu”, nhàn nhạt ở trong một đám người, tài sản trên tay của cô ấy đời nay tiêu sài cũng không hết, tương lai phải kinh doanh công ty thật tốt, cho bản thân nhiều kỳ nghỉ hơn.
Thứ chân chính khiến cô ấy để ý là tại sao lại xuất hiện hai bộ lễ phục giống nhau như đúc.
“Tôi vô cùng chắc chắn phía bên nhãn hàng sẽ không xảy ra vấn đề, cho nên hẳn là đã có người sao chép thiết kế, hoàn toàn phỏng theo từng chi tiết một, hơn nữa Nhậm Thơ Lộ không cảm thấy.....”
“Thiết kế của nhà C không phải tùy tiện người nào cũng có thể mượn được, nàng cũng đã nhiều năm trong nghề khẳng định cũng phân rõ cao thấp, không có khả năng hoàn toàn không biết tình hình.”
Hai người phân tích thảo luận vài câu, sau đó lại nói đến chuyện tham gia tống nghệ. Cách thời gian bắt đầu hội nghị chỉ còn bảy tám phút, Giang Ngu thay đổi một thân quần áo, giày đế bằng, chuẩn bị ra cửa.
Bùi Sơ Đồng ngồi ở trên sô pha lướt Weibo, gọi Nguyễn Mộ sang bóp vai đấm chân. Nàng lười nhác mà nói: “Khả Khả, tôi ở chỗ này chờ cậu, họp xong trực tiếp đến nhà tôi, đêm nay tôi tự mình xuống bếp.”
“Lần sau đi...” Giang Ngu trầm ngâm một lát, trong đầu hiện lên bộ dáng chật vật của bạn nhỏ, “Bộ phim điện ảnh của cậu vừa mới đóng máy, hai ngày này nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Hửm?”
Bùi Sơ Đồng nhẹ chọn mày đẹp, buông điện thoại xuống, đứng dậy đi qua, dán ở bên tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Kỳ thật là phải về nhà dỗ dành tiểu tình nhân có đúng không?”
Giang Ngu: “.....”
Còn không đợi cô ấy trả lời, Nguyễn Mộ đột nhiên chen vào giữa hai người, nhẹ nhàng phủi một chút đầu tóc Bùi Sơ Đồng, bất động thanh sắc mà đem các nàng tách ra điểm khoảng cách, “Trên tóc cậu có gì đó.”
Bùi Sơ Đồng: “.....”
Giang Ngu ho nhẹ một tiếng, gật đầu, hướng Bùi Sơ Đồng chớp mắt vài cái, “Các cậu mau trở về đi, tôi phải họp rồi.”
“Lần sau không được bỏ rơi tôi.” Lời là nói với Giang Ngu, nhưng Bùi Sơ Đồng lại nhìn Nguyễn Mộ, gạt tay cô đi.
Nguyễn Mộ yên lặng thối lui sang một bên.
.......
Đúng bốn giờ, hội nghị giao lưu bắt đầu.
Những người thuộc ngành sản xuất thời trang đến từ các quốc gia một đường tề tụ đến đây, giữa bọn họ có người là nhà thiết kế nổi tiếng, có chủ biên tạp chí lớn, có tổng giám sáng chế nhãn hàng, còn có người mẫu giống như Giang Ngu vậy, hiện trường không còn một chỗ ngồi.
Rất nhiều người đã quen biết nhau từ lâu, gặp mặt không thể thiếu sẽ hàn huyên thăm hỏi, có người tiếng Anh lưu loát, một vòng đi tiếp đón nhiều người, có người bên cạnh mang theo phiên dịch viên, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Giang Ngu liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Trình Tô Nhiên.
Cô mặc một kiện áo khoác màu đen, áo bên trong cũng là màu tối, tóc cột đuôi ngựa thấp, khuôn mặt nhỏ ôn hòa, lộc mắt sáng ngời, trên cổ treo thẻ chứng minh công tác, một bộ dáng chuyên nghiệp lại nghiêm túc.
Bên người cô là chủ biên < VF > mà mọi người hay gọi là “Quái thai giới thời trang“.
Một nữ nhân tùy tính lại ngạo mạn nước Pháp.
Tùy tính là bởi vì mỗi lần nàng xuất hiện trước tầm mắt đại chúng, luôn là một bộ dáng lười biếng không chút để ý, không có chút nào tiêu phí tâm tư muốn thu thập tin tức, một chút cũng không nhiệt tình. Mà ngạo mạn là bởi vì, người này vô luận là ở loại trường hợp gì đều chỉ nói tiếng Pháp, cho nên có đôi khi, cũng sẽ yêu cầu phiên dịch cùng đi.
Nàng đang ở đó cùng người nói chuyện với nhau, mỗi một câu nói xong, Trình Tô Nhiên bên cạnh liền sẽ phiên dịch thành một câu.
Tựa hồ đảm nhiệm đến không tồi.
Giang Ngu vốn dĩ muốn tiến lên chào hỏi một cái, rồi lại lo lắng bản thân đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn nhỏ sẽ tạo thành kinh hách, ảnh hưởng đến trạng thái công tác của cô, suy nghĩ một hồi, liền xoay người tránh đi.
Hội nghị giằng co ước chừng hai giờ.
Giang Ngu ngồi ở hàng thứ hai, chủ biên ngồi nghiêng ở hàng phía trước, chỉ cùng cô ấy cách hai người.
Hội nghị chuẩn bị đồng thanh phiên dịch, học tỷ cùng đồng nghiệp ngồi ở bên trong đài, đem những nội dung tiếng Trung đồng bộ dịch lại thành tiếng Anh, mà Trình Tô Nhiên ngồi ở bên cạnh chủ bên, thường thường cúi đầu thì thầm một câu.
Biểu tình của cô chuyên chú, hoàn toàn nhập tâm vào trong đó, bộ dáng thành thục nghiêm túc lại có một phen hương vị khác.
Cách càng gần, Giang Ngu mơ hồ có thể nghe thấy cô nói chuyện, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu, rất tiêu chuẩn, ngữ khi không nhanh không chậm, lại có lực.
Giống như lúc cô vì cô ấy hát < Khu vườn mùa đông > buổi tối ngày hôm đó vậy.
Toàn bộ cuộc hội nghị, Giang Ngu lại không nghe vào bao nhiêu, ánh mắt trước sau dừng lại trên người Trình Tô Nhiên, nhìn cô môi mỏng phấn nhuận đóng rồi lại mở, giống như anh dào, lại giống như thạch trái cây, chọc người muốn hái xuống nhấm nháp....
Trước khi chuẩn bị rời đi, cô ấy gửi một tin nhắn Wechat qua:. truyện đam mỹ
[ Xe ở bên cửa cạnh bồn hoa, chờ em cùng trở về.]
.......
Chạng vạng 6 giờ, trời cũng đã tối, trung tâm thành phố phồn hoa với những ngọn đèn lưu lệ.
Một chiếc xe thương vụ màu đen ngừng ở cạnh bồn hoa, Giang Ngu đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cửa xe mở ra, cô ấy mở mắt ra, quay mặt lại, đối thượng với ánh mắt ngạc nhiên xen chút phức tạp của cô gái nhỏ.
“Đi lên đi.” Cô ấy giương môi cười.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn lên xe, cởi ra ba lô trên vai che ở trong ngực, nhuyễn thanh gọi cô ấy: “Chị.”
Sau đó phát hiện cả hai trợ lý đều không có ở đây.
Ngay cả tài xế cũng không có.
Di?
Một đôi tay vòng lấy eo cô, không đợi cô kịp phản ứng, ngay lập tức đã lọt vào một cái ôm mềm mại, hô hấp ấm áp khinh ở trên môi, như là trấn an, tiểu tâm mềm nhẹ mà mút lấy.
“Ưm------”
“Ngoan.”
Giang Ngu hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú, mắt đen thâm thúy tràn ngập nhu tình, “Hôm nay là tôi không tốt.”
Dứt lời, cô ấy lại cúi đầu hôn cô.
Trình Tô Nhiên trong đầu ong một cái, tức khắc xương cốt cả người mềm nhũn ra, giữa môi lưu luyến cháy lên ngon lửa nóng rực, theo trao đổi hơi thở mà thâm nhập vào phổi, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
“Ưm, chị.....”
“Làm sao vậy?”
“Chị.....” Trình Tô Nhiên thấp thấp thở phì phò, “Chị là đang xin lỗi sao?”
“Ừm.”
“!!”
Giang Ngu chăm chú nhìn cô gái nhỏ hồi lâu, đôi tay vuốt ve mặt cô, nghiêm túc mà nói: “Về sau sẽ không loạn nói giỡn nữa.”
- -----
Editor:
*Thả tim*