Cấm Động Tâm

Chương 74: Chương 74: Yêu là gì?




“Ở trong lòng em chị chính là người tốt nhất.” Trình Tô Nhiên lắc đầu, khóe mắt thấm ra một giọt trong suốt, nhanh tay gạt đi.

“Nếu có thể, có thể thường xuyên nhìn thấy chị thì thật tốt, những cái khác em cũng không quan tâm đến nữa.”

“Phải không?” Giang Ngu cười lạnh, nhìn thẳng mắt cô, “Nhìn thấy tôi cùng người khác ở bên nhau cũng không quan tâm?”

Dưới tình thế cấp bách nói không lựa lời, nói xong nháy mắt liền hối hận, nhưng mà đã muộn.

Trình Tô Nhiên nghe như sét đánh: “......Chị có người khác?”

“Không có.” Giang Ngu lập tức phủ định, đẩy cô ra, thân thể ngã ra sau tựa vào lưng ghế sô pha, vô lực nhắm mắt lại.

Nồng đượm cảm giác mệt mỏi nảy lên.

Cô ấy rối loạn.

Nếu là những cô gái nhỏ trước đây, tùy ý đã đuổi đi rồi, cô ấy không phải chưa từng gặp qua lì lợm la liếm, nhưng chưa bao giờ mềm lòng, nói đoạn liền đoạn. Nhưng mà Nhiên Nhiên không giống vậy, cô ấy tựa hồ không có biện pháp nào hạ quyết tâm ngoan tuyệt.

Nếu cứ như vậy, tình thế sớm hay muộn gì cũng mất khống chế.

Trình Tô Nhiên lại an tâm.

Chỉ là nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của cô ấy, lại không tránh được cái mũi ê ẩm, cũng không nói gì nữa, quấn chặt áo lông trên người, thu chân lại, đem cả người cuộn lên.

Một lát sau, Giang Ngu mở mắt ra.

Cô gái nhỏ cuộn tròn trong một góc sô pha, trên người hai cái áo lông tựa như một cái chăn lớn, đem cô bọc đến kín mít, hai mắt cô dại ra, cái mũi hít hít, giống như chú chó nhỏ bị vứt bỏ.

Trong lòng Giang Ngu bỗng nhiên sinh ra nhàn nhạt cảm giác tội ác....

Chẳng lẽ là bản thân làm sai sao?

Nhiên Nhiên là người đơn giản như vậy, thuần túy như vậy, lúc trước có phải cô ấy không nên trêu chọc cô hay không?

“Buổi tối ở lại chỗ tôi.”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt chợt sáng lên.

Giang Ngu tránh đi tầm mắt đó, tiếp tục nói: “Buổi tối tôi có một buổi tiệc rượu, tôi sẽ để trợ lí mang em đi ăn cơm, cô ấy là người ở đây, em có thể cùng cô ấy giao lưu nhiều một chút, ngày mai tôi lại mang em vào nội thành Paris đi dạo. Ngày kia tôi phải bay đến Milan, một hai ngày sau sẽ trở lại, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau về nước, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.”

Trình Tô Nhiên chậm rãi giương lên khóe môi, nhưng ngay khi nghe thấy một câu cuối cùng liền cứng đờ, tươi cười đông cứng ở bên môi.

Nguyên lai là đợi về nước lại tính sổ.....

“Được.” Cô nhỏ giọng trả lời, tâm tình phức tạp.

Giang Ngu đứng lên, chỉ chỉ lầu hai, nói: “Tôi dẫn em đi xem phòng, chốc lát nữa thời điểm các em đi ăn cơm cũng ghé khách sạn, đem hành lý mang lại đây.”

Trình Tô Nhiên nghe lời đứng dậy đi theo cô ấy lên lầu.

Lầu hai có hai gian phòng, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, chính giữa là phòng sinh hoạt cùng phòng để quần áo, còn có một cái ban công lộ thiên rất lớn, ánh sáng sáng ngời, tầm nhìn thông thấu, phi thường thể hiện phong cách đại khí điển nhã của Pháp.

Còn lại lầu 3 là phòng ngủ chính, là lãnh địa cá nhân của Giang Ngu, vô pháp nhìn trộm.

“Chị, ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có một mình chị ở sao?” Trình Tô Nhiên đánh giá khắp nơi.

Giang Ngu nhàn nhạt ừ một tiếng, cố tình không nhìn cô.

Trình Tô Nhiên thức thời không nói nữa.

........

Từ tiệc rượu trở về, đã là đêm khuya 11 giờ rưỡi, Giang Ngu tháo trang sức tắm rửa, làm khô tóc, rót cho bản thân non nửa ly hồng ngọt, đi xuống ban công ở lầu hai.

Cách đó không xa là công viên SCEAUX, trong rừng bóng cây cùng đêm tối hòa thành một thể với nhau, tòa lâu đài sừng sững phảng phấp như đâm thủng bầu trời đêm, bốn phía là một mảnh yên tĩnh, trong không khí tràn ngập hương vị của cỏ xanh sau một trận mưa rào.

*Trong công viên SCEAUX có một tòa lâu đài nổi tiếng lên là Châuteau de sceaux được thiết kế bởi Andre Le Notre.

Hàn khí nặng nề ẩm ướt nhẹ thấm vào từng lỗ chân lông, Giang Ngu đứng một lát, chậm rãi uống xong non nửa ly rượu, xoay người vào trong.

Theo thói quen tính đi về hướng phòng ngủ bên trái.

Đi đến trước cửa, cô ấy dừng lại, tinh thần lung lay nhoáng lên, ý thức được cái gì, lại thối lui, cứ như vậy đứng bất động ở tại chỗ.

Giống như lúc còn ở khách sạn, đã khuya cô ấy mới trở về, rửa mặt xong liền đi về hướng phòng ngủ phụ, vào cửa mò mẫm trong bóng tối, chui vào ổ chăn ấm áp thanh hương, ôm lấy thân thể cô gái nhỏ mềm mại, tiến vào trong mộng đẹp.

Cô ấy đã quên.

Loại thói quen sinh hoạt này sớm đã kết thúc tại hơn một tháng trước.

Thói quen thật đáng sợ.

Giang Ngu ngưng thần, siết chặt cái ly chân dài, có cổ xúc động muốn tiến vào.

Cô ấy xoay người, đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.

Lời nói của cô gái nhỏ trước sau quanh quẩn ở bên tai, cho nên tổng hội đến, cô ấy bỗng nhiên ý thức được, trốn tránh là không thể, cho dù cô ấy chạy trốn tới chân trời góc bể, Nhiên Nhiên cũng có thể tìm được cô ấy.

Đến tột cùng là ỷ lại, hay là yêu, kỳ thật cô ấy cũng không có cách nào phân biệt.

Dấu vết của người trước còn để lại, mà người sau lại hư vô mờ mịt. Yêu là cái gì? Ở sâu thẳm bên trong ký ức của cô ấy luôn có một người cường điệu cái từ này, nói yêu cô ấy, đó là mẹ.

Khi còn nhỏ mẹ ở một bên đánh chửi cô ấy, một bên nói: Đây là tao yêu mày. Trưởng thành mẹ ở một bên khống chế cô ấy, một bên nói với cô ấy: Đây là tao yêu mày.

Sau đó cô ấy gặp tiền nhiệm Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn là đứa trẻ được ngậm thìa vàng sinh ra, vô luận là gia cảnh hay giáo dục đều lệnh cho người hâm mộ, giống như một đóa hoa nở bên trong nhà ấm, minh diễm bắt mắt. Mà bản thân Giang Ngu, sinh ra đã phải lấy lòng người khác, lại chịu mọi loại ghét bỏ, ở bên trong đường cùng cầu được sinh lộ đi ra, cứng rắn lãnh lệ.

Hai loại người tương phản va chạm ở bên nhau, rất nhanh liền ma sát tạo ra kịch liệt tia lửa, cô ấy yêu Kỳ Ngôn ánh thái dương nhiệt liệt, Kỳ Ngôn yêu cô ấy con ngựa hoang kiệt ngạo.

Lần đầu tiên cô ấy nếm được tư vị yêu và được yêu, nhưng rồi lại phát hiện bản thân chưa bao giờ hiểu về nó.

Tình cảm mãnh liệt thực ngắn ngủi, giống như pháo hoa chiếu sáng bầu trời đêm, giây lát nở rộ lướt qua. Đương khi tình yêu cuồng nhiệt qua đi, tình cảm mãnh liệt biến mất, tiến vào thời kỳ ma hợp, các cô ấy không ngừng bùng nổ xung đột cùng khắc khẩu đến khi kiệt sức, cuối cùng không chịu đừng nổi mà rời đi.

Kỳ Ngôn thường xuyên nói với cô ấy một câu: Đến mức này sao?

Rất nhiều chuyện Kỳ Ngôn xem là “không đến mức”, nhưng trong mắt cô ấy lại chính là “đến mức“. Các cô ấy có thể vì một cái váy mà ồn ào đến mức sắp đánh nhau, cũng có thể vì một bữa cơm quăng vỡ chén đĩa chiến tranh lạnh vài ngày.

Ai cũng vô pháp lý giải đối phương.

Lúc ấy đúng thật là sự nghiệp Giang Ngu đang trong thời kỳ bay lên, cơ hồ cả năm đều không thấy, bay đến mọi nơi trên thế giới, thanh danh vang dội đồng thời cũng kiếm được đầy bồn đầy chén, cấp đủ cho cô ấy cảm giác an toàn. Ngược lại, cảm tình lại làm cô ấy lo âu vô thố, có lẽ là vì trốn tránh, lại có lẽ là vì thật sự quá bận, cô ấy đem tinh lực đều tập trung vào trong công việc, xem nhẹ Kỳ Ngôn, hai người hiếm khi câu thông.

Tuy rằng Kỳ Ngôn sẽ vì cô ấy mà thỏa hiệp, nhưng nội tâm vẫn là nghẹn khuất, cổ nghẹn khuất này, cứ như vậy một lần so với một lần càng kịch liệt khắc khẩu, hết thảy trả lại cho cô ấy.

Lại sau đó một ngày nọ, Kỳ Ngôn muốn cô ấy công khai.

Cô ấy không đồng ý.

“Vì cái gì?”

“Xã hội hiện tại vẫn chưa đủ cởi mở đến mức có thể tùy tùy tiện tiện tiếp thu đồng tính luyến ái, tôi là nhân vật của công chúng, sau khi công khai còn cần sự nghiệp nữa hay không? Em ôm đầu suy nghĩ nhưng thật ra rất đơn giản.”

“Em nói chính là xuất quỷ ở trong vòng, không phải công khai toàn diện, nói tới trong giới thời trang này có biết bao nhiêu cặp đồng tính, nhà thiết kế kia của chị? Còn có biên tập gì gì đó? Thêm chị một người nữa thì đã làm sao?”

“Em lý giải giới thời trang có phải chỉ là ở Âu Mỹ hay không? Em có nghĩ tới quốc nội không có không? Văn hóa khác biệt nhau chỉ cần em nói một câu là có thể bằng phẳng sao?”

“Vậy thì xin hỏi ai biết em là bạn gái của chị? Bạn bè ở bên cạnh chị có từng thể hiện qua sao? Cho dù là người ở trong vòng tương đối hiểu biết chị thì sao chứ? A? Là Giang đại người mẫu của em.”

“Tóm lại không được chính là không được, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Vậy chia tay!”

“Được thôi.”

“A, chị chờ ngày này lâu rồi có đúng không? Nhất định phải để em nói ra có đúng không? Cho rằng như vậy có thể giảm với được cảm giác xấu hổ tội lỗi của chị! Nhưng mà vô dụng, em nói cho chị biết, là chị bạo lực lạnh trước, chị bức em, là em nhìn lầm chị, Giang Ngu, chị chính là cái đồ từ đầu đến chân đều là cặn bã! Biến thái!”

“Cảm ơn khích lệ.”

Sau đó các cô ấy chia tay.

Ở giữa cảm tình cùng công việc, cô ấy không chút do dự chọn cái phía sau.

Sau đó rất lâu, Giang Ngu mới hiểu được, bản thân cùng Kỳ Ngôn sinh ra đã khác nhau như trời với đất, hoàn cảnh trưởng thành bất đồng, giá trị quan bất đồng, khó có thể ma hợp, chú định sẽ tách ra.

Thời điểm tình yêu cuồng nhiệt, luôn là cô ấy đuổi theo bước chân Kỳ Ngôn, đối phương bất luận làm hành động bé nhỏ gì, hay là thói quen gì, đều có thể dẫn phát một hồi chấn động lớn trong nội tâm cô ấy, cô ấy thường thường ở trong thế bị động, bất an, cuối cùng tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Cô ấy không thích cảm giác bị động, không thích cảm xúc bị một người nào đó tác động, cô ấy muốn tự mình khống chế bản thân cùng trái tim.

Tới tuổi này rồi, tình yêu đã không còn là nhu yếu phẩm, cô ấy thích cảm giác theo đuổi sự nghiệp có thành tựu, thắng qua phẩm vị tình yêu, huống hồ người có loại tính cách này như cô ấy, vốn dĩ không thích hợp yêu đương. Từ sau khi buông xuống chấp niệm đối với bạn gái cũ, cô ấy cũng nhìn rõ bản thân mình.....

Đêm dài yên tĩnh, Giang Ngu có điểm bực bội, đứng dậy lấy thuốc cùng bật lửa, đốt một điếu.

Điếu thuốc thon dài kẹp giữa ngón tay, điểm lửa cháy đến chính vượng, giống như một đôi mắt đỏ tươi bên trong bóng đêm, cô ấy vẫn không nhúc nhích, ngọn đèn vàng ảm đạm chiếu sáng đường cong sườn mặt lãnh ngạnh của cô ấy, tựa như cái gì đó quỷ mị.

“Chị....”

Sau lưng truyền đến thanh âm nhẹ gọi.

Giang Ngu sửng sốt, quay đầu, liền nhìn thấy Trình Tô Nhiên không biết từ khi nào đã đứng cạnh cửa phòng, yên lặng nhìn cô ấy.

Cô gái nhỏ tóc dài buông xõa, bị bao phủ ở bên trong mông lung nhược quang, khuôn mặt nhỏ thanh lệ động lòng người, áo ngủ tơ lụa bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh, ẩn ẩn phác họa ra đường cong lả lướt.

Trong lòng của cô ấy mãnh liệt rung động, nhăn lại mi: “Tại sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được.” Trình Tô Nhiên do dự một lát, dịch bước đi qua, dựa gần cô ấy ngồi xuống.

“Chị không phải cũng chưa ngủ sao?”

Giang Ngu không dấu vết mà nhích sang bên cạnh, đạm thanh nói: “Một lát nữa tôi liền ngủ, em cũng nhanh đi ngủ đi, không được thức khuya.”

Cô ấy giơ tay, nhẹ hút điếu thuốc, chậm rãi phun ra sương khói.

Điểm điểm ánh đèn lọt vào cặp mắt thâm thúy kia, càng thêm sâu thẳm nhìn không thấu, khuôn mặt cô ấy ở bên trong sương khói như ẩn như hiện, biểu tình có vài phần tang thương, cũng có phong vận độc hữu của nữ nhân ở cái tuổi này.

Một cổ mùi hương sữa tắm chui vào trong khoang mũi, quyện với khói thuốc, tư vị của cô gái trẻ dễ làm người ta nghiện, ngọt thanh mềm mại, cất giữ phong phú chất nước, không tiếng động chảy xuôi, hòa tan ở nơi đáy lòng cô ấy.

Giang Ngu tức khắc hoảng hốt, giãy giụa hai cái, ý đồ muốn đẩy ra, lại không ngờ càng bị ôm chặt hơn. Cô ấy nhíu mày khẽ quát: “Buông tay.”

“Không buông.”

“Trình Tô Nhiên!”

Cô ấy đột nhiên cất cao âm lượng, Trình Tô Nhiên run rẩy, nhưng vẫn như cũ quật cường ôm cô ấy, trong bóng đêm đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Em muốn ôm chị.....”

“Tôi lặp lại lần nữa, trở về ngủ.” Giang Ngu nhẫn nại tính tình nói.

“Không đi.”

“Em lại không nghe lời có phải không?”

“Em không phải chim hoàng yến, không cần nghe lời chị.”

“.....”

Giang Ngu trầm mặc không nói.

Trình Tô Nhiên cắn chặt răng, một tiếng trống cổ vũ tinh thần bò ngồi lên trên đầu gối cô ấy.

Còn không chờ ngồi vững, đã bị một cổ lực đạo đẩy ra, mất đi trọng tâm, cảm người “đông” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lạnh băng của Giang Ngu.

Tâm trong thoáng chốc rơi xuống vực sâu.

“Ngủ ngon.”

Giang Ngu nhìn cũng không nhìn cô, giơ điếu thuốc lên đứng dậy, giống như chạy trốn lên lầu 3.

.......

Hôm sau nghỉ ngơi, Giang Ngu từ bỏ kế hoạch ngủ cả ngày, mang Trình Tô Nhiên đi vào bên trong thành phố Paris chơi.

Đi đến các địa danh nổi tiếng, tham quan các bảo tàng triễn lãm nghệ thuật, thưởng thức ẩm thực truyền thống, cảm nhận phong tục, thuận tiện nói một chút những chuyện mà mấy năm nay bản thân ở Paris nhìn thấy nghe được, lấy đó làm bước đầu để bạn nhỏ hiểu biết thành phố này.

“Từ sân bay Charles-de-Gaulle đến trung tâm thành phố, dọc đường sẽ đi qua khu vực tỉnh 93, cũng là khu dân nghèo, ở đó chủ yếu tập trung những người Trung Đông và người Châu Phi di dân đến, hoàn cảnh chỉnh thể không được tốt lắm, trị an kém, về sau nếu em đến nơi đây thực tập, nhất định nhớ kỹ, vô luận là ban ngày hay là ban đêm tuyệt đối cũng không được tới gần nơi đó. Không chỉ là ở Paris, bất luận thành phố nào cũng nên như vậy.

“Ở chỗ này trước khi ra cửa tốt nhất nên mang giày đế bằng, trừ phi toàn bộ hành trình em đều ngồi xe hơi. Trên đường thường xuyên sẽ có người Gypsy cùng người Rumani, cầm lắc tay muốn em mang, hoặc là giơ giấy muốn em ký tên, đều là lừa tiền, đừng để ý đến bọn họ, lập tức rời đi, có thể đi bao xa liền đi bao xa.”

“Đúng rồi, trộm cắp cũng rất nhiều, em cần phải chú ý đến túi của mình, túi đeo chéo so với túi đeo vai an toàn hơn, tôi và em hai khuôn mặt Châu Á này, ở trong mắt người nào đó chính là máy in tiền di động.”

“Ha ha ha ha....”

Vốn dĩ tâm tình Trình Tô Nhiên nặng trĩu, Giang Ngu nói mấy câu đã bị chọc cười ha ha.

Như là yên lặng trước khi bão táp đến, nếu có thể, cô hy vọng thời gian vĩnh viên ngừng lại ở ngày hôm nay, lẫn nhau không có chênh lệch, không có khoảng cách, không có một bút phí cần tính ngày trở về nước.

Nhưng thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi.

Ngày thứ ba, Giang Ngu bay đến Milan, Trình Tô Nhiên một mình ở lại biệt thự lớn, chỉ có trợ lí bồi cô, mượn cơ hội này cô lại đi ra ngoài đi dạo một vòng, coi như là làm quen địa hình trước, luyện tập khẩu ngữ.

Chờ đến khi Giang Ngu trở lại, hai người cùng nhau khởi hành về nước.

Trường học đã khai giảng, Trình Tô Nhiên lần này chính là xin nghỉ đi ra ngoài, bỏ lỡ rất nhiều khóa học, trở về lại lập tức phải tham gia thi lại môn đã rớt.

Giang Ngu cùng cô ước định cuối tuần gặp mặt.

.........

Cuối tuần là một ngày mưa dầm dề.

Đầu xuân mưa nhiều, đã liên tục mưa một tuần liền, cả thành phố đều bao phủ bên trong hơi ẩm mốc, trên đường nước đọng trước sau vẫn không khô.

Ba giờ chiều, Trình Tô Nhiên đi ra khỏi ký túc xá, cầm ô, một chân thâm một chân thiển, thật cẩn thận tránh đi những vũng nước động, hướng cổng trường đi đến.

Cùng Giang Ngu hẹn hôm nay gặp mặt, đem mọi chuyện nói thật rõ ràng.

Cô vừa mong vừa chờ, ở trong thư viện ôn tập cũng thất thần, thật vất vả mới tới được ngày hôm nay, vừa chờ mong lại vừa kháng cự. Tuy rằng đã biết kết quả, biết giờ phút này bản thân đang đi đến chính là hướng đi quyết biệt, nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy người kia, vẫn là nhịn không được vui vẻ.

Trang điểm nhẹ, thay bộ quần áo mà năm trước Giang Ngu đã mua cho, cô giống như một con chim sổ lồng, gấp không chờ nổi bay về phía kia phiến không trung tên gọi Giang Ngu.

Hạnh phúc của cô chính là đơn giản như vậy.

Chiếc xe màu trắng quen thuộc ngừng ở cổng trường, Trình Tô Nhiên bước nhanh tiến lên, kéo ra cửa ghế phó lái chui vào, “Chị-----”

“Đợi có lâu không?”

“Không có, vừa đến.” Giang Ngu ngồi trên ghế lái, đôi tay ôm lấy cánh tay, nghiêng mặt, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

Cô ấy không trang điểm, khuôn mặt thuần tịnh có vài phần mỏi mệt, tươi cười trông có vẻ trống rỗng.

“Hôm nay rất đẹp.”

“Ở trong lòng em chị mới là đẹp nhất.” Trình Tô Nhiên híp mắt cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Thi như thế nào?”

“Khá tốt, có thể qua.”

“Ừm.”

Khách sáo xong rồi, nên làm chính sự.

Giang Ngu chăm chú nhìn cô một lát, đáy mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, bất động thanh sắc lấy điện thoại ra, điểm tiến vào bản ghi chú tình nhân, đưa qua, “Nhìn xem cái này.”

“?”

Trình Tô Nhiên nghi hoặc cúi đầu.

Giao diện là ảnh chụp cô gái trẻ, phía dưới ghi tên họ, tuổi tác, thân cao thể trọng cùng chức nghiệp, giống như một phần tư liệu giản lượt. Ngón cái di chuyển lên trên, mỗi cái đều có một bức ảnh, một, hai, ba, bốn....

Cô ở phía cuối cùng nhìn thấy tên của mình.

Trình Tô Nhiên, hai mươi tuổi, sinh ngày 20 tháng 2 năm 1999, thân cao 1 mét 65, thể trọng không thua kém khoảng 90 cân, không có ảnh chụp.

“Chị, đây là....” Cô mờ mịt mà nhìn Giang Ngu, trong lòng đã có dự cảm không tốt.

Giang Ngu lại quay mặt đi, không chút để ý nói: “Nhóm chim nhỏ mà tôi đã từng dưỡng qua.”

“!!!”

“Em chỉ là một trong số đó.”

Một chậu nước lạnh tạt từ trên đỉnh đầu xuống, cho dù Trình Tô Nhiên đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị tạt một cái trở tay không kịp, hàn ý thấu nhập đáy lòng, lạnh đến cô run rẩy.

Cô ngơ ngác nhìn những hạt mưa trên cửa kính, trong mắt cũng có sương mù ập lên.

Nước mắt cùng hạt mưa đồng thời chảy xuống.

Giang Ngu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, nhăn lại mi, lòng bàn tay nắm chặt góc áo.

“Em có biết tôi và Kỳ Ngôn tại sao lại chia tay không?”

“Là tôi bởi vì công việc mà vắng vẻ em ấy, là tôi đối với em ấy bạo lực lạnh, là tôi vì sự nghiệp là từ bỏ em ấy, đều là tôi làm. Tôi còn có vô số tình nhân, thấy một người chơi một người, chơi xong một người lại ném đi một người, tôi là cặn bã, là biến thái.”

“Tôi sẽ không thích người mà mình đã dưỡng qua, em cũng không phải thích loại người như tôi, chúng ta thật sự chỉ là gặp dịp mà chơi thôi.”

Cô ấy cật lực khắc chế hô hấp, cười đến vài phần xán lạn.

Là cô ấy xem nhẹ bạn nhỏ, kia bề ngoài ngoan ngoãn mềm mại lại cất giấu một trái tim cứng cỏi chấp nhất, tuy tuổi trẻ trúc trắc, lại có đầy ngập cô dũng, mà cô ấy, lại giống như một cái đê tiện vô sỉ, tiểu nhân chạy trốn khắp nơi.

Nếu không có cách nào đáp lại, liền dứt khoát dừng ở đây, đỡ phải ngày sau gặp nhiều phiền toái.

“Thật vậy sao?” Trình Tô Nhiên khụt khịt hỏi, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Chất lỏng trong suốt treo dưới cằm, rơi xuống, xoạch xoạch nện ở trên quần, vựng khai một mảng ướt lớn.

Kỳ quái.

Tâm một chút cũng không đau. Cũng không phải chết lặng, mà là, không có bất luận cảm giác gì.

Cô biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Có thể nghe thấy chị ấy chính miệng nói với mình như vậy đã đủ rồi.

Đừng lại tham lam.

“Ừm.”

Giang Ngu bắt lấy tay cô gái nhỏ, từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu màu hồng mới tinh, đặt vào trong lòng bàn tay cô, hợp năm ngón tay bao lại.

Vẫn là hai trăm vạn.

“Em không cần.... Chị làm gì vậy.....” Trình Tô Nhiên giống như điện giật rút trở về, lại nề hà sức lực quá nhỏ, tránh không thoát.

“Ngoan, trước hết nghe tôi nói đã.”

Giang Ngu thoáng thi lực nắm chặt, một cái tay khác trấn an vỗ vỗ, “Hiện tại em đang năm ba, sau sáu tháng nữa đã là năm tư, thực tập cũng tốt, thi lên thạc sĩ cũng tốt, vô luận là tương lại em làm ra lựa chọn gì, đều không cần bởi vì sợ phạm phải sai lầm mà không dám bước đi nếm thử. Có cơ sở kinh tế chống lưng, có thể giảm bớt chi phí thử lỗi, hạ thấp rất nhiều nguy hiểm, để em có đủ thời gian cùng tinh lực hoạch định con đường cho tương lai.”

“Về sau phải cố gắng học tập, nỗ lực công tác, dũng cảm đi về phía trước, bất luận là thời điểm gì cũng đừng đem hy vọng ký thác trên người một người khác, chỉ có bản thân mới là chỗ dựa kiên cố nhất.”

“Coi như đây là chúc phúc của tôi dành cho em, về sau chúng ta đừng liên lạc nữa, được không?”

Nói xong cầm lòng không được giơ tay lau đi nước mắt cho cô.

Trình Tô Nhiên mím chặt môi, bả vai không ngừng run rẩy, rốt cuộc không nhịn được nửa khóc lên thành tiếng.

“Chị......”

“Nghe lời, đi đi.” Giang Ngu cười cười, nghiêng người qua, thay cô mở ra cửa ghế phó lái.

Gió lạnh hỗn loạn cùng mưa bụi tiến vào, lạnh lẽo ẩm ướt dừng ở trên mặt Trình Tô Nhiên.

Lạnh lẽo hoàn toàn làm cô thanh tỉnh.

“Được.....”

Trình Tô Nhiên nghẹn ngào gật đầu, nắm chặt chi phiếu, do dự lưu luyến xuống xe.

Mới vừa đóng cửa lại, không đợi cô căng ô lên, xe liền gấp không chờ nổi chạy đi, chậm rãi tiến vào đường cái, sau đó tăng tốc, trong chớp mắt đã hòa vào bên trong dòng xe cộ, cho đến khi biến mất không thấy nữa....

Trình Tô Nhiên đứng ở tại chỗ, dầm mưa, trơ mắt nhìn chiếc xe kia đi xa, không bao lâu trên người đã ướt đẫm mảng lớn, những sợi tóc dính nước dán ở trên khuôn mặt cô.

Chị......

Em trước nay đều biết.

Chị là nhớ mãi không quên của em, em là đau khổ không quan hệ của chị.

- ------

Editor:

Happy New Year

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.