*Chương 47 có tiêu đề này là do tác giả up chương vào ngày Thất tịch nên đây là câu chúc cho các độc giả
*******
Ánh mắt Trần Thúc như liếc nhẹ qua cửa sổ, nhưng khi Đường Ngọc nhón mũi chân, hôn môi hắn, hắn hơi hơi giật mình.
Hắn thu hồi ánh mắt rất nhanh, ôm hôn Đường Ngọc trong phòng
Đã lâu không thấy nàng chủ động hôn hắn.
Trong lòng hắn vốn đã nhớ nàng, khi nàng cố ý nịnh hót, trong lòng tựa như bốc lên một ngọn lửa, hắn ôm nàng đến giường
Nàng dường như không nghĩ tới, nhưng cũng không cự tuyệt.
Tiểu biệt thắng tân hôn, màn gấm cùng xiêm y tầng tầng rơi xuống, bị hắn ném ra bên ngoài giường
Bên trong màn gấm, một mảnh thơm ngát.
Hắn muốn nàng, để phát tiết yêu thương cùng nhớ nhung lúc biệt ly, nâng niu nàng trên lòng bàn tay, cũng dắt nàng dạo chơi trên ngân hà. Nhớ nhung cùng biệt ly, trong hơi thở phập phồng, chậm rãi giao hòa......
Khi đêm dài buông xuống, nàng nằm trong lòng ngực hắn ngủ thật say
Trần Thúc hôn lên trán nàng, nàng mỏi mệt đến cực điểm, cũng không tỉnh giấc
Trần Thúc mới chống tay đứng dậy, lát sau duỗi tay lấy xiêm y bên cạnh, lười biếng và thỏa mãn trong mắt còn chưa rút đi.
Cúi người dém chăn cho nàng, đứng ở mép giường nhìn nàng một cái, rồi sau đó không nói gì khác, buông màn gấm, ra khỏi phòng
Trần Nguyên ở ngay trong sân, “Hầu gia.”
Sắc mặt Trần Thúc không được tốt lắm, vừa cúi đầu cuốn cổ tay áo, vừa nhạt giọng hỏi, “Bắt được người không?”
Trần Nguyên gật đầu, “Bắt được.”
Trần Thúc hỏi, “Tấn Vương?”
Trần Nguyên gật đầu, “Dạ, trước tiên giả dạng thành tiểu lại dịch quán, trà trộn vào đây, trước đó ở Nguyên thành hẳn cũng là hắn.”
“Ta đi xem” Trần Thúc đã cuốn xong cổ tay áo.
......
Trong kho củi của một viện khác, Trần Lỗi cùng Trần Hoặc đang canh Triệu Văn Vực.
Vừa rồi hắn mới nhảy ra khỏi cửa sổ, lập tức bị Trần Lỗi theo dõi, lúc đang chạy trốn đã bị Trần Hoặc chặn lại, vẫn luôn dùng mảnh vải bịt miệng, đôi tay bị dây thừng cột vào phía sau, ngồi trên mặt đất trong phòng chứa củi
Trước đây hắn là Tấn Vương, nhưng hiện giờ tiền triều đã bị diệt, mệnh như cỏ rác, thậm chí cỏ rác cũng không bằng.
Cửa phòng củi “Kẽo kẹt” một tiếng đẩy ra, không gian tối tăm gần như không có một tí ánh sáng bên trong phòng chứa củi trước đây, được điểm vào một chiếc đèn, Triệu Văn Vực không khỏi nhìn lại, liền thấy thị vệ tay cầm cây đèn, người bên cạnh không phải Trần Thúc thì có thể là ai?
Triệu Văn Vực giãy giụa nhớ tới người thân, cũng có phẫn nộ.
Nhưng miệng đã bị mảnh vải bịt lại, gần như nói không ra tiếng, tay chân đều bị trói chặt, không vùng vẫy, cũng không động đậy được, trước mặt Trần Thúc chật vật tới cực hạn.
Đợi đến khi Trần Thúc đến gần, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy lười biếng cùng thỏa mãn trong mắt Trần Thúc còn chưa rút đi, Triệu Văn Vực cứng đờ, tim như bị đâm đau đến khó chịu, lại giãy giụa suy nghĩ muốn nhảy lên đánh hắn một đấm, hoặc là mắng vài câu.
Nhưng phí công!
Trần Thúc lạnh lẽo nhìn về phía hắn, cũng không được thoải mái.
Lần trước ở trong cung không biết nguyên do vì sao hắn ta tiến lên liền muốn đánh hắn, hiện giờ đã biết được nguyên do, lại càng thêm có vài phần không thuận mắt với hắn. Nhưng càng nhìn không vừa mắt lại càng nhìn kỹ vài lần.
Trắng nõn sạch sẽ, tuổi trẻ khí thịnh, bộ dáng y như tiểu bạch kiểm......
Cứ như tiểu đệ đệ khiến người khác yêu thích vậy sao?
Trong lòng Trần Thúc nổi dấm chua.
Trần Hoặc vừa đem ghế dựa tới, Trần Thúc tiến lên, vừa ngồi xuống, vừa ra hiệu bảo Trần Nguyên tháo miếng vải trong miệng hắn ra
Mảnh vải đã tháo, Triệu Văn Vực đang chuẩn bị mở miệng mắng to, lại cảm thấy đầu gối tê rần, hắn bị người khác ấn quỳ xuống trước Trần Thúc, khuất nhục cùng phẫn hận, hai mắt Triệu Văn Vực đỏ bừng, “Trần Thúc, tên cặn bã nhà ngươi!”
Trần Hoặc tiến lên, Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Đi ra ngoài đi.”
Ngoại trừ Trần Hoặc ở lại, Trần Nguyên cùng Trần Lỗi đều lui ra ngoài.
Trần Thúc nhàn nhạt nói, “Tiểu hầu tử phải không?”
Triệu Văn Vực vốn đang căm giận bỗng nhiên sửng sốt, hắn làm sao biết được? Đường Ngọc sẽ không nói cho hắn biết chứ?
Thấy vẻ mặt Triệu Văn Vực khiếp sợ, Trần Thúc biết mình không đoán sai.
Hắn đoán được hắn ta là tiểu hầu tử không khó, nhưng đích xác không phải Đường Ngọc nói cho hắn biết
Trước khi Đường Ngọc về Bình Nam, tuy rằng Trần Phong không đi theo cùng, nhưng vẫn an bài người lặng lẽ đi theo, ba tờ giấy cầu phúc Đường Ngọc treo lên linh thụ cầu phúc ở Thuẫn thành hắn đều xem qua.
Một tờ ghi là “Thân thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi”, hắn biết là cho tổ mẫu;
Một tờ ghi là “Mọi việc trôi chảy, bình an vui vẻ”, là nàng viết cho chính mình;
Còn có một tờ cuối cùng, vốn là không chuẩn bị viết, nhưng cuối cùng lại viết tiếp “Tiểu hầu tử, khổ tận cam lai”, từ lúc hắn mới nhìn thấy, đến sau này, hắn vẫn luôn không biết tờ giấy cầu phúc này là viết cho ai......
Cũng không quan trọng, bởi vì không được nhớ tới đầu tiên; nhưng lại quan trọng, bởi vì mặc dù đến cuối cùng, nhưng nàng vẫn bổ sung vào
Nàng ở trong cung, tiếp xúc tới lui, cũng chỉ có mấy người trong cung
Hắn đoán tiểu hầu tử là một cung nhân trong cung
Nhưng mới vừa rồi Đường Ngọc cứ gấp gáp che giấu như vậy, sợ hắn nhìn thấy người đã chạy đi, chứng tỏ thân phận người này không thể bị hắn nhìn thấy
Người trong cung, không thể bị hắn nhìn thấy, tuổi còn nhỏ, hắn liền nhớ tới Tấn Vương lúc trước muốn đánh hắn ở trong cung
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận.
Khó trách Tấn Vương muốn đánh hắn......
Là bởi vì Đường Ngọc.
Bây giờ, hắn chỉ mở miệng hỏi “Tiểu hầu tử”, Triệu Văn Vực liền ngây người, hắn càng xác nhận, tờ giấy cầu phúc thứ ba Đường Ngọc viết là cho Triệu Văn Vực, Triệu Văn Vực chính là con khỉ chết tiệt đó
Trần Thúc lạnh lẽo nhìn hắn.
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Văn Vực cũng biết hắn đều đã biết hết, giãy giụa muốn tiến lên, “Súc sinh! Trần Thúc, ngươi là tên súc sinh!”
Trần Hoặc đè lại hắn.
Trần Thúc chậm rãi nói, “Vì cái gì?”
Hai mắt Triệu Văn Vực đỏ bừng, “Ngươi huỷ hoại Đường Ngọc, ngươi là cặn bã!”
Trong mắt thiếu niên đều là phẫn nộ, ghen ghét cùng bất lực.
Trần Thúc nhàn nhạt, “Vậy cũng nhờ phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi an bài.”
“Ngươi!” Triệu Văn Vực muốn phản bác, nhưng lại im tiếng.
Trần Thúc lại nói, “Nàng là phu nhân ta, chuyện giữa hai phu thê chúng ta, người ngoài như ngươi có phải quản quá rộng rồi hay không?”
Trần Thúc cười cười, cổ áo ngủ vẫn chưa gài kỹ, lộ ra từng điểm dấu vết vừa rồi mới hoan hảo
Mặt Triệu Văn Vực xám như tro tàn.
Trần Thúc tiếp tục, “Ta và A Ngọc vốn đã có hôn ước từ trước, nếu cần nói thì ta còn muốn cảm tạ phụ hoàng ngươi ban cho, ta và nàng thất lạc nhiều năm; ông ngoại Đường Ngọc cùng cha mẹ nàng đều chết trong tay phụ hoàng ngươi, ngươi là cặn bã hay ta là cặn bã?”
Triệu Văn Vực quát, “Ngươi nói hươu nói vượn!”
Trần Thúc cười cười, “Ngươi gấp cái gì?”
Triệu Văn Vực sửng sốt.
Trần Thúc lại nói, “Vậy ngươi bảo nàng đi cùng ngươi, nàng có đi không?”
Kỳ thật hắn không nghe được, nhưng hắn đoán cũng đoán được.
Triệu Văn Vực cứng đờ.
Trần Thúc trầm giọng nói, “Triệu Văn Vực, Đường Ngọc là phu nhân ta, nhưng hôm nay đổi thành bất luận cái gì khác, ngươi lỗ mãng, cũng sẽ hại nàng.”
Triệu Văn Vực thẹn quá hóa giận, “Ngươi bức nàng thành thân!”
Hắn không tin.
“Phải không?” Trần Thúc nhìn hắn.
Triệu Văn Vực chột dạ, lát sau lại muốn xông tới lần nữa, “Ngươi hại chết cha mẹ ta, ta giết ngươi!”
Một Trần Thúc luôn ôn hòa bỗng nhiên cũng lớn tiếng nói, “Vậy cha mẹ ngươi cũng hại chết cả nhà ta, có phải ta cũng phải giết ngươi không?”
Triệu Văn Vực ngây người.
Triệu Văn Vực rốt cuộc vẫn còn nhỏ, so sánh với Trần Thúc, hoàn toàn đã bị khí thế của Trần Thúc làm kinh sợ, Trần Thúc ngồi thẳng, “Ngươi cho rằng ngươi làm sao chạy ra khỏi hành cung? Làm sao chạy ra khỏi kinh thành?”
Triệu Văn Vực khó có thể tin, “Ngươi?...... Không có khả năng!”
Hai mắt Triệu Văn Vực mở to, không tin!
Trần Thúc không nhìn hắn thêm, mà thấp giọng nói, “Sớm biết ngươi muốn chết như vậy, ta nên sớm thành toàn cho ngươi.”
Tín niệm của Triệu Văn Vực sụp đổ.
Lúc này Trần Thúc mới nhìn hắn, “Nếu không ta thành toàn cho ngươi?”
Triệu Văn Vực sửng sốt.
Trần Thúc dạo bước tiến lên, “Triệu Văn Vực, ngươi cảm thấy ta là người lương thiện sao?”
Thân hình hắn cũng không cường tráng cao lớn, chỉ là thon dài thẳng tắp, thanh âm cũng không lớn, lại nói năng có khí phách, lộ ra vẻ uy nghiêm, cũng không xen vào được
Trần Thúc nhìn hắn nói, “Nếu lại để ta nhìn thấy ngươi một lần nữa, ta nhất định giết ngươi!”
Triệu Văn Vực la lớn, “Bây giờ ngươi giết ta đi!”
“Được, giết hắn.” Trần Thúc để hắn toại nguyện.
Trần Hoặc rút đao sau lưng, Triệu Văn Vực sợ hãi nhắm mắt, nhưng đao của Trần Hoặc chậm chạp không buông xuống
Triệu Văn Vực như đi dạo một chuyến ở quỷ môn quan, trợn mắt lên, Trần Thúc nửa ngồi xổm xuống trước mặt hắn nói, “Triệu Văn Vực, ta lại thả ngươi một lần, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, hoặc là trước mặt phu nhân ta, ta lập tức cho người chém đứt tay chân ngươi, sau đó lại giết ngươi, Trần Thúc ta nói được làm được.”
Lần này, Triệu Văn Vực nuốt nhẹ trong cổ họng, không tiếp tục chống đối như vừa rồi
Thấy hắn ngừng nghỉ, Trần Thúc thử, “Ngươi giết không được thiên tử, mới muốn đến giết ta?”
Kỳ thật hắn cũng không tính thử, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta, vừa thấy liền biết, Triệu Văn Vực tức đỏ mặt, Trần Thúc thở dài, “Chút tâm tư này của ngươi, ngay cả ta hoặc ngay cả thiên tử ngươi còn chưa đến gần thì đã chết mất xác......”
“Ai cần ngươi lo!” Triệu Văn Vực rống lớn
Trần Thúc cuối cùng nhẫn nại, “Ngươi hẳn nên đi Cao thành.”
Phảng phất như nhớ tới cái gì đó, Triệu Văn Vực nhìn hắn.
Trần Thúc chậm rãi đứng dậy, “Cao thành là cố hương của mẫu phi ngươi, nếu ta là ngươi, từ trong kinh chạy thoát ra ngoài, thông minh một chút, hoặc có hiếu tâm một chút, đều hẳn nên đi Cao thành. Phàm là ngươi đi Cao thành, ngươi đều không cần đến chỗ ta......”
Lời Trần Thúc nói làm trong lòng Triệu Văn Vực ngầm dâng lên suy đoán, “Trần Thúc ngươi......”
Trần Thúc không kiên nhẫn, “Có bao nhiêu xa liền cút bấy nhiêu xa, hiện tại cút ngay!”
Trần Thúc nói xong, Trần Hoặc bỗng nhiên rút đao, chặt đứt dây thừng trói chặt tay chân hắn
Mẫu phi?
Trong đầu Triệu Văn Vực đều là ý niệm này, cũng mặc kệ Trần Thúc có phải thật sự để hắn đi hay không, hắn đã không cố được nhiều như vậy nữa, đứng dậy ra khỏi phòng chứa củi.
Từ bên ngoài phòng chứa củi, Trần Nguyên đi vào, “Hầu gia, thật sự để hắn đi sao?”
Trần Thúc hơi hơi nhắm mắt, nhớ tới tờ giấy đã từng đọc -- tiểu hầu tử, khổ tận cam lai.
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Để hắn đi, tìm người trông chừng hắn đi Cao thành, đừng để cho hắn bị những người khác bắt được, hoặc là bị hành chết, liên lụy đến Vạn Châu.”
“Vâng!” Trần nguyên lên tiếng.
Trần Thúc nhìn nhìn dây thừng vừa rồi mới cột lấy Triệu Văn Vực trên mặt đất, không nói gì khác
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***