Cẩm Đường Xuân

Chương 46: Chương 46: 2 - THÀNH Ý




Chờ thêm chút nữa, Dương thị cũng ra tới.

Dương Ân Khoa cùng Hoàng thị có chút nóng lòng, “Không ở lâu thêm chút sao?”

Vừa rồi một nữ nhi khác mới bị đuổi ra khỏi viện, Dương Ân Khoa cùng Hoàng thị nôn nóng lấy lòng

Dương thị nói, “Gặp được mẫu thân thì tốt rồi.”

“Đi thôi.” Dương thị nhìn Trần Thúc cùng Hà Mậu Chi nói.

Dương Ân Khoa cùng Hoàng thị thấp thỏm trong lòng, vừa rồi khi nghe nữ nhi nói, thực sự có một khoảnh khắc, sợ Kính Bình Hầu sẽ cho người lột xiêm y nữ nhi ném lên tường thành......

Trần Thúc một lần vất vả suốt đời nhàn nhã*

*ý nói đóng vai ác một lần thì không còn con thiêu thân họ Dương nào nhào vô nữa

Trên xe ngựa, Hà Mậu Chi tò mò, “Tỷ phu, bọn họ thật sự sẽ không lại đến quấy rầy mẫu thân sao?”

Trần Thúc nhạt tiếng nói, “Sẽ không.”

Hà Mậu Chi than nhẹ, hắn thật sự không thích người Dương gia, nhưng tỷ phu nói đúng, khi hắn nhìn thấy bà ngoại kéo tay mẫu thân, nói mẫu thân gầy nhiều rồi, chịu quá nhiều cực khổ rồi, mẫu thân lại cho hắn tiến lên nhìn bà ngoại, bà ngoại đỏ mắt, vuốt đầu của hắn nói Mậu Chi ngoan, hắn bỗng nhiên tin tỷ phu nói, trên đời này không có thuốc hối hận. Nhưng may mắn là, hắn sẽ không hối hận vì việc không có thuốc hối hận

Hà Mậu Chi nhìn về phía Trần Thúc.

Xe ngựa đi theo hướng trở về nhà, hắn nghe tỷ phu nói cùng mẫu thân, “Con đã thương lượng cùng với A Ngọc, không bằng mợ dẫn theo Mậu Chi đi cùng chúng con về lại Vạn Châu đi, đầu tiên là do A Ngọc không nỡ xa mợ và Mậu Chi, thứ hai ở Vạn Châu có thể chiếu cố lẫn nhau, thứ ba, con và Mậu Chi hợp ý, muốn để Mậu Chi đi theo con......”

Trần Thúc còn chưa nói xong, Hà Mậu Chi quả thực cao hứng đến muốn nhảy dựng lên, “Muốn đi muốn đi! Con muốn đi đến chỗ tỷ tỷ tỷ phu!”

Dương thị thở dài, “Mậu Chi......”

Hà Mậu Chi lần nữa ngồi xuống, nhưng khi nhìn về phía Trần Thúc, trong mắt vẫn giấu không được kích động!

Hắn thật sự rất cao hứng!

Trần Thúc duỗi tay sờ sờ đầu của hắn.

Dương thị nhìn bộ dáng Mậu Chi kích động, trong lòng biết đi Vạn Châu là lựa chọn tốt nhất, Dương thị duỗi tay lau lau khóe mắt, ấm giọng nói, “Trường Doãn, làm phiền con với A Ngọc, hai mẫu tử chúng ta cũng coi như có nơi dựa vào rồi.”

Trần Thúc ôn hòa cười nói, “Mợ, đã là người một nhà, không nói lời khách khí.”

Dương thị mỉm cười.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

“Ta không đi theo vào cùng, cho nên cũng không biết bà ngoại Mậu Chi và mợ cùng Mậu Chi đã nói những gì, nhưng hôm nay thấy bộ dáng của mợ, có thể khẳng định đã hoàn thành xong một tâm nguyện.” Trần Thúc báo cáo với nàng, “Đúng rồi, mợ đã đáp ứng đến Vạn Châu cùng chúng ta, đã đến nhiều ngày nay cũng đúng lúc thu thập hành lý rồi, thuận tiện làm cho xong đạo lý đối nhân xử thế bên này, chúng ta có khả năng cần ở lại chỗ này thêm bốn năm ngày, đi cùng mợ và Mậu Chi. Ngày mai ta bảo Trần Nguyên cho người về Đào thành chuyển tin cho tổ mẫu, để tổ mẫu đừng lo lắng, chờ việc ở đây xử lý thỏa đáng hết thì chúng ta lại cùng nhau trở về.”

Hắn vừa báo cáo, vừa cởi áo ngoài, treo lên giá áo ở trong phòng.

Xem ra, hẳn là đêm nay không muốn đi rồi.

“Quy tắc cũ, ta ngủ bên ngoài, nàng ngủ bên trong, Đường Đường ngủ chính giữa?” Hắn hỏi.

Đường Ngọc vừa mới chuẩn bị mở miệng, đang ngẩng đầu lên, hắn đã sớm chuẩn bị xong, nhân cơ hội hôn trán nàng, “Hôn xong rồi ~”

“Trần Trường Doãn!” Đường Ngọc bực bội.

Hắn cười cười, bỗng nhiên duỗi tay ôm nàng lên giường, sắc mặt Đường Ngọc khẽ biến, hắn cười nói, “Ta biết...... hiện tại cần cầu thân trước mặt trưởng bối, lần này về lại Đào thành ta sẽ đi tìm tổ mẫu ngay, ta là người rất có nguyên tắc nha...... Chỉ là Tệ Châu thành lạnh, chen chúc với nhau sẽ ấm áp hơn một ít......”

Há mồm bịa chuyện xong, lại đột nhiên không kịp đề phòng hôn môi nàng, “Đôi khi...... Cũng sẽ hơi không có nguyên tắc một chút ~”

......

“Rầm!” Cửa phòng bị đóng lại lần thứ hai, người và chó lại lần nữa bị đuổi ra ngoài

Trần Thúc thở dài, “Con xem, ta đã nói nương con không thích con rồi mà.”

Chó Đường Đường có chút xa lạ nhìn hắn, ban đầu, nó vốn đang nằm trên ổ chó dưới giường, một hai cứ phải lôi nó vào chịu cảnh tai bay vạ gió! (nhamy111: Đường Đường rất khổ tâm!!!!)

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Lại ở Tệ Châu thành thêm mấy ngày, chờ Dương thị xử lý thỏa đáng hết các chuyện bên này, Trần Thúc cũng cho người chuẩn bị thêm xe ngựa, chở Dương thị và Mậu Chi, cùng nhau về lại Đào thành

Thời gian về lại Đào thành không ngắn, cần bốn năm ngày đi đường, mới đầu Trần Nguyên chuẩn bị một chiếc xe ngựa lớn hơn một chút, có thể chở được bốn người, nhưng Trần Thúc bực bội nhìn hắn.

Trần Nguyên bỗng nhiên hiểu ý, đổi thành hai chiếc xe ngựa nhỏ hơn một chút

Xe ngựa nhỏ hơn một chút mới được, hầu gia cùng Đường Ngọc cô nương một chỗ, Dương phu nhân cùng Mậu Chi công tử một chỗ, Trần Nguyên cảm thấy đầu mình trước đây như chứa bã đậu ấy......

Nhưng chờ khi chính thức lên đường, mới biết không có kế hoạch nào có thể vĩnh viễn không biến hóa.

Bởi vì lúc lên đường, phần lớn thời gian Dương phu nhân cùng Đường Ngọc cô nương ở một chỗ, hầu gia cùng Mậu Chi công tử ở một chỗ......

Trần Nguyên có chút vui sướng khi người gặp họa, nhịn không được muốn cười, có người tự lấy đá đập chân mình, nhưng lại thấy hầu gia ở cùng một chỗ với Mậu Chi công tử, hình như cũng rất cao hứng.

“Tỷ phu, huynh dạy đệ đi, cái gì cũng được!” Mậu Chi thích ở cùng chỗ với hắn

Trần Thúc thở dài, “Dạy đệ cũng được, nhưng đầu tiên chúng ta là đồng minh, bài học thứ nhất, đồng minh phải có lợi ích chung!”

Mậu Chi nghe không hiểu.

Trần Thúc chuyển mắt, Mậu Chi theo ánh mắt hắn nhìn qua, là chiếc xe ngựa khác đi xéo xéo phía sau, Đường Ngọc duỗi tay đặt tại cửa sổ, nghiêng đầu gối lên tay mình, nhắm mắt ngủ gật.

Hai người ghé vào cửa sổ của một chiếc xe ngựa khác nhìn nàng.

“Tỷ của đệ thật ôn nhu.” Mậu Chi cảm thán.

Vẻ mặt Trần Thúc như bất đồng ý kiến, mở miệng nói, “Nói bậy! Là vừa ôn nhu, lại vừa đẹp mới đúng ~”

Mậu Chi cảm thấy ê răng không chịu nổi.

......

Tóm lại, đoạn đường đi Đào thành này, Dương thị cảm thấy Mậu Chi đi theo Trần Thúc, dường như đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Bởi vì có Trần Thúc ở đây, rất nhiều chuyện đều bị Mậu Chi cướp đi làm.

Đường Ngọc biết, sau khi cữu cữu không còn, tuy rằng mợ cũng đã dốc hết toàn lực chăm sóc Mậu Chi, nhưng Mậu Chi vẫn sẽ thiếu đi tình thương của cha cùng cách giao tiếp, Trần Thúc tuổi không lớn, nhưng đối với Mậu Chi mà nói, Trần Thúc chính là trưởng bối hắn vừa tin cậy, vừa sùng bái, cho nên Mậu Chi bằng lòng nghe hắn nói, cũng nguyện ý nỗ lực, hy vọng được hắn công nhận và đồng ý.

Mậu Chi sẽ chủ động muốn đọc sách cùng Trần Thúc, nàng cũng thường xuyên ở chỗ cửa sổ xe, thấy Trần Thúc ôm lấy hắn, cùng hắn đọc sách, quan hệ rất hòa hợp.

Cho nên đoạn đường này Mậu Chi đều rất tích cực, không giống với hài tử mẫn cảm đang đá cầu nàng đã gặp trước đây ở Tệ Châu thành

“Đây là xà ngang dùng để chống đỡ, nếu bị gãy, xe ngựa sẽ không đi được, cần phải gia cố.” Khi xe ngựa ngẫu nhiên xảy ra vấn đề, Trần Nguyên cũng sẽ nói cùng Mậu Chi, điều này đối với Mậu Chi mà nói đều là thứ mới mẻ. Hài tử mười tuổi, chỉ cần có hứng thú, học thật sự rất nhanh, tiếp theo mới cần kiên trì cùng nghị lực. Khi hắn không muốn học, Trần Thúc căn bản không đồng ý, cho nên mặc dù ban đêm khi ngủ trọ tại khách điếm, Trần Thúc cũng khắc nghiệt, muốn hắn hoàn thành xong bài tập.

Kỳ thật từ Tệ Châu thành về Đào thành rõ ràng chỉ có 5 ngày đường, nhưng Đường Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, không biết có phải do có mợ, Mậu Chi, còn có Trần Thúc ở đây hay không, mà hết thảy mọi thứ đều mới mẻ, thú vị, còn có ấm áp nữa......

“Ban ngày ta đã không thể ngồi cùng xe ngựa với nàng......” Dù sao tới khách điếm, có người liền bắt đầu làm ầm ĩ.

Mỗi đêm luôn có biện pháp ăn vạ trong phòng không đi.

Đường Ngọc hết cách với hắn, có khi cho dù đã đắp chăn lên tận đầu để ngủ, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, hoặc là hắn ôm nàng từ phía sau, hoặc là nàng nép vào trong lòng hắn......

Cứ lặp lại như thế

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Lúc trước từ Đào thành đến Tệ Châu thành mất bốn năm ngày đường, ở Tệ Châu thành hơn mười ngày, lại mất thêm bốn năm ngày từ Tệ Châu thành về lại Đào thành, đoạn đường này đi tới đi lui kỳ thật đã mất hết khoảng hơn hai mươi ngày, chờ khi đám người Đường Ngọc cùng Trần Thúc về tới Đào thành, đã là trung tuần tháng 11

“Tổ mẫu?” Đường Ngọc thấy đôi mắt tổ mẫu quấn một vòng băng gạc thật dày

Lão thái thái cười trấn an nói, “Đừng lo lắng, tổ mẫu khỏe mà, Lưu đại phu nói bây giờ là bước cuối cùng, sợ ánh sáng, còn ngày mai nữa thôi, chờ ngày mai tháo băng gạc ra, đôi mắt tổ mẫu lại có thể thấy rõ, tổ mẫu có thể thấy rõ Ngọc nhi......”

Không biết vì sao, trước đây kỳ thật vẫn luôn ngóng trông đến hôm nay, nhưng khi sắp chân chính bước vào ngày này, Đường Ngọc lại nhịn không được chóp mũi ửng đỏ.

Bên cạnh, Trần Thúc duỗi tay, ngón trỏ đặt bên môi, lắc đầu nhìn nàng, ý bảo -- đừng khóc, nếu tổ mẫu khóc, đôi mắt sẽ khôi phục không tốt.

Đường Ngọc mới có thể kiềm nén xúc động

Trần Thúc tiến lên, đầu ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt cho nàng

“Trường Doãn......” Lão thái thái gọi hắn.

Trần Thúc tiến lên, “Tổ mẫu.”

Lão thái thái cũng nắm lấy Đường Ngọc, nắm lấy tay Trần Thúc như trước đây, ấm giọng nói, “Chờ ngày mai, tổ mẫu cũng có thể thấy rõ Trường Doãn.”

Trần Thúc thở dài, “Yên tâm đi, tổ mẫu, là đứa trẻ vừa xinh xắn, lại vừa ổn thỏa.”

Lão thái thái nhịn không được cười, Đường Ngọc cũng rũ mi cười cười.

“Nàng nói chuyện với tổ mẫu, ta đi xem mợ cùng Mậu Chi sắp xếp xong chưa?” Trần Thúc thận trọng, cũng lo lắng phía bên kia.

Đường Ngọc lên tiếng.

Đợi đến khi Trần Thúc ra khỏi phòng, Đường Ngọc lại nói với tổ mẫu chuyện mấy ngày qua ở Tệ Châu thành, cùng những chuyện rất lâu về trước, và chuyện của ông ngoại, kể luôn đến Trần Thúc, còn có mợ cùng Mậu Chi.

Lão thái thái thở dài, “Ngọc nhi, việc này chẳng trách Trường Doãn, hắn cũng là người bị hại, nhỏ như vậy đã không còn người thân, lưu lạc bên ngoài, may mà bỉ cực thái lai. Đứa nhỏ này phẩm tính đoan chính, tổ mẫu thích, nếu là trước đây đã có hôn ước, Trường Doãn lại để ý con, không bằng nhân lúc còn sớm làm hôn sự cho xong, như thế, tổ mẫu cũng an tâm.”

Sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.

Lão thái thái tuy rằng che băng gạc, nhưng lời nói của hai người bọn họ khi xa khi gần, lão thái thái vẫn có thể nghe hiểu được.

Đường Ngọc không nói tiếp, lão thái thái lại nói, “Yêu ai yêu cả đường đi, lại không phải đối phó ngoài mặt, nha đầu, Trường Doãn đối với con rất tốt.”

Đáy lòng Đường Ngọc đều biết.

......

Chờ một chút, Dương thị cùng Mậu Chi đã sắp xếp xong, cùng Trần Thúc tới gặp lão thái thái.

Dương thị là người hiền lành, kỳ thật trước đây cũng nghe cữu cữu Đường Ngọc nhắc tới lão thái thái, chỉ là khi đó Hoàn thành thậm chí đến thân phận Hà gia vẫn là kiêng kị, cữu cữu Đường Ngọc vẫn không muốn cho lão thái thái lo lắng theo, cho nên Dương thị biết lão thái thái, lão thái thái lại không biết có Dương thị.

Từ sau khi cha mẹ Đường Ngọc mất, cữu cữu Đường Ngọc vẫn luôn gánh vác chăm sóc lão thái thái, kỳ thật sau đó quan hệ giữa lão thái thái và cữu cữu Đường Ngọc như tình cảm mẹ con

Lão thái thái vuốt đầu Hà Mậu Chi, không ngừng gật đầu, “Khỏe mạnh bình an thì tốt rồi.”

Trần Thúc ở một bên nhắc nhở, “Tổ mẫu, ngày mai phải đi tháo băng gạc, không thể dùng mắt, không thể kích động.”

Lão thái thái hiểu ý, “Chờ ngày mai ta gỡ băng gạc này xuống, cũng có thể thấy rõ, hai mẹ con chúng ta, còn có Mậu Chi, có thể nói chuyện nhiều hơn.”

Dương thị gật đầu.

......

Ngày mai phải đi gỡ băng gạc, Đường Ngọc không dám ở chỗ tổ mẫu quá muộn, làm chậm trễ tổ mẫu nghỉ ngơi.

Khi ra khỏi phòng, Trần Thúc mới vừa dặn dò Trần Nguyên một ít việc vặt xong, thấy Đường Ngọc ra tới, vừa lúc tiến lên, “Tổ mẫu nghỉ ngơi sao?”

Đường Ngọc gật đầu, “Ừm, đã nghỉ ngơi.”

Trần Thúc lại nói, “Vừa rồi khi đi an trí cho mợ cùng Mậu Chi, thuận đường đi đến y quán, hỏi Lưu đại phu tình huống cụ thể, nói tổ mẫu khôi phục rất khá, thật sự không cần lo lắng, ngày mai, tổ mẫu khẳng định sẽ thấy nàng”

Đường Ngọc nhìn hắn, nàng không hiểu được hôm nay hắn bận rộn cả một ngày, còn đặc biệt đến y quán hỏi thăm, là vì để nàng an tâm......

Đường Ngọc hơi giật mình, đèn đêm dưới mái hiên hành lang kéo bóng dáng hai người thêm dài, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Trần Thúc, đa tạ!”

Có mỗi việc tổ mẫu, nàng không chỉ một lần nói lời cảm tạ, nhưng mỗi một lần, tâm cảnh đều không giống nhau.

Dưới mái hiên, bóng dáng hai người đều ngừng lại, trong đó một bóng dáng kéo một bóng dáng khác vào trong góc, trầm giọng nói, “Ừm, A Ngọc, thành ý đâu?”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.