Cẩm Đường Xuân

Chương 114: Chương 114: Chấn hưng




Đường Ngọc nhớ rõ từ Đào thành về Giang thành thủ phủ Vạn Châu chỉ cần hơn hai mươi ngày lộ trình, nhưng Trần Thúc không dẫn Đường Ngọc đi theo đường cũ, mà là đi đường vòng vào Lục An thành, cho nên lộ trình sẽ nhiều hơn một hai ngày

Nhưng kỳ thật Lục An thành cách Giang thành cũng không xa, xe ngựa đi cũng chỉ mất khoảng 2-3 ngày

“Là gặp ai ở Lục An thành sao?” Đường Ngọc phỏng đoán.

Trần Thúc cười cười, ôm nàng trong ngực, hôn trán nàng, “Sao nàng lại thông minh vậy chứ?”

Đường Ngọc thổn thức trong lòng, chẳng lẽ tới ngắm cảnh?

Trần Thúc cười nói, “A Ngọc, ta dẫn nàng cùng Sơ Lục đi gặp Hồ bá.”

Hồ bá?

Trong ấn tượng của Đường Ngọc, hình như chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe Trần Thúc nói qua

Trần Thúc hỏi, “Vậy nàng còn nhớ lần trước khởi hành từ Đào thành, ta dẫn Mậu Chi đi đường khác, về Giang thành trước không?”

Đường Ngọc gật đầu, nàng nhớ rõ.

Trần Thúc nói, “Khi đó đã dẫn Mậu Chi đi gặp Hồ bá, Hồ bá rất muốn gặp nàng, nói ta nhất định phải bớt thời giờ dẫn nàng đi gặp ông.”

Đường Ngọc hơi kinh ngạc.

Trần Thúc thở dài, “A Ngọc, Hồ bá là trưởng sử trước đây của Vạn Châu phủ, cũng là học trò của ông ngoại nàng……”

Đường Ngọc kinh ngạc, tuy rằng gặp qua không ít quan lại Vạn Châu phủ, nhưng Trần Thúc có thể rút riêng ra một hai ngày thời gian đi gặp, nhất định là người rất quan trọng, nàng không nghĩ tới còn có tầng quan hệ này

Trần Thúc nói, “Từ sau khi ông ngoại nàng cáo lão hồi hương, rời khỏi Giang thành, thì vẫn luôn là Hồ bá nhậm chức trưởng sử Vạn Châu phủ, cho đến sau khi lui về dưỡng lão, ở trong nhà ngậm kẹo đùa cháu, nhàn nhã pha trà, tiếp sau đó mới là Cố bá làm trưởng sử Vạn Châu phủ.”

Thì ra là thế, Đường Ngọc bỗng nhiên có chút chờ mong Hồ Bá từ miệng Trần Thúc nói, có lẽ là do ông ngoại

“Lần này còn có Sơ Lục cùng đi, Hồ bá nhất định thật cao hứng, đi!” Trần Thúc một tay bế tiểu Sơ Lục, một cái tay khác dẫn Đường Ngọc xuống xe ngựa.

Ở cửa Hồ phủ, gã sai vặt thấy hắn, trước mắt sáng ngời, “Hầu gia.”

Gã sai vặt trước đây đã quen biết, lập tức càng không dám chậm trễ, nhanh chóng cho người đi tìm lão thái gia.

Trần Thúc gọi, “Không cần, cho người thông truyền một tiếng được rồi, đừng để cho Hồ bá đặc biệt đi ra một chuyến, ta dẫn Đường Ngọc cùng Sơ Lục trực tiếp đi gặp ngài là được.”

Gã sai vặt vội vàng lên tiếng.

Trên đường, Hồ Quang Thư vẫn tự mình đến đón, “Hầu gia.”

Hồ Quang Thư đưa mắt nhìn về phía Đường Ngọc cùng Sơ Lục, cung kính hành lễ, “Phu nhân, tiểu thế tử.”

Tuy rằng Hồ Quang Thư không ở Vạn Châu phủ, nhưng trước sau vẫn là cựu thần Vạn Châu phủ

“A Ngọc, đây là Hồ bá.” Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc hành lễ, “Hồ bá.”

Hồ Quang Thư cười cười.

Trần Thúc nhìn tiểu Sơ Lục trong lòng ngực, “Sơ Lục, gọi Hồ gia gia đi con.”

“Hồ gia gia.” Giọng hài tử non nớt vang lên trong lòng ngực Trần Thúc

Hồ Quang Thư bật cười, “Tiểu thế tử hảo.”

……

Hồ Quang Thư cũng có gia quyến

Trần Thúc cùng Hồ Quang Thư ở một chỗ, Đường Ngọc mang tiểu Sơ Lục đi chơi cùng hài tử trong Hồ phủ

Tiểu Sơ Lục thật cao hứng, vài đứa trẻ có thể chơi cùng nhau, Đường Ngọc cùng gia quyến Hồ phủ nói chuyện, nàng bình thản thân cận, người khác cũng sẽ không giữ quá nhiều lễ tiết, ngược lại hòa hợp, cùng nhau nhìn hài tử.

Hồ Quang Thư cùng Trần Thúc ngồi trong ấm đình ở nơi xa, cũng từ xa nhìn mấy hài tử còn có Đường Ngọc và mấy người ngồi chung

Hồ Quang Thư cảm thán, “Lần trước hầu gia tới, lão thần còn nói muốn gặp phu nhân, lần này hầu gia tới, lại có phu nhân cùng tiểu thế tử đều đến cùng.”

Trần Thúc cười nói, “Sợ Hồ bá nóng vội, lần này cùng dẫn đến.”

Hồ Quang Thư nhịn không được cười, “Phu nhân rất dễ gần.”

Trần Thúc lẩm bẩm nói, “Há chỉ có dễ gần……”

Hồ Quang Thư nghe thấy, cũng biết tình cảm phu thê bọn họ rất tốt.

“Hầu gia đối đãi với phu nhân như thế, Hà trưởng sử cũng vui mừng.” Hồ Quang Thư lại lần nữa cảm thán.

Trần Thúc ấm giọng, “Một nhà Hà gia gia bị con liên lụy, lúc con gặp Đường Ngọc, nàng bất quá cũng mới mười mấy tuổi, sau đó trời xui đất khiến vào trong cung, trước đây con nhập kinh mới gặp được, con thích nàng mười năm, có thể cưới nàng, là con có phúc khí.”

Hồ Quang Thư châm trà cho hắn

Trần Thúc cũng mới trở lại chính sự, “Chuyện con bị thương, Hồ bá nghe nói rồi chứ?”

Vừa rồi Hồ Quang Thư đã muốn hỏi, nhưng sợ tùy tiện, bây giờ gật đầu, “Có nghe đồn, nói hầu gia mù, thân thể suy sụp, cũng có nói là tân đế cho thủ hạ Ngụy hầu làm. Lão thần phái người đi hỏi qua, nhưng Vạn Châu cùng Bình Nam miệng đều đóng kín như bưng, lão thần đoán là đã xảy ra chuyện, nhưng Vạn Châu cùng Bình Nam chưa loạn, đều ở trong khống chế của hầu gia, liền nghĩ sớm hay muộn cũng tra ra manh mối, không hỏi thăm gây thêm phiền.”

Nếu hắn lại tiếp tục hỏi thăm, người ta còn phải đắn đo, là nói thật, hay là không nói thật.

Tin tức Vạn châu và Bình Nam đều giữ kín đến như vậy, nếu phá lệ cho hắn biết, hai nơi đều sẽ khó xử, cho nên Hồ Quang Thư đơn giản im lặng

“Hôm nay nhìn thấy hầu gia, thấy hầu gia ngoại trừ khí sắc kém hơn trước đây, cũng không có dáng vẻ bị bệnh, sợ rằng chỉ là lời đồn bên ngoài, hầu gia đều có suy xét khác, cố ý làm bộ bệnh, tránh không gặp các lộ chư hầu.” Hồ Quang Thư suy đoán.

Trần Thúc rũ mi cười cười, rồi sau đó mới ngước mắt nhìn hắn, “Hồ bá, trước đây con xác thật mù, nhìn không thấy, cũng không thể gặp gió, cả người gần như sụp đổ, chuyến này cùng A Ngọc đi Đào thành là chữa bệnh, trung thu tháng tám con đã rời khỏi Miểu thành Bình Nam, bây giờ mới đến được nơi này.”

Hồ Quang Thư sửng sốt, “……”

Trần Thúc thở dài, “Ngụy Chiêu Đình muốn tự mình thay thế Diệp Lan Chi, liền muốn diệt trừ con làm Bình Nam, Vạn Châu cùng Phong Châu sinh loạn, cuối cùng do Triệu Văn Vực cứu con.”

“Tấn đế?” Hồ Quang Thư hơi kinh ngạc, nhưng thực mau lại vuốt vuốt chòm râu, “Phàm là đều có nhân quả, năm đó hầu gia thả cho Tấn Vương một con đường sống, hiện giờ Tấn đế thả cho hầu gia một con đường sống, trước đó hầu gia không có làm sai……”

Trần Thúc không có lên tiếng.

Hồ Quang Thư lại nói, “Hầu gia bây giờ bệnh tình như thế nào? Đều đã khỏi hẳn?”

Trần Thúc đáp, “Trước đó là bị trúng độc, bây giờ đã gần như hồi phục hoàn toàn, lúc ấy Ngụy Chiêu Đình muốn từ từ tra tấn con, không muốn cho con chết lập tức, cho nên mới nhặt được tánh mạng về…… Khi vừa mới về lại Miểu thành, cái gì cũng nhìn không thấy, cũng cái gì cũng làm không được, suốt ngày nằm trên giường bệnh, uống từng chén lại từng chén thuốc, bộ dáng giống như trở lại khi còn nhỏ, cũng cảm thấy sợ là không còn nhiều thời gian nữa, liền ngóng trông được gặp mẫu tử các nàng, an bài xong chuyện sau này, là Đường Ngọc……”

Trần Thúc không có nhắc tới trước mặt người ngoài, bây giờ, trước mặt Hồ Quang Thư, mắt Trần Thúc mờ mịt, “Là Đường Ngọc kiên trì, mới có con ngày hôm nay, Hồ bá, con thật sự rất cao hứng.”

Những lời này lần trước khi Trần Thúc tới gặp hắn đã nhắc qua, bây giờ lại nói, nhưng lại trong tình huống khác

Hồ Quang Thư cười nói, “Hầu gia, khổ tận cam lai.”

Trần Thúc gật đầu.

Cách đó không xa, hình như tiểu Sơ Lục chạy quá nhanh té ngã.

Hẳn là té quá đau, khóc rồi

Gia quyến Hồ phủ kinh hoảng thất thố bước vội lên trước.

Đường Ngọc bế bé lên, nhìn kỹ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trấn an vài tiếng, lại nhìn gia quyến Hồ phủ nói không có việc gì, người khác mới yên lòng.

Trần Thúc cười cười.

Hồ Quang Thư hỏi, “Hầu gia ngày sau có an bài gì không?”

Trần Thúc nói, “Con đã gặp Công Tôn Đán, chuyến này về lại Giang thành, Hồ bá, con sẽ xưng quân hầu.”

Hồ Quang Thư cười, “Đoạn thời gian hầu gia ở Đào thành, ngạch cửa Vạn Châu phủ cùng Bình Nam phủ đều bị phá sập, hiện giờ tân đế từ bao quát đại quyền đến từng bước suy thoái, người ủng hộ Tấn đế cũng từ từ tăng lên, chư hầu các nơi phân tranh không ngừng, dân chúng lầm than, đều ngóng trông có nơi dựa vào, có thể thái bình mấy năm, hiện giờ Vạn Châu, Bình Nam, Thái Châu cùng Phong Châu xem như một mảnh Cực Lạc, người muốn dựa vào không phải số ít, hầu gia đúng lúc mà làm, nhưng xưng quân hầu, ngày sau, Vạn Châu không thể hạn lượng.”

Trần Thúc nhìn hắn, “Con cũng nghĩ như vậy, hiện giờ loạn thế, lúc nào cũng phải có lá chắn cho chính mình, Kính Bình Hầu phủ đã có thể làm lá chắn cho người khác, trái lại, người khác cũng là lá chắn cho Kính Bình Hầu phủ, con xưng quân hầu mới có thể cùng Diệp Lan Chi, Triệu Văn Vực áp chế lẫn nhau, về sau chiến sự mới có thể ít đi, bá tánh cũng có thể bởi vậy thở dốc. Nhưng Yến Hàn, đồng nghĩa bị chia làm ba phần.”

Hồ Quang Thư cười, “Hầu gia, phân lâu tất hợp - hợp lâu tất phân, hiện giờ chia ba phần, mấy năm, mười năm, hai mươi năm sau chỉ sợ lại sẽ khác nhau, giang sơn đời nào cũng có người tài ra, đều là thuận thế mà làm.”

Trần Thúc gật đầu.

Hồ Quang Thư lại nói, “Lấy thế lực hiện giờ của Kính Bình Hầu, chờ sau khi hầu gia xưng quân hầu, chỉ sợ mới là nhà cường thịnh nhất trong ba nhà, hầu gia có nghĩ tới càng tiến thêm một bước?”

Trần Thúc nhìn hắn, “Thuận thế mà làm.”

Hồ Quang Thư vuốt vuốt chòm râu gật đầu, trong mắt đều là ý cười.

Trần Thúc tiếp tục nói, “Hồ bá, kỳ thật lần này tới Lục An thành, con là có tư tâm, hôm nay không giống ngày xưa, nếu con xưng quân hầu, Cố bá giữ Vạn Châu phủ, Phùng thúc thay con chăm sóc Bình Nam, chư hầu khác mặc dù muốn dựa vào, cũng mang tâm tư khác, các châu quận gần bên cũng cần phải có người thay con bôn tẩu, người ổn thỏa thích hợp nhất con có thể nghĩ đến, cũng chỉ có một mình Hồ bá ngài……”

Hồ Quang Thư nhìn hắn.

Trần Thúc thành khẩn nói, “Hồ bá tuổi tác đã cao, con vốn không nên đề cập vấn đề này, nhưng phóng mắt toàn bộ Vạn Châu, người con có thể dựa vào, vẫn là Hồ bá, con muốn mời Hồ bá xuất sĩ, một hai năm thì được rồi, đợi đến khi cơ nghiệp Vạn Châu củng cố, đã có thời điểm vạn toàn, con lại tự mình đưa Hồ bá về lại Lục An thành……”

Nơi xa, Đường Ngọc vừa lúc nhìn qua chỗ này

Đường Ngọc thấy Trần Thúc đứng dậy, khom người chắp tay trước mặt Hồ Quang Thư

Chuyến này Trần Thúc không đi Phong Châu thăm Viên Liễu cùng nhị ca, mà đặc biệt tới Lục An thành, không phải nhất thời nổi hứng……

Trước mặt Trần Thúc, Hồ Quang Thư cũng đứng dậy, cũng duỗi tay nâng hắn dậy, ôn hòa nói, “Hầu gia đang nói gì vậy? Lão thần vốn chính là lão thần Vạn Châu, bất luận có ở trong triều hay không, khi hầu gia có yêu cầu, lão thần đều sẽ trở về, muôn lần chết không chối từ. Tuổi già chí chưa già, còn chí ở ngàn dặm; lão thần đã có thừa ôn, tự nhiên cần vì quân hầu phân ưu.”

Trần Thúc ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt vỡ vụn

Hồ Quang Thư nhìn hắn chắp tay, “Mặc cho quân hầu sai khiến.”

Trần Thúc nâng hắn dậy, “Hồ bá.”

Hồ Quang Thư cười nói, “Quân hầu trước cùng phu nhân và thế tử về Vạn Châu, chờ lão thần dàn xếp xong việc ở Lục An thành, ngay hôm sau liền xuất phát đi Giang thành.”

……

Ra khỏi Hồ phủ, Hồ Quang Thư tự mình đưa đi

Gia quyến Hồ phủ trước đây đưa hài tử đến chơi cùng tiểu Sơ Lục, cũng đều tới đưa Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục

“Hầu gia thuận buồm xuôi gió, gặp tại Giang thành.” Hồ Quang Thư từ biệt.

“Hồ bá, gặp tại Giang thành.” Trần Thúc ôm tiểu Sơ Lục, lại dắt Đường Ngọc lên xe ngựa.

Bánh xe cuồn cuộn rời khỏi, Đường Ngọc ôm tiểu Sơ Lục, tiểu Sơ Lục phất tay từ biệt với nhóm bạn nhỏ chơi cùng, chờ xe ngựa ra khỏi khúc ngoặt, lại nhìn không thấy, tiểu Sơ Lục mới ngồi trở về.

Đường Ngọc nhìn về phía Trần Thúc, “Chàng mời Hồ bá rời núi?”

Trần Thúc gật đầu, “Hồ bá ở Vạn Châu phủ thời gian lâu nhất, cũng quen thuộc với châu phủ xung quanh nhất, A Ngọc, chờ lần này chúng ta về Giang thành, việc quân hầu cần đưa vào danh sách quan trọng, ta cần Hồ bá ở bên người.”

Đường Ngọc hiểu rõ.

Trần Thúc duỗi tay nắm tay nàng, ôn hòa cười nói, “Quân phu nhân, từ đây về sau, con đường này khả năng đầy chông gai, không có đường rút lui.”

Đường Ngọc cười nhìn hắn, “Vậy không cần quay đầu lại nhìn.”

Trần Thúc ôm nàng.

……

Ba ngày hành trình, xe ngựa đến Giang thành Vạn Châu, Cố trưởng sử cùng quan lại Vạn Châu phủ ở ngoài thành chờ đón, “Hầu gia, phu nhân, tiểu thế tử.”

Về Giang thành, ánh mắt Trần Thúc hơi liễm.

Từ đây sau này, Vạn Châu chấn hưng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.