Cẩm Đường Xuân

Chương 36: Chương 36: Chú ý chừng mực




Ban đêm, tuy rằng vẫn là Đường Ngọc ngủ trên giường lớn, Trần Thúc ngủ trên giường nhỏ ở phòng ngoài đối phó một đêm, nhưng xem như chấp nhận được, không tách ra hai nơi.

Hôm nay phải rời khỏi Mạo thành về lại Đào thành, Trần Thúc và Đường Ngọc sáng sớm đã dậy đi đến chỗ lão phu nhân

Đồng bà nói, “Hầu gia cùng phu nhân phải đi, lão phu nhân cũng nói nhớ thế tử, phải về Phong Thành.”

Trần Thúc nhìn Đường Ngọc nói, “Đồng ma ma nói chính là nhị ca, là tằng tôn của thái nãi nãi”

Đã nhiều ngày Trần Thúc cùng Lục Miện Thành thường xuyên đề cập đến Thịnh Liên Húc, Đường Ngọc mưa dầm thấm đất, đầu óc đã tập hợp đủ thông tin, cũng biết Kiến Bình Hầu thế tử Đồng bà nhắc tới, chính là nhị ca của Trần Thúc cùng Lục Miện Thành

“Tam ca! Tam tẩu!” Vừa lúc Lục Miện Thành cũng tới phòng lão phu nhân, ba người vừa vặn tụm một chỗ đi vào gặp thái nãi nãi

Lục Miện Thành duỗi tay ôm bả vai Trần Thúc đi ở phía trước. Đồng bà và Đường Ngọc vừa nói chuyện, vừa đi sau hai người, Lục Miện Thành tiến đến bên tai Trần Thúc, nhỏ giọng hỏi, “Hòa hảo cùng tam tẩu rồi sao?”

Trong mắt Trần Thúc nhàn nhạt ý cười, “Xem như vậy đi!”

Lục Miện Thành lại nói nhỏ, “Vậy huynh muốn cảm tạ ta như thế nào?! Ta đã bỏ công ra sức nhiều ngày vậy mà!”

Trần Thúc duỗi tay đẩy đầu của hắn ra, không mặn không nhạt nói, “Vậy chờ ngươi có phu nhân rồi nói.”

“……” Lục Miện Thành lại bị hắn chạm vào nỗi đau

“Khoe của đáng xấu hổ!” Lục Miện Thành tức giận.

Khóe miệng Trần Thúc khẽ nhếch, “Ghen ghét.”

“……” Lục Miện Thành thất bại.

Tới phòng, lão phu nhân cũng đã tỉnh, Đồng bà cho người bưng cơm sáng tới. Lát nữa mọi người đều phải chia hướng khác nhau lên đường, chỉ còn có thể cùng nhau ăn bữa cơm sáng này thôi.

Lão phu nhân không nỡ xa bọn họ, nhưng không có nói dong dài, đúng chừng mực, không có thương cảm, cũng có dặn dò.

Có đôi khi Đường Ngọc cảm thấy lão phu nhân rất lý trí

Sau bữa cơm sáng, lão phu nhân đơn độc gọi Lục Miện Thành cùng Trần Thúc ở lại để dặn dò riêng

Khi lão phu nhân dặn dò Lục Miện Thành, Trần Thúc cùng Đường Ngọc ở trong sân, ánh mắt Trần Thúc xuất thần nhìn chăm chú vào một chỗ, Đường Ngọc biết hắn đang lo lắng chuyện Lục Miện Thành

Lão phu nhân nói cùng Lục Miện Thành một ít thời gian, khi Lục Miện Thành ra ngoài nhìn Trần Thúc nói, “Tam ca, huynh vào với thái nãi nãi đi.”

Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Chờ ta một lát.”. ngôn tình tổng tài

Đường Ngọc gật đầu, mọi việc Trần Thúc đều sẽ dặn dò một tiếng, cho nên luôn làm cho người ta cảm thấy ổn thỏa.

Lục Miện Thành từ trong phòng ra ngoài, cũng không hưng phấn như trước đây, Đường Ngọc đoán là do lão phu nhân dặn dò, hơn nữa dặn dò lại giống ý muốn của Trần Thúc, cho nên trong lòng Lục Miện Thành có dao động, còn có nghi hoặc, cũng có bất an.

“Tam tẩu!” Đã nhiều ngày ở chung, Lục Miện Thành cùng Đường Ngọc đã quen thuộc, thần sắc trên mặt cũng không kiêng dè như trước

Thấy bộ dạng Lục Miện Thành có chút uể oải, Đường Ngọc nói, “Hình nhân múa rối bóng còn ở đây chứ?”

Lục Miện Thành nghe Đường Ngọc nói như vậy, tức khắc tinh thần tỉnh táo, “Đây đây!”

Lục Miện Thành rất thích chơi múa rối bóng, Trần Thúc cùng lão phu nhân nói chuyện trong phòng, Lục Miện Thành thì cùng Đường Ngọc chơi múa rối bóng trong sân, không cần dựng đài, chỉ là hai người nắm cây tùy ý chơi.

‘Tiểu ác bá ’ Lục Miện Thành thay đổi tính tình, nhiệt tình nói, “Tam tẩu tam tẩu! Ngày sau tẩu muốn tới kinh thành thì tìm ta chơi, tổ mẫu ta làm thịt kho tàu ăn rất ngon, mời tam ca cùng tam tẩu tới ăn.”

Hắn vừa nắm cây điều chỉnh hình nhân, vừa cùng Đường Ngọc diễn lời thoại, Đường Ngọc cũng vừa nắm cây điều chỉnh, làm hình nhân động đậy, có nề nếp nói, “Đa tạ nhiệt tình, từ chối thì bất kính.”

Lục Miện Thành phụt một cái cười ra thành tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, cười hì hì nói, “Tam tẩu! Tam ca ta tìm thấy tẩu ở nơi nào vậy?!”

Đường Ngọc dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ, chắc là Hoàn thành……

Bất quá, ký ức lúc đó không coi là tốt.

Ông ngoại cùng cha mẹ mất, nàng cùng Trần Thúc chạy trốn tới vùng ngoại ô, trời giá rét, Trần Thúc phát sốt. Nàng cũng là nghe thái nãi nãi nói, trong nhà Trần Thúc gặp biến cố, mới đến cậy nhờ ông ngoại nàng. Nhưng ông ngoại cũng gặp biến cố……

Đường Ngọc rũ mắt.

Ông ngoại cẩn thận, khi ở Hoàn thành cũng không nói với những người xung quanh nữ nhi mình gả đến Miểu thành, cho nên cữu cữu mang nàng trốn về Miểu thành. Người Hoàn thành đều cho rằng nhà ông gặp hoả hoạn, người còn sống đã dọn đi nơi khác, nhưng lại không biết dọn đi nơi nào.

Mà sau khi về lại Miểu thành không bao lâu, vẫn có người kiểm tra từng nhà, vừa lúc trong cung có chọn lựa cung nữ, cữu cữu mượn cơ hội này cho nàng tránh né, may mắn ma ma trong cung nhìn trúng nàng, đưa nàng tới kinh thành, thoáng cái nàng đã vào cung hơn mười năm……

“Tam tẩu?” Lục Miện Thành lại kêu một tiếng.

Đường Ngọc đè nén suy nghĩ, nhàn nhạt nói, “Là chuyện từ rất lâu rồi, không nhớ rõ lắm.”

“Nga ~” Lục Miện Thành ồn ào.

Bất quá Đường Ngọc không có nói, Lục Miện Thành cũng không lại hỏi thêm, hai người lại tiếp tục chơi diễn múa rối bóng.

Đường Ngọc nhớ Trần Thúc đã nói chuyện của Ngụy Chiêu Đình, ánh mắt dừng trên hình nhân diễn 'tiểu bá vương' của Lục Miện Thành, nhẹ giọng nói, “Tiểu bá vương, thân thể tổ mẫu ở nhà ngươi khoẻ mạnh chứ?”

‘Tiểu bá vương’ đáp, “Thân thể khoẻ mạnh, ăn uống cũng tốt, còn có thể leo núi, ngươi thì sao?”

‘Cô nương nhà lành’ nhìn nhìn hắn, lực chú ý của Lục Miện Thành đều đặt trên con rối, vẫn chưa phát hiện, Đường Ngọc nói, “Tổ mẫu nhà ta đôi mắt không tốt, đang ở Đào thành chữa bệnh, tâm nguyện lớn nhất cả đời ta chính là bà có thể nhìn thấy ta, ta cũng có thể bên cạnh bà, như ý sống qua ngày”

“Có đôi khi người quan tâm chúng ta, sẽ có các phương thức quan tâm không giống nhau. Có người thân thiết, có người ôn hoà hiền hậu, có người nghiêm khắc, có người là giấu bên trong những câu chữ, còn có người không nói, cũng có đôi khi, không cần nhìn đối phương nói ba hoa chích choè cái gì, mà cần phải nhìn xem đối phương đã làm cái gì……”

Lúc này Lục Miện Thành mới ngẩng đầu nhìn nàng, còn nàng lại nhìn con rối trong tay Lục Miện Thành, tiếp tục nói, “Mắt tổ mẫu ta bị bệnh, đã lâu rồi nhìn không rõ, Trần Thúc lao tâm tìm người chữa, bệnh mắt của tổ mẫu mới chuyển biến tốt đẹp, hắn lại tự mình tới Đào thành, mọi việc vì người thân, đối với người hắn quan tâm, hắn vẫn một mực bảo hộ, thí dụ như sợ một mình đối phương không ổn, rõ ràng đại phu dặn dò không thể uống rượu, nhưng vẫn ở cùng hắn, sợ hắn chịu thiệt……”

Tay Lục Miện Thành hơi khựng, Đường Ngọc tiếp tục, “Hậu cung tiền triều trước nay đều không phải nơi gió êm sóng lặng, ngôi vị đế vương đổi ai ngồi đều cũng sẽ như nhau, bởi vì có người muốn trục lợi, có người thích cầu danh, nên sẽ tồn tại tâm tư, sẽ có các thủ đoạn thượng vị. A dua nịnh hót có, ném đá xuống giếng cũng có, mặt ngoài nhìn như khen tặng, kỳ thật mượn cơ hội mưu lợi cho chính mình, qua cầu rút ván càng thấy nhiều.”

“Tam tẩu?” Lục Miện Thành trầm giọng.

Đường Ngọc xách con rồi trong tay lên, Lục Miện Thành nhìn lại, Đường Ngọc nói, “Tựa như con rối này, nó sẽ cho rằng nó đang diễn nhân sinh của mình, nhưng kỳ thật, đều là vở diễn người khác chuẩn bị cho nó, nó chỉ diễn lại trên phong nền mà thôi”

Lục Miện Thành im tiếng.

Cuối cùng Đường Ngọc nói, “Chắc Trần Thúc chưa nói với ngươi, Ngụy hầu cho ca cơ hạ dược trong rượu của ngươi, muốn cùng Lục gia liên hôn. Trần Thúc giữ ngươi ở chỗ thái nãi nãi mấy ngày nay, là sợ ngươi cùng đường với hắn ta, trên đường lại xảy ra biến cố.”

Lục Miện Thành kinh ngạc.

Đường Ngọc lại nói, “Hắn xem ngươi như đệ đệ, cho nên che chở cho ngươi khắp nơi, thái nãi nãi cũng vậy, nhưng theo ý của ta, ngươi cũng không phải hài tử. Ngươi cần phải học được cách nhìn người, biết người, bảo vệ tốt cho mình cùng tổ mẫu, không thể vĩnh viễn sống dưới cánh chim của trưởng bối cùng huynh trưởng được. Nhân tâm hiểm ác, bọn họ không thể cùng ngươi đi hết con đường ngươi phải đi, nhưng ngươi có thể làm cho bọn họ bớt lo”

Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn, ôn hòa cười nói, “Kiến Minh, ngươi rất thông minh, ngươi biết làm sao dỗ lão nhân gia vui vẻ, lúc ở chung với ngươi, người khác đều rất vui vẻ. Vậy ngoài lúc vui vẻ ra, ngươi có thể đồng thời làm cho bọn họ an tâm không?”

Đường Ngọc buông con rối xuống, nhẹ giọng, “Khi ngươi cảm thấy một người rất tốt, vậy ngươi nên nghĩ nhiều hơn, hắn vì sao lại tốt như vậy? Khi cảm thấy một người nói lời quá có lý, cũng nên dừng lại suy nghĩ, hắn vì cái gì lại nói những lời này? Trước đây ta đã gặp rất nhiều người, có một ít người lời họ nói ra cần phải hiểu ngược lại, họ thiếu cái gì, mới có thể rêu rao rùm beng cái đó; cũng từng nghe qua những lời nhiệt tình, nhưng toàn là nước chảy về biển Đông. Kiến Minh, mọi việc nên suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”

……

Sau đó, Trần Thúc đỡ thái nãi nãi ra ngoài.

Xe ngựa đều đã chuẩn bị xong, bởi vì không chung hướng đi, cho nên đường đi cũng không giống nhau

Trần Thúc tiến lên ôm Lục Miện Thành, “Sau khi hồi kinh ……”

Lời Trần Thúc còn chưa dứt, Lục Miện Thành đã thấp giọng nói, “Ta đã biết, tam ca, ta sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Trần Thúc ngoài ý muốn.

Lục Miện Thành lại tiến lên ôm lão phu nhân, “Thái nãi nãi, những điều người nói, con đều nhớ rõ.”

Lão phu nhân ấm giọng, “Con từ nhỏ đã thông minh.”

Cuối cùng, Lục Miện Thành lại tiến lên ôm Đường Ngọc, “Tam tẩu, ta đi đây!”

Đường Ngọc ngoài ý muốn.

Trần Thúc trợn cả mắt lên, “Uy, ngươi chú ý chừng mực!”

Lục Miện Thành ha ha cười rộ lên, “Đi đây, thái nãi nãi, tam tẩu!”

Lục Miện Thành dẫm lên bục bước chân trước xe ngựa, Trần Thúc lộ ra vẻ không nỡ, Lục Miện Thành ở trong xe ngựa vẫn luôn phất tay nhìn về phía bọn họ!

Đợi đến khi xe ngựa Lục Miện Thành đi rồi, Trần Thúc mới đỡ lão phu nhân lên xe ngựa, “Phong Thành không xa, đừng có vội lên đường, thái nãi nãi trên đường chú ý thân thể.”

Lão phu nhân nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Đường Ngọc, “Có thời gian, dẫn A Ngọc tới Phong Thành.”

Trần Thúc vừa nói được, vừa duỗi tay ôm Đường Ngọc qua, “Đã biết thái nãi nãi, chúng con sẽ nhín thời gian tới.”

Đường Ngọc cũng tiến lên, lão phu nhân cầm tay nàng, nhẹ giọng nói, “Hài tử ngoan, thay thái nãi nãi chiếu cố tốt cho Trường Doãn.”

Đường Ngọc quay đầu lại nhìn nhìn Trần Thúc, nhìn lão phu nhân khẽ gật đầu, “Con đã biết, thái nãi nãi.”

Lúc này lão phu nhân mới vui vẻ gật đầu.

Đồng bà dặn dò xong những người quanh mình, cũng lên xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi rời khỏi tiểu viện, dường như một đoạn lữ trình cứ như vậy bỗng nhiên thật sự kết thúc

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, nhìn hồi lâu, cho đến khi xe ngựa biến mất trong tầm mắt

“Lên xe ngựa đi.” Bọn họ cũng cần về Đào thành.

Trần Nguyên để xong bục bước chân, Trần Thúc đỡ Đường Ngọc lên xe ngựa.

Trên xe ngựa, hai người chia nhau ngồi ở hai bên xe ngựa, từng người một chỗ, không giống như lúc ở tiểu viện ngoại ô thành, vẫn luôn ngồi cùng nhau, cũng ngủ chung một phòng.

Bây giờ không còn ở trước mặt thái nãi nãi, bọn họ cũng không cần lại đóng giả phu thê……

Thật giống như chuyện đã quen thuộc, bỗng nhiên lại thay đổi trở về như trước, hai người đều cảm thấy không thích ứng yên tĩnh trong xe ngựa, nhưng rõ ràng thời gian trước chính là như thế, có thứ gì đó thật vi diệu mà cũng khác biệt bên trong sự yên tĩnh này

Nhưng khó mà nói được khác biệt ở chỗ nào.

Trần Thúc cầm sách trong tay, nhưng không xem nổi, tâm viên ý mã nói, “A Ngọc, mấy ngày nay thái nãi nãi rất cao hứng, đa tạ nàng.”

Ánh mắt hắn lướt qua sách, lặng lẽ đánh giá nàng.

Nàng nhẹ giọng nói, “Thái nãi nãi đối với ta cũng rất tốt, ta cũng có chút luyến tiếc thái nãi nãi.”

Nàng nói chính là lời thật.

Bộ dáng nàng rất đẹp, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, lộ ra sườn má cùng cái cổ với đường cong tinh xảo. Đôi mắt trong trẻo mà minh diễm, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào trên da thịt trắng nõn, chiếu ra một luồng ánh sáng nhợt nhạt, lông mi thon dài nhẹ nhàng chớp chớp, tựa đôi cánh bướm chập chờn, rung động lòng người, lại chọc đến nội tâm người

Hắn hơi hơi thấp đầu xuống, giấu ánh mắt sau quyển sách trên tay, nhàn nhạt nói một câu, “Trần Thúc ta xưa nay không thích thiếu nợ nhân tình người khác…… Đường Ngọc, vì tỏ lòng biết ơn, ta lấy thân báo đáp đi.”

Giọng nói vừa dứt, chờ một lát, đối diện là hai cái gối bay qua đây.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.