Buổi sáng, mấy người Phùng Vân cùng Vạn Siêu tới viện
Đường Ngọc hôm qua mới hồi phủ, xử lý vài việc trong nhà, lại chiếu cố Trần Thúc cả một đêm, khi mấy người Phùng Vân đến viện, Đường Ngọc còn chưa tỉnh.
Trần Thúc gặp mấy người Phùng Vân cùng Vạn Siêu tại phòng ngoài
Tiểu Sơ Lục quấn lấy muốn ở một chỗ cùng cha, sắc mặt Trần Thúc có chút tái nhợt, ôm tiểu Sơ Lục ngồi trên người một lát, rồi sau đó mới để Lê ma ma mang tiểu Sơ Lục đi đến chỗ tổ mẫu
Lúc Đường Ngọc tỉnh, mơ hồ nghe được có tiếng nói chuyện ở phòng ngoài, mới nhớ tới tối hôm qua Trần Thúc sau nửa đêm ho đến khó chịu, nàng chiếu cố cả đêm, ngủ không được nhiều.
Bây giờ, Đường Ngọc tỉnh, đơn giản rửa mặt thay đổi xiêm y, vén mành lên đi từ trong phòng ra ngoài, mới thấy là mấy người Phùng Vân, Vạn Siêu, Bào Thừa Trạch và Đơn Hi Văn
Mấy người thấy nàng, đều cung kính hành lễ, “Gặp qua phu nhân.”
Đường Ngọc mỉm cười.
“A Ngọc……” Trần Thúc lên tiếng, lại nắm tay ho nhẹ vài tiếng.
Đường Ngọc bưng nước ấm cho hắn.
Trần Thúc nhận, nhẹ nhấp một ngụm, không có ho khan tiếp, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt
Tối hôm qua nhìn bộ dáng Trần Thúc, trong lòng Đường Ngọc biết rõ, nhưng chuyến này rốt cuộc Trần Thúc đã xảy ra chuyện gì, nàng mới hồi phủ, trong phủ còn không có người nói với nàng.
Bộ dáng Trần Thúc tối hôm qua, sáng nay còn đang nhọc lòng việc của Kính Bình Hầu phủ, trong lòng Đường Ngọc có chút lo lắng.
Việc Bình Nam phủ cùng Vạn Châu phủ, Trần Thúc chưa từng giấu giếm Đường Ngọc. Bây giờ Đường Ngọc ở đây, mấy người Phùng Vân cùng Vạn Siêu vẫn còn đang tiếp tục thương nghị với Trần Thúc chuyện xưng quân hầu
Đoạn thời gian này Trần Thúc ở trong phủ, hẳn là vẫn luôn gặp mấy người Phùng thúc ở viện vào buổi sáng
Bình Nam phủ cùng Kính Bình Hầu phủ chuyện nào quan trọng mới có thể tìm đến hắn, còn việc khác, Phùng thúc sẽ giải quyết.
Xưng quân hầu là chuyện quan trọng.
Mọi việc cần Trần Thúc quyết định.
Đường Ngọc nghe mấy người Phùng Vân thương nghị cùng Trần Thúc thời cơ thích hợp, các châu quận xung quanh sẽ có nơi dựa vào, sẽ có nơi đối địch, sẽ có nơi trung lập, những thứ này đều do nhân tố thời cuộc mấu chốt ảnh hưởng……
Còn có một việc, bây giờ Trần Thúc bệnh, hai mắt mù, thân thể dường như đều nằm trên giường, đây có phải thời cơ thích hợp xưng quân hầu hay không, toàn bộ quá trình, đều quyết liệt mà rất lao tâm.
Đường Ngọc ở cạnh hắn.
Lúc hắn ho khan, nàng vuốt lưng cho hắn, cũng sẽ khoác thêm xiêm y cho hắn khi hắn bảo lạnh, sau đó gọi đám người Bình Á thêm chút bạc than ở phòng ngoài
Chuyện xưng quân hầu liên lụy cực rộng, không phải một buổi sáng có thể định ra được
Một lát sau, Phùng Vân nói tới việc hạ tuần, cũng nói lần này phu nhân cùng tiểu thế tử đi kịp thời, toàn bộ hạ tuần đều xử trí khéo léo, ân uy cùng thi, hầu gia tuy rằng không ở đó, nhưng phu nhân cùng tiểu thế tử có mặt, trấn an rất nhiều thành trì Bình Nam
Bởi vì Đường Ngọc chính là người Bình Nam, tiểu Sơ Lục cũng là nửa người Bình Nam
Lần này Đường Ngọc hạ tuần cho bá tánh Bình Nam một liều thuốc an thần, Kính Bình Hầu phủ là thật sự muốn tiếp quản toàn diện Bình Nam, chứ không phải chỉ đoạt lấy rồi đi.
Vạn Siêu đúng lúc nói, “Việc hạ tuần các thành trì, phu nhân đều rất rõ ràng.”
Trần Thúc chuyển hướng Đường Ngọc, có chút ngoài ý muốn.
Đường Ngọc nói, “Trên đường trở về đã thương nghị cùng Vạn tướng quân, Bào đại nhân cùng Đơn đại nhân, cảm thấy Bình Nam sẽ không có nhiễu loạn lớn, nhưng xác thật có mấy nơi thành trì dân oán sôi trào, cần đổi thủ thành. “
Trần Thúc an tĩnh nghe, “Tiếp tục nói.”
Đơn Hi Văn mở bản đồ Bình Nam ra, lần lượt nói tới mỗi một thành trì trên đường hạ tuần đi qua, Vạn Siêu, Bào Thừa Trạch cùng Đường Ngọc sẽ bổ sung mỗi một chỗ
Phùng Vân cùng Trần Thúc đều phát hiện, Đường Ngọc đối với mỗi nơi thành trì đều rất quen thuộc, dân cư, thuế má, còn có đóng quân vân vân. Mà Vạn Siêu, Bào Thừa Trạch và Đơn Hi Văn đi hạ tuần cùng với nàng, cũng không đánh gãy lời Đường Ngọc nói, hơn nữa đối với lời Đường Ngọc nói cũng thực tán thành.
Mục đích đầu tiên của hạ tuần là trấn an cùng cho thấy thái độ của Kính Bình Hầu phủ, một mục đích khác, chính là thị sát cùng đổi đi những người không thích hợp
Phùng Vân mở miệng hỏi.
Vạn Siêu nhìn về phía Đường Ngọc, “Phu nhân đối với các thành trì là rõ ràng nhất, phu nhân tùy ý nói trước.”
Bào Thừa Trạch và Đơn Hi Văn cũng đều không có ý kiến, đều đang chờ Đường Ngọc mở miệng. Trần Thúc biết chuyến hạ tuần này, Đường Ngọc đã làm cho Vạn Siêu, Bào Thừa Trạch và Đơn Hi Văn sinh lòng tôn kính, đoạn đường này không biết có bao nhiêu ăn ý
Đường Ngọc theo thứ tự nhắc tên vài toà thành trì, “Mấy chỗ địa phương này, khi đến đó dân tâm không ổn, nhiều oán giận, thủ thành cũng lừa gạt nhiều, cứ thế mãi, mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt, hơn nữa tiếng oán than của bá tánh rất lớn, nếu lúc này đổi thủ thành, đặt người thích hợp vào vị trí này, ngược lại sẽ làm bá tánh địa phương tin cậy Kính Bình Hầu phủ.”
Vạn Siêu gật đầu, “Mạt tướng đồng ý phu nhân nói, mấy chỗ này mạt tướng đi qua hai lần, phần lớn làm theo ý mình, bằng mặt không bằng lòng, tiếp tục giữ ngược lại đối với Bình Nam mà nói không phải chuyện tốt.”
Bào Thừa Trạch và Đơn Hi Văn cũng không phản đối
“Vậy ý hầu gia thì sao?” Phùng Vân hỏi.
Trần Thúc gật đầu, “Các ngươi an bài.”
Đường Ngọc thấy Trần Thúc lại bắt đầu ho khan, vừa lúc Tiểu Mễ bưng thuốc đã nấu xong đi vào.
Đường Ngọc ấm giọng nói, “Uống thuốc trước đi, chuyện khác buổi chiều lại nói kỹ càng tỉ mỉ hơn?”
Phùng Vân cũng nói, “Phu nhân nói phải.”
Trần Thúc gật đầu, mấy người đều thối lui.
Phòng ngoài không còn người khác, Đường Ngọc thấy Trần Thúc nhíu mày.
Trần Thúc có thói quen kháng cự việc uống thuốc, bây giờ chỉ lộ ra bộ dáng không thích, không có cự tuyệt, là thật sự bệnh nghiêm trọng, tự mình hiểu rõ trong lòng, không uống thuốc không được……
Trần Thúc nhạt giọng nói, “Để đó một lát trước đi, nguội một ít lại uống.”
Kháng cự, có thể kéo bao nhiêu thời gian thì kéo
Đường Ngọc duỗi tay chạm chén thuốc, vốn cũng chỉ là ấm áp, trong phủ đều biết hắn khó uống thuốc, thuốc bưng lên cũng đều đã để bớt nóng
“Trường Doãn, thuốc không nóng.” Đường Ngọc nhẹ giọng.
Trần Thúc hơi ngốc, bất chợt, môi nàng chạm môi hắn, nàng uống một ngụm, đút hắn một ngụm.
Hắn sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng
Một chén thuốc, Đường Ngọc phân sáu bảy phần đã đút xong.
Đút xong, môi nàng còn dán vào môi hắn, “Hết rồi, đã uống xong……”
Hắn phảng phất mới phục hồi lại tinh thần, ngậm lấy đôi môi nàng, cổ họng nhẹ nhàng nuốt nuốt, “Ngày mai đút ta tiếp.”
“Ừm” Đường Ngọc khẽ ừ một tiếng.
“A Ngọc……” Hắn duỗi tay xoa hông nàng, “Ta……”
Đường Ngọc hơi giật mình, nàng dìu hắn đứng dậy trở về giường, hắn còn có chút ho khan, Đường Ngọc buông màn gấm, nhẹ giọng nói, “Sơ Lục đến chỗ tổ mẫu sao?”
Hắn lên tiếng.
Đường Ngọc hôn lên đôi môi hắn, đầu ngón tay xoa hông hắn, đầu ngón tay nàng ấm áp làm sắc mặt hắn đỏ lên.
……
Một lát sau, tiểu Sơ Lục trở về, “Cha.”
“Ừm.” Trần Thúc lên tiếng.
“Cha mặt đỏ.” Tiểu Sơ Lục nói
Trần Thúc hơi ngây ngốc
Đường Ngọc nói, “Thiếp đi gặp tổ mẫu, chàng ở cùng Sơ Lục một lát.”
Trần Thúc khẽ ừ một tiếng.
Tiếng bước chân nàng ra khỏi phòng, đáy lòng hắn có chút không nỡ
……
Ra khỏi phòng, Đường Ngọc gặp được Trần Phong trong sân
Đường Ngọc dừng chân, cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào
Trần Phong nhìn thấy Đường Ngọc cũng ngẩn người, xấu hổ hành lễ, “Trần Phong gặp qua phu nhân.”
Hắn chính là Trần Phong?
Đường Ngọc bỗng nhiên nhớ trước đây Trần Thúc đã nói, Trần Phong nói với hắn, nàng thích trên mặt có bôi hương phấn.
Đường Ngọc cũng nhớ vì sao lại có ấn tượng với Trần Phong, lúc trước ở Quan Thành, Lư gia tiêu cục tìm hộ vệ, một người trong số đó chính là Trần Phong, Đường Ngọc giống như bỗng nhiên hiểu lúc trước vì cái gì Trần Thúc lại cho rằng nàng thích trên mặt bôi hương phấn, bởi vì Trần Phong lúc ấy……
Trần Phong không có ngẩng đầu, tiếp tục cung kính nói, “Phu nhân, Trần Phong vẫn luôn ở lại kinh thành làm việc cho hầu gia, bây giờ mới trở về.”
Trần Phong ước gì nàng không nhớ rõ hắn mới tốt
Đường Ngọc không lật tẩy hắn, mà là hỏi, “Trần Phong, lần này là ngươi đưa Trường Doãn về Miểu thành sao?”
Trần Phong ngẩng đầu, đáp, “Là thuộc hạ đưa hầu gia về Miểu thành.”
Đường Ngọc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, “Trần Phong, nói cho ta biết, rốt cuộc Trường Doãn đã xảy ra chuyện gì……”
Trần Phong chần chờ, “Phu nhân…… Hầu gia dặn dò……”
Đường Ngọc cũng đoán được, toàn bộ hầu phủ người biết chuyện cũng không nhiều lắm, bao gồm chuyện Trần Thúc bệnh nặng, kỳ thật rất nhiều người ở hầu phủ đều không biết, cũng sợ để lộ tiếng gió, nhưng nếu Trần Phong đưa Trần Thúc trở về, vậy Trần Phong nhất định biết được chuyện từ đầu đến cuối.
Trần Thúc quả thực đã dặn dò trong phủ
Đường Ngọc tiến lên, ấm giọng nói, “Ngươi nói với ta, hay là ta nghĩ cách làm cho ngươi nói?”
Trần Phong ngơ ngẩn, bỗng nhiên hiểu ý, phu nhân ôn hòa, nhưng cũng không đại biểu không lợi hại.
Trần Phong nuốt nhẹ trong cổ họng, lại lần nữa đối diện ánh mắt Đường Ngọc, chỉ phải trầm giọng nói, “Phu nhân, trên đường hầu gia về Miểu thành, bị người Ngụy Chiêu Đình bắt, nhốt hầu gia hai ngày, cho hầu gia uống hai lần thuốc…… Khi thuộc hạ tìm được hầu gia, ý thức hầu gia cũng đã mơ hồ, hai mắt không nhìn thấy gì, bụng còn đang quặn đau, một thân đều là mồ hôi lạnh, cả người đều như……”
Trần Phong nói không được.
Đường Ngọc tựa như ngã vào hầm băng……
Khó trách, thì ra…… Hốc mắt Đường Ngọc ửng đỏ, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, ép buộc mình bình tĩnh trở lại, tiếp tục hỏi, “Vậy Ngụy Chiêu Đình đâu? Hầu gia làm sao thoát thân?”
Nàng sợ còn có sự cố khác nàng không biết
Trần Phong nói, “Là Tấn đế giết Ngụy Chiêu Đình, sau đó thả hầu gia.”
Ánh mắt Đường Ngọc ngưng trọng, tiểu hầu tử?
Trần Phong tiếp tục nói, “Hầu gia bị trọng thương, là người của Tấn đế mang hầu gia xuống núi, nếu không chúng ta cũng tìm không được, tiếp sau đó, liền gặp đóng quân Miểu thành tới, nói là phu nhân nhờ Vạn tướng quân an bài đóng quân tới đón, tiếp theo mới an ổn trở về Miểu thành, trên đường không gặp gió sóng gì.”
Đây là sự tình từ đầu đến cuối.
Trần Thúc không nhắc tới trước mặt nàng, là sợ chuyện hắn bị Ngụy Chiêu Đình tra tấn mà Trần Phong vừa nhắc tới bị nàng biết được, sẽ làm nàng khó chịu. Nàng thấy bộ dáng hắn bây giờ đã lo lắng, nhưng tình huống khi đó hắn gặp còn muốn khổ sở hơn rất nhiều……
Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ khóe mắt, “Ta biết rồi, ngươi đi tìm Trường Doãn đi, nhớ rõ, không được nói với chàng ta đã biết.”
“Vâng, phu nhân.” Trần Thúc lên tiếng.
……
Gặp Trần Phong xong, Đường Ngọc không đi đến viện tổ mẫu, mà cho Bảo Hương gọi Lan thúc tới.
Lan thúc gặp nàng, cung kính chắp tay, “Phu nhân tìm lão nô?”
Đường Ngọc ấm giọng nói, “Lan thúc, ta muốn hỏi một chút về bệnh của Trường Doãn, việc tìm đại phu……”
Trước đây nàng chỉ cho rằng Trần Thúc trên đường gặp trắc trở, bệnh nặng một hồi, nhưng nghe Trần Phong nói xong, mới biết được căn bản không phải bệnh……
Sáng nay thấy bộ dạng Trần Thúc gặp mấy người Phùng thúc ở phòng ngoài, hẳn là đã nhiều ngày cũng chưa ngưng, chuyện quan trọng trong phủ nhiều, hắn căn bản không có biện pháp tĩnh dưỡng, hơn nữa, trong lòng nàng còn có lo lắng khác, Lan thúc hẳn là rõ ràng.
Nàng hỏi xong, Lan thúc nói, “Hầu gia bệnh, mời đến chính là đại phu Miểu thành, còn có đại phu hầu phủ trước đây đưa từ Giang thành đến, thuốc đang dùng bây giờ, đều là do hai đại phu kia phối, hai mắt hầu gia mù, cũng đã cho người đi mời Lưu đại phu Đào thành, chỉ sợ thời gian tới lui cũng cần một hai tháng……”
Quả nhiên, trong lòng Đường Ngọc đoán được, hắn là bởi vì không thể dứt việc Kính Bình Hầu phủ ra, cho nên thà rằng chờ hai tháng……
Đường Ngọc thở dài, “Lưu đại phu trước đây đã chữa mắt cho tổ mẫu, khi đó hai chân Lưu đại phu đã không tiện, ta lo lắng không phải chỉ có một hai tháng……”
Lan thúc hơi kinh ngạc.
Đường Ngọc biết rõ, trong lòng Trần Thúc hiểu, nhưng vì việc Kính Bình Hầu phủ, đi không được, chỉ có thể ngồi yên chờ đợi
“Ta đã rõ Lan thúc.” Đường Ngọc không có nói tiếp
……
Trên đường đến viện tổ mẫu, Đường Ngọc đều cúi đầu suy nghĩ
Chờ khi đến viện tổ mẫu, mới thấy vẻ mặt tổ mẫu u sầu.
Trần Thúc về sớm hơn nàng mấy ngày, tổ mẫu đã biết Trần Thúc bệnh nặng, vẫn luôn ở trong viện không có ra ngoài
Tổ mẫu thở dài, “Đứa nhỏ Trường Doãn này, chịu nhiều tai nạn, cả một đêm ho khan, ban ngày cũng không ngừng, đôi mắt cũng nhìn không thấy……”
Tổ mẫu vuốt nước mắt, “Rõ ràng hài tử tốt như vậy, sao ông trời lại đối xử với hắn vậy chứ!”
Tổ mẫu thật lòng thích Trần Thúc, cũng thật sự đau lòng Trần Thúc.
Đường Ngọc trấn an, “Tổ mẫu, Trường Doãn sẽ khá lên thôi……”
Tổ mẫu vẫn nhịn không được rơi nước mắt, “Ta đau lòng cho Trường Doãn…… Vốn khi còn bé đã không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới dưỡng thân thể khỏe hơn chút, bây giờ lại về dáng vẻ này, tổ mẫu sợ……”
Đường Ngọc vừa nắm tay tổ mẫu, vừa trấn an lần nữa, “Tổ mẫu, con muốn đưa Trường Doãn đi chữa bệnh.”
Tổ mẫu vẫn nghẹn ngào, nhưng ngừng khóc.
Đường Ngọc nói, “Chàng bệnh có chút nặng, con sợ chàng suốt ngày ở trong phủ, làm chậm trễ bệnh tình, con muốn đưa chàng đi Đào thành gặp Lưu đại phu.”
Tổ mẫu chần chờ, “Hắn đã nói với tổ mẫu, đi mời Lưu đại phu rồi.”
Đường Ngọc nói, “Trước đây chân Lưu đại phu đã có tật, qua lại trên đường đã mất hai tháng, nếu chân Lưu đại phu không có chuyển biến tốt, có lẽ chờ một hai tháng cũng đợi không được Lưu đại phu tới, ngược lại còn làm chậm trễ thời gian chữa bệnh.”
Đường Ngọc nhìn bà, “Tổ mẫu, con muốn hai ngày nữa sẽ lên đường, đi cùng Trường Doãn đến Đào thành, chữa cho dứt bệnh.”
Tổ mẫu trầm ngâm một lát, trầm giọng nói, “Con nói đúng, chỉ là Bình Nam phủ cùng Kính Bình Hầu phủ này việc vặt quá nhiều…… Ta sợ Trường Doãn chưa chắc có thể đi được…… Con khuyên nhủ hắn.”
Đường Ngọc gật đầu.