Cẩm Đường Xuân

Chương 140: Chương 140: Lo lắng




Trong lòng Trần Thúc vô cùng hoảng hốt, càng nhìn ra mê hoặc từ trong mắt nàng

Không chỉ có mê hoặc nhìn hắn, mà còn mê hoặc nhìn nhìn bốn phía, lại bởi vì tính tình cẩn thận, không trực tiếp hỏi đây là nơi nào, mà thật cẩn thận quan sát một vòng, sau đó lại ngước mắt nhìn hắn, nhạt giọng nói, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Không hỏi đây là nơi nào.

Mà hỏi sao ngươi ở chỗ này.

Nàng chú ý cẩn thận đắn đo từng lời nói, Đường Ngọc như vậy, làm bất an trong lòng hắn càng tăng thêm vài phần.

Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, lại không dám vẫn luôn nhìn hắn.

Cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng không giống trước đây, có chút thân cận cùng quen thuộc……

Đường Ngọc nắm chặt đầu ngón tay, nơi này không phải chỗ nàng biết

Cũng không phải ở nhà.

Nhưng nàng cùng Trần Thúc lại ở một chỗ.

Trần Thúc càng xác nhận phỏng đoán trong lòng vài phần, bất chợt, lòng bàn tay nổi lên một tia lạnh băng.

Đường Ngọc thấy hắn không nói lời nào, nhưng hắn ở trong phòng, ngồi ngay tại mép giường, nàng vẫn luôn nằm một bên như vậy, có chút kỳ quái.

Đường Ngọc lại lần nữa muốn chống tay đứng dậy, ngắn ngủi trầm mặc một lát, Trần Thúc thấp giọng nói, “A Ngọc, nàng động thai khí, đại phu bảo nàng nằm trên giường, đừng đứng dậy.”

Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu làm như xẹt qua cái gì đó, nhưng cũng nhớ không nổi chuyện gì, mơ hồ có chút đau.

Trần Thúc nhíu mày lại, nắm lấy tay nàng, ấm giọng nói, “A Ngọc, có phải nàng không nhớ ra chúng ta đã thành thân không?”

Đường Ngọc kinh ngạc.

Đáy lòng Trần Thúc chìm vào hầm băng.

Lại thấy nàng đang tận lực không xúc động dưới tình huống của hắn, chậm rãi rút tay từ trong tay hắn trở về, nhẹ giọng nói, “Ừhm, không nhớ ……”

Vừa lúc này, Trần Phong đi vào, “Hầu gia, tin tức Vạn Châu phủ.”

Trong lòng Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều cả kinh, rồi sau đó, chậm rãi nhìn về phía đối phương.

Lúc này, Trần Thúc mới ý thức được một chuyện càng nghiêm trọng hơn.

—— nếu Đường Ngọc chỉ nhớ Trần Trường Doãn, vậy ấn tượng của nàng đối với mấy chữ Kính Bình Hầu Trần Thúc, chỉ còn dừng ở thời điểm thử hôn tại dịch quán ……

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Trần Thúc xanh mét.

Đường Ngọc sẽ không thể không biết Vạn Châu phủ chính là Kính Bình Hầu phủ……

Khi Đường Ngọc nhìn về phía hắn, sắc mặt trắng bệch.

Trần Thúc muốn mở miệng, nhưng bất chợt không biết mở miệng như thế nào, lập tức lại nghĩ tới trước đây khi ở dịch quán, nàng sợ tới mức không dám nói lời nào, cũng chỉ có thể đón ý hắn nói hùa

Đáy lòng Trần Thúc dường như dao cắt

Nhưng đột nhiên, còn nhớ tới Đường Ngọc từng nói với hắn về Trần Phong.

Đường Ngọc hẳn đã nhận ra Trần Phong.

Quả thực, hắn thấy lông mi Đường Ngọc nhẹ nhàng run rẩy.

Gặp rồi!

Ngay cả chính Trần Thúc cũng đã nghĩ đến cảnh tượng sau khi thử hôn, hắn cưỡng đoạt nàng, bức hôn sinh con, huống chi là Đường Ngọc!

Hắn có cảm giác nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch……

Hắn, đây……

Trần Thúc nhăn chặt mày, nhớ tới Lưu Thanh Phong vừa mới nói, đại phu nói phu nhân động thai khí, hài tử an ổn, nhưng phu nhân nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được lại bị kinh hách.

Hắn cũng bỗng nhiên ý thức.

Hắn ở đây, chính là kinh hách lớn nhất……

Trần Thúc nhìn Trần Phong nói, “Đi ra ngoài đi.”

Trần Thúc không nhắc tới tin tức Vạn Châu phủ gửi đến

Trần Phong tuân lệnh rời khỏi.

Trần Thúc mới lại nhìn về phía Đường Ngọc.

Đường Ngọc nhẹ nhàng cắn môi, cố ý tránh ánh mắt hắn, Trần Thúc ấm giọng nói, “Nàng nghỉ ngơi trước, có việc gọi ta.”

Đường Ngọc đề phòng gật đầu.

Mới đầu gọi Trần Trường Doãn còn đỡ, sau khi bắt đầu nghe được mấy chữ Vạn Châu phủ, nàng liền có chút mâu thuẫn nhìn hắn, đến bây giờ cũng vậy

Trần Thúc sợ đáy lòng nàng lại thấp thỏm kinh hoảng, từ trên giường đứng dậy, cũng rõ ràng thấy Đường Ngọc như trút được gánh nặng thở phào một hơi

Vén mành lên, cả người Trần Thúc đều như không còn sức lực

Sợ hãi lo lắng trước đây, rốt cuộc sau khi nhìn thấy nàng bình an đã hòa hoãn, nhưng bây giờ, lại giống như bị một loại sợ hãi khác xâm chiếm

Trần Thúc nhìn Trần Phong nói, “Kêu quân y cùng ngự y trong cung tới đây”

Trần Phong tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy hầu gia từ trong phòng ra ngoài, cùng lúc vừa mới bước vào là hai thần sắc hoàn toàn khác nhau, hơn nữa vừa rồi, rõ ràng hầu gia cố ý bảo hắn ra ngoài trước, sợ phu nhân lại nghe thấy nhiều hơn……

Trần Thúc ngồi xuống trên bậc thang trong viện, Triệu Văn Vực vừa lúc gặp xong tướng lãnh của hắn, lại thấy Trần Thúc ngồi ở cầu thang, không ở trong phòng.

Triệu Văn Vực tiến lên, kinh ngạc nói, “Đường Ngọc còn chưa tỉnh sao?”

Trần Thúc chậm rãi ngước mắt nhìn hắn, “Đã tỉnh”

“Vậy…… Vậy sao rồi?” Trong lòng Triệu Văn Vực có dự cảm không tốt, sợ Đường Ngọc xảy ra chuyện, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, nếu Đường Ngọc thật xảy ra chuyện, Trần Thúc khẳng định sẽ giữ trong phòng, không ngồi một mình ở chỗ này.

Trần Thúc nhìn hắn, “Nàng không có việc gì, nhưng giống như không nhớ một số việc”

Triệu Văn Vực ngây người, “Không nhớ được một số việc…… Là có ý gì?”

Trần Thúc có chút suy sụp, “Nàng nhớ không được ta.”

Triệu Văn Vực trừng lớn mắt, tuy rằng biết hơi ấu trĩ, nhưng không hiểu sao lại có chút vui sướng khi người gặp họa

……

“Hầu gia, lúc phu nhân lăn xuống vách núi, tuy rằng có Lưu tướng quân che chở, nhưng đầu vẫn đập vào hòn đá, sưng lên khá to, trước đây đại phu trong thôn khi trị liệu không lưu ý đến. Hẳn là do cái này, nên phu nhân mất đi một đoạn ký ức, tạm thời nhớ không ra.”

Trần Thúc gọi quân y, ngự y tới, đều là một kết quả

Trần Thúc trầm giọng, “Về sau cũng sẽ nhớ không nổi sao?”

Ngự y nói, “Cũng không đến nỗi như vậy, tình huống như phu nhân, chỉ là tạm thời mất trí nhớ, nói nhanh, mấy ngày là có thể nhớ, còn chậm chỉ sợ cần khoảng hai ba năm.”

Trần Thúc sửng sốt, hai ba năm……

Ngự y lại nói, “Hầu gia không cần quá lo lắng, ca bệnh như vậy rất nhiều, mấy ngày là nói quá, hai ba năm cũng là nói quá, đại đa số người, trong vòng hai ba tháng đến một năm đều sẽ nhớ lại, chờ sau khi khỏe lại, cũng sẽ không có ảnh hưởng. Khó giải quyết bây giờ chính là, phu nhân động thai khí, muốn giữ được hài tử, nhất định không được làm phu nhân lại bị kinh hách, hầu gia có thể phí thời gian ở một chỗ cùng phu nhân, chậm rãi làm phu nhân nhớ tới chuyện trước kia.”

Ngự y nói xong, Trần Thúc gật đầu, “Ta đã biết, đa tạ!”

Ngự y lại nói, “Trước đây đại phu trong thôn kê thuốc dưỡng thai có chút cứng ngắt, vi thần phối vài vị thuốc, lát nữa, hầu gia để phu nhân uống.”

Trần Thúc gật đầu.

Ngự y nghĩ nghĩ, lại lần nữa dặn dò, “Hầu gia, vi thần lo lắng, nếu phu nhân nhớ không nổi một ít việc, bây giờ hoàn cảnh lạ lẫm chỉ sợ sẽ làm phu nhân có chút sợ hãi, hầu gia có thể dành nhiều thời gian ở cùng phu nhân, để phu nhân có thể an tâm chút.”

Trần Thúc đáp ứng.

Nhưng khi ngự y đi rồi, Trần Thúc lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hắn đương nhiên biết hoàn cảnh xa lạ, Đường Ngọc sẽ sợ hãi, vừa rồi xác thật Đường Ngọc cũng sợ hãi.

Nhưng cũng không phải hắn ở cạnh nàng nhiều hơn, thì nàng có thể an tâm.

Nàng nhớ hắn là Trần Trường Doãn, chỉ nhớ rõ chuyện khi hắn mới tới Miểu thành, ấn tượng của nàng đối với hắn, đều dừng lại ở Trần Trường Doãn, sớm hơn thì còn có chuyện thử hôn ở dịch quán……

Nàng sợ hắn.

Trần Thúc duỗi tay đỡ trán.

Hắn hẳn nên cảm thấy may mắn, ở trong hiểm cảnh như vậy, Đường Ngọc cùng hài tử đều bình an.

Thai không ổn định, hắn không thể làm sợ nàng, nhưng nàng nhìn thấy hắn liền có chút sợ hãi, chỉ sợ hắn còn phải làm thêm chút chuẩn bị, chậm rãi, một lần nữa, ở chung cùng Đường Ngọc lúc này……

Khi Trần Thúc đến phòng lần nữa, Đường Ngọc đã ngủ.

Lúc này Trần Thúc mới dám hôn lên trán nàng

Hẳn là lần này cũng không quá an tâm, vừa rồi mới dùng thuốc, bây giờ ngủ thật sự sâu. Tiếng hít thở vang lên đều đều bên tai, cả người có chút cảm giác không an toàn nên cuộn vào một chỗ.

Trần Thúc nhấc chăn lên, chậm rãi lên giường, ôm lấy nàng từ phía sau

Trước đây khi nàng không thoải mái, luôn thích như vậy.

Nàng không nhớ được hắn, nhưng khi ngủ, vẫn an tâm dựa vào trong lòng ngực hắn, cũng không nhúc nhích.

Trần Thúc duỗi tay, nhẹ nhàng ôm hông nàng

……

Hôm sau tỉnh lại, bên cạnh Đường Ngọc không có người nào, nhưng tối qua mơ mơ màng màng ngủ cảm thấy rất kiên định an ổn.

Lại bỗng nhiên nhớ tới, tối hôm qua nếu có người, cũng hẳn là Kính Bình Hầu.

Đầu ngón tay Đường Ngọc hơi hơi cuộn lại, trong lòng không hiểu sao có chút phức tạp.

Bỗng nhiên nghe được ngoài phòng có âm thanh, “Đường Ngọc.”

Tiểu hầu tử? Đường Ngọc ngoài ý muốn.

……

Trong phòng, Triệu Văn Vực đỡ nàng ngồi dậy, có chút lo lắng nhìn nàng, “Ngươi thật không nhớ Trần Thúc sao?”

Nghe được hai chữ Trần Thúc, Đường Ngọc ngưng trệ rõ ràng

Triệu Văn Vực thật sự không biết mình hẳn nên vui sướng khi người gặp họa, hay là……

Nhìn thấy bộ dạng ăn mệt vừa rồi của Trần Thúc, hắn rõ ràng nên vui sướng khi người gặp họa thì đúng rồi a, nhưng hắn lại vui sướng không nổi

Đường Ngọc còn ở trên giường bệnh, đã lâu không thấy, Triệu Văn Vực không muốn nói đến chuyện không vui, vì thế tìm chút việc vui vẻ nói cùng nàng, ai ngờ nghĩ đến chuyện vui vẻ, liền buột miệng thốt ra, “Ta thành thân cùng Trần Tư Mẫn.”

Đường Ngọc cười nói, “Trần gia tam tiểu thư sao?”

“A.” Triệu Văn Vực nhớ trên nàng có hai ca ca.

Đường Ngọc ngẩn ra, sau đó cười nói, “Tam tiểu thư anh tư táp sảng, không thua nam tử.”

Bỗng nhiên nghe Đường Ngọc khen Trần Tư Mẫn như vậy, Triệu Văn Vực gãi gãi đầu cười nói, “Đúng vậy, chúng ta khi còn nhỏ luôn đánh nhau!”

Phảng phất bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Triệu Văn Vực lại nói, “Đúng rồi, ta cùng Tư Mẫn có một nữ nhi, nhỏ hơn nhi tử ngươi một ít, về sau chúng ta dứt khoát kết thân gia đi!”

Triệu Văn Vực mới vừa nói xong, lại sửa lời, “Không đúng, nhi tử các ngươi đã định thân cùng nữ nhi Thịnh Liên Húc.”

Đường Ngọc nhíu mày.

Triệu Văn Vực nghĩ nghĩ, lại nói, “Chờ hài tử ngươi sinh ra lại nói.”

Đường Ngọc nghe Triệu Văn Vực nói nàng cùng Trần Thúc có đứa con trai, bừng tỉnh cảm thấy hẳn là thời gian đã qua thật lâu……

Nhưng sao nàng không nhớ được gì cả

Triệu Văn Vực biết Trần Thúc kêu hắn tới, là bởi vì Đường Ngọc có chút sợ Trần Thúc, nhưng không sợ hắn, Triệu Văn Vực thở dài, “Đường Ngọc, Trần Thúc đối với ngươi rất tốt, lần này ngươi xảy ra chuyện, hắn lập tức suất quân tiến Bắc, một khắc cũng không chậm trễ.”

Đường Ngọc nhíu mày lại, “Ta không nhớ.”

Triệu Văn Vực nói, “Tân đế biết tình cảm của ngươi cùng Trần Thúc rất tốt, cho người bắt cóc ngươi nhập kinh áp chế Trần Thúc. Nhớ Văn Quảng không? Văn Quảng hình như đã cứu được ngươi ra ngoài, sau đó gặp được Lưu Thanh Phong, bình an thoát hiểm, nhưng đại phu nói, khi ngươi chạy trốn đầu đập vào tảng đá, liền có đoạn ký ức không nhớ rõ, khả năng một hai tháng, ba bốn tháng, hoặc là một năm, sẽ nhớ lại được.”

Đường Ngọc còn đang tiêu hóa lời hắn nói.

Triệu Văn Vực nghiêm túc nói, “Đường Ngọc, ngươi nhớ không được, nhưng Trần Thúc đối với ngươi rất tốt, ngươi cũng thích hắn, lần này hắn hẳn rất sợ hãi, ngươi muốn hù dọa hắn cũng được, nhưng đừng hù chết”

Đường Ngọc: “……”

Triệu Văn Vực lại nói, “Nhìn bộ dáng kia của hắn, lo lắng cả đêm, chắc là sợ ngươi nhìn thấy hắn sẽ hoảng loạn, cho nên bảo ta đến nhìn ngươi trước.”

Triệu Văn Vực cười, “Thật đó, Đường Ngọc, người mà ngươi không cần sợ nhất chính là hắn.”

Một lát sau, Trần Thúc bưng thuốc tới, Đường Ngọc nhìn hắn.

Trần Thúc tiến lên, giữ khoảng cách vừa đủ, ôn hòa nói, “Thuốc đã để nguội chốc lát, ta nếm rồi, không nóng.”

Nàng nhớ tới lời Triệu Văn Vực nói, nàng cùng Trần Thúc rất tốt, nhưng nàng thật sự nhớ không được.

Nàng bưng chén thuốc lên, chia làm mấy ngụm uống xong, khi buông chén thuốc xuống, hắn mở lòng bàn tay ra, bên trong là mứt hoa quả, Trần Thúc cười nói, “Trước kia ta sợ nhất uống thuốc, mỗi lần nàng đều sẽ cho ta cái này.”

Đường Ngọc nhìn hắn.

Trần Thúc đặt ở trong tay nàng, rồi sau đó đứng dậy, “Ngủ một lát đi, có việc gọi ta.”

Hắn hẳn là muốn hôn trán nàng, nhưng bỗng nhiên để sát vào, lại dừng lại, rồi sau đó cười cười, xoay người ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.