Đường Ngọc không ngờ hắn lại mở miệng nói trắng ra như vậy, xe ngựa đã đi qua, bọt nước bắn lên cũng bị hắn lấy ống tay áo che lại, hắn ôm lấy nàng, thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, sắc mặt cũng hơi hơi đỏ, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng không biết đặt ở nơi nào.
“Chọc nàng thôi ~ A Ngọc cô nương.” Hắn cười cười, lát sau duỗi tay kéo nàng đứng dậy, ôn hòa mà nho nhã.
Đường Ngọc còn có chút ngốc.
Khi đứng dậy, mới thấy một bên ống tay áo của hắn bị nước mưa thấm ướt.
Vừa rồi xe ngựa chạy qua, thế nước bắn lên tuy mạnh, nhưng lại không đến mức thấm ướt thành một mảng như thế này, là bởi vì một cây dù không đủ che cho hai người, trừ phi, một người duỗi tay qua ôm người kia
Đường Ngọc có chút liễm mắt.
Xe ngựa chạy qua, dường như hết thảy bình tĩnh nhu hòa lúc trước đã bỏ đi mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch......
Chờ khi về đến tiểu viện, Trần Thúc thu dù, “Ta đi thay y phục rồi lại đi tìm tổ mẫu.”
Nhưng Đường Ngọc thấy hướng hắn đi là hướng vào trong viện
Hắn dường như cũng nhớ tới cái gì, nhẹ giọng nói, “Đúng rồi, vừa rồi quên nói với nàng, vừa lúc ta tới trễ, Trần Lỗi còn chưa tìm được viện tử thích hợp nên tổ mẫu cho ta ở tạm tại chỗ này một vài bữa, chờ tìm được viện tử rồi lại dọn ra......”
Ở lại nơi này?
Trên mặt Đường Ngọc lại lần nữa lộ ra thần sắc vi diệu mà khó có thể miêu tả được. Trần Thúc cũng đã xoay người, nắm tay đặt bên môi, vụng trộm cười cười.
Đường Ngọc gõ cửa, tổ mẫu gọi nàng đi vào
“Trở lại rồi sao? Trường Doãn nói mưa lớn quá để đi đón con, hai đứa có gặp nhau không?” Tổ mẫu hỏi.
Đường Ngọc đáp, “Dạ gặp được, mưa lớn quá, y phục của hắn ướt hết rồi, đang đi thay y phục.”
Đường Ngọc tiến lên, đặt bánh đậu đỏ lên bàn, lại đặt quần áo mùa đông đã xếp ngay ngắn vào tủ quần áo. Trước đó là làm theo kích cỡ ước lượng của tổ mẫu, bình thường quần áo mùa đông cũng đều sẽ không có bao nhiêu chênh lệch, chờ đến khi gần mặc thì thử lại một lần, nếu có chỗ không vừa lúc ấy nàng lại cầm đến cửa hàng trang phục sửa lại
Đường Ngọc quay trở lại, thuận tay đỡ tổ mẫu từ trên ghế nằm đứng dậy, “Tổ mẫu, con có mua bánh đậu đỏ về.”
Đồ ăn vặt tổ mẫu thèm ăn cũng không nhiều, nhưng đặc biệt rất thích ăn bánh đậu đỏ, nói là gắn liền với ký ức thời niên thiếu, cho nên phàm là Đường Ngọc gặp được, đều sẽ mua về cho tổ mẫu một ít, hôm nay cũng vậy
Đường Ngọc mới vừa nói xong, tổ mẫu cười nói, “Đúng lúc thế, Trường Doãn cũng mua về.”
Tổ mẫu mở miệng, Đường Ngọc khựng một chút, thuận thế nhìn qua, mới thấy trên bàn cũng đã để sẵn một hộp bánh đậu đỏ, vừa rồi nàng không lưu ý.
Nàng không ngờ hắn cũng nhớ rõ.
Trần Trường Doãn vẫn luôn đối xử với tổ mẫu rất ân cần, chưa bao giờ chỉ là biểu diễn mặt ngoài. Đường Ngọc nhàn nhạt rũ mắt, không hiểu sao lại nhớ tới lúc xe ngựa chạy qua, hắn hỏi câu kia, một ngày không gặp như cách ba thu, Đường Ngọc cô nương có nhớ ta không?
Đường Ngọc hơi xuất thần.
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Đường Ngọc chuyển mắt.
Cửa phòng mở ra, Trần Thúc đã thay đổi y phục, một lần nữa xuất hiện không một chút cẩu thả bên ngoài phòng.
“Là Trường Doãn sao?” Kỳ thật qua mấy ngày, đôi mắt lão thái thái đã mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người, tuy rằng vẫn mơ hồ, nhưng so với trước đây cũng đã thấy rõ hơn rất nhiều.
“Tổ mẫu.” Khi hắn tiến lên, lão thái thái cẩn thận đánh giá hắn vài lần. Tuy rằng thấy không rõ mặt Trần Thúc, lại thấy hắn y quan đoan chính, dáng người đĩnh bạt, rất là thu hút ánh mắt.
Lão thái thái cười cười.
“Hết nước ấm rồi, ta đi nấu nước ấm pha trà.” Nhớ tới một màn vừa rồi, lỗ tai Đường Ngọc hơi có chút hồng, cố ý đi tránh hắn.
Trần Thúc nghiêng người tránh ra, ánh mắt dừng trên người nàng thật lâu mới thu hồi.
Trước đây lão thái thái vẫn còn nhìn không rõ, còn không cảm thấy gì, còn hiện giờ, không biết sao lại cảm thấy Trần Trường Doãn và Ngọc nhi đứng một chỗ rất xứng đôi. Hơn nữa, lão thái thái là người từng trải, Trần Trường Doãn lao lực tâm tư lấy lòng một lão bà tử như bà, cũng là vì Ngọc nhi.
“Trường Doãn.” Lão thái thái gọi một tiếng, Trần Thúc tiến lên dìu bà, “Tổ mẫu.”
Lão thái thái không thấy đường, nên ngoại trừ có người dìu thì bà còn quen dùng gậy chống. Hiện giờ vừa do Trần Thúc đỡ, bà vừa chống gậy, chậm rãi nói chuyện cùng hắn, “Ở chung lâu như vậy, còn chưa hỏi qua con là người ở nơi nào?”
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Tổ mẫu, Trường Doãn là người Vạn Châu”
“Vạn Châu?” Lão thái thái lại nói, “Vậy gia thế ở nhà là trong sạch?”
Trần Thúc dừng một chút, dường như đã đoán được tâm tư lão thái thái, đúng sự thật nói, “Rất trong sạch.”
Lão thái thái vừa nghe, vừa gật đầu, khi lại muốn tiếp tục mở miệng, Trần Thúc đã thẳng thắn nói, “Tổ mẫu, năm trước Trường Doãn đã làm lễ nhược quán (lễ đội mũ năm 20 tuổi), vẫn chưa thành thân, không có thị thiếp, cũng không có thông phòng, trong viện rất thanh tịnh. Cha mẹ mất sớm, Trường Doãn thuở nhỏ được thái nãi nãi chăm sóc. Một lòng một dạ lo lắng cho việc kinh doanh trong nhà, không rảnh bận tâm cái khác, cho đến lúc gặp được Đường Ngọc......”
Vừa rồi lão thái thái mới hỏi như vậy, hắn không thể không đoán được tâm tư lão thái thái. Nếu biết không thể gạt được, không bằng chủ động thẳng thắn thành khẩn. Ấn tượng của tổ mẫu đối với hắn không kém, hắn cũng không thể để tổ mẫu lo lắng, tổ mẫu để ý chính là Đường Ngọc, vậy nên hắn nói đúng sự thật
Dường như lão thái thái cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói hết toàn bộ, hắn thông tuệ, tâm tư cũng ngay thẳng, không có che giấu, ngược lại làm cho lão thái thái nắm chắc trong lòng, lão thái thái lại hỏi, “Vì sao lại thích Ngọc nhi của chúng ta?”
Lão thái thái đột nhiên hỏi như vậy, làm cho Trần Thúc nhớ tới khi còn nhỏ hắn cuộn mình trong lòng nàng, khi đó hắn lạnh đến mức không chịu nổi, tính tình lại không thích nói chuyện, kỳ thật hắn rất sợ nàng mặc kệ hắn. Nhưng nàng vẫn ôm hắn thật chặt, hỏi hắn có lạnh không, hắn lắc đầu, tâm rất ấm áp. Sau khi cha mẹ cùng tổ phụ gặp mưu hại, Chu ma ma dẫn theo hắn một đường chạy trốn tới Bình Nam, đến nhờ cậy vào ông ngoại Đường Ngọc. Đoạn đường từ Vạn Châu tới Bình Nam cũng không được an ổn, nên đối với hắn đây là cái ôm ấm áp nhất, kiên định nhất......
Nàng gọi là Đường Ngọc, là cháu ngoại gái của bằng hữu tổ phụ
Hắn thấy bên cổ nàng có vết bớt hải đường, trong mơ mơ màng màng, chóp mũi hắn đều là hương hải đường thanh đạm trên người nàng
Hắn thích ở cùng nàng.
Khi đó tổ phụ nói cho hắn biết, Đường gia gia đã đáp ứng cho cháu ngoại gái định thân với hắn rồi
Nàng là vị hôn thê của hắn
Còn lạnh không?
Nàng rõ ràng cảm thấy hắn còn đang phát run.
Hắn rốt cuộc mở miệng, không lạnh.
Nếu tổ phụ và ông ngoại Đường Ngọc vẫn còn sống......
Trần Thúc thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng nói, “Chắc là duyên phận, chỉ cần nhìn một cái, liền cảm giác giống như đã từng quen biết, tựa như định mệnh.”
Ánh mắt Trần Thúc hơi liễm, “Nàng có bộ dáng gì, con đều thích, cùng ở một chỗ với nàng, như đắm mình trong gió xuân, lòng đầy ấm áp, cảm giác như người thân”
Lão thái thái hơi kinh ngạc, hơi hơi nhăn mày, nghiêm túc hỏi, “Trường Doãn, con thành thật nói cho tổ mẫu, rốt cuộc con tên gọi là gì?”
Trần Thúc cũng nghiêm túc đáp, “Kính Bình Hầu, Trần Thúc.”
Lão thái thái suýt rớt cằm, nếu không có Trần Thúc đỡ, suýt nữa đã té ngã trên mặt đất.
......
Khi Đường Ngọc quay trở lại, thấy Trần Trường Doãn đỡ tổ mẫu tản bộ dưới hành lang dài sau cơn mưa
Không khí trong viện tươi mát, đặc biệt là sau cơn mưa, từ xa nhìn lại, hình ảnh hai người đứng một chỗ hài hòa mà ấm áp.
Đường Ngọc nhớ tới một mình tổ mẫu ở trong nhà cũng lâu, từ sau khi cữu cữu mất, tuy rằng cũng có Lâm thẩm sẽ đến thăm tổ mẫu, nhưng tổ mẫu vẫn luôn cô độc. Hiện giờ người bên cạnh tổ mẫu nhiều nhất, ngoại trừ nàng, chỉ có Trần Trường Doãn.
Khi Đường Ngọc xuất thần, dường như Trần Thúc cảm thấy cái gì đó, bỗng nhiên dừng bước, ngoái đầu quay lại nhìn nàng. Ánh mắt vừa chuyển tới, Đường Ngọc “Vèo” một tiếng, xoay người vào trong phòng, thêm nước.
Trần Thúc rũ mi cười cười.
“Làm sao vậy?” Lão thái thái hỏi.
Trần Thúc không nói với tổ mẫu, có người đang thẹn thùng rồi!
“Tổ mẫu, Trường Doãn có một yêu cầu quá đáng.” Trong mắt Trần Thúc đầy ý cười.
“Nói đi, nếu tổ mẫu có thể giúp được thì tổ mẫu giúp con.” Lão thái thái vốn rất thích hắn, hắn cũng rất ít mở miệng nhờ bà
Trần Thúc thở dài, “Tổ mẫu, con có thể mượn A Ngọc mấy ngày được không ạh?”
Đôi chân lão thái thái hơi khựng lại
Chờ đến khi Trần Thúc đỡ lão thái thái trở về trong phòng, Đường Ngọc cũng vừa lúc pha trà xong
“Ngọc nhi, mới nãy ta cùng Trường Doãn tản bộ, vừa lúc nghe Trường Doãn nói Mạo thành có tiệm vịt quay rất nổi danh, ngoại trừ tiệm vịt quay, còn có gối mềm bằng gỗ quyết. Mạo thành cách nơi này không xa, ngày mai để Trường Doãn cùng con đi đến Mạo thành, mang một ít về cho tổ mẫu được không?” Lão thái thái khó có khi chủ động mở miệng nhắc tới.
Đường Ngọc hơi ngây người, nhìn nhìn tổ mẫu, rồi ánh mắt lại nhìn nhìn Trần Thúc. Kỳ thật nàng không tin tổ mẫu thật muốn ăn vịt quay Mạo thành, cho dù là có, nguyên nhân cũng là do hắn xúi giục
Trần Thúc đỡ lão thái thái nằm xuống trên ghế nằm, “Con đi được rồi, A Ngọc ở nhà với tổ mẫu đi.”
Lão thái thái chần chờ, “Như vậy sao được chứ?”
Đầu ngón tay Đường Ngọc hơi khựng lại, nàng mới là cháu gái tổ mẫu, những lời này của Trần Thúc giọng khách át giọng chủ, hẳn là nên ngược lại, nhưng xác thật tổ không yên tâm một mình nàng đi Mạo thành.
“Để ta đi.” Đường Ngọc nhìn hắn, Đào thành đến Mạo thành mất nửa ngày lộ trình, buổi sáng đi, hoàng hôn là có thể quay về.
“Vậy ta đi chung với nàng, để Trần Lỗi chăm sóc tổ mẫu.” Trần Thúc tận dụng mọi thứ.
Đường Ngọc không có lên tiếng.
Lão thái thái đúng lúc thở dài, “Đi một vòng trong viện, có chút mệt mỏi rồi, lại muốn nghỉ một lát, có thể là tuổi đã lớn, tinh thần không còn tốt như trước đây nữa.”
Đường Ngọc hỏi, “Có phải do hôm nay thi châm hay không?”
“Chắc là vậy rồi.” Lão thái thái bịa chuyện.
“Người cần con đi mời Lưu đại phu khám xem sao không?” Đường Ngọc khẩn trương.
Lão thái thái nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, hôm nay thi châm mệt mỏi quá, các con đi ra ngoài đi, ta nằm một lát sẽ khỏe thôi”
Đường Ngọc cùng Trần Thúc liếc nhau.
Đường Ngọc biết tổ mẫu là cố ý tạo không gian cho nàng và Trần Trường Doãn ở cùng nhau, không biết vừa rồi hắn đã nói gì với tổ mẫu nữa, nhưng tổ mẫu đã có vài lần cố ý vô tình ra tay hợp tác
Đường Ngọc nhàn nhạt rũ mắt.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng tổ mẫu
Viện này không coi là nhỏ, Trần Thúc ở tại phòng bên trái lão thái thái, Đường Ngọc ở tại phòng bên phải lão thái thái, từ phòng lão thái thái ra ngoài, đi xuống cầu thang, vừa lúc phải tách ra làm hai nơi. Có lẽ là do thất thần nên Đường Ngọc bước hụt, Trần Thúc cũng lại một lần duỗi tay ra đỡ lấy nàng.
Mà lúc này đây, hai người dựa vào nhau càng gần hơn so với lần trước, môi hắn suýt chút nữa dán lên trán của nàng
Đường Ngọc mặt đỏ.
Tim của Trần Thúc dường như cũng đột nhiên đập lỡ một nhịp, nhớ tới một phòng đầy tươi đẹp trước đây, hắn đè lấy đầu ngón tay nàng, ôn nhu cùng hô hấp giao nhau......
Lập tức, hai người quá thân cận, Đường Ngọc né ánh mắt hắn, hít sâu một hơi, “Trần Trường Doãn......”
Hắn nghiêm túc nói, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Đường Ngọc sửng sốt.
Hắn nuốt nhẹ trong cổ họng, trong tiếng nói mang theo khẩn trương, “Đường Ngọc, ta thừa nhận, ta thích nàng.”
Đường Ngọc cắn môi, căng da đầu, “Trần Trường Doãn, ta đã từng gả cho người......”
Trần Thúc hơi khựng, nghe nàng tiếp tục căng da đầu nói, “Trước đây ta không nói cho tổ mẫu biết, là vì sợ tổ mẫu lo lắng. Nhưng hiện giờ, sợ là tổ mẫu đã hiểu lầm rồi. Phu quân ta hắn...... Hắn đối với ta rất tốt, chỉ là...... chỉ là hắn đã qua đời.”
Đã qua đời......
Trần Thúc chớp chớp mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Thúc: Sao ta lại không biết, ta qua đời từ lúc nào vậy????