Diệp Lan Chi tức đến nỗi ném nghiên mực trên long án!
“Ngụy Chiêu Đình tên vong ân bội nghĩa này!” Diệp Lan Chi bạo phát cơn giận
Nếu không phải Ngụy Chiêu Đình bị Triệu Văn Vực giết, tâm phúc của hắn ta trốn trở về kinh thành, nói hết tâm tư cùng những việc Ngụy Chiêu Đình lén lút làm, chắc hắn vẫn luôn chẳng hay biết gì!
Ngụy Chiêu Đình dám lừa hắn lâu như vậy!
Nhưng nghĩ lại, Ngụy Chiêu Đình đi theo bên cạnh hắn lâu như vậy, bày mưu tính kế cho hắn cũng phần lớn đều là kế sách châm ngòi cùng li gián, hắn hẳn nên nghĩ đến từ sớm, chính mình cũng là một quân cờ trong mắt Ngụy Chiêu Đình, nhưng hắn không nghĩ tới Ngụy Chiêu Đình chỉ vì cái lợi trước mắt mà dám làm tới trình độ này, một hai phải động Trần Thúc lúc này
Nhưng hắn càng không nghĩ tới, Triệu Văn Vực sẽ bỏ qua cho Trần Thúc!
Trần Thúc cùng hắn khởi sự, đối với Triệu Văn Vực đã có thù diệt môn, nhưng đầu tiên là Trần Thúc buông tha Triệu Văn Vực, rồi sau đó Triệu Văn Vực lại buông tha Trần Thúc.
Ngụy Chiêu Đình lòng muôn dạ thú ngược lại đã làm Triệu Văn Vực cùng Trần Thúc trở thành đồng minh.
Đây là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất!
Hoặc là trước đó Ngụy Chiêu Đình giết được Trần Thúc, thế cục còn có thể càng tốt chút.
Bây giờ Lục gia phản bội rời kinh, mùng chín tháng bảy tới Trần Thúc lại muốn xưng quân hầu ở Vạn Châu, còn Lưu thành lại có thể phái sứ thần đi chúc mừng, sứ thần đã xuất phát, đang trên đường đến Vạn Châu!
Cuối cùng trứng chọi đá chính là tân triều!
Lưu thành cùng Vạn Châu công khai bắt tay, đứa ngốc cũng đều nhìn ra Vạn Châu cùng hắn quyết tuyệt......
Diệp Lan Chi ném nghiên mực xong còn chưa hả cơn giận, lại ném hết tấu chương, cả giận nói, “Trần Thúc không phải đã sắp chết rồi sao! Trước đây đã chuẩn bị hậu sự, sao lại bỗng nhiên êm đẹp xuất hiện!”
Mưu thần nói, “Bệ hạ, nghe nói trước đây Kính Bình Hầu đã sơn cùng thủy tận, cũng đã an bài hậu sự ở Vạn Châu, lúc ấy Trần Thúc đã chuẩn bị việc xưng quân hầu, giành giật từng giây, là muốn giữ lại cho phu nhân cùng thế tử tấm chắn. Sau đó, có nghe đồn là Kính Bình Hầu phu nhân khuyên Kính Bình Hầu, Kính Bình Hầu cùng phu nhân an tâm đi chữa bệnh hơn nửa năm, rồi sau đó mới về Vạn Châu......”
Diệp Lan Chi hơi nhíu mày.
Nếu phu quân sắp chết, phụ nhân không phải đều là khóc sướt mướt, nghĩ đến tiền đồ sau này của mình cùng hài tử sẽ như thế nào sao?
Lúc này còn khuyên Trần Thúc đi chữa bệnh, không khác nào mạo hiểm đánh cuộc......
Nếu Trần Thúc thực sự xảy ra chuyện, mẫu tử bọn họ là chuẩn bị không cần Kính Bình Hầu phủ nữa?
Hắn kỳ thật có chút không tin, phu nhân Trần Thúc sẽ như thế.
Tại đây tam cung lục viện, mỗi người đều có tính toán riêng của mình, không người nào sẽ làm như vậy.
Bất chợt, Diệp Lan Chi lại nghĩ tới vợ cả của mình, có lẽ nàng sẽ......
Nhưng bây giờ, đã không còn quan trọng, An Bắc đã là đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn
Diệp Lan Chi phân phó nói, “Đi thăm dò lai lịch Đường Ngọc”
Mưu thần lên tiếng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thực nhanh đã đến trung tuần tháng sáu, lại thêm nửa tháng chính là quân hầu đại điển.
Một ít châu quận có quan hệ gần với Kính Bình Hầu phủ cùng Vạn Châu, thí dụ như Phong Châu cùng Thái Châu, Thịnh Liên Húc cùng Vương Uy ở trung tuần tháng sáu đã lục tục đến Giang thành.
Trước đây Trần Thúc xảy ra chuyện, Vương Uy áy náy rất lâu, nhưng lúc ấy hắn cần phải ở Hồ thành tiếp tục làm ra vẻ khai chiến cùng Lưu thành che tai mắt Diệp Lan Chi, chính là vì để cho người của hầu gia có thể thuận lợi cứu Lục lão phu nhân ra khỏi kinh thành.
Cho nên lúc ấy Vương Uy không thể rời đi, cũng không có khả năng đi được
Nhưng lúc ấy nếu hắn ở đó, không phải chỉ có một tiểu đội hộ tống hầu gia, tiếp theo hầu gia sẽ không bị Ngụy Chiêu Đình bắt cóc, bị Ngụy Chiêu Đình hạ độc, suýt nữa mất mạng.
Vương Uy áy náy trong lòng, ngược lại là Trần Thúc an ủi, “Uy thúc, không phải ta vẫn tốt sao?”
Vương Uy hơi hơi nghiêng mắt, cố gắng không để lộ mờ mịt trong mắt
Trần Thúc tiến lên, chụp lấy bả vai Vương Uy, “Uy thúc, ta cũng đã lớn như vậy, thúc vẫn còn khi ta là tiểu hài tử?”
Vương Uy thở dài, “Vốn lúc ta quen biết hầu gia, hầu gia cũng không lớn......”
Cho nên trong đầu luôn là bộ dáng hắn khi đó
Trần Thúc cười, “Uy thúc, nhi tử ta cũng đã hai tuổi rưỡi rồi!”
Vương uy thở dài, “Vậy chờ tiểu thế tử lớn hơn chút, để hắn tới doanh trại, cho ta dẫn dắt tiểu thế tử đi.”
Trần Thúc cười, “Được a, có Uy thúc nhìn, ta cũng yên tâm.”
Vương Uy dường như mới giải sầu được chút, “Hầu gia, ta định đem sở học suốt đời đều dạy hết cho tiểu thế tử......”
Trần Thúc nói được.
Có lời này của Trần Thúc, Vương Uy như trút được gánh nặng, dường như áy náy trong lòng cũng có phóng thích chỗ.
......
Chờ khi Thịnh Liên Húc đến nơi, Thịnh Liên Húc nhíu mày, “Trước đây xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói cho ta biết?”
Hắn là nhị ca của Trần Thúc
Có người suýt nữa đến cửa quỷ môn quan, còn hắn chẳng hay biết gì.
Trần Thúc ấm giọng nói, “Viên Liễu mới sinh long phượng thai, thái nãi nãi lại đã qua đời, chuyện trong phủ, chuyện Phong Châu đều xen lẫn một chỗ, lại nghĩ chuyện của đệ, sợ nhị ca phân tâm.”
“Trường Doãn, việc này không phải vui đùa, nếu đệ xảy ra việc gì, trong lòng ta cùng Viên Liễu sẽ thấy như thế nào?” Trước đây bên ngoài nhao nhao lời đồn, hắn không phải không có suy đoán, nhưng để Viên Liễu trấn an, phải nói nếu có việc, Trần Thúc cùng Đường Ngọc nhất định sẽ báo cho bọn họ; Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều không có lên tiếng, chính là không có việc gì, là cố ý chê giấu tai mắt.
Nhưng khi nhận được thư Đường Ngọc, lo lắng trong lòng Thịnh Liên Húc mới như che trời lấp đất
Nếu bệnh không nặng, những hàng chữ trên thư Đường Ngọc sẽ không có ngữ khí như trút được gánh nặng, Trần Thúc không chỉ có bệnh một hồi, hơn nữa hẳn là bệnh nặng.
Chờ đến Vạn Châu, mới biết được hắn thế nhưng đã từng bị mù lại
Trước đây hắn xảy ra chuyện đã bị mù một năm, khủng hoảng của một người lại lần nữa bị mù nhìn không thấy là cái gì, Thịnh Liên Húc đoán không được, cũng không dám đoán
Quan hệ giữa Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc, không giống với Vương Uy.
Trần Thúc thở dài, “Cũng là không muốn mọi người lo lắng, bây giờ thì tốt rồi.”
Thịnh Liên Húc tiến lên ôm hắn.
“Viên Liễu không có tới?” Trần Thúc xoay đề tài.
Thịnh Liên Húc đáp, “Nàng thật ra cũng muốn đến, nhưng trước đó sinh hài tử thân thể có chút vấn đề, khó khăn lắm mới dưỡng khỏe lại một chút, tháng trước hài tử nhiễm phong hàn, lây bệnh cho nàng, bệnh có chút nặng, đại phu để nàng chậm rãi dưỡng lại, cho nên nàng cùng hài tử ở lại trong phủ, lần này tới không được.”
Trần Thúc rõ ràng, lấy tính tình Viên Liễu, nếu có thể tới, Viên Liễu nhất định sẽ đến.
Trần Thúc vỗ vỗ bả vai hắn, “Vậy có sao đâu, chờ chuyện bên này Vạn Châu kết thúc, đệ cùng A Ngọc dẫn Miễn Chi đi thăm tức phụ.”
Thịnh Liên Húc vừa tức giận vừa buồn cười.
Vào đêm, Trần Thúc cùng Vương Uy và Thịnh Liên Húc đón gió.
Thân thể hắn mới khỏe lên, đại phu không cho uống rượu, hắn lấy trà thay rượu, còn Đường Ngọc uống rượu cùng Vương Uy và Thịnh Liên Húc
Tới trung tuần tháng sáu, kỳ thật bệnh của Trần Thúc gần như đã khỏi hẳn, ngoại trừ ngẫu nhiên ho khan cùng không có tinh thần, phần lớn thời gian mệt mỏi chỉ cần nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng có thể phục hồi như cũ thật nhanh, chỉ là không thể làm việc quá mức vất vả.
Đến hạ tuần tháng sáu, đại điện tới giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, người ở Kính Bình Hầu phủ cùng Vạn Châu phủ cơ bản đã tới trạng thái vội như điên, mà ngoại trừ Thịnh Liên Húc, Vương Uy đều là người thân cận cùng Kính Bình Hầu, thì chư hầu các châu quận khác cùng quan lại cũng đều lục tục mang theo gia quyến tới Giang thành.
Đường Ngọc là Kính Bình Hầu phủ chủ mẫu, gia quyến chư hầu cùng gia quyến quan lại tới xem lễ phần lớn thời gian đều thay phiên hầu hạ bên cạnh Đường Ngọc, hoặc nói chuyện, hoặc lộ diện nâng cao cảm giác tồn tại, nhưng bởi vì người nhiều, cho nên gần như suốt ngày đều có một đám người ở cùng Đường Ngọc
Đường Ngọc ngoại trừ việc đại điển cần chăm sóc, việc trong hầu phủ, việc tiểu Sơ Lục, phần lớn thời gian đều dành để ứng đối những gia quyến này, đặc biệt là hơn mười ngày cuối cùng
Sơ Lục là hài tử của Trần Thúc cùng Đường Ngọc, là tiểu chủ nhân của Kính Bình Hầu phủ, cho nên thời điểm nữ quyến tới hầu phủ, ngoại trừ trò chuyện cùng Đường Ngọc, cũng đều thay phiên ở trước mặt Sơ Lục tăng độ hảo cảm
Sơ Lục rất thích Nam Vân Hầu phủ thế tử phu nhân.
Thế tử phu nhân nhẫn nại, ôn nhu, không chỉ biết dỗ dành tiểu hài tử, mà còn biết cách ở chung với tiểu hài tử, sẽ không khiến hài tử nhàm chán
Sơ Lục ngược lại thích nàng.
Nam Vân Hầu thế tử phu nhân gọi Tiếu Lộ, bởi vì Sơ Lục, cho nên Tiếu Lộ cũng thường xuyên lộ diện trước mặt Đường Ngọc, Đường Ngọc rất có ấn tượng với nàng, ở thời điểm tiểu Sơ Lục nhớ nàng, sẽ cho người mời nàng tới hầu phủ, dần dà, Đường Ngọc cùng Tiếu Lộ cũng quen thuộc.
Có đôi khi, Sơ Lục cùng Đường Ngọc sẽ giữ Tiếu Lộ ở lại ăn cơm, Trần Thúc ngẫu nhiên trở về sớm, cũng sẽ nhìn thấy Tiếu Lộ.
Trần Thúc lén hỏi là ai.
Đường Ngọc nói với hắn, Nam Vân Hầu thế tử phu nhân.
Nam Vân Hầu chỉ là tiểu chư hầu, đất phong không lớn, cũng không giàu có và đông đúc, không thuận theo người rất dễ dàng bị người khác xâm chiếm, cho nên lần này Trần Thúc xưng quân hầu, Nam Vân Hầu gần như dẫn theo mọi người trong phủ tới lộ mặt, hẳn là thấy Tiếu Lộ cùng Đường Ngọc và Sơ Lục gần gũi, cho nên bảo Tiếu Lộ ân cần chút.
Khó được Đường Ngọc cùng Sơ Lục đều thích, Trần Thúc không nói gì khác.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Rất nhanh, đã tới mùng năm tháng bảy, Lưu thành đặc phái sứ giả đến Vạn Châu phủ, tặng vật phẩm trân quý tượng trưng là long phượng trình tường chạm trổ bằng ngọc phỉ thúy cho Đường Ngọc.
Long phượng trình tường, đều tặng cho quân vương một nước như hắn (Triệu Văn Vực)
Vật như vậy, tặng chính thức trong trường hợp Trần Thúc xưng quân hầu, lại không thích hợp.
Nhưng bởi vì đây là trên danh nghĩa Hoàng Hậu đưa cho Đường Ngọc, cho nên không tính chính thức, nhưng đồ vật đưa đến có ý nghĩa rất lớn, rất nhanh, người lần này tới xem lễ đều biết Lưu thành cùng Vạn Châu là ngồi cùng bàn
Mùng chín tháng bảy, quân hầu đại điển.
Trần Thúc cùng Đường Ngọc dậy từ rất sớm, hôm nay là quân hầu đại điển, chuyện cần làm trước đại điển chính là tắm gội thay xiêm y, tẩy đi uế khí cùng tạp khí, đổi miện bào tân quân hầu cùng quân phu nhân, chiêu cáo thiên hạ, tiếp nhận thân phận mới
Đại điển cùng tân đế đăng cơ kỳ thật cũng giống nhau, chỉ là chế thức bất đồng, thiếu vương miện tượng trưng cho thân phận thiên tử, cùng ngọc tỷ, nhưng nghi thức khác gần như tương đồng.
Đầu giờ Mẹo, tế tổ, cung phụng chư thần, đốt nhang lễ bái.
Khi đến chính điện, quan lại Vạn Châu phủ cùng quan lại chư hầu khác và đại tướng biên quan đều có mặt, toàn quỳ lạy dưới chân quân hầu cùng quân phu nhân
Trần Thúc và Đường Ngọc cùng bước vào trong điện, tiếp nhận quỳ lạy của quan lại Vạn Châu cùng chư hầu phụ thuộc và đại tướng biên quan
Cố Tới là trưởng sử Vạn Châu phủ, đọc lời chiếu cáo.
Phạm Cù là trưởng sử Kính Bình Hầu phủ, phụ trách lễ nghi.
Chờ Trần Thúc cùng Đường Ngọc ngồi xuống trên chủ vị cùng sườn vị trong điện, Phạm Cù hô to một tiếng đứng dậy, lúc này quan lại có mặt mới lại hướng về chỗ Trần Thúc cùng Đường Ngọc, theo lời Phạm Cù, một tiếng “Quỳ”, mọi người lại lần nữa hướng về phía trên điện quỳ lạy. Ngoài điện chuông trống hòa vang, thanh thế rung trời.
Chuông trống ngừng tiếng, Trần Thúc kêu một tiếng, “Bình thân.”
Trong điện cùng hô to, “Tạ quân hầu, quân phu nhân.”
Khi phất tay áo đứng dậy, ánh mắt mới đều nhìn về phía Trần Thúc mặc miện bào quân hầu sắc xanh, cùng Đường Ngọc bên cạnh phượng nhan đoan trang, dung hoa muôn vàn
Tiểu Sơ Lục cũng được Hồ Quang Thư dẫn vào trong điện, người mặc hoa bào quân hầu thế tử, trong triều lễ bái, “Gặp qua phụ quân, mẫu thân.”
Thịnh Liên Húc cũng vậy, Vương Uy cũng vậy, đám người Vạn Châu phủ Cố Tới, Vạn Siêu, cùng đám người từ Bình Nam phủ Phùng Vân đã tới, còn có Mậu Chi, Nguyễn Kiệt đều lộ miệng cười.
Đến tận đây, quân hầu đại điển kết thúc. Cục diện tân triều, Lưu thành, Vạn Châu chiếm giữ ba phần thiên hạ đã định.
Hồ Quang Thư ở trong điện đọc bài văn quân hầu chiếu cáo thiên hạ, khí thế như chuông lớn, nói năng có khí phách.
Đường Ngọc ở ngay bên cạnh Trần Thúc, Trần Thúc duỗi tay nắm lấy tay nàng, Đường Ngọc nhìn hắn
Ánh mắt hắn nhìn về phía trong điện, vẫn chưa nhìn nàng, nhưng nàng biết giờ khắc này, hắn mặc dù cái gì cũng chưa nói, cũng không hiển lộ, nhưng bàn tay hắn đều nắm chặt bàn tay nàng
Đường Ngọc nở nụ cười
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***