Cẩm Đường Xuân

Chương 86: Chương 86: Xuân tuần




Có tiểu Miễn Chi, toàn bộ dịp đón giao thừa, trên dưới hầu phủ đều vây quanh tiểu tổ tông Miễn Chi

Lão thái thái cũng vậy, Dương thị cũng vậy, mà Trần Thúc, Đường Ngọc cùng Mậu Chi cũng vậy, đều tranh thủ thời gian chơi đùa cùng tiểu Miễn Chi, hài tử gần ba tháng thời gian ngủ mỗi ngày rất dài, thời điểm tỉnh dậy chính là bảo bối của cả nhà

Mậu Chi cầm trống bổi chơi với tiểu Miễn Chi hồi lâu.

Ban ngày qua đi rất nhanh, đến bữa cơm tất niên, tiểu Miễn Chi bú no nê, Lê ma ma mang đi ngủ.

Đường Ngọc cùng Trần Thúc, lão thái thái, Dương thị, Mậu Chi cùng nhau ở thiên sảnh dùng cơm tất niên.

Cơm tất niên cần uống rượu, Đường Ngọc còn cho Miễn Chi bú, Trần Thúc dùng chiếc đũa dính chút rượu cho nàng nếm thử, xem như ăn cơm tất niên uống rượu

Đường Ngọc nếm nếm.

“Muốn nữa không?” Trần Thúc hỏi.

Đường Ngọc lắc đầu, sắc mặt hơi hơi đỏ.

Ngay trước mặt tổ mẫu cùng mợ, còn có Mậu Chi, có chút thân cận.

Mậu Chi nhịn không được cười.

Dương thị vỗ vỗ đầu của hắn.

Trần Thúc mau chóng gắp thức ăn cho lão thái thái còn có Dương thị, Mậu Chi, cuối cùng là Đường Ngọc, “Nàng vất vả, ăn nhiều chút.”

Thực mau, chén của Đường Ngọc đã xếp thành tòa núi nhỏ

“Ăn không hết……” Đường Ngọc than nhẹ.

“Ăn không hết ta ăn.” Hắn hôn sườn má nàng

Mậu Chi vội vàng che đôi mắt.

Bầu không khí bữa cơm tất niên rất tốt đẹp, chờ đến lúc xem pháo hoa, Đường Ngọc dắt Mậu Chi đi xem.

Khi xem pháo hoa ở năm trước, nàng còn cao hơn Mậu Chi rất nhiều, năm nay xem pháo hoa, liền cảm thấy dường như Mậu Chi đã cao hơn một cái đầu, “Sao đệ lớn nhanh như vậy chứ?”

Mậu Chi thở dài, “Ngày sau tiểu Miễn Chi càng mau lớn hơn”

Đường Ngọc từ phía sau vòng lấy cổ hắn, “Mậu Chi, tỷ muốn đệ cùng tiểu Sơ Lục đều khỏe mạnh lớn lên.”

Mậu Chi cạn lời, “Đệ đã sớm trưởng thành, tỷ còn lấy tiểu Sơ Lục ra so với đệ nữa.”

Trong lúc hai tỷ đệ đối thoại, pháo hoa chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

……

Thêm chút thời gian, Lê ma ma ôm tiểu Sơ Lục ra tới.

Trưởng bối phát bao lì xì mừng tuồi, tiểu Sơ Lục nhận đầu tiên

Lão thái thái, Dương thị, còn có Trần Thúc theo thứ tự nói lời chúc phúc, tuy tiểu Sơ Lục ngủ, nhưng Đường Ngọc ôm nhận lấy.

Cơm tất niên kết thúc, Dương thị dẫn Mậu Chi về nhà

Lão thái thái cũng trở về Trường Nhạc uyển.

Đường Ngọc đi tắm thay xiêm y, sau khi trở về, thấy Trần Thúc đang luống cuống tay chân chăm sóc tiểu Sơ Lục

“Sao vậy?” Đường Ngọc thấy hắn chân tay luống cuống.

Trần Thúc thở dài, “Con kéo xú xú!”

“Đổi tã đi.” Đường Ngọc tiến lên, Trần Thúc bế tiểu Sơ Lục lên, Đường Ngọc thuần thục gỡ tã xuống, lại dùng nước ấm lau mông nhỏ cho tiểu Sơ Lục, lại dùng khăn lông khô lau khô rồi mới lần nữa thay một cái tã khác cho bé

Tiểu Sơ Lục thoải mái chìm vào giấc ngủ

Lê ma ma lấy tã đi.

Đường Ngọc hôn trán tiểu Sơ Lục, bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau

Đường Ngọc hết hồn, “Trường Doãn……”

Trần Thúc nhắc nhở nói, “Xuỵt, đừng đánh thức nhi tử!”

Trần Thúc ôm nàng lên giường, “Đón giao thừa!”

Đường Ngọc: “……”

Khi pháo hoa giờ Tý nở rộ, trong mắt Đường Ngọc vẫn mê ly, bên tai có người gọi tên nàng, quanh mình loạn đến rối tinh rối mù.

Đường Ngọc, ta yêu nàng

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hôm sau, lại là tiệc mùng một.

Tiệc mùng một năm trước, Đường Ngọc còn có chút khẩn trương, bất luận là Kính Bình Hầu phủ hay là Vạn Châu phủ, nàng cũng chưa biết được mấy người, trời xa đất lạ, đều cần Phạm Cù cùng Lê ma ma chỉ điểm; nhưng năm nay đã ngựa quen đường cũ.

Các gia quyến quan lại ở Giang thành Vạn Châu phủ, khi Đường Ngọc có thai cơ hồ đều đã gặp qua.

Quan hệ đã thân cận hơn, thí dụ như Mãn phu nhân, phần lớn là ba ngày hai đầu đều có thể gặp mặt.

Cũng có không ít người tuổi tác xấp xỉ, qua lại cũng nhiều.

Phạm Cù cùng Lê ma ma đã sớm không cần giúp phu nhân nhìn, Đường Ngọc đã có thể ứng phó một mình

Tiểu thế tử ra đời, khi phu nhân chưa ở cữ xong, các gia quyến ở Vạn Châu phủ không tiện tới thăm, lại gặp thời điểm đón năm mới, nên đều chờ đến tiệc mùng một tới gặp tiểu thế tử.

Vạn Châu phủ đều biết hầu gia đã trình tấu thỉnh lên, nhi tử của phu nhân chính là tiểu thế tử, hiện giờ chỉ chờ trong kinh đưa sách phong xuống thôi

Lê ma ma ôm tiểu Sơ Lục tới viện

Còn chưa đến trăm ngày, thời gian thức cũng không lâu, lúc Lê ma ma ôm tới, tiểu Sơ Lục vừa lúc tỉnh, Lê ma ma ôm đến cho Đường Ngọc, Đường Ngọc ôm vào trong ngực, người khác mỗi người đều nói, giống phu nhân, cũng có người nói giống hầu gia

Người có quan hệ thân cận, cũng có người hỏi một câu, phu nhân có chuẩn bị nhũ mẫu không?

Mới vừa rồi có nghe nói phu nhân tự mình chăm sóc

Đường Ngọc gật đầu, đã chuẩn bị, nhưng còn chưa dùng.

Cũng có người cảm thán, phu nhân tự tay làm lấy, thật vất vả……

Đôi khi Đường Ngọc cũng cảm thấy mệt, nhưng nhìn tiểu Sơ Lục, lại cảm thấy đáng giá.

Trong lúc Đường Ngọc đi cho tiểu Sơ Lục bú, trong số các phu nhân gia quyến còn có người cảm thán, nghe nói tình cảm của hầu gia cùng phu nhân rất tốt, phu nhân nói cái gì hầu gia đều nghe, phu nhân không muốn tìm nhũ mẫu, hầu gia cũng chưa nói gì thêm, đổi lại nhà người khác, có lẽ sẽ nói phu nhân không màng cảm nhận của hầu gia

Hầu gia sủng phu nhân là được.

……

Thêm chút thời gian, tiệc tối được bày ở chính sảnh

Bởi vì là tiệc chính, cho nên Đường Ngọc dính một chút rượu.

Có tiểu thế tử, tiêu điểm của mọi người đều chúc tiểu thế tử thông tuệ, thân thể khoẻ mạnh

Toàn bộ quan lại Vạn Châu phủ đều nhìn ra được sắc mặt hầu gia rạng rỡ

Thời gian tiệc tối không kéo quá dài, tiểu thế tử còn nhỏ, giữa tiệc phu nhân rời đi chăm sóc tiểu thế tử, rất nhanh, bên này hầu gia cũng không sai biệt lắm, mọi người lại lần nữa nâng chén, cung chúc tân xuân, tiệc tối liền tan

Khi Trần Thúc về phòng, Đường Ngọc mới vừa cho tiểu Sơ Lục bú xong

Khuôn mặt nhỏ phấn nộn của tiểu Sơ Lục còn đang chẹp chẹp miệng, sắc mặt cũng hồng hồng, đôi tay đặt ở hai bên lỗ tai

Trần Thúc nhìn thế nào cũng cảm thấy tim như muốn hòa tan.

Nhưng hôm nay uống không ít rượu, sợ hun đến tiểu Sơ Lục, Trần Thúc đi nhĩ phòng rửa mặt, sau khi ra tới, một thân thoải mái mát mẻ, mới hôn hôn trán tiểu Sơ Lục, “Thời gian thật mau.”

Trần Thúc nhìn nhi tử, lại nhìn Đường Ngọc nói, “Nàng có cảm thấy nhi tử mỗi ngày một bộ dáng không.”

Đường Ngọc chống cằm, “Lê ma ma cùng Đồng bà đều nói vậy, hài tử lớn vài tháng, đều là mỗi ngày một bộ dáng.”

Đúng vậy, mỗi ngày nhìn bé đều thấy thực mới mẻ, đều chờ đợi bé có thể làm được chuyện gì đó

Có khi chỉ là chớp mắt vài cái, cũng đều sẽ cảm thấy nhi tử thông minh đến cực điểm.

“Đã gần đến tiệc trăm ngày” Trần Thúc cảm thán, “Cũng không biết Phạm Cù chuẩn bị đến đâu rồi?”

Lần này hắn muốn đem gộp Tết nguyên tiêu cùng tiệc trăm ngày của Tiểu Sơ Lục với nhau, từ lúc Phạm Cù mới nghe nói, liền bắt đầu sầu đến rụng tóc, để bá tánh toàn Giang thành đến tiệc trăm ngày của tiểu thế tử, cũng chỉ có tổ tông này của Kính Bình Hầu phủ mới có thể nghĩ ra!

Đường Ngọc cười nói, “Nghe nói ngoại trừ đêm 30, đã bận liên tục mười mấy ngày, đã lâu không thấy được người rồi.”

Trần Thúc kinh ngạc, “Có nói quá không vậy?”

Đường Ngọc thở dài, “Chàng cũng không phải không biết, tính tình Phạm Cù nghiêm túc, một câu nói của chàng, hắn phải làm việc đến mười phần”

Trần Thúc cười, “Thôi kệ, cho hắn rụng bớt tóc cũng tốt.”

Đường Ngọc không biết nên khóc hay cười.

Lực chú ý của Trần Thúc lại quay về trên người tiểu Sơ Lục, “Tiểu Sơ Lục, cứ từ từ lớn nha con, không cần gấp, để cha có nhiều thời gian nhìn con nha.”

Đường Ngọc nhìn hắn.

Ánh mắt hắn thành kính, trong mắt đều là ánh sáng nhu hòa.

Đường Ngọc nhớ tới khi hắn còn bé người thân đã qua đời, đối với người thân cũng không có chờ đợi gì

Nhưng với Trần Thúc mà nói, tiểu Sơ Lục là huyết mạch chí thân của hắn, với hắn mà nói có ý nghĩa rất khác biệt

Hắn muốn bảo hộ bé con

Tiểu Sơ Lục ra đời, làm Trần Thúc bước ra khỏi bóng ma người thân qua đời khi còn bé, như bước sang một cuộc sống mới

Đường Ngọc đi nhĩ phòng rửa mặt, không quấy rầy hai phụ tử bọn họ

Khi Đường Ngọc ra tới, Trần Thúc ôm nàng.

Đường Ngọc đỏ mặt, “Nhi tử đang mở to mắt.”

Trần Thúc vừa nhìn, thật sự……

Trần Thúc thở dài, “Nhi tử, nhìn cha ôm mẫu thân sao? Đây chính là đang làm mẫu cho con, về sau hai người chúng ta cần chăm sóc tốt cho mẫu thân.”

Cái miệng này của hắn, Đường Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Sau tiệc trăm ngày, chính là xuân tuần.

Trước mắt còn khoảng hơn mười ngày

Phạm Cù còn đang chuẩn bị tổ chức tiệc trăm ngày, bận đến mức không thể phân thân, còn Lê ma ma thì đang coi sóc việc chuẩn bị đồ mới trong phủ

Lần này không giống trước đây, xuân tuần qua đi, hầu gia phu nhân cùng tiểu thế tử lập tức sẽ đi Bình Nam, có một ít đồ mới đều phải chuẩn bị trước, chờ đến Bình Nam lại sợ làm không kịp.

Đường Ngọc vừa xem sổ sách trong phủ, vừa hỏi Lê ma ma, “Xuân tuần là làm gì?”

Lê ma ma cười nói, “Xuân tuần là đại sự mỗi năm, Vạn Châu phủ quản lý nhiều thành trì, thị trấn quan trọng như vậy, hầu gia đều sẽ đi một lần, nói là tuần tra địa phương, cũng là an ủi, biểu đạt quan tâm của Vạn Châu phủ. Đoạn đường này đi tới đi lui, sợ là phải mất ba tháng.”

Vạn Châu đất rộng, Đường Ngọc biết ba tháng có thể vừa đi vừa về, vậy đều cần đi đường.

Trong phủ đang chuẩn bị cho Trần Thúc đi xuân tuần, cũng đồng thời chuẩn bị luôn chuyện đi Bình Nam

Xuân tuần vừa xong liền lập tức khởi hành, lần này đi Bình Nam chậm thì nửa năm, đồ cần chuẩn bị không ít.

Đường Ngọc đến viện tổ mẫu, “Tổ mẫu, người có cùng chúng con về Bình Nam không?”

Lão thái thái nắm tay nàng, “Về chứ, tổ mẫu biết con sống tốt là được, phẩm tính của Trường Doãn, trong lòng tổ mẫu hiểu rõ, tổ mẫu có ở đây hay không, hắn đối với con đều tốt, tổ mẫu không lo lắng. Chuyện trong triều, lão bà tử ta cũng không làm được gì, chỉ là mấy ngày trước đây nghe Phạm trưởng sử nói, ngày sau con và Trường Doãn không tránh được phải thường xuyên chạy qua lại hai nơi Bình Nam cùng Vạn Châu, nhưng chúng ta cũng không thể chạy hai nơi theo hai người các con. Mà thân thể mợ con cũng không được tốt, ta ở cùng nàng, còn có thể có người bầu bạn, chăm sóc lẫn nhau. Mậu Chi đi theo con cùng Trường Doãn, ta và mợ con cũng an tâm rồi.”

“Tổ mẫu……” Đường Ngọc nửa quỳ xuống, nghiêng đầu dựa vào đầu gối tổ mẫu

Lão thái thái duỗi tay sờ sờ đầu nàng, “Ngọc nhi, tổ mẫu biết con luyến tiếc, nhưng con cũng có cuộc sống riêng của con, không thể gánh thêm tổ mẫu nữa, con và Trường Doãn sống tốt, tổ mẫu liền tốt”

Mắt Đường Ngọc mờ mịt.

Lão thái thái lại nói, “Còn nữa, Bình Nam vốn không phải cũng là nhà chúng ta sao? Tổ mẫu là về nhà.”

Đường Ngọc gật đầu, “Dạ, tổ mẫu, chúng ta về nhà.”

Lão thái thái ôm nàng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.