Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 52: Chương 52




Vừa vào quán kem, mới ngồi được 5 phút An đã cảm thấy đau đầu, người mệt mỏi rã rời. Thấy An lạ lạ Khoa lo lắng.

-An sao vậy?

-Tự nhiên An thấy mệt quá.

Đưa tay rờ trán An, Khoa mới phát hiện cô bị sốt, chắc tại cái vụ hôm qua cậu gây ra đây mà.

-Nhanh, Khoa đưa An về nhà Khoa.

-Sao lại về nhà Khoa?

-Thì nhà Khoa ở gần đây, bệnh rồi còn muốn lang thang ngoài nắng nữa hả?

Khoa vừa nói vừa đỡ An ra xe chở về nhà.

-An thấy trong người sao rồi, uống thuốc hạ sốt nha.

-An chỉ muốn ngủ thôi.

-Uống thuốc xong rồi ngủ nha, không thôi sẽ mệt lắm đó.

Cổ họng đau rát nên khó khăn lắm An mới uống xong được mấy viên thuốc. Khoa đưa An lên phòng cậu rồi đắp chăn cẩn thận, chốc chốc lại rờ trán kiểm tra nhiệt độ cho cô.

-Khoa oi, An lạnh.

Đắp chăn như vậy rồi mà còn lạnh nữa ư, người ta nói dùng thân nhiệt sưởi ấm sẽ nhanh hết bệnh lắm thì phải. Thế là nở một nụ cười gian tà, Khoa leo lên giường nằm cạnh An.

Cơ mà như vậy hình như cũng chưa đủ ấm, phải ở trần mới tỏa nhiệt nhiều được, thế là Khoa quăng áo mình qua một bên, quàng tay kéo đầu An nằm trên ngực mình. “Cái này không phải Khoa lợi dụng nha, chỉ là giúp An sưởi ấm thôi đó”. Tự biện hộ cho hành động của mình, Khoa mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ngủ được một lúc, An thức dậy với cơ thể rã rời nhưng nhìn qua thấy mình đang ôm chặt tên Khoa thế này làm cô tỉnh ngủ ngay lập tức. Tình hình gì thế này, sao tên này lại không chịu mặc áo? Đã vậy cô còn ngang nhiên gối đầu lên ngực cậu ta ngủ ngon lành nữa chứ, chắc xấu hổ chết mất thôi.

An cựa quậy làm Khoa thức giấc, cậu xoa xoa đầu cô rồi nói rất dịu dàng.

-Ngoan, ngủ thêm một xíu nữa cho khỏe.

An nhất thời đơ người với hành động của Khoa, sao lại có thứ cảm giác kỳ lạ này chứ? Mặt An ửng đỏ, tim muốn tan chảy ra luôn, cũng may Khoa không mở mắt nếu không phát hiện cô thức giấc chắc xấu hổ chết mất.

Cố gắng thật nhẹ nhàng lăn ra khỏi người Khoa, nhưng mới vừa nhúc nhích đã bị cậu ôm chặt lại.

-Đừng cựa quậy, nằm yên đây không thôi sẽ bị lạnh đấy đồ ngốc.

Không hiểu sao nghe Khoa nói, An lại ngoan ngoãn nghe lời không dám cựa quậy nữa.

Khoa khẽ cúi xuống hôn vào tóc An rồi thủ thỉ một mình, phải lắng tai lắm An mới nghe được nội dung cuộc độc thoại của cậu.

“Đồ An heo đáng ghét, xấu xí, ngốc nghếch nhất thế giới, vậy mà chẳng hiểu sao Khoa lại thích An cơ chứ. An lúc nào cũng chỉ biết hung dữ, mở miệng ra là Khoa khìn này nọ, có gì đáng yêu để Khoa phải nhớ nhung cả ngày lẫn đêm vậy hả?

An biết tại sao hôm nay Khoa lại làm cái chuyện điên rồ với anh Phong không? Vì Khoa muốn An là của Khoa, Khoa không muốn bất cứ người đàn ông nào khác tranh giành với mình, An có biết cái thứ cảm giác mà lo sợ người mình thầm thương trộm nhớ đi thích một người khác không?

Khoa chẳng biết mình thích An từ khi nào, chẳng biết thích nhiều bao nhiêu nhưng lúc nào cũng muốn chiếm hữu riêng một mình An mà thôi, chắc An nghĩ Khoa ích kỷ lắm đúng không?

An có biết tại sao Khoa không đi du học không? Vì Khoa lo lắng An ở nhà một mình sẽ không có ai bên cạnh chăm sóc, vả lại xa An, Khoa sẽ buồn và nhớ lắm, như vậy làm gì còn tinh thần để mà học hành nữa.

Sau này, Khoa sẽ luôn bên cạnh An, không cho phép An rời xa Khoa nửa bước đâu. À quên, không cho phép An bệnh nữa, An mệt như thế này Khoa lo lắng lắm biết không? Còn nữa, Khoa cũng không muốn nhìn thấy An khóc, vì An khóc Khoa sẽ đau lòng lắm. Nhớ chưa hả đồ ngốc?

Tranh thủ lúc An ngủ Khoa mới dám nói chứ khi thức dậy, nhìn cái mặt đáng ghét của An là chữ nghĩa tự nhiên nó bay đi đâu hết trơn à”.

Nằm yên nghe Khoa tâm sự, tự dưng nước mắt ở đâu chảy ra mà không có cách nào ngăn lại được. Trong lòng An lúc này cảm xúc hỗn độn lắm. An biết rõ từng việc nhỏ nhất mà Khoa làm cho mình, những lúc gặp khó khăn hay nguy hiểm thì người xuất hiện đúng lúc luôn là Khoa, những lúc đau lòng nhất thì cũng chỉ có mỗi mình cậu, ấy thế mà An lại vô tâm chẳng một xíu để ý đến. Chẳng biết từ bao giờ, cô quên mất mối tình đơn phương mà mình ấp ủ từ nhỏ đến lớn, cũng không biết từ bao giờ, cô có thói quen có Khoa bên cạnh, không có cậu ấy dường như mọi chuyện đến với cô trở nên phức tạp và cô không biết mình phải bắt đầu từ đâu. Cái thứ cảm giác đang hiện hữu trong người cô chẳng biết gọi nó là gì, có phải là tình yêu hay chỉ đơn thuần là tình bạn thân thiết, chỉ biết bây giờ cô thật sự đang rất, rất xúc động mà thôi.

Cảm nhận có những giọt nước ấm chảy trên ngực mình, Khoa vội cúi xuống và phát hiện An đang thút thít khóc. Lúc này Khoa chỉ nghĩ có lẽ vì quá mệt nên cô mới khóc chứ chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến những lời mình vừa nói nữa.

-Sao lại khóc? Đau ở đâu à?

Tự dưng cảm xúc vỡ òa, An choàng tay qua ôm chặt lấy Khoa, vừa nói vừa khóc y chang một đứa con nít.

-Khoa mới đúng là đồ ngốc nhất thế giới đấy, biết không hả?

Ơ, đừng nói là con nhỏ này nghe hết những gì mình vừa nói rồi nha, thật muốn độn thổ cho đỡ quê lúc này thôi. Nhưng nếu như vậy thì mất hết cơ hội sao, phải cố gắng gồng mình gạt bỏ những thứ đang cản trở không khí lãng mạn này mới được. Khoa đỡ An ngồi dậy rồi lau nước mắt tèm nhem trên mặt cô.

-Có con heo nào nhõng nhẽo như con heo này không biết, hở xíu là khóc ai mà dỗ cho nổi.

-Khóc là sở trường của người ta rồi.

-Nói cái gì cũng cãi. Vậy là nãy giờ Khoa nói An nghe hết rồi hả?

-Không. An bị nặng tai đâu có nghe được cái gì đâu.

-Mặc kệ, không quan tâm.. Vô tay quan là của quan rồi, muốn thoát cũng không được, nằm xuống đây ngủ tiếp.

Khoa kéo An nằm xuống bên cạnh mình, cô cũng chẳng phản đối nữa, một cảm giác ngọt ngào chảy khắp cơ thể làm An không muốn cử động dù chỉ là thở mạnh.

Nghiêng người qua hôn vào má An một cái, Khoa nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

-Chẳng hiểu sao Khoa lại có thể thích một con heo nữa.

-Đồ dê xồm đáng ghét, dám lợi dụng ôm hôn người khác, đã vậy còn cố tình cởi áo khêu gợi nữa chứ. Cũng may tôi là người đàng hoàng không thôi bị mấy người thịt mất tiêu rồi.

An chui vào trong chăn che đi cái mặt ửng đỏ của mình, Khoa vội lôi ra.

-Vậy mà có người thích nằm trên ngực người ta, còn khóc lóc ướt cả da thịt nữa.

-Không phải khóc đâu, đó là nước miếng đó.

-Gớm quá nha chưa.

Khoa vừa nói vừa bẹo má An, cô nhõng nhẽo.

-Người ta đang ốm mà còn ăn hiếp nữa. A, mệt quá, chóng mặt, nhức đầu, đau họng, sổ mũi, ù tai, đau lưng, mỏi….

-STOP. Nằm ngoan đây Khoa đi mua cháo ăn rồi uống thuốc.

Khoa ngồi dậy mặc áo vào, không quên cúi xuống hôn trán An một cái. Được nước làm tới, An nũng nịu.

-Thôi không thích ăn cháo mua đâu, Khoa nấu An mới ăn.

-Ơ, nhưng mà Khoa đâu có biết nấu.

-Vậy thôi An nhịn cũng được.

Mặc dù biết nhỏ này bày trò nhưng Khoa cũng cố gắng chiều, nấu thì nấu có gì đâu mà khó khăn cơ chứ. Dù gì hôm nay tâm trạng cậu cũng đang rất vui vẻ nên nấu 10 món cũng chẳng sao chứ đừng nói chỉ là chén cháo.

Khoa anh hùng đi xuống nấu cháo, một lát sau mang lên một chén cháo thơm phức với vẻ mặt đầy tự hào.

-Ăn được không vậy hả? An nhìn chén cháo mà nghi ngờ, có khi nào ăn xong từ cảm cúm chuyển sang ngộ độc thực phẩm không biết, cảm thấy có chút hối hận khi lúc nãy muốn thử tay nghề của cậu ta..

-Ngon lắm, An ăn thử đi.

Khoa thổi nguội rồi đút cho An, nhưng vừa mới ăn muỗng đầu tiên An đã lao vào toilet nôn hết ra. Trời ạ, mùi vị thật là kinh khủng, cái này cho heo còn chê chứ đừng nói người.

Thấy An vậy Khoa vội chạy vào đỡ An ra, vừa lo lắng vừa cảm thấy có lỗi kinh khủng.

-An có sao không? Khó ăn lắm hả?

-Không phải khó ăn, tại An mệt nên mới nôn thôi.

Không tin lời An, Khoa đưa lên nếm thử, nó không thể gọi là kinh khủng mà phải gọi là quá kinh khủng mới đúng, đến cậu ăn vào còn muốn nôn chứ đừng nói An.

-Khoa xin lỗi, An nằm nghỉ đi Khoa đi mua cái khác cho An nha.

Nhìn thấy sự quan tâm của Khoa, tự dưng An không nói không rằng ôm chặt lấy cậu, cái ôm thay cho tất cả những tình cảm của cô, trong đó có cả sự cảm kích, biết ơn và tình yêu của cô dành cho người mà âm thầm giúp đỡ, mang đến cho cô niềm vui suốt 3 năm nay.

Khoa cũng ôm lấy An vỗ về, đây có thể gọi là giây phút hạnh phúc nhất của cậu trong suốt thời gian làm bạn thân. Đối với cậu, An vừa là bạn thân có thể sẻ chia tất cả mọi chuyện trong cuộc sống, vừa là người bạn gái có thể mang đến niềm vui và hạnh phúc cho cậu, chỉ cần cô mỉm cười thì bất cứ việc gì cậu cũng sẽ tình nguyện làm thay cho cô cho dù điều đó có chông gai thế nào đi chăng nữa.



Một ngày nắng thật đẹp, ta đi trên đường, rất bối rối.

Cứ quay lại nhìn nhau nói không nên lời, tình yêu thật khó nói ra.

Và một làn gió mát khẽ lùa tóc em, để anh thấy.

Nét dịu dàng hồn nhiên, xinh xắn lạ thường. Để anh nhìn em ngại ngùng.

Rất muốn anh yêu ôm em thật lâu và anh hứa sẽ không xa cách nhau.

Tựa đầu vào vai anh nhẹ nhàng, trong vòng tay ấm áp..

Dường như em đang muốn mong sao trái tim, mong sao tiếng yêu đầu tiên của anh.

Để em được cảm thấy những khi có anh, những khi vắng anh lòng em sẽ buồn.

Ước mong cho mình luôn có nhau và ta sẽ luôn quan tâm về nhau,

Đến một ngày rồi chợt hiểu ra mình thuộc về nhau



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.