Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 89: Chương 89




Khoa ngã xuống, toàn bộ cơ thể không thể cử động được. Cậu cảm thấy mình nhẹ dần, nhẹ dần, tiếng xì xào của đám đông xung quanh mỗi lúc một nhiều. Máu, ồn ào, hỗn loạn,…một cảnh tượng kinh hoàng của một vụ tai nạn nghiêm trọng.

Đôi mi Khoa khép dần, cậu không còn bất cứ cảm giác gì nữa. Trong giây phút ấy, hình ảnh An lại hiện ra trong tâm trí, thật xinh đẹp, thật dịu dàng.

Khoa nhìn thấy An mỉm cười với cậu, khuôn mặt bừng sáng kỳ lạ, sáng hơn cả ánh đèn đường đang chiếu thẳng vào mắt.

Khoa nhìn thấy gương mặt chu môi giận dỗi của An khi cậu đến trễ nhưng lại lập tức giãn ra chỉ vì một ly kem mình yêu thích.

Khoa nhìn thấy cái chớp mắt đáng yêu của An khi cô nịnh nọt cho cậu hết giận vì cái tội lười biếng không chịu ăn đúng giờ của mình.

Khoa nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cô khi bị đau dạ dày, ngay cả đau cũng không hết dễ thương cho được.

Khoa nhìn thấy cái cau mày tức giận khi cậu lỳ lợm không chịu nghe lời.

Đúng rồi, cậu không thể chết được, nếu không có cậu An sẽ đau lòng lắm. Cậu đã từng hứa sẽ không để bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì khiến cô lo lắng, cậu chết rồi ai sẽ chăm sóc và che chở cho cô?

Những giọt nước trong veo nơi khóe mắt rơi xuống hòa với máu của vết thương nhanh chóng biến thành màu đỏ, môi mấp máy gọi tên An rồi thật nhẹ nhàng Khoa ôm hình ảnh cô chìm vào giấc ngủ sâu…



Một ngày đẹp trời bên cạnh người yêu, An khẽ mỉm cười nhắm mắt mong sao giấc ngủ mau đến. Nhưng cứ mỗi lần nằm mơ màng thì lại nghe tiếng Khoa gọi nên giật mình thức giấc. Không hiểu sao cô lại có cảm giác khó chịu trằn trọc không có cách nào ngon giấc được.

Lấy điện thoại ra gọi cho Khoa, không liên lạc được, có chút lo lắng nhưng thầm trấn an mình là điện thoại người yêu hết pin nên không gọi được mà thôi.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng An bồn chồn không yên, cả đêm thức trắng không thể ngủ được.

Sáng, chờ đến 8h tối Khoa vẫn chưa qua, nhắn bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc vẫn không thể liên lạc được. Lần này An thật sự lo lắng, Khoa chưa bao giờ tắt máy lâu như vậy cả.

An thấp thỏm không yên, trong đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện không may nhưng rồi tự nhủ rằng biết đâu Khoa làm mất điện thoại, cơ mà nếu vậy sáng nay cậu phải qua chở An như đã hẹn trước rồi chứ.

Lòng như lửa đốt, có cái gì đó thôi thúc An phải gặp Khoa ngay lập tức thế là cô chạy một mạch đến nhà Khoa. Ngôi nhà im lìm, cửa khóa ngoài càng làm An lo lắng.

“Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, không được thất hứa nếu không em sẽ giận anh đó”.

Mỗi phút trôi qua là nỗi sợ hãi trong An lại tăng thêm, cô không biết làm gì ngoài việc nhắn tin, gọi điện chỉ mong Khoa nghe máy một lần.

An ngồi trước cổng nhà Khoa đợi từ sáng đến chiều vẫn không có ai về, không cầm cự được nữa cô quyết định gọi cho hai thằng bạn thân nhờ tụi nó tìm hiểu giúp, bởi cô biết nếu cô liên lạc với ba mẹ Khoa thì cũng chẳng có kết quả gì vì căn bản họ đâu có thích cô gặp con trai mình.



Từ trong phòng cấp cứu ra, Khoa nằm mê man với cái đầu băng bó trắng xóa. Mẹ cậu khóc lóc đến mức ngất lên ngất xuống. Nhà có hai người con, một đứa đã mất vì bệnh chỉ còn lại một thằng con trai nối dõi, ấy thế mà nó lại để xảy ra nông nỗi này. Bà đau lắm, đau như ai cắt từng đoạn ruột khi nghe bác sĩ nói về tình trạng sức khỏe của con mình.

Bà không muốn con trai mình sống phần đời còn lại trong bóng tối. Cuộc đời thật nghiệt ngã, ước gì người bị tai nạn lần này là bà chứ không phải đứa con yêu dấu mà bà đã đặt tất cả kỳ vọng vào, ước gì mình có thể thay con gánh lấy nỗi đau ấy thì tốt biết mấy.

Nhìn đứa con trai đang đau đớn vì những vết thương trên cơ thể mà hai vợ chồng vô cùng đau xót, giá như đêm qua ông không nói những lời ấy thì có lẽ Khoa đã không bị tai nạn như thế này rồi.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, Khoa cảm thấy toàn thân mình đau đớn.

Đây là đâu? Tại sao cậu lại nằm ở đây cơ chứ?

Cố gắng nhìn qua căn phòng mới phát hiện ra đây là bệnh viện, Khoa nhớ lại tai nạn kinh hoàng lúc tối mà cảm thấy sợ hãi, cậu không muốn bản thân mình gặp chuyện khiến ba mẹ và người yêu lo lắng, càng không muốn mình phải nằm ở nơi đây mà không chăm sóc được cho người yêu.

-Con tỉnh rồi à? Con thấy trong người thế nào? Có đau lắm không?

Mẹ Khoa vừa nói vừa khóc, bà không thể cầm được nước mắt khi đứa con trai duy nhất chịu đau đớn như thế, nỗi lòng của người làm mẹ ai có thể hiểu thấu cơ chứ.

-Con…con…có…bị…làm…sao…không....mẹ?

Khoa cố gắng mở miệng nói chuyện, nhìn ánh mắt buồn của mẹ cậu biết có lẽ vết thương của mình không hề đơn giản xíu nào.

Sợ Khoa biết chuyện, mẹ cậu cố dùng giọng vui vẻ.

-Không sao, chỉ là gãy tay và chấn thương phần mềm thôi, ở lại theo dõi vài ngày sẽ được xuất viện.

-Mẹ.. không… nói dối con chứ?

-Tất nhiên rồi.

Nghe mẹ nói, Khoa cũng chẳng suy nghĩ được nhiều, nếu chỉ là vài vết thương ngoài da thì không có gì đáng ngại.

Nhưng hôm nay cậu cảm thấy mình lạ lạ, có lẽ đầu còn đau quá nên mới cảm thấy hoa mắt như thế.

Mệt mỏi, Khoa lại chìm vào giấc ngủ.



-Anh ơi, bây giờ mình phải làm sao hả anh? Con trai của mình…

Mẹ Khoa khóc trong nghẹn ngào. Do chấn thương trong tai nạn ảnh hưởng đến dây thần kinh thị lực nên mắt cậu sẽ không còn như người bình thường, nó sẽ mờ dần, mờ dần rồi không còn nhìn thấy gì nữa. Bác sĩ khuyên gia đình nên đồng ý phẫu thuật, tuy phần trăm chữa lành chỉ có 40% nhung sẽ còn cơ hội để nhìn thấy ánh sáng, còn hơn là vĩnh viễn sống trong bóng tối. Tại sao bao nhiêu thử thách cứ ập đến trên gia đình, có phải vì ông bà đã từng sống không tốt với người khác nên đây là quả báo đúng không?

-Mình sẽ khuyên thằng Khoa nó tiếp nhận phẫu thuật, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

-Nhưng em sợ, ngộ nhỡ như nó không bao giờ tỉnh dậy nữa thì sao anh? Chỉ có 40% em sợ…

-Em yên tâm, bác sĩ bây giờ giỏi lắm, chỉ có cách đó con mình mới có thế thoát khỏi mù lòa thôi.

Tỉnh dậy từ nãy giờ, Khoa nghe hết cuộc nói chuyện của ba mẹ mình. Thì ra cậu sẽ bị mù, cậu sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa. Cậu không muốn, cậu thật sự không muốn điều đó xảy đến cho mình.

Tại sao cuộc đời trớ trêu này lại nhẫn tâm cướp lấy hạnh phúc mà khó khăn lắm cậu và An mới có được.

Rồi những tháng ngày sau này An sẽ sống như thế nào nếu không có cậu bên cạnh, cô không biết cách tự chăm sóc mình làm sao cậu có thể yên tâm cho được.

Nhưng nếu cậu tiếp tục duy trì mối quan hệ này thì tương lai người chịu khổ cũng chỉ là cô mà thôi. Cậu sẽ trở thành gánh nặng khi không nhìn thấy ánh sáng, ngay cả đi đứng còn khó khăn lấy đâu mà làm được việc gì cho cô chứ.

Còn ba mẹ nữa, cậu còn chưa báo hiếu ngày nào, chưa làm tròn trách nhiệm của một người con đã tiếp tục làm khổ họ rồi.

Bao nhiêu đau khổ đè nặng tâm trí khiến Khoa không chịu đựng nổi, cậu thật sự không cam tâm khi bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh oái ăm này.

-Nếu không phẫu thuật thì con có thể nhìn thấy thêm bao lâu nữa?

Ba mẹ Khoa hốt hoảng khi nghe giọng nói của con trai, cứ tưởng nó ngủ say nhưng không ngờ nó đã nghe hết mọi chuyện Nhưng vậy cũng tốt, đằng nào cũng phải đối diện với chuyện này mà thôi.

-Khoảng 2-3 tháng nữa thôi nên con…

-Con sẽ không phẫu thuật.

Khoa cắt ngang câu nói của ba, giọng đầy dứt khoát. Nếu như phẫu thuật thất bại thì cậu sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy người mình yêu thương nữa, nhưng nếu không phẫu thuật thì ít nhất cậu còn có thể dõi theo cô trong mấy tháng ngắn ngủi. Cho dù có một ngày cậu vẫn muốn được trông thấy cô chứ đừng nói mấy tháng, cậu không muốn đem cơ hội cuối cùng này đi đánh đổi những thứ không chắc chắn.

Nghe đứa con trai nói vậy, bà mẹ khóc lóc nài nỉ.

-Con nhất định phải phẫu thuật vì đây là cơ hội duy nhất lấy lại thị lực cho mình. Nghe lời ba mẹ được không con?

-Vậy nếu thất bại thì sao? Ba mẹ đừng cố khuyên con nữa.

Khoa nói mà trong lòng đau đớn, cậu không muốn mình trở thành gánh nặng của ai hết nhưng chỉ cần còn cơ hội được nhìn thấy An cho dù chỉ vào ngày ngắn ngủi cậu cũng không bao giờ từ bỏ.

-Hãy nghĩ thử xem chỉ có 2-3 tháng thì làm được gì cơ chứ? Sau đó con sẽ không nhìn thấy gì cả chi bằng mình tiếp nhận phẫu thuật sẽ còn cơ hội, để càng lâu khả năng phục hồi càng ít đi. Bây giờ y học tiến bộ lắm nên con hãy quyết định sớm.

-Con sẽ không phẫu thuật, con không muốn mất đi thời gian được nhìn thấy này.

-Cái thời gian ngắn ngủi này thì làm được gì chứ? Nó sẽ trôi đi rất nhanh mà thôi.

-Cho dù không làm được gì nhưng con có thể nhìn thấy cô ấy, có thể dõi theo bước chân cô ấy để biết rằng người mình yêu được bình an, thà rằng con ôm lấy tình yêu đó cho riêng mình, thà rằng con không làm được gì cho cô ấy nhưng ít nhất con còn có thể nhìn thấy cô ấy ba mẹ hiểu không?

Khoa không kiềm nổi xúc động, cậu quay mặt che những giọt nước mắt của mình. Ba mẹ sẽ chẳng thể nào hiểu được cảm giác đau đớn tột cùng khi phải đối diện với hoàn cảnh như thế này. Cậu yêu An đến mức bằng ấy thời gian xa nhau cũng không hề làm vơi đi một xíu nào tình yêu trong cậu, vẫn yêu thương và nhung nhớ cô như những ngày đầu. Rồi cuộc sống tươi đẹp mang hai người lại với nhau một lần nữa, những tưởng sẽ không còn gì ngăn cách ấy thế mà bây giờ hai người lại đang đứng trước một trở ngại không có cách nào vượt qua được.

Cậu không thể cứ cố chấp ở bên cạnh An vì sẽ trở thành gánh nặng cho cô. Từ nhỏ đến lớn cô đã không được may mắn như những người khác rồi nên cậu không muốn mình lại khiến cuộc sống cô thêm nặng nề hơn.

Quyết định chia tay có thể sẽ khiến An đau khổ nhưng rồi cô sẽ nhanh chóng quên cậu để bước tiếp mà thôi, cậu sẽ không trở thành vật cản chân trên con đường tìm kiếm hạnh phúc thật sự của cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.