Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 95: Chương 95




-Người yêu gì mà ác ghê gớm, người ta có một tay ăn uống khó khăn vậy mà còn ngồi đó chơi game được.

Mới vừa khỏe lại chút xíu, Khoa đã bắt đầu hành hạ An. Thấy cô cứ tập trung vào cái điện thoại trước mắt không quan tâm đến mình cậu cảm thấy không được vui rồi. Đáng lẽ là phải chạy lại hỏi han quan tâm này nọ mới đúng, đằng này chẳng thèm nhìn người ta lấy một lần nữa bảo sao không bực cho được.

- Khó quá thì anh đừng ăn, mất công lại mệt nữa á.

An vẫn không rời cái màn hình điện thoại làm Khoa giận bỏ đũa xuống không thèm ăn nữa. Cái bộ dạng trẻ con làm An không nhịn được cười, cô bỏ điện thoại xuống rồi lấy hai tay bẹo má cậu.

-Em giỡn thôi, để em đút anh ăn nha.

-Anh ăn no rồi.

Biết người yêu vẫn còn giận, An kiên nhẫn năn nỉ.

-No đâu mà no, ăn đi em thương nha, người yêu em đúng là đẹp trai dễ thương nhất thế giới.

Khoa không thể không cười trước cái điệu bộ dễ thương của An, thế là huề. Hai người cứ y chang con nít, thích giận hờn vu vơ, thích quấn quýt nhau không rời.

Ở bệnh viện, cứ mỗi lần An đi học là mặt mũi Khoa buồn thiu, chẳng muốn bước đi đâu, lúc nào cũng nằm một đống trên giường đến nỗi ba mẹ cậu thấy cũng lắc đầu chào thua. Ấy thế mà mỗi lần cô đến là lại bày đủ thứ trò chọc quê, còn không là thế nào cũng giận hờn vu vơ y chang hai đứa con nít giành nhau viên kẹo.



- Em yêu, gãi giúp anh cái lưng đi, ngứa quá à.

- Hết chưa anh?

- Chưa, thêm một xíu nữa đi.

- Được chưa anh?

- Chưa, ráng thêm 15 phút anh mới hết.

- Cắn anh bây giờ chứ ở đó mà xạo ke.



-Đầu anh sao tự nhiên đau quá.

-Anh bị sao vậy? Đau nhiều không?

-Nhiều lắm. Em rót giùm anh ly nước nha, anh đi không nổi.

-Tin em đánh cho đau giả thành đau thiệt không? Ở đó mà lười biếng.

….

-Heo yêu, nếu như sau này lấy về em phát hiện anh bị vô sinh thì sẽ làm sao?

-Vô sinh chứ có gì to tát đâu anh, em vẫn không thay đổi.

-Em yêu anh nhiều vậy sao?

-Ừm, anh vô sinh thì em ra ngoài tìm trai khác rồi về đẻ con hai đứa mình nuôi. Đơn giản mà.

-Trời, tôi đi chết đây.



-Ngày mai anh xin bác sĩ xuất viện, chứ ở đây buồn quá với lại em lui tới cũng cực khổ nữa.

-Có sao đâu, anh cứ ở lại đây rồi từ từ hẵng về.

-Anh khỏe rồi, nói thật luôn đấy, không tin em nhìn xem.

-Em không phải lo cho anh, mà lo cho ba mẹ anh kìa, ở đây anh lên cơn còn có bác sĩ chích thuốc, về nhà anh mà lên cơn ai chịu cho nổi, toàn ra đường chận xe với đập phá nhà người ta không à.

-Anh mà lên cơn thì người đâu tiên anh xử lý là em đó biết không hả?

….

-Sau này hai đứa mình cưới nhau, anh sẽ không để em phải vất vả đâu, tất cả việc nhà anh sẽ phụ em làm.

-Không cần phụ đâu anh.

-Thôi cứ để anh phụ, đàn ông mà phải biết gánh lấy việc nhà phụ vợ chứ.

-Ý em là anh không cần phụ, bởi vì việc nhà toàn bộ là nhiệm vụ của anh phải làm mà.

-*Hụt hẫng nặng nề*

….

-Em có thích mưa không?

-Thích lắm.

-Sao thế?

-Vì mỗi lần trời mưa bệnh của anh lại tái phát nên anh hay ra đứng giữa mưa nhảy nhót xem vui lắm.

-NGUYỄN THÁI AN, CÔ MUỐN CHẾT HẢ?

....

Đấy, hai đứa cứ như hai đứa con nít suốt ngày cãi vã ầm ỉ, có hôm còn rượt nhau chạy khắp phòng nữa mới ghê. Nhìn cái cảnh này không cần xin bác sĩ cũng không dám giữ lại, bệnh nhân gì mà quậy không chịu nổi.

Cuối cùng cũng được xuất viện, đúng là không ở đâu sung sướng bằng ở nhà, chỉ có điều là An đang đi thực tập chuẩn bị báo cáo tốt nghiệp nên bận rộn lắm, không có thời gian thường xuyên đến chơi với cậu. Người yêu không tới thì mình tới nhà người yêu, chuyện nhỏ, thế là tối nào Khoa cũng xuất hiện ở nhà An, nhiều khi muốn đuổi về mà đuổi cũng không được.

-Ở nhà không có ai chọc nên qua đây phá không cho em học hành đúng không?

-Người ta nhớ nên đến thăm vậy mà phũ phàng dễ sợ.

-Em giỡn mà, anh vào nhà đợi em tắm rửa cái nha.

Cứ thế, ngày nào An học bài thì Khoa ngồi kế bên, lúc thì chơi game, lúc thì chống cằm nhìn cô, không nữa thì chọc phá, nếu hôm nào có ba thì ngồi đánh cờ hay đàm đạo với ba đủ thứ chuyện mà hình như toàn bàn chuyện cưới hỏi gì không à, thôi kệ chuyện của đàn ông mình quan tâm làm gì cho mệt.

-Anh, khi nào hai đứa mình đi thăm chị Thùy An được không?

-Ừm, đợi vài ngày nữa tháo bột rồi anh chở em đi nha.

An hạnh phúc tựa đầu vào vai Khoa, cho dù trước kia có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa nhưng gia đình mà, đâu đó vẫn còn tình mẫu tử, vẫn còn sợi dây vô hình gắn kết hai chị em lại với nhau.

-Đợi em tốt nghiệp hai đứa mình làm đám cưới nha. Khoa dụ dỗ.

-Không thích.

-Em là con heo xấu xí nhất thế giới, chỉ có mình anh hi sinh cứu vớt đời em mà thôi nên cho em 3 giây suy nghĩ lại đó.

-Em là heo, anh đòi cưới heo chẳng phải cũng là heo sao.

-Nhưng anh là heo đẹp trai được biết bao cô gái theo đuổi, còn em là con heo xấu xí sao so sánh với anh được.

-Vậy thì đi tìm con heo đẹp gái của anh đi.

-Không thích, gu thẩm mỹ của anh có vấn đề rồi thì phải, anh chỉ thích heo xấu thôi.

Khoa ôm eo An nịnh nọt, cái mặt dở dở ương ương của cậu nhìn bệnh hoạn không chịu được, vậy mà không hiểu sao lại có thể yêu say đắm người như thế ấy chứ.

Trải qua bao thăng trầm, đôi khi cứ ngỡ đã đến lúc phải kết thúc mối quan hệ quá nhiều khó khăn này, đôi khi lại cảm thấy nản lòng khi nhìn về chặng đường phía trước. Nhưng tình yêu có một sức mạnh kỳ lạ, nó dẫn lối hai con tim về với nhau, nó tiếp thêm sức mạnh để có thể vượt qua mọi trở ngại trong cuộc đời.

Mỗi sáng thức dậy, chỉ cần nghĩ về nhau thôi thì cả ngày hôm ấy sẽ là một ngày rực rỡ ánh nắng, cho dù ngoài kia có giông bão bao nhiêu thì lòng người vẫn luôn ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.