CHƯƠNG 13
< nhất >
“Làm sao bây giờ? Mình hình như so ra thì kém hơn nam nhân kia nhỉ?” Ngũ hoàng tử Hồng Diệp đi tới đi lui, cắn ngón tay rầu rĩ.
Khó được một hôm người này không tìm đến Bạch Vương phủ quấy rầy Bạch Nhược Thủy, chỉ vì cảm giác được kế sách của bản thân cần thay đổi một vài chỗ.
So ra kém…
So ra kém hơn người kia ——
Nhớ tới thanh âm lạnh lùng của hắn, còn cả câu nói mang theo tức giận nào đó.
Ngươi như vậy chỉ tổn hại đến y!
“Hứ!” Ngũ hoàng tử không khỏi cười thành tiếng.
Thật sự kém hơn hắn mà…
Tính ra thì mình thua hắn khoản bảo hộ trái tim Bạch Vương a.
“Muốn ta nhận thua sao?” Hồng Diệp lẩm bẩm, sau đó nở nụ cười quỷ dị. Nét cười như thể con mèo đang canh chừng trước hang chuột chờ bữa tối của mình chạy ra, “Làm sao có chuyện…”
“Cái kia…” Vài tiểu thái giám đứng canh bên cạnh Ngũ hoàng tử phát hiện sắc mặt chủ tử nhà mình như vậy, lập tức hết hồn, “Kia điện hạ muốn làm thế nào?”
Hồng Diệp biếng nhác nhếch khóe môi, vươn tay cầm một trái nho trên đĩa bỏ vào miệng, “Việc cấp bách, chính là khiến hai người kia cãi nhau một trận! Sau đó, cứ như vậy từ từ châm ngòi nha.”
Buổi lâm triều hôm nay, Hoàng thượng giận đến tím mặt.
Thứ khiến người này giận dữ, cũng chẳng to tát gì cho cam, mà chính là —— chút chuyện nhỏ mà không nhỏ.
Toàn bộ quan viên từ lớn đến nhỏ đều cảm giác rõ ràng Hoàng thượng trở nên phi thường đáng sợ, đương nhiên, người qua đường cũng biết là chuyện gì.
Người nào đó nói, trẫm đột nhiên muốn triệu kiến Đại học sĩ Văn Hà Tốn. Thời điểm gã ta vội vàng chạy đến, Hoàng thượng từ trên long ỷ bước xuống, đánh giá triều phục của đối phương. Trong nháy mắt, Hoàng thượng trở nên giận dữ, đột nhiên nói tay áo trái của triều phục Văn Hà Tốn có bám chút tro bụi. Lập tức, một đại thần thức thời tiến lên, dâng tấu muốn trừng trị Văn Đại học sĩ tội coi rẻ quốc thể. Mà Văn Hà Tốn kia đã sớm sợ tới mức chân run lẩy bẩy, vốn nghĩ chính mình coi như toi mạng. Kết quả, Hoàng thượng đột nhiên nói chính mình dùng tâm trị quốc, sao có thể bởi vì chút chuyện vặt vãnh liền đem lên triều vấn tội, thôi thì cứ thế bỏ qua vậy.
Văn Hà Tốn vốn đang nơm nớp lo sợ, len lén vuốt ngực, rồi lại bị Hoàng thượng quát một tiếng dừng lại. Sau đó, Hoàng thượng lại như lơ đãng nhắc tới, gần đây Thống lĩnh thị vệ có giới thiệu cho mình một võ sĩ Tây Vực. Nghe nói người này khỏe như trâu, lại vô cùng khéo léo, có thế nhấc cả một cây búa nặng đến ba trăm cân, gạt đi một hạt bụi nhỏ tí ti ngay đầu chop mũi mà không mảy may tổn thương đến da thịt. Cho nên, Hoàng thượng vô cùng hiếu kỳ.
Vì thế, toàn bộ đại thần trong điện cùng thức thời tỏ vẻ tò mò, còn đề nghị võ sĩ kia lên trước tiền điện biểu diễn, để mọi người cũng thưởng thức.
Hoàng thượng đương nhiên đáp ứng ngay tức khắc. Mà cái vị Văn Hà Tốn, tuy triều phục chẳng nhiễm chút bụi, lại bị Hoàng thượng nói không thành có, làm sao có thể cự lại. Vì thế, gã đành mang theo vẻ mặt đau khổ, bước từng bước ra ngoài đại điện, lấy thân mình kiểm chứng. Thời điểm võ sĩ kia mang theo búa tạ nặng trăm cân đi đến, lưỡi búa bị kéo lê trên nền đất, kéo theo một dải tia lửa màu lam. Văn Hà Tốn vừa nhìn đến đó, mặt mũi lập tức trắng bệch, mồ hôi trên trán tuôn như suối.
Đương nhiên, Văn Hà Tốn chỉ có thể lóng nga lóng ngóng đứng giữa tiền điện làm mẫu. Tuy nhiên, võ sĩ kia còn chưa kịp hạ búa, hai chân gã đã ríu vào nhau, ngã chổng vó ra giả chết.
Không nói đến Văn Hà Tốn giả chết bị kéo xuống, trong lòng thầm thấy may mắn.
Chỉ có điều, Hoàng thượng hiển nhiên vô cùng mất hứng, mặt tím đi vì giận.
Lửa giận hừng hực cháy lan đến Công bộ.
Vừa vặn thay, đây lại là thời điểm dễ dàng xảy ra nạn hạn hán. Cho nên, cứ đến khoảng thời gian này, Công bộ lại bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, công việc phải lo lắng cứ thế nối đuôi nhau đuổi tới, mà bọn họ lại không thể vội lo đầu này rồi bỏ đầu kia. Nếu để đích thân Hoàng thượng hỏi đến, chuyện lớn lại càng thêm to.
Trong đó, nghiêm trọng nhất phải kể đến đợt hạn hán ở vùng Bắc cương (biên cương phía Bắc), khiến mùa màng của ba châu trong khu vực này bị thất thu. Kỳ thực, so với năm trước có đến năm châu thất thu, thì thành quả này vẫn xem như sáng lạn hơn nhiều. Có điều, Công bộ Thượng thư Tả Ấm vẫn là mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Mà Hoàng thượng lại bất ngờ khoan hồng độ lượng, đề cập đến vấn đề nhân lực Công bộ còn quá ít, cho nên không có người rảnh rỗi đi khảo sát tình hình thực tế. Công bộ Thượng thư cuống quýt thưa vâng.
Đương nhiên, Hoàng thượng còn chưa quên tình hình sức khỏe của vị Văn Hà Tốn nào đó hình như không tốt cho lắm, chỉ mới chịu chút kinh hách nho nhỏ đã lăn ra xỉu, nếu tiếp tục như vậy, thật khiến ngài lo lắng. Sự vụ trong Nội các tương đối nhiều, nếu có thể phái gã đi tới năm châu ngoài Bắc cương, tiện thể giải quyết nạn hạn hán nơi đó. Tính ra, một cái nạn hạn hán nho nhỏ này, đối với Văn Hà Tốn kia mà nói, chỉ là chút chuyện cỏn con. Đại học sĩ vừa được một tháng để tĩnh dưỡng, mà năm châu có thể khắc phục vấn đề thất thu, coi như một công đôi chuyện. Hoàng thượng tự cho rằng quả là sáng kiến không tồi.
Vì thế, công sự cứ như vậy mà định, chỉ bất hạnh thay cho vị Văn Hà Tốn nào đó giả chết bị đưa ra ngoài, làm sao biết bản thân vừa thoát một kiếp nạn, lại chạy không khỏi kiếp thứ hai.
Thời điểm Thánh chỉ được truyền xuống, Văn phủ chìm ngập trong nhưng tiếng kêu khóc thảm thiết.
Văn Hà Tốn ngày hôm qua mới vừa chịu hai trăm đại bản, ngồi mã xa cực khổ như vậy, Văn gia sao có thể để gã cứ thế đi chịu chết. Hơn nữa, địa vị Văn gia trong triều cũng không phải nhỏ, cho nên bọn họ vừa tìm cớ kéo dài thời gian, cùng lúc bằng mọi giá khiến Hoàng thượng thay đổi chủ ý.
Mà bên kia, vị Hồng Diệp nào đó đang dã tâm bừng bừng bắt đầu tiến hành kế hoạch ly gián, thề rằng phải khiến Tiêu Vị Ương cùng Bạch Nhược Thủy cãi vã một trận.
< nhị >
Chẳng rõ vì sao, hôm nay Tiêu phủ nhận được hơn mười bức họa mỹ nhân.
Thật sự là chuyện đáng kinh ngạc.
Từ khi Bạch Vương điện hạ tuyên bố sẽ khiến cho Tiêu Vị Ương mẹ góa con côi cả đời này, bà mối không còn đưa đến mấy bức họa mỹ nhân nữa.
Quản gia Tiêu phủ vẫn lo đứng lo ngồi, lúc đi ngoài phố còn nghe ngóng được không ít những lời đồn đãi. Nào là, có quan viên chỉ vô tình chạm nhẹ vào y phục của Bạch Vương, liền bị ngài hạ lệnh lôi ra ngoài lĩnh năm trăm đại bảng, về sau tiền đồ cũng coi như chặt đứt.
Lão quản gia vẫn nhớ rõ bộ dạng Bạch Vương vọt vào Tiêu phủ ngày ấy, sau đó ông đã phải bỏ thật nhiều bạc gọi người đến tu sửa ván cửa, ai dà!
Hơn nữa, người kia chỉ mỗi trang phục nhìn qua đã vô cùng cao cấp, nếu thật sự y vào cửa nhà mình, lão gia nhà ông nào tốt số đến vậy.
Mặt khác, quan viên người ta chỉ đụng phải trang phục của y một chút, liền bị đánh thê thảm như vậy. Vạn nhất sau này, Bạch Vương đi tới đi lui trong nhà, nếu bọn hạ nhân vô tình đụng phải, khiến y tức giận, chẳng phải sau đó liền chết như thế nào cũng chẳng biết sao?
Lão gia nhà ông không cưới vộ, nói không chừng ngày nào đó phải rước Bạch Vương vào cửa, mà đám thô nhân như lão thật không biết hầu hạ thế nào mới phải.
Từ ngày ấy, không nhà nào đưa ra lời mời cầu hôn với Tiêu phủ nữa, khiến lão quản gia mỗi ngày thở dài không thôi.
Cho nên, ngày hôm nay, rất nhiều bà mối bất ngờ đến trước cửa cầu hôn, lão đương nhiên mừng đến cười toe toét, vội vàng đem một đống tranh vẽ, chất đầy trong thư phòng của lão gia.
Này nọ đều là tranh họa của mỹ nhân, hoặc các tiểu thư khuê các, hay tiểu gia bích ngọc (con gái rượu của nhà đó), đuôi mày ẩn tình, nét cười đằm thắm. Thật sự là những nữ tử môn đăng hộ đối với Tiêu Vị Ương.
Nhưng Hộ bộ Thượng thư nhìn tới chỉ thấy chướng mắt.
Bởi vì hắn từng gặp được mỹ nhân đẹp hơn thế nhiều.
Tiêu Vị Ương phát hiện chính mình lại bất giác nhớ đến Y Y.
Vạt áo thêu kim tuyến, thắt lưng đỏ, dây chuyền bằng san hô, thân người lay động theo từng bước đi, lộ ra những đường cong duyên dáng nhất. Khi vũ khúc dừng lại, nữ tử này sẽ lớn mật dùng lá liễu quét qua mặt hắn.
Nhưng, Tiêu Vị Ương lại phát hiện hắn nhớ lầm rồi.
Người nọ rõ ràng là Bạch Nhược Thủy.
Hắn chợt thấy phẫn nộ.
Bạch Vương điện hạ quấy nhiễu cảm xúc của hắn, sau đó nói bỏ liền bỏ.
Tiêu Vị Ương tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Có can đảm chạy tới trước mặt một nam nhân như hắn nói ra chữ thích, chuyện kinh hãi thế tục như vậy Bạch Vương điện hạ không phải chưa từng làm qua, vì sao giờ phút này lại ra vẻ sợ hãi rụt rè, bộ dạng như thể ‘một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’?
Bạc Vương điện hạ từng nhất quyết muốn khiến Tiêu Vị Ương mẹ góa con côi cả đời, nhưng hiện tại Tiêu Vị Ương đang công khai nhận được tranh họa của các tiểu thư, người kia lại một chút động tĩnh cũng chẳng có.
Tiêu Vị Ương vẫn là nghiến răng căm tức.
Cái tên ngu ngốc Bạch Nhược Thủy kia!
Hắn vốn chưa đừng đem lời nói của Bạch Vương để trong lòng.
Mà hiện tại, Bạch Vương điện hạ lại thật sự không thèm nói với hắn một câu, ngay cả ánh nhìn của y, cũng không còn chút tình cảm si mê nào.
Có thời điểm, Tiêu Vị Ương thậm chí bắt quả tang Bạch Nhược Thủy lén lút dùng ánh mắt dò xét nhìn mình. Có điều, sau khi bị tóm, đối phương chỉ hướng hắn cười một cái, sau đó dời đi tầm mắt.
Hơn nữa, trăm triệu lần không nghĩ tới, xuất hiện thêm một tên Ngũ hoàng tử Hồng Diệp chết tiệt kia.
Chẳng khác lưỡng tình tương duyệt là bao, dù cho tầm nhìn giao nhau, hay sóng mắt lưu chuyển, đều khiến cho người ta cảm nhận được loại tình cảm quyến luyến không thôi. Bạch Vương điện hạ y vốn là cao thủ tình trường, như thế nào còn không rõ?
Nếu không nhận thấy, y sao có thể bỏ tâm chuẩn bị, lo lắng từng nhất cử nhất động của người ta, chú ý từng nụ cười của đối phương, thăm dò tâm tình của cái thứ tính tình thật thật giả giả kia?
Hộ bộ Thượng thư chợt cảm thấy có chút ủy khuất.
Hắn từ nhỏ đến lớn, luôn được dạy ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, mộng tưởng chính mình sẽ lấy một tiểu thư đoan trang về làm phu nhân. Mấy thứ đoạn tụ chi phích gì đó, vốn chỉ nhìn lướt qua trên sách vở, chưa từng nghĩ đến chính nó lại phát sinh trên người mình, cho nên hiện tại mới không biết đối mặt thế nào.
Mà kẻ nào rắp tâm tha hắn xuống nước, nếu là người dịu dàng săn sóc cũng được đi, đằng này, cố tình lại chẳng phải.
Bạch Vương điện hạ!
Nhớ lại thật hù chết người.
Tiêu Vị Ương của ba tháng trước, sao có thể nghĩ tới đối tượng chính mình muốn ở chung một chỗ, hàng đêm đồng sàng cộng chẩm lại là Bạch Vương Bạch Nhược Thủy?
Lần đầu tiên, Tiêu Vị Ương cảm giác có một số việc bản thân không thể trốn tránh.
Trước đây, hắn chẳng qua muốn cho Bạch Vương nếm chút giáo huấn, để y thu lại thái độ vênh váo, hung hăng của mình. Tiêu Vị Ương thật chưa từng gặp qua, một người ngay cả khi tỏ tình cũng bộc lộ khí chất ngạo nghễ của mình. Chẳng nghĩ tới, cái tên ngu ngốc kia, chỉ gặp chút thất bại đã gượng dậy không nổi, còn ngay lập tức đâm đầu vào ngõ cụt!
Bạch Nhược Thủy a Bạch Nhược Thủy, người từng phong lưu như thế, vì sao còn không đoán biết được tâm ý người khác?
Hay thật sự, ngươi căn bản chưa từng nghĩ cho cảm giác của người ta?
Tiêu Vị Ương thật sự mất mát.
Hắn tự hỏi chính mình vì cớ gì lại sa chân vào bước đường này?
Kỳ thực, hắn căn bản không nghĩ đến, với phong thái thường ngày của Bạch Vương điện hạ, nhất định chưa từng bỏ công chạy đi suy đoán tâm tư nữ nhân mình muốn lấy lòng. Người như y, chỉ cần một cái vẫy tay, tự nhiên sẽ có kẻ vì mình thất hồn lạc phách, hay một nụ cười nhẹ, liền khiến người ta ngẩn ngơ đến si ngốc. Bạch Vương thật sự hiểu được mấy phần cách yêu thích một người đây?
Mà Tiêu Vị Ương vốn cũng không rành chuyện yêu đương, cho nên sao hiểu được, Bạch Vương vốn kiêu ngạo, mấy thứ vặt vãnh trước giờ đều có người thay y làm, cho nên, người này càng không dễ dàng cúi đầu. Hiếm lắm mới có một lần cảm thấy yêu thích một người nam nhân, bản thân còn tự hạ mình, khổ tâm đeo đuổi, kết quả lại bị đối phương cự tuyệt, đương nhiên sẽ tức giận làm ra những hành động tuyệt tình. Về phần Tiêu Vị Ương, bản thân hắn không thể ngay lập tức nảy sinh tình cảm, cho nên mới ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, đương nhiên không đời nào có chuyện vùng lên phản kháng.
Nay hai người bọn họ cố tình lại dây dưa cùng một chỗ, thật sự là tạo hóa trêu người.
Tiêu Vị Ương lâm vào trầm tư, nghĩ đi nghĩ lại vậy thấy khổ sở muốn chết, tránh không được thở ngắn than dài. Đại quản gia Tiêu phủ vừa tiến vào, bắt gặp đại nhân nhà mình trong bộ dạng hồn bay phách lạc như thế, không khỏi có chút lo lắng.
“Đại nhân… Ngài… Có coi trọng tiểu thư nhà không?” Đại quản gia Tiêu phủ hỏi.
Tiêu Vị Ương phục hồi tinh thần, phát hiện tay mình trong vô thức làm nhăn một bức họa. Hắn vươn tay bóp bóp mi tâm, mỉm cười nói với quản gia, “Đưa đây ta xem nào…”
Động tĩnh bên này của Tiêu Vị Ương còn chưa lọt đến tai Bạch Vương, mà tin tức long trời lở đất đã lan đến tai hắn.
Bạch Y Y sắp xuất giá.
Ngày đó, Tiêu Vị Ương đang trầm tư ghi chép vài thứ, thì một tiểu nha hoàn chạy đến đưa lên cho hắn một tấm hỉ thiếp từ chỗ Bạch Vương điện hạ. Tiêu Vị Ương mới đầu chỉ định liếc mắt qua một chút, nhưng vừa nhìn thấy nội dung bên trong, tờ giấy trắng trước mặt hắn liền dây đầy mực.
Hôm nay vốn là hội nghị thường kỳ của Hộ bộ, nhưng hiện tại Hộ bộ trống trơn không có lấy một bóng người.
Chỉ còn mỗi một mình Tiêu Vị Ương.
Tiêu Vị Ương đem toàn bộ oán hận phát tiết lên đống sổ sách trên bàn.
Bạch Nhược Thủy! Ta đây liền xem ngươi lại bày ra trò gì nữa!
Chẳng lẽ một Hồng Diệp còn chưa thỏa mãn được ngươi, cho nên phải ra ngoài tìm thêm người nữa?
Chẳng lẽ, ngày đó trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi còn chưa tiếp thu giáo huấn kia sao?
Tiêu Vị Ương viết thêm vài chữ, nhưng không còn ai giúp mài mực.
Hắn muốn uống nước, lại chẳng có người dâng trà.
Tiêu Vị Ương tức giận.
Hắn dằn mạnh xuống bàn thứ đang xem trong tay, đứng dậy bước ra ngoài.
Hôm nay, Hộ bộ không có cách nào hoạt động.
Hắn đành chạy qua xem thử Công bộ chỉ cách Hộ bộ một bức vách.
Lục bộ triều đình không có lấy một bóng người.
Tiêu Vị Ương cảm giác ngày hôm nay quá mức kỳ quái.
Quan viên lục bộ toàn thể chết hết rồi hay sao vậy?
Hay là tất cả bọn họ đều không muốn sống nữa chăng?
Công bộ Thượng thư Tả Ấm thành thân, quan viên lục bộ toàn thể trốn việc sao?
Tiêu Vị Ương đẩy bung cánh cửa, chạy đi phủ Tả Thượng thư.
Phủ Thượng thư đang lúc bái đường hết sức long trọng.
Tiêu Vị Ương lệnh cho người mang theo lễ vật bước vào, lạnh lùng ngồi xuống vị trí chủ thượng.
Công bộ Thượng thư Tả Ấm cưới được giai nhân làm vợ, cười như một tên ngốc.
Tân nương nghe bảo là tiểu thư khuê các, người của Bạch thị, bộ dáng đúng là quốc sắc thiên hương.
Kiệu hoa của tân nương còn chưa tới, Tả Ấm hiện đang mời rượu mọi người, sau đó chạy đến trước mặt Tiêu Vị Ương, lại bị hắn giữ chặt.
Tiêu Vị Ương kéo đối phương ra chỗ vắng người.
“Ngươi bị làm sao vậy?” Tiêu Vị Ương thấp giọng, trừng người đối diện, “Đã biết rõ cái gọi là Bạch Y Y, căn bản chính là bản thân Bạch Vương mà!”
“Bạch Vương?” Tả Ấm rùng mình, nhìn trái nhìn phải, “Sao là Bạch Vương được?”
Tiêu Vị Ương đột nhiên phát hiện bản thân bị đùa giỡn.
Hắn bỏ lại Tả Ấm một mình, nhanh chân rời đi.
Trở lại đại đường, vốn đang ồn ào náo nhiệt, hiện tại yên tĩnh không ngờ.
Bạch Vương điện hạ đang ngồi tại vị trí lúc trước của Tiêu Vị Ương, cầm lên chén rượu hắn đang uống dở, nhàn nhã nhấp một ngụm.
Tiêu Vị Ương đi đến trước mặt y, trừng mắt.
Thế trận như thể nước cùng lửa.
“Tiêu đại nhân ngồi đi a.” Bạch Vương tươi cười khả cúc, “Sao lại bày ra cái mặt lạnh lùng thế kia. Hôm nay là đại hỉ của đồng môn của ngươi đó, mọi người đang vui vẻ như vậy, trừng mắt nhìn người ta như vậy, tân nương tử tiến vào thấy được, sẽ bị dọa sợ đó.”
Tiêu Vị Ương không nói tiếng nào, ngồi xuống ghế.
Tiêu Vị Ương vốn định hỏi chuyện hỉ thiếp thông báo Bạch Y Y thành thân, Ngũ hoàng tử Hồng Diệp bên cạnh Bạch Nhược Thủy lập tức xuất ra một thiếp mừng khác đưa đến, “Đây là hỉ thiếp thành thân của Bạch Vương điện hạ vài ngày nữa, mong rằng đến lúc đó Tiêu đại nhân sẽ ghé qua cổ vũ.”
“…” Tiêu Vị Ương làm như không nhìn thấy Hồng Diệp, tức giận trừng mắt với Bạch Nhược Thủy, thấp giọng, “Bạch Nhược Thủy! Ngươi chơi đủ rồi chứ?” Thanh âm run rẩy, lộ rõ tức giận.
“Tiêu đại nhân này là đang cầu bổn vương sao?” Bạch Vương nhàn nhạt mở hỉ thiếp ra, “Tiêu đại nân cùng muội tử bổn vương nhất kiến như cố, nàng đương nhiên mong được Tiêu đại nhân ủng hộ.”
“…” Tiêu Vị Ương cầm lấy hỉ thiếp xé nát vụn, đám người đứng xung quanh sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Đúng lúc đó, kiệu hoa của tân nương tử vừa kịp tới, một đám người đang dàn hàng lập tức lẩn đi thật xa, “Bạch Nhược Thủy, ngươi không thể không đem mấy thủ đoạn vặt vãnh này ra đùa với ta sao?” Tiêu Vị Ương cố gắng ép xuống cơn giận dữ, “Hạ quan từng nói, chỉ cần Bạch Vương điện hạ thành thành thật thật giải thích một câu mà thôi.”
Bạch Vương lắc lắc ngón tay, “Sai rồi, này chính là cầu ngươi đó.”
“Bạch Nhược Thủy! Ngươi như vậy mà gọi là cầu người sao?” Tiêu Vị Ương cả giận.
“Bổn vương vốn không cần cầu người.” Bạch Nhược Thủy cười lạnh, “Trên đời này đâu thiếu mỹ nhân thương nhớ bổn vương.” Bạch Vương điện hạ vênh váo, tự đắc, “Tiêu đại nhân nếu không còn chuyện gì khác, thỉnh tránh sang một bên.”
“Ngươi?” Tiêu Vị Ương cười lạnh một tiếng.
Bạch Vương điện hạ đứng lên, xoay người bỏ đi.
“Y Y.” Tiêu Vị Ương ở sau lưng gọi y, cước bộ Bạch Nhược Thủy chậm lại một chút.
“Y Y thích Tiêu lang, chỉ mong được gả cho Tiêu lang làm vợ.” Tiêu Vị Ương ôn nhu nói, “Y Y, ngươi chỉ cần nói một câu như vậy thôi.”
Bạch Vương điện hạ quay phắt người lại, “Chỉ cần nói vậy ngươi sẽ đáp ứng sao?”
Động tác xoay người của Bạch Vương điện hạ quá nhanh, khiến Tiêu Vị Ương chỉ cảm thấy một trận hoa mắt. Hắn nở nụ cười, “Đúng vậy.”
“Thật sự?”
Tiêu Vị Ương gật đầu.
Hắn cảm thấy chính mình vô cùng thật lòng.
Bạch Vương điện hạ tiến lên một bước liền đến gần Tiêu Vị Ương, y đứng trước mặt người kia, vươn tay, vuốt ve đôi môi hắn. Cánh môi mỏng hơi hơi hé mở.
“Tiêu Vị Ương! Ngươi nằm mơ đi!”
Bạch Vương điện hạ kiêu ngạo rời đi.
Thời điểm Bạch Vương điện hạ rời đi, thần tình ngạo nghễ như loài chim khổng tước, cho nên hoàn toàn không chú ý tới, thời điểm y xoay người, đôi con ngươi sáng lấp lanh của con người ôn nhã nào đó lập tức trở nên u tối. Hắn khẽ vuốt đôi môi của chính mình, ánh mắt dõi theo thân ảnh đang rời đi.
Này chính là ánh mắt bí hiểm của người thợ săn —— nhìn chăm chú con mồi tính tình ngạo mạn.
Bạch Nhược Thủy, ngươi nhất định phải chết.
< tam >
“Hô, cuối cùng cũng hòa nhau rồi, thật sảng khoái.” Tại Bạch Vương phủ, Bạch Vương điện hạ biếng nhác nửa ngồi nửa nằm dựa trên trường kỷ, “Thật đáng ghét, tình cảnh ngày đó chật vật chưa từng thấy, lại bị Tiêu Vị Ương kia chứng kiến toàn bộ.”
Kỳ thật, thứ khiến Bạch Vương hận nhất, chính là một câu nói kia của Tiêu Vị Ương.
Bạch Vương chán ghét cảm giác bị kẻ khác đoán trúng tâm tư, chán ghét cả việc phản ứng của mình đều bị đối phương xem thấu.
“Kế sách của người ta, đương nhiên phải dùng được rồi.” Một đôi bàn tay mềm mại, tựa như rắn nước sờ tới sợ lui, từ bả vai Bạch Nhược Thủy lần mò đến trước ngực y, vụng trộm muốn lẩn vào bên trong lớp trang phục ngoài. Cây quạt trong tay Bạch Vương phất phất mấy cái, “bốp ——” một tiếng, đôi mắt Hồng Diệp lập tức ngấn lệ, “Bạch Vương điện hạ, người ta là công thần đó, ngài nỡ đối xử với người ta vậy sao?”
“Bổn vương trong lòng không thoải mái!” Bạch Nhược Thủy cắn cắn đuôi quạt. Đuôi quạt kia móc một cái quải tuệ bện bằng thừng chính là thứ ngày đó y giật được từ trên đai lưng của Tiêu Vị Ương, “Ngươi rõ ràng nói chỉ cần bổn vương xuất ra hỉ thiếp của mình, sẽ khiến Tiêu Vị Ương vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng bổn vương thấy, hắn có chút vội vàng nào đâu? Hắn vậy mà còn dám tức giận.”
Mà thật ra, Bạch Vương cũng cảm thấy tức giận.
“Hắn gấp gáp chạy tới đó, vốn nghĩ sẽ chật vật muốn chết, sau đó phát hiện mình bị đùa giỡn, đương nhiên sẽ thấy tức giận.” Hồng Diệp cười hì hì, “Bạch Vương, tuy rằng cái người ta hứa với ngài còn chưa có kết quả, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng chật vật kia của Tiêu Vị Ương, ngài chẳng lẽ không cảm thấy vui vẻ chút nào sao?”
“Cái này cũng đúng.” Từ lúc Bạch Nhược Thủy bị lừa xoay mòng mòng, còn nói ra mấy lời vụng về kia, mỗi lần hai người chạm mặt, y đều ở vào thế hạ phong.
“Cho nên mới nói, người ta là thay ngươi suy nghĩ đó.” Hồng Diệp đu người trên hai chân Bạch Nhược Thủy, lôi kéo đai lưng vị nào đó, mắt long lanh như nước hồ thu, chớp a chớp, “Ngươi không biết người ta rất ư dịu dàng săn sóc, lại tinh tế đoán biết tâm tư người sao, so với Tiêu Vị Ương kia tốt hơn nhiều lắm phải không?”
Đáng tiếc, Bạch Nhược Thủy vốn không quá để tâm ý nghĩa của những lời này, “Hừ…” Bạch Vương trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu hỏi, “Dịu dàng săn sóc, tinh tế đoán biết tâm tư người khác? Chẳng lẽ tất cả nam nhân đều thích như vậy sao?”
“Này là đương nhiên.” Hồng Diệp gật đầu lia lịa, sau đó lại phát hiện Bạch Vương trong nháy mắt giống như trái cà héo.
“Bạch Vương?” Ngũ hoàng tử giật mình. Bạch Vương điện hạ sao có thể lộ ra bộ dạng yếu đuối thế này? “Ngươi bệnh sao?”
Cảm giác được một cổ lực vô cùng mạnh từ cánh tay truyền đến, Hồng Diệp cúi đầu, phát hiện tay mình đang bị Bạch Vương gấp gáp siết lấy. Hai tròng mắt nóng cháy của vị nào đó đang nhìn xoáy vào mình, “Kia, ngươi xem thử bổn vương có thể được coi là dịu dàng săn sóc không?”
“…” Khóe miệng Ngũ hoàng tử Ấp quốc khẽ run rẩy.
Bạch Vương điện hạ tức giận, “Bổn vương ở trước mặt Tiêu Vị Ương, từ trước tới giờ chưa từng trách phạt hắn, mà ngay cả hiện tại cũng không, chẳng lẽ chưa thể tính là dịu dàng săn sóc sao?”
“…” Ngũ hoàng tử Ấp quốc tiếp tục run rẩy đáp lời, “Đúng thế… Đúng thật là… Dịu dàng săn sóc…”
Bạch Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, “Ngươi dám coi bổn vương là con nít bốn tuổi!”
“Nhưng mà, không cần dịu dàng săn sóc gì đó, Bạch Vương vẫn rất tuyệt nha!” Hồng Diệp lâp tức bổ nhào tới, cầm lấy tay Bạch Nhược Thủy đang gác trên ghế ngồi, “Người ta vẫn thích Bạch Vương điện hạ đối xử thô bạo một chút, cửa phòng mỗi đem người ta đều không khóa lại, chỉ hy vọng Bạch Vương điện hạ ghé vào cường bạo người ta đó, chỉ mới nghĩ đến Bạch Vương điện hạ nhiệt tình liền có thể chịu đựng được ——”
“Thình ——” một tiếng
Bạch Nhược Thủy lững thững đi về phía hậu viện vắng vẻ, lúc ra tới cửa còn vỗ vỗ tay làm như muốn phủi đi bụi đất, sau đó hướng thị vệ đang đứng canh bên ngoài, “Khuất Ngâm, đem tên *** tặc kia giao cho Hình bộ.”
“Vâng.” Thị vệ Khuất Ngâm tận trách mệt mỏi đi vào trong, khiêng lên Ngũ Hoàng tử Ấp quốc không ngừng giãy giụa, sau đó thản nhiên hướng nha môn Hình bộ mà đi.
Bạch Vương phủ từ trước tới nay chưa từng cho phép những kẻ có sắc tâm ở lại trong này.
Nhất là khu vực trong vòng năm mươi thước xung quanh Bạch Vương điện hạ.
Khuất Ngâm từ sớm đã không thuận mắt vị Ngũ hoàng tử mới tí tuổi đầu đã ‘hoang *** vô độ’ này.
Tuy rằng, đối phương vì chủ tử hiến kế thu thập vị nào đó, xem như cũng giúp đỡ được không ít. Dù vậy, chủ tử quả nhiên anh minh nhất, không có khả năng vì một chút tư lợi nho nhỏ mà bị gạt mất.
Thạch sư (tượng đầu sư tử khắc từ đá trước cửa nha môn ngày xưa) trước cửa nha môn Hình bộ đã trong tầm mắt, thời điểm đem kẻ nào đó ném vào trong, sâu trong thâm tâm Khuất Ngâm nảy lên một suy nghĩ, từ khi đi theo chủ tử, gã thường xuyên được cảm nhận tư vị cái gì là thỏa lòng thỏa dạ, cái gì là đền bù xứng đáng.
Tỷ như một kiếm giết chết đám tham quan đang căm hận.
Tỷ như thẳng tay trừng trị đám ác bá kinh thành bại hoại.
Còn tỷ như hiện tại.
< tứ >
Phủ Hộ bộ Thượng thư.
Tiêu Vị Ương nhàn nhã nhìn sách đã hơn một canh giờ.
Hắn hồi phủ, vốn mới nghỉ ngơi được một chút, kết quả tỉnh đậy, phát hiện trong phủ sớm có vài vị khách không mời mà đến đang chầu chực. Mà mấy vị kia không ai khác, chính là người Văn gia —— Văn Sĩ cùng kẻ ngày đó bị đánh đến môi trắng bệch, mặt đen sì, Văn Hà Tốn.
Văn Sĩ Sá này vốn là một Đại Lý tự khanh (quan viên làm việc ở Đại lý tự), cũng là ca ca của Văn Hà Tốn kia, luôn thay kẻ nào đó trái phải dọn đường. Cho nên, mặc dù Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, lệnh cho Văn Hà Tốn phải ngay lập tức khởi hành ra vùng Bắc cương, nhưng Văn Sĩ Sá mỗi ngày thượng triều đều bẩm báo tình hình thân thể đệ đệ nhà mình không tốt, bằng mọi cách trì hoãn hết ngày này qua ngày khác. Nhưng Hoàng thượng chính là kim khẩu ngọc ngôn, lời đã nói ra chính là Thánh chỉ, sao có thể dễ dàng thay đổi. Cho nên, càng lúc càng khẩn trương thúc giục, Văn gia đương nhiên phải vắt khô óc, tìm mọi cách giữ nhi tử ở lại kinh thành, nhưng xem chừng trước mắt vẫn là lực bất tòng tâm.
Cho nên, tuy rằng Văn Hà Tốn vốn không quá thân cận với Tiêu Vị Ương, nhưng một khi chứng kiến kẻ khác gặp chuyện bất hạnh, người này nhất định sẽ không khoanh tay, bàng quan đứng nhìn. Mà người Văn gia cũng chỉ có cách này, vì thế mới buộc Văn Hà Tốn tới đây cầu người. Vốn tưởng rằng với thế lực của Văn gia, Tiêu Vị Ương dù cho không quá nồng nhiệt, nhưng cũng sẽ chẳng bày ra bộ dạng mặt lạnh như thế.
Buổi chiều hôm ấy, Tiêu đại vừa tỉnh lại, liền lập tức rời thư phòng, cũng không cho phép người tới quấy rầy.
Quả gia Tiêu phủ luôn luôn tinh ý, đại nhân nhà lão sau khi nghỉ ngơi sẽ có thói quen xem một ít sách. Nếu hiện tại có người tiến vào quấy rầy, Tiêu đại nhân hẳn sẽ nổi trận lôi đình.
Mà Văn Hà Tốn kia vì phải chờ đợi mà mang một bụng tức, vừa nghe như vậy, thì lập tức phát tác tại chỗ. Nhưng nghĩ tới chính mình dù sao cũng là có việc cầu người, cuối cùng gã ta chỉ có thể khẽ cắn môi, đem mấy lời mạnh miệng nào đó nuốt trở vào, ngồi đợi trong đại đường.
Bên kia, trong thư phòng, Tiêu Vị Ương lật tới lật lui quyển sách trên tay, ngáp một cái, nhìn thời gian, qua vài canh giờ mới đốt đèn, thầm nghĩ cũng không nên tiếp tục làm khó Văn đại học sĩ nữa. Nhưng cảm giác chán ghét thì vẫn cứ là chán ghét thôi.
Vì thế Tiêu Vị Ương thả lỏng người, thong dong bước vào đại đường.
Vừa bước tới đại đường bắt gặp mấy người lạ mặt đang khiêng theo mấy cái rương vào bên trong, đầu mày Tiêu Vị Ương hơi nhướn cao. Tuy hiểu rõ nếu đã qua lại với các quan viên trong triều, sẽ không thiếu một chút lễ, làm quan nhiều năm như vậy, hắn cũng đã gặp qua không ít. Nhưng mỗi lần nhìn đến, trong lòng liền thấy kém vui.
“Lão bộc trong phủ chẳng phân biệt nặng nhẹ, không biết Văn đại học sĩ giá lâm, thật sự thất lễ, thất lễ.” Tiêu Vị Ương nói.
“Tiêu đại nhân, ngài nhất định phải cứu bào đệ của ta!” Bổ nhào về phía trước, Văn Sĩ Sá quỳ rạp xuống đất, “Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn phái y đến Bắc cương. Tiêu đại nhân cũng rõ trong năm châu ngoài đó, có hết ba châu mùa màng thất thu, vốn là nơi nước mặn đồng chua, vốn rất dễ phát sinh hạn hán, cái này sao có thể khắc phục trong vòng một hai năm chứ! Hoàng thượng lại ra lệnh phải trong vòng một tháng khắc phục hạn hán. Tiêu đại nhân, ngài nói xem, đây không phải muốn mạng của y sao?”
Tiêu Vị Ương đối với tài hoa của Văn Sĩ Sá, vốn rất thưởng thứ. Nhưng đối tượng hắn để mắt không phải là Văn Sĩ Sá có thể co được giãn được mà lại là Văn Hà Tốn đang ngồi im không nhúc nhích một bên kia. “Nghe nói Đại học sĩ thân thể có chút bệnh, còn không thể xuống giường, chẳng rõ hôm nay có còn nặng lắm không?” Tiêu Vị Ương mỉm cười, nhận lấy trà của gia nhân đưa tới.
“Xá đệ ta còn nhỏ chưa được dạy dỗ tốt, đối với Bạch Vương vô lễ cũng vì bị men rượu khiến cho nhất thời xúc động. Tiêu đại nhân lúc ấy đã giúp xá đệ một phen, Văn gia thật sự cảm kích, cho nên hôm nay đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn, mong Tiêu đại nhân không ghét bỏ.” Văn Sĩ Sá dùng mắt ra hiệu, lập tức có người tiến lên, mở nắp rương đồng ra, kim quang lòe lòe bên trong khiến Tiêu Vị Ương không khỏi thầm than một tiếng.
“Nghe nói Đại lý tự khanh cùng hạ quan đều là tứ phẩm, hạ quan còn chẳng biết bổng lộc đại nhân thật không ít đó.”
“Tiêu đại nhân chớ chê cười, này chỉ là chút lễ mọn, hạ quan thật sự xấu hổ, chuyện xá đệ ở kinh thành…”
“Chuyện ở lại kinh thành, hạ quan thật không nghĩ được biện pháp nào…” Tiêu Vị Ương tỏ vẻ chính mình cũng bó tay, vẻ mặt ưu tư, “Nhưng muốn không phải ra Bắc cương, thật ra rất dễ.”
“Thật sao?” Văn Sĩ Sá mừng rỡ, “Chỉ cần không phải ra Bắc cương hoang dại kia, những nơi khác đều được.”
Tiêu Vị Ương liếc Văn Hà Tốn một cái, ý vị thâm trường, mỉm cười, “Không cần đi.”
Văn Sĩ Sá đè thấp đầu Văn Hà Tốn, “Còn sững sờ một đống ở đó làm gì, còn không mau mau qua đây tạ ơn Tiêu đại nhân!”
“Không tất phải tạ ơn,” Tiêu Vị Ương nâng tay bóp bóp mi tâm, bộ dáng buồn rầu, “Chỉ là ngày đó hạ quan vì xá đệ nói mấy câu, khiến Bạch Vương tựa hồ đối với ta cực kỳ bất mãn. Nếu hôm nay còn tiếp tục vấn đề này, có thể gây thù chuốc oán với Bạch Vương. Văn đại nhân cũng là người thông mình, biết rõ kẻ dám đối nghịch với Bạch Vương, hơn phân nửa đều không có kết cục tốt…”
Văn Sĩ Sá lập tức rào đón, “Hạ quan sẽ cho người trong nhà chuẩn bị thêm vài phần lễ mọn, sau khi giải quyết mọi chuyện, liền lặng lẽ cho người đưa đến quý phủ của đại nhân.”
“Hử? Bổng lộc của Văn đại nhân thiệt khiến cho hạ quan kinh ngạc.” Tiêu Vị Ương nhướn mày.
“Để Tiêu đại nhân chê cười rồi, nhà bên vợ ta ở Giang Nam có một xưởng tơ lụa nhỏ, người trong nhà cũng biết chút ít chuyện kinh thương (kinh doanh buôn bán), coi như có chút của để dành. Dù sao, nhân khẩu nhà ta cũng khá đông đảo.” Văn Sĩ Sá giải thích, mặt không đổi sắc, “Việc này cứ định như vậy đi ——” Nói xong, đối phương kéo đệ đệ của mình bắt dập đầu.
“Không nên ——” Tiêu Vị Ương vội vàng ngăn lại, “Vấn đề ngân lượng, thật sự chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là ở chỗ Bạch Vương kia. Bản quan chỉ sợ lúc Bạch Vương biết được việc này, vạn nhất ầm ĩ lên, hạ quan thật sự gánh không nổi.”
“Bạch Vương một lòng bức tử xá đệ, Tiêu đại nhân phải ra tay tương trợ ta. Người đời truyền miệng Bạch Vương thạo nhất là chuyện gièm pha, thường ở bên cạnh Hoàng thượng gây nhiều chuyện thị phi. Hoàng thượng cũng là nhất thời bị xúi giục mà làm chuyện của tiểu nhân, nhưng nếu thực sự vì kẻ nào đó mà người tài trong triều bị hại tha hương, uống phí tài hoa, chẳng phải rất oan uổng sao.”
Văn Sĩ Sá như thể nghiêm túc nói chuyện chính nghĩa, nhưng thật ra lại đang dò xét sắc mặt Tiêu Vị Ương. Có chút bất an, Tiêu Vị Ương vừa nãy còn chưa nhận lời, cho nên trong lòng Văn đại nhân khẽ giật nhẹ một cái.
“Hở? Phải không vậy?” Quả nhiên, đối phương đáp lại như vậy, “Kỳ thực, muốn ngăn miệng Bạch Vương điện hạ, cũng không phải không có cách…”
“Tiêu đại nhân có chủ ý gì sao?”
“Thật ra, chỉ cần khiến Bạch Vương bớt giận là xong. Nhưng chủ ý này, đối với Đại học sĩ hình như không tốt lắm. Hạ quan thật ngại nói ra ngoài miệng.”
“Chỉ cần xá đệ không phải ra Bắc cương chịu chết là được. Đại nhân đối với xá đệ chính là có ơn tái sinh như phụ mẫu. Tiêu đại nhân cứ việc nói ra, không sao cả!”
“Tự vả miệng năm trăm cái.”
Tiêu Vị Ương nhàn nhạt nói.
Hai mắt Văn Sĩ Sá lập tức trừng lớn.
Mà Văn Hà Tốn bên kia cũng đồng thời nhảy dựng lên, “Tiêu Vị Ương! Ngươi có ý đồ gì?”
“Làm càn!”. “Thình ——” một tiếng, Tiêu Vị Ương dằn mạnh chén trà xuống bàn, khiến Văn Hà Tốn đang giận dữ đến giậm chân phải giật mình, mà thị vệ Tiêu phủ cũng sớm xông vào.
“Văn đại nhân cứ suy nghĩ đi, hạ quan còn nhiều chuyện cấp bách phải lo lắng.” Tiêu Vị Ướng đứng lên, thong thả bước từng bước đến trước mặt Văn Hà Tốn, “Năm trăm đại bảng kia, còn đau chứ? Hạ quan nghe nói lần ra Bắc cương này, mã xa chạy nhanh thì một tháng, lâu là ba tháng, đại nhân phải ngồi mã xa như vậy, miệng vết thương kia chịu khổ kiểu gì đây? So với vả miệng thêm năm trăm cái thì thế nào? Tự đại nhân suy nghĩ đi.”
“Ngươi ——”
“Câm miệng ——” Văn Sĩ Sá “bốp ——” một cái vào mặt đệ đệ nhà mình, “Còn không mau mau nhận lỗi.”
“Ta ——”
Văn Sĩ Sá quay sang Tiêu Vị Ương cười làm hòa, “Việc này, mong Tiêu đại nhân chuyện lời đến Bạch Vương, xá đệ thật không dám nhận, nguyện chịu đòn nhận tội, tự mình vả miệng năm trăm cái, hơn nữa còn dâng lên tám trăm vạn hoàng kim, một viên dạ mình câu, tạ ơn Bạch Vương tha chết.”
“Hạ quan chỉ có thể cầu Hoàng thượng điều hắn đến nơi khác. Về phần Hoàng thượng còn tiếp tục khó dễ gì khác, thứ cho hạ quan không thể giúp hơn.” Tiêu Vị Ương nói, liếc mắt một lượt qua mấy rương vàng bạc đặt trong phòng, “Hạ quan xem thấy, Văn đại nhân vừa phải chuẩn bị lễ cho hạ quan, lại thêm một phần cho Bạch vương, chỉ sợ ba mươi năm bổng lộc gom lại cũng không đủ đi. Những lễ này hạ quan vốn không cần, cứ mang về đưa sang chỗ Bạch Vương đi.”
Dứt lời, không nhìn đến hai người nào đó trong đại đường nữa, Tiêu Vị Ương xoay người rời đi.
< ngũ >
Chiều hôm nay, từ lúc rời giường đến khi mặt trời lặn sau núi Tây, Bạch Vương điện hạ đều cứ như vậy, mày ngài đa tình, mắt tựa thu thủy, gò má ửng hồng.
Sau khi thắp đèn, thần thái Bạch Vương càng thêm trầm trọng.
Ngẫu nhiên một ánh mắt mê ly khiến người ta ôm ngực vì tim đập loạn nhịp ngẫu nhiên nhẹ giọng u oán, than thở ngẫu nhiên siết chặt nắm tay, mắt lộ ra hung quang, đằng đằng sát khí sau đó, trong chớp mắt lại tỏ ra bi thương khiến người ta phải đau lòng.
Cho nên, cả ngày hôm nay, từ hạ nhân đến thị vệ Bạch Vương phủ đều cực kỳ thê thảm.
Không biết lần thứ mấy bị dung mạo xinh đẹp của chủ tử làm cho mê mẩn, rồi trong tích tắc toàn thân trở nên cảnh giác, vì sát khí trên người y trở nên dày đặc, ngay cả đám sẻ trên cành đều bị dọa sợ mà bay mất.
“Làm sao bây giờ…” Bạch Vương điện hạ âu sầu tiếp nhận vãn thiện (cơm tối) thị nữ dọn lên, ánh mắt nữa mê man nửa ưu thương, lại có chút buồn bực. Nhưng mặc kệ là dáng vẻ này, khí chấtt hiển lộ trên người Bạch Vương, vẫn không kém đi sự phong lưu phóng khoáng vốn có. Cho nên, tiểu thị nữ có chút kích động, hai gò má ửng hồng, phải che mặt chạy nhanh ra ngoài.
“Gì mà làm sao bây giờ mới tốt vậy? Để người ta giúp Bạch Vương phân ưu giải sầu đi!” Cùng với thanh âm là bóng người đang tiến đến, Hồng Diệp nũng nịu xuất hiện khiến vị nào đó đang mơ mộng phải bừng tỉnh.
Cá chép bên đình nghỉ mát vốn đang tụ lại bên góc ao, chờ mong thức ăn trong tay Bạch Vương rải xuống. Nhưng hiện tại bị kẻ nào đó dọa sợ, một đám cá chép quẫy đuôi tạo bọt nước, trong nháy mắt biến mất không chút dấu vết.
Bạch Vương có chút tiếc nuối quay đầu lại, “Ngươi không phải ở Hình bộ sao? Vì cái gì được về sớm như vậy?”
“Phì phì ——” Hồng Diệp phun sạch mớ cây cỏ ngậm trong miệng, giận dữ trừng mắt với Khuất Ngâm đang đứng hộ vệ một bên.
Khuất Ngâm từ sớm đã đứng canh giữ bên cạnh hồ cá trong đình, chẳng khác nào một cột trụ sơn đỏ khắc tranh đại bàng, đứng bất động không hề nhúc nhích.
Tên thị vệ này nhất định có vấn đề!
Hồng Diệp trong bụng mắng chửi vị nào đó không dưới trăm nghìn lần. Vừa nãy, người nào đó chuẩn bị nhào vào trong lòng Bạch Vương, không nghĩ tới, đang giữa đường bị cục đá bắn trúng eo, rên lên một tiếng, phải dùng tay đỡ lấy thắt lưng, cho nên thân thể lập tức lệch hướng, trực tiếp gặm đất.
“Chỉ là một cái Hình bộ, có thể làm gì được người ta.” Hông Diệp không chút khách khí, cầm lấy khăn lụa để trong khay do một thị nữ dâng lên, lau lau miệng, ngồi lỳ dưới đất nhìn Bạch Vương, “Bạch Vương điện hạ lo lắng chuyện chi? Để người ta giúp ngài nghĩ biện pháp nhé! Người ta thật lòng muốn giúp ngài mà! Chỉ cần Bạch Vương đối với người ta tốt hơn một tí tì ti thôi.”
“Thật vậy sao?” Ánh mắt Bạch Nhược Thủy phiêu đãng nhìn xung quang, rồi dừng lại bên ao sen đang nở rộ, “Vậy ngươi nói xem, bổn vương có nên cảm ơn Tiêu đại nhân không? Hay là khỏi cần?”
“Cảm ơn? Cảm ơn cái gì cơ?” Hồng Diệp kinh ngạc. Chẳng lẽ, trong vỏn vẹn vài canh giờ bản thân bị nhốt ở Hình bộ, Tiêu Vị Ương liền ghé qua Bạch Vương phủ sao? Rồi làm chuyện tốt gì đó? Quyến rũ được trái tim của Bạch Vương điện hạ?
Đáng giận!
“Ngươi không biết đâu? Thôi quên đi…” Bạch Vương thở dài, cúi người hái lên một đóa sen trắng đang nở rộ, từng cánh từng cánh ngắt xuống, lẩm bẩm, “Bổn vương hẳn không cần đi đâu nhỉ?”
Bạch Nhược Thủy giống như đang ở chốn không người, mà Hồng Diệp bên cạnh lại gấp đến độ giậm chân. “Này này này! Bạch Vương điện hạ, ngài phải nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra a! Như vậy người ta mới có thể giúp ngài!”
“Bang ——” một tiếng, Bạch Nhược Thủy bất ngờ đứng phắt dậy, “Bổn vương quyết định rồi! Bổn vương muốn ghé thăm quý phủ của Tiêu Vị Ương! Bổn vương muốn đích thân nói lời cảm ơn!”
“Từ từ đã! Bạch Vương điện hạ! Từ từ ——”
“Ngươi không cần đi theo!” Thân ảnh Bạch Nhược Thủy đã sớm cách xa thật xa. Mà Hồng Diệp đang cực kỳ lo âu nhìn theo thân ảnh Bạch Vương, nhưng cả người chưa kịp di chuyển đã trông thấy bóng lưng nào đó khẽ phất tay, “Khuất Ngâm.”
“Vâng.”
“Ai nha nha —— lại phải đến Hình bộ sao?” Hồng Diệp oa oa kêu to, “Hình bộ buổi tối không làm không công mà —— Bạch Vương a! Bạch Vương điện hạ ngài ngàn vạn lần không cần mất cảnh giác! Ngài ngàn vạn lần đứng để bị Tiêu Vị Ương kia lừa gạt đó! Ngài vốn không phải đối thủ của hắn a ——”
Trong bóng đêm đen kịt chợt có thanh âm lạnh lẽo của Khuất Ngâm truyền tới, “Ngũ hoàng tử dám vũ nhục chủ tử sao?”
“Oa nha nha! Ngươi ngươi ngươi —— ta đã nói Hình bộ không làm không công mà ——”
“Nếu là tặc trong Bạch Vương phủ đưa đến, đương nhiên sẽ không giống mấy tiểu tặc bình thượng. Giúp xử lý chuyện của Bạch Vương, Hình bộ hẳn là phải vui mừng.” Hôm nay, Khuất Ngâm cảm thấy vô cùng đại khoái nhân tâm (tâm tình thỏa mãn), đợi xem xong hình phạt của Hình bộ, nhất định phải uống hai chén.