CHƯƠNG 15
< nhất >
“Đêm xuân khổ đoản, Bạch Vương điện hạ vì cớ gì còn không mau qua đây?” Người trên giường, y sam bán mở, một đầu tóc đen xõa tung trên giường, dáng vẻ càng thêm nổi bật giữa sàng đan bằng gấm vóc bên dưới, vừa âm u mờ mịt, lại chói ngời diễm lệ khiến người ta lóa mắt.
Da thịt đủ độ ấm, thời điểm bàn tay chạm đến, người dưới thân khẽ run lên một cái, nhưng vẫn ngẩng đầu, phả nhẹ một hơi thở nóng rực. Này, Tiêu Vị Ương a Tiêu Vị Ương, luận đến công phu trên giường, ngươi sao có thể đấu lại bổn vương a.
Từng đầu ngón tay, từng tấc từng tấc lướt qua, từ hầu kết khe khẽ động, rồi liếm môi, chậm rãi dán lại gần, nhẹ nhàng gặm cắn một chút. Người dưới thân hừ nhẹ một tiếng, nở nụ cười, cười đến có thể cảm giác được đôi môi cùng da thịt đang khẽ run rẩy từng hồi. Để giúp hắn quên đi địa phương mất tự nhiên nào đó, đối phương nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai hắn, dịu dàng nhay cắn, cảm nhận vành tai xinh đẹp, lại tùy ý liếm qua da thịt trắng noãn nơi cần cổ, vị trí này so với sắc da lúa mạch có phần nhạt hơn một chút.
“A…” Người dưới thân lo lắng vặn vẹo cơ thể, khẽ rên rỉ, “Bạch Nhược Thủy…”
Trên da thịt, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài, trong suốt, sáng lấp lánh, mà hừng hực lửa nóng. Đầu lưỡi nếm lấy, khẽ mút một cái, lại dọc theo đường nét cơ ngực một đường đi xuống. Này là cơ bụng săn chắc, vươn bàn tay khẽ vuốt ve vạt áo, rồi cẩn thận cởi bỏ. Vải áo mỏng manh bị xé rách, rớt xuống bên người, thời điểm đầu lưỡi tiếp tục tiến xuống phía dưới, mái đầu có hơi ngước lên, liền bắt gặp cảnh tượng hai cổ tay bị cố định nơi đầu giường, có chút khó chịu mà giật giật, có ý tứ muốn thoát ra mà lại không được.
Nơi đáy đôi đồng tử, từ trong màn đêm dần dấy lên dục vọng.
Khối thân thể rắn rỏi này, là của y.
Đoán thử xem, sâu trong đáy mắt người nọ, là dạng biểu tình gì?
Không cam lòng? Hay khiêu khích? Hoặc là nhu tình, tựa như xuân thủy?
Bắt lấy bàn tay đối phương, vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt, men theo đường cong không ngừng phập phồng nơi đầu vai, nhẹ nhàng lướt đến sau gáy, rồi cuối cùng chạm đến đôi môi đỏ mọng, thời điểm khối thân thể bị y áp chế, sẽ phát ra loại thanh âm rên rỉ gì đây? Sẽ là ngọt ngào như mật chăng?
Thật cẩn thận chạm vào địa phương tư mật nọ, chậm rãi vuốt ve, rồi đem ngón trỏ từ từ ép xuống, qua một hồi nữa, bổn vương hẳn là sẽ nghe được từ trong miệng người nào đó, thanh âm rên rỉ ngọt đến mê người, có tin hay không?
Vị Ương a…
Từ trên giường ngồi dậy, Bạch Vương vuốt vuốt mồ hôi trên trán, thực đáng giận!
Tiêu Vị Ương người kia, quả thực khiến cho bổn vương ngày đêm nhung nhớ.
Ngày mai… Nhất định phải viết thư cho Ấp quốc, để họ mau phái người đến đón Ngũ hoàng tử đi…
Bạch Nhược Thủy hít hà mùi hương từ chiếc gối ôm trong lòng. Ngày hôm qua lúc rời đi, y có nhìn thoáng qua tọa thượng(nói chung là chỗ ngồi)của Tiêu Vị Ương, liền cảm thấy vô cùng thích ý. Vì thế, sau khi hồi phủ, chính mình lập tức cho người lấy về. Chẳng lẽ là vì thứ này, cho nên tối nay mới ngủ không an ổn như vậy?
Bổn vương thật không quản được nhiều như vậy…
Khó lắm cái vị Tiêu Vị Ương đầu gỗ kia mở lòng được một chút, bổn vương sao không nhớ bắt lấy cơ hội này. Trước cứ thâu hắn vào tay đã, rồi từ từ dạy dỗ lại, dạy cho hắn biết rằng bổn vương cho dù không dịu dàng săn sóc, cũng dư dả phong tình!
Hiện tại, Bạch Vương nhớ tới thất thố của chính mình liền tức giận, ân hận khôn nguôi.
Bổn vương thật sự quá xúc động rồi!
Bổn vương bỏ bao nhiêu tâm tư chuẩn bị kỹ lưỡng, vốn là muốn Tiêu Vị Ương kia ngoan ngoãn cưới mình về nhà, sao có thể vì tức tối trong nhất thời, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ a?
Hoa ngôn xảo ngữ, giả vờ giả vịt, bày trò lừa gạt, muốn gại bổn vương chật vật sao?
Một phen giả vờ dịu dàng, là đang mưu đồ gì a?
Đợi cho gạo nấu thành cơm, xem Tiêu Vị Ương có chạy thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương nữa không?
Nhớ tới Tiêu Vị Ương ngày đó loạng choạng, gặp y trốn còn không kịp, về sau lại hóa thành Hộ bộ Thượng thư y phục đơn bạc, nụ cười yếu ớt hướng mình ngọt nhạt, Bạch Vương nhất thời cảm thấy cố gắng của bản thân cuối cùng cũng thu được kết quả.
“Thật vất vả dạy cho Tiêu Vị Ương biết điều mà cảm kích, lại bị tên Hồng Diệp kia phá ngang. Vạn nhất Tiêu Vị Ương đối với Hồng Diệp nổi lên dị tâm, bổn vương này chẳng phải để cho con vịt đã chín kia vuột khỏi tay sao? Để Hồng Diệp chiểm được tiện nghi?” Bạch Nhược Thủy lẩm bẩ, “Từ trước đến nay, bổn vương chưa từng chấp nhận cho loại vạn nhất này tồn tại trên đời.”
Sau khi cân nhắn, Bạch Nhược Thủy lập tức đứng lên, ngồi vào trước thư trác, cân nhắc phương án nhanh nhanh đem vị Hồng Diệp nào đó tiễn về nước.
Khuya rực ánh nến.
Dưới mái hiên Vương phủ, Bạch Vương điện hạ vì hạnh phúc tương lai của bản thân mà suy tính sâu sa.
Mà ở đầu bên kia, nơi Tiêu phủ cùng là ánh nến thảm đạm, một bóng người nằm gục trước thư trác, trên trác xếp đầy công văn, đích thị là Hộ bộ Thượng thư hoa ngôn xảo ngữ, lưỡi không xương chuyên châm ngòi ly gián, đang say giấc nồng.
Một đêm mộng đẹp.
Cũng đêm hôm đó, trong đại viện Văn gia, một đám người khóc lóc thảm thiết, đau lòng vì Văn Hà Tốn bị điều đi Hoài Nam tam tỉnh.
Ba tỉnh kia, không lụt thì hạn, tuy là vùng đất phì nhiêu, nhưng chính miệng Tiêu Vị Ương cũng thừa nhận, vào đúng tháng này, đang độ nạn châu chấu hoành hành.
Bạch Vương hồn nhiên không biết chính mình nhận hết sủng ái vào người, đang hý hoáy họa bút, ngẫu nhiên lại ngẩng đầu nhìn xem trăng tròn, không khỏi si ngốc thở dài, “Vị Ương a Vị Ương… Bổn vương nhớ ngươi quá a…”
< nhị >
Dịch quán của Ngũ hoàng tử.
Hồng Diệp dây vào rắc rối to rồi.
Hôm nay lúc lâm triều, Tiêu Vị Ương lại dâng tấu lên Hoàng thượng, nói cái gì mà Ngũ hoàng tử ở kinh thành đi dạo lung tung. Mà kinh thành lại là thánh địa hoàng gia, vải vóc, giao thương gì đó, còn có phòng thủ trên biển, rồi thì cầu cống, ngựa xe, thuế khóa, buôn bán, đều là nguyên nhân dẫn đến thế cuộc bất hòa giữa các quốc gia, nếu như Ngũ hoàng tử thật có dị tâm…
Thời điểm nghe được thuộc hạ thuật lại chuyện, Ngũ hoàng tử Hồng Diệp quả nhiên hít thở không thông, thiếu điều phun ra một ngụm mấu đen.
Tiêu Vị Ương kia quả nhiên thâm độc!
Hộ bộ Thượng thư trong mắt người khác là kẻ quân tử, chẳng ngờ chân chính là tên tiểu nhân!
Kỳ thực, Tiêu Vị Ương vẫn luôn là loại tính cách này. Sỡ dĩ, mọi người cho rằng hắn là kẻ khoan hồng độ lượng, bởi đơn giản sự vụ Hộ bộ cơ bản không liên quan đến họ. Mà Tiêu Vị cho dù có giúp đỡ người khác, cũng luôn khiêm tốn không nhận.
Hồng Diệp tức đến thở phì phì, muốn lập tức lao tới Tiêu phủ giết người, kết quả đi được nửa được lại bắt gạp một thân ảnh, khiển chính mình sợ đến thiếu điều té lọt khỏi kiệu.
“Tứ, tứ ca?” Hồng Diệp kích động, túm lấy một hạ nhân bên người, “Tứ ca bằng cách nào tới kinh thành sớm như vậy?”
“Chỉ cần Bạch Vương điện hạ ra tay, lộ trình mười ngày, có thể rút xuống thành vỏn vẹn một ngày.” Phong Vân tiêu cục Phương Độ Phong đứng gác ngay trước cổng Tiêu phủ, hai tay ôm quyền, nhàn nhã thi lệ, “Cung nghênh Ngũ hoàng tử.”
“Phương hộ vệ? Ngươi không phải người trong phủ Bạch Vương a! Tại sao lại thành gác cổng ở Tiêu phủ rồi?” Ngũ hoàng tử cả kinh, trợn mắt há hốc mồm.
“Ngượng ngùng, khiến cho Ngũ hoàng tử hoảng sợ rồi.” Phương Độ Phong thở dài, “Thuộc hạ cũng muốn theo chân chủ tử, trái phải hầu hạ. Nhưng chủ tử sớm đoán được ngài nhất định lại không chịu nghỉ ngơi, tùy tiện làm theo ý mình, cho nên mới đặc biệt lệnh cho thuộc hạ đứng đây chờ. Ngũ hoàng tử, mời ngài trở về.”
“Ngươi ——” Hồng Diệp nhìn gã, chợt cười lạnh một tiếng, “Ngươi ngăn được bổn cung sao?”
“Bạch Vương điện hạ có lệnh, nếu Ngũ hoàng tử kiên quyết muốn xông vào Tiêu phủ, ngài ấy sẽ xem như Ngũ hoàng tử có ý đồ đùa giỡn với cơ thiếp của Bạch Vương. Đến lúc đó chớ trách ngài ấy vô tình!” Phương Độ Phong có chút xúc động.
Bạch Vương điện hạ quả nhiên liệu sự như thần.
Mà Ngũ hoàng tử cùng Tiêu Vị Ương cư nhiên có gian tình! Còn lén lén lút lút chạy đi tìm Tiêu Vị Ương!
< tam >
Tức chết ta mà!
Hồng Diệp nghiến răng nghiến lời trở lại dịch quán của mình, vừa bước vào nhà liền bắt gặp tứ ca đang đợi ở bên trong từ lúc nào rồi, chỉ thấy đối phương cười âm trầm, “Ngũ đệ, ta tới đón đệ đây.”
Hồng Diệp tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Phụ hoàng nhớ đệ, chỉ muốn gặp người thật ngay lập tức.” Tứ hoàng tử mỉm cười nói, “Cho nên, Ngũ đệ không cần lưu luyến nơi này nữa, ngay lập tức khởi hành thôi.”
“Được rồi.” Hồng Diệp liếc đối phương một cái, miễn cưỡng ném sang một ánh mắt, sau đó bất ngờ đổi sắc cười hết sức quái dị, “Chỉ cần Tứ ca ra mặt tỏ ý muốn Bạch Vương phải đến đưa tiễn, ta nhất định ngoan ngoãn, không gây chuyện, như thế nào?”