CHƯƠNG 2
< nhất >
Tiêu Vị Ương hôm nay thất lễ.
Hắn thật sự mệt mỏi, cơ thể phàm nhân vốn không phải sắt đá. Dù cho có là ngọn nến, cũng có lúc cháy hết sạch, Tiêu Vị Ương mỗi ngày đốt rồi lại đốt, tự nhiên sẽ dễ dàng tiều tụy đi.
Tuy rằng hắn có một quản gia vô cùng tốt, giúp mình lo liệu chu đáo hết thảy mọi việc trong nhà, nhưng mà Tiêu Vị Ương vẫn thường mệt chết đi được.
Trước còn chưa đề cập tới việc hắn xử lý chuyện của quốc sư đã tiêu hao rất nhiều tâm trí, gần đây nhất việc đổi mới chính sách chính trị, Hoàng thượng đang cùng ít triều thần bàn bạc trong nội điện, mãi vẫn không thu được kết quả. Tiêu Vị Ương cảm giác ủng hộ dành cho hắn ngày càng ít đi.
Cho nên một mình hắn càng khó chống lại ý kiến của số đông.
Do đó, bản thân cảm giác thực mệt mỏi.
Thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Sau khi nội điện bàn bạc xong, Hoàng thượng ban thưởng cho hắn được cùng dùng cơm, đây chính là ân sủng vô cùng to lớn. Tiêu Vị Ương biết, tuy rằng vấn đề đổi mới chính sách chính trị có ảnh hưởng không nhỏ, nhưng ít nhất sẽ chẳng đụng chạm đến địa vị của hắn. Các vị đại thần kia tuy phản đối chính sách mới, thậm chí chĩa mũi dùi công kích về cá nhân hắn, châm chọc, khiêu khích, nhưng không cách nào gây ảnh hưởng đến địa vị hiện tại của Tiêu Vị Ương.
Nhưng là hắn vẫn mệt chết đi được.
Hắn đã bộn bề công việc, liên tục rất nhiều ngày như vậy.
Sau bữa cơm, hắn hầu Hoàng thượng cùng thưởng thức cảnh sắc trong ngự hoa viên. Ngồi trong đình viện nơi đặt một bàn cờ, Tiêu Vị Ương cảm giác mệt đến rã rời, cùng vua một nước chơi cờ quả vốn là việc khiến người ta lao lực mà.
Cảm giác mệt mỏi, uể oải từng đợt từng đợt đánh úp lên, trên bờ vực kéo hắn đến gặp Chu công.
Mà vô cùng may mắn thay, chẳng biết vị nương nương nào đột ngột động thai, Hoàng thượng thế là chẳng buồn đoái hoài đến Tiêu Vị Ương nữa, vội vàng đi xem, trước đó Người còn lệnh cho nội thị ở lại hầu hạ, để hắn tự do đi lại trong ngự hoa viên.
Tiêu Vị Ương thở ra một hơi thả lỏng. Nếu kéo dài thêm năm ba phút đồng hồ nữa, hắn chắc cũng chẳng chống đỡ nỗi mà cáo bệnh nhẹ với Hoàng thượng để được lui xuống.
Hắn đánh một cái thở dài khẽ, sau đó làm động tác, ý rằng bảo mấy người nội thị kia, rút ra bên ngoài chờ mình. Hắn muốn yên tĩnh nghĩ ngơi trong chốc lát, mà trên thực tế chính là đi đến trên bãi cỏ, nằm xuống ngủ.
Đương là mùa xuân.
Cây cỏ sinh sôi nảy nở.
Sắc lá xanh biếc một màu.
Y phục đơn sơ trên người Tiêu Vị Ương vô tình dây chút nước.
Nhưng mà hắn ngủ thật sâu.
Một chút cũng không biết.
Hắn chỉ biết này gió thổi thật nhẹ, vừa lúc khiến người ta cảm giác buồn ngủ. Hắn chỉ biết này cây cỏ mềm mại tươi mát, vừa lúc cơn uể oải đánh úp đến. Hắn chỉ biết ngày hôm này bầu trời lặng yên không một gợn mây, vừa lúc khiến tâm tình an tĩnh chìm vào mộng đẹp.
Vì thế, hắn điềm nhiên đi vào giấc ngủ.
Cho nên Tiêu Vị Ương không phát hiện y phục của mình bị thấm nước lộ ra bên ngoài.
Hắn cũng chẳng hề hay biết, đang khi mình ngủ say hết sức, có người cũng tiến vào trong ngự hoa viên.
Người nọ đối với ngự hoa viên giống như ngựa quen đường cũ, hơn nữa bản thân vẫn luôn có thể tùy ý ra vào, lại thêm phục sức trên người khá tùy tiện, thể hiện rõ thân phận cao quý không bình thường của bản thân.
Người kia lúc đầu vốn chỉ định lững thững dạo một vòng trong ngự hoa viên, nhàn rỗi du xuân thưởng hoa, nhưng mà vừa lúc lại bắt gặp khoảnh cỏ xanh biết đáng yêu kia, trên đó còn có một người đang nằm.
Y lập tức mở to hai mắt.
Trong mắt kia còn ánh lên ý cười.
Tiến đến gần hơn, nhìn xuống thân ảnh quen thuộc đang say ngủ, ý cười khiến cho khóe miệng y có hơi nhếch cao.
Nội thị trông thấy y đến gần, vội vàng quỳ lạy, nhỏ giọng kinh hô, “Bạch Vương điện hạ.”
Bạch Vương cười hì hì, vờ ló đầu vào bên trong nhìn, “Có người bên trong sao?”
“Thượng thư Tiêu đại nhân đang nghỉ ngơi chốc lát.” Nhóm nội thị cùng trả lời, bọn họ chỉ cảm thấy tâm tình Bạch Vương hôm nay tựa hồ rất tốt, lúc nói chuyện với mình giọng điệu thật nhẹ nhàng, trong mắt đều là ý cười.
“Hở? Thật sao?” Bạch Vương rón ra rón rén bước vào bên trong.
“Cái này…” Nhóm nội thị có chút do dự, Tiêu đại nhân từng dặn dò, đừng cho người quấy rầy mình, nhưng hiện tại là Bạch Vương muốn vào trong, bọn họ nên ngăn lại hay không đây?
Nhóm nội thị này vốn đã hầu hạ trong tam cung lục viện khá lâu, nhìn người luôn là theo thứ tự cao thấp, lập tức hiểu muốn ngăn cũng không được. Tiêu đại nhân là quan trong triều, không phải người của nội cung, cơ hội gặp mặt tương đối ít, cho dù lỡ đắc tội về sau cũng không cần lo lắng nhiều. Mà Bạch Vương thì lại khác. Bạch Vương vốn là do Hoàng thượng ngự phong, dù rằng trên danh nghĩa người này là trung thần của tiền triều, cha của Ngài lại vì dẹp yên lộn xộn trong nước mà bị thương nặng đến chết, được phong hoàng thân quốc thích. Bản thân Bạch Vương cũng vì đất nước lập nhiều công lớn, được phong vương cũng rất bình thường. Hơn nữa, quan hệ giữa Bạch Vương cùng Hoàng thượng thật sự không tầm thường, luôn là một mình Bạch Vương luôn nhận hết ân sủng của Hoàng thượng. Cho nên, có người nói, dùng sắc mê hoặc quân vương, có kẻ lại bảo, Bạch Vương vốn thật sự có huyết thống hoàng gia.
Nhưng mà hiện tại, Bạch Vương kia đem ngón tay thon dài dựng thẳng đặt trước môi, đối với bọn họ khẽ suỵt một tiếng ra hiệu im lặng, sau đó rón ra rón rén bước vào trong.
Nhóm nội thị đưa mắt nhìn nhau, nhưng rất nhanh khôi phục lại tác phong vốn có, tiếp tục đứng thủ ở phía xa, xem như chưa từng có sự tình nào phát sinh.
Mà trên khoảnh cỏ kia lại thêm một người đặt chân lên.
Bạch Vương nhanh chân nhanh tay bước tới, bên môi tràn đầy ý cười. Y bước đến bên thân ảnh đang nằm ngủ kia, ngồi xổm xuống, tràn đầy hứng thú đánh giá đối phương.
Người kia lúc ngủ nghiêng về một bên, vạt áo quan có chút hỗn độn, gương mặt bị vùi trong cỏ, hàng lông mày có chút rậm nhưng kỳ thực rất xinh đẹp, gọn ghẽ, nghiêng nghiêng về một phía. Đuôi mày cong cong, lúc này có hơi chau lại, đem đến cảm giác đoan chính. Đôi mắt khép hờ, hàng mi không quá dài, đang khi cụp xuống, chốc chốc lại khẽ run rẩy, giống như trong mơ vốn không được an ổn. Bạch Vương bạo gan vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên hàng mi, mà chúng cũng vô thức rung động lướt qua tay y. Cảm giác nhồn nhột, gương mặt Bạch Vương vẻ thành nét cười tủm tỉm.
Mà hiện tại, kẻ đang say ngủ kia lại hoàn toàn không biết có một đôi mắt đang tỉ mỉ đánh giá, nghiên cứu hắn.
Sóng mũi anh tuấn, nhân trung có chút sâu, đường nét kéo xuống tuyến môi thực rõ ràng, đôi môi kia vừa có góc cạnh mà màu sắc cũng thật tươi mắt. Nhìn môi đối phương rồi sờ đến của chính mình, đôi môi kia hẳn mềm mại vô cùng đi, y cười hì hì, lướt đầu ngón tay đến trên đôi môi của kẻ đang say ngủ, cảm giác có chút khô. Thực ra, làn da trên mặt cũng hơi khô như vậy.
“Chẳng biết hảo hảo nghỉ ngơi…” Y lầm bầm lầu bầu, “…Xem chừng đã nhiều ngày không ngủ… Tốt, ngủ ngon lắm…” Bỏ qua kế hoạch ban đầu của mình, y ngắm nhìn Tiêu Vị Ương hồi lâu, bỗng nhiên khóe môi lại gợi lên nét cười.
Y nhẹ nhàng nằm xuống, ghé sát vào bên cạnh Tiêu Vị Ương, cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
< nhị >
Tiêu Vị Ương thực kinh hãi.
Hắn ngủ quên trong ngự hoa viên vốn không phải chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng mà lúc tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền phát hiện sắc trời đã gần chuyển hoàng hôn.
Tiêu Vị Ương nhủ thầm không ổn.
Vốn chính là tính toán chỉ chợp mắt một lát thôi, không nghĩ chính mình cứ vậy mà ngủ say như chết.
Chẳng biết Hoàng thượng đã trở lại chưa…
Tuy rằng ban đầu lúc rời đi, Hoàng thượng đã ban cho hắn được tự do hoạt động, tức là nhẩm trên đầu ngón tay cũng biết Người sẽ không quay lại. Nhưng mà ngủ thẳng một mạch đến hiện tại, vạn nhất Hoàng thượng có trở lại, bắt gặp bộ dạng này của hắn, dù là bản thân thực vô tội, nhưng chung quy cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vị Ương đứng dậy, muốn đi xem thử bên ngoài nội thị có còn đứng hay không.
Nhưng vừa nhích người, hắn lại cảm giác chân có chút tê. Mà thời điểm chuyển động, hắn lại nghe được một tiếng “Đông –—”, phát ra ngay bên cạnh mình.
Hắn lập tức cảnh giác.
Là ai, rõ ràng đang ở ngay bên cạnh mình.
Hắn nhất thời ngơ ngác.
“Hảo thô lỗ…” Người kia vốn là gối thẳng lên đùi Tiêu Vị Ương mà ngủ, cho nên lúc hắn bất ngờ rút chân lại, cái gáy y cũng vì thế mà đập thẳng xuống đất. Đối phương xoa xoa gáy đứng lên, nhìn sang Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân…” Y ngáp một cái thật thoải mái rồi mới ân cần hỏi thăm.
Tiêu Vị Ương cẩn trọng đánh giá người trước mặt.
Phục trang bằng gấm vóc, trên đai lưng kia, có thể thấy rõ họa tiết thêu công đặc biệt, hoa văn tuy ít nhưng thực sắc sảo, thậm chí không thua kém long bào của Hoàng thượng. Mà người kia hiện tại đang lười biếng đứng dậy, tuy rằng tóc tai có chút lộn xộn, y phục đáng ra phải nghiêm chỉnh trên người, theo cử động, tuột xuống, lộ ra bả vai. Theo ánh trăng rọi xuống có thể nhận thấy, đường nét bả vai lộ ra bên ngoài vai áo thật sự hoàn hảo.
Tiêu Vị Ương càng kinh hãi hơn.
Nhưng mà Tiêu Vị Ương vẫn chẳng hổ là Tiêu Vị Ương, hắn lập tức bật dậy, cung kính hành lễ, “Tham kiến Bạch Vương điện hạ.”
“Ai nha nha –—?” Đối phương kinh ngạc quên cả ngáp tiếp, tay còn che nơi cửa miệng, a ô một tiếng rồi khép hàm, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi khi nào gặp qua ta?”
“Hạ quan vốn chưa từng gặp qua điện hạ.” Tiêu Vị Ương đáp, “Chỉ cả gan đoán thôi.”
“A…” Đối phương đảo mắt một vòng rồi càu nhàu gì đó, khiến Tiêu Vị Ương bất giác cảm thấy gương mặt người nọ thật sinh động, lại mang theo chút ý tứ sâu sa không nói lên lời, “Ta không phải Bạch Vương.” Y nói.
“Điện hạ nói đùa rồi.” Tiêu Vị Ương, “Ngoại trừ Bạch Vương, nào ai có thể ở trong ngự hoa viên, ngồi trên cỏ mà nằm xuống đây?”
“Ngươi đó…” Y tủm tỉm cười rồi đứng thẳng lên, ngón tay chỉ vào hắn mà nói.
Tiêu Vị Ương lắc lắc đầu, “Hạ quan đang thật sự lo sợ đây, đã làm ra hành động thất lễ, xin Bạch Vương đừng chế giễu thêm nữa.”
“A…” Hàng lông mày của đối phương hơi nhướn cao, lộ ra đôi mắt – đẹp, phải nói là cực kỳ đẹp, “Ngươi, vì cái gì cứ kết luận ta là Bạch Vương. Ta thật không phải mà.”
Tiêu Vị Ương mỉm cười, “Kia, xin hỏi điện hạ là người phương nào?”
“Ta không phải Bạch Vương, sao còn gọi ta là điện hạ.” Người nọ lắc lắc mấy ngón tay rồi nói tiếp, “Bạch Nhược Thủy.”
Lần này, Tiêu Vị Ương thật sự hít phải một ngụm khí lạnh, “Bạch Vương.”
Quả nhiên là Bạch Vương, này là nguyên nhân đầu tiên khiến Tiêu Vị Ương hít vào khí lạnh. Nguyên nhân thứ hai, lại bởi vì hắn chợt nghĩ đến việc Bạch Vương thế mà lại biết rõ tên họ của mình, điều này đại biểu ý gì đây? Thế mới thấy, ở trong triều, vị Bạch Vương này thật sự có nhiều tai mắt. Mà nguyên nhân thứ ba, hắn chợt nhớ tới sự việc ban nãy, Bạch Vương rõ ràng gối đầu lên chân mình ngủ. Tiêu Vị Ương lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa.
Hắn vốn chưa từng gặp qua Bạch Vương.
Nhưng mà, ngay lúc hắn đứng dậy, câu đầu tiên của người nọ lại là ân cần thăm hỏi mình “Tiêu đại nhân…”
Điều này cho thấy, Bạch Vương đã sớm biết về hắn.
Thậm chí, có thể vào thời điểm hắn không chú tâm, bọn họ đã gặp gỡ qua.
Mà Bạch Vương có thể nhanh như vậy đã tỏ vẻ thân thiết, cho thấy ngài ấy đã hiểu biết khá nhiều về hắn.
Tiêu Vị Ương lại càng thêm cảnh giác.
Bởi vì hắn bất giác nhớ đến hai chuyện.
Thứ nhất chính là sự kiện quốc sư trong nhân gian làm nhiều chuyện phi nghĩa.
Hắn trừng phạt quốc sư. Tang vật đều được sung vào quốc khố. Nhưng lúc ấy cũng có chứng cứ cho thấy, Bạch Vương có liên quan bên trong. Đáng tiếc, chứng cứ không đủ, hắn chẳng cách nào tấu trình. Kỳ thực, nói Tiêu Vị Ương khéo đưa đẩy chính là chỗ này. Trong cung, Quốc sư tuy rằng có thế lực, nhưng chứng cứ đã rõ rành rành, một khi hắn động thủ, chắc chắn không bị ngăn trở vì bất cứ nguyên nhân gì. Tuy rằng trong lúc đó, có không ít kẻ mắng những lời thật sự khó nghe, nhưng hắn vẫn thành công. Mà thành công này, hắn cũng đã dự tính được trong lòng. Còn với Bạch Vương, tuy có chứng cứ xác đáng cho thấy Bạch Vương và Quốc sư có liên hệ, nhưng Tiêu Vị Ương căn bản không đề cập nói, thậm chí lúc thẩm tra, lại giấu nhẹm đi. Bởi vì hắn biết, chỉ bằng nhiêu đó, chính mình không thể động vào Bạch Vương, nếu tùy tiện manh động, kẻ chịu chết là bản thân hắn. Mà phần chứng cứ kia nếu để lộ ra, chẳng những không đem lại hiệu quả gì, lại đồng nghĩa cảnh báo cho Bạch Vương biết hắn nắm giữ mấy thứ này.
Hắn sẽ không đời nào làm loại chuyện này.
Tất cả những thứ kia, đều phải đợi đến thời điểm thích hợp mới có thể dùng đến.
Bạch Vương thâm sâu khôn lường, tất thảy mọi người đều nói như vậy. Thời điểm Tiêu Vị Ương trừng trị Quốc sư, y cũng chưa từng mở miệng nói lời nào, nhưng lại chọn xuất hiện ngay lúc này, mới là thời cơ của Bạch Vương.
Tiêu Vị Ương nhớ tới chuyện thứ hai, chính là chính sách chính trị mới.
Trong chính sách chính trị mới do hắn biên soạn, có một mục liên quan đến việc phiên vương (phong hoặc bãi chức tước cho tôn thất). Kỳ thực phong vương vốn bắt chước theo tiền lệ, Hoàng thượng lúc còn trẻ đã đăng cơ, liền phong vương cho các công thần. Tiêu Vị Ương cho rằng những kẻ được phong vương từ sau đó đến này, đã qua nhiều thập…kỷ, nhưng lại không vì nước đóng góp được gì, ngược lại dùng danh của mình để áp đặt sưu cao thuế nặng, mà con nối dõi của bọn họ cũng bước theo con đường này. Tiêu Vị Ương hiển nhiên không có khả năng phế đi tước vị của bọn họ, bởi vì bản thân hắn chẳng có quyền hạn đó, lại thêm nếu làm như vậy thật sự ngu ngốc. Nhưng mà hắn đủ dũng khí đề cập đến chuyện này, vừa lúc gặp được thời cơ thích hợp, tuy rằng có nghĩ đến trường hợp thất bại, nhưng hắn vẫn viết tấu dâng lên Hoàng thượng, hy vọng sửa đổi chế độ phiên vương.
Tiêu Vị Ương quyết định như vậy, vào thời điểm kia mà nói ra, đều có lý do của mình.
Gần đây, hắn mới biết ra, thời điểm Hoàng thượng đăng cơ, đã nhận được khá nhiều lời gièm pha, mà những kẻ đó,lúc ấy cũng từng gây ra một sự kiện, chính là thành lập quân đội chống đối. Cho nên thời điểm đó, chỉ có duy nhất một cách giải quyết phong vương cho bọn họ. Mà những năm gần đây, Tiêu Vị Ương cũng nhìn ra Hoàng thượng đối với những kẻ kia rất có tâm tư, bản thân hắn cảm thấy Ngài có thể tru diệt mấy kẻ này. Nhưng, Tiêu Vị Ương hiển nhiên không mấy lo lắng về điểm này, hắn chỉ nhìn thấy duy nhất hành động bóc lột con dân của những kẻ kia, đất đai địa chủ nhiều vô kể, mà bách tính thì lầm than, đói khổ trăm bề, nghĩ đến mà thấy thẹn với giang sơn. Hắn làm quan trong triều bảy năm, để lăn lộn được ở nơi này, cho nên tạm thời biết bản thân không thể thay đổi được vấn đề phiên vương. Tuy vậy, hắn có thể khiến cho Hoàng thượng hạ lệnh phiên vương khiến bọn họ không thể nghe theo. Có như thế, tôn thất của những kẻ đó mới không dám lớn mật làm càn, hơn nữa nếu có người không sợ, ỷ bản thân có công, càng dựa vào cái danh “vương” kia để vơ vét của bách tính, Tiêu Vị Ương sẽ có đủ năng lực, đưa ra chứng cứ phạm tội của bọn họ, tiện thể trấn áp đám con cháu nối dõi. Hoặc chăng đợi đến thời cơ thích hơn, nếu như xảy ra biến cố, cứ giết một người răn tram người.
Hoàng thượng đăng cơ vài năm, không có bất trắc nào xảy ra, liền nghĩ đến việc thi hành chính sách chính trị mới. Tiêu Vị Ương sở dĩ đề xuất việc này trong lúc thảo luật chính sách mới, chính là cảm giác được bản thân Hoàng thượng cũng có ý này.
Nhưng việc này đúng như Tiêu Vị Ương dự đoán, phía đại thần lập tức nổi lên sóng gió.
Mà không muốn đề cập đến vấn đề này nhất, hiển nhiên chính đám vương giả và tôn thất kia –— tuy khá nhiều vị trong đó đã được phong quan hàm –— tính ra đều là những kẻ không có chức quan hay tướng, đều dựa vào chút hư danh để tư lợi. Nếu một ngày nào đó con đường này bị chặt đứt, bọn họ chắc chắn cố sống cố chết bám vào, sau khi chết rồi vẫn tiếc cái hư danh, chẳng thể truyền lại cho đứa con, không cách nào ấm thân được đám hậu duệ, thế thì còn ý nghĩa gì nữa đây?
Bạch Vương tuy thân cũng xếp vào diện này, nhưng y chưa từng tỏ chút thái độ nào.
Y không giống như những kẻ có nguy cơ bị phiên vương, nhảy dựng lên kêu gào, bày ra đủ trò bịp bợm, hoặc hướng Hoàng thượng khóc lóc, kể lể bản thân từng hy sinh nhiều như thế nào, hay ghé tai nói nhỏ Tiêu Vị Ương tiểu nhân ra sao, khuyên Ngài nên tránh xa kẻ tiểu nhân, còn không lại giả đau ốm sắp chết, tính toán lấy lui vì tiến. Y càng không giống vài người được Hoàng thượng cất nhắc trong triều, đem hết nhiệt huyết ra tranh đấu, cái loaị này chính là nghe mới sinh lỗ mãng không biết sợ mà đi đối chọi với cọp dữ.
Bạch Vương trước sau không lên tiếng, tựa như mọi thứ vẫn rất bình thường. Hoàng thượng triệu kiến, y xuất hiện. Không còn chuyện gì, y lại tiếp tục sinh hoạt như mọi ngày.
Bạch Vương tuy mang tiếng là “vương”, nhưng Hoàng thượng không hề phái y cai quản địa phương, chỉ khư khư giữ người trong kinh thành, trừ bỏ nhìn bề ngoài giống như Ngài phi thường sủng người này, nhưng nội tình bên trong, quả thật không một người nào biết. Tiêu Vị Ương lại cảm giác vấn đề này hoàn toàn không can hệ đến Bạch Vương, bởi cho dù cái danh “vương” kia có bị tước mất, y hẳn sẽ không có phản ứng lớn. Vì đối với người nọ mà nói, căn bản không ai có thể nắm bắt được tâm tư của y.
Vậy mà hôm nay, Bạch Vương lại nằm bên cạnh Tiêu Vị Ương, còn nói với hắn. “Gọi ta là Bạch Nhược Thủy.”
Tiêu Vị Ương bụng đầy nghi hoặc.
Hắn cảm thấy có chút khó hiểu. Nếu như nói ba năm trước, hắn thường qua lại trong cung để học hỏi công việc chỉ đạo của Hộ bộ, bốn năm tiếp theo thì chuyển hẳn vào trong đó. Dĩ nhiên hiện tại đã lên cấp lão làng, nhưng mấy thông cáo chính thức cách vài trăm dặm, hay chuyện đại sự bên trên, Tiêu Vị Ương vẫn là gần như không nắm được tin tức.
Thế nhưng hôm nay nhân vật quan trọng thế này lại xuất hiện.
Bạch Vương căn bản không cần phải tiếp cận hắn. Mà hiện tại, Bạch Vương đối với hắn như vậy, trừ bỏ khả năng tiếp cận, Tiêu Vị Ương thật sự không nghĩ được nguyên nhân thứ hai.
Mà cái vị Bạch Vương khó hiểu kia lúc này vẫn ngồi bên cạnh hắn, nhếch môi cười tủm tỉm quan sát đối phương.
Y cứ cười tủm tỉm như thế một hồi rồi bất ngờ quay sang hỏi hắn, “Đang suy nghĩ gì thế? Hở? Vị Ương.”
Tiêu Vị Ương suýt chút bật ngửa, hít thêm ngụm khí lạnh thứ hai.
Vị Ương.
Hắn sởn tóc gáy.
Cái tên này, đã mười mấy năm hắn chưa nghe lại. Trên thế giới này tồn tại đủ loại xưng hô, mà trong triều đình cũng thế. Trên triều, hắn là Tiêu đại nhân, Thượng Thư đại nhân, Tiêu ái khanh, trong phủ, hắn chuyển thành lão gia, đại nhân, mà bên ngoài, người ta sẽ dùng những danh xưng như tiên sinh, khách quan, vị đại gia này.
Vậy mà hiện tại, người trước mặt lại gọi hắn là “Vị Ương”.
Ngọt ngào như rót mật vào tai.
Toàn thân Tiêu Vị Ương nổi tầng tầng da gà, bật thẳng dậy hành lễ.
Hắn nên đối đáp lại thế nào đây?
Mơ mơ hồ hồ tự nhiên lại được sủng ái, lại chẳng rõ đối phương thực sự có ý đồ gì, chỉ thấy giống hệt như cái thòng lọng treo trước mặt, dù cho người nọ có thưởng thức hắn, tự cho mình ngang hàng cùng Bạch Vương, xưng hô bằng tên tự, vốn là đại nghịch bất đạo, còn có phạm thượng. Nhưng ngược lại, tùy tiện từ chối ý tốt của đối phương, người ta đã đối xử tốt với hắn như vậy, bản thân lại không biết tốt xấu, nếu lỡ khiến cho ngài ấy giận dữ, sẽ thành ra như thế nào đây?
Tiêu Vị Ương đành đáp lại, “Điện hạ tôn quý, vi thần thật sự kinh hãi, không dám nhận.”
Đây đích thị là miệng lưỡi nhà quan.
Tiêu Vị Ương lăn lộn trong chốn quan trường bảy năm, đối với bộ dạng này đã sử dụng tự nhiên thành quen. Cái gọi là miệng lưỡi nhà quan, vốn cũng không phải quy củ do người ta đặt ra, mà dần dần hình thành trong hoàn cảnh sống. Trong triều đình luôn có tôn ti trật tự, bởi vậy đều có danh xưng, dù cho đang gấp gáp hay thong thả, cũng phải hết sức chú ý.
Cho nên Tiêu Vị Ương cứ dựa vào đó mà đáp lại.
Lời ra như thế, đối phương làm cách nào ứng đối đây.
Tiêu Vị Ương biết.
Trong tình huống bình thường, đối phương hẳn nên cười trừ, sau đó chuyển đề tài khác.
Nếu như trước mặt là Thành Thượng, ngài có thể sẽ nói, “Trẫm ban ngươi vô tội.” Sau đó cho phép hắn được nói.
Nếu là kẻ có chủ ý gây thù chuốc oán, sẽ cười lạnh mà rằng, “Hảo cho một cái không dám.”
Với ba trường hợp này, Tiêu Vị Ương đều đã biết tiến lui thế nào.
Mà Bạch Vương cũng thuộc một trong ba loại người này mà thôi.
Y chính là tủm tỉm cười, quan sát hắn, Tiêu Vị Ương lúc này mới phát hiện ra, nụ cười tủm tỉm của Bạch Vương tựa hồ giúp che đi sắc thái biểu cảm thật sự đằng sau. Trong mắt Bạch Vương vốn ẩn giấu một loại thần thái khác, khiến hắn có chút khó lý giải. Tiêu Vị Ương xác định hắn chưa từng gặp qua người khác khi trò chuyện cùng mình lại mang kiểu thần thái thế này, nhưng mà bản thân cảm giác thật quen thuộc.
Quen thuộc tựa như đã từng gặp qua ở đâu đó, có lẽ hắn thật sự đã bắt gặp loại thần thái này.
Bạch Vương tiếp tục tủm tỉm cười, lại hỏi, “Vì sao còn không chịu gọi đi? Vị Ương.”
Tiêu Vị Ương quả thật không nghĩ đến Bạch Vương sẽ cố tình tiếp tục vấn đề này. Không buông tha đồng nghĩa thuộc trường hợp thứ ba, mà loại người này bình thường luôn là chủ ý gây thù kết oán, mặc cho ngươi có phải hay không, đều quy là có tội, nhưng xét hiện tại, Bạch Vương lại chẳng thể xếp vào hàng ngũ này. Điều này khiến cho Tiêu Vị Ương không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành lập lại, “Thần kinh sợ.”
Bạch Vương nếu như tiếp tục hỏi lại, hắn cũng chỉ biết đáp vậy mà thôi.
Tiêu Vị ƯƠng cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà, càng thêm tập trung tinh thần sẵn sàng đón trận tấn công tiếp theo của quân địch.
Vị Ương…
Một cái… Cái xưng hô… Khiến người ta… Cảm giác thấy… Kinh hãi… Đến nhường nào…
Bạch Vương vì sao luôn miệng gọi hắn là Vị Ương?
Quay phải gọi Vị Ương, sang trái kêu Vị Ương, làm hắn sợ đến run rẩy a…
Không chịu nổi thêm vài hiệp nữa, Tiêu Vị Ương sởn tóc gáy, bỏ chạy trối chết.
Đương nhiên, chạy trối chết chỉ là trong ảo tưởng của Tiêu Vị Ương mà thôi.
Trên thực tế, Tiêu Vị Ương chính xác không có khả năng đó.
Hắn phụ họa theo đối phương vài câu, cuối cùng thành công đem đề tài cái tên Vị Ương sởn tóc gáy kia chuyện thành thời tiết, sau đó đến việc thân thể mình không tốt. Hơn nữa, mượn cớ sắc trời đã tối, các lý đo đường xá xa xôi vân vân này nọ, cản lại ý muốn tiễn chân của Bạch Vương Bạch Nhược Thủy, sau đó thoát thân khỏi ngự hoa viên.
“Đáng ghét, lại trốn mất rồi.” Thời điểm sau khi Tiêu Vị Ương rời đi, hắn vô tình nghe Bạch Nhược Thủy còn đang ngồi trên cỏ, buông ra một câu như vậy.
Toàn thân Tiêu Vị Ương lần nữa nổi lên một trận sởn tóc gáy.
Hắn cảm thấy mỗi một chỗ trên thân thể mình đều có chút là lạ, nhưng bản thân lại không rõ thế nào.
Mãi đến lúc về tới nhà, hắn mới trợn mắt, há hốc mồm.
Tiêu Vị Ương làm quan đã bảy năm, lần đầu tiên lại trợn mắt, há hốc mồm như thế.
Là vì chuyện gì đây?