CHƯƠNG 5
< nhất >
Bạch Vương điện hạ ngày đó, như được nếm thử mật ngọt, sau khi hồi phủ liền có một đêm mộng đẹp. Trong mộng, y mơ thấy mình đem người kia tùy y lăng nhục trăm ngàn kiểu. Buổi sáng thoải mái rời giường, biếng nhác duỗi thắt lưng, sau đó, người hầu lập tức tiến vào giúp y thay quần áo. Bạch Nhược Thủy đứng lên, nhàn nhạt hỏi, “Hôm nay như thế nào?”
“Bẩm chủ tử, Tiêu đại nhân vẫn như vậy, sau khi lâm triều, hiện tại đang bị Hoàng thượng giữ lại Tử Kim điện.” Khuất Ngâm nói.
“A… Thật nhàm chàn, chúng ta cũng tới đó đi.” Bạch Vương thản nhiên nói tiếp.
Kết quả, sau khi tắm rửa, dùng cơm, Hoàng thượng liền phái người triệu gấp Bạch Vương tiến cung. Thời điểm Bạch Nhược Thủy có mặt, vừa vặn Tiêu Vị Ương cũng ra khỏi cửa điện.
Xa xa, Tiêu Vị Ương liền nhận ra thân ảnh Bạch Vương đang tiến đến, không biết vì sao vừa nhìn thấy Bạch Nhược Thủy, rồi nhớ lại buổi gặp gỡ với Bạch Y Y ngày hôm qua, khóe miệng hắn không khỏi giật giật cười.
Bạch Vương trông thấy ý cười trên mặt Tiêu Vị Ương liền lấy làm vui vẻ, trong lòng không khỏi đắc ý.
“Bạch Vương điện hạ, biệt lai vô dạng.” Tiêu Vị Ương khó được dịp mở lời chào hỏi trước, khiến chó Bạch Nhược Thủy vui sướng vô cùng.
(Ngài vẫn khỏe!)
“Hôm qua đã gặp được Quận chúa rồi?” Bạch Nhược Thủy dừng bước, trước không vội đáp lại lời chào, chỉ đứng yên đó đánh giá đối phương một chút. Tiêu Vị Ương một thân quan phục, thoạt nhìn thực tuấn tú. Trái tim Bạch Vương có chút ngứa ngáy, “Có cảm tưởng gì? Nói thử bổn vương nghe một chút.”
“Quận chúa quả nhiên không giống người thường.” Tiêu Vị Ương mỉm cười, thản nhiên đối đáp.
Bạch Nhược Thủy thoáng nhíu mày, là y suy nghĩ nhiều sao? Y cảm thấy trong đáy mắt Tiêu Vị Ương dường như mang theo ý tứ trêu chọc. Trước nay, đôi đồng tử của hắn tựa hồ vẫn luôn phẳng lặng, quang minh chính đại, như thế nào giờ đây lại xuất hiện loại thần sắc không bình thường này?
Nhưng cái chau mày kia cũng chỉ rất nhẹ, gần như không thể nhận ra. Bạch Vương lại cười ha hả, “Kia bổn vương hướng Hoàng thượng yêu cầu tứ hôn, như thế nào?”
Nguyên tưởng rằng Tiêu Vị Ương nhất định thoái thác, đâu ngờ rằng hắn sẽ vui vẻ đồng ý, “Tạ ơn Bạch Vương điện hạ thành toàn.”
Lời này nói ra ngược lại khiến Bạch Nhược Thủy sửng sốt.
Con mồi sa lưới dễ như trở bàn tay, phải nói quá mức dễ dàng, khiến Bạch Nhược Thủy cảm giác có chút không tiếp thu được.
Thánh chỉ vừa ban, lập tức thành thân, liền có thể động phòng?
Vừa nghĩ tới cảnh sắc tươi đẹp vạn phần trong giấc mộng ngày hôm qua sắp biến thành sự thật, Bạch Nhược Thủy chợt cảm giác như hết thảy xuân sắc khôn cùng đang ập xuống cùng một lúc trên đầu mình.
Nhưng mà ——
Tiêu Vị Ương khẩn trương như vậy. chẳng lẽ bởi vì người này thuộc loại ‘thấy sang bắt quàng làm họ’ sao? Dám chắc hắn không dám. Chỉ cần một Bạch Y Y, liền khiến hắn có thể bày ra biểu tình cùng lời nói kiểu này sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Vương lập tức trở nên âm trầm, “Tiêu đại nhân, trong cung, bổn vương là người dạng gì, hẳn ngươi cũng biết?”
“Y phục Bạch Vương mặc trên người hôm nay, chính là vật phẩm tiến cống của sứ thần Lạc Hồ quốc dâng cho Hoàng thượng.” Tiêu Vị Ương đáp.
“Hừ.” Bạch Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, “Coi như ngươi tinh mắt.”
Tiêu Vị Ương chỉ cười không nói.
Bạch Nhược Thủy bắt gặp nụ cười của đối phương, trong lòng lập tức giận dữ, mỉa mai khiêu khích, “Tiêu đại nhân, ngươi cho mình là ai?”
Nói xong, không thèm nhìn xem Tiêu Vị Ương phản ứng ra sao, y liền xoay gót bỏ đi, chỉ bạc trang trí trên y phục theo đó quét qua bên người đối phương.
Chỉ còn tên thị vệ đi theo phía sau Bạch Vương há hốc mồm.
Bạch Vương này là… Tức giận Tiêu đại nhân sao?
Vì cái gì?
Rõ ràng ban nãy vừa rời giường đã vội vàng muốn gặp mặt người ta, hiện tại gặp được rồi lại cùng Tiêu đại nhân cãi vã.
Khuất Ngâm khó hiểu vẫn không quên bám gót Bạch Nhược Thủy, thật sự phi thường khó hiểu.
Thêm nữa, rõ ràng Bạch Y Y cũng do chính Bạch Vương điện hạ giới thiệu cho Tiêu đại nhân, vì sao hiện tại lại lấy cớ đùa cợt đối phương, chê bai người ta địa vị thấp hơn, không có tư cách?
< nhị >
“Đồ hỗn trướng kia!” Vừa tiến vào nội điện, Bạch Nhược Thủy thở phì phì ngồi phịch xuống.
Đương kim Hoàng thượng im lặng nâng chén trà nhấp một ngụm, giống như thường lệ vẫy lui binh lính đứng gác hai bên, sau đó mới chậm rãi hỏi, “Tiêu đại nhân lại chọc giận gì ngươi?”
“Hắn đáp ứng cùng ta thành hôn.” Bạch Nhược Thủy không quan tâm mặt mũi trả lời.
Cảnh Võng miệng sặc nước trà, phải khụ vài tiếng mới lấy lại được hơi thở, trong lòng thầm hô, may mắn chính mình không có phun ra hết, hình tượng vẫn giữ được.
“Kia không phải vừa lòng ngươi rồi sao? Còn buồn bực gì nữa?”
“Là một nữ nhân! Nữ nhân đó ——” Bạch Nhược Thủy bùng nổ, “Ta thật sự không ngờ, Tiêu Vị Ương kia lại là loại sắc quỷ đói khát! Vừa nhìn thấy nữ nhân liền giống hệt lang sói bổ nhào tới, ta vừa nhắc tới chuyện hôn sự, hắn lập tức đồng ý. Ngươi không phải nói hắn nhà này kén, gia kia chọn, người này chẳng vừa mắt, kẻ kia tính tình không được tốt. Như thế nào, ta đây lại cảm thấy hắn giống như hoàn toàn tương phản với lời kể của ngươi a?” Bạch Vương điện hạ tức giận vỗ bàn một cái, “Tiêu Vị Ương! Hắn căn bản không giống ngoài mặt làm bộ làm tịch với nữ nhân nhà sư phó kia! Hắn chính là lẳng lơ, trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“…” Cảnh Võng trừng mắt nhìn nước trà lênh láng trên bàn.
Vừa nãy, chính mình đã nghĩ, chén trà kia hẳn uống không xong rồi, chính là mới uống một ngụm thì suýt nữa phun ra. Hơn thế. Vừa rồi Bạch Nhược Thủy đập mạnh xuống bàn một cái, chén trà của mình liền đổ tung tóe.
Đương kim Hoàng thượng kiềm lại xúc động, kéo xuống một mảnh châu xa liêm, lau đi nước trà bị đổ trên bàn, sau đó giương mắt nhìn Bạch Nhược Thủy, “Tiêu đại nhân của trẫm lẳng lơ, trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
“Này không phải lẳng lơ, trêu hoa ghẹo nguyệt chớ là gì!” Bạch Vương hừ lạnh, tặng kèm Hoàng thượng cái liếc mắt, “Lại nói, Hoàng thượng hẳn đã biết? Tiểu thần đang lo nghĩ không biết có nên đem thị vệ bên cạnh đổi hết một lần hay chăng.”
“Tốt nhất không nên.” Cảnh Võng mỉm cười đáp.
“Hừ, chính là dù có đổi qua, cũng không chặn được thông tin đến tai Hoàng thượng ngày, dù sao ta cũng đã sắp xếp vài người bên cạnh ngài, đối với Hoàng thượng hẳn không thành vấn đề đi. Hoàng thượng quan tâm như thế, thật khiến tiểu thần thụ sủng nhược kinh a.” Bạch Nhược Thủy bâng quơ nói.
“Trẫm là lo lắng cho an nguy của ngươi thôi.” Đương kim Hoàng thượng cảm thấy chức trách ca ca như mình thật sự khó làm, “Đang êm đang đẹp làm Vương gia, bởi vì một câu nói không có hứng thú với nam nhân của người ta, liền tự mình hiến vũ, đánh đàn. Mấy việc này thôi không tính, ngươi còn bày đặt tô son trét phấn giả nữ nhân, còn không chịu chọn một nơi an toàn, ngang nhiên hẹn gặp mặt ở tửu quán, cũng chẳng ngẫm lại vạn nhất xảy ra chuyện ——”
”Sẽ xảy ra chuyện gì? Ta bị Tiêu đại nhân ôn hòa, đức hạnh của ngươi giựt tiền cướp sắc?” Bạch Nhược Thủy tiếp tục hừ lạnh, bắt gặp khóe môi Cảnh Võng giựt giựt, hơi nhếch cao hơn bình thường, “Hoàng thượng muốn cười nhạo ta sao? Muốn cười thì cứ cười, giả vờ như thế mãi không thấy mệt sao?”
“Trẫm đối với sở thích của người không…có chút thành kiến nào.” Đương kim Hoàng thượng nghĩa khí nói, “Việc ngươi có sở thích lạ lùng hiếm thấy trẫm không hề can thiệp, ngay cả đối tượng ngươi nhắm tới là Tiêu đại nhân của trẫm, ngươi có từng nghe trẫm phàn nàn câu nào chưa?”
“Thực vậy sao?” Bạch Nhược Thủy lơ đãng hỏi, “Trong đầu cũng không thầm trách câu nào sao?”
“…” Đương kim Hoàng thượng cảm thán, “Nhược Thủy, làm người phải có lòng khoan dung…”
Bất giác nhớ đến cảnh tượng chính mình trong đầu đem Tiêu Vị Ương lột sạch sẽ rồi lăng nhục hắn không biết bao nhiêu lần, Bạch Nhược Thủy cảm thấy bản thân mất sạch lập trường để nói, “Hoàng thượng hãy tứ hôn đi, cuối tháng đầu năm nay là ngày tốt a ngày tốt.”
“Hử? Đây là thái độ đi cầu trẫm sao?”
Bạch Nhược Thủy mặc kệ, tiếp tục nói, “Ngày tốt để bào muội của Bạch Vương điện hạ, Bạch Y Y cùng Hộ bộ Thượng thư Tiêu Vị Ương thành thân.”
Đương kim Thánh thượng thật sự bất mãn, “Không phải vừa nãy còn mắng người ta lẳng lơ, trêu hoa ghẹo nguyệt à? Sao hiện tại khăng khăng cầu trẫm tứ hôn?”
“Không được sao?” Bạch Nhược Thủy ngã lưng xuống trường ghế, rót ra một chén trà, cũng nghe được trong khẩu khí của Hoàng thượng tràn ngập ghen tuông, đành miễn ngước mắt nhìn đối phương một cái, “Hoàng thượng này là muốn chơi trò huynh đệ loạn luân sao?”
“…” Không thể phủ nhận, ánh mắt tà tà của cái tên đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình luôn khiến người ta cảm thấy như đang bị trêu chọc, Cảnh Võng đánh cái thở dài, đem một quyển tấu chương đẩy đến trước mặt người kia, “Ngươi xem cái này đi, giải quyết xong chuyện này, muốn thành thân lúc nào cũng được.”
Bạch Nhược Thủy liếc mắt nhìn xuống tấu chương.
Vừa thấy chữ viết ngay trang đầu tấu chương liền hiểu được, đúng là của Hộ bộ Thượng thư Tiêu Vị Ương.
“Hắn lại nháo ra chuyện gì?” Bạch Nhược Thủy đặt xuống chén trà, cẩn thận lật xem.
“Hắn hợp lại ba phần tấu chương trước, yêu cầu đem Nghê Vương giao cho Hình bộ điều tra.” Hoàng thượng thật sự đau đầu, “Tiêu Vị Ương tựa hồ cho rằng trẫm đang cố ý bao che Nghê Vương.”
Bạch Nhược Thủy tiếp tục cẩn trọng xem tấu chương.
Chữ Tiêu Vị Ương viết theo thể Liễu, đường nét khỏe khắn, rồng bay phượng múa, trông thực đẹp mắt.
“Trước đây, trẫm quả thật có xem nhẹ chuyện tình trong cung, tiêu xài hoang phí là không nên. Tiêu Vị Ương điều tra Quốc sư, trẫm trăm triệu lần không ngờ đến mấy chuyện nhỏ nhặt của lão nhân kia cách đây mười mấy năm trước cũng bị lôi ra. Trẫm phải hướng Tiêu Vị Ương nói hết lời, vất vả lắm mới giữ được cái mạng già kia, để lại bên người hầy hạ. Mà hiện tại, đúng vào thời điểm Tiêu Vị Ương điều tra việc thu mua trong cung, trong đó số ngọc lưu ly mua từ Quỳnh Châu, phí dụng có chút không bình thường, hắn liền đem chuyện ngày hôm trước xây dựng Thụy Lưu cung cùng tất cả chi phí khác thẩm tra qua một lượt, vừa rồi thì trình lên tấu chương này. Chứng cứ vô cùng xác thực, mà trẫm năm lần bảy lượt, cố ý thoái thác. Trẫm cảm thấy tựa hồ Vị Ương của trẫm đang nghĩ bụng trẫm thực ngu ngốc. Hôm nay lâm triều, hắn còn thẳng thắn cùng nghiêm khắc răn đe trẫm một hồi, khiến trẫm thực vất vả lôi kéo để chuyện này lại thảo luận sau. Vừa nãy, trẫm còn bị hắn mắng cho thông suốt, ai —”
Đương kim Hoàng thượng cảm thấy chính mình tựa như rơi vào cảnh mẹ góa con côi, qua thật nhiều đau khổ, khó khăn tìm được một tên đệ đệ để kể khổ, mà tên kia hai mắt lại hướng mình phát ra toàn hàn quang, “Vị ương của ngươi? Hử?”
Thanh âm của Bạch Vương điện hạ dịu nhẹ đến cực điểm, nhưng lại khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
“Thần tử của trẫm, khụ khụ.” Cảnh Võng vội vàng sửa lời.
Vì thế, Bạch Vương điện hạ thực thỏa mãn tiếp tục xem tấu chương, nhưng không biết y thực sự cho vào đầu được mấy phần nội dung kia.
Về phần Đương kim Hoàng thượng, người kia vẫn đang cằn nhằn không ngừng, “Nhược Thủy, ngươi cũng phải quan tâm đến trẫm một chút a, chúng ta dầu gì cũng là huynh đệ cốt nhục, ngươi không thể bất công như thế được. Nếu nói một lần, Tiêu Vị Ương còn có thể nghĩ trẫm hồ đồ. Nhưng hiện tại, trẫm giống như năm lần bảy lượt bao che Nghê Vương. Trẫm sợ đến chết cái tính không thể lay chuyển của hắn. Ngươi không biết đâu, hôm nay lên triều, trẫm tức đến mức suýt chút nữa kêu người lôi hắn ra ngoài trực tiếp chém. Trẫm cũng biết hắn là người tốt, nhưng hắn ngàn vạn lần không nên, không nên ở ngay trên triều lớn tiếng như thế với trẫm. Trẫm thực sự tức không kiềm được… Nhược Thủy, ngươi có đang nghe không vậy?”
Bạch Vương điện hạ hiện tại đang đem quyển tấu chương ghé sát mũi mà hít hà, sau đó vừa lòng thở ra một hơi.
“…” Đương kim Hoàng thượng cảm giác chính mình nên vờ như không thấy, “Cho nên, trẫm chẳng thể không nói với ngươi mấy câu. Ngươi chơi hắn cũng được, đùa giỡn hắn cũng tốt, muốn có người cũng chẳng sao, hay thật sự thành thân với hắn cũng thế, ngươi đều phải trông nom hắn cho kỹ. Ngươi chẳng lẽ không thể quanh co lòng vòng nhắc nhở hắn vài câu, giúp trẫm gác chuyện này qua một bên được không? Hắn còn như vậy nữa, trẫm thật sự lo lắng chính mình trong lúc tức giận mê sảng, đến lúc tỉnh lại phát hiện ra đã chém đầu hắn mất rồi.”
Bạch Nhược Thủy trừng mắt nhìn Hoàng thượng.
Đương kim Hoàng thượng biết đối phương đang biểu lộ thái độ của mình, vì thế ngậm miệng, giả vờ chăm chú lắng nghe.
“Ta chính là không rõ, Nghê Thu Nham kia vì cái gì có thể dễ dàng lọt vào tầm mắt của Tiêu Vị Ương?” Bạch Vương điện hạ phi thường khó hiểu, “Hoàng thượng ngươi cùng ta mất thật lâu để bày trận cục nhu vậy, hiện tại ngay cả mấy bài đồng dao của đám con nít đều nhắc đến việc bổn vương muốn tạo phản, vì cái gì Tiêu Vị Ương căn bản không thèm quan tâm đến ta dù chỉ một chút?”
“…” Đương kim Hoàng thượng quả thật không biết nói gì nữa, sau một hồi lâu suy xét mới lại mở miệng, “Có lẽ… Trẫm cho rằng… Mình xem chừng nên đem người kia điều đến Đốc sát (đôn đốc) viện?”
Bạch Vương gật gật đầu.
“…Nhưng mà…” Đương kim Hoàng thượng cẩn thận quan sát đệ đệ của mình, “Ngươi cho rằng Hộ bộ của trẫm còn người nào có thể đảm đương chức Thượng thư?”
Bạch Nhược Thủy nâng tay vuốt cằm, nghiêng đầu nghĩ ngợi hồi lâu, thời điểm y suy tư, một lọn tóc theo gương mặt trượt xuống. Bạch Nhược Thủy vô thức thổi thổi, khiến sợi tóc kia tung bay, tạo thành độ cong xinh đẹp, sau đó lại rớt xuống. Đương kim Hoàng thượng ngắm nhìn đến ngẩn người, ở trước mặt trẫm còn bày ra bộ dạng câu nhân như vậy?
Suy nghĩ hết nửa ngày, đem hết thảy quan viên trong triều lần lượt điểm danh từng người một, rồi loại đi từng cái tên một, Bạch Nhược Thủy lắc độ, “Xem ra thì không có.”
Bạch Vương điện hạ lập tức phát điên, “Khi nào hắn mới thể đem con mắt nhìn đến ta một chút a! Cho dù là trừng ta cũng tốt, để bắt được yếu điểm của ta đều được. Ta hận nha ——”
Đương kim Hoàng thượng thật cẩn thận mà nhắc nhở, “Ngươi không phải đang tiến triển thuận lợi sao? Tiêu Vị Ương đối với thân phận giả của ngươi xem chừng đang rất say đắm nha.”
“Ta hận! Ta hận!” Bạch Vương điện hạ nghiến răng nghiến lợi, “Bạch Y Y thì đúng là thế! Nhưng ta muốn người hắn chú ý phải là chính ta! Là ta! Là ta đó ——”
Bạch Vương kích động đứng bật dậy, “Cạch ——” một cái, từ trong tay áo rơi xuống vật gì đó.
“Này là cái gì?” Đương kim Hoàng thượng tò mò vươn tay định nhặt lên.
“Không được đụng vào!” Bạch Nhược Thủy giật lại, cẩn thận lau lau chà chà, nâng nâng niu niu.
“Cái gì vậy?” Cảnh Võng tò mò.
“Ta cũng không biết.” Bạch Nhược Thủy ngồi trở lại, đồng thời tìm cách mở chiếc tráp ra rồi nói, “Vừa rồi trước khi vào đây, lúc ở đại điện có đi lướt qua sát cạnh Vị Ương, tiện tay lấy được.”
“…” Đương kim Hoàng thượng thì thào trong lòng: Luật pháp bổn quốc, bộ thứ tám, chương một trăm ba mươi, ăn cắp công khai, ăn trộm lén lút, cướp đoạt đất đai, cố tình gây tai nạn, kéo bè kết phái,… Trong đó, tội ăn trộm lén lút, liền dùng roi đánh đến tàn phế rồi nhốt lại… Dù cho đó là vật gì, chiếu theo hành vi hiện tại của vị đệ đệ này, đáng ra không thể không lôi ra cho roi đi?
“Trên người Tiêu Vị Ương cũng có thứ quý giá vậy sao?” Bạch Vương điện hạ vẫn đang săm soi chiếc tráp. Tráp tuy nhỏ, nhưng khắc ấn đại bang thực tinh sảo, loại trạm trổ này không có khả năng là vật rẻ tiền.
“Từ từ ——” Đương kim Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến cái gì đó, “Thứ này —— trẫm hình như khá quen mắt!”
Mà lúc này Bạch Nhược Thủy đang ung dung lấy ra món đồ đựng bên trong cái trap. “Cái gì nha? Quan ấn sao?”
Đương kim Hoàng thượng mặt biến sắc, “Là quan ấn trẫm ban cho Thượng thư.”
“…” Động tác Bạch Nhược Thủy nhất thời khựng lại giữa chừng.
“…” Đương kim Hoàng thượng cắn chặt môi nhìn đối phương, lại tự thì thào với chính mình: Luật pháp bổn quốc, bộ thứ tám, chương ba mươi tám, điều hai mươi bảy, ăn trộm quan ấn Thượng thư tam phẩm, chưa nói đến việc sử dụng, đánh ba trăm roi, nam sung nô, nữ sung tỳ. Nếu đã sử dụng đến…
Bạch Nhược Thủy mặt không đổi sắc, đem quan ấn trả lại chỗ cũ, đậy nắp tráp, liếc nhìn Hoàng thượng một cái, sau đó vươn tay, chiếc tráp lại biến mất vào trong tay áo, “Hoàng thượng nếu không còn lời nào khác để nói, vi thần xin cáo lui trước.”
Cái tên tội ác tày trời trước mặt Hoàng thượng thản nhiên nói câu cáo lui.
“…” Nội điện giờ đây chỉ còn lại một người, vẫn tiếp tục thì thào luật pháp bổn quốc: …Kẻ coi rẻ tôn nghiêm pháp luật, chiếu theo mức độ nặng nhẹ của hành vi mà khép tội xử tử hình…
< tam >
Bạch Vương điện hạ vừa ra khỏi nội điện, liền bắt gặp Hộ bộ Thượng thư đang canh giữ ngay bên ngoài cửa điện, xem chừng bộ dạng hẳn đã chờ khá lâu.
Trong lòng Bạch Nhược Thủy biết rõ Tiêu Vị Ương muốn gì, cho nên y cố tình ngẩng đầu ưỡn ngực, giả vờ thản nhiên như chưa thấy đối phương, chậm rãi thả bộ về phía trước.
“Bạch Vương điện hạ xin dừng bước.” Tiêu Vị Ương quả nhiên lên tiếng.
Bạch Nhược Thủy lại cố tình bước nhanh hơn, cảm giác có Tiêu Vị Ương ở phía sau đang đuổi theo khiên lòng y có chút lâng lâng, “Bạch Vương điện hạ, hạ quan có chuyện muốn hỏi.”
“Chuyện gì?” Bạch Vương điện hạ lười biếng đáp lời, quan ấn cất trong ngực tuy nóng thật nhưng còn chưa làm y phỏng tay được.
“Bạch Vương điện hạ có từng nhìn thấy quan ấn của hạ quan không?” Tiêu Vị Ương hỏi.
Bạch Nhược Thủy dừng cước bộ, chậm rề rề xoay người lại, thêm một phen đánh giá Tiêu Vị Ương từ đầu đến chân. Người kia rõ ràng vừa đánh mất một vật vô cùng quan trọng, nhưng vẫn thần thanh khi sảng đứng nơi đó mặc y đánh giá, bộ dạng thản nhiên, ngay một tia khủng hoảng cũng đều không lộ ra, thật sự khiến kẻ ở đối diện phải phát hỏa. Bạch Vương điện hạ cực kỳ tức tối, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nhả từng chữ, “Tiêu đại nhân, ngươi cũng biết, quan viên tam phẩm đánh rơi quan ấn của mình, này chính là tội là tội lớn, chậc chậc, thật là.”
“Hạ quan biết quan ấn ở nơi nào, vốn không phải là đánh rơi.” Tiêu Vị Ương mỉm cười đáp, “Cầu Bạch Vương điện hạ không cần trêu chọc hạ quan.”
Bạch Nhược Thủy miễn cưỡng dò xét đối phương, “Nhìn thấy bổn vương, ngươi còn không hành lễ?”
“Tham kiến Bạch Vương điện hạ.” Tiêu Vị Ương nói.
Bạch Nhược Thủy vươn tay ra, sờ tới sờ lui trên mặt Tiêu Vị Ương. Vẻ mặt đối phương một chút đều không đổi, mà người ở đối diện tức thì tim đập như trống đánh, giật mình rút tay về, giấu đi nắm tay siết chặt phía sau lưng. Sự tức giận đều lộ cả trong thanh âm Bạch Nhược Thủy, “Tiêu đại nhân, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương trộm quan ấn của mình sao?”
“Hạ quan không dám.” Tiêu Vị Ương đáp lời.
“Hừ. Còn không dám?” Bạch Vương điện hạ lạnh lùng liếc hắn.
“Ngươi có chứng cứ gì chứng minh quan ấn của mình ở trong tay bổn vương?”
Bạch Nhược Thủy đoan chắc Tiêu Vị Ương quả thật không có cách nào đối đáp, y một lòng muốn đem quan ấn kia làm của riêng.
Tiêu Vị Ương mỉm cười nói, “Hồi Bạch Vương điện hạ, hạ quan vẫn luôn mang theo quan ấn kia bên người.”
“Hử?” Bạch Nhược Thủy từ chối cho ý kiến, “Này là chứng cứ gì? Cùng việc ngươi đánh mất quan ấn có quan hệ sao? Nếu đúng ngươi để trong người, như thế nào lại để mất?”
“Nếu có người đem lòng trộm đi, hạ quan cũng không có cách nào.” Tiêu Vị Ương mỉm cười nhìn Bạch Nhược Thủy, “Bạch Vương điện hạ nói như vậy hẳn biết, hạ quan nói mang theo bên người chính là chỉ hạ quan luôn luôn giấu vật ấy trong người đi.”
Bang bịch —— Bạch Nhược Thủy chỉ cảm thấy được tim mình lại đập liên hồi. Ký ức về cảm xúc lúc hai ngón tay của y len vào trong ngực Tiêu Vị Ương trộm đi cái gì đó lại hiện về. Đúng là xúc cảm da thịt mềm mại cách một lớp vải mà vẫn mơ hồ nhận ra, là trong người sao? Là sát người à? Thời điểm y trộm đồ chỉ cảm thấy Tiêu Vị Ương thật đáng ghét, bên trong quan bào không biết mặc bao nhiêu lớp quần áo, lại thật không ngờ lúc ấy tay mình vừa chạm được đến ngực của đối phương. Còn mấy lớp nhỉ? Nhất thời một khắc kia, không biết còn cách mấy lớp quần áo đây?
Bạch Nhược Thủy khụ một tiếng, “Thế thì sao?”
Tiêu Vị Ương xoay người, “Xin Bạch Vương điện hạ qua bên này chờ nghe ta hỏi cung nữ quanh đây vài câu.”
“Hỏi cái gì?” Trong đầu Bạch Nhược Thủy lúc này thật sự đủ loại ý niệm hỗn loạn, nhất thời không kịp phản ứng lại. Mà cung nữ, thị vệ đứng hai bên từ lúc nghe Tiêu Vị Ương dứt lời, kinh hãi vì bị điểm mặt, mặt trắng bệch, hai đầu gỗi như nhũn ra, quỳ sụp xuống mà kêu lên, “Hồi, hồi điện hạ, nô, nô tỳ, thật không thấy có người nào khác vào đây sau khi điện hạ được Hoàng thượng tuyên vào nội điện.” Cung nữ liên can kia sớm bị dọa sợ tới mức muốn khóc lên. Tiêu Vị Ương vừa nãy cùng các nàng hỏi qua, Bạch Vương điện hạ xưa nay không thích Hoàng thượng sau khi tuyên chỉ gọi y vào triều, sau đó còn triệu thêm người khác. Nàng vừa rồi bắt gặp Bạch Vương lúc nhập điện hình như có chút tức giận, nếu Bạch Vương đặt câu hỏi, bọn họ nhất định phải thành thực trả lời.
Bạch Nhược Thủy nghe xong mặt liền biến sắc, “Tiêu Vị Ương, ngươi thực sự cho là bổn vương lấy quan ấn của mình?”
Tiêu Vị Ương thành khẩn đáp, “Xin Bạch Vương điện hạ không cần khiến hạ quan khó xử.”
“Hừ! Ngươi cho ngươi là ai! Ngươi cho bổn vương thích ngươi sao?” Bạch Nhược Thủy lấy ra quan ấn hướng Tiêu Vị Ương mà ném. Nhưng vừa mới lấy ra còn chưa kịp ném, tay y chợt ngừng lại, Bạch Nhược Thủy bất ngờ nở nụ cười, “Tiêu đại nhân, ngươi thật lớn mật, dám lớn gan cấu kết cùng đám cung nữ này nói xấu bổn vương?”
“Hạ quan không dám.” Tiêu Vị Ương thưa, “Xin điện hạ vật trong tay người trả lại cho hạ quan.”
Bạch Nhược Thủy nhíu mày, y nguyên bản bộ dạng phong lưu phóng khoáng, mà động tác nhíu mày này do y làm, chỉ cảm thấy vô cùng hấp dẫn cùng phong vị như đang tán tỉnh. Bạch Vương điện hạ chẩm rãi đem chiếc tráp trong tay săm soi tới lui, mở ra nắp đậy liếc một cái, chậc lưỡi, “Bổn vương vừa bị ngươi hù một chút, đã thật sự lấy ra cái gì đó, bây giờ nên thế nào đây? Ngươi có chứng cứ gì chứng minh thứ này là quan ấn đã mất của mình?”
“Bạch Vương điện hạ có thể nhìn thấy tên hạ quan khắc ở bên trên.” Bên trên quan ấn đều có khắc quan tịch (quê quán của viên quan) cùng danh tính.
“Chậc chậc.” Bạch Vương điện hạ đem quan ấn kia lấy ra nhìn tới nhìn lui một hồi, “Trên mặt xem ra quả thật có khắc gì đó, nhưng bổn vương không nhìn thấy đại danh của ngươi nha? Bổn vương thật ra lại thấy trên này khắc là đại danh của bổn vương a. Khuất Ngâm,” Bạch Vương điện hạ bộ dạng uể oải gọi thị vệ bên cạnh mình một tiếng, “Ngươi xem trên này có phải hay không khắc tên bổn vương a?”
“…” Khuất Ngâm cảm thấy từ khi gã theo chủ tử, loại chuyện trợn tròn mắt nói dối này hình như làm ngày càng nhiều, có đôi khi cảm thấy hai mắt của mình sử dụng toàn cho những việc không tốt. “Bẩm chủ tử, đúng như vậy.”
“Tiêu đại nhân?” Bạch Nhược Thủy mỉm cười nhìn hắn, “Tiêu đại nhân đánh mất quan ấn nha? Thật sự khiến người ta thương tình, ai ai ai ——” Y bày ra biểu tình vô cùng thương cảm mà lắc đầu, rồi thở dài, “Việc này nên như thế nào mới tốt nha! Gay go nhỉ —— mới đi vài bước trong cung, lại có kẻ gan lớn đến vậy, nói!” Bạch Nhược Thủy lạnh lùng liếc mắt sang đám cung nữ, thị vệ liên can đang quỳ rạp dưới đất, “Là ai trộm đi quan ấn của Tiêu đại nhân?”
“Điện hạ —— oan uổng a!” Ngay lập tức, đám cung nữ đang quỳ cùng khóc lóc kêu lớn.
Bạch Nhược Thủy vẫn lạnh lùng nói, “Bổn vương chưa từng nghĩ tới, các ngươi lại lớn gan đến trình độ này? Chịu trách nhiệm nội vụ là vị công công nào? Như thế nào lại để các ngươi bên cạnh Hoàng thượng? Hử?” Bạch Vương điện hạ uy phong mười phần, lại thêm bên trong đè nén tức giận cùng sát ý khiến trái tim kẻ khác run rẩy.
“Bạch Vương điện hạ.” Tiêu Vị Ương lên tiếng.
“Tiêu đại nhân có lời nào nói với bổn vương sao?” Bạch Vương điện hạ nhàn nhã xoay người đánh giá hắn, “Không cần phải nói, bổn vương đều hiểu được, đánh mất vật quan trọng như vậy đều không phải lỗi của đại nhân, nhất định do có kẻ cố ý làm ra, mà sau lưng chắc chắn còn có người chủ mưu, bổn vương tất nhiên sẽ vì Tiêu đại nhân đòi lại công đạo. Hay là…” Đôi đồng tử Bạch Nhược Thủy ánh lên tia lạnh lùng, “Tiêu đại nhân muốn bao che cho đám người kia?”
“Hạ quan không dám.”
“Vậy cứ để bổn vương chịu trách nhiệm.” Bạch Vương điện hạ quả nhiên hỉ nộ vô thường, mới vừa rồi đôi con ngươi còn ánh lên nét sắc bén đâm thẳng về phía Tiêu Vị Ương, khiến cho người ta toàn thân phát lạnh. Mà hiện tại, y lại bày ra biểu tình cực kỳ ôn hòa như gió xuân tháng ba, mỉm cười lên tiếng, “Ngươi không cần phải lo lắng, Hoàng thượng sẽ không trách tội xuống đâu, cứ để bổn vương đem từng người bọn chúng ép cung, xem chúng có còn không đem đồ của ngươi giao ra đây.”
Tiêu Vị Ương biết Bạch Vương điện hạ nếu thật muốn làm gì đó nhất định sẽ làm được, mà trong cung cũng không có bao nhiêu người có thể ngăn lại. Hắn nhất thời không biết nên trả lời sao cho phải.
Mà bên kia, Bạch Nhược Thủy còn đang làm mưa làm gió, “Các ngươi ai giữ vật kia của Tiêu đại nhân? Có lấy thì hãy ngoan ngoãn giao ra đây, hử?”
Toàn bộ cung nữ, thị vệ đều lo sợ nơn nớp như ve vào đông.
Tiêu Vị Ương bắt gặp tình thế cấp bách, nhất thời không nghĩ được biện pháp nào, lại trông thấy Bạch Vương ép hỏi đám cung nữ vô tội bị hắn lôi vào chuyện này, nhất thời cảm thấy không đành lòng, miệng gọi mấy tiếng “Bạch Vương điện hạ”, lại không biết đối đáp thế nào để Bạch Vương thả bọn họ đi. Nào biết đang khi đó, Bạch Nhược Thủy lập tức xoay đầu lại, trên mặt bày ra nét tươi cười khả cúc, “Tiêu đại nhân đau lòng những kẻ này?”
“…” Tiêu Vị Ương vội vàng bắt lấy lối thoát vừa mở, “Bẩm, mong Bạch Vương thả bọn họ đi. Chuyện của hạ quan, hạ quan sẽ tự mình thỉnh tội với Hoàng thượng.”
“Kia như thế nào được.” Bạch Vương lạnh lẽo rùng mình, “Tiêu đại nhân sao có thể bao che cho thứ ăn cắp này? Chẳng lẽ người công chính như Hộ bộ Tiêu Vị Ương, cũng là loại người không phân biệt thị phi, thưởng phạt sao? Hay là ——” Năm ngón tay Bạch Vương khẽ động, chiếc tráp đựng quan ấn trên không trung trở mình một cái rồi rơi trở lại trong tay y. Tầm mắt Bạch Vương điện hạ nhìn chằm chằm về phía Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân không muốn tìm lại quan ấn của mình?”
“Xin điện hạ thứ tội.” Trong bụng Tiêu Vị Ương biết hôm nay muốn từ trong tay Bạch Vương lấy lại quan ấn, hắn thật phải tốn chút công phu.
“Sao?” Bạch Vương điện hạ giả vờ bày ra bộ dạng khó hiểu, “Tiêu đại nhân có tội gì?”
“Hạ quan không phân biệt được thị phi.” Tiêu Vị Ương đáp.
“Chậc chậc, Tiêu đại nhân không phân biệt thị phi à? Bổn vương như thế nào không biết?” Bạch Nhược Thủy phát hiện Tiêu Vị Ương đứng trước mặt y, bày ra biểu tình nghiêm túc, không sờn lòng, vẻ mặt cũng chẳng chút sợ hãi cùng y đối đáp, liền muốn vươn tay chạm đến khuôn mặt của đối phương. Nhưng mà tay vừa vươn ra, chợt nhớ tới xúc cảm khi nãy lúc vuốt ve khuôn mặt của người kia, độ ấm trên gương mặt tuấn lãng truyền đến tay y, lại dễ dàng khiến bản thân trở nên khó khăn. Vì thế, Bạch Vương điện hả đành đổi thành đưa tay sửa lại tay áo của mình, tiếp tục lười biếng liếc Tiêu Vị Ương một cái rồi nói, “Bất quá, bôn vương đây… Đối với quan ấn trong tay mình có chút chán rồi. Tiêu đại nahn6 cũng biết đó, cái quan ấn này cũng giống như thơ từ ngẫu hứng mà viết, ban đầu thì hung phấn, cảm thấy có chút ý tứ, nhưng khi thích thú đã đi qua, nhận ra cũng chẳng có gì hay ho.”
“Dạ, phải.” Tiêu Vị Ương ngay tức khắc đỡ lời.
Vì thế, Bạch Vương điện hạ thực sự vừa lòng nói tiếp, “Bổn vương này, có một thói quen, đã là thứ không thích, liền muốn đem nó cho người bên cạnh. Nếu Tiêu đại nhân phi thường thích quan ấn trong lời nói bổn vương, bổn vương cũng không phải không thể bỏ qua thứ mình yêu thích. Nhưng bổn vương lại cảm thấy…” Bạch Nhược Thủy hơi liếc mắt nhìn Tiêu Vị Ương.
“Bạch Vương điện hạ mời nói.” Tiêu Vị Ương vội vàng tiếp lời.
Vì thế, Bạch Vương điện hạ nghiêm nghị nói, “Trên người ngươi mang theo những gì?”
Tiêu Vị Ương cảm thấy vị bá vương trước mặt hẳn là nếu chưa lấy về được thứ gì đó thay vào, nhất định sẽ cầm đi quan ấn của mình không trả lại. Cho nên, hắn thành thực bẩm báo, “Hạ quan trong tay áo có ba bản tấu chương, cùng một cái nha bài.” (quân bài làm bằng ngà)
Bạch Nhược Thủy chau mày, “Ngươi mang mấy thứ này làm gì?” Mà y muốn mấy thứ này làm chi?
“…Nhưng trên người hạ quan không còn thứ nào khác.” Trông thấy tầm mắt Bạch Nhược Thủy dời đến bên hông mình, Tiêu Vị Ương vội vàng nói, “Bên hông hạ quan có một quải tuệ bện bằng thừng (một dạng móc khóa ngày xưa), chỉ là không đáng mấy văn tiền, so với quan ấn của Bạch vương điện hạ kém hơn nhiều, hạ quan không dám nói.”
Bạch Nhược Thủy nhăn nhăn mũi, “Còn thứ gì khác?” Y vừa sờ sờ cằm vừa cao thấp đánh giá Tiêu Vị Ương, “Nói ví như… Trang phục bên ngoài gì gì đó…”
“…”Tiêu Vị Ương cảm thấy tầm mắt kia đã dời đi, nhưng chỗ vừa bị nhìn thì da gà nổi đầy rồi, “Ngoài trừ quần áo trên người, không còn thứ nào khác.”
“Sao có thể.” Bạch Vương điện hạ rõ ràng không tin, “Ngươi nếu đem quan ấn cất trong ngực, nhất định nơi đó sẽ còn thứ khác.” Gương mặt Bạch Vương điện hạ đột nhiên biến sắc, “Tiêu đại nhân, ngươi là đang cùng bổn vương cò kè mặc cả sao?”
“Hạ quan không dám.” Tiêu Vị Ương xòe hai tay, “Hạ quan toàn thân cao thấp, thật không còn vật gì nữa, tùy Bạch Vương xem xét đó là thứ gì, nếu Bạch Vương điện hạ đã coi trọng vật đó, nó liền trở thành duyên phận của Bạch Vương ngài.”
“Thật vậy sao?” Bạch Vương bỗng nhiên nở nụ cười, mặt nhìn chằm chằm về phía mặt Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân thật sự thẳng thắn vô tư, quả nhiên giống như trong lời đồn thanh liêm a, bất quá…” Khóe môi Bạch Nhược Thủy vẽ thành nét cười lạnh, “Nếu bổn vương không nghĩ đến việc tìm thứ gì đó quý giá, Tiêu đại nhân cũng đừng nên không thừa nhận nha…”
“Đồ vật này nọ trên người hạ quan, Bạch Vương có thể tùy ý lấy.” Tiêu Vị Ương mỉm cười, chống lại đường nhìn của Bạch Nhược Thủy.
Đối diện với đôi mắt nghiêm túc tựa như không hề có chút ý niệm tà ác nào trong đầu, Bạch Nhược Thủy chỉ cảm thấy loại ánh nhìn này càng khiến cho ác niệm trong lòng mình lớn dần, y bước từng bước về phía trước, hướng gần về phía Tiêu Vị Ương, cúi thấp đầu ghé vào bên tai đối phương mà thì thầm, “Vị Ương… Bổn vương thật ra muốn tìm là…”
Tiêu Vị Ương cảm giác tựa hồ chân mình cùng Bạch Vương điện hạ đang chen chúc cùng một chỗ. Vừa nãy, lúc hắn căng thẳng giãy dụa liền khiến bắp đùi của mình cùng đùi đối phương vô tình ma sát. Mà loại xúc cảm kỳ dị này thật khiến cho người ta lông tóc dựng đứng, cho nên hiện tại ngay cả một cử động nhỏ hắn cũng không dám làm, đành chờ cho Bạch Vương tìm được thứ y muốn, cảm thấy thỏa mãn, rồi đưa trả quan ấn cho hắn.
Ngón tay Bạch Vương điện hạ nấn ná ngay trước ngực đối phương một lúc, sau đó lướt qua trên quần áo hắn, “Phương diện này…” Loại thanh âm hấp dẫn có ý đồ mê hoặc kẻ khác thật sự là thứ giai điệu ma quỷ không bình thường, thời điểm truyền đến bên tai, rót vào nơi não bộ, đều khuấy động nên một thứ dư vị ngọt ngào. Đôi đồng tử tràn ngập mị lực của Bạch Vương điện hạ dừng lại trên người Tiêu đại nhân, “…Cái gì đây nhỉ?”
Tiêu Vị Ương muốn đáp lời đối phương, nhưng hắn vừa mở miệng, lại phát hiện âm thành chính mình đã lạc mất. Mà bàn tay kia hiện tại đang nhẹ nhàng luồn vào trong ngực hắn. Không biết vì sao, Tiêu Vị Ương chợt nhớ đến giấc mộng xuân ngày ấy, khi đó có một đôi tay, cũng trắng nõn sang quý như thế, những đầu ngón tay linh hoạt trên người hắn mơn trớn, Tiêu Vị Ương bất giác cảm thấy có chút mê muội.
Nếu như Bạch Vương điện hạ thật sự muốn dùng loại ánh mắt chăm chú thẳng tắp này cố ý rù quyến người khác, dù cho hắn có là nam nhân chăng nữa, cũng có thể làm nảy sinh ý niệm tà ác đi.
Thêm nữa, tay Bạch Vương lúc này lại đang ở trước ngực hắn.
“Này…” Bạch Nhược Thủy lầm bầm, “…Hình như không có gì cả…” Thân người y hơi chúi về phía trước, bất tri bất giác dán sát vào thân thể Tiêu Vị Ương. Mà đối phương như đang cố gắng lùi người về phía sau, nhưng sau đó lại phát hiện sau lưng chính là vách tường, mới nhận ra Bạch Nhược Thủy đã mưu đồ từ trước.
Lúc Tiêu Vị Ương nhận ra điều này, hắn hiển nhiên đã bị Bạch Nhược Thủy dồn tới chân tường.
“…Vị Ương…” Miệng Bạch Vương điện hạ kề sát bên tai hắn, khẽ khàng nói, “Ngươi thật khẩn trương… Chẳng lẽ là đang sợ ta?”
Thanh âm mang theo ý cười thỏa mãn rót vào trong tai, khiến toàn thân có chút tê dại. Tiêu Vị Ương hơi không tự nhiên quay đầu tránh đi, cảm thấy chính mình chỉ vì một cái quan ấn mà bị người khác bức thành bộ dàng này, chợt thấy có phần kỳ quái, để cho Bạch Vương như vậy bắt bẻ. Phần Bạch Vương… Tựa hồ so với trong tưởng tượng của bản thân còn lớn mật hơn nhiều.
Đối với những trò đùa của đám người quyền quý, thẳng thắn mà nói, hắn có chút nhàm chán. Tiêu Vị Ương ho khan một tiếng, “Hộ bộ sau giờ ngọ tam khắc còn có một cuộc họp, xin Bạch Vương điện hạ nhanh lên cho.”
Tiêu Vị Ương theo bản năng thúc giục đối phương, nhưng đối mắt mê người của Bạch Nhược Thủy đang từ dịu dàng thắm thiết, nghe hắn nói xong mấy lời này, khóe mắt tức khắc hơi nhướn lên, “Tiêu đại nhân, ngươi chán ghét ở cùng bổn vương sao?”
Thanh âm mang theo cảm giác mỉa mai cùng lạnh lẽo nói không nên lời.
“…” Mặc kệ kinh qua không biết bao nhiêu lần, Tiêu Vị Ương vẫn cả kinh trước sự thay đổi bất ngờ này của Bạch Vương điện hạ. Hắn không khỏi buông một câu ý tứ than thở, “Điện hạ đa tâm rồi.”
“Ta đa tâm sao?” Ngón tay cao quý của Bạch Vương điện hạ túm lấy quan bào (áo quan) của Tiêu Vị Ương, “Roẹt ——” một tiếng xé đi mảnh áo kia. Tiêu Vị Ương chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười, chẳng thể không lên tiếng nhắc nhở, “Điện hạ, ngài ——”
Nhưng mà hắn lập tức im bặt.
Sở dĩ dừng lại, bởi vì hắn không thể phát ra âm thanh nữa.
Bàn tay Bạch Vương Bạch Nhược Thủy lúc này chính là đang đặt ngay cổ hắn ra sức bóp lại, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út đều dùng để chế trụ mạch môn của hắn.
Tiêu Vị Ương dùng hết sức khuyên giải, trong miệng vẫn ú ớ nói tiếp, “—— thật sự không cần phải như thế.”
Mà âm thanh Bạch Vương vẫn vô cùng ôn hòa, ôn hòa hệt như đối với tình nhân bình thường thắm thiết nồng nhiệt. Đôi mắt Bạch Nhược Thủy nhìn chằm chằm xoáy về phía Tiêu Vị Ương, “Tiêu đại nhân chán ghét ở cùng bổn vương sao?”
“…” Tiêu Vị Ương từng cảm thấy, đối với hành động tiếp theo của Bạch Vương hắn luôn có thể lý giải nguyên nhân, nhưng đến hiện tại, bản thân hắn nhận ra, chính mình tựa hồ đã hiểu sai lý do.
Chuyện này… Xem ra so với hắn tưởng tượng còn khó giải quyết hơn.
Hắn… Chẳng lẽ hiểu sai sao?
“Hạ quan không dám.” Tiêu Vị Ương thành thật nói ra lời từ đáy lòng. Cho dù là kẻ nào bị người ta bóp cổ, hẳn đều không dám hai lời.
“Hừ.” Bạch Nhược Thủy cười nhạt, “Tiêu đại nhân, ngươi thực cho rằng ta có hứng thú với mình? Không cần tự đánh giá bản thân quá cao. Bổn vương nói lời này, muội muội của bổn vương, chẳng qua đối với ngươi có chút tình cảm.” Bạch Vương điện hạ lạnh lùng thu lại tay mình, trong thanh âm không giấu được sự thất vọng cùng chán ghét, “Tiêu Vị Ương, ngươi khiến ta thất vọng.”
“Hạ quan biết sai.” Tiêu Vị Ương đáp.
Bạch Nhược Thủy bỗng nhiên nhíu mày, trừng mắt với Tiêu Vị Ương. Mà Tiêu Vị Ương cũng chẳng rõ trong đầu Bạch Vương lại đang nghĩ đến điều gì, liền không khỏi có chút đau đầu. Trong triều, hắn đã từng kiến thức qua rất nhiều loại người, trước kia đều có thể phán đoán được loại người nào dưới tình huống ra sao sẽ có ý nghĩ gì trong đầu. Hắn từng nghĩ đến Bạch Vương cũng chỉ thuộc trong số đó, nhưng một mình đối diện với Bạch Vương, hắn phát hiện bản thân xem ra đã sai lầm rồi.
“Bạch Vương điện hạ nếu đã vừa lòng, xin đem quan ấn của hạ quan trả lại.” Tiêu Vị Ương nói, nét cười vẫn hiện hữu trên môi, khuôn mặt cũng thật sự chú tâm, không hề lộ ra chút ý tứ tức giận.
“Tiêu Vị Ương, bổn vương nhìn đến ngươi liền cảm thấy chán ghét!” Bắt gặp khuôn mặt kia, lòng dạ Bạch Nhược Thủy chợt ùa đến cảm giác tức giận. Y một phen lôi ra quan ấn kia, ném trên người Tiêu Vị Ương.
Bạch Vương điện hạ xoay gót đi.
Tiêu Vị Ương nhất thời có chút kinh ngạc. Vài giây trước, Bạch Vương điện hạ còn dùng thứ thanh âm câu dẫn ghé vào bên tai hắn thủ thỉ, mà liền sau đó, đối phương lại quay sang bóp cổ hắn, rồi hiện tại, đem quan ấn ném trên người hắn là thế nào?
Quan ấn tuy nhỉ, nhưng nện trúng người vẫn có chút đau. Tiêu Vị Ương xoay người nhặt lên vật rơi trên mặt đất, mở ra nhìn nhìn, muốn xác định nó chưa bị vỡ. Vừa đứng thẳng lên, hắn liền bắt gặp Bạch Nhược Thủy vừa rời đi đã hùng hổ quay lại, đang đứng trước mặt mình, tức tối nói, “Đưa thứ ngươi đeo bên hông đây!”
Tiêu Vị Ương nhất thời còn chưa hồi lại hồn, không có phản ứng gì.
Bạch Vương lại quát, “Bổn vương lệnh cho ngươi, có nghe được không hả?”
Tiêu Vị Ương vội vàng tháo xuống quải tuệ đeo bên hông, nhưng mà Bạch Vương điện hạ giống như ngại động tác của hắn quá chậm đi, đưa tay chụp lấy quải tuệ nho nhỏ kia, kéo mạnh một cái đứt ra.
“…” Tiêu Vị Ương nhìn theo cái vị thiên hạ đang bỏ đi, rồi liếc quan ấn trong tay, sau đó cúi xem đai lưng bị kéo lệch sang hẳn một bên của mình, bỗng nhiên cảm giác trên thế gian này quả nhiên còn có người cực độ khó đoán như vậy.
Người như thế, hẳn có thể xem là “Quái nhân” đi.
Bạch Vương điện hạ hóa ra là một quái nhân.
Cho nên… Hắn áp dụng cách đối đãi với người bình thường, hiển nhiên sai lệch so với tự nhiên.
Tiêu Vị Ương lắc đầu, đánh cái thở dài, rồi cầm quan ấn hướng phía Hộ bộ trong mà đi.
< tứ >
Thời điểm Bạch Vương điện hạ chia tay Tiêu Vị Ương, không khí quả thật vô cùng quỷ dị.
Khuất Ngâm có chút giật mình.
Lúc gã bị Bạch Vương thét lệnh lui ra, bản thân còn nhớ rõ người kia rõ ràng đang chiếm thế thượng phong. Mà Tiêu Vị Ương kia đang giơ hai tay tùy Bạch Vương xử trí, không nghĩ cũng biết sau đó chủ tử mình có bao nhiêu vui vẻ. Nhưng vì sao thời điểm rời đi, y lại nổi giận đùng đùng như vậy?
“Chủ tử…” Khuất Ngâm thật cẩn thận, đứng một bên dò hỏi, “Không khi dễ hắn nữa sao?”
Gã cảm thấy chính mình chọn lựa từ ngữ vô cùng cẩn thận rồi, nhưng vừa vào tai chủ tử đang nóng nảy lại giống như rót thêm dầu vào lửa. Bạch Nhược Thủy lập tức nổi trận lôi đình, “Hắn chán ghét ta! Hắn dám chán ghét ta!”
Khuất Ngâm đành câm như hến. Gã biết, theo tình huống trước mắt, xác định chủ tử nhà mình lại chủ động câu dẫn người ta, mà cái vị Tiêu Vị Ương không biết tốt xấu kia, hẳn vừa khiến cho chủ tử tức giận.
Bản thân gã cũng thấy tức tối.
Chủ tử gã như vậy thanh tao, nhất định không thể không lay động được lòng người. Mà Tiêu Vị Ương kia có cái gì tốt, lại đáng để chủ tử vì hắn mà làm như vậy?
Nhưng mà Tiêu Vị Ương chính là luôn nhằm lúc chủ tử đang cao hứng mà dội nước lạnh lên.
Khuất Ngâm ngậm miệng hồi lâu, lại thấy chủ tử không nói tiếng nào liền hồi phủ, không khí thế này thật chẳng tốt chút nào. Cuối cùng, gã lại đành mở miệng nói tiếp, “Chủ tử… Không phải ngài đang giữ quan ấn của hắn sao?”
Chẳng phải có thể dùng cái này để uy hiếp đối phương đi?
“Vừa nhìn thấy bộ dạng kia của hắn liền khiến bổn vương chán ghét.” Bạch Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng.
Khuất Ngâm chợt cảm thấy, đến cả tiếng hừ lạnh của chủ tử nhà mình cũng cực kỳ động lòng người. Gã xét thấy Tiêu Vị Ương kia hẳn là người làm sai, Bạch Vương điện hạ cứ chạm mặt hắn, lại tức giận đến giậm chân.
Trên đường hồi phủ, hai người chủ tớ bọn họ trong lòng đều mang suy nghĩ riêng của bản thân, không ai nói tiếng nào. Nhưng thời điểm đại môn Bạch Vương phủ xuất hiện trong tầm mắt, Khuất Ngâm lại nghe được thanh âm mang theo chút suy tư của chủ tử: “Bổn vương chán ghét tâm tư chính mình.”
“A?” Khất Ngâm lại bị dọa sợ.
Nhưng, Bạch Nhược Thủy lúc bước gần tới đại môn lại thì thào thêm, “Bổn vương chán ghét tâm tư chính mình không khống chế được được thứ cảm xúc loạn cào cào này.”