Lúc này thì Dịch Vân mới biết rằng khi mới bắt đầu chiến đấu thì số lượng Ám Dực Ngột Ưng là hai mươi đầu. Trong đó thì có tám con đều dùng phương thức tự bạo mà đồng quy vu tận cùng các dong binh. Tràng chiến đấu này phi thường thảm liệt, hoàn toàn vượt xa dự liệu của bọn họ. Đó cũng là nguyên nhân chính khiến cho thương vong thảm trọng như thế này.
Ba Khắc tập trung di hài đồng đội trên chiến trường vào một chỗ. Trong đó có một người, chính là dong binh bị bạo tạc chấn nát hai tay. Hắn lúc này vẫn chưa chết nhưng do mất máu quá nhiều đã ngất đi. Thế nhưng Ba Khắc thừa dịp hắn không cảm giác mà một kiếm hạ sát hắn. Sau đó phóng một mồi lửa rồi tập trung tất cả thi hài lại một chỗ rồi thiêu.
Dịch Vân thấy tác phong Ba Khắc tuyệt tình như vậy thì có chút không đành lòng. Nhưng hắn cũng biết đây là hành động chính xác nhất lúc này, nhất thời trầm mặc không nói gì.
“Chỉ cần chúng ta nguyện ý cứu thì hắn cũng có thể sống sót. Thế nhưng, một võ giả mà mất đi cả hai tay thì sống liệu còn ý nghĩa nào nữa chứ? Thế nên cái chết mới là sự giải thoát đối với hắn!”. Ba Khắc nói.
Dừng một lát, Ba Khắc hướng Dịch Vân cười nói: ”Được rồi, ta còn chưa hảo hảo tạ ơn ngươi. Nếu không có sự tương trợ của ngươi thì thương vong của dong binh đoàn chúng ta còn muốn thảm trọng hơn nhiều”.
Dịch Vân lắc đầu: ”Không cần phải nói gì cả, ta cũng chỉ thuận tiện bang trợ một chút mà thôi. Ngươi trước tiên cứ đi hỗ trợ đồng đội bị thương đi. Ta thấy vết thương của bọn họ vẫn chưa được cầm máu. Nếu các ngươi thiếu thuốc trị thương thì ta có thể cung cấp một ít”.
Ba Khắc lắc đầu, có chút mệt mỏi cười nói: ”Trước khi tiến vào ma thú đầm lấy. dong binh đoàn chúng ta đã chuẩn bị chu đáo hết rồi. Ngươi trước hết cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi. Chờ ta dàn xếp mọi chuyện xong xuôi rồi sẽ quay trở lại tạ ơn ngươi”.
“Không cần đâu. Hiện giờ ta cũng có việc cần làm gấp. Nếu chúng ta có duyên thì sau này sẽ còn gặp lại”. Dịch Vân nhẹ nhàng cự tuyệt, đang muốn xoay người ly khai đã bị Ba Khắc kéo lại.
Ba Khắc vội vàng nói: ”Ngươi chính là ân nhân của dong binh đoàn chúng ta!Chưa tạ ơn mà để ngươi đi, như thế nào có thể cho ngươi đi? Hơn nữa, hiện tại cũng đã là hoàng hôn, nơi này ban đêm rất hung hiểm. Không bằng như vậy đi, tối nay ngươi cứ nghỉ tạm tại doanh trại chúng ta, để cho dong binh đoàn chúng ta cùng ngươi nói chuyện biểu lộ chút tâm ý. Bằng không trong lòng ta sẽ rất băn khoăn. Chờ sáng mai rồi tính tiếp”.
Dịch Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, quả nhiên mặt trời đang dần lặn về Tây. Trợ giúp dong binh đoàn kết thúc trận chiến thế mà cũng mất thời gian nửa ngày trời. Hắn nguyên bản muốn lập tức rời đi, có sự dẫn đường của Lang Lang thì hắn cũng không cần phải e ngại bóng đêm tại ma thú đầm lầy. Thế nhưng lại không thể chối từ thịnh tình của Ba Khắc nên rốt cuộc đáp ứng ở lại, sáng mai mới rời đi.
Hai canh giờ sau trời đã tối hẳn. Các thành viên dong binh đoàn cũng đã hoàn tất việc thiết lập doanh trướng cùng băng bó chữa trị thương binh. Lúc này tất cả đều đang tập trung tại trung tâm dùng bữa.
Ba Khắc múc một chén canh nóng đưa cho Dịch Vân, nói: ”Ám Dực Ngột Ưng quả thật là hung bạo. Những thành viên bị chúng cắn xé thì chỉ có chết mà thôi. Thế nên những đội viên hiện tại chỉ có những vết thương ngoài da do va chạm mà thôi. Tuy rằng vết thương quá sâu, mất nhiều máu nhưng cũng không có gì đáng ngại”.
“Ra là vậy”. Dịch Vân nhìn qua những người này. Trên người đều có băng bó, lớn có nhỏ có. Nhiều chỗ vết thương vẫn còn đang rỉ máu nhưng vẫn là cái bộ dáng sinh long hoạt hổ.
“Dong binh đoàn các ngươi mạo hiểm tiến sâu thế này là để kiếm ma hạch? ”. Dịch Vân hỏi.
Ba Khắc gật đầu: ”Không sai!Hiện tại tại địa phận đế quốc, ma hạch càng ngày càng khó kiếm. Cho dù có thì cũng là giá trên trời. Thế nên tự mình kiếm có lời hơn. Ai ngờ lại đụng phải cái loại ma thú khó nhằn như Ám Dực Ngột Ưng. À, nói đến đây mới nhớ. Mang qua đây!”. Một gã mang một cái túi hướng bên này tiến tới. Mở ra thì bên trong có bốn quả ma hạch đen như mực. Bên ngoài mơ hồ còn có quang mang hắc ám lưu động.
“Tứ giai Hắc Ám ma hạch!”. Dịch Vân vừa nhìn đã nhận ra.
Ba Khắc đưa bốn khỏa ma hạch tới trước mặt Dịch Vân, nói: ”Ngươi một mình hạ sát bốn đầu Ám Dực Ngột Ưng, mà trên người chúng đều tìm được ma hạch. Bốn khỏa ma hạch này hiển nhiên là của ngươi”.
Dịch Vân phóng mắt nhìn bốn khỏa ma hạch trước mặt, suy nghĩ một chút lại hỏi: ”Trên người đám ma thú đó chỉ có tổng cộng bốn khỏa thôi à? ”.
Vẻ mặt Ba Khắc đột nhiên hãm lại. Thở dài nói: ”Ngoài bốn khỏa này thì cũng chỉ có ba khỏa mà thôi”.
Dịch Vân nghe xong có chút kinh ngạc. Hai mươi đầu Ám Dực Ngột Ưng mà chỉ có bảy khỏa ma hạch. Cơ suất như vậy cũng coi như là cao rồi. Chỉ là trong số đó thì có tới bốn khỏa là thuộc về hắn. Mà dong binh đoàn này đã tử trận hơn phân nửa thành viên mà chỉ được có ba viên. Như vậy thì bọn mất nhiều hơn được, thu hoạch ít đến đáng thương!
“Trước khi bị hạ sát ma thú sẽ tự hủy ma hạch của chúng, thế nên rất khó để kiếm được ma hạch. Mà bọn họ chỉ dùng chiến thuật biển người vây sát ma thú, không có chút kĩ năng nào, thế nên cơ suất đương nhiên là cực thấp!”. Môn La ở trong lòng cười nhạo nói.
Dịch Vân cân nhắc một lúc thì đẩy túi ma hạch trở lại, đạm nói: ”Ta đã nói rồi, hôm nay ta chỉ tiện tay tương trợ một chút mà thôi. Căn bản là không nghĩ tới tìm được cái gì. Số ma hạch này ta không nên lấy, mà ta cũng không muốn lấy”.
“Thế nhưng…”. Ba Khắc cùng những dong binh nghe được thì sửng sốt.
Không ngờ còn có người không cần ma hạch. Những người này nếu có thể tìm ra ma hạch là lập tức mang ra thị trường bán đấu giá. Tứ giai ma hạch, dưới tình huống cung không đủ cầu nghiêm trọng như hiện nay thì ít nhất cũng được mấy nghìn, thậm chí hơn vạn kim tệ.
Dịch Vân cười nói: ”Ta nói rất nghiêm túc. Hắc Ám hệ ma hạch đối với ta chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa ta cũng không thiếu thốn tiền bạc, không có cái ý định đem chúng đi bán”.
“Chúng ta tiếp nhận hảo ý của ngươi. Ba Bố Á dong binh đoàn xin đa tạ!”. Nếu Dịch Vân đã kiên quyết không nhận thì Ba Khắc cũng vui vẻ tương tự. Tràng chiến đấu vừa rồi khiến cho dong binh đoàn bọn họ tổn thất trầm trọng, ba khỏa ma hạch chiến lợi phẩm căn bản không đủ để bù đắp tổn thất. Thế nên hắn rất nhanh đã thu hồi bốn khỏa ma hạch lại.
“Ba Bố Á dong binh đoàn? ”. Dịch Vân thầm nhắc lại một lần, hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái tên này.
“Chưa từng nghe qua có phải không!”. Ba Khắc cười nói: ”Đây cũng là chuyện bình thường. Bởi vì chúng ta cũng không phải là dong binh đoàn tự do như các đoàn đội khác trên đại lục. Mà chúng là một tư nhân dong binh đoàn trực thuộc một gia tộc”.
Dong binh đoàn còn có phân loại? Lắc nhẹ đầu. Dịch Vân nghe không rõ.
“Dong binh đoàn chia ra làm ba loại hình. Loại thứ nhất gọi là đế quốc dong binh đoàn, trực tiếp dưới quyền điều khiển của một đại đế quốc, thực hiện nhiệm vụ do đế quốc trực tiếp phát ra. Rất giống với quân đội trực thuộc đế quốc, chỉ có điều thành viên đều là dong binh, không phải quân nhân. Loại thứ hai là dong binh đoàn tư nhân thuộc về một đại thế gia, tiếp nhận những nhiệm vụ có liên quan tới lợi ích của gia tộc, tương tự như tinh nhuệ tư binh của các thế gia. Số lượng dong binh loại này là có số lượng nhiều nhất trên đại lục. Mà Ba Bố Á dong binh đoàn chúng ta chính là như vậy”.
“Mà loại thứ ba gọi là dong binh đoàn đội, do các dong binh tại các quốc gia, thành thị cấu thành. Không thuộc về một quốc gia hay gia tộc nào. Chỉ cần có ngươi ra giá hợp lý thì họ sẽ làm việc cho ngươi. Nhưng mà các đại đế quốc đều coi loại hình dong binh này như mối uy hiếp ngầm. Tùy thời đều có thể bị đai quân đế quốc bao vây tiễu trừ. Thế nên loại hình dong binh này tồn tại cũng không lâu. Trên đại lục, những dong binh đoàn nổi danh thường thì đều là loại hình này”. Ba Khắc giải thích.
Dịch Vân nghe xong lập tức nhớ lại. Lúc còn ở Đa Ni Tạp thành, Ni Tư cũng đã từng giải thích cho hắn vài chuyện về dong binh đoàn trên đại lục. Chỉ là lúc đó do sự tình không liên quan đến mình nên vừa nghe đã quên. Hiện tại liền nhớ lại.
Ba Khắc vừa nói xong thì bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng cười của nữ tử. Dịch Vân quay đầu nhìn lại. Một nữ tử quyến rũ đang đi tới, chính là Ngũ Tinh Pháp Đồ Khiết Tây Tạp.
Khiết Tây Tạp đi tới bên hai người, ngồi xuống cạnh Dịch Vân. Nhìn hắn rất có hứng thú, nũng nịu nói: ”Lúc chiến đấu không thấy rõ, chỉ thấy bỗng nhiên có một cường giả viện trợ. Hiện giờ mới phát giác ngươi là một đại nam hài. Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? ”.
Khiết Tây Tạp dường như cố ý phả ra một ngụm hương khí trên mặt Dịch Vân. Dịch Vân đại quẫn, chợt dời về phía sau một đoạn. Khiết Tây Tạp thấy thế thì cười rộ lên.
Tại chiến trường, Khiết Tây Tạp hao hết ma lực, bị đại lượng tiên huyết của ma thú phun đầy lên người, tựu bị hù chết khiếp, mãi đến vừa nãy mới tỉnh lại.
Nghe các dong binh khác nói về Dịch Vân. Một gã thiếu niên đạt tới trình độ Ngũ Tinh Võ Đồ, lại sở hữu một thanh Nhị phẩm ma binh. Dưới sự hiếu kì mới bất chấp sự mệt mỏi mà tới đây.
Ba Khắc cười nói: ”Chúng ta đang nói về chuyện dong binh đoàn chúng ta. Quên, ân nhân, ta còn chưa biết đại danh ngươi? ”.
Khiết Tây Tạp kinh ngạc, dịu dàng nói: ”Ba Khắc, ngươi cùng hắn nói chuyện cả ngày mà còn không biết tên hắn. Nói đi, tỷ tỷ cũng muốn biết a”.
Sắc mặt Dịch Vân đỏ lên. Hắn thật sự vẫn chưa quen với sự bạo dạn của Khiết Tây Tạp. Vừa mới gặp mặt, từ lúc nào đã thành tỷ tỷ của ta rồi?
“Ta là Dịch…”. Lời vừa ra khỏi miệng đã ngưng lại, ánh mắt Dịch Vân dừng lại trên bộ ngực cao vút của Khiết Tây Tạp, sững sờ tại trận.
Thời gian như phảng phất ngừng trôi.
Môn La lúc này hiện ra bên cạnh, hào hứng nhìn Dịch Vân, cười sằng sặc nói: ”Tiểu tử, ta đã nói ngươi bắt đầu tư xuân rồi mà. Ngươi còn phủ nhận nữa không? Thấy đại nãi tựu ngây dại. Thật là làm mất mặt ta a. Bất quá, hàng hóa cũng thật là bất phàm. Sóng vỗ chập chờn. Chỉ nhìn bằng mắt cũng có loại cảm giác bồng bềnh như sóng biển. Nhãn lực cũng coi như là không sai. Biết xem hàng. Có tiến bộ. Ha ha ha”.
“Lão đại”. Dịch Vân chấm dứt tràng hồ ngôn loạn ngữ của Môn La, nói rằng: ”Ngươi nhìn trước ngực nàng ta kìa”.
“Nhìn? Muốn ta cho ngươi biết thế nào là lớn nhỏ không? Tuy rằng nhãn lực của ta là nhất lưu, chỉ có 4 chữ “Hỏa nhãn kim tinh” mới có thể hình dung. Nhưng y phục ăn mặc bất hảo! di?”. Môn La ban đầu cười cợt nhưng sau đó lập tức ngậm miệng.
Y bào trước ngực Khiết Tây Tạp có thêu một con mãnh hổ màu vàng kim. Mãnh hổ trông rất sống động, tư thế hàm chứa khí phách oai hung. Dường như là chuẩn bị nhảy ra vậy.
“Thiểm Điện Hổ Văn! Nữ tử kia là huyết mạch đệ tử của Lam Duy Nhĩ gia tộc. Bọn họ là dong binh đoàn tư nhân của Lam Duy Nhĩ gia tộc!”. Dịch Vân trầm giọng nói trong lòng.