Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 301: Chương 301: Đặt cược






“Lam Duy Nhĩ gia tộc.

“Xem hai người bọn họ chưa?” Mặc Tây nằm trên ghế, vô lực hỏi.

“Đã gặp Ma Đa, nhưng A Lý Bố bị giam trong địa lao, ta không gặp được, bị thủ vệ chắn ngoài cửa, ta muốn vào tìm hiểu nhưng khi xông vào họ lại dám rút kiếm với ta, thật sự chúng là thành viên Lôi Hổ cấm vệ của ông nội hả?”

Mặc Tây xanh mặt, gật gật đầu.

Nói chuyện là một gã nam tử bưu hãn, mặt chữ quốc (mặt vuông vức), cơ thể cơ nhục nở nang, ẩn chứa một cỗ lực bạo phát mạnh mẽ. Hắn chỉ đứng tùy ý nhưng uy thế to lớn, tựa như sư tử săn mồi, đó là con thứ hai của Mặc Tây, thiếu tướng trấn thủ bắc phương, An Tắc Tạp.

“Hừ! Không chỉ nói là ngươi , mà ngay cả ta đây tộc trưởng đương nhiệm cũng vô pháp bước vào địa lao một bước, nhà cửa của mình, ta đây cũng bị rút kiếm đuổi ra, dám đối đãi đứng đầu gia tộc như vậy, ngươi nói đây còn có đạo lý sao ?” Mặc Tây cả giận nói.

Mặc Tây tức giận rất đúng, tự nhiên là do Bá Nạp Đốn, lão hạ tử lệnh, ngay cả hắn cũng không có được miễn, chỉ cảm thấy thật sự mất mặt mũi gia chủ.

Thở dài, An Tắc Tạp nói: “Để cho Lôi Hổ cấm vệ trông cửa địa lao, đây là nhằm vào phụ thân ngài, hẳn là sợ người phá vụ xử quyết Tứ đệ a! Xem ra ông nội lần này giận thật rồi, quyết tâm giết A Lý Bố mới xong !”

“Chết tiệt, ông nội của ngươi cũng không biết thức thời !” Mặc Tây rống to: “A Lý Bố đúng là làm chuyện sai lầm, nhưng hắn dù sao cũng là trực hệ gia tộc, lại là con của ta, làm sao nói giết là giết? Cùng lắm thì trục xuất ra khỏi gia tộc, thậm chí đuổi ra Kỳ Võ đế quốc, làm sao tự tay trừng trị như vậy được chớ ?”

“!”

“An Tắc Tạp, ta vội kêu ngươi trở về, là do ngươi hàng năm ở trong quân lữ, trừ ngươi và đại ca ra ông nội không hề coi trọng ai cả, ngươi nghĩ biện pháp thuyết phục ông nội đi, bất luận thế nào cũng phải lưu lại A Lý Bố một mạng !”

Lắc lắc đầu, An Tắc Tạp bất đắc dĩ nói: “Phụ thân, ông nội bình thường nói đâu chắc đó, đã phát hạ quân lệnh là không thể thay đổi mảy may, hiện tại ngay cả Lôi Hổ cấm vệ quân cũng đã phái tới trông coi địa lao, quân lệnh đã xuất, ý tứ ông nội thực rõ ràng. Chính là nhất định phải giết A Lý Bố, giờ phút này trên người của ta quân hàm quan thiếu tướng, sĩ quan phụ tá lệ thuộc ông nội thượng tướng quân, pháp quy gia tộc, quân hàm tối thượng, nếu ta dám dài dòng, chỉ sợ cũng ngay cả ta cũng sẽ bị ông nội quân pháp luận xử.

Mặc Tây nghe vậy giật mình, nhớ tới dĩ vãng Bá Nạp Đốn lệ thường làm việc, chợt vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, thật lâu không nói nên lời.

An Tắc Tạp nhìn thần thái Mặc Tây , suy tư một hồi rồi nói: “Ta lần này trở về, Ma Đa đột nhiên thành phế nhân, A Lý Bố phạm tử tội, tam đệ cùng tứ đệ đều là vạn kiếp bất phục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện Ma Đa ta lực bất tòng tâm, A Lý Bố cũng thôi, muốn thuyết phục ông nội là vô phương, nhưng có lẽ chúng ta có thể tìm phương pháp cứu trợ, để ông nội thu hồi quyết định .”

“Bổ cứu? Còn có thể có cái gì bổ cứu? A Lý Bố lần này luân phiên sai lầm, ngay cả thánh vật tổ truyền cũng…” Mặc Tây nói mới đến một nửa, bên ngoài chợt có một gã mật thám xông vào, cúi đầu nói mấy câu bên tai Mặc Tây.

Mặc Tây nghe vậy sửng sốt, lập tức đứng lên:“Tìm được tên thiếu niên kia?”

Mật thám gật đầu đáp:“Đúng vậy, hắn vừa đi ra khỏi nơi dừng chân gia tộc Kiệt Nặc Tư, đang đi về Kỳ Võ thành!”

“Cha ta? Hắn biết chưa?” Mặc Tây hỏi gấp.

“Lão gia và trưởng lão Bối Cách đang ở quân doanh, tiến hành kiểm tra quân lính, tộc trưởng ngài trước có phân phó, nên ta chưa báo với bọn họ tin này !”

“Tốt lắm, tiếp tục phong tỏa tin tức!” Mặc Tây nói xong, lập tức quay đầu hỏi An Tắc Tạp:“Ngươi lần này dẫn theo bao nhiêu người trở về?”

“Tổng cộng hơn trăm người, là cấm vệ tư binh của ta. Tất cả đều là tinh nhuệ, phụ thân, ngài đây là muốn… ” An Tắc Tạp khó hiểu hỏi.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, binh quyền trên tay của ta bị hạn chế , cần phải mượn người của ngươi, ta nghĩ đến một việc có thể làm cho ông nội ngươi nguôi giận. Lập tức mang theo tư binh của ngươi, đi theo ta!” theo sau mật thám, đám người Mặc Tây hoả tốc ra khỏi thành, hướng ngoại ô lao đi.

“Gia tộc Kiệt Nặc Tư phải tỏ thái độ ? Có ý tứ gì ?” Môn La khó hiểu hỏi.

“Từng nghe Ngạc Đa Đồ nói qua, gia tộc Kiệt Nặc Tư quyết định đình chỉ tất cả sinh ý với Lam Duy Nhĩ, đây là thái độ của bọn họ với ta, nhưng chưa đủ !” Dịch Vân nói: “Các đại thế gia, đình chỉ sinh ý với nhau trong lúc quan hệ là chuyện bình thường, chỉ cần lợi ích đủ, tùy thời liền tiếp tục hợp tác lại, cho nên trước khi đưa lãnh địa Tư Đạt Đặc cho bọn họ quản lý, bọn họ phải đưa ra thái độ rõ ràng, phải đứng ở chính diện gia tộc Lam Duy Nhĩ mới được !”

Mọi chi tiết liên quan đến BLH xin pM cho A Tút ([email protected] hoặc A Sãi ([email protected]), BLH lun hoạt động vì con nghiện, BLCĐ chúng ta mãi là aE.

“Nói đơn giản, chính là bức bách bọn họ hạ quyết định đối lập với đám kia sao ?”

“Đúng vậy! Điều kiện của ta, phải khiến Bá Nạp Đốn đổi ba khu đất ngoài Ái Đạt Trấn đổi lấy hai thanh ma binh kia, đối với Lam Duy Nhĩ gia tộc mà nói, đó chỉ là ba mảnh đất hoang, tổng diện tích bất quá hơn ba mươi dặm, không cụ bị giá trị khai thác gì, nhưng đối với Ái Đạt Trấn mà nói lại là đông bắc tây ba mặt thông hành xung yếu!”

“Trước kia, Ái Đạt Trấn chỉ là trấn nhỏ, trong ngoài không đến trăm người, nhưng nếu tương lai kiến thiết thành lớn, ba mảnh đất hoang đó chính là yếu hại của nó, tuyệt không thể để gia tộc Lam Duy Nhĩ giữ trong tay !”

Nói tới đây, Môn La liền hiểu, vì sao gia tộc Lam Duy Nhĩ coi trọng ba trăm dặm đất phong Ái Đạt Trấn như thế, bởi vì chính là lãnh địa bên trong yếu điểm, gia tộc bọn họ còn có gần mười tòa khoáng sản đất phong đều ở bốn phía của nó. Chỉ cần lấy được vị trí trung ương , là có thể phát huy giá trị cao nhất của mảnh đất hoang này.

Mà nay Dịch Vân lại đi trước một bước, giành lấy từ trong tay bọn họ mảnh đất phong, vốn đây là chuyện muôn vàn khó khăn căn bản không có khả năng thành công, lại nhân A Lý Bố chuyên quyền độc đoán, kỳ ngộ mà hắn cầu cũng cầu không được không được, ý tốt A Lý Bố mang đến, hắn đương nhiên không khách khí.

“Ý của ngươi, Bá Nạp Đốn nhất định nhìn thấu, hắn sẽ làm như ý ngươi, lấy điều kiện như vậy tiến hành trao đổi sao?” Suy nghĩ kỹ một hồi, Môn La hỏi.

“Khẳng định !” Dịch Vân tà tà cười: “Hắc hắc, nếu hắn thật không tiếp thụ điều kiện này, ta coi như mời toàn bộ người trong đế quốc, cho bọn họ xem cảnh ta phá nát cái gọi là tổ thánh khí truyền kia, cổ truyền ngàn năm lại đời sau nha, uy danh đế quốc đệ nhất gia tộc, xem bọn hắn chịu đựng nổi cái mặt mũi cỡ đó không !”

“Đủ tuyệt, hảo thủ đoạn! Không hổ là tiểu đệ Môn La ta tự tay dạy dỗ ra, làm chuyện đó đủ thống khoái a, ha ha ha!” Môn La xúc động cười khoái trá.

“Ngoài ra, ta còn cho Cát Âu đại biểu ta đi đàm phán, bị người lấy loại thủ pháp này bắt buộc chúng, dù thái độ người Kiệt Nặc Tư gia tộc có hữu hảo tới đâu, ngươi nói, Bá Nạp Đốn cùng với Mặc Tây sẽ nghĩ như thế nào?”

“Đương nhiên là coi bọn họ là địch! Chỉ là, ngươi làm như vậy không sợ gia tộc Lam Duy Nhĩ xấu hổ thành giận, ngày sau sẽ hạ độc thủ với bọn họ sao? Cũng đừng quên, A Lôi Lạp lại là nghĩa nữ Cát Âu, hiện giờ đã là một phần tử gia tộc bọn họ !” Môn La nhắc nhở.

Lắc lắc đầu, Dịch Vân khẳng định: “Gia tộc không thể so sánh với nhau, các thế gia đấu tranh từ xưa tới nay chưa từng dừng lại. Có minh tranh có ám đấu, nhưng lại ít khi dùng tư binh hạ độc thủ, trừ phi có biện pháp làm được hoàn hảo. Nếu không chắc chắn sẽ thu hút tất cả gia tộc cùng cừu địch khác, Mặc Tây tuy là tộc trưởng, nhưng chân chính cầm quyền Bá Nạp Đốn không phải ngốc tử, tự nhiên sẽ không hạ người đi làm chuyện ngốc như thế !”

Nói tới đây, Dịch Vân ngẩng đầu nhìn trời, sắp tới chính ngọ không gợn chút mây, hắn lãnh đạm nói: “Tuy là như thế, nhưng uy danh đế quốc đệ nhất thế gia, mặc kệ là quân sự hay là đang chính trị, kinh doanh thực lực rất rõ ràng, tương lai gia tộc Kiệt Nặc Tư nhất định không dễ sống, đó cũng là khảo nghiệm ta cấp cho tộc trưởng Cát Âu.

“Ở trong môi trường bị gia tộc Lam Duy Nhĩ mạnh mẽ chèn ép các phương diện, gia tộc Kiệt Nặc Tư như thế nào bằng vào lãnh địa Ái Đạt Trấn, cùng với tài lực Tạp Lỗ Tư đưa cho làm gốc, làm lớn mạnh thế lực gia tộc bọn họ, đồng thời cũng đem Ái Đạt Trấn kiến thiết đi lên, muốn lên ngang bằng gia tộc Lam Duy Nhĩ truyền thừa ngàn năm, bằng lực một mình ta là làm không nổi , huống hồ việc kinh doanh muốn phát triển ta là loại dốt đặc cán mai, cũng không có thời gian rảnh, bởi vậy ta cần minh hữu !”

“Một minh hữu có năng lực, một người bạn tuyệt không bán đứng mình, ta cho Cát Âu một cơ hội tốt, hiển nhiên nguy cơ cùng tồn tại, đối với gia tộc Kiệt Nặc Tư mà nói, đây là một cơ hội để làm lớn mạnh gia tộc. Nếu bọn họ không dám nắm lấy, thì cứ để bọn họ lưu lạc đi !”

“Chúng ta có được cơ hội như vậy, là vì gia tộc Lam Duy Nhĩ không thể không thu hồi hai thanh ma binh kia, mà lãnh địa không phải của Dịch Vân, hắn đem giao cho gia tộc ta, đương nhiên tộc ta sẽ trở thành địch nhân bọn chúng. Hơn nữa, loại quan hệ đối địch này cơ hồ không có đường sống đi ra. Mục đích của hắn chính là bức gia tộc bọn ta đi đến tình cảnh đó !”

Địch An trầm giọng nói.

Các vị trưởng lão nghe mà mặt mày xanh mét, Cát Âu lại ngồi bên trên, không nói một lời.

“Quả thực là điên rồi!” Ngạc Đa Đồ hét lớn: “Gia tộc bọn ta như thế nào có thể đối kháng Lam Duy Nhĩ đệ nhất thế gia, đây không phải là đem chúng ta bức đến tuyệt cảnh sao?”

“Không!” Ngoài ý liệu, Địch An lại lắc đầu nói: “Gia tộc bọn ta sắp sửa thu vào lãnh địa Ái Đạt Trấn, điều kiện đầu tiên này đã đủ cho chúng ta vài chỗ tốt !”

“Lời này có ý gì?” Cát Âu khó hiểu hỏi.

“Bởi vì gia tộc chúng ta tỏ thái độ hoàn toàn ra, Dịch Vân cấp trăm dặm đất phong qua, hắn có được là do đánh bại Ma Đa trong trận chung kết, Ma Đa vì đó bị thương nặng, cả đời tu vi không tiến triển. Thử nghĩ, lấy tâm tính Bá Nạp Đốn, hắn sẽ làm cái gì sau đợt phong thưởng ?”

“Bọn họ dốc toàn lực tài bồi đệ nhất thiên tài cho gia tộc, lại bị hạ lạc đau đớn. Mà gia tộc chúng ta lại vì tỏ thái độ, dễ dàng đoạt đi cái bọn họ cần, bọn họ sẽ cam tâm sao? Không, thù hận, ngày sau sẽ là một tương lai rất khó khăn…”

“Tại tình cảnh này, chúng ta rõ ràng đứng ở chính diện, đối lập với bọn chúng, có ví dụ Dịch Vân bị tập kích, Bá Nạp Đốn ngược lại không dám hạ sát thủ với gia tộc ta, sẽ dùng các thủ đoạn khác đối phó. Chắc chắn chúng sẽ dựa vào ưu thế quân sự, chính trị chèn ép, chúng ta lại là vô cùng an toàn !”

“Nói cách khác, trên thực tế hắn không tin được chúng ta, thế nào cũng phải trước bức bách tộc của ta tỏ thái độ, mới có thể yên tâm giao lãnh địa qua?” Một gã trưởng lão ngưng trọng nói.

“Dù là chính trị hay thương trường, các thế gia vốn không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần đủ lợi ích, kẻ địch liền trở thành bằng hữu!” Địch An lắc đầu nói: “Hằn làm, chỉ là đoạn tuyệt cơ hội đó, mặc dù thực hiện bất cận nhân tình, bức bách tộc ta, nhưng ta không thể không bội phục hắn, thủ đoạn rất cao minh !”

Trầm ngâm thật lâu, Cát Âu đột nhiên nở nụ cười:“Vốn ta đang nghĩ lãnh địa to lớn như thế làm dễ dàng đoạt lấy, quả nhiên đây đều là hắn bày ra. Chờ chúng ta tự cắn câu, còn trẻ như thế, tâm kế lại sâu xa, ta chưa bao giờ xem nhẹ hắn, hắn lại nhiều lần làm ta ngạc nhiên, nắm mũi cả đám chúng ta dắt đi vòng vòng mà !”

“Hiện tại nhớ lại, có lẽ ngay từ khi tiếp xúc với gia tộc Kiệt Nặc Tư ta, trong lòng hắn đã tính đến kế hoạch này rồi, còn liệu định chúng ta khó thể cự tuyệt. Đáng sợ, cuối cùng ta cũng hiểu, gia tộc Lam Duy Nhĩ đang đối mặt với cái gì, khó trách Bá Nạp Đốn quyết tâm đối phó hắn !”

“Tộc trưởng ý của ngươi là... ”

Day day thái dương, mỗi lần đối mặt thiếu niên kia, hắn đều đau đầu, bởi vì hắn không thể nắm bắt tâm ý của gã thiếu niên này. Cát Âu định tâm nói: “Còn nói cái gì? Nguy cơ và sinh cơ, ngon ngọt và cay đắng đều là khảo nghiệm, hắn cho chúng ta lựa chọn, cho ta một cơ hội làm lớn mạnh gia tộc, cho dù đối thủ có là đệ nhất thế gia, bản tộc trưởng quyết định đánh cược !”

“Từ khi cùng hắn giao dịch ma binh, gia tộc bọn ta đã bị hắn dắt đi, vốn còn tưởng rằng là một phá gia chi tử. Chiếm gọn tiện nghi của hắn, không ngờ sức một người lại ngoạn một chuyến, đem gia tộc Kiệt Nặc Tư ta lôi lên thuyền, tức chết người mà, theo lời hắn mà làm đi !”

Cát Âu rốt cuộc quyết định một vụ lớn nhất đời hắn, hắn đánh cược một chuyến vào người tên Dịch Vân. Con thuyền này sẽ an ổn chở gia tộc Kiệt Nặc Tư đi đến bờ vinh quang hay là…

Hắn rất rõ ràng, cược, không phải ích lợi từ ma binh, cũng không phải trăm dặm đất phong, mà vật cược là người, một thiếu niên vô cùng tiềm lực.

Quyết định trọng đại. Tiền đặt cược đã quẳng lên, mục đích cuối cùng hy vọng đổ ra một tên cường giả Tinh Vực …

P/s: mọi chi tiết liên quan đến BLH xin pM cho A Tút ([email protected] hoặc A Sãi ([email protected]), BLH lun hoạt động vì con nghiện, BLCĐ chúng ta mãi là aE.

Gửi poster, ta ko ý kiến gì nếu người aE ko bắn qua bên 2T nhá :khi82: cái thằng thỏ84 đang thời mãn kinh kia nó khinh thường DG, coi CVT như oshin nhà nó, lời chân tình của độc giả cũng bỏ ngoài tai. Bắt đầu từ chương này bộ CHHL và cả ĐPTK sẽ coi như lời cảm ơn với Kiếm Giới đã giúp đỡ aE khi cơ nhỡ.

Binh thì tuyển cho tinh

Sống thì phải có tình

Loại thỏ nhóc mãn kinh

Ta khinh khinh khinh

Phi phi phi nó :khi170:

Tút ta ko thích nói nhiều, nhưng hễ có tên ta dịch hoặc biên ta ... thế thế thế nhé ! Cảm ơn aE... :khi103:

P/s: con nghiện, vì có chút chiện gia đình, hôm nay bắn tạm vài chương đi, khoảng 3 ngày xong xuôi, Tút ta bạo liên tục, bắn cho đến hết thì thôi, Tút ma ma cấm mà nói ngoa nhá ! :khi21:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.