Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 158: Chương 158: Diễn võ ma trận (thượng)






Sáng sớm, bên ngoài Thiên Phong học viện sương mù lượn lờ trong không khí, Dịch vân bước từng bậc trên thềm đá, khi đếm tới bước thứ sáu trăm thì đại môn của học viện xuất hiện ở trước mặt.

Hai đệ tử bảo vệ trước cửa học viện vừa liếc mắt đã nhận ra Dịch Vân, biểu tình mỗi người đều rất đặc sắc, nghĩ không ra đây chính là cái gã tân sinh trốn học chín tháng liền, dáng vóc này đúng là không sai đi đâu được, hôm nay thật là khác thường, sớm như vậy đã tới học viện.

Dịch Vân hướng bọn họ đánh tiếng nói chuyện, vừa đi vào học viện, tiếng nói chuyện từ phía bảo vệ đại môn truyền tới, dù cách khá xa nhưng những câu rõ ràng hắn nghe rõ từng chữ.

“Trốn học đại vương? Cái danh hào này nghe rất kêu a! Sao mà xưng hào của ngươi ở học viện này không phải là “Tàng thư quán quái nhân” thì lại là : “Trốn học đại vương” vậy?Ta tịnh không có thấy một cái tên bình thườn, xem ra đúng là ác danh lan xa rồi, ha ha ha!”. Môn La cười to nói.

Dịch Vân trong lòng cũng cười khổ không thôi, vừa mới ngày thứ hai trở về học viện, thế nào lại lòi thêm ra một cái danh hào mới nữa?

Đi vào văn phòng viện trưởng, chỉ thấy Mễ Nặc đang ngồi thư thả, vẻ mặt nhàn nhã phẩm trà, thấy hắn đến , trong mắt lập tức hiện lên một tia tinh quang, biểu thị đang chờ hắn tới.

“Tiểu Dịch Vân ngươi sớm như vậy đã tới rồi, như vậy rất tốt. Có tiến bộ! Lại đây ngồi xuống, bồi vi sư tế phẩm một chén thanh trà nào”. Mễ Nặc lấy thêm một chén trà đặt lên trước mặt, cười nói.

Chén trà nóng hôi hổi, Dịch Vân cầm lấy nhấp một ngụm nhỏ, ngay lập tức cảm thấy một cỗ mùi hương thơm ngát truyền xuống cổ họng, dù dòng nước ấm đã trôi đi mà hương vị vẫn còn đậm đà, thật lâu không có tiêu tan.

Dịch Vân lần đầu uống trà, nhưng cũng biết loại trà này không phải loại bình thường, thốt ra: “Thực sự là trà ngon!”.

“Loại trà này là tuyết lộ trà”. Mễ nặc cười nói: “Chúng sinh trưởng ở trên đỉnh núi trong hậu sơn của học viện. Trên đó quanh năm tuyết phủ, nhưng loại trà này lại có thể sinh trưởng ở đó, hấp thụ tinh hoa của tuyết, làm cho hương vị vủa nó mãi không tan, hàng năm sản lượng chỉ có khoảng một trăm cân, được xưng là một trong tam đại kỳ trà của Kỳ Võ đế quốc”.

Dịch Vân nghe vậy, uống thêm một ngụm, mùi thơm vẫn như cũ, quả là khiến kẻ khác phải say mê.

“Tiểu Dịch Vân a, ngày hôm qua, sau khi ngươi đi xa tận chín tháng mới trở về, khi đó ta thấy tu vi ngươi đã tấn cấp ngũ tinh lĩnh vực, thật là thái quá, vi sư giờ vẫn còn khiếp sợ, nên chưa nói chuyện cẩn thận với ngươi”. Nói đến đây Mễ Nặc dừng một chút, biểu tình bỗng chuyển thành nghiêm túc, nhìn chằm chằm Dịch Vân trầm giọng hỏi: “Ngày hôm sau khi ngươi rời khỏi, vi sư đột nhiên nhớ tới một việc, một việc vốn tuyệt đối không thể xảy ra, chính là ma lực chi luân trong khí hải của ngươi cư nhiên lại cứ chuyển động không ngừng. ”

“Có thể nói cho vi sư , ngươi làm thế nào không?”.

Dịch Vân nhất chinh! (ko bít dịch thế nào)

Tình huống vận hành của ma lực trong cơ thể hắn, Mễ Nặc đã biết rõ, ma lực chi luân chuyển động mãi không dừng, đương nhiên không thể thoát khỏi mắt hắn.

Chỉ là, Dịch Vân lúc trước chỉ áp dụng kĩ xảo để làm, mà hiện giờ là do đấu khí tới khiến cho ma lực chi luân liên tục chuyển động, căn bản cùng với thực lực ma pháp của bản thân không có quan hệ gì, nhưng việc này làm sao có thể nói ra?

Dịch Vân trầm mặc một lúc, không biết làm thế nào trả lời, hắn mới giả ngô giả nghê nói: “Việc này đệ tử cũng không rõ, quả thực rất mạc danh kỳ diệu, tự mình nó cứ chuyển động thôi”.

Mễ Nặc nghe xong ngẩn ngơ, vẻ mặt nhíu chặt, sau đó giãn ra, bỗng nhiên cười to: “Mạc danh kỳ diệu có thể khiến cho ma lực chi luân chuyển động? Nếu thật là như vậy, hơn chín thành số ma pháp sư trên đại lục sẽ không gặp trở ngại nữa!”.

"Muốn chuyển động ma lực chi luân cần lượng ma lực rất lớn, chí ít cũng phải ngoài thất tinh pháp tước mới miễn cưỡng có khả năng làm được, không hề quan hệ với vận khí gì cả, đây là vấn đề chênh lệch thực lực, hơn nữa lại là tuyệt đối chênh lệch!Dù cho Quang Minh thần phủ xuống , cũng không có khả năng làm cho một người vượt qua thiên tiệm hồng câu(ko bít dịch thế nào) này, mà ngươi rõ ràng mói chỉ có thực lực ngũ tinh pháp đồ mà thôi”.

Nhìn Dịch Vân cúi đầu, hiển thị không muốn đáp lại trọng tâm câu chuyện này, hắn than thở: "Ai! Ngươi, tên đệ tử luôn thần thần bí bí, vi sư dạy học hơn ba mươi năm, chưa bao giờ thấy qua một tên như vậy, hoàn toàn nhìn không thấu cái ma lực pháp môn tổ truyền của ngươi, hiện tại lại là mạc danh kì diệu là ma lực chi luân tự nhiên chuyển động, thật là làm cho vi sư nghĩ đến nát đầu cũng không rõ a! Quên đi, ngươi nếu không muốn nói, ta cũng sẽ không nghiên cứu kỹ, dù thế nào cũng không phải việc xấu, nếu là cố ý bức bách, ngươi nói ra một nguyên cớ vớ vẩn, thì cũng quá tầm thường rồi”.

Mễ Nặc lại trầm ngâm một hồi, chợt đứng dậy, nói: “Vi sư chưa từng nhìn qua ngươi thi triển ma pháp một lần, chính vì thế mới không thể lí giải thực lực chân chính của ngươi, ngươi theo vi sư đến đây đi. "

Dịch Vân theo Mễ Nặc đi ra khỏi viện trưởng đại lâu, hướng phía hậu sơn của học viện đi tới.

Đi tới cổng vào sơn đạo trong hậu sơn có thấy một cánh cửa sắt, bên cạnh có hai gã thủ vệ đang canh gác , Dịch Vân tỉ mỉ nhìn hai người, phát hiện họ đều có thực lực trình độ ngũ tinh võ đồ, một là ngũ tinh sơ giai, người kia là ngũ tinh trung giai.

Hai người này vừa thấy Mễ Nặc tới, lập tức cung kính chạy ra mở cánh cửa sắt, sau đó đứng ở một bên, chờ Dịch Vân bọn họ đi qua, ngay lập tức ở phía sau đóng cửa lại.

Mễ Nặc thấy Dịch Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, làm như đối với hai người kia rất hứng thú, cười nói: “Bọn họ đều là đệ tử của học viện, mỗi tháng thay đổi một lần, học viên đạt tới trình độ ngũ tinh thay phiên canh giữ ở những nơi quan trọng”.

"Đều là đệ tử? Lẽ nào bọn họ không cần tu luyện sao?”. Dịch Vân hỏi.

"Tu luyện đương nhiên là phải, nếu không tiến nhập thiên phong học viện chẳng phải lãng phí thời gian?". Mễ Nặc nói tiếp: “Học phí hàng năm của Cao đẳng học viện cũng không rẻ, chí ít cũng ngoài một trăm kim tệ, cũng không phải ai cũng trả được, vì vậy học viện chúng ta mới đề ra những phó thù công tác, để cho những đệ tử nghèo không trả nổi học phí làm thêm kiếm tiền”.

“Canh giữ ở đây cùng với đứng gác ở cửa học viện đều là bọn họ dùng sức lao động của bản thân để có thể tiếp tục ở lại học tập trong học viện”.

Dịch Vân minh bạch gật đầu. Trên một trăm kim tệ, một gia đình bình dân khó mà gánh được, người tu luyện có sinh mệnh dài hơn người thường rất nhiều, thời gian tu luyện ở học viện, nhanh thì mười năm, lâu thì vài thập niên đều có, học phí hàng năm tích lũy lại thành một con số lớn khó có thể tưởng tượng , học viện có thể an bài như vậy, đúng là đã thay các đệ tử suy nghĩ rất nhiều.

Đi hết khoảng một dặm lộ trình, tới đầu cuối của sơn đạo, lại thấy một cánh cửa sắt, chỉ là lần này hai đệ tử canh gác đều là ngũ tinh pháp đồ, một nam một nữ, tuổi khoảng chừng ba mươi, so với Dịch Vân lớn hơn rất nhiều.

Đi qua cánh cửa sắt thứ hai, ở bên trong xuất hiện trước mắt hắn một hồ nước mỹ lệ, mặt nước trong như gương, những cây liễu bên hồ rủ xuống như một chiếc vòng màu xanh, trên mặt hồ đàn thiên nga tung tăng bơi lội, từng đàn chim bay qua trên bầu trời, phong cảnh như tranh vẽ, linh hoạt kỳ ảo không ngừng.

Dưới rặng liễu ven hồ có một gian mộc ốc, hẳn là có người ở đây, phía sau mộc ốc có hơn mười gốc cây phượng hoàng (ngô đồng), hòa với màu xanh của hồ, của liễu tạo nên một vẻ đẹp mỹ mãn đập vào mắt.

Dịch Vân đưa mắt nhìn chung quanh, nghĩ thầm: “Người ở chỗ này thật là rất biết hưởng thụ, ánh mắt thật tinh tường, ở đây cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng so với cảnh tượng nơi cổ đàm u cốc, hơn một chút ở chỗ có bàn tay con người tạo nên, nhưng lại thiếu một tia thoát tục.

"Lão sư, nơi này là địa phương nào, sao lại có tầng tầng thủ vệ vậy?”.

“Nơi này là nơi ở của vi sư, cũng là lãnh địa cá nhân của các thời viện trưởng Thiên Phong học viện. Mễ Nặc cười nói.

Dịch Vân có chút kinh ngạc, Mễ Nặc không phải nói muốn kiểm tra thực lực ma pháp của hắn như thế nào sao, thế nào lại đưa hắn tới nơi này?

Mễ Nặc hướng về phía hồ nước vừa đi vừa nói: “Lại đây đi! Lúc rảnh rỗi vi sư sẽ lại cùng với ngươi phẩm trà bên cạnh bờ hồ một phen, ở đây non xanh nước biếc, ngồi đây phẩm trà thì quả là rất thích thú, nhưng hiện tại chúng ta sẽ đi tới một chỗ khác”.

Lại đi vào trong khoảng một dặm, đi vào một khe núi hẹp, sau khi ra khỏi thì một vùng bình nguyên xuất hiện trước mắt, ba mặt núi đồi trùng điệp, tạo ra một thung lũng rộng tới bốn năm dặm, Dịch Vân thấy vậy sợ hãi than, Thiên Phong học viện không hổ là một đế quốc tối cổ lão học viện, cả một vùng núi mà lại ở trong phạm vi học viện, chiếm một khu đất rộng như vậy, làm người ta khó mà tin được.

Ở giữa vùng núi có một tòa bình thai bằng đá trắng, cùng với Diễn võ trường trong học viện giống nhau y đúc, đến gần thì thấy trên mặt khắc đầy những ký hiệu có hình thù kì lạ, giương mắt nhìn lên, cả tòa bình thai đều đầy rẫy những ký hiệu như vậy che kín toàn bộ sân bãi.

Dịch Vân tỉ mỉ nhìn, chỉ cảm thấy những Ma vân kí hiệu này nhìn rất quen thuộc, đột nhiên giật minh một cái, hắn lập tức nhớ tới một cái trong quyển sách Ma pháp trận, kinh hô : “Diễn võ ma trận?”.

Mễ Nặc đứng ở một bên, vừa nghe Dịch Vân nói ra tên của trận pháp, cực kì kinh ngạc: “Đây là Diễn võ ma trận không sai! Chỉ là ngươi làm sao mà biết được? Đây chính là ma pháp trận cấp bậc cửu tinh, phần lớn giáo sư trong học viện cũng chưa từng nhìn thấy”.

Dịch Vân trong lòng nhớ lại trong quyển sách gới thiệu pháp trận này: “Diễn vũ ma trận là một đại phạm vi tù lung ma pháp trận, trong phạm vi của nó , có khả năng hấp thu hoàn toàn ma pháp và đấu khí chạm vào ma pháp trận, lập tức chuyển thành năng lượng để vận hành trận pháp liên tục, không nững thế lại có khả năng cùng với ma pháp, đấu khí phản ứng, làm cho trong phạm vi ma pháp trận, ma pháp và đấu khí không thể vào hay ra, thông thường áp dụng làm nơi luyện tập cho người tu luyện ma pháp, đấu khí trên mặt đất”.

Dịch Vân ngây người một hồi, nói: “Đệ tử từng xem qua một đoạn giới thiệu về Diễn vũ ma trận trong một quyển sách về ma pháp trận”.

"Thì ra là thế. " Mễ Nặc nói: “Kỳ thực trận pháp này ở học viện lớn nào cũng có, nhưng phần lớn đều chỉ ở thất tinh hoặc bát cấp bậc, mà trước mắt ngươi là một Diễn vũ ma trận tối cao có cấp bậc cửu tinh, có khả năng hấp thu toàn bộ công kích của một cửu tinh pháp tôn, toàn bộ Kỳ Võ đế quốc không có quá năm cái đâu”.

Dịch Vân nghe vậy gật đầu, đúng như lời Mễ Nặc nói, điều này hắn từng xem qua tại quyển sách ma pháp , bởi thế hắn không có biểu hiện quá mức kinh ngạc, chỉ là Mễ Nặc còn nói sai một điểm, tối cao của Diễn võ ma trận không phải chỉ là cửu tinh, trong quyển sách đó có thấy một bức ma pháp trận đồ dị thường phức tạp, chính là Diễn võ ma trận cấp bậc tinh vực.

Mễ Nặc lúc này còn nói: "Cửu tinh Diễn võ ma trận này ngoài khả năng bao vây đấu khí và ma pháp bên trong phạm vi trận pháp, điều này thì chẳng hơn gì so với thất tinh, bát tinh trận pháp, hay là ở chỗ khi ở trong pháp trận , tốc độ tiêu hao đấu khí và ma pháp bị chậm đi, hơn nữa lại tốc độ hồi phục bổ sung rất nhanh, nếu dùng để tiến hành tập luyện ma pháp , không chỉ có an toàn, cũng có thể đạt được hiệu dụng gấp đôi”.

Vừa nói hết , Mễ Nặc đã đi vào trong Diễn vũ ma trận, vung tay lên, hơn mười Tật phong tiễn bắn ra, lập tức bắn tới một chỗ khác của pháp trận, khi phong tiễn bay ra khỏi phạm vi pháp trận, chạm vào vách núi thì bỗng nhiên liên tiếp tại không trung vỡ vụn, sau đó tiêu tán, như là đánh lên một bức tường dày đặc vô hình vậy.

Mễ Nặc quay lại hướng Dịch Vân cười nói: “Nhìn xem, chính là như thế này, bất luận một ma pháp nào cũng không thể bay ra khỏi phạm vi của pháp trận, vì thế ngươi có thể thoải mái thi triển ma pháp, để vi sư nhìn xem minh bạch trình độ thực lực chân chính của ngươi”.

Dịch Vân cũng đi vào trong pháp trận, trong lòng hưng phấn một trận, hắn rốt cục có thể không hề cố kị, toàn lực thi triển ma pháp.

Ma pháp sư khi luận đấu gặp phải một hạn chế lớn, đó là vấn đề giới hạn của sân bãi. Võ giả có khả năng ở mọi lúc mọi nơi đem đấu khí thi triển ra, ma pháp sư thì không thể làm như vậy, ma pháp một khi thi triển, sẽ tạo ra sự phá hoại cực lớn cho khu vực xung quanh, trừ khi là nơi rộng lớn, vắng vẻ không người hoặc là tại Diễn võ trường chuyên môn, có giáo sư mở ma pháp trận bảo hộ , thì mới có thể toàn lực sử dụng ma pháp.

Tại diễn võ trường thì Dịch Vân không muốn bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, Dịch Vân thông thường điều là không phải đi đường thì cũng là lẩn trốn, cơ hội có thể tu luyện tới giờ cũng không nhiều lắm, hiện tại có thể có một Diễn vũ ma trận, có thể đáp ứng nhu cầu trước mắt của hắn.

Trước mặt là một vùng trống trải, Dịch Vân vận khởi ma lực, lẩm nhẩm đọc chú ngữ, đang muốn phóng ra ma pháp thì nghe thấy Mễ Nặc nói: “Tiểu Dịch Vân, ngươi không cần hướng vào không khí ma pháp phóng xuất ma pháp, như vậy không hay!Vi sư sẽ đứng tại đây, có ma pháp nào ngươi cứ việc oanh tạc khu vực ta đang đứng”.

Dịch Vân nghe vậy, còn đang do dự thì, Mễ Nặc cười nói: “Cho dù là công kích của bát tinh pháp tướng cũng không thể gây thương tổn ta được, ngươi chỉ là ngũ tinh pháp đồ, lo lắng cái gì chứ? Nhớ kỹ, phải xuất toàn lực, vi sư cũng không muốn nhìn mấy ma pháp vớ vẩn đâu!”.

Môn La lúc này cũng nói: “Cho dù lão đầu kia đứng yên bất động, thoải mái cho ngươi dùng ma pháp, ngươi cũng không tổn thương được một sợi lông chân của hắn!Hai ngươi thực lực chênh lệch nhau tới bốn tinh cấp, ngươi cứ thoải mái đem toàn bộ thực lực ra mà thi triển, xem rõ ngươi thực lực nông sau ra sao nào”.

Đối với cường giả, thà tát hàng trăm cái tát, cũng không có thể nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt hắn, người trước chính là tôn trọng hắn thì kẻ sau chính là vũ nhục hắn gấp bội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.