“Tô Lỵ là muội muội của ngươi?” Dịch Vân có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Đúng thế, chúng ta vốn là con cháu trong Ba Nhĩ Đốn gia tộc, từ nhỏ đã cùng lớn lên nhau, là chị em ruột chỉ hơn kém nhau một tuổi.” Mễ Mễ Lộ gật đầu nói.
Dịch Vân ngơ ngác nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, trong đầu lại hiện lên hình dáng diễm lệ quen thuộc của một người, quả là thần sắc hai người có mấy phần tương tự nhau, nhất là một đôi mắt to tròn kia, giống như là từ một khuôn tạo thành. Dấu hiệu rõ ràng như thế mà sao mình vẫn không nhận ra nhỉ, trước giờ chưa hề nghĩ tới các nàng lại có quan hệ với nhau.
Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Phong học viện với Lai Nhân học viện, thiên nam địa bắc xa xôi cách trở, một người là bằng hữu, một người lại là đối thủ của mình, bị mình “khinh bạc” trước mặt mọi người. Cho dù là thánh sống đi nữa, cũng tuyệt không ngờ tới hai nàng ta lại có quan hệ tỷ muội ruột thịt, đối xử với hai nàng như nhau.
Khó trách, lúc sau ma đấu đại hội, ánh mắt của Tô Lỵ nhìn mình luôn hơi khang khác, cho dù lúc sau mình dùng nghịch vũ luyện pháp cải tiến pháp môn tu luyện của nàng thành một công pháp tu luyện đấu khí hoàn toàn mới đi chăng nữa. Thì nàng vẫn đối với mình cực kỳ lãnh đạm, vô cùng bất bình thường, hẳn do tức giận về việc mình khinh bạc Mễ Mễ Lộ a?
Nhưng nói ra thì hắn cũng thật là vô tâm. Chắc trên toàn bộ đại lục này chỉ có hắn mới vô tư thế mà thôi.
Dịch Vân cảm thấy giật mình, rồi lại cảm thấy đau đầu. Nhưng trong lòng Môn La lại mừng như hoa nở, cười to nói: “Nguyên lai là một đôi hoa tỷ muội, thật là một đôi tỷ muội xinh đẹp a, chuyện trùng hợp như thế, chỉ có thể lí giải là nhân duyên thiên định thôi. Định cho người hôm nay ăn tỷ tỷ trước, ngày sau mới tới muội muội, được - tư chất các nàng không tồi chút nào, đủ tiêu chuẩn để làm phu nhân của Tư Đạt Đặc gia tộc ta, lão Đại ta duyệt!”
Duyệt con khỉ á!
Chỉ cần đối phương là nữ, có người nào mà lão Đại không duyệt?
Dịch Vân không để ý tới Môn La nữa, thản nhiên nói: “Nguyên lai ngươi là thân nhân của Tô Lỵ, nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới ta, cũng không dính dáng gì tới vấn đề ta vừa hỏi. Rốt cuộc ý đồ đích thực để ngươi theo ta suốt ngàn dặm là gì?”
Biểu tình Dịch Vân lãnh đạm, dường như chẳng hề để ý chút nào về quan hệ của của nàng với Tô Lỵ, chỉ cần đáp án của mình không làm vừa lòng hắn, thì sẽ ngay lập tức ra tay đánh mình bất tỉnh, trong lòng Mễ Mễ Lộ phát khổ.
Trong rừng cây rậm rạp, hung hiểm thế này. Nói cho cùng, mình cũng bởi vì hắn mà đến đây, nhưng hắn lại dường như chẳng có nửa phần vui mừng, chỉ nghĩ cách nào để bỏ mình lại.
Cách cư xử coi thường nàng thế này, căn bản trước giờ Mễ Mễ Lộ chưa từng gặp qua, nàng vốn là thiên chi kiều nữ ma pháp kỳ tài, người theo đuổi nhiều không đếm hết mà lại bị…Trong lòng nàng vô cùng ủy khuất, thầm nghĩ Tô Lỵ nghĩ sao mà lại nói tên này bình thường mới lạ, tên này phải gọi là quái thai mới đúng.
Lấy lại bình tĩnh, Mễ Mễ Lộ nghiêm mặt nói: “Trong lúc ma đấu đại hội, sau khi ngươi không hề lưu thủ mà đánh bại ta, viện trưởng Bố Lạp Tác liền nổi lên hứng thú với với ngươi, luôn luôn quan sát ngươi tỉ mĩ. Sau đó từ lời sư phụ ngươi là Mễ Nặc viện trưởng, biết được tất cả quá trình tu luyện của ngươi.
“Ngài từng suy đoán, ngươi sở dĩ có thể đánh bại và làm bị thương nặng người mạnh nhất đại hội là Ma Đa, lấy được thành tích huy hoàng như hiện giờ, nếu chỉ dựa vào thiên phú thì rất khó giải thích thỏa đoán, hẳn là phải nắm giữ diệu pháp tu luyện ma vũ huyền ảo nào đó mới hợp lí.”
Liếc mắt nhìn Dịch Vân một cái, Mễ Mễ Lộ nói tiếp: “Trên con đường tu luyện ma vũ, tuyệt không có đường tắt, chỉ có thể chậm rãi đi từng bước một tiến lên, đây là định lí được tất cả ma vũ tu luyện giả trên đại lục Khung Võ thừa nhận, bởi vậy Bố Lạp Tác viện trưởng mới phỏng đoán của mình như thế, nhưng ở lúc sau, tận mắt chứng kiến ngươi từ lục tinh trung giai tấn cấp lên cao giai, cho đến lúc phong tước đại điển thì đã đạt lục tinh đỉnh phong.
“Chỉ có một tháng thôi nhưng lại tấn cấp thần tốc như thế, phá vỡ hoàn toàn các quy tắc thông thường, đúng là kỳ tích! Hơn nữa, Tô Lỵ nhờ ngươi mới có được công pháp tu luyện đấu khí hoàn toàn mới, trải qua sự nghiên cứu bí mật của các vị trưởng lão nhà ta, công pháp đó còn mạnh gấp mấy lần pháp môn tu luyện truyền thừa từ tổ tiên suốt mấy trăm năm nay, tuyệt đối thuộc vào loại nhất đẳng đấu khí tuyệt học, ngay cả Đằng long kinh thiên quyết của hoàng tộc cũng khó mà bằng được…
“Đã đủ có thể so sánh với ‘Siêu đẳng đấu khí công pháp tuyệt học’, đó là bằng chứng rõ ràng nhất về việc ngươi vốn không thể đánh giá theo lẽ thường được. Con đường tu luyện ma vũ của ngươi đã không còn nằm trong lẽ thường của đại lục nữa, cho nên ta nghĩ rằng nếu đi theo ngươi, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ làm tu vi ma pháp của ta tấn thêm một bậc.”
Việc tu luyện của mình thì chỉ có mình mới rõ nhất, Mễ Mễ Lộ hiện nay đã đạt tới cảnh giới lục tinh đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là tiến lên cảnh giới thất tinh nhưng mãi vẫn không được. Dựa theo phán đoán của Bố Lạp Tác, thiên phú của nàng cực tốt, rất có cơ hội chỉ trong năm năm tiến vào thất tinh. Đối với người tu luyện ma vũ, năm năm đã là nhanh rồi, nếu không phải là thiên tài thì đã không làm được, nhưng Mễ Mễ Lộ vẫn chưa cam lòng.
Thời gian khiến con người già đi, tuổi thọ của một người luôn có hạn. Nếu tấn giai lên thất tinh mà tiêu phí hết năm năm, thì sau này muốn tấn giai lên bát tinh, cửu tinh thì sao?
Mễ Mễ Lộ quả thực không dám tưởng tượng.
Dịch Vân quật khởi, khiến cho ước mơ của nàng có một cơ hội thực hiện, điều nàng cần đều có trên người thiếu niên đó!
Chỉ hơn mười ngày không gặp, nhưng qua sự tiếp xúc vừa rồi, nàng kinh ngạc phát hiện, không ngờ Dịch Vân từ cảnh giới lục tinh đỉnh phong ở phong tước đại điển lúc trước đã thuận lợi tiến vào thất tinh lĩnh vực. Không thể tin nổi. Mộng vốn hư ảo nhưng những điều thiếu niên thể hiện ra lại là thật. Đó chính là kỳ tích, điều này càng làm Mễ Mễ Lộ tin tưởng hơn.
Trong mắt tất cả ma vũ tu luyện giả, thất tinh lĩnh vực mới là cảnh giới chính thức của cường giả, giống như quá trình gang luyện thành thép, quá trình thiếu niên lột xác trưởng thành đều có một bước tường lớn ngăn cản, mà bức tường đó cao tận chân trời, hơn tám phần cường giả lục tinh đỉnh phong cả đời chỉ có thể nhìn lên bức tường cao này mà than thở, không thể tiến thêm dù chỉ nửa bước.
Muốn vượt qua phải có thiên phú, sự cố gắng và cả cơ duyên!
Đối với siêu cường giả cấp bậc tinh vực như Tạp Lỗ Tư mà nói, chưa đạt thất tinh lĩnh vực thì vẫn còn là “non”. Cho nên với ma đấu đại hội được đế quốc tổ chức mười năm một lần, các thiếu niên được cho là triển vọng thì trong mắt họ đây chỉ là tranh đấu của tầng lớp thấp nhất mà thôi, thạch hải lí thiêu toản chỉ tổ tốn thời gian mà thôi.
Suốt ba trăm năm tổ chức ba mươi kì ma đấu đại hội. Nhưng số cường giả có thể tiến vào thất tinh trong số mười người đứng đầu thì chưa đến một trăm. Có thể tiến nhập vào tinh vực cảnh giới chưa đến mười người, đó chính là sự khác biệt.
Sự kiện tuyển bạt nhân tài mười năm mới có một lần ở Kỳ Võ thì chỉ có cư dân Kỳ Võ mới coi trọng, đối với hai đại đế quốc còn lại mà nói, chỉ là trò vô bổ. Thế giới này vốn dụng võ vi tôn, dưới Thất tinh thì nhiều nhất chỉ có thể tung hoành trong đế quốc. Nếu phóng tầm mắt ra toàn Khung Võ đại lục, với thế cục giằng co của ba đại đế quốc thì đó chỉ là con kiến mà thôi. Tùy tiện viện trưởng của bất kì học viện nào đều có thể nhấc tay đã tiêu diệt, chẳng có gì lạ, cũng không có gì gây uy hiếp cả.
Mễ Mễ Lộ rất thông minh, nàng vốn nhìn rất xa, không hề vì danh hiệu đệ nhất cường giả trong Lai Nhân học viện mà đắc ý, cũng không hề để vào mắt tước vị do Kỳ Võ đế quốc ban tặng. Thứ nàng coi trọng cũng là thứ mà toàn bộ đại lục Kỳ Võ xem trọng, đó chính là thực lực.
Thực lực! Thực lực! Thực lực!
Sự tồn tại của thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng nhiều này đã khiến nàng có được hi vọng, trên người Dịch Vân nàng thấy được thứ mà nàng luôn tìm kiếm từ trước đến giờ.
Đi theo hắn, là lựa chọn tốt nhất, chỉ có theo hắn mới có thể tái hiện kỳ tích đó trên người mình. Đúng vậy, chỉ cần theo sát hắn!
Nàng vì hắn mà đến, hi vọng kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện, cho dù đó là Lạc Nhật sơn mạch hiểm trở, dù đó là hiểm cảnh thập tử nhất sinh, tuy hơi kinh ngạc một chút nhưng cơ hội này nàng quyết không bỏ lỡ. Nàng vẫn kiên quyết bước vào, nguyện đặt cược tất cả vào hắn!
Lúc này, nàng không hề biết rằng. Vài năm trước, tộc trưởng Cát Âu của Kiệt Nặc Tư gia tộc, hiện là lĩnh chủ của lãnh địa Tư Đạt Đặc hơn trăm dặm cũng đã từng đặt cược một lần. Cùng trên một người, tiền cược cũng giống nhau. Mục đích tuy rằng bất đồng, một cái vì quyền, một cái vì thực lực nhưng tiền cược lại giống nhau. Nàng bất quá chỉ đi theo con đường cũ lúc trước của Cát Âu mà thôi.
Quyết định như nhau, chuyến đi như nhau. Liệu có thể tạo nên kết quả bất ngờ giống nhau không?
Mễ Mễ Lộ không hề hay biết, chính là do quyết định không có đường lui của nàng lại liên quan đến một quyết định trọng đại của Ba Nhĩ Đốn gia tộc.
Dịch Vân nghe thế không biết nói gì thêm, nguyên lai đây là ý đồ chân chính của Mễ Mễ Lộ.
Nếu Mễ Mễ Lộ tu luyện chính là đấu khí, hắn có thể giúp nàng một tay, nhưng về con đường tu luyện ma pháp thì chỉ có cách tiến tuần tự, do hắn có hai hệ thủy hỏa phối hợp lẫn nhau nên mới có thể bù lại sự chênh lệch về lượng. Toàn bộ Khung Võ đại lục này trừ hắn ra, thì không có người nào có thể học theo được, cho dù hắn có muốn dạy thì cũng không ai học được. Mễ Mễ Lộ nhất định sẽ thất vọng mà quay về thôi.
Mễ Mễ Lộ dường như phát hiện thần sắc bất đắc dĩ của Dịch Vân, thoải mái nói: “Tu luyện ma pháp vốn khó hơn rất nhiều so với tu luyện đấu khí, không lạ gì khi ngươi khó mà dựa vào thuộc tính ma pháp của ta để tạo ra đỉnh cấp công pháp tu luyện như Tô Lỵ, ta vốn không mơ mộng gì về cái đó nhưng thực lực của một người vẫn có liên quan chặt chẽ với kinh nghiệm mà hắn đã trải qua, cho nên từ nay ta sẽ bắt đầu đi theo ngươi. Quan sát cẩn thận cảm thụ của ngươi với cuộc sống, hiểu thêm về tâm cảnh của ngươi. Đó chắc chắn là có ích hơn cứ ngồi mãi trong học viện tiềm tu, cứ quyết định thế đi!”
Cái yêu cầu gì vậy trời, mà sao lại có cứ quyết định thế đi?
Tự biên tự diễn lời của mình, mà trực tiếp không thèm nghe tới hắn, nữ nhân thời nay đều ngang ngược vậy sao?
Nàng không hề hỏi ý kiến của mình một chút nào, mà đã tự tiện quyết định, bản lĩnh da mặt dày như thế thật khiến Dịch Vân hết đỡ.
Nhìn ra vẻ tức giận trên khuôn mặt Dịch Vân, Mễ Mễ Lộ chặn họng hắn ngay lập tức: “Kỳ thật, ta cũng biết yêu cầu của mình hơi quá mức, cho nên ta đã sớm chuẩn bị vài phần lễ vật, khẳng định ngươi sẽ vô cùng hài lòng.”
Dịch Vân nghe vậy ngẩn ra, Môn La cười to nói: “Ngay cả lễ vật cũng đã chuẩn bị xong, xem ra nàng đã dự mưu từ lâu, đã sớm quan sát ngươi, sớm chuẩn bị kế hoạch chu đáo. Không hề làm việc theo cảm xúc nhất thời, được, cô nàng này thật không đơn giản. Làm việc có trật tự, rất hợp với tính tình của ta.”
Trên tay trái của Mễ Mễ Lộ mang một không gian giới chỉ. Vì nàng vốn là đệ nhất cường giả trong các học viên ở Lai Nhân học viện nên có thể có được không gian giới chỉ có tiền cũng không mua được này thì chẳng có gì kỳ quái.
Chỉ thấy bàn tay mềm mại của nàng vung lên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện ba loại vật phẩm xếp chỉnh tề, cùng lúc đó thiên địa nguyên tố xung quanh cũng bắt đầu chuyển động, chậm rãi tập trung quanh nó. Đúng là dị bảo nguyên tố phách quặng, lần lượt là: “Một phách thạch thủy hệ, một phong hệ cùng với một quang minh hệ.”
“Không ngờ tới sao?” Chứng kiến vẻ mặt sừng sỡ của Dịch Vân, Mễ Mễ Lộ cười nói: “Cả ba đều là nguyên tố phách thạch quý hiếm có tiền cũng không mua được đó, đây là gia bảo tổ truyền của gia tộc ba nhĩ đốn ta, dùng nó làm ‘lộ phí’ hẳn cũng đủ thành ý rồi a?”
“Phách thạch này là do tổ tiên gia tộc ta truyền lại. Nhân lúc ta trong ma đấu đại hội lọt vào trong mười người mạnh nhất, thụ phong chức vị tử tước của đế quốc, phụ thân mới đem nó tặng cho ta, bổn ý đó là sính lễ cho lễ cưới trong tương lai của ta, nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, ngươi lấy đi.” Mễ Mễ Lộ không hề để ý tới lời nói của mình hơi mẫu thuẫn, chân thành cười nói: “Hậu lễ như thế đã đủ thành ý chưa, giờ ngươi đã nguyện ý cho ta đi theo không?”
Phách thạch đó tuy là trân quý, nhưng đối với ma pháp tu giả thuộc tính hắc ám như nàng thì đó chỉ là thứ vô dụng, nhiều lắm cũng chỉ có thể đổi ra ít tiền thôi. Tuy rằng chúng đem đổi sẽ được cái giá trên trời, nhưng cái đó cũng không là gì với những nhà quý tộc xa hoa. Điều Mễ Mễ Lộ quan tâm nhất là thực lực của mình, cho nên mới lấy chúng ra làm điều kiện để Dịch Vân cho phép mình theo sau.
Dị bảo là tam hệ nguyên tố phách thạch, nếu trong mắt những người khác thì đó chính là bảo bối quý giá. Có tiền cũng không mua được, nhưng đối với bậc đại gia như Dịch Vân thì…
Ba loại phách thạch, trùng hợp là hắn đều có. Thậm chí còn có hơn ngàn cân nữa là, nếu đem nguyên tố phách thạch đổi thành kim tệ thì hắn đã sớm phú khả địch quốc rồi.
Dịch Vân chỉ biết cười khổ, nói: “Này này, ta không cần tới mấy thứ đó đâu. Cái gì là đồ gia truyền, cái gì là sính lễ cho lễ cưới ngươi lấy toàn bộ về đi, nó quá quý trọng, ta không dám nhận bậy a.”
Mễ Mễ Lộ vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại thế, ta đã từng hỏi qua Bố Lạp Tác viện trưởng về chuyện gia tộc Tư Đạt Đặc, là gia tộc tạo nên thần khí Hổ Phách, là một trong các luyện khí thế gia truyền thừa lâu đời nhất, theo sách cổ ghi lại, gia tộc Tư Đạt Đặc là một trong số rất ít gia tộc có thể vận dụng nguyên tố phách thạch vào việc luyện ma binh, nghe nói có thể đề cao chất lượng của ma binh khá nhiều, đối với ngươi hẳn là vô cùng hữu ích mới đúng chứ.”
Ngay cả bí mật trong gia tộc cũng bị nàng tìm ra, Môn La quả nhiên nói đúng, nàng đích thực có chuẩn bị mà đến, hẳn là do câu chuyện vừa rồi mà vẻ mặt nàng tràn đầy tin tưởng, một chút thần sắc sợ mình cự tuyệt cũng không có.
Chỉ tiếc là nội tình của Dịch Vân thâm hậu hơn nàng tưởng tượng nhiều, chỉ ba khỏa phách thạch, mỗi khỏa chỉ vẻn vẹn một nắm tay đặt trong mắt Dịch Vân tương đương như chẳng có gì cả. Không biết nếu Mễ Mễ Lộ biết được hắn đã có hỏa, phong và quang mình ba hệ phách quáng này, mà số lượng của các hệ vượt quá năm nghìn cân thì sẽ có cảm tưởng gì?
Kinh ngạc nhìn Dịch Vân đem ba khỏa khoáng thạch bỏ vào trong tay mình, ý bảo mình thu hồi đi, cho thấy quả thực dị bảo tam hệ phách thạch không khơi gọi chút hứng thú nào với hắn, Mễ Mễ Lộ trở nên khẩn cấp.
Lợi thế lớn nhất đã mất, nếu động thủ thì đánh không lại hắn, nói cho cùng, chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể đánh mình bất tỉnh, sau đó đem ra ngoại vi Lạc Nhật sơn mạch. Người này mềm cứng đều không được, thật là khó chơi, hơn nữa hắn lại mạnh hơn mình. Giờ phút này, nàng thật sự là vô kế khả thi.
Lần đầu tiên, Mễ Mễ Lộ toát ra thần sắc hốt hoảng, vừa cấp bách vừa oán trách, toàn bộ đều được Dịch Vân nhìn thấy, nhưng điều đó chẳng quan hệ gì tới hắn. Hắn không muốn mang theo cô nàng phiền toái này, đang suy nghĩ nên xử trí nàng thế nào. Thì nghe được thanh âm Môn La truyền đến: “Tiểu tử, mang nàng theo đi!”
Dịch Vân tức giận nói: “Lão đại, ngài vẫn còn ôm giấc mộng vớ vẩn sinh đứa nhỏ sao. Mau tỉnh lại đi.”
Lắc lắc đầu, Môn La nghiêm trang nói: “Tuy truyền thừa huyết mạch là đại sự hạng nhất, nhưng đáng lẽ ta không nên cố chấp mà phải để ý tới nguyện vọng của ngươi. Điểm ấy là lão Đại ta sai, biết sai có thể sửa, đó chính là mỹ đức từ trước đến nay của lão Đại ta. Về sau, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện tán gái vụn vặt của ngươi nữa đâu.”
Cái gì?
Từng lời hợp tình hợp lý như thế lại được phát ra từ trong miệng Môn La, cái này không thể nào a. Giống như là mặt trời mọc đằng Tây, chuyện heo có thể leo cây, lão Đại chẳng lẽ đổi tính rồi sao?
Môn La trầm giọng nói: “Hiện tại, sở dĩ ta đề nghị ngươi cho Mễ Mễ Lộ đi theo chỉ có một lý do duy nhất, đó là ngươi cần một đồng bạn.”
“Đồng bạn?” “Đúng vậy, chính là đồng bạn.” Môn La nói: “Theo thực lực của ngươi tăng lên, ngươi cũng sẽ đụng độ với địch nhân càng mạnh, thời mà một người độc chiến một người đã qua lâu rồi. Sức người luôn có hạn, ngươi nghĩ lại quan hệ giữa Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tư lúc trước xem, giống như là ma pháp thủy hỏa của ngươi cái này bổ sung khuyết điểm cho cái kia vậy. Cái ngươi thiếu chính là đồng bạn.”
“Càng huống chi, Mễ Mễ Lộ có thực lực lục tinh đỉnh phong. Với khả năng đặc biệt của hắc ám ma pháp, nàng không phải là gánh nặng đối với ngươi!