Thi đấu tranh đoạt 12 cường của Kỳ Vũ ma đấu đại hội cũng đã kết thúc. Thiên Phong học viện ngoại trừ Dịch Vân được may mắn “tuyển thủ mầm mống” này còn có bốn danh học viên tham gia thi đấu. Trong đó có một gã bất hạnh bị thua, ba học viên còn lại thuận lợi tiến vào danh sách 12 cường. Nói cách khác, tính cả Dịch Vân thì trong Thiên Phong học viện liền chiếm bốn danh ngạch trong danh sách 12 cường. Thành tích như vậy cũng đã làm cho Mễ Nặc thoả mãn.
Thêm một gã mầm mống tuyển thủ trúng thăm từ trước thì 12 cường của đại hội hẳn là có mười ba cái đệ tử mới đúng. Quy tắc rút thăm của các trận đấu sau cũng không thay đổi. Lục cường cùng tam cường thi đấu đều sẽ có một cái danh ngạch mầm mống thăng cấp vô điều kiện như vậy.
Sở dĩ sẽ có quy định như thế cũng là bắt nguồn từ ý tốt của đại hội. Ngoại trừ việc tăng thêm tính không thể dự đoán trước đồng thời cũng làm cho tuyển thủ hưởng thụ thú vui của việc rút thăm trúng thưởng. Sắp xếp như thế làm tăng lên độ phấn khích của đại hội, ngay cả người xem cũng thích kiểu thế này.
Nhưng thi đấu tranh đoạt 12 cường hôm nay đã ngoài dự liệu của mọi người. Có một trận đấu mà cả hai bên đồng loạt đều bị thương nặng. Mặc dù đã được Quang minh pháp sư cứu trị nhưng cũng phải trải qua ít nhất là hai tháng tu dưỡng mới có thể hoàn toàn hồi phục. Bởi vậy người thắng trận này không thể tiếp tục tham gia trận đấu. Ban đầu mười ba người tuyển thủ nhất thời thiếu đi một gã.
Đến lúc này, tuyển thủ có tư cách tham gia thi đấu thăng cấp kế tiếp chỉ còn mười hai người. Ý tốt sắp xếp danh ngạch mầm mống cũng theo đó mà dừng lại.
“Lão đại, trận đấu ngày hôm nay cũng coi như phấn khích a! Vì sao ngươi lại nói như vậy?” Dịch Vân hỏi.
Môn La nói: “Ngày hôm này mười hai cuộc tranh tài, thực lực hai bên đều quá rõ ràng. Ngày từ đầu trận đấu đã có thể đoán được kết quả. Một điểm khác biệt cũng không có. Thật sự là quá mức nhàm chán.”
“Mà trong đó nguyên bản được để ý nhất là trận đấu Lam Duy Nhĩ gia tộc chống lại Khải Mễ Đề gia tộc. Hai bên đều là lục tinh đỉnh phong tu luyện Huyết kế công pháp thế mà mới giao thủ được ba hiệp, cái người gọi là Khố Đặc của Khải Mễ Đề gia tộc vậy mà nhảy ra bên ngoài đầu hàng.”
“Mặc dù thực lực của hắn rõ ràng là thấp hơn Ma Đa một khoảng nhưng thậm chí hắn còn không có dũng khí để đánh một trận. Thân là một võ giả, ngạo cốt là điều cơ bản nhất mà hắn cũng thiếu. Thật sự là làm cho người ta thất vọng! Lấy tố chất của hắn như vậy mà cũng có thể được Khải Mễ Đề gia tộc phái tới đại hội. Xem ra trình độ của cái gia tộc này cũng chỉ vẻn vẹn như thế. Thật thẹn với cái tên tứ đại gia tộc của đế quốc.
Hôm nay, nguyên bản vốn là trận đấu được chú ý nhất lại vì đệ tử kiệt xuất Khố Đặc của Khải Mễ Đề gia tộc đầu hàng sớm mà kết thúc qua loa. Hành động lần này thực sự làm cho người xem trên toàn trường ồ lên, tiếng cười nhạo vang lên không ngừng. Nhưng đối với những người ở trên khách quý khu biết rõ nội tình mà nói, chỉ cảm thấy quyết định này của Khải Mễ Đề gia tộc là chuyện rất sáng suốt.
Nguyên nhân cũng chỉ vì những vướng mắc đối lập giữa hai gia tộc.
Bốn đại gia tộc của Kỳ Vũ đế quốc đều có quan hệ lợi ích nhiều tầng với nhau.
Ở bên ngoài thì là duy trì quan hệ trao đổi lợi ích tốt đẹp. Nhưng rồi lại bí mật lôi kéo chân sau của đối phương. Chỉ cần có thể đem danh vọng, thế lực của gia tộc đối phương đè ép xuống dưới thì chẳng khác nào chiếm được chỗ tốt hơn trong tranh đấu chính trị tại đế quốc.
Nói trắng ra chính là quá trình tranh quyền đoạt lợi của các đại gia tộc. Trong đó đấu tranh kịch liệt nhất chính là Lam Duy Nhĩ gia tộc cùng Khải Mễ Đề gia tộc.
Trong tứ đại gia tộc, không kể là quyền lực chính trị hay quân quyền nắm giữ trong tay đều là hai gia tộc này gần nhau nhất.
Lam Duy Nhĩ gia tộc nắm giữ đại quân của đế quốc ở Tây Bộ. Tộc trưởng là nhất đẳng Bá tước của đế quốc, trong tay có một quân đoàn Lôi Hổ tinh nhuệ. Đồng thời có một gã cường giả cấp tám sao cao giai - truyền kỳ tướng quân Bá Nạp Đốn trấn giữ trong quân cùng với việc có thể điều khiển ước chừng hơn một nửa mỏ khoáng trong trong biên giới của đế quốc.
Khải Mễ Đề gia tộc cũng nắm giữ quân quyền Bắc bộ của đế quốc. Tộc trưởng của gia tộc cũng là Nhất đẳng Bá tước của đế quốc, trong tay cũng có một đội quân tinh nhuệ có tên là Phong Ảnh. Ngoài việc cũng có một gã cường giả bát tinh trung giai trấn thủ mà nói, bọn họ vẫn còn là một trong hai cổ lão luyện khí đại thế gia mà đế quốc có được.
Thế lực của hai cái gia tộc phân bố cũng là bình quân. Nhưng tổng lại thì Khải Mễ Đề gia tộc ở các phương diện đều yếu hơn Lam Duy Nhĩ gia tộc một bậc. Mặc kệ là trong tay có quân đội chiến lực hay ảnh hưởng chính trị cũng như cường giả mạnh nhất trong tộc đều là vậy.
Bởi vậy mà Lam Duy Nhĩ gia tộc ngồi vững trên vị trí đệ nhất gia tộc của đế quốc còn Khải Mễ Đề gia tộc là ngồi ở vị trí thứ hai. Còn lại Mã Đinh gia tộc cùng Tát Ma gia tộc là đứng thứ ba và thứ tư.
Mấy năm gần đây đệ nhất gia tộc Lam Duy Nhĩ cùng đệ nhị gia tộc Khải Mễ Đề đấu tranh với nhau càng ngày càng kịch liệt. Từ tranh chấp quân quyền, đấu sức chính trị cho đến mượn sức của nhân tài ưu tú làm lớn mạnh thực lực của gia tộc quả thật là không chỗ nào không tranh giành. Cơ hồ mức độ đã đấu tới trên mặt rồi. Mấy lần còn phải có sự xuất hiện phối hợp của vương thất mới có thể hóa giải phân tranh.
Mà loại tình huống này cũng là điều mà hoàng đế Kỳ Vũ Ấo Nhĩ Ba thích. Chỉ có các gia tộc quyền lực ngăn cản lẫn nhau thì vương quyền mới ổn định như Thái Sơn. Chỉ cần hai bên bọn họ không động đến quy mô đấu tranh lớn, không làm tổn thương nền tảng của quốc gia thì những chuyện khác hắn chỉ mắt nhắm mắt mở bàng quan.
Đương nhiên là cũng muốn ngẫu nhiên châm ngòi thổi gió làm tăng lên một chút tranh đấu giữa các gia tộc đối lập. Không thể nghi ngờ rằng Áo Nhĩ Ba rất am hiểu sâu về thuật đế vương quyền mưu này.
Hôm nay trong cuộc tranh tài này hai bên đều là đệ tử ưu tú nhất của mỗi gia tộc trong mấy chục năm qua, đều có hy vọng ngày sau tấn cấp đến bảy tinh thậm chí là tám tinh cường giả. Có thể nói là nhân tài trụ cột cao cấp nhất trong gia tộc. Đối với hai bên mà nói, đương nhiên là càng cần được che chở cẩn thận mới đúng.
Mà thực lực của Ma Đa rõ ràng cao hơn Khố Đặc một đoạn. Nếu là bị hắn bắt được cơ hội, nói không chừng Ma Đa sẽ hạ tử thủ. Không cần giết đối phương chỉ cần có thể đánh cho hắn tàn phế là tốt rồi. Hai bên đều là sáu tinh đỉnh phong Võ cuồng, trên tay cũng đều cầm một thanh nhị giai cực phẩm Ma pháp binh khí. Khi trận đấu đi vào thời điểm tiêu hao chiến cuối cùng, bên mạnh mẽ hơn nếu muốn đem đối thủ chặt bỏ một tay hoặc một chân cũng không phải là chuyện khó khăn.
Hành vi như vậy mặc dù tàn khốc nhưng là vẫn tiến hành ở trong quy tắc của thi đấu, ai cũng sẽ không nói được gì. Kỳ Vũ ma đấu đại hội đối chiếu với chiến trường thực sự, thực hiện quy tắc thép trên chiến trường “Mạnh được yếu thua !”
Mặc dù có trọng tài cường giả sẽ ra tay ngăn cản hành động quá mức ác liệt, nhưng là đao kiếm khó lòng phòng bị. Trong trận đấu luôn luôn xảy ra rất nhiều điều ngoài ý muốn mà không ai dám nói trước điều gì. Những nhận thức này tất cả các đệ tử dự thi đều được trưởng bối dặn dò trước khi ra trận.
Nếu thật để cho chuyện như vậy xảy ra, Khải Mễ Đề gia tộc ngày sau sẽ thiếu một gã có thể trở thành cường giả đứng đầu, thậm chí là người lựa chọn kế nhiệm tộc trưởng của gia tộc. Tổn thất như vậy bọn họ gánh vác không nổi. Vì thế trong cuộc tranh tài này Khố Đặc mới có hành động đầu hàng sớm như vậy.
Quyết định này cũng đã đạt được sự tán thành vì hành động sáng suốt của hai đại gia tộc còn lại. Đương nhiên là ngoại trừ Lam Duy Nhĩ gia tộc.
Trên thực tế, Mặc Tây đã dặn dò Ma Đa tìm thời cơ thích hợp phải đem chặt bỏ tay hoặc chân của người đứng đầu trong việc lựa chọn kế nhiệm tộc trưởng của gia tộc đối địch này. Cách tính toán không để cho Khố Đặc thành phế nhân thì không ngừng này sau khi đối phương đầu hàng thì không còn cách nào tiếp tục thực hiện được. Mất đi cơ hội có thể làm thương nặng địch nhân, sau chuyện Mặc Tây cũng chỉ có thở dài một tiếng “Đáng tiếc”!
Môn La không biết nguyên do trong đó nên mới cảm thấy bất mãn vì kết quả kết thúc qua loa của trận đấu.
Buổi tối, nhóm An Na ba học viên đã xác định thăng cấp 12 cường đang ngồi một bên tu luyện hồi phục đấu khí cùng ma lực hao tổn tại trận đấu. Mà những học viên bị đánh bại cũng không dám chậm trễ. Bọn họ biết rõ hai ngày sau còn có thi đấu liên tràng phải tiến hành, đó là thi đấu xếp hạng từ hai mươi lăm đến mười ba danh nên cũng ngồi một bên cần cù tu luyện.
Dịch Vân xoay người rời khỏi nơi này, như lệ tiến đến phòng của Mễ Nặc. Phó viện trưởng Ca Đức cũng đã ở bên trong.
Còn chưa mở miệng, Mễ Nặc đã nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Là muốn xin phép ra ngoài sao? Đi đi! Nhớ rõ hai ngày sau, trước khi bắt đầu trận đấu trở về là được rồi !”
Đối với gã học viên này hắn càng xem càng thích. Đối với những yêu cầu của hắn đưa ra thì đáp lại càng ngày thoải mái.
Đợi sau khi Dịch Vân rời đi, Ca Đức hít một hơi rồi nói: “Ai! Mỗi lần sau cuộc tranh tài hắn đều xin phép. Cái này cũng đã trở thành thói quen. Như thế liệu có được không?”
“Kế tiếp muốn tiến hành chính là Lục cường khiêu chiến thi đấu của đại hội. Ngươi cho là hắn vẫn còn có cơ hội thắng được trận đấu không?”
Ca Đức ngẩn người, không một chút suy nghĩ lắc đầu đáp: “Không có khả năng! Bây giờ ngoài hắn ra thì các tuyển thủ tiến vào 12 cường đều có trình độ lục tinh đỉnh phong. Không nói đến có thể đánh tiến vào lục cường mà ngay cả cuộc thi xếp hạng từ thứ bảy đến thứ mười hai khẳng định là hắn cũng xếp hạng cuối cùng. Điểm ấy là không hề nghi ngờ!”
Lúc trước thi đấu trăm cường, Dịch Vân có thể đánh bại Phụ Á đã là phá vỡ cái nhìn của phần lớn mọi người. Hắn thắng không những không thoải mái mà còn có thành phần do vận khí. Mà thực lực của Phụ Á dù có cường thịnh trở lại cũng chỉ vẻn vẹn là tiếp cận trình độ sáu tinh đỉnh phong, chung quy không phải đỉnh phong thật sự. Trận đấu kế tiếp Dịch Vân bại trận là không hề trì hoãn.
Mà thực lực của Phụ Á có thể là người đầu tiên được Kỳ Vũ vương gia học viện lựa chọn để đánh vào danh sách mười người đứng đầu có hai nguyên nhân. Thứ nhất, hắn có được trang bị hoàn mĩ mà những tuyển thủ khác không có được. Ma pháp áo giáp vạn kim khó cầu cùng Nhị phẩm cao giai lôi thuộc tính ma pháp binh khí mua được từ đấu giá đại hội. Những thứ đó đều có thể đề cao thực lực của bản thân nàng trên diện rộng.
Cái thứ hai là đánh cuộc?
Đánh cuộc rằng nàng gặp được đối thủ có thực lực là cao giai hoặc mới bước vào trình độ đỉnh phong. Nếu thật sự có thể như thế thì Phụ Á liền có cơ hội lớn đánh tiến vào danh sách thập cường của Đại hội.
Dựa vào tình hình của những kỳ Ma đấu đại hội lần trước mà xem, mặc dù xác suất không phải là lớn nhưng là vẫn phải có cơ hội. Đại khái là khoảng ba thành. Bởi vì rút thăm trận đấu nên luôn có thành phần vận khí. Đối với những người có thực lực mạnh nhất thì không khác biệt nhưng đối với những người mạnh bình thường thì sẽ có ảnh hưởng không nhỏ. Giống như Khắc Lý Mạn chính là ví dụ tốt nhất.
Mà như bây giờ các tuyển thủ tiến vào 12 cường cơ hồ toàn bộ là cường giả ở đỉnh phong. Tại những kỳ Đại hội trước ngược lại là hiếm thấy. Có thể nói tố chất của kỳ Ma đấu đại hội này cao hơn so với các kỳ trong quá khứ.
Mễ Nặc gật gật đầu, thì thào lẩm bẩm: “Hẳn là như thế không sai! Mặc dù hắn còn che đậy một bộ phận thực lực chưa lấy ra nhưng là đối mặt với đối thủ mạnh hơn hai giai so với hắn thì kết quả vẫn là không có cách nào thay dổi.”
Theo lời của Mễ Nặc thì tuy Dịch Vân chưa thi triển ra Thuỷ hệ ma pháp. Mặc dù hắn còn cất giấu con bài chưa lật này mà mọi người không biết. Nhưng theo sự phán đoán của Mễ Nặc thì sử dụng hai hệ ma pháp tối đa cũng chỉ để cho thực lực của Dịch Vân tăng lên một giai, đạt tới trình độ cao giai, cùng lắm là tiếp cận với đỉnh phong. Đối mặt với mười một danh tuyển thủ khác đã thực sự tiến vào đỉnh phong chi cảnh căn bản không cần nói nữa.
“Viện trưởng ngài nói cái gì? Dịch Vân hắn còn cất giấu thực lực?” Cái lỗ tai của Ca Đức chính là rất tốt, đem những lời nói nhỏ vừa rồi của Mễ Nặc nghe rõ ràng, thực sự kinh ngạc nói.
Khoát tay áo, Mễ Nặc không muốn tiếp tục đàm luận cái đề tài này, nói thẳng: “Giống như lời ngươi nói, trận đấu lần sau là điểm cuối của Dịch Vân. Chúng ta đều cho rằng kết cục bại của hắn đã định nhưng là ngươi không phát hiện ra sao? Dường như hắn còn không có buông tha cho trận đấu kế tiếp, vẫn khắc khổ tu luyện như cũ.”
“Cái gì?”
“Mỗi lần hắn xin nghỉ ra ngoài, hai ngày sau trở về ta đều phát hiện từ hàm lượng ma lực cho đến độ luyện hoá tinh thuần của ma lực trong cơ thể hắn đều cao hơn. Cái này có thể hình dung ra hắn xin phép ra ngoài không phải là đi vui đùa như suy nghĩ của chúng ta mà hẳn là tìm một địa phương không người dùng phương thức quen thuộc với hắn để tiếp tục tu luyện. Nếu không tuyệt đối không thể có biến hoá như thế.”
“Thật vậy chăng?” Ca Đức có chút không thể tin được. Hắn không hề giống như Mễ Nặc đem tất cả lực chú ý đặt trên người Dịch Vân. Thân là phó viện trưởng hắn phải chịu trách nhiệm về toàn bộ đệ tử dự thi, cũng càng muốn đem càng nhiều tài nguyên đến trên người nhóm An Na vài người đệ tử cực mạnh có thể đánh tiến vào danh sách thập cường.
Đối với thực lực bài danh cuối cùng như Dịch Vân đương nhiên là hắn sẽ không quá để ý. Mặc dù hắn nhận thức thiên phú trác tuyệt bất phàm của Dịch Vân nhưng là Đại hội lần này đối với hắn mà nói vẫn là có hơi quá sức.
Sân khấu của Dịch Vân không phải hiện tại mà là tại Ma đấu đại hội mười năm sau. Tại điểm này, cái nhìn của hắn cùng với lúc trước khi thi đấu của Mễ Nặc là hoàn toàn nhất trí. Ý nghĩ như thế đã ăn sâu vào trong lòng.
Vì thế đối với loại biến hoá rất nhỏ này hắn đương nhiên là không thể nào chú ý đến.
Mễ Nặc gật đầu khẳng định, cười nói: “Đúng là như thế! Mặc dù mọi người chưa từng có một tia chờ mong đối với hắn nhưng mà hắn vẫn không buông tha cho chính mình. Bất luận là trong thi đấu lúc trước hay là bây giờ tiến hành thập nhị cường thi đấu, hắn vẫn duy trì tâm thái thuần tuý nhất. Ta không biết tự tin của hắn là đến từ đâu mà cũng không biết mục tiêu đặt ra của hắn . Nhưng mà tâm thái như vậy ngay cả An Na có cơ hội lớn đánh tiến vào danh sách ngũ cường cũng chưa từng có được.”
“Nếu hắn nguyện ý có tâm trồng trọt, ta đương nhiên là chờ đợi có mùa thu hoạch.”
Trong tiếp đãi đại sảnh khu nghỉ ngơi của Thiên Phong học viện.
“Đại ca, Dịch Vân liền ở ngay trong phòng trước mặt. Ngươi không thể để hắn xuống dưới gặp ta một lần sao?” La Lôi oán trách nói.
Duy Đa lắc lắc đầu, cười khổ: “Tiểu muội, ta đã nói qua nhiều lần. Trận đấu chưa kết thúc thì các đệ tử dự thi không thể tuỳ ý ra ngoài. Đây chính là nghiêm lệnh của Mễ Nặc viên trưởng! Đừng nói là ngươi, cho dù là ta đến bây giờ cũng không thể thấy hắn một lần. Mấy ngày nay ngươi đều chạy tới đây mồm miệng yêu cầu tất cả đều giống nhau. Ngươi không phát giác ra nhưng ta cảm thấy phiền lắm rồi.
“Chính là nhiều năm không thấy hắn, nghĩ đến hắn ở địa phương gần như vậy muốn gặp hắn thôi.”
“Dù sao Ma đấu đại hội cũng sẽ kết thúc trong vòng mười ngày nữa. Đến lúc đó ngươi gặp lại hắn cũng không muộn.”
Nói đến đây Duy Đa đột nhiên hỏi: “Ta đã sớm muốn hỏi. Không chỉ là ngươi muốn gặp Dịch Vân mà ngay cả phụ thân cũng mấy lần nhắc nhở ta an bài. Người muốn sau khi kết thúc trận đấu lập tức có thể cùng hắn gặp mặt một lần.
“Rất ít khi nhìn thấy bộ dáng nóng vội như vậy của phụ thân. Cứ xem như lúc trước Dịch Vân quả thật là từng ở lại Đa Ni Tạp học viện. Bất quá cũng chỉ là một cái tiểu học viên thôi. Tại sao lại cùng các ngươi có quan hệ?”
Cha mình chính là thành chủ cao quý của Đa Ni Tạp. Thực lực lúc ấy của Dịch Vân cũng không mạnh mẽ. Duy Đa cũng không rõ tại sao Ni Tư lại có ý với Dịch Vân như thế.
Về chuyện của Dịch Vân, rốt cuộc Ni Tư cũng không nói rõ với Duy Đa. Mà ngay cả La Lôi đối với chuyện này cũng không hiểu rõ hết. Chỉ biết lúc ấy giữa hai người bọn họ hình như có hiệp nghị giao dịch gì đó, cuối cùng len lén gạt nàng tiến hành. Về phần tình hình cụ thể tỉ mỉ... thì nàng hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Sửng sốt, hai mắt La Lôi mê mang nhớ lại, thầm nghĩ: “Lúc ấy hắn vẫn chỉ là một tiểu quỷ đầu chừng mười tuổi dường như từ trong núi đi ra, trên người không có một xu. Chỉ vì giao không ra học phí ghi danh vào học viện Đa Ni Tạp mà hơn nửa đêm hắn liền lẻn vào trong nhà chúng ta làm hành động trộm cắp rồi bị ta tự tay phát hiện.
“Hắn đến trộm đồ vật này nọ trong nhà của chúng ta? Trôm trong phủ thành chủ?” Duy Đa nghe vậy thiếu chút nữa cằm rơi xuống đấ. Nghĩ là mình nghe lầm kinh ngạc hô to.
Nói tới đây bỗng nhiên sắc mặt La Lôi biến sắc, lộ ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi. “Còn không chỉ là như thế. Khi đó ta đang... Hắn thế nhưng...”
“Ngươi đang...? Hắn lại làm cái gì?
Nắm tay nắm chặt quơ quơ, La Lôi vẫn là không nói được: “Không nói! Đại ca, rốt cuộc là lần này ngươi có hay không giúp ta đem cái tiểu tặc kia kêu xuống đây?”
“Tiểu tặc? Đây là xưng hô kiểu gì? Ta đã nói rồi. Chuyện này căn bản là không có cách nào. Nếu ta đi gọi người thì ngay cả cửa của giáo sư cũng không qua được. Không phải là làm cho ta đi tìm mắng sao?”
Không biết làm sao, trừng mắt liếc nhìn Duy Đa một cái. Nghĩ trong chốc lát, La Lôi tươi cười chân thành nói: “Vậy thì đại ca ngươi tìm cô gái nhỏ gọi là Ny Khả kia cũng được đi? Có thể làm cho nàng xuống gặp ta được không?”
“Ny Khả? Ngươi gặp nàng làm gì?” Duy Đa thực sụ kinh ngạc.
Trong rừng rậm, tại nguyên bổn Ma pháp trận Dịch Vân lại tiếp tục vẽ lên một cái Ma pháp trận khác. Lấy uy năng của hai cái pháp trận tương điệp mà thành nên có thể làm chi hiệu quả câu linh thiên địa nguyên tố cao hơn một tầng mới phải.
Ngồi vào giữa pháp trận, xuất ra mỗi cái khoảng 50 cân nguyên tố phách thạch bày ra bên canh. Quả nhiên là hàm lượng nguyên tố lưu chuyển bên trong pháp trận so với ban đầu cao hơn không ít. Đang muốn bắt đầu tu luyện, Môn La bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Xem qua thi đấu tranh đoạt 12 cường ngày hôm qua. Trong lòng ngươi còn có bao nhiêu phần thắng?”
Dịch Vân lắc lắc đầu nói: "Lão Đại hiện tại ta đã không thèm nghĩ đến vấn đề này nữa. Trước mắt cũng chỉ chuyên chú những gì bản thân có khả năng làm. Sau đó hết sức làm được tốt nhất. Đây chính là lý do vì sao ta sẽ nắm chặt thời gian tu luyện như thế này.”
Trầm ngâm thật lâu sau, Môn La nói: “Lấy trận đấu ngày hôm nay, xem ra cái tam ca Ma Đa kia của ngươi quả thật đã có thực lực tiếp cận với cánh cửa thất tinh. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh thì hắn sẽ là người đứng đầu của Đại hội lần này. Nếu là ở trận đấu tới ngươi liền gặp đối thủ là hắn thì ngươi tính sao?”
“Không biết!”
Dịch Vân không chút nghĩ ngợi trả lời lại gọn gàng rõ ràng như thế, ngược lại làm cho Môn La rất là khó hiểu.
“Xem qua trận đấu ngày hôm qua làm cho ta càng thêm hiểu biết đến thực lực của mọi người. Toàn bộ đều mạnh hơn ta, giống như từng ngọn núi cao che trước mặt. Chỉ là không biết tại sao ta không cảm thấy rằng mình sẽ thua bởi bọn họ. Những người đó không phải vì lợi ích của gia tộc thì chính là vì ích lợi của bản thân mà đến. Bị hơi tiền ích lợi che mắt thì sao có thể nắm chặt kiếm trong tay?”
“Nhưng ta lại có lý do tuyệt đối không thể thua! Từng bước đăng cao, từng bước gian nguy , máu trong cơ thể đang thiêu đốt. Chưa bao giờ ta có tin tưởng như thế này. Mặc kệ là núi cao đến đâu, cuối cùng ta đều có thể đặt chân lên đỉnh cao nhất!”
Dịch Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Mặt trăng bạc trên đỉnh sáng tỏ, vô vàn ansh sao sáng lạn lấp lánh. Nhiệt huyết trong lòng hắn đang dâng trào.
Đứng trên đỉnh núi mà nhìn thiên hạ nhỏ bé. Cường giả trên đại lục vô số. Kỳ Vũ Ma đấu đại hội chỉ là toà núi nhỏ mà hắn muốn đem nó giẫm đạp dưới lòng bàn chân.