Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 52: Chương 52: Mỹ nữ quấn lấy thân




Ôi! Tiểu dâm tặc, rốt cục cũng tìm được ngươi rồi!

Sau khi Dịch Vân ra khỏi giáo chức đại lâu không xa, mới vừa đi xuyên qua một cái sân huấn luyện rộng rãi của ma bộ, đột nhiên nghe một giọng nữ quen thuộc truyền đến.

Quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, Dịch Vân không khỏi thầm cười khổ trong lòng, sao lại gặp nàng ở đây chứ!

- La Lôi, đã nói với tỷ không biết bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta như vậy nữa!

- Hừ hừ! Ta nói không đúng sao, chuyện mà ngươi đã làm khi ấy, không phải là chỉ có bọn dâm tặc chuyên nghiệp mới làm được hay sao?

Đi tới trước mặt Dịch Vân, La Lôi nũng nịu nói.

Trước mặt hắn là một nữ nhân toàn thân màu xanh nhạt, với mái tóc dài vàng óng, trước ngực hai khối ngọc phong đang trong thời kỳ phát triển. Trên khuôn mặt trái xoan mượt mà hiện lên một nụ cười trêu chọc, vòng eo mảnh khảnh rất hợp với kiều đồn căng tròn. Tất cả tạo nên một vẻ tao nhã dịu dàng, làm cho tất cả nam đệ tử đi qua đều phải dừng chân thèm nhỏ dãi ngắm đi ngắm lại vài lần.

La Lôi, ái nữ của Ni Tư, lớn hơn Dịch Vân bốn tuổi, đúng mười bảy cái xuân xanh, là một trái táo thơm đang bước vào thời kỳ sắp chín. Trong vẻ thành thục lại pha lẫn nét ngây ngô, cũng vừa trong độ tuổi tươi đẹp nhất của một đời con gái.

- Ngươi lại đến tìm ta có chuyện gì?

Đối với vẻ đẹp trước mặt, Dịch Vân không có cảm giác ngọt ngào như những nam đệ tử bình thường khác, hắn chỉ cảm thấy nhức đầu mà thôi.

La Lôi chưa nói gì, nữ đồng học bên cạnh nàng đã tò mò mở miệng:

- La Lôi, vì sao tỷ lại gọi hắn là tiểu dâm tặc vậy? Lúc trước hắn đã làm chuyện gì?

“Đó…”. Lời nói vừa ra khỏi miệng liền ngưng bặt, La Lôi nổi giận nói:

- Không có gì, ta chỉ thích gọi như vậy mà thôi!

Nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Dịch Vân:

- Hừ! Không có việc gì thì không thể đến tìm ngươi sao? Ta đến xem thử ngươi có cải tà quy chính, có đổi nghề dâm tặc chuyên nghiệp sang nghề khác hay chưa, không được sao? Ngươi cũng thật khó tìm a, nếu không phải ta đã sớm dặn dò bằng hữu bên ma bộ chú ý ngươi giúp ta, bây giờ cũng không thể bắt được ngươi!

Nói mau! Ngươi cũng không ở trong ký túc xá của học viên, rốt cục là ở nơi nào? Ta bám theo hỏi phụ thân vài lần, người lại không chịu nói cho ta biết…. Hai người các ngươi có phải đang vụng trộm làm chuyện xấu gì hay không?

Bởi vì Dịch Vân yêu cầu, tất cả chuyện có liên quan tới hắn Ni Tư đều che giấu. Chuyện này Ni Tư làm rất hoàn hảo, không chỉ đối với người ngoài, ngay cả con gái hắn cũng không ngoại lệ.

Từ điểm này có thể biết rằng, Ni Tư thật sự biết giữ bí mật, ngay cả con gái mình cũng không chịu nói, đối với những người khác đương nhiên lại càng không thể. Chính vì vậy, Dịch Vân càng thêm tin tưởng Ni Tư!

La Lôi chỉ biết rằng ngoại trừ Dịch Vân là ma pháp sư trời sinh có chỗ khiếm khuyết, ‘ nghề tay trái’ của hắn vẫn là học nghề thợ rèn, hơn nữa còn là một đệ tử bất kính! Mỗi tháng chỉ vào học viện một, hai lần cho có mặt mà thôi, ngoại trừ chuyện này ra, nàng hoàn toàn không còn biết gì về Dịch Vân nữa!

Dịch Vân rất đau đầu, hắn không nghĩ tới La Lôi lại là một trong những người cứng đầu nhất trên đời:

- Ta ở chung với đại sư thợ rèn, đại sư hắn không thích người khác quấy rầy, cho nên mới không thể nói cho tỷ biết!

- Ta nghĩ mãi không ra tại sao ngươi lại đi học nghề rèn? Một năm qua người theo học nghề rèn đột nhiên tăng vọt, ngươi cũng bị ảnh hưởng của luyện khí đại sư ‘ Môn La’ hay sao?

Một ma pháp sư mà đi học nghề thợ rèn, đây thật sự là một chuyện rất hoang đường, La Lôi đối với chuyện này không hài lòng chút nào cả!

Ban đầu Ni Tư muốn Dịch Vân tìm một cái tên giả để đặt cho thương hiệu của những món binh khí mà hắn chế luyện ra, Dịch Vân chỉ nghĩ đây là chuyện nhỏ, vốn là muốn tìm đại một cái tên nào đó cho xong, thế nhưng không ngờ Môn La cương quyết đòi lấy tên của hắn làm thương hiệu.

Bởi vậy, lúc này Đa Ni Tạp thành cùng những thành trấn gần đó không biết Dịch Vân là ai, thế nhưng tất cả đều biết có một luyện khí đại tông sư vừa mới nổi lên, đó là ‘ Môn La’ đại sư!

- Ha ha ha, ‘ Môn La đại sư’, tên này nghe thật êm tai, nghe thật là vừa ý biết bao! Quyết định ngay lúc đó của ta quả nhiên chính xác, người có tên, cây có bóng, dùng cái tên này đặt cho thương hiệu binh khí của ngươi, có muốn không nổi tiếng cũng rất khó a! Cho dù là sắt vụn chỉ cần được khoác lên danh hiệu này cũng có thể trở thành thần khí nữa là! Ha ha ha ha ha!

Môn La vô cùng hài lòng cất tiếng cười ha hả trong đầu Dịch Vân.

Nói cách khác, binh khí ta luyện chế ra đều là sắt vụn sao? Dịch Vân nhất thời á khẩu…..

Thấy đôi mắt phượng trợn to đang nhìn hắn chằm chằm, Dịch Vân không khỏi nhức cả đầu, thầm nghĩ phải tìm cách chuồn khỏi La Lôi, vội nói:

- Ta còn có việc phải làm, La Lôi tỷ nếu không còn việc gì, ta đi trước đây!

Vừa nói dứt câu, Dịch Vân liền lập tức xoay người muốn rời đi, nhưng một bóng người màu xanh nhạt từ phía sau đã xông tới, cười ha hả ôm hắn lại thật chặt, không chịu buông ra.

Thân hình La Lôi cao hơn Dịch Vân nửa cái đầu, nàng gác cằm dưới của mình lên vai Dịch Vân, cười hí hí nói:

- Đừng lạnh lùng như vậy chứ, người ta đến tìm ngươi là muốn hỏi vài chuyện liên quan đến tu luyện đấu khí, muốn biết chỗ ở của ngươi là để dễ dàng tìm ngươi mà thôi!

Dịch Vân vừa nghe xong giật mình!

Lúc Dịch Vân vừa đến Đa Ni Tạp thành, La Lôi lúc ấy đã đạt tới tu vi tam tinh Chiến Sĩ sơ giai. Qua hai năm sau, La Lôi vẻn vẹn chỉ tăng lên được một giai, lên được tam tinh trung giai coi như là cũng đã tiến bộ hơn lúc trước.

Đối với tình huống của La Lôi, Ni Tư tuy là lục tinh Võ Cuồng cũng không thể giúp cho nhanh được. Tu luyện đấu khí cần phải dần dần từng bước một thì sẽ đến, lúc mà đấu khí trong Khí Hải đạt đến một mức độ cực hạn thì tự nhiên sẽ có thể tiến giai. Còn nếu như chưa đạt đến, cũng chỉ có thể chậm rãi tu luyện tăng cường mà thôi, cho nên nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể đem kinh nghiệm tu luyện của mình truyền lại cho con gái.

Chừng nửa năm trước đây, lúc La Lôi tiến giai thất bại lần thứ sáu xong, vừa lúc Dịch Vân đi vào phủ thành chủ mà biết được. Hắn cảm thấy thương hại liền đem những kinh nghiệm mà Môn La đã dạy thuật lại cho La Lôi lúc ấy đang khóc như mưa bão.

La Lôi đương nhiên không tin bí quyết tu luyện đấu khí do một ma pháp sư nói ra, huống chi còn là một ma pháp sư tiên thiên khiếm khuyết bẩm sinh.

Nhưng dưới sự ám ảnh của sáu lần thất bại liên tục, nàng cũng muốn thử một lần coi có kết quả gì không. Sau khi chiếu theo bí quyết của Dịch Vân tu luyện vài ngày thì phát hiện ra, hiệu quả của ngưng luyện đấu khí trong vài ngày đó lại còn hiệu quả hơn công pháp tu luyện độc môn do chính phụ thân Ni Tư của mình dạy dỗ!

Một tháng sau đó, nàng đã đột phá được cánh cửa trung giai đã vây khốn nàng trong hai năm dài đằng đẵng, tiến nhập vào tam tinh cao giai. Lại qua năm tháng nữa, không ngờ nàng vừa qua cao giai rốt cục đã tiến lên tới đỉnh phong. Lúc đó nàng mười bảy tuổi đạt được tam tinh đỉnh phong, ngay cả Ni Tư năm ấy cũng không có năng lực như vậy, vì thế La Lôi trở thành nhân vật thiên tài trong học viện.

Từ đó về sau, nàng bắt đầu quấn quít lấy Dịch Vân.

Thật ra, phương pháp của Môn La mà nàng đang áp dụng căn bản không phải là bí quyết công pháp gì cả, mà chỉ là quan niệm cơ bản để tu luyện đấu khí mà thôi.

Điều mà Môn La thắc mắc là, từ sau khi Dịch Vân vào học viện Đa Ni Tạp, Môn La phát hiện tất cả võ giả tu luyện nơi đây đều có chung một căn bệnh. Đó chính là tất cả bọn họ đều coi trọng việc ngưng luyện đấu khí, mà không chú trọng đến việc sử dụng đấu khí để săn sóc cường hoá kinh mạch của mình, đáng buồn hơn nữa là, ngay cả giáo sư cao cấp trong học viện cũng giống như vậy!

Lúc Dịch Vân còn nhỏ, Môn La đã từng nói qua với hắn:

- Bất kể đấu khí cường đại hay không, cũng đều phải thông qua vận hành trong kinh mạch và các huyệt đạo mới có thể thi triển ra được. Cho nên việc cường hoá kinh mạch cũng quan trọng tương đương với việc tu luyện đấu khí!

La Lôi cũng mắc phải căn bệnh ấy, cho nên sau khi nàng theo phương pháp của Môn La, sau khi ngưng luyện đấu khí xong lại vận hành đi khắp các kinh mạch, lại để cho đấu khí nằm trong huyệt đạo lâu hơn lúc trước, cũng chỉ có như vậy mà thôi thế nhưng hiệu quả lại rất kinh người!

Bản thân thiên phú của La Lôi cũng không kém, tu luyện cần cù, chỉ là kinh mạch của nàng không đủ cường đại, không thể chịu đựng được một lượng đấu khí quá lớn, cho nên thay đổi này mới làm chấm dứt sáu lần tiến giai thất bại của nàng.

Phương pháp của Môn La chỉ là sửa lại chỗ sai trong pháp môn tu luyện của nàng mà thôi, căn bản vẫn chưa nói tới chuyện dạy dỗ gì cả, như vậy mà cũng làm cho La Lôi chỉ trong nửa năm đột phá được bình cảnh của hai giai.

- Buông ta ra!

Dịch Vân rõ ràng cảm nhận được sau lưng mình có hai khối ôn nhu mềm mại đang cọ sát liên tục. Trong khi La Lôi nói chuyện bên tai hắn cũng thở ra luồng hơi ấm áp, một mùi hương mê người của nữ nhân trong nháy mắt xộc thẳng vào mũi hắn. Nhất thời toàn bộ khuôn mặt hắn đỏ ửng lên, ngay cả hai lỗ tai cũng đỏ rực một màu!

- Ở đâu? Nói mau đi chứ!

La Lôi lại thổi nhẹ một hơi bên tai Dịch Vân.

Dịch Vân mặt nóng bừng bừng muốn đẩy La Lôi đang ở phía sau ra, thế nhưng lại làm cho La Lôi ôm càng chặt hơn nữa. Sau lưng hắn hai khối ngọc ôn nhu phát ra một luồng hơi nóng rực, càng tăng thêm cảm giác mê người. Dịch Vân như đỉa phải vôi cố giãy dụa tránh thoát, hai thân thể kề sát nhau thành một khối lại không ngừng cọ sát với nhau. Trong lúc đó, mái tóc của nàng cứ quệt vào lỗ tai của Dịch Vân, gây cho hắn cảm giác vừa nhột nhạt vừa đê mê không bút nào tả xiết.

Dưới ánh nắng chói chang, một màn đùa giỡn ôn nhu giống như đôi tình nhân trẻ đang diễn ra trước mắt tất cả đệ tử học viện đang ngây người ra mà nhìn. Trong ánh mắt của bọn họ vừa có nét kinh ngạc nhưng đồng thời cũng chen lẫn vài tia hâm mộ vô cùng, thân mật như vậy mà cũng dám phô diễn trước mắt mọi người ư…. Ngặt là hai nam nữ diễn viên cũng không hề ý thức chuyện đang làm trước mắt mọi người, vẫn vô tư thực hiện các động tác vô cùng thân thiết làm cho nhiều người đang chứng kiến mặt phải đỏ bừng lên!

- Buông ta ra…

- Nói mau! Ở đâu? Không nói ta sẽ không thả…

Ngay khi vở kịch ngọt ngào vẫn còn trong giai đoạn cao trào, Cầu Cầu tự nãy giờ vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong ngực Dịch Vân đột nhiên ló đầu ra, gác cái đầu nhỏ bé lên vai Dịch Vân. Đôi mắt xanh nâu của nó tò mò nhìn hai gò má của hai nhân vật chính kề sát nhau, lưỡi đỏ dài thò ra thụt vào không ngớt.

La Lôi thấy Cầu Cầu xuất hiện ngay trước mũi mình, trước tiên là kinh hãi, sau đó lập tức vui sướng kêu lên:

- Giỏi cho con rắn nhỏ, lúc đầu ta còn ngạc nhiên vì sao không thấy ngươi đi cùng, không nghĩ tới ngươi lại trốn trong lòng hắn!

Sự xuất hiện của Cầu Cầu nhất thời làm cho tất cả các nam nữ đệ tử đang đứng xem vở kịch hay miễn phí tất cả đều la hoảng lên, sợ đến mức ai nấy đều lui lại cách xa mười bước, tránh hết qua một bên.

Tin tức Dịch Vân nuôi một con rắn như sủng vật sớm đã truyền khắp toàn bộ học viện. Bề ngoài của Cầu Cầu ngoại trừ một cái sừng dài nhọn trên đầu ra thì so với loài rắn thông thường cũng không khác biệt gì mấy, hơn nữa bình thường nó biểu hiện ra bộ dáng vô tội vạ trông rất đáng thương, nên dần dần mọi người cũng cảm thấy quen với nó.

Chẳng qua nữ nhân thường hay sợ rắn, hơn nữa Dịch Vân lại ít khi vào học viện, cơ hội thấy được cũng không nhiều, lúc này gặp một cách đột ngột như vậy cũng phải hốt hoảng kêu lên.

Đương nhiên, La Lôi vẫn thường quấn quít với Dịch Vân, ngoại trừ vài lần đầu tiên bị doạ đến mức chạy trối chết ra, lúc này đã quá quen thuộc với Cầu Cầu.

Cầu Cầu cũng đã quen với La Lôi, nên vừa thấy nàng lập tức thân thiết vươn lưỡi dài ra liếm lên mặt nàng không ngớt. La Lôi thích thú cười ha hả không ngừng, lại càng siết chặt Dịch Vân hơn nữa!

- La Lôi, muội sao lại ôm tên phế vật này như vậy?

Lúc Dịch Vân vẫn còn đang giãy dụa khỏi vòng tay của La Lôi, ánh mắt của người hâm mộ bên ngoài vẫn còn đang chăm chú, một thanh âm của thanh niên nam tử bỗng nhiên vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.