“Mễ nặc lão sư đối với ma lực pháp môn này vô cùng hứng thú a, đáng tiếc là ta vô pháp nói rõ cho người biết được”. Ly khai Thiên Phong học viện, Dịch Vân nói.
“Đây là điều đương nhiên !”. Môn La cười nói: “Chỉ cần ngươi đem việc ngươi ngoại trừ tu luyện ma pháp mà còn đồng thời tu luyện đấu khí thừa nhận công khai thì đối với ngươi điều này không có chỗ tốt nào, đến lúc đó ngươi làm sao giải thích?Tự kiếm lấy phiền phức mà thôi, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, đây chính là đạo lý a!”.
“Ân, nhưng nhìn Mễ Nặc lão sư cứ khổ sở suy nghĩ không thôi, mà đến cuối cùng khẳng định cũng nghĩ không ra đáp án , ta làm đệ tử cũng thấy có chút không đành lòng”.
Môn La nói : “Có chuyện này ta phải nói cho ngươi biết, nếu như ngươi thật lòng muốn giúp hắn, trước tiên không nói hắn có chịu để ngươi động tay động chân tiến hành cải tạo kinh mạch hay không, ngươi hiện giờ thực lực đã gần đến ngũ tinh nhưng kiểu hành động nguy hiểm này , chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ sinh ra tổn hại rất lớn đối với thân thể hắn. Còn nếu để ta làm tuy rằng tính nguy hiểm sẽ giảm xuống thấp nhất nhưng như vậy sẽ làm cho hắn phát hiện ra sự tồn tại của ta, việc này chắc chắn là không thể được cho nên ngươi cũng không nên hao tổn tâm trí suy nghĩ làm gì nữa. ”.
Dịch Vân trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu. Ngẩng đầu nhìn bầu trời thì trời đã sắp tối . Tính ra một ngày đã sắp trôi qua, Dịch Vân lập tức hướng theo hướng Thiên Phong thành trở về.
Ngạc Đa Đồ trong lòng rất bất đắc dĩ.
Nhìn tiểu thiết phường hầu như không có chỗ nào để ngồi, đồ vật thường dùng hàng ngày cũng không có, đơn sơ giống như khu ổ chuột ở phía nam Thiên Phong thành, coi như là khu ổ chuột thậm chí so với nơi này có khi còn tốt hơn, thật khó có thể tưởng tượng rằng một vị đệ tử trực hệ của một luyện khí thế gia đại tộc lại nguyên ý ở nơi này.
Cảnh tượng trước mắt đơn sơ như vậy, nhưng hắn đã ngồi đây nhìn suốt hơn ba tháng qua. Từ khi Dịch Vân ly khai nửa năm trước tới nay, cư nhiên bặt tăm, một điểm tin tức cũng không có . Cát Âu tộc trưởng gấp gáp đến độ bảo hắn không cần làm bất cứ việc gì trong gia tộc, mạnh mẽ đem công tác trong tay hắn chuyển qua cho một cao cấp nghi trượng khác trong gia tộc đảm nhiệm, mà công tác duy nhất của hắn từ nay về sau là tìm cách kiếm Dịch Vân trở về.
Tìm Dịch Vân trở về ?Hắn ngay cả việc Dịch Vân đi đâu cũng không biết?Làm thế nào tìm hắn trở về? Vì thế đã ba tháng nay, sáng nào Ngạc Đa Đồ cũng tới đây từ sớm, ngồi đợi ở tiểu thiết phường cũ nát này đến tận khi mặt trời lặn mới rầu rĩ lê bước về nơi ở của mình, nước mắt ngắn nước mắt dài tố khổ với điệt nữ Ny Khả của mình, ăn không ngon , ngủ không yên. Buổi tối nào hắn cũng chỉ mơ đến hảo cảnh Dịch Vân trở về , tới sáng sớm hôm sau lại quay lại đây ngồi đợi, liên tiếp ba tháng liền, ngày nào cũng vậy.
Mắt thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời sắp tắt, lại thêm một ngày sắp trôi qua, hắn quả thực chỉ muốn khóc thật lớn, chờ cho bốn phía đều tối mịt, thở dài một hơi, hắn đang định đi ra khỏi cửa về nhà với điệt nữ Ny Khả cho thoải mái thì cánh cửa nhỏ của thiết phường bỗng nhiên mở ra, một nhân ảnh quen thuôccj xuất hiện trước mắt.
Dịch Vân khi trở về Thiên Phong thành có đi qua Cửu Nguyệt Lâu, ngoạn tâm nổi lên , tùy ý ở trên đường lớn đi dạo một lần, sau đó ghé vào một tửu quán mua một bàn tiệc thịnh soạn đủ cho mười người ăn, nhét đầy một túi lớn rồi mới chậm rãi đi về phía thiết phường. Lúc này trời đã tối đen như mực, đẩy cửa ra đang muốn cùng Cầu Cầu hưởng thụ đại tiệc thì đã thấy trong phòng có một người ngồi yên với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, vui mừng nhìn hắn.
“Dịch Vân ngươi rốt cuộc đã trở về!”. Ngạc Đa Đồ đầu tiên là sửng sốt, dụi dụi mắt sau đó nhảy dựng lên.
“Ngạc Đa Đồ”. Trong phòng đen kịt một mảnh , Dịch Vân một lát sau mới nhân ra hắn , có chút kinh ngạc nói : ”Ngươi sao lại ở chỗ này?”.
“Ô ô”, Ngạc Đa Đồ lúc này quả thực đang khóc lớn một hồi, hắn hưng phấn không gì sánh được nói “Ngươi đã trở nỗi khổ của ta mấy hôm nay rốt cuộc cũng đã chấm dứt!Ngươi trong khoảng thời gian này đi đâu vậy?Ta hàng đêm đều mơ tới ngươi a, chờ ngươi thật là khổ sở!”.
Dịch vân sửng sốt, thế nào mà ai gặp hắn cũng hỏi vấn đề này, cười khổ nói: “Ta đi có chút cần làm, ngươi tại sao lại chờ ta ở đây?mà sao ngươi biết được hôm nay ta trở về?”.
“Ai, làm sao biết được hôm nay ngươi sẽ trở về chứ, tìm kiếm ngươi thật khổ mà tìm mãi cũng chẳng thấy đâu , vì thế từ ba tháng trước đây ta mỗi ngày đều ngồi chờ ở đây a!”. Ngạc Đa Đồ thở dài một hơi nói.
Dịch Vân sửng sốt, suy nghĩ một lát lập tức minh bạch, hướng Ngạc Đa Đồ nói : “Ta mới từ Thiên Phong học viện trở về đây, ngươi hẳn còn chưa dùng bữa, ta nhân tiện mua rất nhiều thức ăn, thiết phường quá nhỏ, chúng ta ra bên ngoài cùng ăn nào”.
Bên ngoài thiết phường có một chiếc bàn gỗ, đây là Ngạc Đa Đồ vì riêng Dịch Vân mà đem tới, phần thức ăn của mười người được lấy ra đặt lên bàn, Cầu Cầu lập tức bò ra, bắt đầu ngấu nghiến thức ăn. Ngạc Đa Đồ ngồi vào chỗ của mình, thấy dáng dấp của Cầu Cầu , dụi dụi mắt cả kinh nói: “Ta nhớ kĩ rằng con rắn nhỏ này vốn không phải màu xanh cơ mà, thế nào mà bây giờ lại biến thành màu xanh vậy?”.
“À, nó thỉnh thoảng đổi màu cho vui ấy mà, ta cũng thấy rất kinh ngạc”>Dịch vân cười nói.
Ngạc Đa Đồ từ ngay lần đầu gặp Dịch Vân thì đã thấy Cầu Cầu, hắn chỉ biết con rắn nhỏ này là sủng vật mà Dịch vân nuôi dưỡng, tuy lấy làm ngạc nhiên nhưng lâu dần thành quen.
“Rắn cũng biết đổi màu?”.
Dịch Vân không muốn dây dưa ở vấn đề này nói: “Cầu Cầu tương đối đặc biệt, chúng ta trước tiên cứ ăn đi đã, nếu không để lâu thức ăn nguội lạnh mất”.
Ngạc Đa Đồ thì mừng rỡ, cũng không muốn từ chối ý tốt của hắn, cùng với hắn và Cầu Cầu cùng nhau dùng bữa, chờ toàn bộ ăn xong, Dịch Vân cũng đã ăn no, đem Cầu Cầu đang ngủ say đặt vào chiếc giường bên trong thiết phường, sau đó tới ngồi trước mặt Ngạc Đa Đồ hỏi: “Lần này xuất môn, ta cũng không ngờ qua thời gian dài như vậy mới có thể trở về, để ngươi phải chờ đợi hơn ba tháng, thực sự là có lỗi, à hai khỏa Long đảm thạch đã mua đươc chưa?”.
“Đã mua được rồi, đợi lát nữa ta sẽ cầm qua cho ngươi”.
Dịch Vân cười nói: “Ta cũng không cần gấp, ngươi lúc nào rảnh rỗi mang tới sau cũng được. Được rồi, số nhị phẩm ma pháp binh khí bán được với giá bao nhiêu?”.
“Điều này!”. Ngạc Đa Đồ chần chờ một hồi cuối cùng quyết tâm nói: “Dịch Vân, ta cũng không gạt ngươi, hai mươi thanh ma binh đó, Kiệt Nặc Tư gia tộc một thanh cũng không đem ra bán, toàn bộ do gia tộc chúng ta lấy cả!Mà gia tộc bọn ta đưa ra một bảng giá thấp nhất là tám mươi vạn kim tệ, chẳng hay ngươi thấy bảng giá này thế nao?”.
“Tám mươi vạn kim tệ?: . Dịch vân thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Dịch vân chẳng bao giờ quan tâm tới giá cả cụ thể của việc buôn bán ma binh, chỉ ước chừng ít nhất cũng có thể có thể bán được chừng khoảng bốn mươi vạn kim tệ gì đó, hiện tại đột nhiên nghe một cái giá trên trời như thế, đúng là đã bị hoảng sợ một phen.
Lúc này thanh âm của Môn La truyền đến, hắn cười nói: “Giá này cũng không tính là kinh ngạc. Lấy hai mươi thanh nhị phẩm ma binh mà tính, mottj thanh bán được bốn vạn kimm tệ, ngẫm lại cái đó Ba Khắc mà nói, đừng nói bốn vạn chứ giá mười vạn hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền mua lấy một thanh Ma binh, cái giá này nghe thì cao nhưng thật ra khá hợp lý”.
Dịch Vân nghe Môn La nói xong, tỉnh táo lại, lại hỏi: "Ngươi nói rằng do Kiệt Nặc Tư gia tộc của ngươi toàn bộ mua hết?”.
Ngạc Đa Đồ gật đầu.
"Tám mươi vạn là giá thấp nhất vậy giá cao nhất là bao nhiêu?”.
Ngạc Đa Đồ do dự một chút, thở dài, thành thực đáp: “Gia tộc ủy thác toàn quyền đàm phán với ngươi, giá thấp nhất là tám mươi vạn, trong quyền hạn của ta cao nhất có thể đưa ra giá một trăm hai mươi vạn, nếu Dịch Vân ngươi chưa hài lòng với giá cả này, vẫn có thể thương lượng tiếp, chỉ bất quá khi đó phải do tộc trưởng cùng các trưởng lão họp bàn quyết định mới được”.
Ngạc Đa Đồ nói ra toàn bộ việc này, như vậy đối hắn tịnh không có lợi, hắn tại thương trường bôn ba sống hơn mười năm qua nhưng bản tính không hề bị lệch lạc, ở thương trường , tiền bạc chính là đạo lý. Chỉ là Dịch Vân đối với hắn có đại ân, Dịch Vân hồi đó giúp đỡ hắn, nếu không hắn không có cơ hội đạt chân vào chức phó trưởng lão, nguyên bản cùng lắm hắn cũng chỉ là một quản sự cấp cao mà thôi, có ân báo ân, vì thế không muốn lừa gạt Dịch Vâv.
Từ điểm đó xem ra, Ngạc Đa Đồ cùng Ba Khắc, Khiết Tây Tạp quả là khác nhau một trời một vực.
“Giá cao nhất là một trăm hai mươi vạn kim tệ?Mà lại còn có thể thương lượng thêm?” Dịch Vân chưa từng nghĩ tới nhị phẩm ma binh lại có thể bán được với giá cao như vậy, quá thực khó mà tin được.
Ngạc Đa Đồ lại thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu, lúc này hắn trong lòng cũng minh bạch, Cát Âu tộc trưởng đặc cách cấp cho hắn vị trí phó trưởng lão địa vị cao hẳn lên, chung quy chỉ là công giã tràng không khỏi hạ bệ. Hắn chỉ là một nhân viên bình thường, không giống những người tu luyện đấu khí, ma pháp một mực truy cầu thực lực, vì gia tộc làm việc đem hết toàn lực nâng cao địa vị của mình trong gia tộc chính là toàn bộ mong muốn của hắn.
Phó trưởng lão là một vị trí nóng con mắt, tự mình cũng không nỡ buông cơ hội này, nhưng hắn cũng không chút nào hối hận, nói hắn không tiếc thì cũng không đúng nhưng Dịch vân đã từng ra tay giúp đỡ hắn , trong lòng được yên tĩnh thoải mái chính là nguyên tắc xử sự của hắn.
"Ha ha ha, hắn mặc dù đối với ngươi thừa nhận giá quy định nhưng trong lòng lại thở dài, coi như thiên nhân tranh đấu, thú vị a!" Môn La bỗng nhiên ở trong lòng cười nói: "Bất quá, cũng chứng minh người này quang minh lỗi lạc, hành sự nhưng vẫn để ý tới lương tâm, là kẻ có thể tin được!Cố gắng giữ vững nguyên tắc trong tâm, phải làm cái nghề thương nhân này đúng là làm khó hắn, ha ha. "
Dịch Vân suy nghĩ một hồi, lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng Ngạc Đa Đồ, trong lòng không khỏi ấm áp, nói rằng: "Nếu như gia tộc nhà ngươi muốn mua, , vậy tám mươi vạn được rồi, cái giá này cũng không thấp, ta có thể thỏa mãn rồi”.
Ngạc Đa Đồ nghe vậy giật mình, khó có thể tin điều lỗ tai nghe được, hắn lắp bắp một hồi nói: “Cái này Dịch Vân, ngươi xác định không tăng giá thật à?”. Cát Âu tộc trưởng từng nói, hắn nếu có thể ghìm giá xuống chẳng khác nào vì gia tộc lập đại công, chẳng qua hắn cũng không nghĩ rằng, điều hắn nói lại đúng như vậy, Dịch Vân có thể chấp nhận cái giá thấp nhất thật là làm hắn vô pháp tin tưởng.
Dịch Vân nhìn phản ứng của Ngạc Đa Đồ, cười nói: "Nếu là bán cho nhà khác, giá cả đương nhiên càng cao càng tốt, thế nhưng thu mua chính là Kiệt Nặc Tư gia tộc của ngươi, điều này không phải nói, với giao tình của chúng ta, lại muốn phiền phức các ngươi giúp ta tìm kiếm kỳ quáng kỳ thạch, giá cả đương nhiên là phải tốt hơn rồi”.
"Ngươi thật xác định chỉ cần tám mươi vạn thì tốt rồi?" Ngạc Đa Đồ lại hỏi lại.
“Sau này có lẽ cần ngươi giúp đỡ không ít việc đâu!”.
"Ai, Dịch Vân thực sự là đa tạ ngươi quá!Ngươi chấp nhận cái giá này làm cho ta lập được đại công, quả là giúp đỡ ta rất nhiều!”. Ngạc Đa Đồ thở dài nói rằng, chỉ là trong lời nói mang theo một vẻ vui mừng. Dừng một chút, hắn còn nói: "Lại nói cho ngươi một việc, sau khi ngươi rời khỏi, gia tộc ta dùng hết toàn lực, giúp ngươi kì quáng, kì thạch trong danh sách trong khắp phạm vi Kỳ Võ đế quốc đồng thời mở rộng ra cảnh nội ba đại đế quốc, ngoại trừ hai khỏa Long đảm thạch ra, hiện tại tìm thêm được ba khỏa Long đảm thạch khác cùng một khối kỳ thạch huyết văn quỳnh ngọc”.
"Huyết văn quỳnh ngọc?" Môn La vừa nghe, lập tức hưng phấn kêu lên: "Mới nhanh như vậy là có thể tìm được huyết văn quỳnh ngọc? Đây chính là một trong những luyện tài không thể thiếu khi luyện chế ngũ phẩm Ma binh , Dịch Vân, ngươi nhất định phải mua tới tay đó!”.
Dịch Vân nghe thấy cũng rất kinh hỉ, ba loại tài liệu luyện chế ngũ phẩm Ma binh dễ dàng tìm được rồi, Kiệt Nặc tư gia tộc hiệu suất làm việc thật là nhanh a, cùng bọn họ hợp tác đúng là không có sai, hắn lập tức nói rằng: “Những thứ đó ta toàn bộ mua hết, Ngạc Đa Đồ ngươi hôm nào mang tới cả cho ta”.
“Vậy ngươi thực sự muốn mua sao?”. Ngạc Đa Đồ lại hỏi.
"Đương nhiên! Khấu trừ lưỡng khỏa long đảm thạch giá hai mươi vạn, ta thấy không phải còn có sáu mươi vạn kim tệ sao?Số tiền lớn như vậy cứ trừ vào đó là tốt rồi”. Dịch Vân đương nhiên nói.
Ngạc Đa Đồ liếc mắt nhìn Dịch Vân, cười khổ nói: "Điều này có chút khó xử, bởi vì dùng giá sáu mươi vạn mua không nổi a! Tam khỏa long đảm thạch, là do đế quốc tam đại thế gia cung cấp, chỉ là họ đưa ra bảng giá mười lăm vạn một viên , mà mảnh huyết văn quỳnh ngọc còn lại là do một vị công chúa trong Kỳ Võ vương thất bán ra, nói đó là di vật của mẫu thân nàng để lại thật giả chẳng biết, nhưng hét lên một cái giá trên trời, bốn mươi vạn kim tệ a!"
"Cái gì?" Dịch Vân lập tức bị hù dọa cho ngây người!”.
Nói cách khác, tổng cộng cần tám mươi lăm vạn kim tệ, khấu trừ sáu mươi vạn thì còn thiếu hai mươi lăm vạn.
“Cao cấp nghi trượng của gia tộc ta cũng tới thương lượng với bọn họ để hạ giá xuống , thế nhưng vô dụng, bọn họ toàn bộ đều ra giá này, giá khác nhất quyế không bán. " Ngạc Đa Đồ bất đắc dĩ nói rằng.
Dịch Vân yên lặng một lúc lâu , lúc này mới lắc đầu nói rằng: "Bọn họ đây là cố tình nâng giá, cái giá này thật là thái quá, nhất là mảnh huyết văn quỳnh ngọc, càng không hề có đạo lý, bốn mươi vạn?Bảo vị công chúa đó quên đi!”.
Ai, ta cũng vậy nghĩ như vậy, chỉ là kẻ bán lại là bọn họ, đều là quyền quý đại thế gia, ta cũng vô kế khả thi, gia tộc bọn ta cũng chỉ có thể mặc cả mà thôi, không đáp ứng cái giá ấy, như vậy, Dịch Vân ngươi dự định buông tha sao?" Ngạc Đa Đồ hỏi.
Môn La lúc này nhưng ở trong lòng hô: "Mua ngay, mua ngay! Ngươi coi như là phải đi trộm cướp thậm chí xẻ thịt mình ra mà bán cũng được, nói chung nhất định phải mua được!Những ngũ phẩm tài liệu luyện chế khó lòng mà tìm được, nếu chính ngươi đi tìm, có thể nói thị không có khả năng tìm được!”.
Dịch Vân trong lòng cười khổ: “Lão đại, nếu thật muốn mua mà nói, chúng ta sẽ phá sản a!Ngươi chẳng phải không muốn ta đem ma binh ra bán sao? Nếu là tin tức bị lộ ra, phiền phức sẽ đến cả đống, giáo huấn về Gia Bố Á dong binh đoàn cũng vừa mới đây xong!”.
"Ta mặc kệ!Tất cả những chuyện đó, dù thế nào ngươi vói gia tộc bọn họ cũng đã quan hệ chặt chễ với nhau, nếu có phiền phức thì cũng đã tới rồi, cẩn thận an bài cũng có thể dự phòng có việc phát sinh, ngoài ngũ phẩm luyện tài, là dị bảo cùng cấp với ma phách tinh thạch, khả ngộ bất khả cầu, hiện tại ngươi lập tức đem chúng tới tay thật nhanh!" Môn La giục nói rằng.
"Tiểu tử, nói cho ngươi biết, huyết văn quỳnh ngọc khá là hiếm thấy, thời của ta số lượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!”.
Từ thời kì xa xôi trước kia, Môn La từng thu thập ngũ, lục phẩm Ma binh luyện tài, thế nhưng hầu như đem toàn bộ Khung Võ đại lục lật tung cướp đoạt một lần , nhưng cũng chỉ lấy được một phần của số luyện tài cần thiết, Dịch Vân đối với sự quý giá của kỳ thạch hoàn toàn không biết gì cả, dị bảo khó cầu, Môn La cũng chỉ có thể trước tiên ép buộc hắn mua về thật nhanh.
Dịch Vân trầm tư một lúc lâu, lúc này mới hướng Ngạc Đa Đồ hỏi "Hiện tại ma thú tinh hạch giá cả thế nào?”.