Ngẫm nghĩ một hồi thật lâu sau, hắn cuối cùng mới hỏi: "Tiền bối, theo lời người nói, giải phong ấn có quan hệ đến vãn bối, tình huống cụ thể ra sao vậy?"
"Đừng có tiền bối này, tiền bối nọ! Bản thú không muốn có quá nhiều sự dính dáng tới con người. Chẳng qua muốn đổi tính mạng hai người bọn mi, để lấy sự tự do cho thê tử của ta. Bản thú không muốn mắc nợ ai, trực tiếp gọi ta là Minh Độc là tốt rồi. Dừng một chút, Minh Độc trầm giọng: "Lúc ấy, loài người khốn kiếp phong ấn vợ ta, trước khi đi, đã từng nói một câu rất kỳ quái: "Tam giới, cửu địa, nhị thập thất cảnh, bát thập nhất Phổ La đại giới, không gian mịt mù, thời gian dằng dặc. Có thể tháo gỡ chuyện này, chỉ có một người, hãy chờ đợi! Một ngày kia, các ngươi sẽ lại được tự do bên nhau.” Ta càng suy nghĩ tìm kiếm thì lại càng không hiểu, nhưng ít ra nó đã cho ta một tia hy vọng để chờ đợi cho tới nay. Bây giờ nhớ lại việc xưa, chờ người kia, phải chăng là mi?"
"Là vãn bối?"
Gật đầu, Minh Độc thiết tha: "Đêm qua sau khi thử một lần, mới phát hiện ra năng lượng Đấu khí của mi có thể bị Thần trận phong ấn chết tiệt kia hấp thụ. Thần trận khó phá, chỉ phù hợp với điều kiện đặc biệt mới có thể giải trừ. Bây giờ xem ra, điều kiện tất yếu kia chính là năng lượng Đấu khí của mi. Cho nên bản thú cần mi mau chóng ngưng luyện Đấu khí, đem toàn bộ cung cấp cho Thần trận. Chỉ cần đạt tới giới hạn chịu được cao nhất của Thần trận, hẳn là có thể hóa giải được nó, thê tử của ta sẽ được tự do."
Dịch Vân cực kì ngạc nhiên: "Ngài chắc chắn chứ?"
Đấu khí của hắn, chính là Phần Kiếp Tử Diễm, là điều kiện duy nhất để giải trừ được Thần trận này ư?
"Không chắc lắm, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội." Minh Độc thở dài: " Suốt hơn chín ngàn năm, đây là cơ hội duy nhất đến với ta. Nhưng bản thú hứa, chỉ cần mi đồng ý tận tâm mà làm, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, bản thú cũng sẽ không tiếp tục xuống tay với bọn mi nữa."
Ở cùng với Cầu Cầu đã lâu, Dịch Vân biết rằng, Ma thú đã hứa hẹn thì một lời nặng tựa Thái Sơn. Một khi đã quyết định, sẽ không một chút mảy may gian trá, so sánh với loài người có thể tin cậy hơn vạn phần. Như vậy, hắn và Mễ Mễ Lộ cuối cùng cũng đã an toàn rồi.
Ngày kế tiếp, Dịch Vân liền dốc lòng tu luyện từ sáng tinh mơ đến tối mịt.
Mang tiếng tu luyện nhưng thực ra đây là ngưng kết năng lượng Đấu khí, nhằm cung cấp năng lượng cho Thần trận tại Di tích cổ này hấp thu.
Thần trận này là cái gì, Minh Độc cũng hoàn toàn không hiểu! Nó chỉ biết Thần trận có uy năng vô cùng mạnh mẽ, thông thiên triệt địa. Là một trong những Thần trận cao cấp nhất.
Thần trận kia giống như một cái động không đáy, cho dù hắn ngưng tụ đấu khí đến cực độ, thì trong nháy mắt cũng bị nó hấp thu hoàn toàn. Giống như một hồ nước lớn, trong tích tắc bị tháo hết nước mà cạn khô, không thừa một giọt! Một loại cảm giác không thể nói rõ. Cho dù là trong những trận quyết chiến kịch liệt nhất, cũng không thể nào so sánh với cái cảm giác cực đoan, hoàn toàn vô lực này. Ảnh hưởng của Thần trận thậm chí có thể tác động đến toàn bộ tâm linh.
Mỗi một lần bị hút cạn, là mỗi một lần Dịch Vân bị hôn mê, thực lực của hắn vẫn còn hạn chế nên không thể nào điều tiết cho được. Tốc độ giải trừ phong ấn của Thần trận cũng vì thế mà chậm đi nhiều.
Khốn khổ chờ đợi bấy lâu mới xuất hiện một tia hi vọng. Nên trong lòng Minh Độc sốt ruột như đốt lửa, đương nhiên sẽ không để Dịch Vân từ từ tiến hành theo kiểu nước chảy đá mòn như vậy. Nó bèn lấy căn nguyên tinh khí của bản thân đem luyện hóa, dung nhập vào trong cơ thể Dịch Vân, giúp cho hắn tiết kiệm không ít thời gian ngưng luyện năng lượng Đấu khí.
Nếu Đấu khí tiêu hao không còn, Dịch Vân có muốn đem toàn bộ khôi phục trở lại, ít nhất cũng phải mất một ngày một đêm. Nhưng với sự trợ giúp không ngừng nghỉ của Minh Độc, thì chỉ cần mấy canh giờ, hắn đã có thể khiến cho năng lượng Đấu khí khôi phục hoàn toàn.
Tốc độ tăng lên tốt thì tốt thật. Nhưng hiện tại mới biết được, cố hết sức cũng không hay ho gì.
Nguyên bản muốn ngưng luyện lại năng lượng Đấu khí cần mất cả ngày. Mà lúc này, chỉ cần có ba bốn canh giờ thì Đấu khí tổn hao hết đã khôi phục lại toàn bộ, trở thành năng lượng giải trừ Thần trận. Cứ như thế tiếp tục tu luyện, rồi lại bị hấp thu, trở thành một vòng tuần hoàn khép kín.
Nói cách khác, trước kia một ngày, khi hắn kiệt quệ năng lượng sẽ hôn mê một lần, mà bây giờ thì một ngày hắn hôn mê ít nhất bốn lần, sự đày đọa này khó mà tả xiết.
Hôn mê do kiệt sức, cũng không chỉ mệt mỏi thôi, mà còn tác động mạnh mẽ đến toàn bộ tâm linh.
Giống như là trong lúc hít thở, hít vào một hơi thật dài, thở ra từ từ, trong cơ thể nhất định vẫn còn chút ít không khí lưu lại, có tác dụng duy trì vận chuyển máu cũng như chức năng các cơ quan trong cơ thể. Một khi đem toàn bộ không khí trong cơ thể còn sót lại hút ra ngoài hết, nhất thời, trong cơ thể trở thành trạng thái chân không.
Loại trạng thái này không thể nói rõ, giống như có kim châm toàn thân. Nhập vào trong thể nội, một lần rồi lại một lần, vô cùng khó chịu và thống khổ. Lấy khí lực mạnh mẽ như Dịch Vân hiện nay, cũng không có khả năng thừa nhận, mỗi một lần gặp, liền hôn mê một lần. Cái này cùng với ý chí nghị lực hoàn toàn không có chút liên quan gì, nửa điểm hắn cũng không khống chế được.
Đương nhiên, Minh Độc sốt ruột cho vợ mình, sao có thể để Dịch Vân tùy ý thoải mái tiến vào cảm giác ngủ?
Mỗi lần Đấu khí bị Thần trận hấp thu hết, Dịch Vân muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, thì ngay lập tức bị Minh Độc dùng bộ vuốt nặng ngàn cân vỗ vào làm cho tỉnh táo.
"Tu luyện, tu luyện, ngủ chẳng qua là sự thèm muốn của cảm giác thôi. Vì muốn tốt cho mi, cũng là tốt cho bản thú, đây mới là cách rèn luyện hữu hiệu nhất." Minh Độc tự nhủ.
Chỉ biết con thú lông tím này cực thích xuyên tạc ý nghĩa của ngôn từ, toàn nói những chuyện trên trời dưới đất. Nếu nói cách rèn luyện này có tác dụng tốt nhất, thì chẳng khác nào chưa chết đã nghe tiếng chuông tang, bất cứ ai cũng không thể tiếp thu nổi.
Nhưng đối phương so với bản thân mạnh mẽ hơn quá nhiều, Dịch Vân chỉ có thể cắn răng mà thừa nhận.
Tỉnh dậy, ngưng luyện, hút ra, hôn mê, đánh tỉnh.
Mỗi ngày đều như thế, đều đều, đều đều...
Đây có còn là đơn thuần tu luyện nữa đâu, mà cùng với tra tấn không có gì khác biệt.
Thần trận như một vực sâu không đáy, bao nhiêu năng lượng Đấu khí đều có thể thu được. Mỗi ngày đều vô cùng khổ sở, không biết cuộc sống đày đọa này khi nào mới chấm dứt. Dịch Vân cơ bản không sao đoán trước, đành phải gồng mình chống đỡ. Dưới sự “dạy dỗ cực tốt” của Minh Độc, ngày lại ngày âm thầm chịu đựng.
Dần dần, hắn cũng từ từ quen với việc Đấu khí bị hút ra không còn gì, đầy đau khổ mãnh liệt! Mười ngày sau, dù hắn vẫn thấy khó mà quên được sự mệt mỏi uể oải vạn phần này, nhưng cuối cùng vẫn có thể cảm giác được chính mình, cảm giác được ý thức của bản thân, đã không còn bị ảnh hưởng dưới sự hấp thu của Thần trận mà hoàn toàn biến mất như trước.
Khó có thể tin, chỉ vẻn vẹn trải qua mười ngày tu luyện, tốc độ Đấu khí sinh ra lại tăng nhanh như vậy, mà càng ngày càng tinh thuần hơn. Lực đủ bạt núi thì chất lượng của lực nhất định phải cực cao. Đúng ra tu luyện khắc khổ một tháng, thậm chí là hai tháng trở lên, mới có được. Xem ra lần này là nhân họa đắc phúc.
Lấy căn nguyên tinh khí bản thân Minh Độc, tốc độ ngưng luyện Đấu khí tăng nhanh gấp mấy lần, rồi trong nháy mắt Thần trận loáng một cái đã hút hết, đây đúng là phương pháp tu luyện tuyệt hảo sao?
Đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm trong cơ thể càng lúc trở nên tinh thuần, đã cho hắn đáp án rõ ràng!
Sau khi phát hiện ra điểm này, tâm tư Dịch Vân bắt đầu thay đổi, từ bất đắc dĩ chịu đựng đã hóa thành tinh thần chủ động tích cực. Dần dần toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tu luyện, không quản ngày đêm.
Trừ việc đó ra, Dịch Vân còn phát hiện, tại khí hải cũng như kinh mạch, đấu khí trong cơ thể một giọt cũng dư, đều bị Thần trận hấp thu hết. Mà phương thức hút ra lại vô cùng cuồng bạo, làm cho năng lượng Đấu khí giống nước vỡ đê, từ kinh mạch toàn thân chạy toán loạn, không ngừng đánh sâu, mở rộng. Đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm nhờ đó mà trải đều khắp kỳ kinh bát mạch.
Hiệu quả như vậy, so với năm xưa Môn La dùng đủ mọi cách thay đổi cơ thể Dịch Vân, tẩy tủy luyện mạch cho hắn, mà hiệu quả không thua kém chút nào.
Thật sự là đồng dạng.
Mặc dù hiệu quả so ra vẫn kém sự thần diệu của tẩy tủy, luyện mạch. Nhưng lại được cái liên tục trong hai tháng, một ngày bốn lần, đều đều tích lũy. Nói cách khác, kinh mạch Dịch Vân, ngày ngày đều ở trong trạng thái cường hóa, mở rộng. Phương thức tu luyện như thế này, thật sự có tác dụng và đúng là từ trước đến nay cũng chưa có người nào từng trải nghiệm qua việc này.
Lại thêm, dù Thần trận chỉ hấp thu Đấu khí, nhưng đồng thời cũng làm cho hai hệ Ma lực trong cơ thể hắn sinh ra ảnh hưởng kỳ diệu. Mỗi một lần Đấu khí kiệt quệ được làm đầy, thì Thủy, Hỏa Ma lực như có vẻ được dẫn dắt, tự động ngưng luyện áp súc. Phẩm chất ma lực cũng từ từ nảy sinh biến đổi rồi lột xác, dường như không muốn cho Đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm giành hết những ưu đãi này.
Cứ như vậy, chẳng khác nào Dịch Vân đồng thời tu luyện cả ba hệ Ma, Khí? Mà tốc độ lại cực nhanh, hiệu quả của “chuyện tốt” này mang lại hơn xa bình thường.
"Lại có loại phương thức tu luyện “cực phẩm” như thế ư? Tiểu tử này nhắm mắt làm liều, vốn dĩ là hoàn toàn bị động, ngỡ đã lâm vào hiểm cảnh, mặt ngoài thì nguy nan, nhưng bên trong lại được kỳ duyên có một không hai a!” Môn La đỏ mắt lẩm bẩm.
Vì cung cấp năng lượng giải phóng Thần trận, mà cũng chỉ có mỗi Dịch Vân mới có thể làm được chuyện này. Nên nhiệm vụ của Minh Độc là một ngày bốn lần, khi năng lượng đấu khí trong cơ thể Dịch Vân kiệt quệ, lấy năng lượng căn nguyên, thúc đẩy vào trong cơ thể Dịch Vân. Tốc độ ngưng luyện từ đó có thể tăng lên gấp mấy lần.
Ở nơi này trông giữ đã hơn chín ngàn năm, nghĩ đến sự vui mừng khi sắp được lại thê tử, Minh Độc xúc động vô cùng, tràn ngập cảm giác hân hoan sung sướng không còn lo lắng. Nó chỉ hận không thể làm cho tốc độ ngưng luyện Đấu khí của Dịch Vân tăng thêm mấy lần nữa. Nhưng mà cuối cùng lại ngẫm nghĩ, trình độ trước mắt của Dịch Vân, thì tốc độ hiện tại đã là nhanh nhất rồi. Nếu tiếp tục đẩy nhanh hơn, có thể sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó cái được không thể bù đắp nổi cái mất. Điều nó có thể làm, chính là lẳng lặng ngồi chờ đợi.
Buồn bực đến cực điểm, vô cùng nhàm chán, nó một lần nữa lại tổ chức “Đại hội chém gió". Đối tượng? Dĩ nhiên là Mễ Mễ Lộ rồi.
Có lẽ vì sắp được gặp lại thê tử, tâm tình Minh Độc vô cùng tốt, cùng với lần đầu tiên nói chuyện hoàn toàn khác hẳn. Minh Độc không còn che giấu nữa mà chủ động kể cho Mễ Mễ Lộ nghe một ít bí văn của thời đại thượng cổ.
Nếu gọi là thời đại thượng cổ, đúng là cách đây vạn năm. Những chuyện phát sinh khi đó đối với thời đại hiện nay chỉ còn lại là truyền thuyết mờ ảo.
Truyền thuyết thường có chín phần là giả, thêm mắm thêm muối, bóp méo sự thật của lịch sử. Có cơ hội để nghe được chuyện xưa chân thật thì không phải ai cũng đều may mắn như vậy.
Mà Minh Độc vốn sống ở thời đại đó, tất cả những câu chuyện từ miệng nó nói ra, không hẳn là truyền thuyết, mà là những gì nó biết được. Tất cả đều là những trải nghiệm của bản thân, tương đối chân thật.
Mặc dù Dịch Vân đang tập trung ngưng luyện Đấu khí, nhưng cũng không phải là thăng cấp, tấn giai, nên đối với biến hóa bên ngoài, hắn vẫn có thể cảm ứng được. Thanh âm Minh Độc nói chuyện với Mễ Mễ Lộ, hắn cũng nghe được rõ ràng.
"Ma thú một khi trở thành Ma thú Tinh vực, hoàn toàn có thể tùy ý tự do khống chế kích thước thân thể?" Đây là thanh âm của Mễ Mễ Lộ, lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Ma thú Tinh vực cùng với Nhân loại Tinh vực, hoàn toàn khác nhau. Ngoại trừ cực hạn thân thể, đã tương đương với Thần. Tùy tâm biến hóa thân thể, lớn hay nhỏ, vì sao lại không thể làm được?" Minh Độc nói: "Nhưng mà chuyện này cũng có cực hạn. Ví như, lấy thân thể hiện tại của ta, cùng với hổ báo bình thường không sai biệt lắm, chính là khả năng cực hạn nhất của bản thú. Về phần thân thể thật của ta, cũng chừng ba bốn mươi thước, nhìn thôi đủ dọa chết con nhóc mi. Tên tiểu tử kia lúc trước đã thấy rồi đó, không phải hắn đã chạy trối chết sao."
"Trong truyền thuyết, thế giới này, ngoại trừ đại lục Khung Võ, còn có những đại lục khác tồn tại, chẳng qua tất cả đều đã chìm vào đáy biển, điều đó có thật hay không?" Mễ Mễ Lộ hỏi.
"Chìm xuống đáy biển? Loài người bọn mi lại có loại truyền thuyết như vậy sao?" Minh Độc chế giễu:" Nói một cách chân thật, tại thời đại thượng cổ, bao gồm cả đại lục Khung Võ ở bên trong, thế giới này có tất cả bảy đại lục. Trong đó, có năm cái lớn nhỏ so với đại lục Khung Võ không sai biệt lắm. Một đại lục khác thì không thấy nơi nào là bờ là bến, sáu đại lục kia cộng dồn lại cũng không bằng một nửa độ lớn của nó. Cái gọi là văn minh thượng cổ, cái gọi là thế giới cũ, đều là ở khối đại lục này mà phát triển từ đơn giản đến phức tạp, rồi truyền ra ngoài."
Nhếch nhếch miệng cười, Minh Độc tiếp: "Thời đại đó. Ma, Khí hưng thịnh, không phải là loại miệng còn hôi sữa như con nhóc mi có thể tưởng tượng ra được. Lấy tiêu chuẩn loài người lúc ấy, chỉ có tiến vào Tinh vực, mới có tư cách xưng là cường giả. Địa vị thấp hơn, dưới Tinh vực, thì đều là học đồ, căn bản là không có tư cách nói chuyện.
"Một quốc gia, nếu như không có hơn một trăm cường giả Tinh vực trấn thủ, khẳng định nước đó sẽ bị diệt vong. Quốc gia cường đại nhất, số lượng cường giả Tinh vực cũng có một đến hai nghìn. Trình độ so với loài người hiện nay, căn bản là phát triển trái ngược, cực đoan vô cùng. Cho nên bản thú mới nói, loài người các ngươi càng sống càng hủ bại."
Lại có thế giới như vậy?
Đôi mắt đẹp của Mễ Mễ Lộ mở thật to, ngây dại.
"Nhưng mà…" Minh Độc thở dài, giọng nói đã hơi run run, giống như nó đang nhớ lại quá khứ vậy: "Quốc gia cường thịnh như vậy, phát triển như vậy, văn minh hưng thịnh như vậy, mà sau một trận Đại chiến diệt thế, ngắn ngủi trong vòng một năm, đã lập tức diệt vong. Cường giả vẫn lạc toàn bộ, trừ đại lục Khung Võ hiện tại, sáu lục địa còn lại, tất cả đều đã biến mất.”