Mễ Nặc đã biết Dịch Vân là thể chất song thuộc tính tương khắc, Dịch Vân cũng không cần giấu diếm, lập tức vận chuyển ma lực trên người, trong khoảnh khắc đại lượng thủy, Hỏa nguyên tố một trái một phải tụ tập trên hai tay của hắn.
Trong mắt Mễ Nặc, trên tay phải của Dịch Vân có một đoàn hỏa viêm thiêu đốt, trên tay trái có một đoàn quang cầu màu lam nhạt trệ không, tràn ngập hàn khí đi ra. Trong phòng của viện trưởng cũng xuất hiện một cảnh cực kỳ quái dị...... Một bên nhiệt độ khoảnh khắc tăng cao, bên kia nhiệt độ cũng chợt giảm xuống, Mễ Nặc đồng thời cũng cảm nhận được chung quanh nóng cùng lạnh, hai chủng cực đoan đồng thời hiện ra, hắn tự hỏi cả đời chưa bao giờ trải qua như thế.
Hồng cùng lam, hỏa cùng thủy, có thể cùng xuất hiện trên một người, không hợp lý như thế, quỷ dị như thế, lại chân thật như thế.
Mễ Nặc "Sưu" một tiếng nhảy dựng lên, hai mắt ngơ ngác nhìn cham chú, lời nói hơi run run: "Quả nhiên... Quả nhiên thật sự phá vỡ thiết tắc tương khắc nguyên tố không thể cùng tồn tại, có năng lực đột phá hạn chế thể chất song thuộc tính tương khắc...... Không dám tin rằng, bất khả tư nghị a!"
Mễ Nặc kinh ngạc, là bởi vì hai thiết tắc đã truyền trên Khung Vũ đại lục suốt vạn năm, hai cái cấm kỵ của tu luyện ma pháp, hôm nay lại cùng lúc ở trước mặt hắn, trơ mắt nhìn thấy lần lượt bị phá vỡ!
Biểu diễn chấm dứt, Dịch Vân tùy tay đem nguyên tố tản đi, phát hiện Mễ Nặc ngồi yên trên ghế, trong miệng thì thào tự nói, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Mễ Nặc nhìn Dịch Vân, trầm tư thật lâu, sau đó nói với Dịch Vân:" Ngươi nhất định phải nhớ kỹ một việc. Dịch Vân: Về sau ngươi chỉ có thể đồng sử hai hệ ma pháp ở trước mặt vi sư, trừ lần đó ra ngươi phải giấu kỹ, nhớ đừng cho những người khác biết ngươi có thể đồng thời nắm trong tay thủy, hỏa hai hệ ma pháp, biết không?"
"Lão sư yên tâm. Trước đến giờ ta đều làm như vậy, sợ rằng nếu để lộ quả thực là một vấn đề lớn, nếu là mỗi người hỏi một câu, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy phiền rồi." Dịch Vân gật đầu đáp lại.
Mễ Nặc lắc đầu, cười khổ nói:" Ngươi sợ người khác làm phiền? Nếu thật sự đơn giản như vậy thì quá tốt. Ngươi có thể còn không hiểu rõ, trong lịch sử vạn năm của Khung Vũ đại lục, chưa bao giờ có người có khả năng làm được tương khắc nguyên tố thuộc tính cùng tồn tại, lại đột phá hạn chế của thể chất song thuộc tính tương khắc, một người cũng không có, chỉ có ngươi là ngoại lệ..."
"Nếu việc này truyền ra sẽ khiến cho cả giới ma pháp trên Khung Vũ đại lục chấn động lớn, trước mắt mà nói đối với ngươi không có chỗ lợi, không thể không cẩn thận!"
Tương khắc nguyên tố mà Mễ Nặc nói chính là: Quang cùng ám, hỏa cùng thủy, bốn loại nguyên tố.
Mấy nguyên tố này hoàn toàn tương phản, lại tương sinh tương khắc, tuyệt đối không thể cùng tồn tại trên một người.
Nếu hai loại nguyên tố tương khắc xuất hiện trên một người, vậy sẽ hình thành thể chất song thuộc tính tương khắc, hai loại nguyên tố ở trong cơ thể sẽ bài xích lẫn nhau, tiêu hao lẫn nhau, khiến tu vi ma pháp vĩnh viễn không thể thăng cấp lên bốn sao lĩnh vực. Mà Dịch Vân hiển nhiên là ngoại lệ!
Hắn hoàn toàn phá vỡ này hai thiết tắc mà cả vạn năm qua vô số cường giả đều tuân thủ, điều này cũng có ý nghĩa, hắn tự nghĩ ra một cái chưa bao giờ có người phát hiện, một quy tắc ma pháp hoàn toàn mới đi ra.
Nếu làm cho mọi người đều biết điều này, Dịch Vân cũng sẽ lên như diều gặp gió, hắn bởi vậy sẽ được đế quốc tôn trọng, vinh diệu, địa vị mặc hắn lấy là được, nhưng nguy hiểm không thể biết trước cũng từ đó mà đến.
Trong lịch sử, cũng có nhiều người thiên phú trác tuyệt, hạc trong bầy gà, sớm bị người giết chết, Mễ Nặc lo lắng chính là nguyên nhân này.
"Lão sư yên tâm, đạo lý ẩn nhẫn để giữ thân, ta hiểu rõ." Dịch Vân gật đầu cười nói.
" Ngươi hiểu được là tốt. Nhớ kỹ, nhân tài là người ai cũng muốn giành giật, nhưng nếu mình không thể dùng nhân tài, thì nguyện ý làm cho hắn là vĩnh cửu nằm trong lòng đất, cũng không có khả năng để hắn cho kẻ địch sử dụng, cao môn thế gia là như thế, đế quốc cũng như thế, đây là nhân tính!" Mễ Nặc thận trọng nói.
Nhân tài? Nghe xong Dịch Vân có chút ngạc nhiên.
Hắn đi vào thế giới này đã mười lăm năm, lần đầu tiên nghe được có người không nói "Phế tài", mà lấy "Nhân tài" đến xưng hô, chỉ khác một từ mà khác biệt như trời với đất.
Nếu từ lúc hắn ba tuổi, lúc nghi thức trắc nghiệm của Lam Duy Nhĩ gia tộc, hắn có thể có được đánh giá như vậy, thì hôm nay hắn sẽ ở nơi nào? Mẫu thân cùng ngoại công cũng sẽ không sẽ chết sao? Sẽ gặp Môn La sao chứ? Bây giờ còn đứng ở trong này sao chứ......?
Trong lòng Dịch Vân không khỏi nghĩ như vậy.
"Lão sư, trước khi vào học viện, ta có một chuyện phải xin lão sư đáp ứng trước."
Trước khi đi, Dịch Vân bỗng nhiên nói.
Mễ Nặc ngạc nhiên cũng có chút hứng thú cười nói:" Bao nhiêu năm rồi, vô số người cầu xin lão phu thu làm đệ tử, ta cũng chưa đáp ứng. Hiện tại thu ngươi, lại là dùng phương thức lợi dụ cường bức, ngươi còn muốn đề xuất yêu cầu? Thú vị! Nói ta nghe đi."
Dịch Vân nhợt nhạt cười, rồi nói:" Ta tất nhiên sẽ chuyên tâm cùng lão sư học tập ma pháp, nhưng ta hy vọng sau khi lão sư dạy ta phương pháp tu luyện cùng tri thức ma pháp, hãy để ta căn cứ tình huống tiến triển của mình, do ta chính mình an bài tiến trình tu luyện. Nói cách khác, ta sẽ không ngày nào cũng đến học viện, có thể như vậy chứ?"
Mễ Nặc nghe xong suy nghĩ một hồi, hào phóng cười nói:"Cái này không xem như yêu cầu, Thiên Phong học viện học viên đều như thế. Vi sư chỉ dạy ngươi tri thức pháp môn, trợ giúp ngươi giải quyết vấn đề tu luyện, cho nên ngươi phải tu luyện như thế nào, là chăm hay lười, là nhanh hay chậm, vi sư sẽ không quản, giáo sư đệ tử cả Thiên Phong học viện đều là như thế."
Dịch Vân nghe được thỉnh cầu của mình dễ dàng được đồng ý như vậy không khỏi có chút bất ngờ.
Sớm nghe nói Thiên Phong học viện rất tự do, khác hẳn với Kì Vũ học viện giáo điều nghiêm khắc, hiện tại xem ra quả nhiên đúng vậy.
"Vi sư tuy không quản ngươi tu luyện như thế nào, nhưng nửa năm một lần sẽ tự mình khảo hạch sự tiến triển của ngươi, nếu kết quả không bằng ý của ta, vi sư cũng đành phải quan ái chiếu cố ngươi." Mễ Nặc trừng mắt nhìn Dịch Vân, âm hiểm cười nói.
Dịch Vân nghe vậy đổ mồ hôi.
Quan ái chiếu cố có hai loại, Dịch Vân đương nhiên sẽ không cho rằng Mễ Nặc, theo như lời là loại yêu thương.
"Dịch Vân, ngươi vì sao lại đề xuất yêu cầu muốn một mình tu luyện?"
Sau khi rời Thiên Phong học viện, Môn La bỗng nhiên mở miệng hỏi.
" Bởi vì tình huống tu luyện của ta không thể bị người thấy. Lão Đại ngươi quên rồi sao, ta còn có thủy hỏa hai tòa tinh quáng." Dịch Vân cười nói.
Vỗ mạnh lên đầu, Môn La hiểu được " Ta đúng là quên mất. Đúng vậy, ngươi còn có thể dùng tinh phách đến phụ trợ tu luyện, điều này không thể để những người khác biết."
"Càng tu luyện tu luyện lên cao tiến triển càng chậm, có mấy cái tinh quáng này phụ trợ, có thể tiết kiệm rất nhiều nhiều thời giờ."
Dịch Vân nói xong, trong lòng lại nghĩ đến đệ nhất đại tổ tiên lưu lại mấy cái tinh quáng này, hắn đúng là có đại ân với mình.
"Như vậy lúc lão nhân kia lưu ngươi lại lập tức dạy ngươi tu luyện ma pháp thì vì sao ngươi lại từ chối?" Môn La lại hỏi.
Mễ Nặc vừa rồi vốn định lập tức dạy Dịch Vân tu luyện ma pháp, không nghĩ tới Dịch Vân lại kiên trì phải chờ tới lúc chính thức nhập học mới bắt đầu, điều này không chỉ làm Mễ Nặc không hiểu, nagy cả Môn La cũng không nghĩ ra.
"Hơn mười ngày trước, tu vi ma pháp của ta đã thuận lợi tiến giai lên bốn sao trung giai, hiện tại lại tùy lúc có thể tiếp tục tiến một giai, với tình hình trước mắt như vậy, ta cũng không cần học tập ma pháp mới, mà là phải luyện hóa ma lực trong cơ thể, vì lần sau tiến giai làm chuẩn bị, cho nên mới có thể từ chối ý tốt của Mễ Nặc lão sư." Dịch Vân giải thích.
"Lại nói ngày hôm qua trong cổ tịch mà Mễ Nặc lão sư cấp, ta học được được mấy ma pháp bốn sao lĩnh vực mới, vẫn còn không có quen thuộc thì sao dám lại đi học cái mới, tham nhiều không tốt a!"
Môn La nghe xong cũng hiểu được, cười nói:" Ha ha ha, ngươi nói đúng, thức ăn trong miệng còn chưa nuốt, sao còn có thể nhìn trong bát. Trong một tháng này ngươi có ý định gì?"
Một tháng không dài cũng không ngắn, nếu sắp xếp thỏa đáng cũng có thể làm rất nhiều việc.
"Một khi chúng ta đã quyết định ở địa phương này học tập, như vậy trước hết đi mua một tòa thiết phường ẩn mật, ta phải tự tay tạo ra một thanh binh khí."
Dịch Vân nói xong, tùy tay lấy một thanh trường kiếm từ Hồng Liên ra, thanh kiếm này cùng hắn vượt qua Lạc Nhật Sơn Mạch một năm thời gian, lúc này chung quanh mũi kiếm đã có rất nhiều vế nứt lớn nhỏ không đồng nhất, tùy lúc đều có nguy cơ bị gãy.
"Thanh kiếm này hư hại quá nghiêm trọng, không thể dùng tiếp, đây là tác phẩm đắc ý của ngoại công ta đương nhiên không thể bỏ, đợi khi tìm được thiết phường, ta lập tức sửa nó." Dịch Vân nhìn thân kiếm hư tổn nghiêm trọng, có chút đau lòng nói.
Môn La liếc mắt nhìn Dịch Vân, nhàn nhạt nói: "Ma binh này chẳng qua là nhất phẩm cao giai, ngày sau trợ giúp đối với ngươi cũng không lớn. Đúng thế, sửa nó đi, nó cũng là kỉ niệm của ngoại công ngươi."
Dịch Vân cẩn thận thu hồi thanh kiếm, đi xuống bậc thang của học viện, đi về phía Thiên Phong thành.
"Lão Đại, ngươi nói với năng lực của ta hiện tại, có thể tạo ra loại ma pháp binh khí cỡ nào?" Dịch Vân tò mò hỏi.
Môn La nghe xong chính là thần bí cười nói:" Ngươi thử đánh một thanh chẳng phải sẽ biết?"
"Thời đại này thực sự rất nhiều sự vớ vẩn, một đại đế quốc cũng chỉ có một gã Tinh Vực sơ giai cường giả, như vậy không chỉ có không bị diệt quốc, còn có thể trở thành một trong tam đại cường quốc của đại lục, một đại đế quốc thế nhưng chỉ có một thanh tứ phẩm trung giai ma binh tồn tại, lại còn gọi là thần khí? Như thế thời đại, như thế vớ vẩn! Buồn cười! Đáng tiếc! Thật đáng buồn!
"Chờ thực lực của ngươi thêm mạnh, Phần Kiếp Tử Diễm đấu khí tu vi thêm sâu, liền khứ giảo động này đàm nước lặng ba, ngày thần khí này bị trừ danh cũng sắp đến, ha ha, ha ha ha!"
Môn La nói xong, ngửa mặt lên trời “ha ha” cười rộ lên.
Trong mắt Môn La, lúc này chẳng qua chỉ là mặt nước yên lặng, lấy linh hồn hắn sống hơi tàn qua hơn bảy ngàn năm, nghĩ đến ngày sau hắn liền phấn khích, chịu không được thú vị như thế !
Lấy thời đại xem như nước, chúng sinh chẳng qua là lục bình trôi trên dòng, hắn chờ mong, hắn khát vọng, Dịch Vân có ngày chọc trời khuấy nước, tạo nên phong ba cho cái thời đại này