Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 242: Chương 242: Tình cảm thân thuộc






Bởi vì có hai ngày nghỉ ngơi, Dịch Vân lại xin Mễ Nặc đi ra ngoài. Lần này Mễ Nặc không những không hỏi nguyên nhân mà còn nhanh chóng đáp ứng yêu cầu, chỉ nói một câu: “Nhớ rõ trở về trước hừng đông.”

Trong lúc đi, Môn La cười nói: “Lần này Mễ Nặc lão nhân thật thống khoái, ngay cả lý do cũng không hỏi mà đã để ngươi đi ra ngoài. Lại còn chủ động giúp ngươi lấy cớ để ứng phó với thắc mắc của các giáo viên và các đệ tử khác. Là vì biểu hiện của ngươi trong hai ngày thi đấu này vượt qua kỳ vọng của hắn, hay là do đã biết chuyện của mẫu thân ngươi nên mới thế?”

“Có lẽ là do cả hai nguyên nhân này.” Dịch Vân gật gật đầu rồi nói: “Vừa rồi Cát Âu cho ngươi mang tin tức lại đây mời ta đến đó gặp mặt, không biết là vì chuyện gì?”

“Chắc là có liên quan tới chuyện lần trước ngươi muốn bọn họ mua khu mộ cùng trang viên. Chẳng qua mới có hai ngày thời gian, bon họ có thể làm xong được sao? Thế này cũng không khỏi quá nhanh đi!”

Đi vào nơi dừng chân của Kiệt Nặc Tư gia tộc, quả nhiên giống như dự đoán của Môn La. Cát Âu thật sự mua được hai khối đất kia. Từ lúc hắn mở miệng nói cho đến giờ cũng bất qua mới qua hai ngày, hiệu suất làm việc như vậy hoàn toàn vượt qua mong muốn của Dịch Vân. Thật là không thể tưởng tượng được!

Vừa mới gặp mặt, Cát Âu cùng mọi người trong Kiệt Nặc Tu gia tộc đương nhiên không thể ngoại lệ, đều hướng hắn chúc mừng hắn có thể thuận lợi tiến vào bài danh năm mươi cường của Ma Đấu đại hội. Nhìn biểu tình trên mặt của bọn họ giống hệt biểu tình của tất cả các giáo sư và đệ tử lúc hắn về đến khu nghỉ ngơi của học viện Thiên Phong, y như là cùng một khuôn đúc ra. Hiển nhiên là đều cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng đối với việc hắn có thể thuận lợi thăng cấp.

Từ khi tiến vào vòng đấu một trăm cường, dường như ngoài hắn và Môn La ra sẽ không ai khác tin tưởng hắn có biện pháp lấy được thắng lợi tiếp theo. Ngay cả lão sư Mễ Nặc của hắn cũng vậy. Hắn biết biểu hiện của mình đều phá vỡ cái nhìn của mọi người nên cũng không thể trách biểu hiện giống nhau như đúc toát ra trên mặt mọi người.

Trải qua một lúc hàn huyên cuối cùng cũng nói đến chuyện chính.

“Các ngươi chỉ dùng hai thanh nhị phẩm trung giai lôi thuộc tính ma binh cùng với một vạn kim tệ là có thể thuận lợi mua được?” Dịch Vân có chút kinh ngạc.

Lúc ấy hắn nhưng là đưa cho Cát Âu ba thanh lôi thuộc tính ma binh, còn nói qua rằng không tiếc gì đại giới. Nào ngờ Lam Duy Nhĩ gia tộc chỉ vẻn vẹn đồng ý điều kiện như vậy, dùng có hai thanh ma binh liền nguyện ý giao ra hai khối đất kia.

Hắn đã sớm biết Lam Duy Nhĩ gia tộc không thể nào coi trọng trang viên của mẫu thân cùng khối mộ địa của tộc nhân khác họ, vì thế mới chỉ xuất ra ba thanh thứ phẩm ma binh làm vật giao dịch. Không ngờ, hắn vẫn đánh giá quá cao mức độ coi trọng của Lam Duy Nhĩ gia tộc với hai khối đất kia. Đối với gia tộc bọn họ mà nói, giá trị vẫn kém xa so với hai thanh ma pháp binh khí.

Cát Âu cười nói: “Chỉ là một khối mộ địa của tộc nhân khác họ cùng với một khi nhà trang viên cũ nát căn bản là không đáng giá như vậy. Từ đầu ta chỉ nói ra cái giá là một thanh ma binh cùng mười vạn kim tệ mà thôi. Chỉ là thấy bọn họ còn muốn suy nghĩ cho nên lại đưa thêm một thanh ma binh. Lam Duy Nhĩ bá tước cùng với lão hồ li Bối Cách lúc đấy mới thống khoái đáp ứng.”

Nguyên lai lần này giao dịch là Cát Âu mang theo Địch An trưởng lão cùng Ngạc Đa Đồ tự mình tới bàn bạc. Cái này cho thấy hắn thập phần để ý chuyện mà Dịch Vân giao phó, nhắc nhở.

Kiệt Nặc Tư gia tộc biểu hiện ra sự thận trọng kỳ lạ, tộc trưởng tự mình bái phỏng, đương nhiên Lam Duy Nhĩ gia tộc cũng không dám chậm trễ liền phái ra Thủ tịch trưởng lão của gia tộc Bối Cách tới đón tiếp. Lúc nhìn thấy Cát Âu lấy ra thanh lôi thuộc tính ma binh, Bối Cách bị dọa kinh hãi, dáng vẻ mừng như điên. Lập tức mời tộc trưởng Mặc Tây qua trao đổi.

Cát Âu suy nghĩ ra cái cớ cũng khá buồn cười. Chính là ở trong khối mộ địa kia có chôn một người có đại ân đối với tổ tiên của Kiệt Nặc Tư gia tộc. Có thể nói là năm xưa nhờ có sự trợ giúp của vị ân nhân này mà bây giờ mới có Kiệt Nặc Tư gia tộc tồn tại. Bọn họ trải qua bao nhiêu năm không ngừng tìm kiếm, cuối cùng mới tìm được chỗ chôn hắn tại khu mộ địa kia.

Hiện tại sở dĩ sẽ đem hai thanh “Trân quý” lôi thuộc tính ma binh của gia tộc lấy ra trao đổi là vì một lần nữa tu sửa lại mộ, hảo hảo cung phụng vị ân nhân của gia tộc đã ngủ yên này. Đương nhiên, về phần những mộ phần của người khác trong mộ viên, Kiệt Nặc Tư gia tộc bọn họ nhất định cũng sẽ chăm sóc, đảm bảo không một chút phá hư.

Lý do buồn cười như thế, Cát Âu nhưng lại nói rõ ràng được đạo lý, không có chút nào sơ hở. Nói không để ý người khác tin như vậy là vì xem chuẩn Lam Duy Nhĩ gia tộc không có thể tìm hiểu sâu chuyện này.

Một cái họ khác tộc nhân không có quan trọng ở mấy trăm năm trước? Mặc Tây đến tên của hắn cũng lười hỏi. Thực ra cũng bớt cho Cát Âu một phen công phu nói dối. Trên thực tế, hắn đã chuẩn bị thỏa đáng tư liệu giả của tổ tiên cùng với cái “Ân nhân” kia, chỉ là không có phát huy tác dụng mà thôi.

Có Cát Âu chính mồm hứa hẹn. Hơn nữa chẳng qua đây chỉ là một khối mộ của tộc nhân khác họ, Lam Duy Nhĩ gia tộc từ trước đến nay chỉ làm cho hết lễ tiết, làm cái mặt ngoài, căn bản là chưa từng coi trọng. Có thể dùng nó để đổi lấy hai thanh nhị phẩm trung giai lôi thuộc tính ma binh đã là việc hết sức vui mừng. Mặc Tây đương nhiên là ngàn vạn lần khẳng khái đáp ứng rồi.

Về phần sau này, Kiệt Nặc Tư gia tộc sẽ đối đãi với khối mộ kia như thế nào, là thật sự chăm sóc cung phụng tốt hay cải biến thành cái khác, căn bản là bọn họ sẽ không quan tâm, cũng là tuyệt đối không hỏi đến.

Không phải chỉ là một khu mộ viên chôn tộc nhân khác họ sao? Cũng chỉ cần một lần nữa tùy tiện tìm một khối đất hoang mua xuống là được rồi. Đối với đứng đầu tứ đại thế gia của đế quốc, gia tộc Lam Duy Nhĩ từ trước đến nay làm việc đại khí, cũng không cần nhắc tới một việc nhỏ đơn giản như vậy.

Về phần trang viên cũ nát, Mặc Tây căn bản là không hỏi lấy một từ, coi như tặng kèm với mộ viên. Chỉ là ý tứ lấy một vạn kim tệ làm tượng trưng nhượng lại. Tuy rằng trang viên nhỏ không đến một trăm mét, nhưng ở ngoại ô của Kỳ Vũ thành được nói có giá một tấc đất, một tấc vàng thì giá cả như thế không khác gì đưa tặng.

Địch An trưởng lão nói chen vào: “Hiện tại hai địa phương kia cũng đã mua xuống theo ý của ngươi rồi. Ngươi tính toán làm gì hai khối đất đó?”

Từ lời nói lúc trước của Dịch Vân, bọn họ đều biết Dịch Vân thập phần coi trọng hai địa phương này.

Mặc dù chắc chắn là có nguyên nhân, nhưng có một điều là tốc độ hoàn thành đã vượt qua yêu cầu của hắn, bây giờ đã thuận lợi lấy được. Không ai hiểu được rốt cuộc Dịch Vân muốn xử trí hai địa phương này như thế nào.

Chỉ nghe Dịch Vân thản nhiên nói: “Mộ viên cứ để nó duy trì hình dạng hiện tại. Chỉ là xung quanh mộ viên phải trồng cây bạch dương, cũng ở bên ngoài đào một cái hồ nước. Ta muốn trong nở đầy hoa sen, mà xung quanh phải có các loại hoa để nơi đó một năm bốn mùa đều có thể có cảnh tượng trăm hoa đua nở.

“Về phần trang viên kia, tìm người tu sửa lại bốn phía tường xung quanh. Trong sân phải có đầy hoa tươi. Trong phòng nhờ người mỗi ngày quét dọn. Nhưng toàn bộ bài trí ở bên trong thì đừng có động đến. Bất kể là bàn, trang phục, giường, ghế… tất cả đều phải duy trì bộ dạng vốn có mới được.”

Dừng một chút, Dịch Vân nói tiếp: “Còn nữa, cứ để cho lão giả trông coi mộ viên tiếp tục ở lại. Đem nơi ở của hắn xây dựng lại một chút cho thoải mái rộng rãi, cũng cho hắn đãi ngộ nhiều hơn. Về sau vẫn giao cho hắn quản lý, cũng phái thêm vài người dưới giúp hắn chăm sóc mộ viên đi. Cứ là như thế đi!”

Nói tới đây, Dịch Vân có chút thương cảm. Hồ nước hoa sen cùng với hoa tươi nở rộ là cảnh tượng mà mẹ hắn lúc còn sống thích nhất. Còn hàng bạch dương là loại cây trồng trong trang viên của Tư Đạt Đặc bộ tộc ở Ái Đạt trấn. Tất cả đều là những phong cảnh đẹp nhất trong trí nhớ của hắn.

Hắn cũng tin tưởng rằng mẹ hắn sẽ hài lòng với sắp xếp bố trí như thế.

Lời nói vừa xong đều khiến tất cả đều ngạc nhiên. Không nghĩ tới Dịch Vân không tiếc đại giới để mua được hai khối đất kia chỉ để xây dựng lại và sử dụng như vậy. Thật sự là khác xa so với dự liệu của bọn họ!

Ngạc Đa Đồ ngơ ngác nói: “Việc này làm thì không khó, mà phải nói là rất đơn giản mới đúng! Chỉ là… Vì sao ngươi phải làm như vậy? Chẳng lẽ…”

Khoát tay áo. Dịch Vân lạnh nhạt nói: “Đừng có đoán mò! Ta cùng Lam Duy Nhĩ gia tộc không có một chút quan hệ gì cả! Cũng giống như các ngươi bịa ra lý do, có một người rất quan trọng đối với ta đang ở trong khu mộ viên kia. Ta chỉ là muốn biểu đạt một ít tâm ý của ta mà thôi. Vấn đề này, sau này các ngươi không cần nhắc lại.

Mộ chôn tộc nhân khác họ không nhất định phải là người trong tộc của Lam Duy Nhĩ gia tộc. Tuy Dịch Vân nói ra thế vẫn không giải thích nghi ngờ của bọn họ nhưng để bọn họ có thể tiếp nhận rồi.

Về phần nghe được bên trong mộ địa có người rất quan trọng đối với Dịch Vân cũng làm cho bọn họ suy nghĩ đến tòa mộ viên kia, biết rằng nhất định phải đem chuyện này làm thật tốt mới được

Kiệt Nặc Tư gia tộc làm Việc này khiến Dịch vân rất hài lòng. Hắn cũng theo như hứa hẹn đưa ra năm thanh nhị phẩm trung giai lôi thuộc tính ma binh. Đám người Cát Âu đương nhiên là thần tình hưng phấn tiếp nhận.

Năm thanh ma binh này đối với gia tộc bọn họ có giá trị không thể đo lường được. Có thể khiến cho chiến lực của đệ tử trong tộc đề cao một mảnh lớn.

Cát Âu hiểu được, cho dù trong tay của Lam Duy Nhĩ gia tộc, đứng đầu tứ đại thế gia của đế quốc cũng không nhất định có được lôi thuộc tính ma binh phẩm chất cao như thế. Tại điểm này, ngược lại tiểu gia tộc của bọn họ còn hơn tứ đại gia tộc. Chẳng qua chỉ là làm thỏa đáng một việc nhỏ bé vì Dịch Vân lại có thể có được cực phẩm ma binh mà toàn đại lục khó cầu. Sự cảm kích đối với Dịch Vân lại tăng lên.

“Đúng rồi!” Trước khi đi, Dịch Vân dặn dò: “Lần này giao dịch, các ngươi chỉ dùng hai thanh ma binh có thể để Lam Duy Nhĩ gia tộc gật đầu. Phần còn lại tự nhiên cũng là quy về các ngươi. Chỉ là, lúc trước ta đã nói qua, thanh lôi thuộc tính ma binh kia chỉ là tàn thứ phẩm mà thôi. Chỉ nhìn được chứ không dùng được! Nếu tranh đấu mà chém vào ma binh cùng phẩm cấp mà nói, e rằng có nguy cơ kiếm gãy người chết.

“Cá nhân ta đề nghị rằng đừng để lại. Đấu giá lấy giá cao bán nó đi ra ngoài đi.”

Mọi người nghe vậy rùng mình. Bọn họ quả thật có ý tưởng mang thanh ma binh được thêm kia phân phối cho trưởng lão hoặc đệ tử trong tộc. Bây giờ nghe Dịch Vân dặn dò như vậy, cũng lập tức đánh mất ý niệm trong đầu này.

Kiếm trên tay là sinh mệnh thứ hai của vũ giả, cũng là dựa vào đó để sống sót lớn nhất trong chiến đấu. Đương nhiên không thể dùng binh khí mà đã biết rõ nó có tỳ vết ở bên người.

Cát Âu cùng với các trưởng lão cung kính đưa Dịch Vân ra đến ngoài cửa. Thấy vẻ mặt của hắn quan tâm hỏi Ngạc Đa Đồ về tình hình của Ny Khả, nói chuyện đến hơn nửa giờ mới rời đi. Cát Âu thấy thế liền lâm vào trầm tư, cùng với Địch An trưởng lão nhìn nhau. Trong ánh mắt của cả hai đều truyền lại cùng một ý tứ.

Biểu hiện như vậy là sao ? Là thân thuộc sao ?

Trong gia tộc Kiệt Nặc Tư, Dịch Vân vẫn tương đối gần gũi hai người Ngạc Đa Đồ và Ny Khả. Mức độ tín nhiệm của Dịch Vân với bọn họ càng nhiều hơn so với bản thân hắn là tộc trưởng gia tộc cùng Thủ tịch trưởng lão Địch An

Cát Âu nhìn bóng dáng Dịch Vân rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu hắn coi trọng hai chú cháu Ngạc Đa Đồ như vậy, như vậy. Ta nên suy nghĩ cho bọn họ một ít đặc ân. Trước hết đem Ngạc Đa Đồ cùng với Ny Khả ngoại lệ tiếp nhận thành thành viên trực hệ của gia tộc. Ban thưởng cho họ tộc Kiệt Nặc Tư. Sau đó, đem Ngạc Đa Đồ thăng lên làm chính thức trưởng lão, đợi Ny Khả từ lúc Thiên Phong học viện tốt nghiệp, cũng lập tức ngoại lệ thăng nàng làm phó trưởng lão gia tộc đi !”

“Làm như vậy, có thể đem Dịch Vân giữ chặt tại Kiệt Nặc Tư gia tộc chúng ta!”

Dịch Vân là một viên kẹo cực phẩm. Cát Âu hy vọng hắn có thể làm cho gia tộc bọn họ ngọt đến tận xương cốt. Mà hai người Ngạc Đa Đồ cùng Ny Khả chính là cái que xâu lại, để bọn họ có thể liên tục hưởng đến vị ngọt của mật đường hay không. Ờ ờ, còn thêm một bé A Lôi Lạp nữa.

Chỉ cần ba người này vẫn có thể ở trong gia tộc của bọn họ thì Kiệt Nặc Tư gia tộc có thể liên tục nhấm nháp vị ngọt ngào đến tận mai sau rồi. Ngọt tiến vào xương, ngọt thấu trong lòng.

Nghĩ đến đây, Cát Âu cùng với Địch An đồng thời bật cười thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.