Vừa cúi đầu, Dịch Vân đã thấy Cầu Cầu nhanh chóng trườn xuống đất bò tới chỗ xác cương lân mãnh sư ở gần đó.
Dịch Vân mới đầu không hiểu nó định làm gì, nhưng lập tức nhớ lại chuyện con rắn này lần trước ăn ma thú nhả ra tinh hạch thế nào, liền cất bước đi theo nó.
"Quả nhiên là địa hệ tam giai ma hạch! Lần này công sức bỏ ra cũng không uổng phí." Dịch Vân nhìn khỏa tinh hạch vàng óng mà Cầu Cầu vừa nhả ra, vui vẻ cười nói.
Một tháng nay, ngoại trừ lúc đầu hắn chém giết hai con Hung lôi bạo hổ, tìm được hai khỏa lôi hệ tam giai ma hạch, còn lại hầu hết đều là nhất giai, bây giờ có thêm một ma hạch địa hệ tam giai nữa, coi như là thu hoạch ngoài ý liệu, hắn đương nhiên rất vừa lòng.
Dịch Vân cầm viên ma hạch xoa xoa vào áo cho sạch máu rồi thu lấy. Vừa lúc muốn tìm phương hướng ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch, hắn lại thoáng nhìn trong bụi cỏ gần đó tựa hồ như ẩn giấu thứ gì, liền lại gần điều tra, kết quả làm hắn không khỏi hít mạnh một hơi mới trấn tĩnh lại được.
Xen lẫn giữa đảm cỏ cây là một thi thể đã phân liệt, tứ chi và nửa người bên dưới không thấy đâu, phần còn lại còn có dấu vết bị cắn xé, bên cạnh còn có một đoạn ruột lòi ra, ngay cả đầu lâu cũng bị cắn mất một nửa, từ những gì còn sót lại, mơ hồ có thể thấy đây là thi thể một tráng niên.
Dịch Vân sắc mặt trắng bệch, đột nhiên nhớ tới vừa rồi trước khi mình công kích, con cương lân mãnh sư lúc đó cúi đầu giống như đang “đánh chén” một bữa tiệc lớn, xem ra bữa tiệc chính là đây.
"Hắn chắc là dong binh." Môn La thấy cảnh này, thần sắc vẫn bình thường, lạnh nhạt nói: "Tới nơi này giết ma thú tìm ma hạch, lại bị giết chết, trở thành đồ ăn cho ma thú, cái này rất bình thường, chỉ là nhược nhục cường thực thôi (ý chỉ kẻ yếu làm thức ăn cho kẻ mạnh)."
Dịch Vân không nói gì, thậm chí cũng không dám liếc mắt nhìn xuống một lần nữa, lập tức xác định phương hướng rồi rời đi.
Một tháng trước, hắn cũng là một dong binh, đi theo Bạo Tẩu dong binh đoàn vào sơn mạch này, trải qua mấy trận chiến đấu cùng ma thú, cũng đã chứng kiến đồng đội chết thảm bởi ma thú, tâm lý dần dần đã cứng rắn lên. Chỉ có điều, thi thể vừa rồi quá kinh tâm, quá thê thảm, lại nghĩ đến chuyện chính mình nếu thất bại bị ma thú ăn thịt, tới đây hắn không dám nghĩ tiếp nữa, hóa ra, hắn vẫn chưa đủ trưởng thành…
Cùng nhìn một sự việc, nhưng hắn quả thật không thể bình tĩnh như Môn La, bình tĩnh nhìn thảm trạng của xác chết, lại đưa ra phán đoán người nọ là dong binh.
Tâm trí vẫn đang suy tư, dưới chân mới đi không đến năm bước, đã lại ẩn ước nghe thấy phía trước có tiếng xé gió truyền đến, Dịch Vân đang tự suy nghĩ bỗng dưng ngẩng đầu, phát hiện chỗ phát ra thanh âm là ở ngay phía trước, lại cũng đang đi tới phía hắn.
Rút Long phách đao, Dịch Vân cảnh thận nhìn chăm chú phía trước, lúc này tiếng gió đã có thể nghe thấy rõ ràng. . .
"Ha ha, bị mùi máu tươi hấp dẫn tới đây sao, hôm nay thiên địa vận khí thật tốt, lại có con mồi chủ động tới cửa... Di, bất hảo! Mau! Tiểu tử chạy mau! Lập tức quay lại chạy!" Môn La vốn đang cười thoải mái, trong nháy mắt sắc mặt đã thành màu xanh, vội vàng quát.
Ngữ khí Môn La thập phần sốt ruột, như sợ trời sắp sập đến nơi, Dịch Vân đang cầm đao đề phòng nghe thấy thế nhất thời khó tin, trong ấn tượng của hắn Môn La chưa bao giờ có biểu hiện bối rối như vậy, huống chi, nếu quay ngược lại chạy chẳng phải sẽ càng đi sâu vào Lạc Nhật sơn mạch sao? Ma thú ở vùng trung tâm căn bản không phải loại tứ tinh như hắn đối phó được, nhưng Môn La chắc chắn cũng không bảo hắn đi chịu chết?
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong nháy mắt khi Môn La vừa dứt lời, Dịch Vân lập tức quay đầu chạy như bay, trong lòng hắn vạn phần khó hiểu nhưng cũng tín nhiệm Môn La trăm phần, lúc khẩn cấp không nghĩ ngợi gì nghe lời chạy ngay.
"Nhanh! Mau! Nhanh nữa lên! Ngàn vạn lần đừng để bị đuổi kịp!" Môn La theo bên người, trong miệng vẫn sốt ruột hô.
Dịch Vân lúc này toàn thân tản ra vầng sáng màu tím nhạt, trên trán mồ hôi không ngừng toát ra rơi xuống, hiển nhiên đã phát huy toàn bộ đấu khí trong cơ thể, lại nghe tiếng Môn La thúc giục, cắn răng một cái, trong khoảnh khắc tốc độ lại đề cao, đem cực hạn của hắn lúc này thi triển ra hết.
"Lão Đại. . . với tốc độ này ta không duy trì được lâu đâu, còn nữa, chúng ta tiến sâu vào sơn mạch, không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Là cái gì đang đuổi theo chúng ta?" Đang chạy nhanh, Dịch Vân đem hết nghi vấn trong lòng ra hỏi, trong giọng nói ngoại trừ vẻ khó hiểu còn kèm theo nỗi lo lắng.
"Ta cũng không biết!" Môn La trả lời làm Dịch Vân lại càng thấy khó hiểu hơn, chỉ nghe hắn nói tiếp: "Trước mắt có thể khẳng định , là một con ma thú ít nhất ngoài ngũ giai!"
Dịch Vân nghe vậy kinh hãi!
"Ngũ giai ma thú cùng cấp với nhân loại lục tinh võ cuồng và pháp cuồng, căn bản không phải thứ ngươi có thể đối phó bây giờ! Trốn vào vùng núi non chúng ta còn có thể dựa vào may mắn, chỉ cẩn không bị cao giai ma thú phát hiện thì vẫn còn sinh cơ, nhưng nếu để con ma thú phía sau đuổi kịp thì ngươi chết chắc rồi!" Môn La lo âu nói.
"Ở khu vực bên ngoài này, đáng ra không có khả năng có ma thú trên tứ giai, chỉ có thể nói chúng ta vận khí thực sự quá tốt đi." Môn La vừa hận vừa nói.
Dịch Vân lúc này mới hiểu tình hình của hắn bây giờ nguy hiểm thế nào!
Cùng cấp với nhân loại lục giai võ cuồng, tức là hơn hắn hai giai, chỉ cần bị nó đuổi kịp, đừng nói là chiến thắng, ngay cả chạy trốn cũng khó, trước mặt lực lượng tuyệt đối, có thể nói kỳ tích căn bản không tồn tại.
"Để ngươi trốn vào chỗ sâu trong sơn mạch, kỳ thật còn có một dụng ý nữa. . ." đang chạy trối chết, Dịch Vân lại nghe thanh âm Môn La truyền đến: "Ma thú phần lớn có ý thức lãnh địa, càng là cao giai ma thú thì càng rõ ràng, cho nên, chỉ cần ngươi chạy sâu vào sơn mạch, nhất định sẽ tới lãnh địa của cao giai ma thú khác, con ma thú đằng sau rất có thể sẽ kiêng kị mà không tiếp tục truy đuổi."
". . . Đương nhiên, ngươi cũng có thể trở thành mục tiêu của những cao giai ma thú khác, chúng ta bây giờ đang đem tính mạng ra đặt cược, cũng bởi không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể đánh cuộc một keo ..."
Dịch Vân nghe xong, thân mình không tự giác run lên... Hắn thật sự không muốn lại ngồi vào chiếu bạc không sống tất chết này! Một năm trước, ngoại công và cậu hắn chính là tham gia ván bạc tương tự mà thua cả Yêu Đạt trấn cùng Tư Đạt Đặc gia tộc, hôm nay ngẫu nhiên lại đến lượt hắn…
Hắn rất sợ hãi! Không phải sợ chết, mà là hắn bây giờ không thể chết được! Chuyện phải hoàn thành rất nhiều, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải sống, nhất định phải thắng được ván này!
Dịch Vân cắn chặt hàm răng, duy trì tốc độ cao nhất chạy thẳng tắp về phía phía trước, áp lực đến từ phía sau càng ngày rõ ràng, hắn biết khoảng cách song phương đang kéo gần lại, hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng Môn La phán đoán không lầm, trước khi bị đuổi kịp có thể đến lãnh địa một con ma thú cao giai nào đó.
"Vù vù ~~!" Gió lạnh thổi tới Dịch Vân làm trên người hắn cảm giác lạnh lẽo...
Một lát sau, Dịch Vân đã chạy được vài trăm thước, uy hiếp phía sau cũng càng gần, giữa lúc Dịch Vân đang lo lắng, đột nhiên trước mắt sáng ngời, phát hiện phía trước ước chừng ba mươi thước, đã là phía cuối rừng rậm, sau đó là gì hắn cũng không biết, chỉ hi vọng tình huống ở đó tốt hơn bây giờ.
"Cẩn thận!" Môn La đột nhiên rống to.
Dịch Vân ngạc nhiên, nhưng lập tức kinh hoàng phát hiện ra hai vòng ánh sáng màu lam còn to hơn người hắn từ phía sau bắn đến, tốc độ còn nhanh hơn hắn không chỉ một bậc.
Ngay lúc đó, Dịch Vân quát to một tiếng, vận khởi mười thành đấu khí, trong khoảng khắc vầng sáng màu tím chói mắt hiện ra bao quanh thân thể, hai tay dùng sức, không kịp quay đầu cầm Long phách đao chém ngược lại đằng sau, đao quang máu tím như tia chớp, lập tức va chạm dữ dội với vòng sáng lam quang kia.
"Đương!" Một tiếng nổ mạnh, Dịch Vân máu miệng máu phun ra, khi Long phách đao tiếp xúc với lam quang kia, lực phản chấn mãnh liệt quá mức tưởng tượng chấn bay hắn ra xa, đồng thời tiếp tục lao tới nhẹ nhàng chặt đứt ba cây cổ thụ chừng một người ôm…
Dịch Vân chịu đựng đau nhức, dựa vào một đoạn cây nhanh chóng đứng lên, há miệng nhổ ra một bụm to máu tươi, cánh tay phải không ngờ mất hết tri giác, hắn kinh hoảng đem long phách đao chuyển qua tay trái, phát hiện Cầu Cầu lúc này đã leo lên đầu vai hắn, kêu tê tê không ngừng, hàm ý như lo lắng cho hắn.
Cầu Cầu bình thường luôn ở trong lòng Dịch Vân, coi ngực hắn như tổ của mình, thỉnh thoảng còn theo thói quen quấn lấy eo Dịch Vân như một cái thắt lưng, không nghĩ tới vì thói quen này của Cầu Cầu mới kiếm lại cho hắn một cái mạng.
Vừa rồi giao phong sinh ra chấn lực thật lớn, trong khoảnh khắc phá tan toàn thân hộ thể đấu khí của hắn, thân thể có thể nói là suy yếu tới cực điểm, không thể chịu nổi thêm bất cứ đòn nào nữa, mà kế tiếp hắn lại bị khí kình đánh bay, liên tiếp đập vào ba cây cổ thụ, tất cả đều là Cầu Cầu ở trước ngực làm thành khiên thịt, thay hắn tiếp đại bộ phận lực trùng kích, nếu không hiện tại hắn cho dù có thể may mắn không chết nhưng cũng không thể nào đứng dậy.
Bây giờ thấy Cầu Cầu gọn gàng quấn lên đầu vai, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng khi va chạm, Dịch Vân có chút ngỡ ngàng, nhưng đã biết Cầu Cầu không việc gì, hắn cũng yên lòng.
Cảm giác nguy hiểm lại tăng lên, ngẩng đầu thấy phía trước không đến mười thước, một con cự thú toàn thân lam mao(lông xanh), hai tròng mắt u lam lấp lánh lạnh như băng tỏa ra hung quang đang nhìn mình thèm thuồng...
Chỉ thấy con ma thú toàn thân là lam mao, ngay cả hai mắt cũng màu lam, hình thể to lớn ước chừng to như ba người trưởng thành, so với con tứ giai Bạo ngưu trước kia từng thấy thì nhỏ hơn một chút, nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi thở hung tàn cùng uy áp mãnh thú hơn xa Bạo ngưu.
Dịch Vân còn phát hiện móng vuốt chi trước của nó có một vết vỡ rộng chừng một thước, là vết thương do đao lưu lại, lúc này còn đang nhè nhẹ chảy máu.
Hắn đương nhiên biết vết thương này đúng là do hắn vừa rồi tạo thành , nhưng hắn lại không bởi vậy mà vui sướng, ngược lại còn sợ hãi khôn cùng...
Hắn vận mười thành đấu khí không hề giữ lại một chút gì, hơn nữa dùng nhị phẩm ma binh Long phách đao lại chỉ làm móng vuốt của nó mẻ một miếng?
"Không ngờ là Băng lân báo. . . Lục giai ma thú a!" Môn La hít vào một ngụm lương khí.
Lục giai ma thú? Không phải là có thể so với nhân loại thất tinh võ tước? Dịch Vân sau lưng toát mồ hôi lạnh, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy , trong lòng biết hắn hiện tại đã lâm cảnh cửu tử nhất sinh!
"Rống!" Băng lân báo điên cuồng hét lên một tiếng, thoáng chốc trong phạm vi mười dặm phi điểu bay hết lên, trong chớp mắt nó lướt qua khoảng cách mười thước, lao tới trước mặt Dịch Vân, há mồm định cắn. Tốc độ như lôi đình, Dịch Vân căn bản không có thời gian lùi lại, chỉ có thể giơ Long phách đao cấp tốc chém về phía cái mồm to như chậu máu kia..
"Ngươi điên rồi sao? Mau trốn đi! Cùng hắn đánh bừa chỉ có đường chết!" Môn La điên cuồng hét lên, ngữ khí có vẻ run rẩy.
Dịch Vân trong lòng cười khổ, hắn đương nhiên hiểu được đối phương mạnh như thế nào, nhưng hiện tại nếu muốn chạy trốn chạy đã không kịp rồi, cũng không thể ngồi yên chờ Băng lân báo giết mình, chỉ có giơ đao lên tiếp chiến, cho dù bất đắc dĩ nhưng là điều duy nhất hắn làm được bây giờ.
"Tê ~~!" Dịch Vân mới giơ Long phách đao lên, Cầu Cầu lại lấy tốc độ nhanh hơn lao về phía Băng lân báo, đột nhiên Cầu Cầu xà khẩu mở rộng ra (há mồm đó), so với thể tích cực đại của Băng lân báo còn lớn hơn gấp đôi, giống như lúc trước một ngụm nuốt Bàn thạch bạo ngưu, như thiểm lôi đớp về phía Băng lân báo.
"Rống ~~!" Băng lân báo cũng không nghĩ tới một con rắn nhỏ lại có tuyệt chiêu như thế, nguy hiểm, ma thú trực giác nói cho nó con rắn này rất nguy hiểm!
Nó đang lao tới đột nhiên dừng lại, cũng há mồm hướng về phía Cầu Cầu, ngửa mặt lên trời phun ra một thủy cầu màu lam thật lớn oanh kích con rắn.
Chuyện phát sinh giữa hai đầu ma thú xảy ra trong nháy mắt, Dịch Vân đứng phía sau Cầu Cầu còn chưa kịp phản ứng, nhất thời đã kinh ngạc phát hiện chung quanh băng nguyên tố đang tụ tập lại rất nhanh, rồi lại một tiếng nổ thật lớn vang lên, một bóng đen như tia chớp lao về phía hắn. Không tránh kịp, Dịch Vân bị bóng đen đó đập mạnh vào ngực, lập tức đánh hắn bắn ra xa.
Ngay khi Cầu Cầu đang muốn một ngụm nuốt con Băng lân báo vào, Băng lân báo phản ứng nhanh hơn, giữa không trung phát ra một cái thủy hệ ma pháp, từ cái miệng mở lớn của Cầu Cầu tiến trong cơ thể, lục giai ma pháp uy lực dữ dội kinh người, huống chi là trực tiếp ở bên trong thân thể phát nổ, Cầu Cầu lập tức bị này bắn thật mạnh về, vừa vặn đánh vào Dịch Vân ở phía sau.
"Tê ~~~!" Cầu Cầu đang bay ngược tình trạng thê thảm, phun ra một bụm máu tươi, ngay cả hai tròng mắt xanh biếc cũng rỉ máu màu lam, mà Dịch Vân bị đụng phải cũng chịu khổ sở, lồng ngực truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt, một bụm máu phun ra, hắn cùng Cầu Cầu cứ như vậy bay ra khỏi rừng rậm...
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, từ khi tiến vào Lạc Nhật sơn mạch đến giờ, Dịch Vân chưa từng gặp dương quang chói mắt như thế.
Khi hắn cùng Cầu Cầu lộ vẻ sầu thảm ngã nhào trên mặt đất, Dịch Vân đột nhiên phát hiện, chỗ này là vách núi! Nguyên lai, sau cánh rừng lại là một vách núi dựng đứng, bước một bước là vực sâu muôn trượng, một tử lộ, một nơi tuyệt địa!
Ta sẽ chết sao? Dịch Vân giãy dụa cố gắng đứng lên, toàn thân đột nhiên đau nhức, lại nhổ ra một ngụm máu đen, phát hiện Cầu Cầu đang nằm im trong lòng hắn không nhúc nhích, xem ra là đang hấp hối ...
Còn chưa chờ hắn đứng lên, chợt thấy một cơn gió lạnh lẽo đến kinh tâm động phách từ trong rừng cây thoát ra, cuồng mãnh lao đến, cũng không biết con Băng lân báo này với hắn có mối thù truyền kiếp gì, vì sao nhất định không ăn hắn không được?
Dịch Vân áp chế đau đớn như liệt hỏa trong cơ thể, lập tức nhảy lên, nhưng đây là tuyệt địa, hắn hẳn là không có đường thoát...
"Nhảy xuống đi! Mau nhảy xuống vách núi!" Môn La quát.
Dịch Vân nghe vậy đầu tiên là ngẩn ngơ, chợt toàn thân kịch chấn!
"Nhảy xuống là cửu tử nhất sinh, lưu lại thì chỉ còn đường chết, mau nhảy!" Môn La một bên quát, một bên vận khởi toàn bộ đấu khí còn sót lại, như tia chớp đánh tới Băng lân báo. . .
Môn La sớm mất đi thân thể, lấy linh thể trạng thái mà tồn tại, hắn nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra thực lực tam tinh chiến sĩ, đối phó với Băng lân báo tương đương nhân loại thất tinh võ tước là không có cơ may gì, muốn ngăn cản một chút cũng là vọng tưởng.
Nhưng là, Môn La khi còn sống là vị cường giả tinh vực tuyệt đỉnh, kỹ xảo chiến đấu và kỹ xảo vận dụng đấu khí của hắn không phải vũ giả đương đại có khả năng bằng được.
Môn La đem toàn bộ đấu khí áp súc tại một điểm, giống như một cây châm, thừa dịp Băng lân báo truy kích Dịch Vân, toàn lực đánh vào điểm yếu nhất của nó── đôi mắt!
"Rống ~!" Băng lân báo tập trung toàn bộ sự chú ý vào Dịch Vân, đến lúc nó phát giác thì mắt phải đã trúng chiêu, đau đớn làm nó dừng lại một chút, nhưng thú tính lại hoàn toàn bị kích phát, con mắt còn lại căm thù nhìn Dịch Vân phía trước, lại như phát cuồng đuổi theo, hận không thể ăn sống nuốt tươi!
Dịch Vân từ lúc Môn La công kích đã ôm lấy Cầu Cầu toàn lực chạy về hướng vách núi, Băng lân báo phía sau dừng lại một giây, lại lấy toàn lực truy đuổi hắn, trên người phát ra sát ý mãnh liệt, đúng là không giết hắn không thôi.
Dịch Vân sớm đã là nỏ mạnh hết đà, bây giờ còn có thể chạy toàn bộ là do ý chí kiên cường chống đỡ, mắt thấy sắp bị đuổi theo , hắn đột nhiên linh cơ vừa động, lập tức đem toàn bộ khí lực còn lại, xoay người dùng Long phách đao mạnh mẽ chém ra.
"Hưu ~~!"
Đấu khí sót lại nhập vào long phách đao, tỏ ra một đao mang rất nhỏ lao ngược lại, mang theo tiếng xé gió bén nhọn công kích Băng lân báo. . .
Băng lân báo cũng không để Dịch Vân trong mắt, nhưng nó lại kiêng kị chuôi đao này, vết thương trên người chính là bị đao này chém vào, vốn đã sắp đuổi tới, nó lại dừng lại nghiêng người tránh đi.
Lợi dụng thời gian ngắn ngủi này, Dịch Vân chạy thêm vài bước tới vách núi, ôm Cầu Cầu toàn lực nhảy ra không hề do dự.
"Rống ~~~!" Băng lân báo ngửa mặt lên trời rống to, trong khoảnh khắc mồm to lại mở, phát ra một thủy hệ ma pháp cầu phóng theo hướng Dịch Vân vừa nhảy xuống.
Dịch Vân lúc nhảy xuống vách núi khí lực đã sớm dùng hết toàn bộ, trong lúc rơi, hắn mơ hồ thấy một quang cầu màu lam thật lớn bắn tới, quang cầu chưa đến toàn thân hắn đã đông cứng lại, ngón tay cũng không thể nhúc nhích, một cảm giác lạnh băng bao trùm lấy thân như dự cảm tử vong…
Dịch Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn quang cầu tới gần mà không cách nào ngăn cản... Ngay thời khắc tử sinh này, Cầu Cầu đang trong ngực hắn lại quay đầu, đột nhiên mở to mồm, một ngụm nuốt luôn hắn vào!
Trước mắt hắn thoáng chốc tối sầm, tiếp đó hắn không biết gì nữa