Thiếu niên lạnh lùng từng lời một nói lên cái tên Tư Đạt Đặc, tất cả đều có thể nghe được rất rõ ràng. Âm vang trầm lãnh đó còn văng vẳng bên tai, nhưng chẳng một người dám tin tưởng.
Với những trọng thần đại tướng đang đứng trong đại điện Kỳ Võ mà nói, không một ai lại không biết về gia tộc từng một thời huy hoàng vinh quang chói lọi trong quá khứ, đã từ từ lâm vào cảnh suy bại tàn tạ rồi lưu lạc trong nghèo khổ bần cùng này. Đến nỗi, gần như cái gia tộc cổ xưa kia đã hoàn toàn biến mất trên đời. Trải qua lịch sử mấy trăm năm dâu bể, bọn họ cứ thế mà tận mắt chứng kiến một đại gia tộc đương thời cực thịnh rồi lại cực suy.
Cái tên “Tư Đạt Đặc” này, đối với các thế gia vọng tộc mà nói. Là một bài học cực kỳ điển hình. Nhà nào nhà nấy đều từ đó mà hiểu ra một chuyện, gây dựng sự nghiệp vô cùng khó khăn, gìn giữ lại càng khó khăn hơn. Bọn họ lấy đó làm tấm gương nhãn tiền, tuyệt đối không để cho gia tộc của mình rơi vào thảm kịch của nhà Tư Đạt Đặc.
Tộc Tư Đạt Đặc, đối với thế gian sau này mà nói, chỉ còn mỗi một từ thăng trầm!
Đối với dân chúng chỉ biết ngơ ngác nhìn tấm gương ma pháp phát ra hình ảnh kia, gia tộc này không hề giống với những hào môn thế gia thuộc tầng lớp trên hùng mạnh vang danh thiên hạ. Nhưng chỉ trong một đêm của nhiều năm về trước, lại làm khiếp sợ toàn bộ bá tánh của Đế quốc, bởi vụ thảm sát ở Ái Đạt Trấn. Cả trấn hơn hai nghìn người toàn bộ chết thảm, chẳng cần biết già trẻ gái trai, không một ai may mắn thoát khỏi thảm cảnh tanh máu đó. Đây cũng là đại thảm án bí ẩn trăm năm qua chưa từng có, chôn vùi theo nó là tộc trưởng Phổ Tư Tu của bộ tộc Tư Đạt Đặc
Một đêm đen tối, một đại thảm án, một trấn bị giết chết toàn bộ, kẻ chủ mưu cho hành động này cho đến giờ chưa một ai biết rõ. Từ khi vương thất Kỳ Võ lập quốc đã rất nhiều năm trôi qua, cũng chưa hề phát sinh ra một vụ án đau lòng đến thế.
Tộc Tư Đạt Đặc với dân chúng mà nói, là một gia tộc đầy bi thảm!
Ái Đạt trấn, đã diệt vong rồi, Tư Đạt Đặc, toàn gia chết sạch. Mọi người đều biết rõ chuyện này, nên từ trăm dặm đất phong thu về, tại Ma Đấu đại hội mới xuất hiện một lần phong thưởng lớn nhất trong lịch sử.
Vậy làm sao có thể?
Thiếu niên tóc đen trước mắt bao người, lại nói hắn chính là truyền nhân của tộc Tư Đạt Đặc? Thảm án năm đó chẳng phải đã nói là không một ai sống sót rồi ư?
Nếu đây là sự thật, như vậy, trăm dặm đất phong kia vốn chính là của hắn, vương thất Kỳ Võ không nên thu về, đại hội Ma Đấu cũng không nên lấy nó để làm phần thưởng. Nghi thức phong đất đầy long trọng này, bất quá là một sai lầm đáng tiếc, một trò cười trước bàn dân thiên hạ.
Đại điển phong tước xưa nay vốn kết thúc trong vui vẻ náo nhiệt, thì lúc này đã phát sinh những tình huống không thể nào khống chế nữa!
Đại đế Áo Nhĩ Ba mặt mũi cực kỳ khó coi, chết lặng nhìn Dịch Vân, còn chưa nói gì, đã nghe tiếng tướng quân Bá Nạp Đốn đầy lúng túng truyền đến, lão liên tục lắc đầu tỏ vẻ khó tin: “Không có khả năng, tuyệt đối không thể có khả năng! Vụ án năm đó ở Ái Đạt trấn. Toàn trấn một đêm diệt vong, nếu ngươi thật sự là hậu nhân của tộc Tư Đạt Đặc, là người sống sót sau tai họa, thì khi đó mới khoảng tám, chín tuổi, tuyệt đối sẽ không có khả năng tránh được tai kiếp đó!”
Dứt lời, Bá Nạp Đốn hai mắt gắt gao chăm chú nhìn Dịch Vân, trong mắt lão tràn ngập tức giận, mà nhiều hơn là mờ mịt khó tin. Mặc Tây cũng giống y như lão, đã ngây ngốc chết sững tự khi nào.
Thiếu niên tên là “Dịch Vân” này cũng trùng tên với đứa con thứ bảy của Mặc Tây. Tuy biết cơ hội sống sót sau đại thảm cảnh đó là cực kì nhỏ bé, nhưng gia tộc bọn lão đã từng thăm dò thân thế của thiếu niên kia, để biết nó có phải là đứa con bị từ bỏ năm đó hay không. Sau một thời gian dài không ngừng thu thập những tin tức tình báo liên quan tới thân phận của hắn, thì riêng chuyện này đã có thể làm cho nhận định của bọn họ bị sai lệch hoàn toàn.
Tin tức được báo cáo lên, dù không hoàn chỉnh, nhưng đại khái cũng cho biết, Yêu Đạt trấn tuyệt đối không có ai còn sống sót. Tộc Tư Đạt Đặc đã bị xóa sổ, đây chính là sự thật.
Mà bây giờ lại nghe được thiếu niên nọ khẳng định hắn chính là người thừa kế của dòng họ Tư Đạt Đặc, tên của hắn là Dịch Vân. Thì tất cả đều đã chứng minh, đáp án chỉ có một, là bọn họ chẳng biết cái gì cả. Đối với bọn họ mà nói, điều đó giống như sấm nổ bên tai, không hề nghĩ tới và cũng tuyệt đối không bao giờ tin tưởng được!
Đứng ở phía sau hai lão, huynh đệ Ma Đa cùng với An Tắc Tạp, hai người chưa bao giờ đưa ra phỏng đoán đối với thân phận Dịch Vân, cũng sững sờ.
Mặc dù đối với những lời nói thiếu niên kia, là hắn thuộc về cái gia đình “Tư Đạt Đặc” vốn nên sớm chết quách đi mà cảm thấy kinh hãi. Chúng cũng không thèm suy nghĩ sâu xa, tuy có kinh nhưng không sợ, đối lập hoàn toàn thái độ của ông nội và cha của bọn chúng, phản ứng chỉ là kinh ngạc bình thường.
Áo Nhĩ Ba sau cơn choáng váng mới trầm giọng: “Ngươi nói ngươi là hậu nhân của Tư Đạt Đặc sao? Chuyện này không có khả năng, năm đó khi thảm án qua đi, vương thất của trẫm đã lập tức phái đại quân tới tìm hiểu, toàn bộ trấn đều không một người sống sót, ngươi là ai? Làm thế nào mà có thể tránh được trận tai kiếp đó?”
Từng lời nói vô cùng lạnh lùng cứng rắn!
Dịch Vân thản nhiên: “Thảm án đêm đó. Thần đang trong quá trình tu luyện công pháp Đấu khí của gia tộc, sắp tới giai đoạn đột phá được những cửa ải quan trọng, cho nên người nhà đã đem thần đưa đến mật thất ẩn sâu trong dãy núi phía sau Yêu Đạt Trấn, một mình tu luyện. Nơi đó có thể ngăn cản mọi sự tác động từ bên ngoài và không thể dễ dàng phát hiện được. Là do tổ tiên Tư Đạt Đặc lưu truyền cho tới ngày hôm nay, để cho con cháu đệ tử đời sau có chỗ mà tĩnh tâm rèn dũa.”
“Mấy ngày sau, khi thần đi ra từ mật thất, Yêu Đạt trấn đã không còn như trước. Toàn trấn ngoài thần ra chẳng còn một ai sống sót, hung thủ thì đã rời đi từ lúc nào. Thần mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng cũng biết nơi đấy không thể ở lâu được nữa, nên đã đem tộc nhân mai táng, rồi sau đó lập tức trốn sâu vào trong núi hoang rừng thẳm, từ đó đến nay chưa một lần trở về!”
Bởi vì nơi đây có vô số cường giả ma pháp sư, nên Dịch Vân không thể dùng những lời cuồng ngôn để đối đáp với những vấn đề của Áo Nhĩ Ba. Lời hắn vừa nói có đến tám chín phần đều là sự thật, chỉ thêm thắt vào một ít, cho dù là Pháp Thánh Kiệt Mễ Đạt cũng không tài nào nhận ra được sự giả dối. Trừ phi chỗ này biến thành nơi thẩm vấn phạm nhân theo phương thức đặc biệt của lão, dùng ma lực quan sát cận thân, mới có thể phát hiện nội dung hắn vừa kể, thật ra là nghĩ một đằng mà nói một nẻo.
“Nói như vậy, ngươi cũng không biết thủ phạm hạ sát Ái Đạt trấn là ai sao? Áo Nhĩ Ba lúc này đã có vài phần tin tưởng, lại hỏi: “Sau đó thì sao, ngươi bằng cách nào mà thoát khỏi nơi đó khi ngươi mới bấy nhiêu tuổi? Một đứa nhỏ bảy tám tuổi, có thể chạy tới nơi đâu được?”
Dịch Vân quay đầu nhìn đám người Ni Tư, rồi nói: “Khi đó, trong người thần cũng không có một đồng nào, cũng không biết đi đâu cho tốt. Chỉ nhớ man mán là ở phía bắc của Yêu Đạt trấn có một thành phố lớn, nên đầu tiên là ẩn nấp trong rừng núi để tránh kẻ thù, rồi sau đó theo hướng bắc mà đi. Khi tới được thành Đa Ni Tạp, gặp ngài chủ thành Ni Tư và nhờ ngài ấy đã hết lòng trợ giúp cho thần, để thần ẩn náu ở đó một thời gian dài, mãi đến mấy năm sau này mới rời khỏi.”
Trên Đại điện không một tiếng động, tất cả mọi người lẳng lặng nghe thiếu niên kể lại, trong lòng mọi người lúc này đều đã tin tưởng tám phần.
Chỉ vì, hắn thực sự không có lý do gì để mạo danh tộc nhân nhà Tư Đạt Đặc. Bởi vì như thế đối với hắn cũng không có chút ưu đãi gì, mà họ chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nghe hắn kể mà lúc này đã bắt đầu đồng tình vài phần. Và đối với những điều hắn từng trải qua trong quá khứ, đã càng làm cho mọi người cảm thấy tò mò và hiếu kỳ hơn. Ai nấy đều không nói một câu, chỉ lẳng lặng nghe hắn thuật lại.
Trên Đại điện giờ đã chia làm hai thái cực rõ ràng. Người phản ứng cùng với người im lặng hoàn toàn bất đồng. Bá Nạp Đốn với Mặc Tây càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, nhưng ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung về thiếu niên kia, chẳng ai chú ý đến thái độ kỳ lạ của cha con lão.
Áo Nhĩ Ba cao giọng hỏi: “Thành chủ Ni Tư! Những lời vừa rồi, là thật sao?”
Ni Tư tuy là thành chủ nhưng chỉ là Tử tước, một quý tộc nho nhỏ mà thôi, nếu không nhờ vào mối quan hệ với viên trưởng Mễ Nặc, lão căn bản không có tư cách tham dự Đại điển. Lúc này tất cả ánh mắt đều chăm chú dõi về hướng lão, nhìn chằm chằm vào mặt. Nơi đây, tất cả đều là tướng lãnh đại thần nắm thực quyền mà ngày thường lão không dễ gì gặp được, khiến Ni Tư trong lòng thật sự khẩn trương nói không nên lời.
Lão hoàn toàn không nghĩ tới, một lần phong tước Đại điển bình thường, nhưng lại xảy ra đủ loại biến động thế này, nhìn Dịch Vân vẻ mặt vẫn bình thản, lão biết cũng không cần giấu diếm cái gì nữa, liền đi lên từng bước, cung kính: “Bẩm bệ hạ, lời nói của Dịch Vân hoàn toàn là sự thật! Ngày đó, hạ thần vốn thấy một đứa nhỏ nghèo nàn rách nát, dơ bẩn hôi thối không tài nào chịu được, nửa đêm đi vào phủ hạ thần “vay tiền”, để xem con mắt nhìn người của hạ thần! Vi thần nhịn không được đã giúp nó, mà cho nó ở lại thành Đa Ni Tạp!”
“Hơn nửa đêm đi đến phủ thành chủ “vay tiền”? Có nói quá không vậy?” Áo Nhĩ Ba đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó giật mình cười ha hả: “Ha ha! Trẫm hiểu được ý tứ của tiểu tử này rồi. Làm một kẻ trộm lại dám trộm cả thành chủ, đứa nhỏ năm đó cũng thật sự là to gan lớn mật tới cực điểm!”
Trên đại điện, Đại đế Áo Nhĩ Ba đã tươi cười, khiến mọi người nghe xong cũng mỉm cười phụ họa, là hoàn toàn không nghĩ tới. Những chuyện này đều khiến cho bọn họ ngạc nhiên không ngừng, càng cực lực muốn tới thân cận với thiếu niên kia, kẻ còn nhỏ mà đã có những chuyện không thể nào tin nổi.
Bá tánh đứng xem trước tấm gương ma pháp cũng đều cười ha ha, không hề có một chút ánh mắt khinh thường nào, mà ngược lại trong lòng ai nấy đều dâng tràn một thứ tình cảm thán phục kính nể. Bởi đơn giản một điều, lúc hắn còn nhỏ, khởi đầu so với tất cả mọi người đều không bằng, cảnh ngộ so với người bình thường lại càng bi đát, nhưng, hắn vẫn cố gắng từng bước đi lên, bằng vào thực lực của chính mình mà quật khởi. Nhìn thiếu niên tóc đen đang kiên cường đứng trước ngai vàng, ai ai cũng đều ứa nước mắt!
Không có chỗ cho may mắn. Không có chỗ của ngẫu nhiên. Mà là hắn từng bước một cố gắng nỗ lực phấn đấu. Cho nên hắn mới có thể làm rung động thật sâu tâm khảm của mọi người, mới có thể viết nên một truyền kỳ hiện đại.
Ni Tư liếc nhìn Dịch Vân rồi nói tiếp: “Lúc đó tuy cách làm của nó tuy không đúng, nhưng nó lại đặt cược đúng. Lại chỉ vì mười tệ để tham gia đăng ký Học viện Đa Ni Tạp đã sắp khai giảng khi đó. Lý do này quá chính đáng, cho nên thần mới muốn giúp đỡ nó một chút.”
Thật không thể tưởng tượng!
Áo Nhĩ Ba kinh ngạc, lẩm bẩm: “Học viện Đa Ni Tạp sao? Ra nó đúng là học viên của học viện Đa Ni Tạp à?”
Tinh anh mật thám của Vương thất Kỳ Võ điều tra từng ly từng tí, cho tới tận bây giờ vẫn không biết thiếu niên này có quan hệ cùng với học viện Đa Ni Tạp. Lão lại nhìn Tạp La Lạp đang đứng bên cạnh Ni Tư và Mễ Nặc, liền chợt hiểu, thân phận đích thực của thiến niên này vốn không thể khám phá được, nguyên do là mấy lão già này liên thủ xóa đi. Mà thêm Mễ Nặc cũng góp tay, mục đích đều vì che giấu lai lịch của hậu nhân tộc Tư Đạt Đặc, có vẻ như bọn họ đã cực khổ dụng tâm rất nhiều rồi.
Tuy giả tạo thân phận là phạm vào trọng tội của Đế quốc, nhưng với tình huống đặc biệt của thiếu niên này, khi vẫn chưa biết hung thủ đồ sát Yêu Đạt trấn là người phương nào, mà Vương thất đến nay cũng không tìm thấy nửa điểm manh mối, thì lộ diện khác nào tìm chết. Lúc ấy tuổi còn nhỏ mà Dịch Vân đã có suy nghĩ như vậy, thật là một phương pháp tốt nhất.
Nhất là chuyện này ngay cả Cửu tinh cường giả Mễ Nặc cũng có nhúng tay. Người bài danh là nhân vật hùng mạnh thứ ba của Đế quốc, Viện trưởng học viện Thiên Phong đào tạo ra cho Đế quốc vô số cường giả, danh vọng cực cao, lại là tài sản trọng yếu của quốc gia, đã đứng đằng sau giúp đỡ thiếu niên này. Nên chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ xíu đó mà gây khó dễ với lão sao?
Áo Nhĩ Ba không nghĩ là sẽ truy cứu trách nhiệm. Mà cũng không thể truy cứu, chuyện giả tạo thân phận, cứ nhẹ nhàng như không mà lơ đi.
Áo Nhĩ Ba cứ nghĩ như vậy, gộp mục đích của ba người bọn họ vào với nhau, mà nào nghĩ rằng ngay cả Mễ Nặc từ đầu chí cuối cũng không biết lai lịch của Dịch Vân? Chân tướng, vốn đã bị Ni Tư và Tạp La Tạp xóa sạch cả rồi. Lão chỉ là người kế tiếp vì hắn mà tạo ra một thân phận mới mà thôi. Vừa rồi khi nghe Dịch Vân thốt ra từ Tư Đạt Đặc thì lão cũng vô cùng kinh ngạc.
Kiệt Mễ Đạt lúc này cũng mở miệng hỏi: “Nói như vậy, Dịch Vân ở thành Đa Ni đi học được vài năm, tất cả học phí cùng với sinh hoạt phí, đều là do thành chủ Ni Tư ngươi tự nguyện giúp đỡ sao?”
Vài năm học phí cùng với sinh hoạt phí, tích lũy lại cũng là một số tiền không nhỏ, tuy rằng đối với thu nhập của một vị thành chủ mà nói thì không tính cái gì. Nhưng để giúp đỡ một người hoàn toàn không có một chút quan hệ gì với mình đến mức độ đó, cũng là một việc hiếm thấy.
Dù sao, ngay lúc đó Dịch Vân vẫn chưa lộ ra thân thủ, hắn chẳng khác gì các đệ tử bình thường, cũng không có chỗ nào quá đặc biệt hoặc xuất chúng cả.
Không ngờ, Ni Tư lại lắc đầu: “Ta tuy trợ giúp, nhưng không phải là không có ràng buộc! Năm đó ta đã cùng Dịch Vân có một hiệp nghị. Ta cho nó toàn bộ chi phí sinh hoạt hằng ngày cùng với học phí cũng như nhiều vật dụng khác. Bù lại nó phải đúng thời gian quy định, mà tạo ra một vũ khí cho ta, xem như đây là một giao dịch có lợi cho cả đôi bên. Nó chỉ lo luyện vũ khí, còn ta thì cung cấp tất cả tài nguyên vật liệu, lò rèn. Sau này tiêu thụ, có lời thì chia nhau. Đây cũng là sự hợp tác năm đó giữa chúng ta với nhau!”
“Hắn rèn được binh khí?” trên Đại điện mọi người nghe vậy đều ồ lên xôn xao.
Ni Tư gật đầu: “Phương pháp luyện vũ khí của gia tộc Tư Đạt Đặc thật không tầm thường. Năm đó ta chính là coi trọng điểm này, mới có thể chủ động cùng với hắn hợp tác.”
Mọi người nghe vậy, tất cả đều à lên chợt hiểu, vì bọn họ đều đã nhớ lại, đời đời gia tộc Tư Đạt Đặc đều lấy việc luyện vũ khí để mưu sinh, sản phẩm được tạo ra, so với binh khí bình thường tốt hơn nhiều. Như thế xem ra, thân phận thiếu niên này chính là thiếu chủ của tộc Tư Đạt Đặc rồi, không cần phải hoài nghi nữa.
“Chậm đã!” Bá Nạp Đốn bỗng nhiên mở miệng trầm giọng hỏi: “Thành chủ Ni Tư! Ngươi nói binh khí, là binh khí thông thường hay Ma pháp binh khí?”
Vị Thượng tướng này nãy giờ không nói một câu lại đột ngột làm cho mọi người trên điện đều ngạc nhiên, không biết vì sao lão lại hỏi như vậy.
Ni Tư hơi do dự, nhưng dưới vô số con mắt của những cường giả nơi đây, nói dối là vô dụng, liếc mắt nhìn Dịch Vân vẫn không chút phản ứng. Lão mới thong thả từng chữ: “Dịch Vân luyện ra đầu tiên là binh khí, chất lượng có tốt hơn những loại thông thường một chút mà thôi! Nhưng sau này, cái nó rèn là ma pháp binh khí!”
Bá Nạp Đốn nghe xong thân mình run lẩy bẩy, quay đầu trừng mắt nhìn về phía Mặc Tây đang đờ đẫn đứng một bên, thần tình ngây dại lộ cả ra bên ngoài không thể che đậy. Người như muốn sụm xuống.
Khắp Đại điện tiếng ồ a vang dội. Hiển nhiên, tất cả đã bị Ni Tư làm cho kinh hoảng.
“Ngươi có thể luyện chế ma binh?” Áo Nhĩ Ba biến sắc. Hôm nay quả thật có quá nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra, làm cho lão liên tục kinh hãi trong lòng.
Dịch Vân cũng không phủ nhận, chậm rãi gật đầu.
Lúc này Tộc trưởng gia tộc Tát Ma cũng đi ra, kinh dị liếc nhìn Dịch Vân, rồi quay sang Ni Tư trầm giọng hỏi: “Ni Tư thành chủ, năm đó lão ở thành Đa Ni Tạp tổ chức đại hội đấu giá Ma binh. Đầu tiên là nhất phẩm giai, sau thì ngay cả nhị phẩm sơ giai cũng có thể lấy ra! Ta còn nhớ là ma binh này phẩm chất rất tốt! Có phải toàn bộ đều được rèn từ thiếu niên này hay không?”
Ni Tư quả thật bất đắc dĩ. Vốn lão còn muốn đem chuyện này giấu đi, nhưng mà tướng quân Bá Nạp Đốn bất thình lình lại hỏi một câu, khiến chuyện này không còn cách che đậy! Hiện giờ sự tình đã tới mức này, lão không thể khống chế, chỉ đành có sao nói vậy.
Ni Tư gật đầu cười khổ: “Đúng vậy, tất cả những binh khí ma pháp này đều là do Dịch Vân đưa cho ta. Hơn nữa, mấy đại tộc các ngươi lúc ấy còn phái người canh giữ ngoài cửa thành, muốn tìm cho được vị luyện khí tông sư Môn La đó, cũng chính là hắn.”
Ồ.. ồ.. a.. a…!
.
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Vừa tu luyện ba hệ Ma khí, lại còn có thể rèn được binh khí ma pháp cực kỳ quý hiếm trên đại lục, biến thái đến vậy sao!
Nếu lời nói của Ni Tư là sự thật, như vậy thiếu niên này chính là vạn cổ kỳ nhân đầu tiên của đại lục Khung Võ! Trên người Dịch Vân còn đang che giấu những gì còn chưa lộ ra nữa đây?
Ngoài quảng trường, trước tấm gương ma pháp, La Lôi, Tô Hà cùng với Ni Khả ba người ngơ ngác nghe Ni Tư kể chuyện. Tất cả đều thể hiện một vẻ mặt không tin. Sửng sốt một hồi, hai người đồng thanh hướng về La Lôi hỏi: “Những chuyện thành chủ vừa kể, muội có biết không?”
La Lôi ngây ngốc trừng mắt nhìn tấm gương ma pháp, mờ mịt lắc đầu.
Ny Khả khó hiểu: “Điều này sao có thể? Thành chủ Ni Tư không phải là phụ thân của muội sao?”
La Lôi vẫn ngơ ngác: “Lúc ấy muội chỉ biết phụ thân và Dịch Vân luôn che giấu gì đó. Thần thần bí bí, muội cũng cảm thấy kỳ quái nên mấy lần gặng hỏi phụ thân, nhưng ông ấy một mực chỉ nói là không biết! Nhưng năm đó, Dịch Vân đúng là nhờ vào sự giúp đỡ của phụ thân muội mới có thể vào học viện học tập cũng như sống trong thành! Thật là không thể ngờ được!”
“Phụ thân như vậy mà lại có hiệp nghị với hắn! Vì Môn La đại sư danh tiếng ở trong thành Đa Ni Tạp rất vang dội. Nhiều thế gia hào môn cũng thường cho người tới tìm kiếm ông ta, trong thành thợ rèn bỗng nhiên nhiều hơn! Lúc ấy muội vẫn cho rằng Dịch Vân đi làm nghề rèn là không có tương lai, chỉ đam mê nhất thời, chứ chưa từng tưởng tượng đến cái tên vừa thấy muội đã bỏ chạy, lại là đại sư Môn La danh vọng lẫy lừng.”
Tô Phỉ cùng với Ny Khả nghe vậy cũng ngạc nhiên!
La Lôi cúi đầu, không nói gì thêm về việc nàng mang theo trên người một bội kiếm. Trước lúc Ma đấu đại hội bắt đầu, phụ thân đã đem hai thanh nhị phẩm trung giai ma binh cực kỳ quý giá giao cho nàng cùng với đại ca Duy Đa, là “Bôn Lôi” và “Trục nguyệt”
Huynh muội bọn họ dựa vào cực phẩm ma binh này trợ giúp. Đánh bại mấy đệ tử cạnh tranh có thực lực cao hơn rất nhiều. Ở Ma Đấu đại hội chỉ với cấp tứ tinh đã vượt qua ngũ tinh mà tiến vào bảng một trăm người mạnh nhất. Nàng vẫn thắc mắc phụ thân từ đâu mà có được mấy thanh binh khí quí hiếm này, thì hiện tại rốt cuộc đã biết rồi.
Ngẩng đầu ngóng nhìn, chứng kiến biểu tình bất đắc dĩ của phụ thân, lại thấy vẻ lạnh nhạt của thiếu niên, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác ước ao. Vạn phần ước ao được trở về lại năm xưa nơi thành Ni Tạp. Khi đó nàng chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào hắn rồi.
Thời gian vô tình, “hắn” của năm đó đã xa, ước muốn kia cũng không thể thành nữa.
“Luyện khí sư Môn La!” Áo Nhĩ Ba từ những thành viên trong Vương thất đã từng nghe thấy. Chính là người luyện ra nhị phẩm ma binh, có điều trong Đế quốc đã có vài gia tộc cũng có thể rèn được. Cho nên mới bỏ qua không để ý quá nhiều.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được, người lúc ấy bị các đại gia tộc truy tìm. Như ong vỡ tổ mà ùa tới thành Đa Ni Tạp, ngay cả hai đại thế gia cổ xưa chuyên luyện khí cho đế quốc, gia tộc Mã Đinh cùng với gia tộc Tát Ma đều muốn tìm hiểu. Hiện giờ đang đứng ở trước mặt mình, là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Một thiếu niên còn chưa làm lễ chính thức trưởng thành, lại có thể dựa vào thực lực bản thân, một mình hoàn thành toàn bộ quá trình luyện tạo ra ma binh! Thật là một chuyện không thể tưởng tượng!
Dĩ nhiên trong mắt hai vị tộc trưởng gia tộc Mã Đinh cùng gia tộc Tát Ma mà trên lĩnh vực luyện khí đã trở thành đại hành gia kia, chuyện này quả thực không khác gì kỳ tích! Đồng thời nghĩ đến thiếu niên này trong tay nắm được thủ pháp luyện khí thất truyền ngàn năm, bọn họ không tự chủ được khiến tim đập nhanh hơn, ánh mắt nhìn Dịch Vân cực kỳ nóng bỏng!
Diễn biến của sự việc cứ như vậy lại phát triển đến mức này! Không còn ai dám hoài nghi thân phận của thiếu niên kia nữa, ngay cả phương pháp luyện ma pháp binh khí cũng đã được hắn tái hiện, thì đúng là hậu nhân của tộc Tư Đạt Đặc từng nổi danh trên toàn Đại lục về tuyệt kỹ luyện tạo ma binh rồi còn gì! Bởi những kỹ thuật như vậy thì trừ gia tộc Tư Đạt Đặc vạn năm về trước ra, thì làm gì có nhà nào tự xưng có thể làm hơn được!
Trên đại điện, Mễ Nặc kinh ngạc nhìn về Dịch Vân, vừa rồi nghe Ni Tư nói lão rốt cuộc cũng hiểu ra toàn bộ. Vì sao gã học viên này cố sống cố chết cũng phải tham gia Ma Đấu đại hội! Còn không phải vì muốn tự tay đem lãnh địa Yêu Đạt trấn lấy trở về sao. Trong thâm tâm lão đã nhận ra, gã đồ đệ kia giành chức vô địch Ma Đấu đại hội, cũng chỉ vì một mục đích duy nhất đó mà thôi!
Vẻn vẹn lục tinh sơ giai, lại tỏ ra vô cùng tự tin như thế! Cũng không nghĩ một chuyện chỉ có thể xảy ra trong mộng, mà hắn lại có thể biến nó trở thành hiện thực hoàn mỹ. Quả là một tên đệ tử khiến người ta ngạc nhiên, một tên đệ tử mà ngay cả lão cũng khó lường. Và lão chợt nhận ra, loại đệ tử này, lão không đủ sức dạy dỗ.
Lúc này, có vị đại thần từ ngoài điện đi vào, dâng một quyển trục lên Áo Nhĩ Ba. Đây là lão vừa mới sai người đi tới văn khố của vương thất tìm lại gia phả của gia tộc Tư Đạt Đặc, mở ra nhìn một hồi, Đại đế lại nhíu mày nhìn Dịch Vân:
“Căn cứ vào các tư liệu được bảo tồn về các đại thế gia của Đế quốc, gia tộc Tư Đạt Đặc này, mấy đời đại đệ tử điêu linh hiếm muộn. Trở lại năm đó trước khi phát sinh thảm án, tộc trưởng Phổ Tu Tư chỉ vẻn vẹn duy nhất một con một cháu. Toàn tộc chỉ có ba miệng ăn, tuổi tác cùng ngươi cũng không hợp, ngươi khăng khăng thừa nhận mình là một thành viên của nhà Tư Đạt Đặc! Vậy có thể giải thích điểm này cho bổn vương ra sao?”
Dịch Vân đơn giản đáp: “Bởi vì thần không phải trực hệ mà là chi thứ của gia tộc.”
Áo Nhĩ Ba giật mình, hỏi lại: “Vậy ngươi là trực hệ của gia tộc nào?”
Dịch Vân thản nhiên: “Gia tộc này thần không muốn nhắc lại, bởi khi thần lên sáu tuổi đã bị bọn họ đuổi đi! Lúc đó ông ngoại Phổ Tu Tư mới đem thần về Ái Đạt trấn, từ đó về sau thần cùng bọn họ đã không còn một chút quan hệ nào.”
Dừng một chút, Dịch Vân nhìn thẳng Đại đế, nhấn mạnh: “Họ của thần là Tư Đạt Đặc, vĩnh viễn không thay đổi!”
Thanh âm nghiêm túc, thái độ kiên quyết. Thiếu niên hoàn toàn không nhìn ai khác, mặc kệ họ nghĩ gì! Đám người Mặc Tây, lúc này vẻ mặt đã thôi đần độn mà chuyển sang giận dữ vô cùng.
Áo Nhĩ Ba từ lúc chủ trì Đại điển đến nay, cũng là lần đầu tiên chứng kiến thiến niên này bày tỏ cảm xúc dữ dội như thế. Lão gật đầu: “Như vậy đã đủ chứng cớ chứng minh ngươi quả thật cùng với gia tộc Tư Đạt Đặc có mối quan hệ mật thiết! Một khi đã như vậy, thì để ngươi cải họ đi. Và để cho Cát Âu lấy tên Tư Đạt Đặc mà đặt cho vùng đất vừa được phong của gia tộc Kiệt Nặc Tư vậy!”
Cát Âu không chút do dự đi ra. Lớn tiếng tuyên thệ: “Đa tạ bệ hạ đã có ý thành toàn cho vi thần, từ nay về sau, đất phong của gia tộc thần liền chính thức lấy tên là Vùng đất Tư Đạt Đặc. Thề vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!”
Áo Nhĩ Ba mỉm cười gật đầu, Đại điển phức tạp, nhiều chuyện kinh ngạc hôm nay, rốt cục cũng đã có thể kết thúc.
”Khoan!”
Đang lúc lão phân phó đại thần mau đem việc lãnh địa đổi danh thì một tiếng quát to như chuông đồng, tràn ngập tức giận vang lên: “Bệ hạ! Xin Người chậm đã! Lão thần đây phản đối!”
Ai nấy đều đồng loạt hướng về nơi xuất phát của thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy một thân nhung trang, chỉnh tề uy nghi bước ra, lại là thượng tướng quân Bá Nạp Đốn. Lão tỏ vẻ vô cùng giận dữ, bước đến trước mặt Đại đế Áo Nhĩ Ba, gằn giọng: “Nghi thức này, mặc kệ là thằng nhóc kia đổi họ, hay là đặt tên cho lãnh địa, tất cả đều không hợp pháp, không hợp tình hợp lý, phải lập tức dừng lại!”
Áo Nhĩ Ba cau có, như thể chuyện ngoài ý muốn quá nhiều đã làm cho lão cảm thấy không kiên nhẫn nữa, nhàn nhạt phán: “Thượng tướng quân, ta biết giữa gia tộc Lam duy Nhĩ và Dịch Vân tồn tại nhiều khúc mắc! Nhưng đều không phải không thể giải quyết! Không cần thiết phải chuyện bé xé ra to, huống hồ, lúc này đã không còn lý do cho bất cứ kẻ nào ngăn cản nghi thức này tiến hành, lui ra mau!”
Bá Nạp Đốn lắc đầu, nhìn thẳng thiếu niên đứng bên cạnh không hề chớp mắt. Lão gằn từng tiếng: “Sai rồi thưa bệ hạ! Lão tướng có lý do, bởi vì, đây là chuyện riêng của nhà Lam Duy Nhĩ!”