Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 90: Q.2 - Chương 90: Chân tướng 2




Đến gần cửa phòng Tổng tài, cô phát hiện cửa chỉ khép hờ. Tiến tới cạnh cửa cô đang chuẩn bị đẩy cửa gây cho Lý Hoa Quân một bất ngờ lớn thì trong cửa lại đột ngột truyền đến một đoạn thanh âm rên rỉ kỳ quái.

Cô không khỏi dừng bước nhìn vào trong khe cửa.

Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng đằng sau cánh cửa kia, cô hóa ngốc tại chỗ, há hốc cái môi anh đào, nửa ngày cũng không thể nhúc nhích.

Bên trong phòng là hai người to lớn hào hoa nằm trên ghế sa lon, một người đàn ông xa lạ vóc dáng cường tráng đang đè cái eo thon gầy của Lý Hoa Quân làm cái loại piston vận động quen thuộc. Làm người ta ngạc nhiên chính là, người cậu họ luôn tạo cho cô cảm giác dịu dàng kia bây giờ sắc mặt lại cư nhiên ửng hồng, toàn thân run rẩy nằm ở trên thân người đàn ông kia mà lớn tiếng rên rỉ.

Người đàn ông to lớn nghe tiếng rên rĩ liền cười khẽ, ôm thân thể Lý Hoa Quân ngồi dậy, bàn tay nắm lấy quả hạch ở trên người trần truồng kéo lên, cái tay khác đưa ra ngón trỏ thon dài tà mị dò vào trong miệng Lý Hoa Quân, không ngừng khoáy đảo, trừu động, từ từ, một sợi chỉ bạc từ cái môi hơi đỏ lên của Lý Hoa Quân từ từ trượt xuống, cảnh tựơng ấy không nói thêm cũng biết là dâm dục đến cỡ nào.

Thấy một màn yêu mị như vậy, khuôn mặt cô đỏ lên, trong lòng muốn lập tức chạy đi, nhưng mà đôi chân lại tựa như mọc rễ, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể đem một màn kia thu hết vào mắt.

Dương Chi Hồng đã từng nói cô ấy là một hủ nữ không hơn không kém, ở chung với cô ấy lâu ngày cũng bị tiêm nhiễm đôi chút khó tránh khỏi cô cũng sẽ đối với cảnh tượng mập mờ của tuấn nam điều hiểu rõ, dĩ nhiên điều này cũng bao gồm chuyện tình nước nhũ tương giao này. Nhưng mà cũng phải nói khi gặp được hàng mẫu thật như vậy, cô lại là lần đầu tiên nhìn thấy nữa, thấy ngượng ngùng ngạc nhiên là chuyện khó tránh khỏi, nhưng sau khi ngạc nhiên cô lại thấy lo lắng: Cậu họ làm như vậy, còn vị mợ họ xinh đẹp kia phải làm sao bây giờ?

Nhìn sang, người đàn ông cường tráng đã đem Lý Hoa Quân đẩy tới trước bàn làm việc thật to để xử lý, sau đó vỗ vỗ lên cái mông trơn bóng của Lý Hoa Quân, ha ha cười ra tiếng. Cô cả kinh, người đàn ông này muốn làm cái gì đây. Khi cô còn đang nghi ngờ, người đàn ông cường tráng đã từ từ rút dây lưng trên quần ra, thân thể lui về phía sau mấy bước, lại vang lên một hồi tiếng cười quỷ dị nữa.( trời ơi mọi người tha thứ cho mình hic mình chém hơi nhiều tại mình ko rành đam mỹ cho lắm )

Càng làm cho cô không hiểu là động tác của Lý Hoa Quân, hắn từ từ ngồi dậy, gạt gạt mái tóc che trước lông mày ra một chút, sau đó còn đưa cái lưỡi linh hoạt ra giống như lơ đãng mà liếm một sợi chỉ bạc vừa tràn ra khỏi miệng, động tác tà tính kia không cần nói cũng biết là mị hoặc đến chừng nào.

Lý Hoa Quân đi từ từ đến trước mặt người đàn ông, cúi người, ngón tay dài giống như lơ đãng xẹt qua eo của hắn ta, nếu như không phải là mắt của cô kém cỏi nhìn không rõ thì thật sự cô đã chứng kiến thấy thân thể của người đàn ông đó run lên bần bật. Bàn tay của Lý Hoa Quân từ từ đi tới hạ thân phương thảo tiêu điều lạnh lẽo của người đàn ông ấy, tráng kiện trần truồng ở dưới sự tiêu điều lạnh lẽo như giữa chốn thảo nguyên dũng mãnh nhô đầu ra, lóe lên một màu đen tuyền sáng bóng.

Cô âm thầm cười khẽ một phen: cũng may, không có anh hai ở đây! Nghĩ xong mặt cô đỏ ửng lên, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì a! Dừng lại! Dừng lại!

Đang lúc cô âm thầm khi dễ mình, lại nhìn thấy Lý Hoa Quân từ từ cúi đầu, há mồm nghiêng người về phía trước cứ như vậy mà ngậm cái cây nhiệt thiết của người đàn ông kia, có tiếng hưng phấn bắt đầu liếm hôn, mút vào, phun ra nuốt vào. . . . . .

Cứ như vậy, chỉ chốc lát sau, người đàn ông kia bắt đầu không tự chủ được mà tràn ra một chút rên rỉ, cũng từ từ đi theo động tác của Lý Hoa Quân mà đung đưa trước sau cái mông của mình.

Cô đứng ở ngoài cửa, cảm giác hai chân đã nơm nớp lo sợ, nhưng mà hình ảnh như vậy làm cho cô làm thế nào cũng không thể di dời cặp mắt đi được, thì ra là Dương Chi Hồng nói đúng, làm như vậy thật sẽ làm một người đàn ông dục tiên dục tử, mình cũng nên đổi với anh hai làm thử một chút xem. . . . . .

Cô nhổ vào phi phi phi. . . . . . Lại một hồi mặt hồng tim đập âm thầm tự khi dễ bản thân.

Nhìn lại trong phòng, chỉ thấy người đàn ông kia gào thét một tiếng, sau đó nhanh chóng rút ra cái cây cứng rắn kia, đẩy Lý Hoa Quân quỳ xuống trên đất, nắm tráng kiện thẳng đứng cho vào cúc hoa trêu ngươi kia.

"Tiểu *****. . . . . . Muốn ta chơi ngươi này. . . . . . Ta chửi cái con mẹ nó cái tiểu ***** này!" Người đàn ông to con mở miệng nói một lời lại một lời dâm tà, bàn tay ngăm đen còn dã man vỗ vào cái mông trắng noãn của Lý Hoa Quân, lớn tiếng vỗ, "*****, ngậm vào chặt đến vậy sao,cái con mẹ nó muốn ta chơi chết ngươi phải không?"

Lý Hoa Quân sắc mặt ửng hồng, trong miệng không ngừng ngâm gọi, "Làm chết tôi, cứ như vậy mà làm chết tôi đi. . . . . . Tiểu bảo bảo, dùng ngươi xxxx làm chết tôi đi. . . . . ."

Người đàn ông to con nghe vậy cười một tiếng, dừng tay cầm lên dây lưng trên ghế sa lon bên cạnh gấp làm hai, rồi sau đó mãnh liệt quật ở trên cái lưng trơn bóng cùng vú của Lý Hoa Quân.

Lý Hoa Quân quát to một tiếng, liên tiếp co quắp, thân thể rất nhanh mềm xuống. Người đàn ông to con cũng không có ý bỏ qua cho hắn, nắm cái mông của hắn lên, mạnh mẽ vừa quật vừa mắng: "*****, ai kêu cái người này mau như vậy mà đã bắn rồi, nhìn xem ta làm chết ngươi. . . . . ."

Nói xong lại xen kẽ một hồi cuồng phong bạo vũ cùng quật tới tấp.

Cô đứng ở ngoài cửa, có thể nói là trợn mắt há mồm, nhìn kia một màn của hai người đàn ông kia, nhưng trong lòng thì kinh hải, như vậy cũng có thể sao!

Không biết đã trải qua bao lâu, người đàn ông to con co quắp một tiếng, sau đó thân thể cũng từ từ mềm xuống, nằm ở trên ghế sa lon bên cạnh mà thở hổn hển.

Lý Hoa Quân mon men nhích lại gần, tiến tới khóe miệng của người đàn ông kia mà nhiệt liệt hôn, "Bảo Bảo, cậu hôm nay thật là giỏi!"

Ngươi đàn ông cầm lên một điếu thuốc trên bàn trà bên cạnh đốt lên một mồi lửa, cười nói: "Muốn làm chết cái người cá ***** này hơi sức vẫn phải có chứ!"

Hai người lại nhiệt tình ngọt ngào ngoắc ngoắc dây dưa dây dưa một phen.

Đùa giỡn xong cuối cùng cũng rời ra, trong lúc cô đang suy nghĩ có nên rời nhanh khỏi hiện trường không thì thanh âm của người đàn ông to con lại đột nhiên vang lên, "Chuyện bên này của Tần thị phải làm sao bây giờ?"

Nhắc tới Tần thị, cô không khỏi dừng động tác lại, người đàn ông này rốt cuộc là người nào, làm sao lại nói đến chuyện của Tần thị?

Lại nghe thanh âm đắc ý của Lý Hoa Quân vang lên, "Có tôi ra tay, cậu cảm thấy có cái gì không giải quyết được đây! Người người đều nói tiểu tử Diệp Hiên Viên kia máu lạnh tàn nhẫn đến không nói được, tôi xem cũng chẳng qua là như vậy thôi, bị con bé ngu đần của Nguyễn gia kia hù dọa chút, lại thật sự hai tay đem Tần thị dâng lên!"

Người đàn ông to con còn nói: "Anh cũng đừng nghĩ dễ dàng, tiểu tử Diệp Hiên Viên kia cũng không phải là loại tầm thường, anh đừng quên Nguyễn Diệp Thành là thua bởi trên tay của tiểu tử này, còn có nếu như tiểu tử này thật không có bản lãnh gì thì cái lão hồ ly của Tần gia kia làm sao có thể đem Tần thị giao cho con bé Nguyễn gia kia!"

Cô ở ngoài cửa càng nghe càng nghi ngờ, cái gì gọi là cha thua bởi trên tay anh hai, cái gì gọi là bởi vì anh hai, ông ngoại mới đem Tần thị giao cho cô!

Lý Hoa Quân còn là một bộ lơ đễnh, đoạt lấy điếu thuốc trên tay người đàn ông kia mãnh liệt hít một hơi, "Bảo Bảo, cậu đừng sợ, chỉ cần cái con ngốc Nguyễn Miên Miên kia còn ở trong tay chúng ta, Diệp Hiên Viên hắn không dám đụng đến chúng ta đâu!"

Dừng một chút, Lý Hoa Quân đột nhiên cười lớn, "Tiểu tử Diệp Hiên Viên kia, vừa thông minh lại ác độc, thậm chí so với lão tử của hắn còn tàn nhẫn máu tanh hơn mấy phần, nhưng mà. . . . . . Ha ha, di truyền thật không phải một đồ tốt! Năm đó Nguyễn Diệp Thành vì Tần Thù Bối bị tiểu tử Diệp Hiên Viên kia dễ dàng chỉnh đến chết, hiện tại con hắn cũng vì một Nguyễn Miên Miên mà phải cúi đầu xưng thần!"

Người đàn ông gọi là Bảo Bảo có vẻ không hiểu, "Nguyễn Diệp Thành không phải là bị tai nạn trên không mà chết sao? Nói thế nào lại . . . . ."

"Hừ!" Lý Hoa Quân cười lạnh một tiếng, "Hắn đối với bên ngoài tuyên bố chính là Tần Thù Bối cùng Nguyễn Diệp Thành đang đi hưởng tuần trăng mật phi cơ gặp phải rủi ro, ai tin a! Lúc ấy mọi người ai mà không biết a, nha đầu Tần Thù Bối ngu xuẩn kia ưa thích Diệp Hiên Viên như vậy, làm sao có thể cùng Nguyễn Diệp Thành vui mừng đi hưởng tuần trăng mật được! Hơn nữa, tôi nghe nói ghi chép hành khách lên phi cơ căn bản cũng không có tên tuổi của Tần Thù Bối, nghe nói nha đầu Tần Thù Bối kia cũng sớm chết trước khi lên phi cơ rồi!"

"Cái gì ——" Bảo Bảo tiêm hô.

Cô cắn tay, nỗ lực khắc chế mình không bật thét chói tai. Hôm nay cô đã biết một chuyện quá kinh bạo rồi.

Một người hòa ái mến yêu vợ như cậu họ, lại là đồng tính luyến ái, mà nguyên nhân cái chết của cha mà cô vẫn luôn vẫn tin tưởng cư nhiên còn có một đoạn ẩn tình khác, mấu chốt nhất chính là, dì nhỏ cư nhiên. . . . . . Cư nhiên thích anh hai! Tất cả tất cả những chuyện này làm cho cô không thể tiếp nhận nỗi, chuyện này quá ly kỳ quá khó tin rồi !

Bên trong Lý Hoa Quân còn nói: "Nghe nói a, nha đầu Tần Thù Bối kia bị chết rất thảm, từ trên lầu nhảy xuống ngã chết, hơn nữa nghe nói lúc bị chết trong bụng đã có bầu ba tháng! Bọn họ nói phía dưới của nha đầu kia chảy rất nhiều máu, lúc ấy lúc tuyết vừa rơi xong, tất cả máu đều loang lỗ đầy trên nền tuyết trắng, cảnh tượng rất là khủng bố dữ tợn đấy!"

"Thảm như vậy, Nguyễn Diệp Thành nhất định là thương tâm cực độ rồi, con trai của mình cứ như vậy mà mất đi!"

"Hừ! đứa nhỏ trong bụng của nha đầu kia là của tên tiểu tử Diệp Hiên Viên kia!"

"Cái gì ——" Bảo Bảo vừa kêu lên, "Tần Thù Bối không phải là mẹ kế của Diệp Hiên Viên sao?"

Lý Hoa Quân cười nhạo một tiếng, "Vậy thì sao! Lúc ấy là do Nguyễn Diệp Thành ép Tần Thù Bối gả cho hắn, Tần Thù Bối vốn là bất mãn, cậu nghĩ một thiếu nữ thanh xuân tuổi trẻ như hoa làm sao có thể thích anh rễ của mình được. Lúc này ở bên cạnh lại có một thiếu niên tuấn tú số tuổi tương đối, nếu cậu là Tần Thù Bối, cậu sẽ thích người nào hả?"

Bảo Bảo suy nghĩ sâu xa rồi gật đầu, "Cũng đúng, tiểu tử Diệp Hiên Viên kia khi đó cũng chẳng qua là mới hai mươi tuổi, làm như vậy cũng là bình thường! Chỉ là, nhìn như vậy, con gái Tần gia đều vô cùng đáng thương! Tần Yên thì làm con cờ gả cho Nguyễn Diệp Thành, quá cửa mới hai năm đã chết, còn Tần Thù Bối cũng thế, thật vất vả thích một người, người kia còn là con riêng trên danh nghĩa của mình, đúng rồi, Nguyễn Miên Miên là chuyện gì nữa vậy, tôi thấy tên Diệp Hiên Viên kia rất để ý cô ta!"

"Để ý thì thế nào, một con cờ mà thôi! Nếu như không phải là quyền thừa kế của Nguyễn gia cùng Tần gia ở trên người cái con ngốc đó, Diệp Hiên Viên sẽ liếc nhìn cô ta một cái sao? Tôi nghe nói a, năm đó Diệp Hiên Viên là yêu Tần Thù Bối, nói chính xác hắn bây giờ là đem cái con ngốc này làm thế thân mà thôi, con ngốc này tám phần bây giờ còn ngây ngốc cho là Diệp Hiên Viên cùng cô ta nói chuyện yêu đương đây !"

"Ha ha. . . . . . Đó cũng là. . . . . . Dù sao tình đầu của đàn ông rất làm cho người ta hoài niệm đấy! Tựa như Bối Bối cậu vậy, thân thể xinh đẹp này làm cho tôi nhiều năm khó có thể quên! Ha ha. . . . . . Đúng rồi, Bối Bối, cậu mau chóng đem tiền của Tần thị lấy hết, sau đó chúng ta bỏ lại kia mà Hồng Thái Lang Tiêu Dao đi!"

Lý Hoa Quân nghe vậy, cười duyên tựa vào trong ngực người đàn ông, cười quyến rũ nói: "Tôi đây khổ cực như vậy, cậu phải bồi thường tôi nha . . . . . . Ô ô. . . . . . Cậu lại đứng lên. . . . . ."

Trong cửa lại một mảnh xuân sắc, ngoài cửa cô cũng là mất hồn mà đi về, cái gì cũng không muốn trông nom, cái gì cũng không thể nghĩ nữa, trong óc cô trống rỗng, bông tuyết khúc khích vang dội.

Có những chuyện như đã quên lại như đang phá kén mà chui ra, đầu cô bén nhọn đau đớn một hồi, mọi thứ trước mắt từ từ bắt đầu mơ hồ, từ từ, cô đã mất đi tri giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.