Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 72: Q.2 - Chương 72: Hi vọng




Ngày đó, khi cô tỉnh lại cũng đã đến giờ cơm tối. Chỉ là, may là cô tỉnh lại, nhưng toàn thân cao thấp vẫn bủn rủn vô lực. Chỉ có thể miễn cưỡng ăn một chút dưới sự "Ân cần" giúp đỡ của anh hai nhưng sau đó cô lại ngây ngô dại dột ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, sau khi tỉnh lại, cô cũng không có hỏi anh hai chuyện của anh cùng Kiều Hỷ. Bất kể nói thế nào, ngày đó cô mãnh liệt bảo vệ chủ quyền của mình như vậy, cô ấy là một cô gái thông minh lanh lợi sẽ không thể không hiểu cô cùng anh hai là quan hệ gì.

Chỉ là, có lúc suy nghĩ lại một chút, cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Rõ ràng cô ấy mới đúng là vị hôn thê danh chánh ngôn thuận của anh hai, nhưng mà cô lại như tu hú chiếm tổ chim khách, bá đạo giữ lấy anh hai không thả.

Anh hai giống như cũng nhìn thấu bất an của cô, rốt cuộc trong một lần sau khi mây mưa thoả mãn anh hai đã đem tất cả sự tình nói hết cho cô, bao gồm lợi dụng Kiều Hỷ thế nào để kích thích cô, bao gồm cả chuyện điều kiện hợp tác là phải trợ giúp Kiều Hỷ đoạt lại Kiều gia đã bị mẹ kế lòng dạ hiểm độc cướp đi, cũng phải nói bữa tiệc đính hôn kia cũng chỉ bởi vì di chúc của Kiều thị, người làm chủ gia đình nhất định phải là người có hôn ước trong người mới có tư cách thừa kế. Sau khoảnh khắc ấy, cô mới yên lòng, an tâm tựa đầu vào trong ngực anh hai mà ôm lấy.

"Này, anh hai." Cô mềm nhũn nằm ở trên ngực anh hai, lấy ngón tay đùa chơi: "Em lỡ mất một năm học rồi, phải làm sao bây giờ ?"

Anh hai chống hai tay ra sau ót, cười nói: "Sợ cái gì, Tần Nhật Sơ sẽ giúp em giải quyết!"

Suy nghĩ một chút, anh hai lại nói: "Không bằng dứt khoát luôn đi, em cũng không phải muốn đi học, ngược lại trực tiếp cầm cái bằng trung học cấp hai là đủ rồi. Nếu như, em muốn học lên đại học, đến lúc đó chỉ cần tùy tiện an bài cho em một cái trường là được."

"Nhưng là, em muốn tự thi đại học. . . . . ." Em cũng muốn học thành tài rồi trở về, có thể giúp được anh hai, không thể cứ làm ký sinh trùng cả đời được.

"Hừ ——" anh hai xì mũi coi thường, "Học đại học có cái gì tốt, em xem bây giờ những sinh viên mang tiếng có bằng đại học cũng không phải là vẫn không tìm được việc làm đó sao, coi như tìm được công việc đi còn không phải là bị chúng loại trừ qua không còn mấy người được vào làm chính thức, em đi trộn lẫn trong cái ao nước đục ấy làm gì? Còn không bằng ngoan ngoãn ở nhà, ngày ngày nằm ở trên giường chờ anh là đủ rồi." ( đây là lời nói chân tâm của ta a, ta cũng muốn ngày ngày được sống cái loại sống mơ mơ màng màng dâm đãng cuộc sống a ~)

"Anh hai ——" cô đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng đấm đấm anh hai. Người đàn ông này da mặt đúng là càng ngày càng dầy.

Anh hai rên rỉ lên một tiếng, đè lại eo của cô, "Đừng làm rộn, đừng làm rộn. . . . . . Đi ra. . . . . . Đi ra. . . . . ." Đang lúc nói chuyện, lại vừa vịn eo của cô mạnh mẽ đè xuống dưới, cho đến khi cái nóng bỏng kiên đĩnh kia lần nữa vào sâu bên trong dũng đạo ươn ướt, mới thỏa mãn thở ra một hơi, "Thật chặt, chơi như thế nào vẫn cứ tự nhiên hấp thật chặt của anh a."

"Anh hai —— anh ——" thật là ghét, mỗi lần đều không thích rút ra.

Anh hai thấy cô bĩu môi, mặt không vui, không khỏi ác ý hướng lên trên mà đụng chạm, nháy mắt mấy cái, có chút nghịch ngợm nói: "Qủa bóng nhỏ, thoải mái không?"

Cô trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông khoác lác vô sỉ phía dưới, người nào mà ở trong thân thể bị chen vào một cây gậy lớn di động tới lui sẽ thoải mái được a, vừa nóng lại vừa cứng, làm cho bụng nhỏ cũng hơi nhô lên, sưng tấy căng căng, thật là khó chịu.

Cô nghiêng người, liền muốn đi vòng qua bên cạnh, anh hai nhìn thấu ý đồ của cô, lật người đè cô xuống phía dưới: "Qủa bóng nhỏ, không nghe lời của anh hai sao?"

Cô chu mỏ, ủy khuất nói: "Nhưng là, anh hai, khó chịu. . . . . ."

Anh hai xem thường, bàn tay vuốt ve bụng nhỏ phình lên của cô , lúc sờ đến cây gậy kia bên trong thân thể cô, tà mị cười một tiếng, "Qủa bóng nhỏ, nói cho anh biết ,cái miệng nhỏ muốn sao?"

Hai má đào đỏ ửng, mắt sáng nữa khép hờ, "Anh hai . . . . . . Không cần. . . . . . Nếu như có thai thì làm sao bây giờ?" nhớ đến lúc trước được Dương Chi Hồng giáo dục giới tính qua, cô đột nhiên nghĩ đến cái vấn đề nghiêm trọng này.

Anh hai nghe vậy, thân thể trong chốc lát có chút cứng ngắc, thật lâu mới nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của cô, "Miên Miên, em cũng biết em theo anh sẽ không có được quyền làm mẹ, cả đời này của chúng ta cũng không thể có con, Miên Miên, em có trách anh không?"

"Anh hai. . . . . ." nét mặt anh hai trước mặt cô vừa chán nản vừa buồn thương, cô chưa từng thấy qua nét mặt này của anh hai bao giờ, bất tri bất giác, trong lòng cô đau xót, tay nhỏ bé bất tri bất giác leo lên cổ anh hai, "Anh hai, em sẽ không trách anh, ngược lại, là chính em đã tước mất tư cách làm cha của anh, em thật xin lỗi. . . . . ."

Anh hai nhắm lại mắt, cả thân thể đè trên người cô, thật lâu, mới nghe thấy giọng buồn buồn của anh hai vang lên bên tai cô, "Đời này, anh có em là đủ rồi, và ngược lại, Miên Miên, anh chỉ cần em cần anh muốn anh yêu anh chỉ như vậy cũng quá đủ rồi."

Có lẽ hạnh phúc thật sự sẽ có chút tỳ vết, tự trong lòng cô cũng nghĩ như vậy. Đời này có anh hai như vậy đã đủ rồi, nhưng mà sâu trong nội tâm cô hình ảnh non nớt mềm mại của trẻ nhỏ trong đầu vẫn không ngừng qua lại, giống như con chó nhỏ, vung cái tay mập mạp trắng noãn ngẫu nhiên hướng về phía cô lảo đảo nghiêng ngã nhào tới.

Một đêm đó, anh hai cuối cùng cũng không có lui ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng ôm để cô nằm lên trên người anh, giống như đứa con nhỏ dựa vào mẹ trầm trầm ngủ vậy.

. . . . . . đường ranh giới im lặng. . . . . .

Diệp Hiên Viên nhìn cô gái trong vườn hoa cười đến vui vẻ, ánh mắt ôn nhu đi, không khỏi nhìn về phía cô gái đối diện nói chuyện, thanh âm bỗng nhỏ đi không ít, "Cô nói là ***** tử cung đã chữa trị phải cẩn thận hơn là có ý gì

"Chính là ***** khó có khả năng thụ thai." Lữ Yên rủ lông mày, cung kính đáp.

Vốn cô còn cho đó là một tin tức tốt, nhưng không ngờ người đàn ông đối diện lại thẳm lặng thở dài một tiếng.

Lữ Yên nghi ngờ, cho là đối phương trách cứ mình chưa có toàn tâm chữa trị cho ***** tử cung của Miên Miên, không khỏi giải thích: "Diệp tiên sinh, dục tốc tắc bất đạt, ***** tử cung bể tan tành thật sự là quá nghiêm trọng, còn cần tiến thêm một bước điều trị mới có thể từ từ khang phục, xin Diệp tiên sinh không cần quá lo lắng."

Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng thở ra một tiếng, không có trả lời. Đang trong lúc Lữ Yên suy tính xem mình có nên rời đi trước hay không, Diệp Hiên Viên lại nói bay tới một câu, "Nếu như anh em ruột sinh con tỷ lệ đứa bé sinh ra được bình thường có lớn không ?"

"Cái này. . . . . . Di truyền học có nói: mỗi người ước chừng có 5 vạn gen trở lên, những thứ gen này một nửa đến từ phụ thân, một nửa kia đến từ mẹ, nói đúng là, mỗi đứa con cái cùng cha mẹ có gen . . . . . . /2 có thể giống nhau, cho nên, anh em chị em có gen. . . . . . /2 có thể giống nhau. Mà ông cháu, chú cháu, cậu cháu là có. . . . . . /4 gen có thể giống nhau. Giống như vậy, anh em họ là có. . . . . . /8 gen có thể giống nhau. Có chút di truyền gen lặng mang bệnh, dồn bệnh, cũng như ba mẹ nếu chỉ một người chứa loại gen bệnh này, còn bên kia không có, là có thể làm cho gen bệnh bị che dấu, cho nên đời sau không phát bệnh. Chỉ có khi cả hai vợ chồng đều mang theo loại gen ẩn này, vả lại còn gặp gỡ thì đời sau mới phát bệnh rõ ràng." Lữ Yên thận trọng đáp trả, nhìn mặt người đàn ông đối diện càng ngày càng đen thì có chút do dự mà mở miệng nói tiếp: "Nhưng là, đây chỉ là trên lý thuyết, trên thực tế mà nói, nước ngoài có một hạng mục nghiên cứu bí mật. Em bé do hai người có họ hàng gần sinh ra bị dị dạng vô cùng ít, ước chừng chỉ có cơ hội một phần ngàn, hơn nữa đứa bé sinh ra, phần lớn đều là những đứa bé có IQ cao ."

Diệp Hiên Viên cười như không cười quan sát Lữ Yên một cái, "Cô nói thật chứ, không phải là bởi vì đồng tình mà cố ý nói láo chứ."

Lữ Yên cười khẽ, "Có lúc chính phủ công bố gì đó không nhất định chính là chân thật, lại nói bất kể tôi có lừa hay không lừa ngài, Diệp tiên sinh trong lòng một khi đã có quyết định đều là không thể thay đổi, phải không?" Nghiêng đầu liếc nhìn cô gái ngoài cửa sổ cười đến thật rực rỡ, "Lại nói, tiểu thư rất hạnh phúc, không cần sự đồng tình của tôi ."

Hai người nhất thời không nói lời nào, đưa mắt nhìn cô gái đáng yêu ngoài cửa sổ, giống như khi cô, cảm thấy thế giới cũng tràn đầy hi vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.