Cấm Kỵ Sư

Chương 9: Chương 9: Bóng Dáng Kỳ Quái




Tôi trả lời:

- Dạ, sáng sớm con thấy được đồng hồ chạy không đúng giờ, con nghĩ đồng hồ bị hết pin nên chạy ra ngoài mua cục pin mới thay vào.

Cứ nghĩ rằng ông chủ chắc chắn sẽ khen tôi, nhưng lại không nghĩ tới, sắc mặt của ông chủ rất khó coi, không hề nói gì, quay người đi vào trong quầy.

Không hiểu lòng người, sớm biết như thế mình không thèm mua pin cho hắn...Tôi có chút khó chịu ngẫm nghĩ, nhưng vẫn đi làm việc.

Nhưng chuyện này chưa dừng lại ở đó, qua ngày hôm sau, tôi rời giường như mọi ngày, lúc đến đại sảnh để làm việc, tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ, lập tức sợ hết hồn.

Chiếc đồng hồ kia lại chạy chậm nửa giờ.

Rõ ràng ngày hôm qua tôi mới thay pin, lẽ nào đồng hồ bị hư?

Tôi đang tự hỏi thì ông chủ đột nhiên đến sớm, điều này có chút bất thường, hắn nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, nói ra:

- Đồng hồ lại chạy chậm rồi, cậu đi qua điều chỉnh cho chạy đúng giờ đi

- Dạ....

Tôi vâng lời liền chạy qua đem đồng hồ tháo xuống, điều chỉnh lại thời gian, đồng thời hỏi hắn:

- Ông chủ ơi, đồng hồ này chạy không được đúng giờ, có phải là nên thay cái mới không?

Ông chủ lạnh nhạt nói:

- Đã đổi qua rồi......

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại cảm thấy không có việc gì, lắc lư đi vào trong quầy, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau vụ việc này, mỗi ngày tôi đều đặc biệt lưu ý, lại phát hiện chiếc đồng hồ kia mỗi ngày đều chạy như thế, mặc kệ tôi rời giường vào lúc nào, đồng hồ cũng chạy chậm nửa giờ.

Không thể không nói, chuyện này thực sự quỷ dị, nhưng tôi cũng không nghĩ quá nhiều, ngược lại là đếm ngón tay tính từng ngày, không mấy ngày nữa thì kỳ nghỉ hè của tôi liền sẽ kết thúc, cho nên bây giờ tôi không muốn gặp phải rắc rối.

Nhưng dần dần, bởi vì việc kinh doanh trở nên khó khăn, sắc mặt ông chủ càng lúc càng tệ, lúc nào cũng bộ dạng sống dở chết dở, cũng bắt đầu đối với việc rãnh rỗi là lại tập viết chữ của tôi, rất có ý kiến, tuy rằng không nói rõ, nhưng ánh mắt luôn nhìn tôi với vẻ quái dị, vừa thấy được tôi muốn viết chữ, liền dùng sức gõ quầy, hoặc an bài cho tôi công việc lặt vặt khác, dù cho tôi làm mọi việc đều tốt cũng không được yên thân.

Thậm chí lúc ăn cơm cũng nhìn chằm chằm tôi, bộ dạng giống như hận không thể đút từng hạt cơm cho tôi ăn.

Thái độ của ông chủ ngày càng khắc khe hơn, mà việc vặt càng ngày càng nhiều, nhưng mà chẳng có gì hết, ngay cả một người khách cũng không có, chẳng lẽ muốn tôi mỗi ngày cầm cây lau nhà không ngừng lau dọn sao? Đến lúc sau, hắn lại điên điên khùng khùng nấu nước nóng hơn nửa giờ, sau đó đem đi đổ, rồi bắt tôi phải đi nấu lại.

Đây không phải là có bệnh sao?

Tuy rằng hắn lấy câu châm ngôn “chất lượng của trà là quan trọng nhất, vì sức khỏe của người uống trà”, nhưng tôi nhớ rõ, mấy ngày trước lão già này đun ấm trà cho khách dùng, còn lén lút bỏ một ít thứ vào đó nữa.

Hiện tại hắn làm như thế, rõ ràng chính là đang lừa gạt người, rõ ràng sắp đến ngày phát lương hắn lại gây rắc rối.

Tôi tự an ủi chính mình, điều này cũng là bình thường, chắc đây là ông chủ tâm lí bất ổn, không thoải mái khi thấy người mình thuê ngồi không chẳng làm việc, đặc biệt là lúc quán kinh doanh không tốt, hoặc là lão này đang tới thời kỳ mãn kinh đi.

Tôi nén giận không ngừng ở trong lòng rủa hắn, nhưng cũng không tỏ vẻ bất mãn, lại kiên trì bảy, tám ngày, liền sẽ đến ngày tôi rời đi, chờ tiền lương thanh toán xong, mọi việc ở đây đều không liên quan tới tôi. Tôi nhịn.

Có điều lúc tôi đang dùng ngón tay để đếm số ngày còn lại, tại một ngày, một nữ nhân ôm con của mình đi vào trong quán trà, vừa mới ngồi xuống, đứa con liền oa oa khóc lớn, chỉ vào trên xà nhà, nói rằng trên đó có một con mèo lớn.....

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhưng nhất thời sửng sốt, trên xà nhà rõ ràng trống không, đâu ra con mèo lớn?

Nữ nhân kia vội vàng ôm con của mình rời đi, tôi đi xung quanh xà nhà, xoay vài vòng, ngưỡng cả cổ đều thấy mỏi, đừng nói con mèo lớn trên xà nhà, ngay cả con chuột cũng không thấy.

Tôi bắt đầu tự hỏi, nếu mắt của một đứa trẻ có thể nhìn thấy quỷ, điều này tôi tin, nhưng thấy con mèo lớn là như thế nào? Chẳng lẽ phía trên có oan hồn của một con mèo? Nhưng bây giờ là ban ngày, làm sao có khả năng được?

Tôi cảm thấy bối rối và ngồi xuống suy ngẫm.

Bên trong quán trà này chẳng lẽ có đồ vậy gì quái gỡ sao?

Tôi không thể không âm thầm chú ý, trở nên cẩn thận hơn, nhưng sau khi việc này xảy ra hai ngày, vẫn không có gì xảy ra, quán trà vẫn vắng tanh, ông chủ cứ như sống dở chết dở, cả ngày cứ úp mặt xuống, lúc nhìn thấy tôi thì sắc mặt không được tốt lắm, giống như tôi thiếu hắn tám trăm khối vậy.

Rõ ràng là ông nợ tôi tám trăm khối mà? Tôi oán thầm trong bụng.

Rất nhanh, tôi lại vượt qua những ngày đau khổ đó, chỉ còn có ba ngày, tôi liền sẽ rời khỏi quán trà này, chờ sau khi tôi trở lại trường học, liền sẽ bắt đầu năm học lớp mười một. Mọi thứ ở đây đều chẳng có quan hệ gì với tôi.

Nhưng mà, một sự việc kỳ lạ đã xảy ra vào chính hôm đó.

Sau buổi trưa, tôi nằm ngủ gật ở trên bàn, trong lúc mơ màng, trước mặt tôi bỗng thoáng qua gì đó, một bóng đen không biết nhảy ra từ đâu, leo lên xà nhà.

Tôi đột nhiên tỉnh ngủ và nhìn chằm chằm trên xà nhà, khi nãy tôi vừa mới thấy một bóng đen nhảy lên xà nhà, nhưng bây giờ lại không thấy nữa.

Lẽ nào mình hoa mắt, hay là mình ngủ mớ? Tôi suy nghĩ một lúc, càng chắc chắn mình không nhìn lầm, lúc nãy có thừ gì đó nhảy lên.

Tôi lập tức hít một hơi thật sau, đi về phía dưới xà nhà lần nữa, tập trung tinh thần, nhìn lên phía trên.

Lúc đầu, tôi vẫn không thấy gì, nhưng dưới sự chăm chú hết sức, từ từ tôi thấy được một cái bóng mơ hồ ở trên xà nhà. Nhưng chỉ là một bóng dáng mơ hồ mà thôi, sau đó dù cho tôi có tập trung nhìn thế nào đi nữa, đều không thể thấy rõ được bóng dáng kia đến cùng là cái gì, chỉ mơ hồ thấy được giống như một con mèo lớn, hoặc là một con vật giống như con mèo, đang nằm ở trên xà nhà... Giống như đang ngủ.

Quả nhiên có vấn đề!

Quán trà này thật sự có yêu ma quấy phá, chẳng lẽ vì nguyên nhân này nên không có khách nhân đến? Nếu đúng như vậy thì mình có nên làm cái gì không?

Tôi quay lại nhìn ông chủ đang ngủ gà ngủ gật ở bên kia, có chút do dự, chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc sinh hoạt ở nơi này, đến lúc đó tôi liền có thể cầm tiền lương và rời khỏi chỗ này, nhưng nếu tôi không quan tâm, ông chủ này hẳn sẽ gặp đại nạn.

Thành thật mà nói, tới quán trà này gần một tháng, mỗi ngày tôi đều rãnh rỗi, tôi có nhiều thời gian hơn để làm việc của bản thân. Mặc dù ông chủ hơi khắc nghiệt, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hay là mình nên làm chút gì đó?

Chỉ là khi đó tôi không có nửa điểm kinh nghiệm đối với sự kiện như thế này, hoàn toàn không biết xử lí như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn nước xin ông chủ nghỉ để về nhà hỏi ông nội.

Sau hơn hai giờ đi ô tô “nảy lên nảy xuống”, lại đi đường núi hơn nửa giờ, tôi rốt cuộc trở về được quê nhà trong trí nhớ.

Ông nội đang bón thuốc cho tẩu thuốc của mình ở trước cửa, tư thế cùng với động tác quen thuộc, trong lòng tôi đã ghi nhớ từ khi còn nhỏ, ngay cả chiếc ghế tre mà ông nội hay ngồi, tôi nhìn nó cũng cảm thấy thân thiết.

- Ông ơi, con về rồi đây!

Tôi cười nói.

Ông nội thấy tôi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, run rẩy nắm lấy cánh tay tôi, nhưng dường như ông đột nhiên nhớ ra thứ gì, nghiêm mặt hỏi:

- Thằng nhãi ranh, không phải để cho con ba năm không được về nhà sao, sao mới một năm liền trở về rồi, chẳng lẽ con viết thuần thục được ba chữ kia rồi?

Tôi kiềm chế sự kích động trong lòng, nở nụ cười nói với ông:

- Con viết được một chữ rồi, còn hai chữ còn lại con chưa bắt đầu viết, ông không phải đã nói, muốn học tập từ từ sao, con tính sau khi vào học con sẽ bắt đầu viết chữ thứ hai.

Mặt của ông nội lúc này mới nở nụ cười, liên tục nói:

- Tốt tốt tốt, chỉ dùng một năm mà viết ra được chữ thứ nhất, cũng coi như không đơn giản, mau vào trong nhà viết cho ông xem.

Ông nội lập tức quên đi việc ba năm sau tôi mới được về nhà, vui vẻ dẫn tôi vào nhà, cái gì đều không nói, lập tức đem giấy bút nhét vào trong tay tôi, liên tục thúc giục tôi viết chữ.

Tôi cầm cây bút, không chút do dự vung tay lên viết một lèo xong chữ “Trấn”, tôi cúi đầu nhìn một chút, bỗng dưng cảm thấy đắc ý, tuy nói tôi viết chữ xưa chẳng ra sao, nhưng chữ này nhìn trông rất cứng cáp và mạnh mẽ, giống y như là có sinh mệnh vậy.

Ông nội dụi dụi hai mắt, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, cầm chữ này nhìn từ trên xuống dưới nhiều lần, đưa ra lời khen:

- Được, rất tốt, không nghĩ tới phương pháp kia của ông quả thật có hiệu quả, chỉ luyện viết một chữ, tốt hơn nhiều so với học viết nhiều từ cùng lúc, một năm một chữ, nếu dựa theo tốc độ này, chờ lúc con vào đại học, tầng thứ nhất của cấm pháp, không sai biệt lắm con có thể tu luyện được tiểu thành.

Tôi cảm thấy kỳ quái:

- Gia gia, chẳng lẽ cấm pháp của Hàn gia chúng ta, chính là viết chữ cùng xem tranh liền có thể luyện thành? Nhưng mấy chữ viết này dùng để làm gì ạ?

Ông cười ha ha trả lời:

- Đứa nhỏ ngốc, mấy chữ này không phải chữ bình thường, ngày hôm nay có nói cho con cũng không sao, khẩu quyết để vận dụng tầng thứ nhất của cấm pháp Hàn gia chúng ta, chính là được tạo thành bởi mấy chữ này, mà mấy chữ này, mỗi chữ đều có công dụng riêng biệt, có thể nói mỗi từ là một loại chú pháp.

- Một chữ chính là một cái chú pháp?

Lời của ông nội làm tôi kinh ngạc,

- Vậy con dùng một năm để viết ra được chữ này, làm sao biến nó trở thành chú pháp được ạ?

Ông nội vẫn nhìn chăm chú vào chữ đó, bộ dáng rất vui vẻ, nghe vậy liền giải thích với tôi:

- Con đã biết đây là chữ trấn, cái gì gọi là trấn, chính là trấn áp, cũng giống trấn phục. Về sau con dùng chữ này, vô luận yêu ma quỷ quái gì, thấy chữ này sẽ bị trấn phục, bởi vì cách viết ra chữ này, thực tế được lưu lại từ thời xa xưa, đây chính là bí mật của Hàn gia chúng ta, nhưng phải có một tinh thần lực cường đại mới có thể khống chế nó.

Tôi nghe có chút mơ hồ, suy tư nửa ngày mới hiểu được, hoá ra một chữ này, chính là một đạo phù chú, gần như chính là ý này, chỉ là không biết cần phải viết bao nhiêu chữ mới được.

- Ông ơi, kỳ thực hôm nay con trở về còn có chuyện khác muốn nói với ông...

Tôi suy nghĩ một lát, liền đem chuyện lạ của mấy hôm nay ở quán trà cho ông nội nghe.

Ông nội nghe xong, chăm chú suy nghĩ một chút, nói với tôi:

- Chuyện này xác thật kỳ quái, từ những gì mà con nói, quán trà kia chắc hẳn có hai vấn đề, hoặc vấn đề chỉ có một, chỉ là tình hình mà con biết bây giờ quá ít, ông cũng không tiện phán đoán, như vậy đi, bây giờ con liền trở về, không được chậm trễ, cứ theo như lời ông nói mà làm......

Ông nội đưa cho tôi một cái hộp, bảo tôi phải làm thế này, thế này, thế này.....

Dịch: Quốc Thắng

Beta: Quốc Thắng

Team: MBMH Translate

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.