Nam Cung Phi Yến thấy dáng vẻ mờ mịt của tôi, lại nói thêm:
- Đúng vậy, chính là em đó, em có thể trả lời cô một chút được không?
- Dạ...
Tôi nghĩ thầm, rằng trong cái tiết học này tôi cũng có nhìn nàng mấy lần đâu? Có quỷ mới biết nàng nói cái gì, con mẹ nó, sao nhiều người như vậy cứ phải hỏi trúng tôi cơ chứ?
Tôi đột nhiên cảm thấy nghẹn lời, con mắt lại đảo loạn xung quanh, muốn tìm kiếm một vị cứu tinh, bỗng nhiên nghe được một giọng nói thì thầm truyền đến trong tai:
-... Diễn biến cùng với phát triển của lịch sử văn hóa Trung Quốc...
Tôi nghe được rõ ràng, giống như nắm láy một nhánh cỏ cứu mạng vậy, ngẩng đầu lên và trả lời:
- Diễn biến cùng với phát triển của lịch sử văn hóa Trung Quốc.
Nam Cung Phi Yến mỉm cười gật đầu, nhưng vô tình lại nhìn tôi lần nữa, và hỏi:
- Vậy em hãy nói một chút, cô đã nói những gì về nội dung của bài học tiếp theo?
- Cái này...
Tôi cảm thấy cực kỳ phiền muộn, thậm chí bài học hôm nay tôi đều không có nghe, vậy mà nàng lại đề cập đến nội dung bài hôm sau? Định chơi ca sao?
Nhưng bên cạnh lại truyền đến một âm thanh kịp thời:
- Bình luận về Tần Thủy Hoàng và quá....
Tôi âm thầm cười khổ, trung thực lặp đi lặp lại một lần, Nam Cung Phi Yến lần gật đầu một lần nữa, nhưng lại hít một hơi thật sâu, nói với mọi người:
- Cô xin nói một câu, nếu như các em không thích học tiết học của cô, các em có thể không đến, nhưng nếu các em đã đến ngồi ở đây, liền phải chăm chú lắng nghe cho cô, cô muốn nói cho các em, tiết học lịch sử của cô, tuyệt đối không giống như những thầy cô khác, sẽ có những điều mà các em chưa từng được nghe nói, những bạn nào chăm chú lắng nghe bài học cô giảng, nhất định sẽ không hối tiếc...
Sau khi nàng nói xong những lời này, trên mặt lại lộ ra một nụ cười kiều mị, nhìn xung quanh lớp học một vòng, sau đó lại nhìn chằm chằm tôi một lần nữa, lúc xoay người rời đi, ánh mắt nhưng đang vô tình nhìn về phía cô gái mặc váy đen ngồi cạnh tôi, sau đó đi ra khỏi phòng học, trong hàng lang truyền đến một hồi lộp độp lộp độp tiếng bước chân, dần dần đi xa.
Giảng viên này quả thật có chút kỳ lạ, tuổi không lớn lắm, nhưng tính khí lại rất lớn, mấy sinh viên còn lại cũng kinh ngạc trong một lúc, mới nhớ tới đã đến giờ tan học, vội vàng dọn cặp sách đồ đạc chạy ào ra khỏi lớp học, giống y như không muốn ở nơi này thêm một chút nào vậy.
- Cảm ơn cậu vì khi nãy đã nhắc nhở cho tôi.
Tôi đứng trước mặc cô gái mặc chiếc váy đen và mỉm cười nói với nàng.
Khuôn mặt nàng có chút đỏ lên, không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi, chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thì thầm nói:
- Không có chuyện gì...
Nàng tránh thoát ánh mắt của tôi, nhìn các bạn học đều ra hết khỏi lớp, lúc này nàng mới thu thập sách vở, vội vàng đi nhanh qua tôi, không nói chuyện với tôi một lời nào nữa.
Tôi kinh ngạc mà nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng thầm nghĩ, đây quả thực là một buổi học lịch sử kỳ quái, người cũng kỳ quái nốt.
Tôi đi ra khỏi lớp học, A Long đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, hắn lôi tôi sang một bên, sắc mặt không tốt cho lắm, nói:
- Người anh em à, bộ cậu điên rồi sao, dám ngồi bên cạnh cô ấy, lẽ nào cậu không biết cô ta là ai sao?
Lời này của A Long làm cho người ta khó hiểu, tôi buồn bực hỏi:
- Cô ấy là ai? Tại sao tôi không thể ngồi ở bên cạnh cô ấy?
- Cô ấy...Ngược lại đúng là tôi quên, bình thường thì cậu đâu có đi học mấy môn này, chẳng trách cậu không biết được cô ấy, tôi nói với cậu, những người từng ngồi gần cùng cô ấy đều không có một kết cục tốt, trong trường học này ai cũng biết, chỉ có mình tên ngu ngốc như cậu, ngớ ngẩn làm sao lại ngồi ở bên cạnh cô ta, có phải cậu nhìn thấy cô nàng này đẹp đẽ, nổi lên sắc tâm phải không?
Tôi mắng:
- Cút đi, rõ ràng là tôi đã ngồi ở đó trước, là nàng ấy ngồi ở bên cạnh tôi có được hay không? Nghe ý tứ của cậu, chẳng lẽ nàng chính là con gái của lão đại xã hội đen nào đó? Tiếp xúc với nàng quá gần sẽ bị trừng phạt sao?
A Long đánh tôi một cái:
- Nói cậu ngu ngốc là đúng mà, có lão đại xã hội đen nào điên rồi mà đưa con gái của mình đến học cái trường này? Ở trên không thôn xóm nào, ở dưới cũng chẳng có lấy một nhà nghỉ, đến đây để nuôi sói à?
Tôi nở nụ cười:
- Mấy con sói này cũng chính là mấy tên sắc lang như cậu, có điều nếu như nàng không có bối cảnh gì, vậy sao mọi người đều cố gắng tránh xa nàng vậy?
- Cái này...
A Long dường như muốn nói điều gì, nhưng lại lắc đầu,
- Quên nó đi, nhìn lại khi nào có cơ hội tôi sẽ nói cho cậu, bí mật này giờ đây tuy không ít người biết, nhưng nói ra—tôi cảm thấy có chút hơi sợ.
Tôi mỉm cười, nhận ra rằng tên này cũng có lúc biết sợ, nhưng tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc cô gái kia là loại người như thế nào, mà lại để cho người khác e ngại như thế?
- Đúng rồi, cậu mau trở về ký túc xá cùng tôi nhanh lên, quên mất một điều quan trọng, chuyện này không thể qua loa được, đi nhanh lên chút...
Dường như A Long chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền vội vàng lôi kéo tôi về, tôi không biết tại sao, nên phải đồng hành cùng hắn trở về ký túc xá, hắn lôi tôi một hơi chạy đến lầu ba, khi vào phòng, ngay lập tức đóng sầm cửa lại.
Tôi cảm thấy rất hoang mang, nghi ngờ hỏi:
- Đây là làm gì vậy?
A Long đặt hai tay vào hai bên không, ánh mắt liếc trên liếc tới liếc lui, đánh giá trên dưới, ánh mắt kia trống rất lạ, giống như là.....
- Đi lại đây, đến gần tôi một chút.
Hắn đột nhiên ngoắc ngón tay đối với tôi rồi nói.
- Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là loại người như vậy đâu...
Tôi sợ hết hồn. Lẽ nào cái tên này thích chơi trò đó hay sao?
Tôi theo bản năng lui lại một bước, nhưng hắn ta lại lấy một cái quần lót sạch sẽ từ trên giường của Tiểu Hồ Tử, nở nụ cười tà dị đi về phía tôi.
Da gà cả người tôi đều nổi hết lên, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà, hắn muốn định làm cái gì đây?
- Con mẹ nó, cậu quả là người biến thái, cậu lấy quần lót của tên kia làm gì...
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn, hắn vẫy tay và nói:
- Đứng im đừng có nhúc nhích, lão tử cần phải đuổi đi vận đen của cậu, sợ cái cọng lông, cũng không phải là tôi cường bạo cậu.
- Đuổi đi vận đen? Có ý tứ gì?
- Đừng có hỏi, cậu nhanh đi mở cửa sổ ra, đứng bên cửa sổ đừng có nhúc nhích.
- Ồ...
Tôi càng thêm nghi hoặc, đang yên đang lành, đuổi vận đen cho tôi làm cái gì?
Nhưng mà tôi vẫn làm theo những gì hắn nói, đi tới bên cửa sổ, mở ra cửa sổ, sau đó đứng đàng hoàng ở nơi đó, hắn còn nói với tôi:
- Nhắm mắt lại, giơ cánh tay lên.
Được rồi, tôi miễn cưỡng nhắm đôi mắt lại, giơ cánh tay lên, sau đó không biết hắn dùng món đồ gì, phủi tới phủi lui khắp người của tôi, trong miệng lầm bầm gì đó, cũng không biết niệm lung tung loại thần chú nào.
Tôi đã chịu đựng rất khổ sở, để mặc cho hắn dằn vặt, hơn nửa ngày sau hắn mới xong xuôi, nói với tôi:
- Mở mắt ra đi, không sao nữa rồi.
Tôi mở mắt và nhìn, thấy hắn đã đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó thuận tay đem quần lót của tiểu Hồ tử ném ra ngoài, vỗ tay một cái rồi nói:
- Hoàn tất, đại công cáo thành!
Tôi giống như là một hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hỏi hắn:
- Vừa rồi cậu đã làm cái gì với tôi vậy? Mà sao còn đem quần lót của Tiểu Hồ Tử ném đi?
Hắn đắc ý nói:
- Đây là tôi đuổi đi vận đen cho cậu, nói cho cậu biết, đây là cho tổ tiên của gia đình tôi truyền xuống, trừ tà lại có thể trừ đi vận đen, có điều bình thường muốn dùng đến đồng nam đồng nữ, tôi đã cân nhắc, Tiểu Hồ Tử là một kẻ hay nín nhịn, chắc chắn là một tên đồng nam, xài lên người cậu, hắn cũng không thể mặc được nữa, vậy còn không ném thì làm gì?
Tôi đột nhiên im lặng:
- Long ca à, tổ tiên nhà của cậu sao hố người vậy, điều này quả thật rất vô nghĩa, ai nói thứ kia có thể trừ tà, còn trừ đi vận đen nữa? Không bằng cậu đi tìm đến một cành liễu quất vài cái quanh người tôi cũng được mà?
- Một cành liễu sao? Hình như tôi có nghe qua về cái biện pháp này, mà cậu còn biết biện pháp nào không?
Hắn ta nháy mắt lia lịa hỏi tôi.
Tôi miễn cưỡng nói cho hắn:
- Nếu cậu thật sự muốn giúp tôi trừ tà, có thể dùng cành liễu, hoặc một cây gậy gỗ đào, cũng không cần phải quất vào tôi thật, chỉ cần mở cửa ra, quét tới quét lui trên người của tôi là có thể, hoặc là đặt ở dưới gối nằm ngủ một giấc. Nếu như tình huống có chút nghiêm trọng, trước khi tôi đi ngủ vào buổi tối, cậu có thể dùng máu gà thấm lên lông gà, sau đó ở mỗi góc phòng đều vẫy mấy cái, nếu như không có, cậu cũng có thể dùng muối và gạo nếp, sau đó mở cửa sổ ra, chỉ qua một buổi tối là không sao. Nhưng cậu lại làm ầm ĩ lên, hơn nữa còn lấy cái quần lót của tên kia chùi tới chùi lui trên người của tôi, bộ cậu không thấy ghê tởm sao?
Hắn sững sờ nhìn tôi, gãi đầu nói:
- Ồ, vậy cũng có thể a, Tiểu Thiên, làm sao tôi không nhìn ra được cậu còn rành hơn tôi về khoản này nhỉ, những điều mà cậu nói, tôi chưa bao giờ được nghe nói qua trước đó.
Tôi không quan tâm vẫy vẫy tay:
- Đây cũng không phải chuyện gì cả, tôi cũng nói cho cậu biết, tổ tông nhà của tôi cũng làm cái nghề này, hơn nữa so với tổ tông của cậu thì trâu bò hơn nhiều.
Tôi thật muốn nói cho hắn biết, nếu mà năm đó tổ tông của hắn nhìn thấy tổ tông của tôi, không chừng là phải quỳ xuống gọi là thần tiên đây, vì đó không phải cùng một cấp bậc nữa rồi.
Đột nhiên hắn ta dường như hứng thú lên, lôi kéo tôi nói:
- Ai da, nhanh ngồi xuống đây đi, nói cho tôi một chút, nếu như trong đầu có một chút vấn đề, giống như tình trạng của cậu vậy, thì phải giải quyết như thế nào?
Tôi dở khóc dở cười mà nhìn hắn, nói:
- Đại ca của tôi ơi, cậu thế nào cũng phải nói cho tôi biết, rốt cuộc là tôi bị dính phải tình huống gì a, không phải chỉ là ngồi gần cô gái kia thôi sao, làm sao cậu lại coi tôi giống như đụng phải sao chổi vậy?
Hắn vỗ đùi, lớn tiếng nói:
- Đúng rồi a, cậu nói quá chính xác, biệt hiệu của cô gái kia liền gọi là sao chổi đó!
- Cái gì cơ, cậu nói rõ ràng hơn một chút đi, cái gì sao chổi, bộ có một sao chổi xinh đẹp như vậy sao?
- Ai quy định sao chổi thì không thể đẹp đẽ chứ? Tôi đã nói với cậu rồi, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, đặc biệt là cô nàng này...Chắc cậu không biết, đáng lý cô ấy giờ đây phải là sinh viên năm hai, so với chúng ta lớn hơn một tuổi, nhưng vì năm ngoái xảy ra chút việc nên phải tạm nghỉ học, vì thế nên năm nay mới trở về học lại, toàn bộ trường học đều biết, đều né tránh cô ta, chỉ có một tên đần như cậu không biết cái đếch gì, chẳng quan tâm mấy việc như thế...
Tôi hỏi:
- Vậy cậu có biết vào năm ngoái chuyện gì đã xảy ra với nàng sao?
A Long đột nhiên trở nên thần bí, ánh mắt nhìn tới nhìn lui, vẻ mặt giống y như là đang kể chuyện ma cho tôi vậy, sau đó hạ thấp giọng thì thầm ở bên tai tôi:
- Nàng hại chết người...
- Á
Trong lòng tôi hơi động,
- Làm sao, nàng giết người hả?
A Long tát cho tôi một cái:
- Bộ cậu bị thiểu năng hay sao hả? Nếu cô ta giết người mà còn có thể đến trường sao! Nói cho cậu biết, nàng ngoại trừ có biệt hiệu sao chổi, còn có một cái miệng xui xẻo, bởi vì mùa hè năm ngoái, có hai nữ sinh, bởi vì một câu nói của nàng, mà đều chết hết...
A Long vừa nói xong, không biết tại sao tôi nhất thời cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, vội vàng hỏi:
- Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ vì một câu nói của nàng mà đã giết chết hai người?
Nhưng A Long lại lắc đầu và nói:
- Chuyện này thì tôi không có biết, khà khà, tôi cũng là nghe người ta nói mà thôi, chúng là là tân sinh, nên không ai muốn cùng tôi nói quá nhiều, nhưng mà toàn bộ trường học này ai cũng biết hết, cậu không thấy mấy người ngày hôm nay, đều cố gắng tránh né cô nàng sao? Đây cũng là một quy củ trong trường học, nói là hễ ai đến gần cô ấy, người đó liền sẽ gặp xui xẻo, ai, tôi cũng cảm thấy buồn bực, cậu nói xem một cô gái xinh đẹp như vậy, sao phải trở thành thế này? Người ta đồn rằng, cô ta từng ở trong trường này nói chuyện cùng với ma, nên ai cũng không thèm để ý đến cô ấy, hơn nữa cô ấy còn sống riêng trong một căn phòng, chậc chậc, cũng không biết cô ấy nghĩ cái gì trong đầu, đổi một trường học khác không phải là tốt hơn sao? Cậu nói xem cô ấy có bị bệnh hay không?
Tôi có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà A Long nói, không khỏi cau mày lại, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ngủ nữ sinh ở ký túc xá nữ, nhưng trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến một điều: Cô nữ sinh này, lẽ nào là người mang đến vận đen trong truyền thuyết sao?
- Đúng rồi, Tiểu Thiên à, cậu còn không nói cho tôi biết, thông thường thì còn có phương pháp nào để đi trừ tà và đuổi vận đen không, còn phát tài nữa, những chuyện này có phương pháp gì không? Nếu cậu biết thì hãy nói cho tôi với chứ.
Tôi nhìn vào cái bộ dáng khát khao ham muốn học hỏi của hắn, không thể nhịn cười được, nói ra:
- Cậu muốn phát tài sao? Rất đơn giản thôi, vận may của một người cùng với nhân phẩm của họ là có quan hệ, nếu như cậu thường làm việc thiện, ví dụ như quyên góp ủng hộ đồng bào nghèo khó miền núi, giúp bà lão qua đường, đi xe buýt công cộng thì nhường chỗ ngồi cho người khác, giúp đỡ bạn học nấu cơm với giặt quần áo, những việc này đều có thể tính lũy giá trị nhân phẩm của cậu, tăng cường vận may của cậu lên.
Hắn chăm chú lắng nghe, liên tiếp gật đầu, nhưng nghe đến phía sau lại cảm thấy không đúng, liền cười mắng:
- Tiểu tử cậu là đang đùa tôi sao, giúp đỡ bạn học nấu cơm cùng giặt quần áo, cậu nghĩ đẹp đấy, tôi xem cậu chính là bọn giang hồ bịp bợm...
Tôi cười ha ha, không nói gì thêm nữa.
Kỳ thực khi nhìn thấy hắn không quan tâm lắm, thực sự tôi không nhịn được muốn nói cho hắn biết, những lời tôi vừa mới nói đều là sự thật.
Điều này có ghi rõ ở bên trong cấm kỵ bút ký.
----------------------------------------------------
Dịch: T
Beta: T
Nhóm dịch: MBMH Translate
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại