Là khi anh phải xác định thái độ của
anh. Là khi anh phải thực hiện lời hứa của mình. Là khi vì “chúng tôi” mà đi
đến kết thúc đi. Không có anh, Alpenliebe vẫn ngọt ngào. Chỉ là anh đã thay
đổi. Còn hương vị của nó thì không bao giờ thay đổi.
“Hứa Y Thần, cô đến phòng tôi một lát”. Giám đốc biến
thái ra lệnh cho tôi.
Tôi nghiêm chỉnh đi vào, tỏng lòng chờ đợi cô ta công
bố tin tức gì đó mới.
Cô ta duờng như không đọc đựơc ý nghĩ đen tối của tôi,
chỉ cúi đầu mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt tôi. Tôi cầm lên
đọc, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Đây là tài liệu liên quan đến việc cử người đến Bắc
Kinh dự kỳ bồi dưỡng thường niên của công ty. Tôi lập tức hiểu ngay ý tứ của
bậc đàn chọ này, cô ta muốn tôi đi Bắc Kinh tham gia kì tập huấn.
Không hiểu sao khi đọc nó, lòng tôi lại thấy rộn ràng.
Bắc Kinh? Đi Bắc Kinh chẳng phải tôi có thể gặp Y Dương sao? Trước đây, tôi sợ
đi, nhưng bây giờ Thượng Đế đã ra tay sắp đặt thế này, chẳng phải tôi không đi
không được sao? Tâm tư tôi bỗng chốc rối bời.
Giám đốc khẽ lên tiếng thúc giục tôi, tôi vội vàng
cười cười cáo lui.
Kế hoạch đi bồi dưỡng ở Bắc Kinh lần này đối với tôi
mà nói không hề đơn giản, hàm ý của nó quả là quá nhiều. Nếu như tôi có thể gặp
được Y Dương, nếu như tôi có thể nói với anh ấy một câu: em nhớ anh… Tôi vẫn
ngồi ở chỗ đó tung đồng xu như trước, cho đến khi không may lữo tay làm nó rơi
xuống đáy đài phun nước trong quảng trường. Tôi nhoài người lên trên hàng rào
sắt khá lâu, biết chắc là không thể tìm lại được nó nữa.
Đồng xu đó thật sự mất rồi. Ý nghĩa của nó là tôi phải
đi tìm Y Dương. Hạnh phúc đến bất ngờ như vậy khiến tôi có chút bối rối. Tôi
ngồi trước tượng đài trong quảng trường cả buổi chiều, đến khi trời tắt nắng,
xung quanh bắt đầu tối sẫm lại, tôi mới đứng lên đi về.
Mấy hôm nay tôi đều ngồi tưởng tượng những chuyện có
thể xảy ra sau khi tôi dặp được Y Dương, từng tình tiết, từng cử chỉ, từng câu
nói… Tôi phủi phủi bụi dính trên người giống như rủ bỏ hết mọi muộn phiền.
Cô nàng Mỹ Tuệ cũng đang thu dọn hành lý. Buổi tối cô
ấy gõ của phòng tôi, sau đó nói luôn: “Tớ vào nhé”.
Tôi “ừ” một tiếng, cánh của liền mở ra.
Mỹ Tuệ đỏ hoe mắt nói với tôi: “Y Thần, bố mẹ tớ mới
mua một ngôi nhà mới ở khi phố cũ, có ba phòng, hai cụ nói tớ chuyển về ở cùng
để các cụ khỏi bận tâm. Lại còn nói bố mẹ sắp già yếu rồi, phải có tớ ở bên
chăm sóc mới được”. Mỹ Tuệ nắm tay tôi rất chặt.
Vì quá bất ngờ nên nhất thời tôi không biết phải nói
gì, mở to mắt, giả vờ nói: “Tớ toi rồi”. Sau đó quay người đi, giả vờ hắt xì
hơi.
Sau khi Mỹ Tuệ về phòng, tôi ngồi thẫn thờ nhìn lên
trần nhà rất lâu, trong lòng cảm thấy rất trống trải, hoang mang, giống như vừa
bị mất đi một thứ gì đó, tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Mỹ Tuệ sẽ chuyển
đi. Ngày hôm đó, tôi không tiển Mỹ Tuệ mà đóng cửa nằm im trong phòng.
Căn nhà tĩnh lặng hơn rất nhiều sau khi Mỹ Tuệ chuyển
đi, hóa ra sau khi quen sống một mình, tôi đã quen có cô ấy. Mấy ngày nghỉ
phép, tôi một mình điên cuồng đi ngắm nghía và mua sắm những món đồ muốn mang
đến Bắc Kinh.
Kỳ thực có cây nói rất đúng, có tiền thật tốt,
có tiền thì có gì mà không thể mua được. Chỉ đáng tiếc, tôi lại không thuộc
thành phần giàu có.
Mỹ Tuệ ở lỳ trong nhà mới của cô ấy, tôi có qua
đó một lần. Căn nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng
khách, một phòng bếp, nội thất đều mới và rất hiện đại, ngay cả ti vi cũng là
loại màn hình tinh thể lỏng bốn mươi hai inch. Tôi rất thích căn nhà, sau này
nhất định tôi phải mua một ngôi nhà như thế này.
Phòng Mỹ Tuệ ở hướng tây, nhìn thẳng xuống hoa viên
dưới sân. Tôi ngồi trên giường cô ây ăn sữa chua, ngồi rất lâu. Sau đó mẹ cô ấy
vào phòng giữ tôi ở lại ăn cơm, tôi cho là cung kính không bằng vâng lệnh nên
vui vẻ nhận lời.
Mấy hôm nay tôi luôn sống trong ưu phiền, câu
hỏi có nên tìm gặp Y Dương hay không thực sự khiến tôi cảm thấy mâu thuẫn và
đau khổ. Mỗi sáng mở mắt ra là nghĩ tới câu hỏi mày, buổi tối trước khi đi ngủ
cũng suy nghĩ chuyện này.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, nhớ một người là chuyện
không thể khác được. Trước đây là thế, bây giờ cũng vẫn thế.
Ngày mai tôi bay rồi. Tôi ngồi trước ti vi xem bản tin
dự báo thời tiết lúc bảy giừo ba mươi. Thời tiết khá thuận lợi, nhiệt độ là âm
năm độ, gió nam từ cấp hai đến cấp sáu.
Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi gọi điện thoại cho
Lăng Sở. Anh ấy nghe tôi nói tôi sẽ đi Bắc Kinh, chưa đầy mười phút sau đã xuất
hiện ở nhà tôi.
Đúng lúc miệng tôi đang nhai mấy cái kẹo cao su, rồi
phồng má lên để thổi. Lăng Sở vỗ vỗ vào mặt tôi làm tôi khong thổi được nữa.
Tôi kêu la gọi mẹ, Lăng Sở lại bảo tôi là yêu quái.
Nhìn thấy bao nhiêu là hành lý, Lăng Sở đoán là tôi
phải ở Bắc Kinh đến hết mùa đông, tôi nói chỉ đi tập huấn một tuần thôi, anh ấy
cười khổ mất tiếng, ánh mắt có chút buồn bã và lắng đọng.
Tôi ngồi trên ghế sofa, không nói gì nữa, miệng vẫn
nhai kẹo cao su.
“Hành lý sắp xếp xong hết rồi à?” Lăng Sở đột nhiên
hỏi tôi.
Tôi ngừng nhai kẹo, suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời:
“Ừ, xong hết rồi “
Lăng Sở không hỏi thêm gì nữa, bày lên bàn năm quân
cờ. Tôi nhìn Lăng Sở, ngắm sống mũi cao cao và khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, cả
đôi tay rất đẹp ấy nữa.
“Tôi… tôi muốn đi.. đi gặp Y Dương”. Tôi cúi gằm, khó
nhọc nói từng tiếng với Lăng Sở.
Mặt Lăng Sở không hề biến sắc, anh ấy tiếp tục bận rộn
với quân trắng quân đen trên bàn cờ. Tôi cũng chẳng quan tâm tới anh ấy, khẽ
tươi cười rồi nói nhỏ: “Tôi muốn tìm Y Dương để nói chuyện “.
Không hiểu sao tôi lại lạ lùng như thế này, cũng không
biết sao tôi lại gọi Lăng Sở đến đây để nói những chuyện này. Con người ta làm
bất cứ việc gì cũng có lý do, nhưng tôi thì ngược lại.
Lăng Sở nắm chặt quân cờ trong tay, nói với tôi bằng
giọng rất kiên định và thấu hiểu: “Muốn thì cứ đi gặp xem sao”. Mắt Lăng Sơ
thoáng ánh cười, đó là một đôi mắt sâu thẳm, ánh cười đó lấp lánh sưởi ấm một
buổi tối mùa đông, tôi nhìn thấy ánh mặt trời mùa xuân trong đó.
Lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác xót xa mà chính
tôi cũng không thể hiểu nổi.
Có tiếng gì đó vang lên ở đây, rất lâu sau mà vẫn
không có hồi âm, Lăng Sở quay đầu nhìn tôi, cười dịu dàng: “Y Thần, phải biết
nắm lấy cơ hộ, anh mong em sẽ hạnh phúc.”
Mắt tôi ướt nước, không biết là vì cảm động hay đau
lòng. Những lời nói của Lăng Sở khiến tôi đau lòng. Tôi còn nhớ anh ấy đã từng
nói với tôi, anh ấy sẽ là bến đậu ở đây đợi tôi quay lại, dù tôi có đi bao xa
và bao lâu.
Lăng Sở xuống dưới lầu mua cho tôi một ít thức ăn, sau
đó luôn miệng dặn dò tôi đến đó phải chú ý ăn uống, không được bỏ bữa sáng, nếu
không bệnh dạ dày sẽ càng nặng. Sau khi miễn cưỡng nhận lời, tôi bảo anh ấy đi
về. Lẽ nào tôi gọi LĂng Sở đến chỉ để nghe tôi nói mấy câu muốn đi tìm Y Dương?
Hứa Y Thần, mày thật là vô liêm sỉ.
Tôi nằm trên sofa, không làm sao ngủ được. Kỳ thực tôi
có chút bối rối, cũng không muốn ngủ. Những lời Lăng Sở nói khiến khoảng trống
trong tim tôi dần dần được lấp đầy bằng sự cảm động và cảm giác ngọt ngào.
Nhưng khi nghĩ tới Y Dương cảm giác đó lại biến mất.
Tôi không ngủ được nên hết ngồi rồi lại nằm. Tâm
trạng rất phức tạp, chỉ là một kì tập huấn một tuần mà tôi lại có cảm giác tôi
sắp đi xa cả đời, trong lòng dường như có gì đó rất rối loạn, rất khó nói. Tôi
cảm thấy không biết phải đối diện với cái thành phố mang theo biết bao nhiêu
nhớ nhung và chờ đợi của tôi thế nào nữa. Một chút cảm giác xa lạ và hoang mang
khiến tôi thấy bất an.
Tôi gọi điện cho Mỹ Tuệ, buôn chuyện hai tiếng liền,
sau đó điện thoại hết pin thì tự ngắt, chấm dứt cuộc trò chuyện. Tôi không có
người nói chuyện, mở hành lý ra rồi đóng lại, một tuần mới lại bắt đầu, không
biết khi nào mới được ngủ nữa.
Lăng Sở đến sân bay rất đúng giờ. Từ rất xa tôi đã
nhìn thấy bóng dáng thân thuộc mà mình đã từng dựa vào. Tối hôm qua Lăng Sở cứ
nhất quyết muốn đi tiễn tôi, còn tôi nhất định từ chối, cuối cùng anh ấy vẫn
kiên quyết.
“Anh đợi em.” Đấy là câu cuối cùng anh ấy nói với tôi
trước khi chua tay, tôi nghe mà không thấy khó chịu, chẳng thấy lãng mạn, cũng
không hề cảm động. Nhưng đồng thời tôi lại thấy bên trong câu nói ấy có gì đó
rất chân thành.
Tôi vẫy tay tạm biệt Lăng Sở, nhưng quay người đi thì
lại nhớ tới Y Dương.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh lúc ba giờ bảy
phút chiều. Tôi kéo va li rất nặng, một mình ra khỏi sân bay. Đoàn người chen
chúc khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhoi. Lòng tôi tràn ngập cảm giác cô đơn
và lạc lõng. Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, tôi kéo khóa chiếc áo khoác dài lên
đến tận cằm.
“Bác tài, làm ơn đưa tôi đến khách sạn XX.” Công ty đã
sắp xếp chỗ ăn nghĩ cho tôi, tôi gọi taxi đến thẳng chỗ đó.
Đường ở đây vừa rộng vừa nhiều xe khiến tôi cảm thấy
không quen. Nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được một chút cảm giác thân quen với
thành phố xa lạ này, bởi tôi nghĩ, ở đây có Y Dương của tôi rồi.
Tôi kéo hành lý bước vào khách sạn, trong lòng vô cùng
háo hức và kích động.
Trời không còn sáng nữa, tôi ăn tối qua loa rồi một
mình đi đến Vương Phủ Tỉnh. Ở đó rất đông khách du lịch, chỉ có mình tôi cô
đơn, lẻ bóng qua lại nơi đây.
Lăng Sở gửi nhắn tin đến: “Y Thần, đến nơi an toàn
chưa?”
Tôi nhắn lại: “Yên tâm đi, đã đến khách sạn rồi.”
Lăng Sở trả lời lại bằng hình mặt cười, tôi không biết
phải nhắn lại câu gì. Cho dù là như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất lạnh. Tôi mua kẹo
hồ lô, vừa đi vừa nếm vị chua chua ngọt ngot của nó. Sau đó, tự nhiên mắt đẫm
lệ.
Không biết tại sao gần đây tôi bỗng trở thành đồ mít
ướt, đã khóc thì sẽ khóc rất lâu. Đôi tay tôi cứng đờ, sau đó tôi lập cập lấy
điện thoại trong túi ra nhắn cho Y Dương. Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng không
thấy có tin nhắn trả lời.
Đi đến ngã tư, gió rất to, tuyết bay đầy trời. Tôi
định cất bước tiếp thì thấy một bà lão chắn trước mặt mình, dưới ánh đèn đường
vàng vàng và ánh đèn quảng cáo nhấp nháy, tôi nhìn rất rõ bàn tay bào lão run
rẫy đưa về phía tôi, sau khi móc hết các túi tôi cũng không kiếm được hai tệ
tiền xu đưa cho bà cụ, truớc khi bước đi tôi còn đưa luôn cho bà ấy cốc trà sữa
tôi mới mua chưa kịp uống.
Tôi tranh thủ lúc đèn xanh vội vàng sang đường, sau đó
nhanh chóng quay về khách sạn. Mùa đông ở đây lạnh hơn mùa đông chỗ tôi rất
nhiều, tôi nhìn qua cánh của kính trong suốt ngắn nhìn cảnh đêm Bắc Kinh, lại
không biết phải tìm lý do gì mới có thể ngủ được.
Hơi ấm từ điều hòa khiến tôi cảm thấy có chút ngột
ngạt, tôi mặc áo khoác ngoài, xuống quán cà phê ngày dưới sảnh khách sạn để lên
mạng, cậu thiếu niên tóc vàng cũng đang trên mạng, tôi chủ động chào hỏi cậu
ấy.
“Sao IP của chị lại hiển thị ở Bắc Kinh?” Cậu ấy thắc
mắc ngay.
Tôi bình thản gật đầu, nói với cậu ấy: “Mới đến.”
“Chưa đến Trường Thành chưa phải hảo hán, không ăn vịt
quay đáng tiếc cả đời.” Dường như thế hệ 8x chùng tôi đều thích thể hiện cá
tính. Cậu ấy đổi phông chữ thành một kiểu phông thư pháp được giới trẻ yêu
thích, hại tôi mãi mới dịch được câu nói quen thuộc kia.
Tôi ngơ ngẩn nhìn màn hình, nghĩ bụng đã chỉ có một
mình thì ăn gì cũng sẽ không thấy ngon.
Cậu ấy hỏi tôi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Tôi cười ngây ngô, trả lời: “Không có.”
Đại sảnh dần dần vắng bómg người. Tôi day day thái
dương, rất muốn hút một điếu thuốc.
Cậu thiếu niên tóc vàng đó không biết đang ở bên cạnh
tôi hay là cậu ta có thiên lý nhãn [1] nữa mà đột nhiên cậu ấy bảo tôi sau này
nên bỏ thuốc lá đi. Tôi gảy tàn thuốc trước mặt, cười nhạt.
[1]
Mắt nhìn xa nghìn dặm.
Từ sau khi Y Dương ra đi, tôi bỗng trở nên nghiện
thuốc lá, trước đó miệng tôi chỉ ưa bị chua ngọt của kẹo mút vị chanh, sua đó
tôi chỉ thèm vụ đắng cay của thuốc lá.
Vì Y Dương, tôi đã thay đổi.
Tôi vẫn nhớ tới Y Dương, sau đó dùng một thứ gọi là
“thuốc lá” để gợi lại những hồi ức về anh ấy. Tôi không ngừng hết lần này đến
lần khác miễn cưỡng và cố chấp giữ chặt lấy sự ngốc nghếch của bản thân để che
giấu cho nỗi đau trong tim.
“Yêu một người là có thể vì anh ta làm nhiều chuyện mà
không cần báo đáp, không phải sao?”
“Tôi không hiểu phải báo đáp như thế nào mới là xứng
đáng, toàn tâm toàn ý báo đáp chắc chắn không giống như lạnh lùng báo đáp, hoặc
có lẽ đến một ngày nào đó, tất cả những điều đó sẽ tự nhiên biến mất, cả sự hi
sinh, cả sự báo đáp.” Cậu thiếu niên tóc vàng trả lời tôi như thế.
Nhân viên phục vụ mang cho tôi một ly nước lọc nhạt
nhẽo, vô vị. Tôi mệt mỏi tắt tài khoản QQ, mơ hồ gục xuống bàn ngủ mất.
Ngày hôm sau, tôi đi học với bộ dạng bơ phờ, ở đó phần
lớn mọi người đền là người thành đạt, có nhà, có xe. Họ mặc những bộ quần áo
mốt mới nhất, đắt tiền và sang trọng, chỉ có mình tôi không như vậy.
Sau khi tan học, cả tiếng đồng hồ tôi ngồi trong phòng
của khách sạn mà không làm gì, lòng đầy tự ti và ghen tị. Sau đó tôi nhắm mắt
tự cho mình ngủ đi, đợi đến đêm sẽ dậy để khám phá cuộc sống về đêm của nơi
đây.
Cảnh đêm ở Hậu Hải rất đẹp, ánh đèn lung linh rực rỡ,
đại đa số mọi người đều thích đến đây đi dạo vào ban đêm.
Tôi gọi xe đi đến một con phố ẩm thực nổi tiếng, định
bụng ăn những món đặc sản của Bắc Kinh như mì sợi chiên xì dầu, thịt tẩm bột
rán, các loại bánh đậu… Sau đó cười đến mức không khép miệng lại được, thỏa mãn
xoa xoa cái bụng đã no căng, trở về khách sạn.
Tôi nhắn tin cho Lăng Sở kể về con phố ẩm thức ở Bắc
Kinh để anh ấy thèm chảy nước miếng. Hôm sau, tôi trở dậy đánh răng rửa mặt,
tinh thần phơi phới đi đến nơi diễn ra buổi tập huấn.
Đúng thế, tôi đã quen với hoạt động về đêm và ngủ đến
sáng bảnh mắt rồi, nói cách khác, tôi yêu thích cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh.
Đêm khuya ở đây tĩnh lặng, chẳng có ai làm phiền tôi,
nỗi nhớ cũng không còn giày vò tôi như trước nữa. Đến đây được mấy ngày tôi
cũng đã không còn ý định gọi điện thoại cho Y Dương nữa.
Bình thường, tôi thường một mình đi lang thang khắp
thành phố bằng tàu điện ngầm, vé tàu điện ngầm đã ngốn không ít của tôi không
ít tiền. Trong toa tàu rất lạnh, cho nên tôi cuộn tròn người lại giống như một
quả bóng. Tôi hy vọng sẽ gặp tình huống như trong phim Trai
tài gái sắc, mỗi lần nhân vật nữ chính lên xuống tàu điện ngầm
đều gặp được người mình muốn gặp. Thế nhưng đã ba ngày nay tôi ở Bắc Kinh, dù
đứng ở ngoài đường hay trên tàu điện ngầm đều không gặp được Y Dương.
Hôm nay từ ga tàu điện ngầm đi ra, tôi cảm thấy rất
thất vọng bèn gọi điện cho Lăng Sở.
Tiểu tử đó đang họp giao ban thấy, tôi gọi thì vội
vàng dừng lại để nói chuyện với tôi. Tôi đứng ở cổng ga tàu điện ngầm, gió lạnh
rít ù ù bên tai, mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.
Tôi kể với Lăng Sở là đã đi tàu điện ngầm tìm Y Dương
bốn ngày nay rồi, tôi cũng muốn gọi cho Y Dương nhưng không có đủ cam đảm.
Lăng Sở nói không thấy có thể là do Y Dương trước nay
không đi tàu điện ngầm, cái đầu đất của tôi cuôi cùng cũng đã có thể hiểu được
câu nói của Lăng Sở, hạnh phúc là do chính mình năm giữ.
Tôi một mình đi dạo phố, lúc đi đến đường Tú Thủy [2]
mới nhớ ra là Y Dương đã từng nói với tôi về chỗ này.
[2]
Một con phố chuyên bán hàng thủ công mỹ nghệ ở Bắc Kinh.
Quả thực nơi đây có rất nhiều du khách nước ngoài, bọn
họ mua xường xám tơ tằm hoặc ngọc trai về làm quà, tuy là người phương Tây
nhưng mồm mép rất lợi hại, luôn trả giá rất thấp, các cô bán hàng cũng mất khá
nhiều thởi gian cùng họ mặc cả rồi mới bán được hàng.
Tôi vòng đi vòng lại đến bốn vòng mà không tìm thấy
thứ gì đặc biệt. Chỉ là tôi muốn mua một món quà tặng cho Lăng Sở. Cuối cùng,
tôi quyết định mua cho anh ấy một chiếc áo khoác ngoài theo kiểu phong tình đặc
sắc của Trung Quốc, kiểu dáng này ngay cả tôi nhìn thấy cũng buồn cười.
Cô bán hàng lảm nhảm rất nhiều, lớn tiếng đòi tôi ba
trăm sáu mươi tệ cái áo đó, tôi lắc đầu bỏ đi, cô ta chạy theo lôi tay tôi lại.
Tôi nhìn kỹ cái áo, trả giá: “Một trăm năm mươi tệ,
bán thì tôi lấy.”
Đoán chừng tôi không chịu nâng giá thêm nữa, cô bán
hàng lườm nguýt tôi, sau đó gấp áo cho vào túi, quay sang nói cộc lốc với tôi:
“Trả tiền đây.”
Từ đường Tú Thủy đi ra, tôi bước vào một của hàng Mc
Donald, một mình ăn kem tươi dâu tây. Khách ăn ở đây tương đối đông, có thế
thấy lợi nhuận kiếm được cũng không ít. Tôi nắm chặt chiếc điện thoại sắp hết
pin, gửi tin nhắn cho Y Dương. Mấy ngày ở đây không gặp Y Dương là bởi sợ anh
ấy từ chối, hôm nay tôi biết nếu vẫn không gặp thì sẽ không còn thời gian nữa.
“Có tiện gặp anh không?” Tôi lấy hết cam đảm hỏi.
“Em đang ở đâu? Bắc Kinh à?” Y Dương kinh ngạc hỏi
lại.
“Vâng em ở của hàng Mc Donald trên đường Tú Thủy.”
Từ lúc đó tôi chỉ thấy căng thẳng. Ở Bắc Kinh nạn tắc
đường kinh khủng, Y Dương nói anh ấy sẽ tới, nói tôi chịu khó đợi anh ấy một
lát.
Tôi nhìn cột đèn giao thông chỗ ngã tư, đèn anh chuyển
sang vàng, từ vàng chuyển thành đỏ không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đã
ăn hết bao nhiêu cốc kem tươi dâu tây, đến mức toàn thân ớn lạnh đến phát run.
Y Dương đi tàu điện ngầm rồi lại gọi taxi đến đây. Anh
ấy vẫn khá đẹp trai, chỉ là gầy hơn so với trước đây một chút. Y Dương ngồi
xuống phía đối diện với tôi, đã sáu tháng hai mươi mốt ngày tôi không gặp anh
ấy, nhưng khoảng thời gian đó, anh ấy có nhớ được chăng? Y Dương cười với tôi,
nụ cười như thể vui mừng vì được gặp lại một người bạn cũ. Lòng tôi tràn đầy
thất vọng và chán nản, sau đó cố giả vờ lựa ý hùa theo anh ấy.
Hóa ra, chúng tôi đã sớm đường ai nấy đi.
Hóa ra chúng tôi đã sớm không còn là người yêu.
Sau khi đôi bên hàm huyên mấy câu, Y Dương chủ động
nói ngày mai anh ấy sẽ đưa tôi đi Cố Cung, Trường thành, Di Hòa Viên… bất kể là
những chỗ đó hai ngày trước tôi đã đi qua nhưng tôi trân quý từng giây từng phú
được ở bên anh ấy.
Đúng thế, chúng tôi không thân nhau nữa.
Y Dương như một ông già, thích mặc những trang phục
thoải mái, cằm anh ấy râu mọc lún phún, giống như thanh niên mới lớn, cái trán
cao cao, sao mà thân thuộc thế. Tôi vô thức muốn đưa tay chạm vào đó, lúc đưa
tay lên mới nhớ ra thói quen này không còn thích hợp nữa, nó đã là quá khứ rồi,
do đó tôi giả vờ muốn đi mua nước uống.
Tôi và Y Dương đã biến thành xa lạ như vậy đấy, chẳng
mấy chốc đã đến mười một giờ. Tôi lấy lý do buồn ngủ để chia tay anh ấy sau đó
nhìn vào của kính dõi theo bóng anh ấy khuất dần trên đường.
Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ cuộc gặp gỡ của
chúng tôi lại bắt đầu và kết thúc theo cách này, ngọn lửa dâng lên trong tim đã
tắt ngấm trong phút chốc. Trái tim tôi bỗng nhiên lạnh giá vô cùng.
Tôi gọi điện cho Lăng Sở, kể cho anh ấy nghe tôi đã
gặp Y Dương, anh ấy còn khen tôi giỏi, sau đó hỏi tôi đã nói những gì. Tôi
không vui, nói với Lăng Sở rằng những gì tôi giữ trong tim đều không thể nói
ra.
Quả thực, chúng tôi đã thành hai người xa lạ rồi.
Lăng Sở gửi tin nhắn an ủi tôi, chúng tôi nhắn tin đến
một giờ sáng.
Không biết vì sao mỗi lần gặp chuyện liên quán đến Y
Dương tôi đều muốn tìm một người tâm sự, mà người đó luôn là Lăng Sở, có lẽ tôi
đã bắt đầu quen ỷ lại.
Sau khi kết thúc buổi học thứ Sáu, Y Dương đến đưa tôi
đi chơi Cố Cung, tôi bảo anh ấy rằng tôi thích đi Di Hòa Viên nữa, anh ấy cười
rồi kéo tay tôi lên xe buýt.
“Chúng ta đi ăn vịt quay Bắc Kinh, được không?” Y
Dương cau mày “thiết kế” bữa tối.
Y Dương giống như một hướng dẫn viên du lịch, rất tận
tâm tỏ lòng hiếu khách với tôi.
Nhà hàng Toàn Tụ Đức nằm ở khi Đại Sách Lan, nghe nói
món Vịt quay ở đây ăn một lần sẽ muốn ăn lần nữa. Tôi vừa thấy hứng thú,lại vừa
thất vọng. Xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn thấy ngay tấm biển “Toàn Tụ Đức”, dứt
khoát nắm lấy tay Y Dương kéo vào trong.
Nhà hàng Toàn Tụ Đức rất đông khách, có khá nhiều
khách Tây. Bên trong tiếng nói cười ồn ào, chúng tôi tìm thấy hai ghế trống rồi
ngồi xuống, gọi hai suất vịt quay.
Đại Sách Lan là khu vực cổ kính nhất ở Bắc Kinh,cũng
từng là khu buôn bán sầm uất khi xưa, là nơi lưu giữ nhiều nét cổ xưa nhất Bắc
Kinh.
Đúng lúc tôi nhớ lại những lời Lăng Sở nói, điện thoại
của Y Dương đổ chuông. Anh ấy xem số gọi đến, sau đó quay qua tôi cười với vẻ
xin lỗi và đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi ngồi chống tay trên bàn nhìn thực khách xung quanh
ăn uống, nói cười vô cùng vui vẻ. Y Dương nghe điện thoại rất lâu, cho đến lúc
món ăn được bưng lên mới thấy anh ấy quay lại.
Nói thật, tôi không còn muốn ăn nữa, nhìn món vịt quay
trên bàn mà tâm trạng có chút chán nản. Y Dương gắp đùi vịt vào bát tôi và
giục: “Mau ăn đi.”
Tôi chớp chớp mắt, ăn mà chẳng biết mình đang ăn gì.
Tôi cảm thấy vịt quay Bắc Kinh không ngon như tôi nghĩ. Có thể là vì tâm trạng
đã ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.
Ăn xong, tôi cùng Y Dương đi dạo phố.
Đột nhiên tôi dừng bước, quay sang nhìn Y Dương bằng
ánh mắt lấp lánh, nói: “Em nhớ anh.” Đúng thế, tôi cũng không biết vì sao tôi
lại dũng cảm như vậy.
Trên khuôn mặt tiểu tử đó là một nụ cười gượng gạo,
anh nói với tôi: “Nha đầu ngốc.”
Có lẽ những điều ấp ủ trong lòng nói ra được dễ chịu
hơn rất nhiều. Qua thật tôi rất dũng cảm. Chỉ là câu trả lời của Y Dương làm
tâm trạng tôi thấp thỏm không yên.
Chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước, không hề có ý
định dừng lại…
Không lâu sau, điện thoại của Y Dương lại kêu, anh ấy
nhíu mày rồi quay sang cười với tôi, sau đó tránh sang một bên nghe điện thoại.
Phong cảnh ban đêm ở Bắc Kinh rất đẹp, đâu đâu cũng là ánh đèn lấp lánh, khiến tôi
cảm thấy hoa mắt.
Tôi quấn thêm hai vòng khăn lên cổ nói: “Ấm hơn chút
rồi.”
Y Dương lắc lắc cốc trà sữa trong tay, cười nói: “Anh
rất lạnh.”
Chúng tôi đứng ở bến đỗ xe container trên đường 741,
từng chiếc từng chiếc container vội vã chạy qua, đường 741 này không biết bao
nhiêu xe chạy qua.
“Ngày mai còn phải đi tập huấn không?” Y Dương ngẩng
khuôn mặt hoàng tử lên nhìn, chỉ đáng tiếc là tôi lại không phải là công chúa.
Tôi chăm chú nhìn mấy chiếc xe chạy qua chạy lại, lắc
đầu.
Sau đó, từ huớng ngược lại, một cô gái đi về phía
chúng tôi, dáng người thanh mảnh, eo thon, da trắng, mặc chiếc áo khoác dài bên
ngoài bộ váy đen bó sát, dáng vẻ vừa quý phái vừa thanh lịch.
Tôi lùi về sau một bước nhường đường vì nghĩ rằng cô
ấy đang vội lên xe buýt, nhưng không ngờ cô ấy lại nhìn thẳng vào tôi và cười.
Sau đó cô nàng rất nhanh tiến về phía trước, tự nhiên khoác tay Y Dương. Tôi
sụp đổ, thật sự sụp đổ rồi. Lòng tôi như bị một cơn mưa axit giội xuống, vết
thương lòng mỗi lúc một bỏng rát.
Bọn họ quay người, đứng đối diện với tôi.
Hóa ra, tôi và Y Dương đi tới đường 741 này là vì đợi
đón cô gái này. Anh đưa tôi đến đây, mặc tôi lạnh run cầm cập, mặc tôi biến
thành cái máy hút bụi bên đường lâu như vậy cũng là vì đợi đón cô gái này.
Tôi nhìn lên bầu trời đem đen thẳm, trái tim tôi vỡ
vụn.
“Chào chị, em là Lâm Tư Hiền. Chị là Hứa Y Thần?” Cô
ấy chớp chớp đôi mắt to rất sáng nhìn tôi, hỏi.
Người tôi cứng đờ như khúc gỗ, không biết phải trả lời
người con gái đối với tôi mà nói là vô cùng xa lạ này thế nào. Cô ấy vẫn dựa
đầu vào vai Y Dương rất tự nhiên.
Tay tôi run run, mặt cứng đờ.
“Y Thần, đây là bạn gái anh, bọn anh vừa mới tranh cãi
qua điện thoại, cho nên…” Y Dương dừng ở đó nhưng những lời nói đó không ngừng
vang vọng bên tai tôi.
“Thật mạo mụội, chỉ là em rất hiếu kì. Bởi vì em
thường xuyên nghe anh Y Dương luôn miệng khen chị vừa đẹp người lại vừa đẹp
nết.” Cô ấy bỏ ba lô đeo trên lưng xuống lấy điện thoại cho vào túi áo khoác.
Tôi cười gượng gạo, cố gắng kìm nén để không bật khóc,
nhưng chỉ sợ gió thổi qua, nước mắt tôi sẽ tràn ra khỏi khớ mắt.
“Chúng ta cùng đi ăn đêm đi.” Người con gái đó lại một
lần nữa dùng giọng Bắc Kinh. Đúng rồi, cô ấy chính là cô gái tôi nghe thấy
tiếng trong điện thoại hôm đó. Trực giác của tôi là không thể nhầm được.
Tôi vội lắc đầu, nói: “Tôi hơi mệt, muốn về sớm một
chút.”
Người con gái đó xuýt xoa: “Thật tiếc quá!”
Sau khi chia tay, tôi đứng lại nhìn hai người đó bước
lên xe buýt 741, Y Dương nắm tay cô ấy rất thân mật, hỏi: “Tư Hiền, hôm nay sao
không nghe lời?”
Tôi nghe bọn họ âu yếm chuyện trò, thấy lòng mình chua
xót biết bao.
Nhìn chiếc xe buýt tăng tốc rời khỏi bến, tôi không
thể kìm nén cảm giác đau lòng. Ngôi xuống quỵ người bên dưới biển chờ xe buýt,
tôi bật khóc hu hu, nước mắt tuôn rơi, nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất. Lúc
sau gió thổi qua, những giọt nước mắt ấy cũng đóng thành băng.
Có lẽ rất lâu sau đó, tôi mới phát hiện ra mặt mình
cứng đờ, cuối cùng, tôi chậm rãi rút điện thoại ra gọi cho Lăng Sở.
Lăng Sở không ngừng hỏi tôi đang ở đâu, còn nói anh có
việc phải đến Bắc Kinh, tôi biết, đó chỉ là lời nói dối, chỉ là anh không muốn
tôi đau lòng. Con người dó lúc nào cũng rất bận, bận đến mức không kịp ăn sáng,
không kịp rửa mặt mũi chân tay, tôi không nhẫn tâm.
Tôi nói với Lăng Sở rằng tôi sẽ bay chuyến bay lúc ba
giờ bốn mươi chiều mai về nhà. Nói xong câu này, tôi lại tiếp tục khóc, trong
khi đó người đi đường đều dừng lại nhìn tôi như thể đang xem khỉ làm trò trong
sở thú.
Lăng Sở ở đâu dây bên kia thấy tôi lại khóc thì vô
cùng lo lắng, luôn miệng an ủi.
Y Dương khiến tôi cảm thấy mùa đông ở Bắc Kinh sao mà
lạnh đến thế, có điều, đã cố hết sức rồi thì sau này không cần hối hận nữa. Hóa
ra tôi chỉ một lòng nghĩ tới hạnh phúc của Y Dương, bây giừo nhìn thấy anh ấy
hạnh phúc như vậy, tôi cũng yên lòng.
Đêm hôm đó, tôi ngồi lại ga tàu điện ngầm, trầm tư suy
nghĩ.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu rõ vì cái gì mà trước đây
tôi đã bỏ qua nhiều thứ như vậy, hóa ra tôi không thể từ bỏ Lăng Sở. Đáp án
cuối cùng đã có. Đồ heo ngốc nghếch, đợi em về nhé!
Hóa ra trong cuộc đời không có gì gọi là không thể
vượt qua, không có gì là không thể quên được. Đến một lúc nào đó ta sẽ có câu
trả lời, khiến những việc phải làm đều sẽ làm được.
Hiện tại nhìn thấy Y Dương hạnh phúc, tôi cũng hạnh
phúc.
Ngày hôm sau, một mình tôi đến quán Haagen – Dazs ăn
kem tươi. Tôi vẫn cho rằng kem tươi ngon hơn. Uống cà phê chỉ vì là muốn nhớ
lại những ân tình của Y Dương dành cho tôi, mà quá khứ đã sớm rời xa tôi.
Thế đó, cuối cùng tôi cũng đã có đủ dũng khí để ăn kem
tươi.
Tôi thu xếp hành lý đi ra sân bay, lúc ở sân bay, tôi
móc bao thuốc lá Trung Nam Hải vứt vào thùng rác. Đúng thế, có những thứ không
cần tìm lại nữa.
Giống như tình yêu.
Thực ra, tôi có thể vứt bỏ cả mọi thứ. Thuốc lá và nỗi
nhớ, những thứ đó chỉ cần đừng bận tâm về nó nữa là có thể vứt bỏ, có lẽ đừng
bận tâm thì sẽ có thể vứt bỏ.