Cấm Lửa

Chương 11: Chương 11




Đào Tử kiệt không cam lòng, liều mạng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi tình thế hiện tại. Cậu nắm lấy mảnh vụn thủy tinh của gạt tàn thuốc, trở tay hướng phía Diệp Sở Sinh ném tới, thừa lúc đối phương dời chân đi, giống như cá chép động thân đứng lên.

Mới vừa chịu một cước rất nặng, trong miệng đau nhức, Đào Tử Kiệt nhổ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Sở Sinh, chậm rãi cởi bỏ áo khoác vướng víu, giật nơ xuống, thủ thế chờ đợi.

“Tới đi, tên biến thái chết tiệt!”

Diệp Sở Sinh nở nụ cười, vẻ lo lắng trong ánh mắt tản đi, khát vọng chiếm đoạt cùng nhiệt quang hiện ra. Hắn ấn xuống các khớp ngón tay phát ra tiếng vang thanh thúy: “Bảo bối, cậu có biết vì sao mà tôi không bao giờ mang theo vũ khí trên người không?”

Đào Tử Kiệt nhặt đèn tường lên vung tới: “Tôi không có hứng thú đi tìm hiểu anh.”

Diệp Sở Sinh không né tránh, hắn giơ cao cánh tay rắn chắc, một tiếng vang lớn nổ ra, chao đèn trạm hoa nát bét, thân đèn bị bẻ cong.

“Bởi vì cơ thể tôi chính là thứ vũ khí vô cùng mạnh.” Vừa dứt lời, Diệp Sở Sinh tung người một cái nhảy đến trước mặt cậu.

Động tác nhanh như một tia sét, Đào Tử Kiệt còn chưa thấy rõ, một bên mặt trái liền bị đánh một quyền trúng xương gò má, ngay sau đó ngực một trận đau đớn, nhất thời liền ngửa mặt hướng lên trời rồi ngã xuống đất. Đào Tử Kiệt cố gắng thử vài lần nhưng đều không đứng dậy nổi, có chút không tin được. Cậu biết mình thất bại, chẳng qua là không nghĩ tới việc sẽ hoàn toàn bị hạ gục như vậy,trong lúc đánh nhau ngay cả góc áo của Diệp Sở Sinh cậu cũng chưa đụng được tới.

“Còn không phục sao? Loại người thích dùng vũ lực để tranh đấu như cậu, ngay cả tư cách để làm đối thủ của tôi cũng không xứng.”

“Được rồi tôi nhận thua.” Đào Tử Kiệt khó khăn ngồi dậy, lau đi tơ máu ở khóe miệng, ngữ khí phấn khích lúc đó ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra: “Tên biến thái chết tiệt, tôi thừa nhận anh rất mạnh, nhưng cũng không phải không thể vượt qua, một ngày nào đó tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất!”

“Lời nói hùng hồn của cậu tôi nghe đã chán ngán rồi, không bằng cúi đầu học cách chấp nhận sự thật đi.”

Diệp Sở Sinh nắm tóc cậu, đem người kéo đến tầng hầm, giống như lần trước lại lấy còng khóa tay cậu ở trên ống nước.

“Thao! Anh điên đủ chưa, đánh cũng đã đánh, còn muốn làm gì tôi nữa!”

“Cậu cho rằng tôi đang nổi điên?” Diệp Sở Sinh nhìn cậu có thâm ý khác.

Đào Tử Kiệt chịu đau rống to: “Biến mẹ đi! Nửa đêm khóa tôi ở nơi này, chẳng lẽ không phải là phát điên sao?”

“Ngay cả việc mình đã phạm sai lầm cũng không nhận thức được, tội tăng thêm một bậc.” Diệp Sở Sinh vỗ vỗ mặt cậu, xoay người đi: “Hảo hảo mà cảnh tỉnh đi, ngày mai tôi tiếp tục đến trừng phạt cậu.”

“Này! Anh đừng đi! Dựa vào cái gì mà khóa lão tử! Hỗn đản! Cặn bã…”

Diệp Sở Sinh nhún vai, khóa cửa sắt lại, đem âm thanh la hét bên tai chặn lại.

Có lẽ vì hoàn cảnh đã quá tệ, có lẽ vì vết thương trên người đã quá đau, Đào Tử Kiệt bắt đầu suy nghĩ lại có khi nào chính mình lại làm gì chọc đến tên súc sinh kia. Cậu nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra, cơ thể choáng váng nặng nề dựa vào vách tường thiếp đi.

Sáng hôm sau, Diệp Sở Sinh rời giường thức dậy rửa mặt, tự mình làm một bữa sáng thật thịnh soạn, sau đó cùng mấy bảo bối của hắn chạy bộ, gọi điện đến trụ sở chính xử lý công việc, xong xuôi mới chậm rãi đi xuống tầng hầm.

“Cậu đã biết mình phạm sai lầm gì chưa?” Diệp Sở Sinh hỏi.

Đào Tử Kiệt sắc mặt không tốt, hung hăng nói: “Hỏi tôi làm gì, dù sao tôi mắc lỗi gì cũng đều do anh định đoạt, trước hết để cho lão tử đi nhà xí đã!”

“Đúng là không biết hối cải.”

Hắn dùng còng tay khóa hai tay Đào Tử Kiệt vào, sau đó tìm một cái dây xích bằng sắt xuyên qua còng tay đem người treo lên. Trong tầng hầm chứa rất nhiều vũ khí, Diệp Sở Sinh tùy ý cầm lên một cây đao, rạch rách quần áo của Đào Tử Kiệt, từng mảnh vải vụn rơi xuống đất, cuối cùng cắt luôn cả vớ và giày.

Đào Tử Kiệt cả cơ thể đều bị hành hạ, chỉ có đầu ngón chân có thể chạm đất, ở trong tình trạng hiện giờ ngay cả hứng trí mắng người cậu cũng không có. Nhưng khi cậu nhìn thấy Diệp Sở Sinh cầm ống dẫn nước tiểu tới gần thì mặt mũi liền trắng bệch, liều mạng giãy dụa, xiềng xích phát ra tiếng va chạm, da trên cổ tay cũng bị mài rách.

“Tên biến thái chết tiệt, con mẹ anh đừng có làm loạn!”

“Việc này đâu thể xem như làm loạn.” Diệp Sở Sinh cố ý hóp bụng dưới, cười híp mắt nói:” Cậu mau giải tỏa đi, đừng để nước tiểu vãi đầy đất giống như lần trước.”

“Nếu anh dám đem cái thứ đó cắm vào tôi, tôi thề chắc chắn sẽ giết chết anh! Không giết được anh tôi sẽ tự sát!”

“Tôi là kiểu người thích không nhiều, ghét cũng không ít, nhất là việc bị người khác uy hiếp.” Diệp Sở Sinh một bên cầm lấy hạ thân của Đào Tử Kiệt, một bên ôn nhu nói: “Nhưng vì tôi thích cậu, cho nên không so đo với cậu, nếu ngoan ngoãn nhận phạt cậu sẽ chịu ít đau đớn hơn, đúng không?”

Việc đau khổ nhất của đàn ông là cho dù bản thân không muốn nhưng cơ thể theo bản năng lại phản ứng quá rõ ràng. Hạ thân của Đào Tử Kiệt bị trêu đùa dần dần cứng lên, ở trong tay của hắn mà trướng lên, ngạo nghễ chỉ thiên.

Vòng khuyên trên đỉnh tỏa sáng rạng rỡ, linh khẩu chậm rãi mở ra, Diệp Sở Sinh cầm ống dẫn nước tiểu chậm rãi cắm vào, không nương tay cắm thẳng vào. Phải chịu đựng sự tra tấn vốn không thuộc về mình khiến Đào Tử Kiệt đau đớn đến mức khóe mắt muốn nứt ra, cậu cắn chặt môi mới có thể đè nén tiếng kêu thảm thiết sắp thốt ra.

Diệp Sở Sinh biểu tình ẩn nhẫn đứng thưởng thức, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Vẫn chưa hiểu sao? Cậu là của tôi, từ linh hồn đến thể xác, từng sợi tóc từng ngón tay, một giọt máu hay một giọt lệ, tất cả đều thuộc về tôi.”

“A…Tên biến thái chết tiệt này!”

Diệp Sở Sinh lại bắt đầu bóp lấy bụng dưới của cậu, bàng quang không ngừng truyền đến cảm giác căng tràn, Đào Tử Kiệt liều mạng lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt.

“Bảo bối, cậu có biết tôi đối với cậu hào phóng cỡ nào không? Nếu tôi keo kiệt thì cho dù chỉ là giải quyết sinh lý thiết yếu cậu cũng không thể tự mình làm được.”

“Mẹ nó, đừng nói chỉ bởi vì người ta cho tôi một điếu thuốc…Cho nên anh mới tra tấn tôi!”

“Cậu chỉ nói đúng một nửa thôi, đầu tiên cậu không nên nhận điếu thuốc đó mà không có sự đồng ý của tôi, lại càng không nên thở ra hơi khói từ điếu thuốc mà người khác cho cậu.”

“Anh đúng là tên biến thái điên rồ! Tôi chẳng qua là gặp người quen, cùng nhau nói vài câu cùng nhau hút điếu thuốc, con mẹ nó anh cho rằng mình là ai! Anh quản quá nhiều chuyện rồi!”

Diệp Sở Sinh nhíu mày, dùng sức bóp bụng dưới của cậu, sát khí tràn ngập trên khuôn mặt lạnh lùng: “Được rồi, tôi chính là tên biến thái, cho nên cậu đừng ép tôi làm ra mấy chuyện biến thái nữa.”

Đào Tử Kiệt chấn động, cuối cùng cậu cũng không thể kìm nén được ý nghĩ muốn đi tiểu, càng không chịu nổi cách hành hạ của người đàn ông này liền ở trước mặt hắn tiểu ra. Diệp Sở Sinh nâng khuôn mặt thất hồn lạc phách của cậu lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết thương trên môi, đem máu tanh nuốt vào trong miệng.

Đào Tử Kiệt mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, miệng liên tục lặp đi lặp lại một câu: “Giết anh, giết anh…Tôi nhất định phải giết chết anh…”

Diệp Sở Sinh kéo nhẹ chiếc khuyên bạc ở trước lỗ nhỏ, lạnh lùng nở nụ cười.

Đào Tử Kiệt, có thể làm cho cậu thỏa mãn chỉ có tôi, nếu bất kỳ ai cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của cậu, cậu sẽ không còn cảm thấy tôi quan trọng nữa. Chính là nếu dễ dàng có được thì cũng không chút nuối tiếc mà vứt đi như dẻ rách.

Chỉ bởi vì một điếu thuốc mà làm ra môt huyết án, hận ý của Đào Tử Kiệt đối với người đàn ông này lại sâu thêm một tầng.

Hận đến mức buông bỏ hết nguyên tắc cùng sự kiên trì của chính mình để tìm kiếm cơ hội cá chết lưới rách.(*)

(*)mất cả chì lẫn chài: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.

Cậu chịu đựng như vậy là quá đủ rồi, sự độc tài ngang ngược của Diệp súc sinh, tính tình ngang bướng vui buồn thất thường của hắn, còn phải suốt ngày nơm nớp lo sợ cho cuộc sống của mình, loại áp lực này so với việc ngồi trong lao ngục còn kinh khủng hơn.

Mặt khác, vì cậu đã thu liễm rất nhiều nên Diệp Sở Sinh cũng dần dần bỏ bớt những hành động hạn chế, ít nhất cậu có thể ở trong biệt thự tự do hành động.

Đào Tử Kiệt tìm tòi hết nửa ngày mới thăm dò hết được hoàn cảnh trong biệt thự. Cụ thể tầng một là phòng khách, nhà ăn và rạp chiếu phim, tầng hai có một thư viện nhỏ và phòng tập thể thao, tầng ba một nửa là phòng đánh bài một nửa là phòng bi-a. Nhưng cậu cảm thấy hứng thú nhất là trường tập bắn dưới tầng hầm, nơi này được dựa trên tiêu chuẩn quốc tế mà xây nên, tổng hợp lại cả tòa biệt thự rất đầy đủ đồng bộ, quả thực có thể sánh ngang với các câu lạc bộ tư nhân.

Đào Tử Kiệt nhìn hết sức chăm chú vào bia ngắm bắn, mắt cũng không chớp lấy một cái, hoàn toàn không đếm xỉa đến kẻ đang gây rối ở phía sau.

“Bảo bối, gần đây cậu thật ngoan, tôi sẽ thưởng cho cậu, chịu không?” Diệp Sở Sinh vòng tay ôm trụ quanh hông của cậu, hai người dính sát vào nhau, cái thứ ác nghiệt cứng rắn để ở ngay trên mông cậu

Đào Tử Kiệt nâng tay bắn liền hai phát súng, tiếp tục không đếm xỉa.

Diệp Sở Sinh cười cười, mở chiếc tủ được gắn trên tường, lấy ra một khẩu súng ống cỡ lớn để ở trước mặt cậu.

Ánh mắt Đào Tử Kiệt sáng lên, cậu từng nhìn thấy nó trên tạp chí quân sự, đây là súng ngắm AWM* chống khủng bố chuyên dụng, một phát uy lực cường đại, một khi bắn trúng bộ vị trọng yếu trên cơ thể người thì tỷ suất tử vong là rất cao. Nhưng loại súng này thuộc loại hình quân sự, ở ngay trên nơi mà pháp luật đang cai trị mà Diệp Sở Sinh có được nó, còn công khai sử dụng trong biệt thự, thật đúng là to gan lớn mật.

“Tôi biết chắc cậu sẽ thích, tới đây thử đi.”

Đào Tử Kiệt ném cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, không đợi được mà tiến tới, nạp đạn, lên nòng, gắn lò xo định vị, sau đó nằm nhoài người ra phía trước, híp mắt ghé sát vào ống ngắm.

Nhưng cậu còn chưa kịp bóp cò cho thỏa nguyện thì Diệp súc sinh lại tác quái.

“Tôi khẳng định cậu chưa học qua cách dùng súng ngắm, tư thế hoàn toàn không đúng.” Diệp Sở Sinh cúi người xuống, cắn cắn lỗ tai cậu nói:”Chân mở ra, dùng mũi chân ổn định cơ thể, đúng, tay để như thế này móc vào cò súng, dồn sức lực ngưng tụ lại bên vai phải để chịu lực đàn hồi khi nổ súng, rất tốt…”

Đào Tử Kiệt không thể nhịn được nữa, tái mặt tức giận mắng: ” Súc sinh, anh không động dục một chút sẽ chết sao! Đừng có ở phía sau lão tử chọc rồi lại cọ xát, thật quá ghê tởm!”

Tinh trùng đã lên đến não, Diệp súc sinh mắt bốc lục quang, một bên tiếp tục ưỡn eo cọ xát, một bên dùng tay vuốt ve chỗ tư mật của cậu, hơi thở nóng rực: “Bảo bối, cái tư thế này của cậu thật sự quá mê người! Cứ nghĩ thử xem, trên chiến trường trong chiến hào cậu dùng súng ngắm bắn quân địch, tôi ở phía sau cậu, thật sự là hình ảnh khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.”

Mẹ nó! Đào Tử Kiệt vội vàng đẩy hắn ra bò dậy, nếu cùng cái tên biến thái này tiếp xúc lâu tất sẽ sinh ra hiệu ứng ảnh hưởng.

Bóng đêm nhuộm đen bầu trời, gió từ ngoài biển thổi vào gợi lên từng đợt sóng, tự do tự tại chạy về nơi xa. Đào Tử Kiệt ngồi trên mỏm đá ngầm, nghe âm thanh tiếng sóng biển, say sưa nhìn ánh sáng như ẩn như hiện trên cây cầu Thanh Mã**

“Kiệt ca, đã qua giờ nhận hàng, chúng ta nên rút thôi.”

“Chờ một chút.” Đào Tử Kiệt vẫn không quay đầu lại.

Âm thanh của người nam nhân đứng ở phía sau bị cậu cắt ngang, hắn cảm thấy bất mãn đối với việc cậu phản đối đề nghị của mình.

Bọn họ đã ở bên bờ biển đợi hết nửa tiếng đồng hồ, nam nhân kia cuối cùng cũng không nhịn được, lần này không hỏi ý kiến của Đào Tử Kiệt, trực tiếp quát một tiếng cùng các anh em khác rút lui.

“Tôi có nói để các cậu được đi chưa?” Đào Tử Kiệt đứng trên mỏm đá ngầm.

“Con mẹ nó, anh cũng chỉ là một con chó mà lão đại nuôi, phách lối cái rắm! Con đường này từ trước đến giờ đều do tôi phụ trách, tên ngu đần cái gì cũng không hiểu như anh nên ngoan ngoãn im miệng đi.”

Đào Tử Kiệt híp mắt, nhấc chân liền đạp bay nam nhân kia, thừa dịp đối phương ngã gục xuống thì lao xuống dùng đầu gối đánh vào ngực của hắn, sau đó đem người đè trên bãi cát.

Nam nhân kêu thảm một tiếng, nhãn cầu không động, suýt chút nữa đã hôn mê.

Lúc này, trên mặt biển xuất hiện bóng đen của thuyền hàng, đèn pin sáng rõ, ra ám hiệu ba nhịp dài ba nhịp ngắn.

“Lão tử cho dù là chó, cũng là một con chó điên mà cậu không thể trêu vào.” Dứt lời Đào Tử Kiệt hạ một nắm đấm thẳng vào sống mũi nam nhân, đứng dậy, nói với những người còn lại đang đứng ngẩn ra: “Nhìn đủ chưa, còn không mau kiểm hàng đi!”

“Vâng, Kiệt ca!” Thái độ của mấy người này đột nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Giao nhận hàng xong, nhìn đàn em dọn dẹp đem hàng hóa cất trên xe, cơn nghiện thuốc lá của Đào Tử Kiệt lại tái phát, cậu thuận tay giật xuống một cây cỏ dại ngậm vào miệng. Hành động lần này hoàn thành thuận lợi, không ngờ lại đụng phải phiền phức lớn.

Tác phong quân nhân của Diệp lão gia đã in sâu vào trong xương tủy, chú trọng nhất chính là nghĩa khí đoàn kết, cho nên trong bang phái cũng có quy củ bất thành văn, trừ khi chắc chắn rằng đối phương là kẻ phản bội, nếu không cho dù có lý do bất đắc dĩ gì mà động thủ với người trong bang phái thì người vi phạm ắt phải chịu trừng phạt.

_________________________

Chú thích: (*) súng ngắm AWM: https://vi.wikipedia.org/wiki/AWM

(**) cầu Thanh Mã: https://vi.wikipedia.org/wiki/Cầu_Thanh_Mã

Ú: cái tâm trạng đang phấn hường đang high khi ed 17c HHCT và 4c TĐYMCL đã bị đạp văng khi beta 1c này. Chương sau lại đánh đập tiếp, tôi mệt -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.