Cấm Lửa

Chương 24: Chương 24




“A a a a …!”

Tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa này chính là từ miệng của người đàn ông kiêu hùng đứng đầu thế giới ngầm Diệp Sở Sinh phát ra.

Không phải vì Diệp lão đại không có tiền đồ, mà là vì đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng đê mê, đến thời điểm mấu chốt sắp bạo phát đến nơi thì đột nhiên vết thương bị đè mạnh vào, lập tức cả mặt hắn tái xanh, suýt nữa thì tắt thở.

Sau khi đánh lén thành công, Đào Tử Kiệt lau miệng, hắc hắc cười gian: “Tên biến thái chết tiệt, thoải mái chứ?”

Diệp Sở Sinh đau đớn thở hổn hển, băng gạc quấn quanh vết thương đã bắt đầu bị nhuốm đỏ, Đào Tử Kiệt dùng ngón tay búng tiểu huynh đệ đang có dấu hiệu mềm nhũn của hắn, bĩu môi: “Thật vô dụng, mới như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Mới vừa nãy còn cứng rắn lắm mà.”

Bị cậu kích thích, Diệp lão đại còn chưa kịp phản ứng, tiểu huynh đệ của hắn đã vùng lên kháng nghị, một cây chống trời cứng rắn như sắt.

Diệp Sở Sinh nâng tay, muốn dạy dỗ người vừa làm hắn bay từ trên thiên đàng xuống địa ngục, nhưng Đào Tử Kiệt đã nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn, dùng sức kéo xuống, Diệp Sở Sinh không làm gì được chỉ có thể cau mày ngồi im trên ghế sofa.

“Hừ? Cậu ngứa tay đúng không? Bỏ ra, nếu không tôi sẽ lột da cậu.”

“Đáng sợ quá à.” Đào Tử Kiệt huýt sáo, một tay nắm chặt nửa mình dưới của hắn, một tay chống lên sofa, cả người đè lên Diệp Sở Sinh: “Anh đang hù dọa lão tử sao? Tôi có nên nhân cơ hội anh đang bị thương mà giết chết anh không đây?”

“Cậu muốn làm gì?” Diệp lão đại nuốt nước miếng, cuối cùng cũng chịu thua.

Việc của quý của của mình đang bị uy hiếp đối với Diệp Sở Sinh vẫn chỉ là thứ yếu, hắn chịu thua chủ yếu là vì người đang uy hiếp hắn đang từ trên cao nhìn xuống mình, khóe miệng cong lên, ánh mắt tỏa ra ý muốn chiếm hữu.

Đào Tử Kiệt cởi quần ra, lão nhị hùng dũng oai vệ chĩa thẳng vào chóp mũi hắn: “Lão tử mạnh hơn anh.”

Diệp Sở Sinh “A” một tiếng, hắn có nghe nhầm không. Đào Tử Kiệt quỳ trên ghế sofa, hai chân mở ra, ngồi ngang trên bụng Diệp Sở Sinh, cầm ngạo vật của hắn để ở cửa huyệt, từ từ ngồi xuống.

Mặc dù đã bôi trơn bằng kem và nước bọt, nhưng cửa cúc chưa qua khuếch trương vẫn rất chật hẹp, phải ma sát lặp đi lặp lại vài lần mới đưa được một phần ba vào bên trong. Đào Tử Kiệt ngừng lại, thở từng hơi hổn hển, chờ cho cơn đau giảm xuống. Đột nhiên, có hai bàn tay vươn lên, mười ngón tay nắm lấy hai cánh mông của cậu, cố định lại cơ thể.

“Anh, anh đừng…” Đào Tử Kiệt còn chưa nói xong, hạ thân đã bị thứ kia xuyên vào, đâm thẳng đến điểm yếu(*) sâu bên trong, làm cậu đau đến mức muốn khóc.

(*) Từ tác giả dùng là “黄龙” – Hoàng Long hay còn được biết đến là phủ Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch.

“Thấy không, đây mới gọi là mạnh mẽ.” Diệp Sở Sinh dùng sức vỗ thật mạnh lên một bên mông của cậu, lời nói mang theo sự dâm loạn tà ác: “Mau động đi, xoay chuyển cái eo của cậu, dám leo lên người tôi ngồi thì phải hầu hạ tôi cho thật tốt.”

Khóe mắt Đào Tử Kiệt đỏ ngầu, lớn tiếng mắng: “Diệp súc sinh! Lão tử sẽ khiến cho anh tinh tẫn nhân vong!”

Giữ vững niềm tin này trong lòng, Đào Tử Kiệt nâng thắt lưng lên rồi lại hạ xuống, ra ra vào vào cố gắng dung nạp cái ngạo vật kia, cho đến khi nội bích đã quen với sự xâm lấn từ bên ngoài mà trở nên mềm xốp, hai đầu gối mềm nhũn, ngồi xuống để côn bổng đi vào trong.

Diệp Sở Sinh đã bị dục vọng dày vò lâu ngày, bây giờ lại được cậu chăm sóc như vậy, sức chịu đựng của hắn đã sắp tới cực hạn, hơi thở rối loạn, hai tay dùng sức xoa nắn hai cánh mông của cậu. Đào Tử Kiệt cũng không khá hơn chút nào, cơ bụng co rút, cảm nhận được hung khí dữ tợn đang chuyển động trong cơ thể mình, lớp da thịt mỏng bên trong bị chà sát khiến thần kinh không ngừng căng ra.

“Hô… Bảo bối, nhanh hơn chút nữa đi, bên trong cậu làm cho tôi thoải mái muốn chết, tôi sắp…”

Cậu nắm chặt cổ Diệp Sở Sinh, vừa chuyển động cơ thể vừa nói: “Không được bắn! Lão tử vẫn chưa hưởng thụ đủ!”

“Không được rồi bảo bối, cậu ép tôi chặt quá, tôi không nhịn được.” Diệp Sở Sinh bị dục vọng làm cho mê loạn.

“Mẹ nó! Súng này của anh không còn dùng được nữa rồi, bắn đi, bắn xong rồi gọi hai thằng đàn ông khác đến đây cho tôi…”

“Cậu nói cái gì?” Diệp lão đại nheo mắt lại, giữ chặt cái thắt lưng đang vặn vẹo của cậu lại, hung quang trong mắt hiện ra: “Có gan thì nói lại một lần nữa thử xem!”

Đào Tử Kiệt bất mãn quay đầu đi chỗ khác, đẩy tay của hắn ra: “Buông ra… Lỗ tai của anh điếc rồi sao, lão tử nói anh là đồ phế vật vô dụng, là tên bất lực, bất kỳ thằng đàn ông nào ngoài đường cũng có thể mạnh hơn anh, mau buông ra, lão tử muốn đi tìm đàn ông khác…”

Diệp lão đại nhíu chặt lông mày, được, đã thế thì không cần nói gì nữa!

Hắn cong người, đỉnh thẳng lên trên, thô bạo đến mức dường như muốn đâm cả hai quả cầu vào trong cơ thể Đào Tử Kiệt.

“Hừ ha…” Tuyến tiền liệt bị khoái cảm đâm xuyên qua, thắt lưng Đào Tử Kiệt mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực Diệp Sở Sinh.

Cơ bụng đang căng thẳng được buông lỏng, máu thấm ra băng vải càng ngày càng nhiều, Diệp lão đại đau đớn nhưng vẫn cố sống cố chết đâm vào. Đại não bị đau đớn kích thích hòa cùng khoái ý sục sôi, đến cuối cùng người chìm trong đau đớn nhưng vẫn cảm thấy vui sướng lại chính là hắn.

“Ha! Mạnh lên, chính là chỗ đó, dùng lực một chút!” Đào Tử Kiệt ôm lấy cổ hắn đòi hỏi.

“Thoải mái lắm sao? Còn muốn đi tìm thằng khác nữa không hả? Cậu đúng là thiếu thao!”

Tuyến tiền liệt lại bị đỉnh tới, Đào Tử Kiệt chỉ có thể kêu rên “A a” không ngừng, cậu rùng mình cong người bắn ra, chất lỏng trắng đục chảy xuống dính đầy trên chiếc ghế sofa bằng da.

Diệp Sở Sinh kéo tóc Đào Tử Kiệt, giống như trừng phạt mà gặm cắn đôi môi của cậu. Đào Tử Kiệt chỉ cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có một luồng nhiệt phun trào khiến cậu bị bỏng sợ đến run cả người. Sau đó hai người đều nằm im bất động, chỉ còn lồng ngực phập phồng kịch liệt vuốt ve lẫn nhau, thời gian như ngưng đọng lại tại khoảnh khắc ấy.

Diệp Sở Sinh hôn lên trán cậu: “Bảo bối…”

“Đừng nói nữa.” Đào Tử Kiệt che miệng hắn lại, âm thanh khàn đặc như vừa nuốt phải bùn cát: “Tôi biết mình rất ti tiện.”

Diệp Sở Sinh ngẩn người, nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu chân thành nói: “Không phải đâu A Kiệt, cậu rất tuyệt, tôi đã chìm đắm trong sự mê hoặc của cậu rồi, trong lòng tôi cậu là tuyệt nhất.”

“Con mẹ nó tôi đúng là rất ti tiện, nếu không thì vì sao lại quay trở lại cứu anh, vì sao lại bị anh thao sướng đến mức bắn ra, không phải ti tiện thì là cái gì!”

Diệp Sở Sinh âm thầm thở dài: “Bảo bối, cậu cúi đầu nhìn thử xem, như thế nào mới gọi là ti tiện.”

Diệp Sở Sinh không cần nhìn cũng biết, bởi vì trên bụng dính dính nhớp nhớp, đầu óc choáng váng, tay chân cũng bắt đầu run rẩy. Hắn gượng cười, hữu khí vô lực nói: “Bây giờ tốt nhất là cậu mau gọi điện cho Mạc Bắc, bảo hắn mang huyết tương đến đây, tôi không muốn trở thành lão đại đầu tiên được ghi tên vào lịch sử vì cùng người yêu làm đến mức mất máu mà chết đâu…”

Đào Tử Kiệt không cần nhìn cũng biết, cậu đã cảm giác được máu dính nhớp khi ma sát, chỉ là cậu giả vờ không phát hiện mà thôi, cứ liều mạng phóng đãng ở trên cơ thể người đàn ông này, cậu muốn biết bản thân có thể mê hoặc Diệp Sở Sinh đến mức nào.

Đào Tử Kiệt quay lưng đi lấy điện thoại, biểu cảm rối rắm buồn khổ vừa nãy biến mất không một dấu vết, thay vào đó là sự thờ ơ lạnh lùng.

Sở dĩ cậu quay lại cứu Diệp Sở Sinh là vì không biết sát thủ kia có thể xử lý hắn hay không, nếu cậu chạy thoát mà Diệp Sở Sinh vẫn còn sống thì người cuối cùng bị hứng chịu hậu quả sẽ là cậu.

Giờ khắc này thật ra cậu hoàn toàn có thể giết chết Diệp Sở Sinh, nhưng tên cảnh sát hôm trước đã khởi kiện cậu ra tòa rồi. Nếu để Diệp Sở Sinh được thống khoái một trận, sau đó bản thân lại phải vào ngục ăn cơm tù hoặc là chết ở nơi đất khách, việc này tính đi tính lại mình vẫn phải chịu thiệt.

Nghĩa trang Hồng Kông.

Nơi người chết ngủ say, vô cũng yên tĩnh, rời xa hỗn loạn nơi đô thị sầm uất, đốt nén nhang tưởng niệm, khói mờ dập dờn bay.

Đào Tử Kiệt bước qua từng hàng phần mộ, rồi dừng lại trước phần mộ của một đôi vợ chồng, tháo kính râm xuống: “Cha, mẹ, con tới thăm hai người đây. Con với Tiểu An đều rất ổn, hai người không cần lo lắng, con sẽ thực hiện thật tốt lời hứa của mình, chăm sóc Tiểu An, con sẽ không để em ấy xuống dưới đó gặp mặt hai người trước con đâu.”

Đào Tử Kiệt lấy khăn tay lau sạch bụi bẩn bám trên bài vị, thắp hương, lại ngồi xuống nói chuyện với cha mẹ thêm vài câu.

Lúc này, có một người đàn ông cao lớn đi đến gần, quay lưng về phía cậu, làm bộ như đang thăm viếng.

Người đàn ông cũng đốt hương, giọng nói trầm thấp: “Tại sao tôi phải tin tưởng cậu, cậu có cái gì để đảm bảo với tôi?”

“Không có gì để đảm bảo, nếu không tin tôi anh đã không đến đây.”

Cách một hồi lâu, người đàn ông mới lại cất tiếng nói: “Được rồi, tôi liên hệ với cậu bằng cách nào đây?”

“Không cần, đến thời điểm thích hợp tôi sẽ chủ động liên hệ với anh, anh chỉ cần tin tưởng và phối hợp với tôi là được rồi.”

Người đàn ông dường như không thích trạng thái bị động như vậy, khẽ nhíu mày.

“Tôi sẽ không làm anh thất vọng.” Đào Tử Kiệt đặt bó hoa loa kèn xuống, đeo kính râm đứng dậy, phủi phủi tàn hương dính trên vạt áo, bộ dáng tiêu sái xoay người mà đi: “Ngài Dương, tạm biệt.”

Gió nhẹ thổi qua, lặng lẽ mang theo lời thì thầm bí mật.

Diệp Sở Sinh ở nhà dưỡng thương, không được đi lại, nên gần nửa tháng nay chuyện trong bang phái đều do Đào Tử Kiệt ra mặt thay hắn.

Nhưng điều này không chứng tỏ việc hắn cho Đào Tử Kiệt quyền lực và sự tự do, mà hoàn toàn ngược lại, sự quản chế chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi. Trước đây hắn chỉ hạn định tự do thân thể của Đào Tử Kiệt, hiện tại ngay cả sự tự do về tư tưởng của cậu hắn cũng muốn nhúng tay vào, ví dụ như tâm tình Đào Tử Kiệt như thế nào, cậu đang nghĩ gì, hắn phải biết thật rõ ràng mới cho qua.

“Về rồi sao? Sao lại đi lâu như vậy?” Diệp Sở Sinh vắt chân ngồi dưới dù che nắng, gãi cằm con chó nhỏ hỏi.

Hắn đang ôm một con chó mới mua trong lòng, nó chỉ vừa mới đầy một tuổi, chuẩn bị được huấn luyện thành chó dữ, thay thế cho con chó được mai táng dưới gốc cây bạch dương kia.

“Gặp được người quen, cho nên về chậm một chút.” Đào Tử Kiệt nói.

Diệp Sở Sinh dừng lại, lập tức tra hỏi: “Gặp ai? Nói những gì?”

“Bạn nữ đồng học từ hồi trung học, nhà ở khu phụ cận, cô ấy dẫn con trai đi tản bộ, tôi đi từ nghĩa trang ra thì gặp. Vì lâu rồi không gặp nên có cảm giác rất xa lạ, chỉ hỏi thăm hoàn cảnh của nhau một chút, tùy tiện gật đầu nói vài câu rồi tạm biệt.”

Diệp Sở Sinh nghe xong thản nhiên gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu. Đào Tử Kiệt tới gần, cúi người đến trước mặt hắn.

“Ngoan, nhìn xem người cậu ướt đẫm mồ hôi rồi, mau đi tắm rửa đi.” Diệp Sở Sinh hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó nói: “Nhớ đừng mặc quần áo.”

Đào Tử Kiệt giật giật khóe mắt mấy cái, khó hiểu nhìn hắn.

Diệp Sở Sinh vuốt ve lông con chó nhỏ, cười híp mắt: “Bảo bối, không phải cậu đã quên món nợ đánh cược với tôi lần trước rồi chứ?”

Trần truồng, xúc xích, con chó nhỏ miệng chảy đầy dãi, liên tưởng tới ba thứ này Đào Tử Kiệt có dự cảm không tốt.

Diệp Sở Sinh vẫn cười đến sáng lạn: “Bảo bối, tôi cho cậu hai giờ tự do, trong hai giờ đó tôi buồn muốn chết, bây giờ cậu về rồi, có phải nên giúp tôi giải khuây không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.