Lúc nhận được tin Đào Tử Kiệt bị tai nạn, Diệp Sở Sinh đang có cuộc họp tổng kết quý ở công ty.
Hắn phất tay một cái, ra hiệu thư ký chuyển lời đi ra ngoài, sau đó nhìn màn hình chiếu nói: “Tiếp tục, vừa nãy nói đến đâu rồi?”
Hội nghị lại giằng co hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lúc ấy Mạc Bắc thỉnh thoảng nhìn về phía Diệp Sở Sinh, có chút kinh ngạc khi thấy hắn lại bình tĩnh như thế. Sau khi hội nghị kết thúc, Diệp Sở Sinh sai người chuẩn bị xe đi đến bệnh viện, Mạc Bắc tự giác đứng lên nói: “Lão đại, tôi cũng không có chuyện gì làm, tôi đi với cậu một chuyến.”
Diệp Sở Sinh gật đầu, sau đó lên xe.
Đào Tử Kiệt đang ở trong phòng cấp cứu, Diệp Sở Sinh chống tay lên cằm, bắt chéo chân ngồi chờ bên ngoài, trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Mặc dù như thế, Mạc Bắc vẫn nói câu nên nói lúc này: “Lão đại, không cần quá lo lắng, A Kiệt cậu ta sẽ không có chuyện gì.”
Diệp Sở Sinh không buồn không vui ừm một tiếng: “Thật là một tên phiền toái, sau này trực tiếp đem cậu ta khóa ở nhà là yên chuyện.”
Trong bệnh viện rõ ràng có mở máy điều hòa không khí, nhiệt độ rất dễ chịu nhưng lại khiến Mạc Bắc bắt đầu kinh sợ, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh. Hắn hiện tại cuối cùng cũng coi như là hiểu ra rồi, từ đầu tới cuối Diệp Sở Sinh căn bản không hề nghĩ tới Đào Tử Kiệt sẽ có mệnh hệ gì, dường như chỉ cho rằng Đào Tử Kiệt chỉ đang nằm ngủ bên trong, chuẩn bị chờ cậu tỉnh lại thì liền mang về nhà. Thế nhưng nếu như vạn nhất Đào Tử Kiệt không tỉnh dậy thì sao? Nhìn thấy dáng vẻ xem chuyện này như hiển nhiên của Diệp Sở Sinh, Mạc Bắc nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cũng may Đào Tử Kiệt tạm thời gắng gượng vượt qua, được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu, hiện tại vẫn nằm trong giai đoạn 24 tiếng nguy hiểm.
Diệp Sở Sinh lộ ra chút thất vọng, bĩu môi, được rồi, bảo bối, nếu vậy thì để cho cậu ngủ thêm một ngày vậy.
Trong khoảng thời gian chờ đằng đẳng ấy, Diệp Sở Sinh luôn ngồi túc trực bên ngoài phòng bệnh, Mạc Bắc cùng Lưu Huỳnh thì lại thay phiên bảo vệ hắn, chốc lát cũng không dám thư giãn. Không thể trách bọn họ quá sốt sắng, năm đó lúc Tương Niệm chết, Diệp Sở Sinh không hề khóc lóc náo loạn, thậm chí còn có thể thong thả giúp cậu ta an bài hậu sự. Bởi vì từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế, cho dù Thái Sơn có sụp trước mặt thì cũng không biến sắc, đây chỉ là kỹ năng cơ bản mà thôi.
Vì lẽ đó nên ngọn núi kia chỉ có thể tan vỡ ở trong lòng, đại khái sau khi Tương Niệm chết được một tháng, di chứng của việc kiềm nén quá sức từ từ nổi lên, bệnh kén ăn, tự hành hạ bản thân, mất ngủ, cáu kỉnh, v.v… tất cả các hiện tượng đều bắt đầu xuất hiện trên người Diệp Sở Sinh, hắn tự chơi đùa bản thân đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bây giờ nhớ lại Mạc Bắc vẫn còn có chút kinh hãi, nếu như không phải bởi vì Diệp Sở Sinh mọc ra cái ý tưởng phải báo thù cho Tương Niệm, có thể tỉnh lại hay không thì có lẽ vẫn còn là một ẩn số.
Đồng hồ điện tử trên tường hiển thị 18 giờ 25 phút, Diệp Sở Sinh nhíu lông mày hỏi:
“24 giờ rồi, tại sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Cái này…..” Bác sĩ răng hô có chút nghẹn lời, xưa nay chưa từng thấy người nhà nào như thế, canh giờ chuẩn đến từng phút, ông ta chầm chậm trả lời: “Tuy rằng bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn cần phải làm thêm một lần kiểm tra kỹ càng nữa mới có thể…”
Diệp Sở Sinh túm lấy cổ áo của bác sĩ, kéo ông ta sát lại với mình: “Tôi là đang hỏi ông, tại sao cậu ta vẫn còn chưa tỉnh?”
“Chuyện, chuyện này chúng tôi cần kiểm tra lại mới biết…” Bác sĩ răng hô môi răng run rẩy, thật sự là quá đáng sợ mà! Hai cái hốc mắt xanh đen của người này rõ ràng là đang toát ra ánh nhìn lạnh lẽo.
“Ông biết không? Tôi ghét nhất chính là những kẻ lừa gạt tôi đấy.”
Diệp Sở Sinh cười cợt, buông tay ra, giúp vị bác sĩ kia vuốt thẳng nếp nhăn trên áo, trong con ngươi sát ý dần dần trở nên dày đặc. Mạc Bắc bưng hai ly cà phê đi vào phòng bệnh, ngay lúc thấy được Diệp Sở Sinh thiếu chút nữa liền bóp gãy cổ của bác sĩ liền vội vã nhào tới, tóm chặt lấy cánh tay của hắn.
“Lão đại, cậu bình tĩnh đi, nơi này là bệnh viện đa khoa đấy!”
“Ông ta lừa tôi, ông ta lại dám lừa tôi!” Diệp Sở Sinh hai mắt nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ kia, dường như muốn đem ông ta nuốt sống, bởi vì tay bị kìm hãm nên hắn giơ chân đạp tới: “Ông nhìn đi, 24 tiếng đã qua rồi! Khốn nạn, ông gạt tôi, ông lại dám gạt tôi!”
Bác sĩ răng hô rầm một cái hạ mông xuống đất, y tá đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì la lên, Mạc Bắc gắng gượng ôm lấy eo của Diệp Sở Sinh, trong phòng bệnh nhanh chóng loạn thành một đoàn.
“Con mẹ nó ồn chết đi được…. Là tên chó chết nào làm phiền lão tử ngủ vậy hả?”
Người nào đó vừa mới lên tiếng nặng nề mở mắt.
Trong giây lát đó, phòng bệnh ngay lập tức an tĩnh trở lại, an tĩnh đến độ ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Người ta thường nói đại nạn không chết tất sau này có phúc, lời này cũng không phải không có đạo lý.
Đào Tử Kiệt bị xe đụng khiến xương cốt toàn thân gãy nát, gãy ba cái xương sườn, trước ngực bầm một mảng lớn, hông trái bị bó bột treo lên, trán thì băng đầy băng gạc. Cái tạo hình này hoàn toàn kích phát sự yêu thương của Diệp Sở Sinh, cảm giác muốn yêu thương cưng chiều cậu lan đến tận trong tâm khảm, quỷ súc liền hóa thành trung khuyển, đi theo làm tùy tùng hầu hạ Đào đại lão gia.
“Lão tử muốn đi tiểu.”
Lệnh vừa ra, Diệp Sở Sinh liền không chút chậm trễ ném y tá ra khỏi phòng bệnh, kéo quần Đào Tử Kiệt xuống, một tay cầm bô một tay nắm lấy tiểu đệ của cậu. Đào đại gia nhắm mắt, dùng mũi hừ một tiếng, tiểu vô cùng sảng khoái, sau đó có người rất tự giác giúp cậu kéo quần lên.
“Lão tử muốn ăn táo.”
Diệp Sở Sinh liền chạy đi tìm dao, kỹ thuật vô cùng thành thạo, ngón tay thon dài tựa như máy gọt, vỏ khi gọt xong vô cùng hoàn chỉnh, còn có thể dùng để nhảy dây.
“Lão tử chán.”
Lần này Diệp Sở Sinh không làm gì cả, nhướng mày hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Kể chuyện cười nghe đi.” Đào đại gia được voi đòi tiên.
“Chuyện cười thì không có, có muốn nghe cố sự không?”
“Hừ, nói nhanh đi!”
Nếu người đang gặp hoạn nạn đã nói như vậy, Diệp Sở Sinh đành phải mở miệng vàng của mình ra: “Ừ…. Ngày xưa có một cậu bé rất coi trọng một chú chó săn nhỏ tên là A Kiệt……”
Đào đại gia cắt ngang: “Con mẹ anh mới là chó săn nhỏ ấy! Cả nhà anh đều là chó săn!”
“Xuỵt.” Diệp Sở Sinh nằm xấp trên gối, giống như trừng phạt mà cắn lỗ tai cậu một cái: “Đừng ầm ĩ, chú ý lắng nghe.”
“Cậu bé kia liền bắt chó săn nhỏ về nhà, nhưng mà chó săn nhỏ tính tình quá hoang dã, chỉ cần có cơ hội sẽ tìm cách chạy trốn, cậu bé không còn cách nào khác chỉ có thể nhốt nó ở trong lồng để có thể an tâm nuôi nấng, hi vọng nó có thể nhận mình làm chủ nhân. Nhưng chó săn nhỏ chỉ cần có cơ hội là đã nghĩ cách chạy trốn, còn thường xuyên công kích cậu bé, cậu bé không nỡ nhổ răng của chó săn nhỏ đi nên không thể làm gì khác hơn là cầm lấy roi. Kỳ thực cậu bé cũng không muốn làm một người xấu, mỗi lần thương tổn chó săn nhỏ cậu cũng rất đau lòng, cậu chỉ muốn chó săn nhỏ ngoan ngoãn một chút, chịu an tâm chờ ở bên cạnh mình là tốt rồi, nhưng kết quả đều không hợp lòng người. Cậu nói xem, tâm nguyện của cậu bé thật sự xa xỉ vậy sao?”
Đào Tử Kiệt không hề lên tiếng, chỉ ầm thầm cười gằn trong lòng.
Mạc Bắc đứng ở cửa phòng bệnh há hốc mồm, chỉ là vì hình ảnh trước mắt quá mờ ám, ngay cả trong không khí cũng tỏa ra mùi vị tình ái.
Diệp Sở Sinh quỳ một chân trên đất, tựa trên giường nhìn chăm chú Đào Tử Kiệt, ánh mắt kia, thần thái kia, quả thực cùng với nam chính trong phim Titanic thâm tình không khác là bao. Đào Tử Kiệt thì lại nghiêng mặt sang một bên, dáng dấp quật cường lại khó chịu. Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi tới khiến cho rèm cửa lay động, ánh tà dương ẩn ẩn hiện hiện phía sau.
Mạc Bắc ho nhẹ một tiếng, chỉ đứng ngoài cửa phòng, mắt nhìn chằm chằm Diệp Sở Sinh nhưng cũng không đi vào.
Diệp Sở Sinh nâng người dậy, đưa hai tay vây lấy Đào Tử Kiệt trên giường, cúi người hôn nhẹ lên môi cậu: “Ngoa một chút, chó săn nhỏ của tôi.”
Dứt lời, Diệp Sở Sinh đi ra khỏi phòng bệnh. Mạc Bắc tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ gì đó, một lát sau, hắn dường như biến thành một người khác, nét ôn nhu trên mặt vừa nãy biến mất không chút dấu vết.
Trong tầng hầm u ám, ánh lửa tàn thuốc lập lòe ám muội, một người đàn ông đang nhả từng ngụm khói thuốc, bên chân rơi đầy tàn thuốc.
Chu Như Yên bị dây thừng buộc chặt, ngồi bệt dưới đất, tóc tai bù xù, lúc đầu còn hung hăng chửi bậy, sau đó khí thế dần dần suy giảm, bởi vì khí thế của người đàn ông trước mặt khiến cô có cảm giác nghẹt thở. Người đàn ông đứng trước mặt cô vẫn tiếp tục hút thuốc, khuôn mặt nhã nhặn phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng lại hài hòa một cách kỳ dị, mi mắt nửa rủ xuống, hàng mi cong dài hơi chớp động.
“Anh là ai? Mau thả tôi ra! Bắt cóc là phạm pháp!” Cô ta lấy dũng khí nói.
“Bắt cóc? Cô biết tôi có ý muốn mưu sát cô sao?” Một hồi lâu sau, người đàn ông kia mới lấy đế giày đè tắt tàn thuốc, âm thanh trầm thấp: “Yên tâm, tôi sẽ không làm như vậy, tuy rằng tôi rất muốn, muốn vô cùng, nhưng sẽ không, bởi vì tôi đã đáp ứng Đào Tử Kiệt tha mạng cho cô.”
Chu Như Yên sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn.
“Không sai, chính là Đào Tử Kiệt, người mà cô lái xe tông vào kia.” Nói tới đây, người đàn ông kia lại nghiến răng, chưa hả giận còn mắng một câu: “Đúng là đồ đần!”
“Mày là… Lẽ nào mày là….” Tâm tình cô ta lại bắt đầu kích động, cái tên đó nghẹn ứ ở cuống họng không tài nào ra khỏi miệng.
“Tôi là Diệp Sở Sinh, rất hân hạnh được gặp cô, Chu tiểu thư.”
Chính là hắn, chính là hắn! Chu Như Yên hận không thể xông lên cùng hắn đồng quy vu tận, đều là vì tên đàn ông này, làm hại cô tan cửa nát nhà, người thân chết hết!
Bởi vì Diệp Sở Sinh thực sự ở quá cao, cô ta căn bản không tìm được cơ hội báo thù, vì vậy chỉ có thể lùi lại một bước, hướng về hung thủ đã sát hại em trai mình mà báo thù, nhưng cũng không ngờ được việc này lại sẽ đưa cô ta đến gặp mặt Diệp Sở Sinh.
Diệp Sở Sinh quả nhiên tác phong nhẹ nhàng y hệt như trong lời đồn, ha ha cười to:
“Có rồi, tôi nghĩ đến một cách, không chỉ không giết cô, mà còn có thể giúp cô đoàn tụ với mẹ của mình, chỉ là cách kia có hơi phiền toái, đầu tiên phải biến cô thành kẻ điên mới được.”
Nói xong, người đàn ông kia thở thật dài: “Cảm ơn đi, ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân mình quá nhân từ.”
…
Người còn chưa vào cửa đã thấy một bó hoa hồng thật to xuất hiện.
Đào Tử Kiệt nằm trên giường bệnh, khóe miệng co rúm lại: “Anh không phải là đi nhầm cửa chứ?”
“Không.” Bùi Ngọc Bùi thiếu gia đem hoa hồng đưa tới trước mặt cậu, bày ra tư thế tiêu sái nhất: “Tôi đặc biệt đem đến để bày tỏ lòng ái mộ với cậu.”
“Ái mộ?” Đào Tử Kiệt có cảm giác đau “bi”, nghĩ thầm, chẳng nhẽ tai nạn xe là do y tạo thành?
Bùi thiếu ném một ánh mặt đong đầy tình cảm sang phía cậu, dùng khẩu hình miệng nói, không sai, là ái mộ.
Y là bởi vì đã bị dã tính của Đào Tử Kiệt làm khuynh đảo, bởi vì thường xuyên thấy những nô lệ muốn gì được nấy hoặc vô cùng xinh đẹp dâm đãng, sự ẩn nhẫn cũng quật cường của người này ngược lại có một chút thú vị đặc biệt, dễ dàng nâng lên cảm giác muốn chính phục của y, đặc biệt dáng vẻ bị bắt nạt tàn nhẫn trên đài thật mê người.
Nói hạ lưu một chút thì, thật hy vọng đêm đó người được thao khoang miệng ấy là chính y.