Cấm Lửa

Chương 30: Chương 30: Chương 29




Đào Tử Kiệt thoải mái xong liền ngồi phịch ở trên giường bệnh thở dốc, nhìn thấy Diệp Sở Sinh lau miệng, đũng quần thì phồng lên, trong đôi mắt tràn đầy ham muốn. Đào Tử Kiệt nghĩ thầm, được rồi, thời điểm trả nợ đến rồi. Kết quả Diệp Sở Sinh chỉ giúp cậu kéo quần lên, vậy mà cái gì cũng không làm, có cảm giác bồn chồn quỷ dị. Rốt cuộc là khả năng kiềm chế của Diệp Sở Sinh mạnh? Hay là sức hấp dẫn của cậu đã giảm? Không thể biết được.

Lúc dỡ đi lớp thạch cao trên chân cũng không cần quay lại bệnh viện đa khoa, bởi vì trong nhà, Mạc Bắc cũng là bác sĩ.

Lớp thạch cao bị búa gõ vỡ thành từng mảnh, chân trái của Đào Tử Kiệt rốt cuộc cũng được nhìn thấy ánh mặt trời, cậu cúi đầu nhìn một chút, vô cùng tốt, năm ngón chân đều còn ở nguyên đấy, cũng không có dấu hiệu thiếu hụt gì. Diệp Sở Sinh ngẩng đầu bắt chéo tay đứng bên cạnh, tầm mắt không rời khỏi cái chân kia của cậu.

“Bây giờ cậu nâng chân cậu lên xem.” Mạc Bắc nói.

Đào Tử Kiệt thử cử động chân trái, từ từ nâng lên, cảm giác có chút tê liệt cùng đau nhức.

“Đứng lên thử xem.” Mạc Bắc lại nói.

Đào Tử Kiệt lấy ghế làm điểm tựa bám vào, đặt chân trái lên trên mặt đất, đứng lên, vẫn là cảm giác tê liệt cùng đau nhức lúc nãy, vì thế theo bản năng đem trọng lực hoàn toàn dồn vào bên chân phải. Mạc Bắc tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lúc này Diệp Sở Sinh bỗng nhiên bước lên phía trước, đứng đối diện cách cậu khoảng chừng ba mét, đưa tay ra nói: “Đến đây, đến chỗ tôi xem nào.”

Đào Tử Kiệt hướng về phía hắn bước đến, đột nhiên, một luồng cảm giác đau nhói mãnh liệt từ đầu gối truyền đến khiến cậu lảo đảo, may là Mạc Bắc kịp thời dùng tay đỡ lấy cánh tay của cậu mới miễn cho cậu khỏi ngã nhào trên đất.

“Buông cậu ta ra.” Diệp Sở Sinh hạ mi mắt, lặp lại lời mới nói: “Tự em đi tới đây.”

Đào Tử Kiệt nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người, liền có một loại linh cảm cực kỳ không tốt, cậu cắn răng, cố sức đi về phía trước. Nhưng vẫn không thể được, chân trái hơi dùng sức liền cảm giác được đau đớn, lần này không có ai đỡ lấy, cậu liền mất trọng tâm mà té ngã. Đào Tử Kiệt ngồi dưới đất, kinh ngạc mà nhìn chân trái của mình, đặc biệt là vị trí đầu gối, có một loại cảm giác xa lạ quái dị không thể nói thành lời, giống như đôi chân này không phải là chân của mình.

“Chân của tôi làm sao vậy?” Đào Tử Kiệt nhìn về phía Diệp Sở Sinh nói.

Thế nhưng Diệp Sở Sinh không hề để ý đến cậu, quay người bỏ đi.

“Chuyện gì thế này……” Đào Tử Kiệt có chút mờ mịt, chuyển ánh mắt về phía Mạc Bắc.

Mạc Bắc vô cùng tiếc hận nói cho cậu biết, chân trái của Đào Tử Kiệt bởi vì bị thương quá nặng, dẫn đến xương đầu gối bị vỡ nát, xương chân vỡ nát thành sáu mảnh. Tuy rằng vượt qua giai đoạn nguy hiểm lại trải qua phẫu thuật, dùng hợp kim titan cố định lại xương đã vỡ, nhưng có thể khôi phục lại dáng vẻ cũ hay không, vẫn rất khó nói.

“Kết quả xấu nhất, sau này cậu có thể sẽ phải dựa vào nạng chống mới có thể đi được.”

Đào Tử Kiệt nghe xong tâm đều nguội lạnh, cậu không hỏi Mạc Bắc kết quả tốt nhất là gì, bởi vì muốn khôi phục trở lại bình thường như trước là điều hoàn toàn không thể, hơn nữa, không có ai có thể đưa ra một đáp án chuẩn xác.

“Trước tiên cậu hãy nghỉ ngơi đi, tôi đi xem lão đại.” Mạc Bắc đỡ cậu lên ghế gỗ, quay người rời đi.

Kiểu người như Diệp Sở Sinh, ngoài mặt tựa hồ không chút cảm xúc nhưng bên trong sớm đã sóng lớn mãnh liệt, vừa nãy hắn không hề liếc mắt nhìn Đào Tử Kiệt đã trực tiếp bỏ đi, điều này ngược lại khiến Mạc bắc càng lo lắng hơn. Dù cho con chó của mình có trở nên tàn tật đi chăng nữa thì cũng phải liếc mắt nhìn một cái, huống hồ đây còn là người sống sờ sờ, phản ứng của hắn khiến người ngoài nhìn vào nghĩ rằng là lãnh khốc, nhưng Mạc Bắc biết kỳ thực hắn căn bản không thể tiếp nhận được.

Mạc Bắc lên sân thượng tìm Diệp Sở Sinh, hắn lúc này đang quay lưng lại, khoanh tay đứng trước lan can hút thuốc.

“Lão đại, chân của cậu ấy mới bình phục không bao lâu, thậm chí còn chưa bắt đầu cứng cáp hẳn, vì thế đừng quá nản lòng.”

“Tôi biết, được rồi, cậu đi xuống trước đi.”

Mạc Bắc cũng không biết nói gì thêm, ngượng ngùng rời đi.

Đào Tử Kiệt vịn vách tường nhà ăn, có chút ủ rũ cúi đầu, hai ba ngày trôi qua, chân trái của cậu vẫn như trước không cách nào chống đỡ được trọng lượng. Diệp Sở Sinh bưng thức ăn lên, sắp xếp xong bát đũa, kéo ghế ra ngồi xuống bàn cơm, nói một cách lạnh lùng: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không dìu em nữa, xe lăn tôi đã ném đi rồi, cho nên em muốn ăn cơm phải tự mình đi tới đây, không đi được thì bò đến.”

Đào Tử Kiệt từ lâu đã trải nghiệm được bản lĩnh trở mặt của hắn, vì thế cũng không cảm thấy kinh ngạc: “Không cẩn thận trở thành người què, khiến anh phát ngán rồi à?”

“Đúng vậy, vì thế đừng hi vọng tôi sẽ thương hại em, từ hôm nay, sinh hoạt nhất định phải tự mình làm, kể cả việc lên xuống lầu.”

Đào Tử Kiệt nhếch môi nở nụ cười: “Nếu như cả đời tôi cứ như vậy, không phải anh sẽ suy xét đến việc thay một sủng vật khác chứ?”

Diệp Sở Sinh cũng cười, đôi mắt dưới ánh đèn mờ tựa hồ tỏa ra từng luồng ánh sáng lạnh lẽo, bắn thẳng vào trong lòng Đào Tử Kiệt. Thay sủng vật? Cậu nói thật ung dung, ngoại trừ Tương Niệm ra bản thân chưa từng đối xử với ai hết lòng hết dạ như vậy, mà từ lúc Tương Niệm chết đi cho tới khi Đào Tử Kiệt xuất hiện, đó là thời gian mười hai năm ròng rã trống rỗng.

Trong khoảng thời gian ấy, ngoại trừ những lúc thỉnh thoảng tìm vài kẻ để thỏa mãn, thì ngay cả người tình thật sự cũng không hề có.

Mười hai năm trống rỗng, mười hai năm chờ đợi, mười hai năm cô quạnh, rốt cuộc là ý vị gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.