Diệp Sở Sinh từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra, sau khi đợi cho mắt thích ứng với hoàn cảnh u ám, khóe mắt như muốn nứt ra.
Đào Tử Kiệt trần truồng bị treo trước mắt hắn, thân hình màu mật ong phủ kín những vết thương to nhỏ khác nhau, tay trái quả nhiên thiếu đi một ngón tay, miệng vết thương còn đang chảy máu, vết máu đỏ thẫm chói mắt chảy dài trên cánh tay. Diệp Sở Sinh thử cử động, phát hiện bản thân bị khóa trên ghế, xiềng xích quấn chặt lấy tay chân của hắn, không thể động đậy.
Đào Tử Kiệt ngẩng mặt, nhìn thấy hắn, đôi môi tái nhợt động đậy: “Sinh ca…”
Hai chữ nhẹ bẫng, trong nháy mắt đã đánh tan sự bình tĩnh thường ngày mà Diệp Sở Sinh vẫn lấy làm cao ngạo, suýt chút nữa làm hắn rơi lệ.
Tuy rằng hắn thường xuyên động tay động chân với Đào Tử Kiệt, giống như cha mẹ đánh đòn đứa con của mình, chọn chỗ nhiều thịt mà đánh, căn bản không bao giờ để vết thương cũ lưu lại trên người. Mấy ngày nay cậu rơi vào tay người khác, không chỉ bị đánh bị giằng co, mà tóc còn bị kéo, Diệp Sở Sinh nhìn thấy đau lòng không thôi.
“Bảo bối, không có chuyện gì đâu, đừng sợ, tôi sẽ lập tức cứu em ra ngoài.” Diệp Sở Sinh một bên khàn giọng an ủi, một bên thử tìm cách cởi xích trói.
Khoái cảm của việc trả thù khiến cho lưng cậu tê dại, Đào Tử Kiệt rất vất vả mới khống chế được vẻ mặt của mình, giọng nói đứt quãng: “Sinh ca…Chân tôi đau…”
Điều Đào Tử Kiệt nói hoàn toàn là sự thật, bị treo lên cao trong một thời gian dài, chỉ có đầu ngón chân là chạm đất, chân trái đã đau đến mức không còn cảm giác.
Nhưng nếu được tiếp tục thưởng thức bộ dạng chật vật của Diệp Sở Sinh lúc này, có đau đớn bao nhiêu cậu cũng đều tình nguyện.
Đáng tiếc, rất nhanh đã có người đến phá rối việc tốt của Đào Tử Kiệt.
Bùi Ngọc bước xuống tầng hầm, gương mặt thanh tú lộ ra nụ cười sáng lạn, chào hỏi: “Diệp lão đại, à không chú rễ, buổi tối tốt lành.”
Diệp Sở Sinh hít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại: “Bùi thiếu gia phải hao tổn hết tâm tư để đưa tôi và người của tôi mời đến đây, có gì muốn chỉ giáo?”
“Chỉ giáo? Nào dám.” Bùi Ngọc dạo qua hết một vòng căn phòng hai mươi mét vuông, không nhanh không chậm nói: “Diệp lão đại, ngươi nhìn qua nơi này một chút xem, có phải có cảm giác rất quen thuộc không?”
Diệp Sở Sinh nhìn quanh, huyết sắc trên mặt dần dần mất đi.
Đào Tử Kiệt tuy rằng không biết bọn hắn đang nói chuyện bí hiểm gì, cậu cũng không quan tâm, nhưng cậu tham lam, thậm chí là thèm khát nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Diệp Sở Sinh.
“Nhớ ra chưa? Tình huống hiện tại có phải rất giống với trước đây không?” Bùi Ngọc đi đến bên cạnh Đào Tử Kiệt, đưa tay sờ lên mặt cậu: “Lúc ấy Tương Niệm cũng bị trói ở vị trí này, và mày cũng vừa vặn ở đối diện, thời điểm hắn bị giết máu của hắn đều bắn hết trên người mày.”
Diệp Sở Sinh giống bị bóp nghẹt, cố hết sứcnói: “Không thể nào… Mày không hề có mặt, chẳng lẽ là…”
Bùi Ngọc nở nụ cười, tiếng cười càn rỡ lộ ra vẻ điên cuồng.
“Mày không thấy kỳ quái sao? Chỉ là một Tương Niệm, vì sao lại cần nhiều người hạ độc thủ như vậy? Tiêu tốn một ngày một đêm đến tra tấn hắn? Nếu sau đó mày không bị thù hận che mắt, lưu lại nhân chứng sống để khảo tra, có lẽ sẽ bắt được kẻ chủ mưu là tao cũng không chừng. Vì thế, sau khi mày lên chức tao còn lo lắng một trận, nhưng đáng tiếc, căn bản là mày còn ngu muội hơn cả trong tưởng tượng của tao.”
Thì ra là thế, Đào Tử Kiệt âm thầm cười lạnh, hóa ra bây giờ đang tái diễn lại vụ án năm xưa, diễn viên đã tề tựu đủ, chỉ có cậu là thay thế cho Tương Niệm lên sàn diễn.
Diệp Sở Sinh không biết nên tức giận vì chuyện trước đây, hay nên khiếp sợ vì chuyện kế tiếp, Tương Niệm năm đó chết thảm như vậy, hơn nữa còn chết ngay trước mắt hắn, hiện giờ đối tượng đổi thành Đào Tử Kiệt, hắn vẫn như cũ không có năng lực kháng cự, trong đầu hoàn toàn hỗn độn
“Tại sao phải làm như vậy?” Đào Tử Kiệt hỏi.
“Tao cũng chỉ là là gậy ông đập lưng ông mà thôi, Diệp Sở Sinh, còn nhớ sủng vật năm đó bị mày đánh chết không? Tao đưa sủng vật yêu quý nhất cho mày mượn, sao mày lại ngược đãi cậu ta? Ha ha ha… Người của Diệp Sở Sinh là bảo bối, không một ai có thể chạm vào, chẳng lẽ người của tao là rác rưởi ư? Đáng để bị ngươi chơi chết?”
Thật sự là oan nghiệt, Đào Tử Kiệt hoàn toàn không còn gì để nói.
Diệp Sở Sinh cắn chặt đầu lưỡi đưa lý trí bức trở về, Đào Tử Kiệt vẫn còn ở nơi này, hắn không thể mất bình tĩnh dù chỉ một chút.
“Bùi Ngọc, mày cũng đã giết Tương Niệm rồi, bây giờ chỉ còn lại ân oán giữa hai người chúng ta, không liên quan đến bất kỳ một ai khác, mày muốn lấy mạng của tao cũng được không sao cả, thả cậu ấy ra.”
“Muốn mạng của mày sao? Mạng của mày ở chỗ này này.” Đáy mắt Bùi Ngọc lộ vẻ điên cuồng, giơ tay, nặng nề mà tát Đào Tử Kiệt một cái tát.
Mắt Diệp Sở Sinh lập tức lộ ra hung quang, giống như bàn tay kia vừa tát vào mặt mình, hắn chậm giọng, thay đổi biểu cảm hòa nhã nói: “Năm đó là lỗi của tao, bởi vì tuổi còn nhỏ nên không có chừng mực, nhưng việc này cũng đã qua nhiều năm như vậy, mày còn giận thì cứ trút lên đầu tao, tội gì phải liên lụy người khác.”
Bùi Ngọc không tiếp tục cùng hắn nhiều lời, làm bạn nhiều năm, dù sao vẫn có chút hiểu biết về Diệp Sở Sinh, chuyện vốn không liên quan đến Đào Tử Kiệt, cho dù có đâm chọc thế nào thì cũng không thể quay đầu lại. Nhưng bất quá hắn cũng không có ý định quay đầu lại, có một số việc nếu đã làm thì phải làm cho đến cùng, như vậy mới tận hứng.
Hắn bắt chước giọng điệu của Diệp Sở Sinh, nâng mặt Đào Tử Kiệt hỏi: “Bảo bối, nên chơi em như thế nào đây?”
Đào Tử Kiệt trừng mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng có quá phận. Bùi Ngọc coi như không nhìn thấy, cầm cây roi da quất xuống.
Dùng roi chơi điều giáo quả thực rất khác, trên tay Bùi Ngọc thực sự là hình cụ, sở dĩ chọn roi là bởi vì sẽ trực tiếp đập vào thị giác đủ khiến cho người ta sợ hãi. Da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa, ai nói đó không phải là một loại sung sướng?
“Bùi Ngọc! Con mẹ mày khốn khiếp! Món nợ này lão tử sẽ nhớ kỹ!”
Bùi Ngọc xé áo xuống, bịt lấy miệng của Đào Tử Kiệt, không để cậu phá hủy hưng trí của hắn.
Mắt Diệp Sở Sinh không chớp lấy một lần, ánh mắt đỏ ngầu, hai tay bị khoá trái ở lưng ghế liều mạng giãy dụa, cổ tay bị xích sắt mài đến huyết nhục mơ hồ. Nhưng dù hắn dùng sức lực lớn đến đâu, cũng không cách nào nới lỏng dây xích trói hai tay, tình cảnh bi thảm của Tương Niệm trước khi chết hiện lên trong đầu, cùng với tiếng rên của Đào Tử Kiệt, từng chút từng chút xé nát lý trí của hắn, tâm thần đại loạn
“Dừng tay! Bùi Ngọc mày dừng tay lại cho tao! Đừng ép tao nổi điên, mày có biết sẽ có hậu quả gì không!”
Sau đó, hắn lại nói: “Bùi Ngọc, tao cầu xin mày dừng tay lại, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cậu ấy, xin mày dừng tay…”
Lúc này, vết roi đã in đầy trên người Đào Tử Kiệt, không còn một chỗ nào nguyên vẹn. Roi quất vào da, đau rát khổ sở khiến cậu đổ mồ hôi lạnh, nhưng thấy được bộ dạng bi thống thậm chí không tiếc lời cầu xin của Diệp Sở Sinh, đáy lòng lại sinh ra một khoái cảm khó nói lên lời, thân thể bắt đầu nóng lên.
“Ồ, Diệp Sở Sinh, sủng vật của mày được điều giáo không tệ, dường như rất thích thú.” Bùi Ngọc cười cười, đưa tay búng thứ ác nghiệt đang dựng thẳng của Đào Tử Kiệt, ác ý đùa bỡn chiếc khuyên bạc trên đỉnh.
Diệp Sở Sinh nhìn chằm chằm tay Bùi Ngọc, tưởng tượng đến việc dùng phương thức tàn nhẫn nhất để phá nát cái tay kia, môi bị cắn chặt đến mức bật máu.
Bùi Ngọc đã tìm ra một trò chơi chơi vui hơn, hai tay du ngoạn khắp thân thể cường tráng, một bên dâm loạn, một bên dùng móng tay cào rách da thịt. Đào Tử Kiệt nức nở một tiếng, ngẩng đầu lên, Diệp súc sinh đang nhìn mình bị chà đạp, ánh mắt thống khổ cực độ, nghĩ đến đây, đau xót trên người căn bản không là gì, vặn vẹo trong khoái cảm, hạ thân đã trướng đến mức không tưởng tượng nổi.
Bùi Ngọc cũng bị dục vọng cuốn hút, thở ồ ồ, cố ý đi ra phía sau Đào Tử Kiệt, há miệng gặm cắn cần cổ của cậu, để Diệp Sở Sinh có thể thấy rõ từng động tác đùa bỡn của mình.
“Bắt đầu phát run rồi, thật sự là một thân thể phi thường dâm đãng.” Bùi Ngọc từ phía sau nâng một cái chân của cậu lên, xoa nắn hai khỏa cầu, tiếp tục một đường đi xuống phía dưới, nhắm vào cửa cúc đang đóng chặt, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve: “Trong này có phải cũng dâm đãng như vậy hay không? Cầu khát tiến vào sao?”
Một ngón tay mạnh mẽ đâm vào nội thể, Đào Tử Kiệt nhíu mày, bắt đầu giãy dụa, xiềng xích rầm vang.
Phản kháng của cậu càng kích thích dục vọng làm nhục của đàn ông, Bùi Ngọc vừa đâm ngón tay vào trong nội đạo khô khốc, vừa quan sát biểu tình của Diệp Sở Sinh: “Rất chặt, nếu tiến vào bên trong nhất định sẽ rất tiêu hồn. Loại người biến thái như mày, nếu chứng kiến sủng vật của mình bị người khác thao đến cao trào sẽ có cảm giác gì?”
“Bùi Ngọc!” Diệp Sở Sinh hận đến mức ngũ quan vặn vẹo, ánh mắt phun ra lửa.
Bùi ngọc không hổ là chuyên gia điều giáo, hắn thả lỏng xích sắt, gây sức ép vài lần liền khiến cho Đào Tử Kiệt dùng tư thế khuất nhục khom người vểnh mông. Hắn cầm roi quất hai bên mông căng tròn, thậm chí là ở giữa khe hở, sau đó kéo dây quần xuống, máu tươi rất nhanh tràn ra. Thứ hắn xuyên qua không chỉ là Đào Tử Kiệt, mà còn là trái tim Diệp Sở Sinh.
Diệp Sở Sinh đã nói không lên lời, không còn ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, hắn cảm giác mình giống như rêu xanh trên bức tường cổ kính, rời rạc không thể hợp lại được.
Vì sao lại như vậy? Đào Tử Kiệt đã làm gì sai? Tương Niệm đã làm gì sai? Vì sao ông trời không trực tiếp trừng phạt lên trên người hắn?
Diệp Sở Sinh không thể nghĩ được đáp án, nên nhắm mắt lại.
“Tao còn tưởng rằng mày rất yêu thích cậu ta, hóa ra cũng chỉ như vậy, năm đó thời điểm Tương Niệm bị hạ thủ mày điên điên khùng khùng vừa kêu vừa mắng.” Bùi ngọc cảm giác được tử lộ bao lấy mình đang co hẹp lại, kẹp chặt lấy hắn, nhất thời lại tiếp tục cười ha hả, thân thể chìm đắm trong khoái ý báo thù, khiến hắn điên cuồng không thể kìm chế: “Không muốn nhìn đúng không? Vậy thì cứ cam chịu đi!”
Y nắm tóc Đào Tử Kiệt, đẩy cậu về phía trước. Đào Tử Kiệt bị thương chân sớm đã không chịu nổi sức nặng, lảo đảo ngã xuống trên người Diệp Sở Sinh.
Bùi Ngọc rất nhanh lại tiếp tục đi tới, chế trụ eo Đào Tử Kiệt, hung hăng đâm thẳng vào sâu bên trong.
Trong căn phòng kín mít dưới tầng hầm, hiện ra một bức tranh dâm mỹ mà tàn nhẫn. Diệp Sở Sinh bị khóa ở ghế trên, hai chân tách rời bị cố định ở chân ghế, cả người ướt đẫm máu, Đào Tử Kiệt đang nằm trên người hắn, ngực đè lên ngực hắn, mặt chôn sâu ở sườn cổ của hắn. Bùi Ngọc dùng năm ngón tay còn lại nắm chặt hai cánh mông Đào Tử Kiệt, tách ra, nhanh chóng luật động, nặng nề va chạm.
Ba người cùng nhau đưa đẩy.
“A Kiệt, thực xin lỗi…” Diệp Sở Sinh nhỏ giọng nỉ non, hàm chứa biết bao chua sót.
Thực xin lỗi, lỗi tại tôi đã khiến cho em bị thương tổn, lỗi tại tôi không bảo vệ được em.
Thứ gì đó thấm ướt khuôn mặt Đào Tử Kiệt, khi cậu ý thức được đây là nước mắt của Diệp Sở Sinh thì lúc đầu không thể tin được, rồi sau đó khoái cảm xông thẳng đến chín tầng mây.
Thống khoái! Quá thống khoái! Cậu đã báo được thù, dùng một phương thức không thể chịu nổi để trút giận, thưởng thức thống khổ của Diệp Sở Sinh.